Chương 8: Vị hôn phu trở về
Ngọc miêu
18/12/2016
Thời gian trôi đi thật nhanh bây giờ đã là 11 giờ đêm, dù không muốn nhưng anh vẫn phải nói: "Muộn rồi tôi đưa em về".
"Anh nói đúng. Tôi rất thích nơi đây". Cô đứng lên phủi bụi bám trên quần áo từ tốn nói. Cô cảm thấy nơi này để hóng gió cũng không tồi.
Phương Cảnh thấy cô cười trái tim anh như có dòng nước ấm chảy vào làm cả con người anh xao xuyến. Anh đi đến bên cô gạt những sợi tóc bị gió thổi bay ra sau ánh mắt anh dịu dàng hỏi cô: "Em có tin vào tình yêu sét đánh không?"
"..." Cô không biết trả lời thế nào nên chọn cách im lặng. Còn anh thấy cô không trả lời cũng không hỏi lại chỉ tiếp tục nói: "Chuyện này để hôm khác nói tiếp còn bây giờ tôi đưa em về".
Chả mấy chốc đã đến nhà cô, anh đỗ xe trước cửa nói: "Đến nơi rồi". Mãi không thấy cô trả lời anh quay sang thì thấy cô đã ngủ từ lúc nào. Gương mặt xinh xắn của cô lúc ngủ của cô trông thật dễ thương, không nỡ đánh thức cô anh chỉ ngồi im bên cạnh ngắm cô ngủ. Cửa nhà họ Lâm mở ra một bà vú tầm 60 tuổi đi đến bên xe gõ nhẹ vào cửa kính, anh hạ kính xe xuống nhìn bà vú nói: "Tiểu thư nhà bà ngủ rồi đừng đánh thức cô ấy".
"Cậu là...". Bà vú ái ngại nhìn cậu hỏi, bà thật sự chưa thấy anh bao giờ.
"Bạn trai của cô ấy". Anh ngang nhiên trả lời
"Con gái tôi không quen cậu, nó đã có vị hôn phu mong cậu hiểu cho". Từ cửa bước ra một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi dáng vẻ oai nghiêm cất giọng nói.
"Ông chủ..." Bà vú thấy Lâm Đạt đi ra cúi đầu chào. Ông liền quay giọng nói với bà: "Còn không gọi tiểu thư ra đây?". Bà thấy ông chủ đang nổi giận liền chạy về phía cửa xe nhẹ giọng gọi: "Tiểu thư... Tiểu thư mau tỉnh dậy.,."
Lúc này cô mới mơ màng mở mắt ra hỏi: "Đến nhà rồi sao?"
"Con mau ra đây cho ta". Lâm Đạt to giọng quát lên.
Lâm Tịnh thấy bố đang đứng ngoài xe liền vội vàng chỉnh sửa quần áo xuống xe đi đến bên cạnh ông nói: "Bố..."
"Con cũng biết đường về cơ đấy? Con có biết hôm nay Dương Sâm vừa về nước đã vội đến đây tìm con không? Còn con... Đúng làm ta tức chết!". Ông hừ lạnh đi vào nhà, đi được một đoạn quay lại nói: "Còn không vào sao? Vú Trần đóng cửa". Lâm Tịnh liền theo ông vào nhưng đi được hai bước quay lại vẫy tay với Phương Cảnh
"Anh nói đúng. Tôi rất thích nơi đây". Cô đứng lên phủi bụi bám trên quần áo từ tốn nói. Cô cảm thấy nơi này để hóng gió cũng không tồi.
Phương Cảnh thấy cô cười trái tim anh như có dòng nước ấm chảy vào làm cả con người anh xao xuyến. Anh đi đến bên cô gạt những sợi tóc bị gió thổi bay ra sau ánh mắt anh dịu dàng hỏi cô: "Em có tin vào tình yêu sét đánh không?"
"..." Cô không biết trả lời thế nào nên chọn cách im lặng. Còn anh thấy cô không trả lời cũng không hỏi lại chỉ tiếp tục nói: "Chuyện này để hôm khác nói tiếp còn bây giờ tôi đưa em về".
Chả mấy chốc đã đến nhà cô, anh đỗ xe trước cửa nói: "Đến nơi rồi". Mãi không thấy cô trả lời anh quay sang thì thấy cô đã ngủ từ lúc nào. Gương mặt xinh xắn của cô lúc ngủ của cô trông thật dễ thương, không nỡ đánh thức cô anh chỉ ngồi im bên cạnh ngắm cô ngủ. Cửa nhà họ Lâm mở ra một bà vú tầm 60 tuổi đi đến bên xe gõ nhẹ vào cửa kính, anh hạ kính xe xuống nhìn bà vú nói: "Tiểu thư nhà bà ngủ rồi đừng đánh thức cô ấy".
"Cậu là...". Bà vú ái ngại nhìn cậu hỏi, bà thật sự chưa thấy anh bao giờ.
"Bạn trai của cô ấy". Anh ngang nhiên trả lời
"Con gái tôi không quen cậu, nó đã có vị hôn phu mong cậu hiểu cho". Từ cửa bước ra một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi dáng vẻ oai nghiêm cất giọng nói.
"Ông chủ..." Bà vú thấy Lâm Đạt đi ra cúi đầu chào. Ông liền quay giọng nói với bà: "Còn không gọi tiểu thư ra đây?". Bà thấy ông chủ đang nổi giận liền chạy về phía cửa xe nhẹ giọng gọi: "Tiểu thư... Tiểu thư mau tỉnh dậy.,."
Lúc này cô mới mơ màng mở mắt ra hỏi: "Đến nhà rồi sao?"
"Con mau ra đây cho ta". Lâm Đạt to giọng quát lên.
Lâm Tịnh thấy bố đang đứng ngoài xe liền vội vàng chỉnh sửa quần áo xuống xe đi đến bên cạnh ông nói: "Bố..."
"Con cũng biết đường về cơ đấy? Con có biết hôm nay Dương Sâm vừa về nước đã vội đến đây tìm con không? Còn con... Đúng làm ta tức chết!". Ông hừ lạnh đi vào nhà, đi được một đoạn quay lại nói: "Còn không vào sao? Vú Trần đóng cửa". Lâm Tịnh liền theo ông vào nhưng đi được hai bước quay lại vẫy tay với Phương Cảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.