Chương 7: Hóng gió
Ngọc miêu
18/12/2016
Phương Cảnh kéo Lâm Tịnh ra khỏi nhà Lưu Hà để mọi người đằng sau không quan tâm. Lâm Tịnh bị anh kéo ra ngoài, cô vừa đi vừa nói: "Anh buông tôi ra, mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta mất".
Phương Cảnh mở cửa xe ấn cô vào trong còn mình thì ngồi vào ghế lái, anh vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Mặc kệ họ nghĩ gì chỉ cần chúng ta không làm những việc khiến mình phải thẹn với lòng là được". Anh quay sang nhìn cô cười nói: "Lâm Tịnh, bây giờ tôi đưa em đi hóng gió nhé". Không đợi cô trả lời anh đã đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi vun vút trên đường.
Trên đường cao tốc, một chiếc xe mui trần màu đỏ đang chạy với vận tốc kinh người. Trong xe một người đàn ông đẹp trai với một cô gái xinh đẹp tạo nên một hình ảnh hoàn hảo, người đàn ông thì lạnh lùng, cương nghị còn cô gái xinh xắn đáng yêu với mái tóc đang tung bay trước gió. Tất cả những hình ảnh trên tạo nên một bức tranh hài hoà và sinh động.
Lâm Tịnh nhìn những cảnh vật lướt qua xe, quay sang hỏi anh: "Phương Cảnh, anh yêu Lưu Hà sao?"
"Sao em lại hỏi như vậy?". Anh ngạc nhiên trước câu hỏi của cô
"Không có gì. Tôi chỉ muốn nhắc anh nếu anh thật sự yêu Lưu Hà thì hãy đối xử với cô ấy tốt một chút, còn không thì xin anh đừng làm cô ấy nghĩ rằng anh yêu cô ấy. Những hành động của anh hôm nay làm tôi có chút nghi ngờ về tình yêu của anh đối với Lưu Hà". Lâm Tịnh nhìn thẳng vào anh nói
Phương Cảnh cảm thấy cô gái trước mặt vô cùng thú vị, anh vừa lái xe vừa hỏi: "Nếu tôi nói rằng tôi có hứng thú với em thì sao?"
"Xin lỗi, tôi không phải loại người vô sỉ đi cướp người yêu của bạn mình". Cô không do dự trả lời
"Nói thật, tôi với Lưu Hà đến với nhau là do hai bên tự nguyện, tôi nghĩ nếu chia tay thì cũng là chia tay trong vui vẻ". Anh không để tâm đến câu nói của cô mà chỉ nói ra những suy nghĩ của mình. Ban đầu anh và Lưu Hà đến với nhau vì cảm thấy cô là một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi và quyến rũ. Nhưng hôm nay gặp Lâm Tịnh anh mới biết tình cảm mình dành cho Lưu Hà không phải tình yêu.
"Tôi có thể nhìn ra cậu ấy rất yêu anh, mong anh đừng làm tổn thương cậu ấy". Lâm Tịnh nhẹ nhàng nói, cô thật sự hi vọng Lưu Hà được hạnh phúc.
"Chuyện đó để sau nói bây giờ tôi đưa em đến một nơi, tôi chắc chắn em sẽ thích". Anh nói với cô.
Xe dừng lại trước con ngõ nhỏ, anh xuống xe mở cửa kéo cô ra nói: "Sắp đến nơi rồi". Anh dắt tay cô đi vào con ngõ hết rẽ trái rồi lại rẽ phải cuối cùng cũng đến nơi. Nơi hóng gió mà anh nói là một cây cầu nhỏ hai bên đặt hai hàng ghế song song nhau, bên cạnh hai hàng ghế là những ổ khoá mà các cặp yêu nhau dùng để khoá tình yêu của họ lại. Cô nhìn mãi rồi quay lại hỏi anh: "Đây là nơi hóng gió lí tưởng mà anh nói sao?"
"Có gì không được sao? Tôi thấy ở đây rất tốt". Anh đi về phía hàng ghế ngồi xuống rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi. Lâm Tịnh nhìn hàng ghế bám đầy bụi ái ngại hỏi anh: "Bẩn như vậy anh cũng ngồi được sao?"
"Em đúng là mắc bệnh tiểu thư, không sao đâu chỗ em tôi đã lau sạch rồi". Anh vẫy tay với cô nói. Lúc này Lâm Tịnh mới đi đến hàng ghế nhưng cứ đứng mãi không chịu ngồi, anh thấy sốt ruột liền vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Anh ngửa mặt lên trời nói với cô: "Tôi rất thích nơi này, khi đến đây tôi không phải nghĩ đến những chuyện đau lòng khác". Dù không hiểu chuyện đau lòng mà anh nói là chuyện gì nhưng cô vẫn nhẹ giọng an ủi anh: "Tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì nhưng tôi biết trên đời này có rất nhiều người nhiều việc cầu anh lo lắng. Vì vậy anh phải mạnh mẽ lên".
"Cảm ơn em". Anh nói lời cảm ơn xuất phát từ trong đáy lòng. Từ khi bố mẹ anh qua đời chưa từng có ai nói với anh rằng anh phải mạnh mẽ, hôm nay cô đã nhắc nhở anh.Phương Cảnh quay sang nhìn cô, cô đang ngẩng mặt lên ngắm những ngôi sao trên nền trời đen, những cơn gió mùa hạ thổi qua làm mái tóc của cô bay phất phơ trong gió, một vài sợi loà xoà trước mặt cô liền lấy tay vuốt tóc ra sau. Làn gió mát thổi qua tóc cô và cũng thổi vào trong tim anh một thứ tình cảm mới lạ. Thứ tình cảm ấy mang tên rung động.
Phương Cảnh mở cửa xe ấn cô vào trong còn mình thì ngồi vào ghế lái, anh vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Mặc kệ họ nghĩ gì chỉ cần chúng ta không làm những việc khiến mình phải thẹn với lòng là được". Anh quay sang nhìn cô cười nói: "Lâm Tịnh, bây giờ tôi đưa em đi hóng gió nhé". Không đợi cô trả lời anh đã đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi vun vút trên đường.
Trên đường cao tốc, một chiếc xe mui trần màu đỏ đang chạy với vận tốc kinh người. Trong xe một người đàn ông đẹp trai với một cô gái xinh đẹp tạo nên một hình ảnh hoàn hảo, người đàn ông thì lạnh lùng, cương nghị còn cô gái xinh xắn đáng yêu với mái tóc đang tung bay trước gió. Tất cả những hình ảnh trên tạo nên một bức tranh hài hoà và sinh động.
Lâm Tịnh nhìn những cảnh vật lướt qua xe, quay sang hỏi anh: "Phương Cảnh, anh yêu Lưu Hà sao?"
"Sao em lại hỏi như vậy?". Anh ngạc nhiên trước câu hỏi của cô
"Không có gì. Tôi chỉ muốn nhắc anh nếu anh thật sự yêu Lưu Hà thì hãy đối xử với cô ấy tốt một chút, còn không thì xin anh đừng làm cô ấy nghĩ rằng anh yêu cô ấy. Những hành động của anh hôm nay làm tôi có chút nghi ngờ về tình yêu của anh đối với Lưu Hà". Lâm Tịnh nhìn thẳng vào anh nói
Phương Cảnh cảm thấy cô gái trước mặt vô cùng thú vị, anh vừa lái xe vừa hỏi: "Nếu tôi nói rằng tôi có hứng thú với em thì sao?"
"Xin lỗi, tôi không phải loại người vô sỉ đi cướp người yêu của bạn mình". Cô không do dự trả lời
"Nói thật, tôi với Lưu Hà đến với nhau là do hai bên tự nguyện, tôi nghĩ nếu chia tay thì cũng là chia tay trong vui vẻ". Anh không để tâm đến câu nói của cô mà chỉ nói ra những suy nghĩ của mình. Ban đầu anh và Lưu Hà đến với nhau vì cảm thấy cô là một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi và quyến rũ. Nhưng hôm nay gặp Lâm Tịnh anh mới biết tình cảm mình dành cho Lưu Hà không phải tình yêu.
"Tôi có thể nhìn ra cậu ấy rất yêu anh, mong anh đừng làm tổn thương cậu ấy". Lâm Tịnh nhẹ nhàng nói, cô thật sự hi vọng Lưu Hà được hạnh phúc.
"Chuyện đó để sau nói bây giờ tôi đưa em đến một nơi, tôi chắc chắn em sẽ thích". Anh nói với cô.
Xe dừng lại trước con ngõ nhỏ, anh xuống xe mở cửa kéo cô ra nói: "Sắp đến nơi rồi". Anh dắt tay cô đi vào con ngõ hết rẽ trái rồi lại rẽ phải cuối cùng cũng đến nơi. Nơi hóng gió mà anh nói là một cây cầu nhỏ hai bên đặt hai hàng ghế song song nhau, bên cạnh hai hàng ghế là những ổ khoá mà các cặp yêu nhau dùng để khoá tình yêu của họ lại. Cô nhìn mãi rồi quay lại hỏi anh: "Đây là nơi hóng gió lí tưởng mà anh nói sao?"
"Có gì không được sao? Tôi thấy ở đây rất tốt". Anh đi về phía hàng ghế ngồi xuống rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi. Lâm Tịnh nhìn hàng ghế bám đầy bụi ái ngại hỏi anh: "Bẩn như vậy anh cũng ngồi được sao?"
"Em đúng là mắc bệnh tiểu thư, không sao đâu chỗ em tôi đã lau sạch rồi". Anh vẫy tay với cô nói. Lúc này Lâm Tịnh mới đi đến hàng ghế nhưng cứ đứng mãi không chịu ngồi, anh thấy sốt ruột liền vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Anh ngửa mặt lên trời nói với cô: "Tôi rất thích nơi này, khi đến đây tôi không phải nghĩ đến những chuyện đau lòng khác". Dù không hiểu chuyện đau lòng mà anh nói là chuyện gì nhưng cô vẫn nhẹ giọng an ủi anh: "Tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì nhưng tôi biết trên đời này có rất nhiều người nhiều việc cầu anh lo lắng. Vì vậy anh phải mạnh mẽ lên".
"Cảm ơn em". Anh nói lời cảm ơn xuất phát từ trong đáy lòng. Từ khi bố mẹ anh qua đời chưa từng có ai nói với anh rằng anh phải mạnh mẽ, hôm nay cô đã nhắc nhở anh.Phương Cảnh quay sang nhìn cô, cô đang ngẩng mặt lên ngắm những ngôi sao trên nền trời đen, những cơn gió mùa hạ thổi qua làm mái tóc của cô bay phất phơ trong gió, một vài sợi loà xoà trước mặt cô liền lấy tay vuốt tóc ra sau. Làn gió mát thổi qua tóc cô và cũng thổi vào trong tim anh một thứ tình cảm mới lạ. Thứ tình cảm ấy mang tên rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.