Chương 59: Đêm tân hôn
Khói Ảo
18/04/2024
Một tuần sau, hai nhà Phạm Vương tổ chức lễ cưới long trọng.
Tại một khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất thành phố, một đám cưới cứ ngỡ trong cổ tích khi cô dâu trông rất lộng lẫy. Gương mặt trang điểm thanh toát, chiếc váy cưới được đặt thiết kế riêng cho ngày đặc biệt, chiếc khăn voan cùng vương miện đính đá lấp lánh. Dưới chân cô dâu cũng là một đôi giày đính đá, được chính cô đặt riêng để đi cùng chiếc váy cưới của mình.
Bó hoa cưới trên tay cô dâu là hoa Linh Lan trắng, là loài hoa mang biểu tượng hạnh phúc, thuần khiết đẹp đẽ, điểm xuyến giữa những nhánh hoa trắng muốt là màu xanh non của cành lá.
Mọi thứ dường như giành riêng cho một nàng công chúa chuẩn bị sánh bước bên hoàng tử của đời mình.
Trong không gian rực rỡ ánh đèn, tiếng vĩ cầm du dương cùng tiếng vỗ tay chúc tụng, tiếng ly tách va vào nhau mỗi khi các vị khách cụng ly, tất cả đều hòa nhịp vào nhau.
Cô dâu nắm tay cha cùng bước lên sân khấu, trên sân khấu được trang trí bởi rất nhiều hoa chính là chú rể. Khi cha cô dâu trao tay con gái yêu của mình cho người thanh niên ấy, anh ta có chút ngập ngừng. Trái ngược với sự tráng lệ, xinh đẹp kiều diễm của cô dâu và quan khách thì chú rể lại chẳng có chút động lòng.
An Đình nhìn cha, Nhất Phong chưa đón lấy tay cô, ông Nhất Lâm đứng cạnh huých tay khiến Nhất Phong giật mình. Lúc này anh ta mới nhớ ra bản thân đang làm đám cưới.
Ngập ngừng đưa tay ra đón lấy tay An Đình, Nhất Phong nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc đắng ngắt.
Trong hôn lễ ấy, có lẽ chỉ có Nhất Phong, bà Mỹ Xuân cùng Nhật Nam là mang trong lòng những bức xúc như nhau. Nhưng vì một cô gái mà họ phải chịu đựng.
An Đình vui vẻ nhận những lời chúc phúc của quan khách, mặc kệ Nhất Phong vẫn đăm chiêu không chút hứng thú. Điều này không khiến nhiều người khó hiểu bởi bản thân hắn trước đây vẫn vậy, lạnh lùng khó đoán.
Tại phòng khách sạn tiêu chuẩn bậc nhất nơi diễn ra lễ cưới, căn phòng tân hôn được trang trí đẹp mắt, trên giường là một hình trái tim tạo nên từ những cánh hoa hồng đỏ thắm. Trên bàn là vài món ăn cùng rượu, lọ hoa và nến. Mọi thứ đều được chuẩn bị cho một đêm tình yêu nồng cháy.
An Đình nhìn ra cảnh bên ngoài, cô vẫn mặc chiếc váy cưới ban nãy. Đứng khoanh tay nhìn vào khoảng không gian trước mặt, An Đình tự nhủ.
“Hạ Linh, cô nghĩ cô có thể thắng được tôi sao? An Đình này vẫn là người về nhất!”
Thời gian trôi qua, Nhất Phong vẫn chưa về phòng, hắn đang uống rượu dưới quầy bar của khách sạn.
Người đàn ông vừa tổ chức lễ cưới, trên tay đã không còn chiếc nhẫn cưới vừa trao, hắn đặt bên cạnh, tay cầm chai rượu cứ đưa lên miệng mà nốc. Điện thoại hắn đã reo bao nhiêu cuộc từ số của An Đình nhưng hắn không bận tâm.
Vừa uống, nước mắt hắn vừa chảy ra, càng uống thì cổ họng càng khô đắng. Những hình ảnh của Hạ Linh đang trôi qua trong đầu hắn.
Cô đang ở đâu, cô có an toàn không, Hạ Linh có biết hôm nay hắn đã kết hôn không?
Lần đầu tiên Nhất Phong thua thảm bại đến vậy, buồn cười hơn là hắn lại thua bởi cha hắn, người đàn ông ấy vẫn đinh ninh rằng Hạ Linh đã chết, không còn khả năng cản trở công việc của ông ấy.
An Đình chờ đợi trong phòng, đã hơn một tiếng trôi qua nhưng gọi mãi cho Nhất Phong không được. Đêm tân hôn vậy mà hắn lại bỏ cô lại đây một mình, An Đình tức giận sau khi điện thoại báo thuê bao vừa gọi không liên quan được.
Nhất Phong khóa máy!
Tiếng đồ va đập vào tường vang lên, chiếc điện thoại đắt tiền rơi vỡ nát. An Đình nghiến răng nói.
“Nhất Phong! Anh dám đối xử với em thế này sao?”
Đang cơn tức giận, bên ngoài có tiếng bấm chuông, An Đình kiềm chế lại ra mở cửa. Nhất Phong say khướt, hai bên là hai người nhân viên khách sạn đang dìu hắn. Giao Nhất Phong cho An Đình, cả hai cúi đầu chào rồi rời đi.
Nhất Phong tuy say nhưng dường như hắn nhận ra người đang dìu hắn, hất tay An Đình ra, Nhất Phong đi loạng choạng rồi va vào chiếc bàn ăn.
Xoảng!!!
Hắn lôi đổ hết những gì trên bàn, bởi An Đình vẫn đứng gần đó nên vài món ăn đã dính vào váy của cô. An Đình tức đến tím mặt, bàn tay nắm lại kiềm chế bản thân.
Nhất Phong lắc lắc đầu rồi đi vào giường, An Đình nghiến răng đi lại định dìu hắn thì lại bị hất tay.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, gương mặt nở nụ cười rồi nói.
“Cô…không phải là Hạ Linh! Hức…”
Dứt lời Nhất Phong nôn thốc nôn tháo, số rượu khi nãy hắn uống vào bây giờ đang thoát ra đường miệng. Chiếc ga giường lãng mạn bị Nhất Phong nôn lên đó, mùi rượu hôi nồng nặc cả căn phòng, lấn át cả mùi nước hoa lúc đầu.
Nôn xong, Nhất Phong ngã vật ra giữa sàn, tay hắn tháo chiếc cà vạt rồi cứ vậy mà ngủ, chẳng hề đoái hoài đến người vợ đang sôi gan trước đống hỗn độn này.
Căn phòng được trang trí đầu tư ban đầu nay chẳng khác gì bãi chiến trường, đồ đạc rơi vỡ, thức ăn đổ ra sàn rồi chiếc giường bốc mùi kinh khủng. Đã vậy hắn còn lẩm nhẩm gọi tên Hạ Linh.
An Đình tức đến trào nước mắt, bộ váy đắt tiền cũng bị hắn vấy bẩn.
Trong đêm hôm ấy, cô dâu mới của nhà họ Phạm trở về nhà mình, để mặc chồng mới cưới nằm lăn lộn giữa đống hỗn loạn trong khách sạn.
…****************…
Tại một khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất thành phố, một đám cưới cứ ngỡ trong cổ tích khi cô dâu trông rất lộng lẫy. Gương mặt trang điểm thanh toát, chiếc váy cưới được đặt thiết kế riêng cho ngày đặc biệt, chiếc khăn voan cùng vương miện đính đá lấp lánh. Dưới chân cô dâu cũng là một đôi giày đính đá, được chính cô đặt riêng để đi cùng chiếc váy cưới của mình.
Bó hoa cưới trên tay cô dâu là hoa Linh Lan trắng, là loài hoa mang biểu tượng hạnh phúc, thuần khiết đẹp đẽ, điểm xuyến giữa những nhánh hoa trắng muốt là màu xanh non của cành lá.
Mọi thứ dường như giành riêng cho một nàng công chúa chuẩn bị sánh bước bên hoàng tử của đời mình.
Trong không gian rực rỡ ánh đèn, tiếng vĩ cầm du dương cùng tiếng vỗ tay chúc tụng, tiếng ly tách va vào nhau mỗi khi các vị khách cụng ly, tất cả đều hòa nhịp vào nhau.
Cô dâu nắm tay cha cùng bước lên sân khấu, trên sân khấu được trang trí bởi rất nhiều hoa chính là chú rể. Khi cha cô dâu trao tay con gái yêu của mình cho người thanh niên ấy, anh ta có chút ngập ngừng. Trái ngược với sự tráng lệ, xinh đẹp kiều diễm của cô dâu và quan khách thì chú rể lại chẳng có chút động lòng.
An Đình nhìn cha, Nhất Phong chưa đón lấy tay cô, ông Nhất Lâm đứng cạnh huých tay khiến Nhất Phong giật mình. Lúc này anh ta mới nhớ ra bản thân đang làm đám cưới.
Ngập ngừng đưa tay ra đón lấy tay An Đình, Nhất Phong nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc đắng ngắt.
Trong hôn lễ ấy, có lẽ chỉ có Nhất Phong, bà Mỹ Xuân cùng Nhật Nam là mang trong lòng những bức xúc như nhau. Nhưng vì một cô gái mà họ phải chịu đựng.
An Đình vui vẻ nhận những lời chúc phúc của quan khách, mặc kệ Nhất Phong vẫn đăm chiêu không chút hứng thú. Điều này không khiến nhiều người khó hiểu bởi bản thân hắn trước đây vẫn vậy, lạnh lùng khó đoán.
Tại phòng khách sạn tiêu chuẩn bậc nhất nơi diễn ra lễ cưới, căn phòng tân hôn được trang trí đẹp mắt, trên giường là một hình trái tim tạo nên từ những cánh hoa hồng đỏ thắm. Trên bàn là vài món ăn cùng rượu, lọ hoa và nến. Mọi thứ đều được chuẩn bị cho một đêm tình yêu nồng cháy.
An Đình nhìn ra cảnh bên ngoài, cô vẫn mặc chiếc váy cưới ban nãy. Đứng khoanh tay nhìn vào khoảng không gian trước mặt, An Đình tự nhủ.
“Hạ Linh, cô nghĩ cô có thể thắng được tôi sao? An Đình này vẫn là người về nhất!”
Thời gian trôi qua, Nhất Phong vẫn chưa về phòng, hắn đang uống rượu dưới quầy bar của khách sạn.
Người đàn ông vừa tổ chức lễ cưới, trên tay đã không còn chiếc nhẫn cưới vừa trao, hắn đặt bên cạnh, tay cầm chai rượu cứ đưa lên miệng mà nốc. Điện thoại hắn đã reo bao nhiêu cuộc từ số của An Đình nhưng hắn không bận tâm.
Vừa uống, nước mắt hắn vừa chảy ra, càng uống thì cổ họng càng khô đắng. Những hình ảnh của Hạ Linh đang trôi qua trong đầu hắn.
Cô đang ở đâu, cô có an toàn không, Hạ Linh có biết hôm nay hắn đã kết hôn không?
Lần đầu tiên Nhất Phong thua thảm bại đến vậy, buồn cười hơn là hắn lại thua bởi cha hắn, người đàn ông ấy vẫn đinh ninh rằng Hạ Linh đã chết, không còn khả năng cản trở công việc của ông ấy.
An Đình chờ đợi trong phòng, đã hơn một tiếng trôi qua nhưng gọi mãi cho Nhất Phong không được. Đêm tân hôn vậy mà hắn lại bỏ cô lại đây một mình, An Đình tức giận sau khi điện thoại báo thuê bao vừa gọi không liên quan được.
Nhất Phong khóa máy!
Tiếng đồ va đập vào tường vang lên, chiếc điện thoại đắt tiền rơi vỡ nát. An Đình nghiến răng nói.
“Nhất Phong! Anh dám đối xử với em thế này sao?”
Đang cơn tức giận, bên ngoài có tiếng bấm chuông, An Đình kiềm chế lại ra mở cửa. Nhất Phong say khướt, hai bên là hai người nhân viên khách sạn đang dìu hắn. Giao Nhất Phong cho An Đình, cả hai cúi đầu chào rồi rời đi.
Nhất Phong tuy say nhưng dường như hắn nhận ra người đang dìu hắn, hất tay An Đình ra, Nhất Phong đi loạng choạng rồi va vào chiếc bàn ăn.
Xoảng!!!
Hắn lôi đổ hết những gì trên bàn, bởi An Đình vẫn đứng gần đó nên vài món ăn đã dính vào váy của cô. An Đình tức đến tím mặt, bàn tay nắm lại kiềm chế bản thân.
Nhất Phong lắc lắc đầu rồi đi vào giường, An Đình nghiến răng đi lại định dìu hắn thì lại bị hất tay.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, gương mặt nở nụ cười rồi nói.
“Cô…không phải là Hạ Linh! Hức…”
Dứt lời Nhất Phong nôn thốc nôn tháo, số rượu khi nãy hắn uống vào bây giờ đang thoát ra đường miệng. Chiếc ga giường lãng mạn bị Nhất Phong nôn lên đó, mùi rượu hôi nồng nặc cả căn phòng, lấn át cả mùi nước hoa lúc đầu.
Nôn xong, Nhất Phong ngã vật ra giữa sàn, tay hắn tháo chiếc cà vạt rồi cứ vậy mà ngủ, chẳng hề đoái hoài đến người vợ đang sôi gan trước đống hỗn độn này.
Căn phòng được trang trí đầu tư ban đầu nay chẳng khác gì bãi chiến trường, đồ đạc rơi vỡ, thức ăn đổ ra sàn rồi chiếc giường bốc mùi kinh khủng. Đã vậy hắn còn lẩm nhẩm gọi tên Hạ Linh.
An Đình tức đến trào nước mắt, bộ váy đắt tiền cũng bị hắn vấy bẩn.
Trong đêm hôm ấy, cô dâu mới của nhà họ Phạm trở về nhà mình, để mặc chồng mới cưới nằm lăn lộn giữa đống hỗn loạn trong khách sạn.
…****************…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.