Chương 58: Cứu mạng
Khói Ảo
18/04/2024
Sáng hôm sau.
Bóng dáng một người đàn ông trung niên đang giương khẩu sung săn lên tần mắt ngắm thử. Chợt con chó từ đâu chạy lại sủa lên inh ỏi. Người đàn ông hạ súng, cúi xuống xoa đầu con vật rồi hỏi.
“Ngao, gì mà mày sủa lên vậy? Đã đến lúc đi săn đâu?”
Mặc lời người đàn ông nói, con chó vẫn sủa. Nhận ra con chó sủa bất thường, người đàn ông gọi thêm hai người đi cùng rồi cả ba đi theo con chó kia.
Một người chạy lên trước giật mình rồi gọi lớn.
“Ông chủ! Có…có người chết!”
Giọng người nọ hoảng hốt, người được gọi là ông chủ vội chạy đến, nhìn thấy một cô gái đang nằm bất động thì không chờ đợi mà lao đến lật người cô gái lên.
Một vài động tác cơ bản, người đàn ông quay lại nói với người nọ.
“Mau gọi Kiên chuẩn bị xe, cô gái còn thở!”
“Vâng!”
Trong buổi sáng gần trưa hôm ấy, một ca bệnh được đưa vào bệnh viện, toàn thân cô gái bị va đập gây tổn thương nhiều vị trí. Lúc đập người vào hòn đá khiến cô bị rạn xương sườn, đầu cũng có vết thương, gương mặt tái nhợt bởi cô ấy đã mất khá nhiều máu.
Một bác si đi ra, ông ấy cúi đầu chào người đàn ông rồi thông báo tình hình.
“Ông chủ Khiêm, cô ấy bị đa chấn thương cần điều trị lâu dài!”
“Được, trước mắt đợi cô ấy tỉnh lại rồi hẵng bàn tiếp!”
“Vâng.”
Người đàn ông tên Khiêm nọ sau khi giao việc cho một người ở lại thì cũng ra về.
Trong đầu ông lập tức có suy nghĩ, cô gái ấy vì sao lại bị thương đến vậy, ngôi nhà của ông nằm phía sau ngọn đồi. Sẽ chẳng có ai dại dột đi lên đó để rồi té xuống gần như mất mạng như vậy cả.
Người đàn ông này là Lê Trung Khiêm, một người kinh doanh vừa trở lại quê hương sau hai năm ra nước ngoài tìm kiếm thị trường. So với gia thế của nhà họ Phạm thì ông ấy chỉ xếp sau, tuy vậy mối quan hệ lại khá nhiều.
Sáng hôm ấy, ông Khiêm cùng vài người thân cận đến ngôi nhà nghỉ dưỡng riêng chuẩn bị để đi săn thú rừng thì gặp cô gái bị tai nạn.
…
Một tuần sau, thiệp cưới chính thức của hai nhà Phạm Vương cũng được gửi đi. Việc thay đổi thông tin nhà gái khiến không ít người bàn tán. Vài người cho rằng hôn nhân cả đời mà họ xem như trò đùa, có người lại đùa rằng cậu chủ Nhất Phong muốn một lần cưới hai cô vợ nên làm hai tấm thiệp. Người khác lại ra sức nịnh bợ nhà gái, họ cho rằng chỉ có An Đình mới thật sự là con dâu của nhà họ Phạm.
Ai cũng bàn tán, ai cũng thắc mắc nhưng chẳng ai quan tâm cô gái Hạ Linh vì sao lại bị thay thế bởi An Đình, phải chăng bởi Nhất Phong đã suy nghĩ thiệt hơn cho mối hôn sự này.
Ông Khiêm cũng được nhận thiệp mời cưới, cầm tấm thiệp trên tay, đôi mắt ông chợt nheo lại. Cái tên Trần Ngọc Linh khiến ông chú ý.
Cái tên này làm ông nhớ lại khoảng thời gian hơn hai mươi năm về trước…
…
Trong một bữa tiệc rượu, Trung Khiêm gặp gỡ cô gái tên Ngọc Linh, sau khi quá chén cả hai có quan hệ với nhau. Nhưng khi gần sáng cậu ấy nhận được cuộc gọi báo nhà có việc nên đã đi về trước, để lại Ngọc Linh vẫn chưa tỉnh trong khách sạn.
Hai tháng sau, tình cờ gặp lại Ngọc Linh thì biết cô đã có thai, vì cũng có tình cảm nên cậu ấy đã chủ động chuyện kết hôn. Nhưng Ngọc Linh lại bác bỏ, lý do là cô thấy Trung Khiêm bấy giờ chỉ là một người bình thường, nói thẳng ra là không đủ sức lo cho cô đầy đủ.
Cả Ngọc Linh và Trung Khiêm chẳng biết rõ cha đứa trẻ cô đang mang là ai, chỉ là Trung Khiêm tưởng rằng mình là tác giả mà tìm cách bù đắp cho cô.
Một thời gian sau Trung Khiêm theo lời cha mẹ di chuyển đến một nơi khác sinh sống, chuyện muốn kết hôn với Ngọc Linh cũng chôn vùi mãi về sau.
Đến bây giờ khi đã thành công trong sự nghiệp, trở thành một trong những cái tên được mọi người tôn trọng thì người đàn ông ấy vẫn đăm đăm một vấn đề. Năm ấy cô gái Ngọc Linh có giữ đứa bé không? Nếu có thì nó còn sống không? Là con trai hay con gái, có phải là con của ông hay không?
Trở lại hiện tại, ông Khiêm khẽ đưa tay bóp trán đầy ưu tư.
Bóng dáng một người đàn ông trung niên đang giương khẩu sung săn lên tần mắt ngắm thử. Chợt con chó từ đâu chạy lại sủa lên inh ỏi. Người đàn ông hạ súng, cúi xuống xoa đầu con vật rồi hỏi.
“Ngao, gì mà mày sủa lên vậy? Đã đến lúc đi săn đâu?”
Mặc lời người đàn ông nói, con chó vẫn sủa. Nhận ra con chó sủa bất thường, người đàn ông gọi thêm hai người đi cùng rồi cả ba đi theo con chó kia.
Một người chạy lên trước giật mình rồi gọi lớn.
“Ông chủ! Có…có người chết!”
Giọng người nọ hoảng hốt, người được gọi là ông chủ vội chạy đến, nhìn thấy một cô gái đang nằm bất động thì không chờ đợi mà lao đến lật người cô gái lên.
Một vài động tác cơ bản, người đàn ông quay lại nói với người nọ.
“Mau gọi Kiên chuẩn bị xe, cô gái còn thở!”
“Vâng!”
Trong buổi sáng gần trưa hôm ấy, một ca bệnh được đưa vào bệnh viện, toàn thân cô gái bị va đập gây tổn thương nhiều vị trí. Lúc đập người vào hòn đá khiến cô bị rạn xương sườn, đầu cũng có vết thương, gương mặt tái nhợt bởi cô ấy đã mất khá nhiều máu.
Một bác si đi ra, ông ấy cúi đầu chào người đàn ông rồi thông báo tình hình.
“Ông chủ Khiêm, cô ấy bị đa chấn thương cần điều trị lâu dài!”
“Được, trước mắt đợi cô ấy tỉnh lại rồi hẵng bàn tiếp!”
“Vâng.”
Người đàn ông tên Khiêm nọ sau khi giao việc cho một người ở lại thì cũng ra về.
Trong đầu ông lập tức có suy nghĩ, cô gái ấy vì sao lại bị thương đến vậy, ngôi nhà của ông nằm phía sau ngọn đồi. Sẽ chẳng có ai dại dột đi lên đó để rồi té xuống gần như mất mạng như vậy cả.
Người đàn ông này là Lê Trung Khiêm, một người kinh doanh vừa trở lại quê hương sau hai năm ra nước ngoài tìm kiếm thị trường. So với gia thế của nhà họ Phạm thì ông ấy chỉ xếp sau, tuy vậy mối quan hệ lại khá nhiều.
Sáng hôm ấy, ông Khiêm cùng vài người thân cận đến ngôi nhà nghỉ dưỡng riêng chuẩn bị để đi săn thú rừng thì gặp cô gái bị tai nạn.
…
Một tuần sau, thiệp cưới chính thức của hai nhà Phạm Vương cũng được gửi đi. Việc thay đổi thông tin nhà gái khiến không ít người bàn tán. Vài người cho rằng hôn nhân cả đời mà họ xem như trò đùa, có người lại đùa rằng cậu chủ Nhất Phong muốn một lần cưới hai cô vợ nên làm hai tấm thiệp. Người khác lại ra sức nịnh bợ nhà gái, họ cho rằng chỉ có An Đình mới thật sự là con dâu của nhà họ Phạm.
Ai cũng bàn tán, ai cũng thắc mắc nhưng chẳng ai quan tâm cô gái Hạ Linh vì sao lại bị thay thế bởi An Đình, phải chăng bởi Nhất Phong đã suy nghĩ thiệt hơn cho mối hôn sự này.
Ông Khiêm cũng được nhận thiệp mời cưới, cầm tấm thiệp trên tay, đôi mắt ông chợt nheo lại. Cái tên Trần Ngọc Linh khiến ông chú ý.
Cái tên này làm ông nhớ lại khoảng thời gian hơn hai mươi năm về trước…
…
Trong một bữa tiệc rượu, Trung Khiêm gặp gỡ cô gái tên Ngọc Linh, sau khi quá chén cả hai có quan hệ với nhau. Nhưng khi gần sáng cậu ấy nhận được cuộc gọi báo nhà có việc nên đã đi về trước, để lại Ngọc Linh vẫn chưa tỉnh trong khách sạn.
Hai tháng sau, tình cờ gặp lại Ngọc Linh thì biết cô đã có thai, vì cũng có tình cảm nên cậu ấy đã chủ động chuyện kết hôn. Nhưng Ngọc Linh lại bác bỏ, lý do là cô thấy Trung Khiêm bấy giờ chỉ là một người bình thường, nói thẳng ra là không đủ sức lo cho cô đầy đủ.
Cả Ngọc Linh và Trung Khiêm chẳng biết rõ cha đứa trẻ cô đang mang là ai, chỉ là Trung Khiêm tưởng rằng mình là tác giả mà tìm cách bù đắp cho cô.
Một thời gian sau Trung Khiêm theo lời cha mẹ di chuyển đến một nơi khác sinh sống, chuyện muốn kết hôn với Ngọc Linh cũng chôn vùi mãi về sau.
Đến bây giờ khi đã thành công trong sự nghiệp, trở thành một trong những cái tên được mọi người tôn trọng thì người đàn ông ấy vẫn đăm đăm một vấn đề. Năm ấy cô gái Ngọc Linh có giữ đứa bé không? Nếu có thì nó còn sống không? Là con trai hay con gái, có phải là con của ông hay không?
Trở lại hiện tại, ông Khiêm khẽ đưa tay bóp trán đầy ưu tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.