Chương 23: Ngoại truyện 2
Lạc Uyển Dư
18/09/2023
An Hiểu Khê cùng Helen đến tham dự bữa tiệc nhà họ Tần. Ban đầu cô chỉ nghĩ đây là tiệc nhỏ ra mắt trong gia đình thôi, ai ngờ là bữa tiệc lớn mời bao nhiêu khách như vậy. An Hiểu Khê có chút sốc nhưng thật may gia đình của Tần Thế Hằng là gia đình thoải mái cởi mở, dễ dàng tiếp nhận Helen.
Thực ra trong suy nghĩ cố hữu của người châu Á, những cô gái châu Âu là những người bé tuổi ăn chơi đua đòi, không nhẹ nhàng, đoan trang, lễ tiết như những cô gái châu Á nên gần như các bậc tiền bối khó chấp nhận người con dâu mình là người châu Âu. Nhưng với gia đình Tần Thế Hằng, dù là một gia đình hào môn nhưng lại rất mở lòng chấp nhận Helen, điều này khiến An Hiểu Khê vui mừng vô cùng. Cô biết Helen là một cô gái mạnh miệng nhưng cũng là cô gái tốt, nhất định sẽ hạnh phúc bên Tần Thế Hằng.
Trong lúc Helen đứng nói chuyện với gia đình của Tần Thế Hằng thì An Hiểu Khê đi dạo vài vòng quanh sân vườn tổ chức tiệc lớn. Cô đi ra phía đài phun nước, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, ngắm nhìn vẻ hoành tráng xa hoa của bữa tiệc mà thầm cảm thán: "Họ giàu có thật."
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình mà An Hiểu Khê không để ai đã ngồi bên cạnh mình vì cô ngồi ở một bên góc ghế, ghế thì dài không chỉ một mình cô ngồi, người khác ngồi cũng có sao. Đến khi người bên cạnh cất lời nói, cô mới để ý mà quay ra.
"Hiểu Khê, hai năm rồi không gặp."
Là Tần Minh Quân, hắn cũng có mặt ở đây sao?
An Hiểu Khê tròn mắt nhìn, điều ngạc nhiên xảy đến với cô hôm nay không thể lường trước được. Không ngờ cô gặp lại Tần Minh Quân. An Hiểu Khê không đáp lại hắn mà đứng dậy đi thẳng, bây giờ người cô không muốn gặp nhất chính là Tần Minh Quân.
Tần Minh Quân biết An Hiểu Khê một mực muốn tránh mặt mình nên hắn nhanh chóng đứng dậy đuổi theo. Hắn rảo bước thật nhanh, bắt lấy cánh tay cô kéo giật lại về phía mình, hắn hoàn toàn không cho An Hiểu Khê cơ hội chạy thoát. Tần Minh Quân quay người cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Đừng chạy nữa được không? Anh biết em đang nghĩ gì nhưng hãy cho anh một cơ hội để giải thích."
"Giữa chúng ta còn chuyện gì để nói nữa. Anh mau buông tôi ra đi."
An Hiểu Khê vùng vằng cố thoát ra khỏi cánh tay của Tần Minh Quân nhưng không thể, nam và nữ sức lực chênh nhau, đấu với hắn cô không có cửa thắng.
Tần Minh Quân biết nếu xin cô chút bình tĩnh để nghe hắn giải thích thì có khi cả đời này hắn không có cơ hội mở miệng ra nói câu nào nên giờ hắn trực tiếp nói luôn mặc kệ sự phản kháng của cô.
"Cuộc đối thoại của bố và anh năm đó em vô tình nghe được chỉ là một câu chuyện che mắt bố anh mà thôi. Nếu không đưa ra lí do là chiếm quyền sở hữu cửa biển giao dịch thì chắc chắn em sẽ không được yên với ông ta. Bố anh dù máu lạnh thế nào nhưng ai động đến con trai mình liệu ông ấy ngồi yên được sao? Vốn dĩ ngay khi biết Tần Minh Hạo bị bắt vào tù ông ấy đã đoán ra được có sự góp mặt của em và anh, ông ấy sẽ không làm gì anh nhưng em thì bố anh không nể tình đâu."
"Anh nói điều này cho tôi có ý nghĩa gì chứ? Giờ mọi chuyện chấm dứt rồi anh nói gì chẳng được." Nghe Tần Minh Quân nói vậy, thực sự cô đã ngờ ngợ ra vài điều nhưng liệu tất cả những lời hắn nói có đáng tin không? Cô không muốn trao gửi niềm tin của mình lầm lỡ lần nữa.
"Có thể những gì anh giải thích bây giờ đều vô nghĩa nhưng xin em hãy tin anh một lần, tin anh thực lòng yêu em. Năm đó anh muốn lấy em là thật lòng yêu em, tất cả những lí do kia chỉ để qua mắt bố anh thôi. Xin em đấy, tin anh một lần đi."
Tần Minh Quân ôm chặt lấy An Hiểu Khê vào lòng, ra sức giải thích cho cô hiểu được tấm lòng của hắn. Ngày ấy cô rời đi, hắn đã chạy loạn lên tìm cô, tìm được tung tích của cô rồi lại hèn nhát không dám tiến lại gần. Hai năm xa cách, biết bao lần hắn đột ngột bắt chuyến bay sang Ý vì muốn nhìn thấy cô, muốn xem cô sống tốt không nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để tiến lên giải thích tất cả.
Tần Minh Quân yêu cô là thật nhưng cũng đã từng có ý định đặt cô vào bàn cờ làm con át chủ bài của mình. Nhưng một giây nào đó hắn nhận ra bản thân đã yêu "quân cờ" của mình mất rồi cũng là lúc mọi thứ được lột trần. An Hiểu Khê đã biết tất cả và cô rời đi. Ngày cô rời đi trái tim hắn đau như ngàn dao giằng xé.
"Đừng nói với tôi gì cả. Dù có hay không ý định lợi dụng tôi cũng chẳng sao cả, chúng ta hợp tác song phương đều phải có lợi. Hai năm qua tôi đã quên được anh rồi nên mời anh rời khỏi cuộc đời tôi lần nữa."
Thực ra trong suy nghĩ cố hữu của người châu Á, những cô gái châu Âu là những người bé tuổi ăn chơi đua đòi, không nhẹ nhàng, đoan trang, lễ tiết như những cô gái châu Á nên gần như các bậc tiền bối khó chấp nhận người con dâu mình là người châu Âu. Nhưng với gia đình Tần Thế Hằng, dù là một gia đình hào môn nhưng lại rất mở lòng chấp nhận Helen, điều này khiến An Hiểu Khê vui mừng vô cùng. Cô biết Helen là một cô gái mạnh miệng nhưng cũng là cô gái tốt, nhất định sẽ hạnh phúc bên Tần Thế Hằng.
Trong lúc Helen đứng nói chuyện với gia đình của Tần Thế Hằng thì An Hiểu Khê đi dạo vài vòng quanh sân vườn tổ chức tiệc lớn. Cô đi ra phía đài phun nước, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, ngắm nhìn vẻ hoành tráng xa hoa của bữa tiệc mà thầm cảm thán: "Họ giàu có thật."
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình mà An Hiểu Khê không để ai đã ngồi bên cạnh mình vì cô ngồi ở một bên góc ghế, ghế thì dài không chỉ một mình cô ngồi, người khác ngồi cũng có sao. Đến khi người bên cạnh cất lời nói, cô mới để ý mà quay ra.
"Hiểu Khê, hai năm rồi không gặp."
Là Tần Minh Quân, hắn cũng có mặt ở đây sao?
An Hiểu Khê tròn mắt nhìn, điều ngạc nhiên xảy đến với cô hôm nay không thể lường trước được. Không ngờ cô gặp lại Tần Minh Quân. An Hiểu Khê không đáp lại hắn mà đứng dậy đi thẳng, bây giờ người cô không muốn gặp nhất chính là Tần Minh Quân.
Tần Minh Quân biết An Hiểu Khê một mực muốn tránh mặt mình nên hắn nhanh chóng đứng dậy đuổi theo. Hắn rảo bước thật nhanh, bắt lấy cánh tay cô kéo giật lại về phía mình, hắn hoàn toàn không cho An Hiểu Khê cơ hội chạy thoát. Tần Minh Quân quay người cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Đừng chạy nữa được không? Anh biết em đang nghĩ gì nhưng hãy cho anh một cơ hội để giải thích."
"Giữa chúng ta còn chuyện gì để nói nữa. Anh mau buông tôi ra đi."
An Hiểu Khê vùng vằng cố thoát ra khỏi cánh tay của Tần Minh Quân nhưng không thể, nam và nữ sức lực chênh nhau, đấu với hắn cô không có cửa thắng.
Tần Minh Quân biết nếu xin cô chút bình tĩnh để nghe hắn giải thích thì có khi cả đời này hắn không có cơ hội mở miệng ra nói câu nào nên giờ hắn trực tiếp nói luôn mặc kệ sự phản kháng của cô.
"Cuộc đối thoại của bố và anh năm đó em vô tình nghe được chỉ là một câu chuyện che mắt bố anh mà thôi. Nếu không đưa ra lí do là chiếm quyền sở hữu cửa biển giao dịch thì chắc chắn em sẽ không được yên với ông ta. Bố anh dù máu lạnh thế nào nhưng ai động đến con trai mình liệu ông ấy ngồi yên được sao? Vốn dĩ ngay khi biết Tần Minh Hạo bị bắt vào tù ông ấy đã đoán ra được có sự góp mặt của em và anh, ông ấy sẽ không làm gì anh nhưng em thì bố anh không nể tình đâu."
"Anh nói điều này cho tôi có ý nghĩa gì chứ? Giờ mọi chuyện chấm dứt rồi anh nói gì chẳng được." Nghe Tần Minh Quân nói vậy, thực sự cô đã ngờ ngợ ra vài điều nhưng liệu tất cả những lời hắn nói có đáng tin không? Cô không muốn trao gửi niềm tin của mình lầm lỡ lần nữa.
"Có thể những gì anh giải thích bây giờ đều vô nghĩa nhưng xin em hãy tin anh một lần, tin anh thực lòng yêu em. Năm đó anh muốn lấy em là thật lòng yêu em, tất cả những lí do kia chỉ để qua mắt bố anh thôi. Xin em đấy, tin anh một lần đi."
Tần Minh Quân ôm chặt lấy An Hiểu Khê vào lòng, ra sức giải thích cho cô hiểu được tấm lòng của hắn. Ngày ấy cô rời đi, hắn đã chạy loạn lên tìm cô, tìm được tung tích của cô rồi lại hèn nhát không dám tiến lại gần. Hai năm xa cách, biết bao lần hắn đột ngột bắt chuyến bay sang Ý vì muốn nhìn thấy cô, muốn xem cô sống tốt không nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để tiến lên giải thích tất cả.
Tần Minh Quân yêu cô là thật nhưng cũng đã từng có ý định đặt cô vào bàn cờ làm con át chủ bài của mình. Nhưng một giây nào đó hắn nhận ra bản thân đã yêu "quân cờ" của mình mất rồi cũng là lúc mọi thứ được lột trần. An Hiểu Khê đã biết tất cả và cô rời đi. Ngày cô rời đi trái tim hắn đau như ngàn dao giằng xé.
"Đừng nói với tôi gì cả. Dù có hay không ý định lợi dụng tôi cũng chẳng sao cả, chúng ta hợp tác song phương đều phải có lợi. Hai năm qua tôi đã quên được anh rồi nên mời anh rời khỏi cuộc đời tôi lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.