Chương 19: Nụ hôn đầu
Ngọc miêu
18/12/2016
Khi dùng xong bữa tối cả hai đều đã ngà ngà say, Phương Cảnh gọi taxi đưa hai người về. Trên xe không khí vô cùng ngượng ngùng, Phương Cảnh mở lời: "Hôm nay cảm ơn em"
"Không có gì chỉ là bữa cơm thôi mà"
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc lần này là Lâm Tịnh mở lời: "Lưu Hà..."
"Đừng nhắc tới cô ấy nữa"
Lâm Tịnh thấy anh nổi giận liền ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, Phương Cảnh cũng biết mình quá lời nên dịu giọng: "Anh xin lỗi... Anh chỉ muốn khi chúng ta ở bên nhau không nên nhắc đến người khác".
Lâm Tịnh cúi đầu trầm mặc
Xe dừng trước cửa nhà Lâm Tịnh, Phương Cảnh nhanh chân đi xuống mở cửa xe cho cô. Lâm Tịnh bước xuống có viên gió thổi qua làm tung mái tóc cô. Đang định quay lại thì tóc cô mắc vào cúc áo sơ mi của anh, gỡ mãi không ra. Đang loay hoay với mái tóc thì Phương Cảnh đưa tay cầm vào cổ tay cô nhẹ nhàng nói: "Để anh"
Lâm Tịnh cảm thấy bàn tay anh mát dịu nhẹ nhàng mơn trớn trên mái tóc cô. Anh cẩn thận gỡ từng sợi như sợ làm cô đau, đang ngẩn ngơ thì anh nói: "Xong rồi, có làm đau em không?"
Lâm Tịnh lắc đầu
Nếu là ban ngày thì anh đã nhận ra hai má cô đỏ bừng, cô cắn môi: "Tôi vào trước đây"
Nói xong cô đi như chạy về cánh cổng, đang định mở cổng thì anh ở đằng sau gọi: "Chờ chút"
"Có chuyện gì nữa sao?"
Anh đi đến trước mặt cô nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Tưởng chừng sắp ngạt thở thì Phương Cảnh bất ngờ buông cô ra
"Anh..."
"Good night". Anh mỉm cười đi vào xe bỏ lại Lâm Tịnh vẫn đang ngơ ngác
Khi chiếc xe khuất bóng Lâm Tịnh mới hoàn hồn nhìn theo chiếc xe hét lớn: "Tên khốn kia đây là nụ hôn đầu của bổn cô nương đó"
Hét xong Lâm Tịnh liền mở cổng đi vào với hai má đỏ ửng mà không hề hay biết dưới gốc cây dương liễu trước cổng có một chiếc mui trần màu đỏ đã lặng lẽ chứng kiến hết tất cả, cô gái ngồi trong xe hai tay ghì chặt vô lăng với hàng lệ lăn dài trên má
"Không có gì chỉ là bữa cơm thôi mà"
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc lần này là Lâm Tịnh mở lời: "Lưu Hà..."
"Đừng nhắc tới cô ấy nữa"
Lâm Tịnh thấy anh nổi giận liền ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, Phương Cảnh cũng biết mình quá lời nên dịu giọng: "Anh xin lỗi... Anh chỉ muốn khi chúng ta ở bên nhau không nên nhắc đến người khác".
Lâm Tịnh cúi đầu trầm mặc
Xe dừng trước cửa nhà Lâm Tịnh, Phương Cảnh nhanh chân đi xuống mở cửa xe cho cô. Lâm Tịnh bước xuống có viên gió thổi qua làm tung mái tóc cô. Đang định quay lại thì tóc cô mắc vào cúc áo sơ mi của anh, gỡ mãi không ra. Đang loay hoay với mái tóc thì Phương Cảnh đưa tay cầm vào cổ tay cô nhẹ nhàng nói: "Để anh"
Lâm Tịnh cảm thấy bàn tay anh mát dịu nhẹ nhàng mơn trớn trên mái tóc cô. Anh cẩn thận gỡ từng sợi như sợ làm cô đau, đang ngẩn ngơ thì anh nói: "Xong rồi, có làm đau em không?"
Lâm Tịnh lắc đầu
Nếu là ban ngày thì anh đã nhận ra hai má cô đỏ bừng, cô cắn môi: "Tôi vào trước đây"
Nói xong cô đi như chạy về cánh cổng, đang định mở cổng thì anh ở đằng sau gọi: "Chờ chút"
"Có chuyện gì nữa sao?"
Anh đi đến trước mặt cô nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Tưởng chừng sắp ngạt thở thì Phương Cảnh bất ngờ buông cô ra
"Anh..."
"Good night". Anh mỉm cười đi vào xe bỏ lại Lâm Tịnh vẫn đang ngơ ngác
Khi chiếc xe khuất bóng Lâm Tịnh mới hoàn hồn nhìn theo chiếc xe hét lớn: "Tên khốn kia đây là nụ hôn đầu của bổn cô nương đó"
Hét xong Lâm Tịnh liền mở cổng đi vào với hai má đỏ ửng mà không hề hay biết dưới gốc cây dương liễu trước cổng có một chiếc mui trần màu đỏ đã lặng lẽ chứng kiến hết tất cả, cô gái ngồi trong xe hai tay ghì chặt vô lăng với hàng lệ lăn dài trên má
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.