Chương 4: Khởi đầu đau thương
Jikken
16/01/2023
Đoàn xe màu đen gồm năm chiếc Audi dừng lại trước một căn biệt thự tráng lệ, nó rộng lớn tựa như một tòa lâu đài uy nga lộng lẫy.
Quang cảnh sân vườn với hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ buổi sáng sớm đang rùng mình chuyển tỉnh theo tiếng gọi của tia nắng ấm áp tạo nên một khung cảnh rất bắt mắt người nhìn.
Cánh cổng rộng lớn dần được hé mở, một đám người điệu bộ cung kính từ trong nhà bước ra, dẫn đầu là một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi.
Bọn họ nhanh chóng xếp thành hai hàng dọc từ cổng vào đến tận đại sảnh cuối đầu chào đón chủ nhân trở về.
Chỉ thấy tên tài xế hì hụt chạy ra mở cửa. Từ trong con siêu xe, một bàn chân đang xỏ trên chiếc giày da cao cấp nện xuống đất, Tôn Gia Hoàng xuất hiện như một vị tổng tài quyền lực...mà thật ra hắn đang là tổng tài thật.
Anh dùng tay chỉnh sơ lại trang phục rồi với vẻ mặt lạnh ngắt chuẩn nam thần của mình hiên ngang sải từng bước đầy quy quyền tiến vào biệt thự Tôn gia.
"CHÀO MỪNG ÔNG CHỦ TRỜ VỀ"
Ánh mặt bọn người làm sau khi thực hiện xong nghi thức chào đón chủ nhân thì liền dán chặt vào hai thân thể bầm dập thê thảm đang bị áp giải theo sau nhưng cũng chẳng dám hé môi bàn tàn dù chỉ một tiếng vì sợ cái miệng hại cái thân, đụng đến Tôn chủ tịch thì thật sự rất khó sống.
***
Choàng tỉnh giữa khoảng không gian xa lạ, Lâm Dịch Anh nheo nheo đôi mắt cay xè của mình mà không khỏi giật mình hoảng hốt. Vừa mới ổn định đồng tử thì đập ngay vào mắt cậu là thân hình to lớn của Tôn Gia Hoàng ngồi bắt chéo chân trên sofa, miệng phì phò khói thuốc đang đưa cặp mắt sắt lạnh như băng gươm chăm chăm vào mình.
Lâm Dịch Anh bị uy lực của kẻ phía trước làm cho tay chân tê cứng, nước mắt cứ thế tự động tuôn trào không cách nào kiển soát. Đôi môi hồng hào của cậu run lên bần bật như muốn thốt ra vài lời cầu xin nhưng đều bị chặn lại.
Dịch Anh dáo dác nhìn xung quanh, thăm dò xem bản thân là đang bị bắt đến nơi quái quỷ nào nhưng cuối cùng ánh mắt chứa đầy hoảng loạn của cậu lại dừng trên người Lâm Quốc Minh.
Ông ta vẫn nằm im bất động, huyết tươi trong họng không chảy ra nữa nhưng máu dính trên áo vẫn còn bốc lên một mùi tanh tưởi khó chịu.
Nỗi sợ mất cha lại một lần nữa được dịp kéo về, Lâm Dịch Anh nấc lên từng tiếng thảm thiết gọi cha nhưng nhận lại cũng chỉ có một sự im lặng đến rợn người. Tâm hồn non nớt của cậu lạnh lẽo và đau đớn vô cùng, cứ như có ai đang dày xé lên nó vậy.
Mà Tôn Gia Hoàng xem cảnh khóc lóc ỉ ôi của thằng nhóc này một hồi cũng không chịu được nữa, sự cau có đã bắt đầu hiện hữu trên gương mặt điển trai, anh đứng dậy trực tiếp dùng một tay nâng cổ Lâm Dịch Anh lên mà gầm gừ:
"Ngậm miệng lại được rồi! Tôi sẽ không để tên khốn đó chết dễ như vậy đâu mà ở đó khóc lóc."
Lời vừa dứt Tôn Gia Hoàng lại bị sắc nét mê hồn của Dịch Anh xâm chiến tâm trí, anh tham lam thu hết sự dịu dàng hồn nhiên trên gương mặt của nhóc con đang thút thít vào mắt mình như thể muốn chiếm hữu nó.
Lâm Dịch Anh nghe được nét giận dữ bên trong chất giọng của kẻ đang bóp mặt mình nên cũng ngoan ngoãn nín khóc. Cậu đau đớn nhìn về con người vạm vỡ kia như muốn ăn tươi nuốt sống mình mà yếu ớt vùng vẫy.
Tôn Gia Hoàng rất nhanh đã dứt ra khỏi sự u mê của bản thân, anh bỏ Dịch Anh ra, phẫy tay ra lệnh.
"Mang Lâm Quốc Minh và nhóc này lên phòng tra tấn xích lại cho tôi...Nhớ gọi bác sĩ giúp hắn giữ lại cái mạng chó!"
"Vâng thưa ông chủ."
Tôn Gia Hoàng quay đi chẳng thèm ngoảnh lại dù chỉ một cái, chỉ có Lâm Dịch Anh đáng thương là giương ánh mắt đượm buồn nhìn về phía bóng lưng của con người vô tình ấy, hai hàng lệ cay đắng cứ thế lăn dài trên đôi gò má trắng mịn. Cậu lần này không khóc thành tiếng được nữa bởi sức lực bây giờ không cho phép, nuốt đau thương vào trong tim, Dịch Anh bất lực để cho lũ to con bặm trợn kia mang mình lên phòng dùng lòi tói xích tay chân như con thú.
*Gầm*
Cánh cửa đóng sầm để lại một khoảng không gian tối mịt chỉ le lói vài tia sáng nhỏ nhoi, Lâm Dịch Anh tay chân bị xiền xích trói buộc nặng nề đến mức chẳng nhấc lên nổi, cậu mơ mờ hồ hồ mắt cũng không nhìn rõ được gì nữa, cứ thế cậu cuộn tròn thân thể ê ẩm mà chìm sâu vào vô thức. Trong mơ cậu thấy Lâm Quốc Minh đang cùng mình dạo chơi trên đường phố thì bất ngờ bị một đám côn đồ từ đâu xông ra vẫy hãm, bọn chúng lao vào tấn công tới tấp khiến Lâm Quốc Minh thổ huyết mà mất mạng, còn Dịch Anh cậu thì lại bị một tên hắc y nhân dáng người to lớn không rõ lai lịch giữ chặt trong lòng bất khả chống cự.
"CHAAAA..."
Dịch Anh giật mình hét lớn gọi cha, cậu chỉ vừa để cho cơ thể mệt mỏi này nghỉ ngơi một tí thì lại tỉnh giấc, tiếp tục đối diện với cái viễn cảnh đau thương tù túng của hiện tại.
Quang cảnh sân vườn với hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ buổi sáng sớm đang rùng mình chuyển tỉnh theo tiếng gọi của tia nắng ấm áp tạo nên một khung cảnh rất bắt mắt người nhìn.
Cánh cổng rộng lớn dần được hé mở, một đám người điệu bộ cung kính từ trong nhà bước ra, dẫn đầu là một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi.
Bọn họ nhanh chóng xếp thành hai hàng dọc từ cổng vào đến tận đại sảnh cuối đầu chào đón chủ nhân trở về.
Chỉ thấy tên tài xế hì hụt chạy ra mở cửa. Từ trong con siêu xe, một bàn chân đang xỏ trên chiếc giày da cao cấp nện xuống đất, Tôn Gia Hoàng xuất hiện như một vị tổng tài quyền lực...mà thật ra hắn đang là tổng tài thật.
Anh dùng tay chỉnh sơ lại trang phục rồi với vẻ mặt lạnh ngắt chuẩn nam thần của mình hiên ngang sải từng bước đầy quy quyền tiến vào biệt thự Tôn gia.
"CHÀO MỪNG ÔNG CHỦ TRỜ VỀ"
Ánh mặt bọn người làm sau khi thực hiện xong nghi thức chào đón chủ nhân thì liền dán chặt vào hai thân thể bầm dập thê thảm đang bị áp giải theo sau nhưng cũng chẳng dám hé môi bàn tàn dù chỉ một tiếng vì sợ cái miệng hại cái thân, đụng đến Tôn chủ tịch thì thật sự rất khó sống.
***
Choàng tỉnh giữa khoảng không gian xa lạ, Lâm Dịch Anh nheo nheo đôi mắt cay xè của mình mà không khỏi giật mình hoảng hốt. Vừa mới ổn định đồng tử thì đập ngay vào mắt cậu là thân hình to lớn của Tôn Gia Hoàng ngồi bắt chéo chân trên sofa, miệng phì phò khói thuốc đang đưa cặp mắt sắt lạnh như băng gươm chăm chăm vào mình.
Lâm Dịch Anh bị uy lực của kẻ phía trước làm cho tay chân tê cứng, nước mắt cứ thế tự động tuôn trào không cách nào kiển soát. Đôi môi hồng hào của cậu run lên bần bật như muốn thốt ra vài lời cầu xin nhưng đều bị chặn lại.
Dịch Anh dáo dác nhìn xung quanh, thăm dò xem bản thân là đang bị bắt đến nơi quái quỷ nào nhưng cuối cùng ánh mắt chứa đầy hoảng loạn của cậu lại dừng trên người Lâm Quốc Minh.
Ông ta vẫn nằm im bất động, huyết tươi trong họng không chảy ra nữa nhưng máu dính trên áo vẫn còn bốc lên một mùi tanh tưởi khó chịu.
Nỗi sợ mất cha lại một lần nữa được dịp kéo về, Lâm Dịch Anh nấc lên từng tiếng thảm thiết gọi cha nhưng nhận lại cũng chỉ có một sự im lặng đến rợn người. Tâm hồn non nớt của cậu lạnh lẽo và đau đớn vô cùng, cứ như có ai đang dày xé lên nó vậy.
Mà Tôn Gia Hoàng xem cảnh khóc lóc ỉ ôi của thằng nhóc này một hồi cũng không chịu được nữa, sự cau có đã bắt đầu hiện hữu trên gương mặt điển trai, anh đứng dậy trực tiếp dùng một tay nâng cổ Lâm Dịch Anh lên mà gầm gừ:
"Ngậm miệng lại được rồi! Tôi sẽ không để tên khốn đó chết dễ như vậy đâu mà ở đó khóc lóc."
Lời vừa dứt Tôn Gia Hoàng lại bị sắc nét mê hồn của Dịch Anh xâm chiến tâm trí, anh tham lam thu hết sự dịu dàng hồn nhiên trên gương mặt của nhóc con đang thút thít vào mắt mình như thể muốn chiếm hữu nó.
Lâm Dịch Anh nghe được nét giận dữ bên trong chất giọng của kẻ đang bóp mặt mình nên cũng ngoan ngoãn nín khóc. Cậu đau đớn nhìn về con người vạm vỡ kia như muốn ăn tươi nuốt sống mình mà yếu ớt vùng vẫy.
Tôn Gia Hoàng rất nhanh đã dứt ra khỏi sự u mê của bản thân, anh bỏ Dịch Anh ra, phẫy tay ra lệnh.
"Mang Lâm Quốc Minh và nhóc này lên phòng tra tấn xích lại cho tôi...Nhớ gọi bác sĩ giúp hắn giữ lại cái mạng chó!"
"Vâng thưa ông chủ."
Tôn Gia Hoàng quay đi chẳng thèm ngoảnh lại dù chỉ một cái, chỉ có Lâm Dịch Anh đáng thương là giương ánh mắt đượm buồn nhìn về phía bóng lưng của con người vô tình ấy, hai hàng lệ cay đắng cứ thế lăn dài trên đôi gò má trắng mịn. Cậu lần này không khóc thành tiếng được nữa bởi sức lực bây giờ không cho phép, nuốt đau thương vào trong tim, Dịch Anh bất lực để cho lũ to con bặm trợn kia mang mình lên phòng dùng lòi tói xích tay chân như con thú.
*Gầm*
Cánh cửa đóng sầm để lại một khoảng không gian tối mịt chỉ le lói vài tia sáng nhỏ nhoi, Lâm Dịch Anh tay chân bị xiền xích trói buộc nặng nề đến mức chẳng nhấc lên nổi, cậu mơ mờ hồ hồ mắt cũng không nhìn rõ được gì nữa, cứ thế cậu cuộn tròn thân thể ê ẩm mà chìm sâu vào vô thức. Trong mơ cậu thấy Lâm Quốc Minh đang cùng mình dạo chơi trên đường phố thì bất ngờ bị một đám côn đồ từ đâu xông ra vẫy hãm, bọn chúng lao vào tấn công tới tấp khiến Lâm Quốc Minh thổ huyết mà mất mạng, còn Dịch Anh cậu thì lại bị một tên hắc y nhân dáng người to lớn không rõ lai lịch giữ chặt trong lòng bất khả chống cự.
"CHAAAA..."
Dịch Anh giật mình hét lớn gọi cha, cậu chỉ vừa để cho cơ thể mệt mỏi này nghỉ ngơi một tí thì lại tỉnh giấc, tiếp tục đối diện với cái viễn cảnh đau thương tù túng của hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.