Chương 22: Ngoại truyện 1
Lạc Uyển Dư
18/09/2023
"Chị Helen hay chúng ta không về nước nữa."
"Annie, em sao vậy? Không phải lúc ở nước ngoài thì khóc lóc đòi về thăm dì hay sao? Giờ đang ở sân bay rồi lại muốn quay lại."
Helen trách móc An Hiểu Khê, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa máy báy cất cánh vậy mà An Hiểu Khê đưa ra lí do này khiến cô nàng không hài lòng chút nào. Trong thời gian hai năm ở nước ngoài, An Hiểu Khê may mắn quen được Helen, một cô gái Châu Âu năng nổ cũng là chủ quán cafe mà cô đang làm.
Tất cả mọi chuyện đều hữu duyên. Thời gian đầu mới sang nước Ý, xung quanh cô toàn người lạ. Ở nơi đất khách quê người xa xôi, nhiều lúc An Hiểu Khê buồn bực chỉ muốn quay về quê nhà mặc kệ tất cả. Nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng lại âm ỉ đau, về đó liệu cô có thực sự hạnh phúc với tất cả. Thế thà rằng ở đây để học cách làm quen với nhịp sống mới sẽ giúp cô bận rộn quên dần đi nỗi buồn hay sao.
Số tiền Lan Nguyệt đưa cô cầm sang không phải ít nhưng cứ ăn không ngồi rồi thì kiểu gì cũng hết nên cô buộc phải tìm việc làm. An Hiểu Khê đi khắp các con phố, cứ có nơi nào dán tuyển nhân viên là cô vào hỏi ngay nhưng hầu như họ đều từ chối một người châu Á như cô. Cuộc sống giai đoạn đầu thực sự khó khăn, không việc làm, không người thân.
Chỉ là trong một lần đi dạo phố, cô thấy có một cô gái Tây đang chạy theo một chàng trai châu Á, nhìn họ không giống người yêu vì chàng trai kia liên tục né tránh nhưng họ chẳng giống kiểu khách qua đường chơi đêm tạm bợ vì coi gái Tây kia ăn mặc rất cẩn thận, sang trọng.
Vốn dĩ An Hiểu Khê không muốn để tâm nhiều đâu cho tới khi cô nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương của cô gái vừa nãy. Cô hơi do dự, trong lòng đấu tranh có nên tiến đến hỏi thăm hay không dù gì mình cũng là người lạ. Và rồi cuối cùng lòng nhân từ chiến thắng, cô đi đến chỗ cô gái Tây đang khóc kia hỏi thăm:
"What's the matter with you?"
Cô gái kia vẫn khóc, không để ý đến người hỏi mình. An Hiểu Khê kiên nhẫn ngồi xuống, lay người cô gái này lặp lại câu hỏi lần nữa. Mấy lần hỏi như vậy nhưng dường như cô gái Tây kia đang thách thức kiên nhẫn của An Hiểu Khê, cô định đứng lên rời đi. Đúng lúc này cô gái Tây kia ngẩng mặt lên nói:
"I had some sad stories."
An Hiểu Khê quay lại, ngồi xuống cạnh cô gái Tây hỏi thăm thì ra mới biết cô gái này tên là Helen, chàng trai châu Á vừa nãy là ngươgi cô ấy theo đuổi bao lâu nhưng anh ta liên tục từ chối. An Hiểu Khê thấy cô ấy đáng thương bèn ngỏ lời giúp đỡ tán đổ chàng trai kia.
Vì khá hiểu tính cách của người châu Á nên khi có sự trợ giúp của An Hiểu Khê, Helen tán được chàng trai kia, anh ta tên là Tần Thế Hằng. Khi biết được họ của anh ta, An Hiểu Khê rấy lên chút lo lắng liệu có phải họ hàng gì vớ Tần Minh Quân hay không nên cô rất đề phòng. Nhưng hai năm ở đây, chứng kiến họ yêu nhau nhưng cô chưa hề bị Tần Minh Quân phát hiện ra nên có thể suy đoán của cô là sai.
Thêm nữa sau lần này cô và Helen trở nên thân thiết hơn, Helen mở một quán cafe kinh doanh, cô ấy ngỏ ý mời cô về làm. Đang trong hoàn cảnh túng thiếu, đương nhiên An Hiểu Khê nhận lời ngay. Cuộc sống hai năm ở nước Ý của cô không quá tệ nhưng ở đất nước xa xôi, có nhiều khi cô rất nhớ nhà nên lần này quyết định về nước thăm dì Lan Nguyệt sau hai năm rời đi.
[...]
"Thôi được rồi chúng ta lên máy bay nào." An Hiểu Khê vỗ nhẹ vào vai Helen an ủi, cô bạn này của mình mặt mũi xưng xỉa hết lên rồi.
"Em đừng có vớ vẩn, lần này chị về nước ra mắt nhà chồng em phải giúp chị đừng có nghĩ tới việc trốn chạy." Helen chun chun mũi, giả vờ nhăn mày cau có trách móc An Hiểu Khê.
An Hiểu Khê bật cười khanh khách, thấy Helen đáng yêu chết mất. Cô ôm chặt bạn mình vào lòng, vui vẻ nói: "Chị yên tâm, em sao nỡ bỏ dở giữa chừng để chị tự sinh tự diệt chứ."
[...]
Helen về ra mắt với người nhà của Tần Thế Hằng nên tâm trạng lo lắng đứng ngồi không yên là lẽ thường tình. An Hiểu Khê an ủi chị ấy rồi dẫn Helen đến chỗ Lan Nguyệt chơi, có thời gian rảnh cô lặp tức sẽ cùng chị ấy đi mua ít đồ làm quà cho nhà trai.
Ngày ra mắt ấy tưởng xa mà thoáng cái đã đến. Helen lo lắng sợ mình làm sai chỗ nào khiến gia đình nhà trai phật lòng nên đưa ra yêu cầu với An Hiểu Khê:
"Annie, hay em đi cùng chị đến nhà Tần Thế Hằng đi, chị giới thiệu em là em gái chị, chắc không sao đâu. Chứ gia đình họ hôm nay tổ chức tiệc lớn để ra mắt làm chị hoang mang lắm, lỡ có chỗ nào không phải phép là khỏi lấy chồng mất."
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó sắp khóc đến nơi của Helen trông thật đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu. Vì chị ấy yêu Tần Thế Hằng nhiều quá, rất nghiêm túc với mối quan hệ này nên chị ấy cẩn thận từng chút một với lần ra mắt này. Ban đầu An Hiểu Khê định từ chối nhưng lời nói đến miệng thì dừng lại khi đối diện với ánh mắt năn nỉ của Helen, cuối cùng cô thở dài một cái rồi nói:
"Được rồi, chị em mình mau chuẩn bị nhanh thôi không muộn mất."
Helen nghe thấy An Hiểu Khê đồng ý, tay quệt hết nước mắt, mặt tươi hơn hơn cười toe toét như đứa trẻ được cho kẹo. Chị ấy ôm chặt An Hiểu Khê vào lòng vui mừng nói:
"Hihi, cảm ơn em yêu của chị."
"Annie, em sao vậy? Không phải lúc ở nước ngoài thì khóc lóc đòi về thăm dì hay sao? Giờ đang ở sân bay rồi lại muốn quay lại."
Helen trách móc An Hiểu Khê, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa máy báy cất cánh vậy mà An Hiểu Khê đưa ra lí do này khiến cô nàng không hài lòng chút nào. Trong thời gian hai năm ở nước ngoài, An Hiểu Khê may mắn quen được Helen, một cô gái Châu Âu năng nổ cũng là chủ quán cafe mà cô đang làm.
Tất cả mọi chuyện đều hữu duyên. Thời gian đầu mới sang nước Ý, xung quanh cô toàn người lạ. Ở nơi đất khách quê người xa xôi, nhiều lúc An Hiểu Khê buồn bực chỉ muốn quay về quê nhà mặc kệ tất cả. Nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng lại âm ỉ đau, về đó liệu cô có thực sự hạnh phúc với tất cả. Thế thà rằng ở đây để học cách làm quen với nhịp sống mới sẽ giúp cô bận rộn quên dần đi nỗi buồn hay sao.
Số tiền Lan Nguyệt đưa cô cầm sang không phải ít nhưng cứ ăn không ngồi rồi thì kiểu gì cũng hết nên cô buộc phải tìm việc làm. An Hiểu Khê đi khắp các con phố, cứ có nơi nào dán tuyển nhân viên là cô vào hỏi ngay nhưng hầu như họ đều từ chối một người châu Á như cô. Cuộc sống giai đoạn đầu thực sự khó khăn, không việc làm, không người thân.
Chỉ là trong một lần đi dạo phố, cô thấy có một cô gái Tây đang chạy theo một chàng trai châu Á, nhìn họ không giống người yêu vì chàng trai kia liên tục né tránh nhưng họ chẳng giống kiểu khách qua đường chơi đêm tạm bợ vì coi gái Tây kia ăn mặc rất cẩn thận, sang trọng.
Vốn dĩ An Hiểu Khê không muốn để tâm nhiều đâu cho tới khi cô nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương của cô gái vừa nãy. Cô hơi do dự, trong lòng đấu tranh có nên tiến đến hỏi thăm hay không dù gì mình cũng là người lạ. Và rồi cuối cùng lòng nhân từ chiến thắng, cô đi đến chỗ cô gái Tây đang khóc kia hỏi thăm:
"What's the matter with you?"
Cô gái kia vẫn khóc, không để ý đến người hỏi mình. An Hiểu Khê kiên nhẫn ngồi xuống, lay người cô gái này lặp lại câu hỏi lần nữa. Mấy lần hỏi như vậy nhưng dường như cô gái Tây kia đang thách thức kiên nhẫn của An Hiểu Khê, cô định đứng lên rời đi. Đúng lúc này cô gái Tây kia ngẩng mặt lên nói:
"I had some sad stories."
An Hiểu Khê quay lại, ngồi xuống cạnh cô gái Tây hỏi thăm thì ra mới biết cô gái này tên là Helen, chàng trai châu Á vừa nãy là ngươgi cô ấy theo đuổi bao lâu nhưng anh ta liên tục từ chối. An Hiểu Khê thấy cô ấy đáng thương bèn ngỏ lời giúp đỡ tán đổ chàng trai kia.
Vì khá hiểu tính cách của người châu Á nên khi có sự trợ giúp của An Hiểu Khê, Helen tán được chàng trai kia, anh ta tên là Tần Thế Hằng. Khi biết được họ của anh ta, An Hiểu Khê rấy lên chút lo lắng liệu có phải họ hàng gì vớ Tần Minh Quân hay không nên cô rất đề phòng. Nhưng hai năm ở đây, chứng kiến họ yêu nhau nhưng cô chưa hề bị Tần Minh Quân phát hiện ra nên có thể suy đoán của cô là sai.
Thêm nữa sau lần này cô và Helen trở nên thân thiết hơn, Helen mở một quán cafe kinh doanh, cô ấy ngỏ ý mời cô về làm. Đang trong hoàn cảnh túng thiếu, đương nhiên An Hiểu Khê nhận lời ngay. Cuộc sống hai năm ở nước Ý của cô không quá tệ nhưng ở đất nước xa xôi, có nhiều khi cô rất nhớ nhà nên lần này quyết định về nước thăm dì Lan Nguyệt sau hai năm rời đi.
[...]
"Thôi được rồi chúng ta lên máy bay nào." An Hiểu Khê vỗ nhẹ vào vai Helen an ủi, cô bạn này của mình mặt mũi xưng xỉa hết lên rồi.
"Em đừng có vớ vẩn, lần này chị về nước ra mắt nhà chồng em phải giúp chị đừng có nghĩ tới việc trốn chạy." Helen chun chun mũi, giả vờ nhăn mày cau có trách móc An Hiểu Khê.
An Hiểu Khê bật cười khanh khách, thấy Helen đáng yêu chết mất. Cô ôm chặt bạn mình vào lòng, vui vẻ nói: "Chị yên tâm, em sao nỡ bỏ dở giữa chừng để chị tự sinh tự diệt chứ."
[...]
Helen về ra mắt với người nhà của Tần Thế Hằng nên tâm trạng lo lắng đứng ngồi không yên là lẽ thường tình. An Hiểu Khê an ủi chị ấy rồi dẫn Helen đến chỗ Lan Nguyệt chơi, có thời gian rảnh cô lặp tức sẽ cùng chị ấy đi mua ít đồ làm quà cho nhà trai.
Ngày ra mắt ấy tưởng xa mà thoáng cái đã đến. Helen lo lắng sợ mình làm sai chỗ nào khiến gia đình nhà trai phật lòng nên đưa ra yêu cầu với An Hiểu Khê:
"Annie, hay em đi cùng chị đến nhà Tần Thế Hằng đi, chị giới thiệu em là em gái chị, chắc không sao đâu. Chứ gia đình họ hôm nay tổ chức tiệc lớn để ra mắt làm chị hoang mang lắm, lỡ có chỗ nào không phải phép là khỏi lấy chồng mất."
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó sắp khóc đến nơi của Helen trông thật đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu. Vì chị ấy yêu Tần Thế Hằng nhiều quá, rất nghiêm túc với mối quan hệ này nên chị ấy cẩn thận từng chút một với lần ra mắt này. Ban đầu An Hiểu Khê định từ chối nhưng lời nói đến miệng thì dừng lại khi đối diện với ánh mắt năn nỉ của Helen, cuối cùng cô thở dài một cái rồi nói:
"Được rồi, chị em mình mau chuẩn bị nhanh thôi không muộn mất."
Helen nghe thấy An Hiểu Khê đồng ý, tay quệt hết nước mắt, mặt tươi hơn hơn cười toe toét như đứa trẻ được cho kẹo. Chị ấy ôm chặt An Hiểu Khê vào lòng vui mừng nói:
"Hihi, cảm ơn em yêu của chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.