Chương 18: Theo đuổi
Ngọc miêu
18/12/2016
Kể từ hôm Phương Cảnh nói muốn theo đuổi Lâm Tịnh đến nay đã được gần một tháng. Ban đầu Lâm Tịnh chỉ nghĩ rằng anh ta nói đùa nhưng không ngờ anh ta lại làm thật, mỗi ngày khi cô tan học thì anh ta đã chờ sẵn ở cổng trường trên tay cầm chín mươi chín bông hoa hồng. Khi cô ra đến cổng trường anh ta liền tươi cười đi đến dịu dàng nói: "Anh tặng em"
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa bước ra cổng trường Lâm Tịnh đã nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia, cô quay người định đi vào trường thì đã bị anh ra gọi lại: "Đã ra rồi sao còn quay lại làm gì?"
Phương Cảnh bước từng bước về phía cô, mỗi bước chân của anh ra đều vô cùng kiên định cũng giống như ánh mắt của anh vậy, kiên định mà vững chắc. Phương Cảnh đi đến trước mặt cô cười hỏi: "Mỹ nhân, có thể đi ăn với kẻ xấu xí này bữa cơm không?"
Lâm Tịnh phì cười trước câu nói đùa của anh, cô đỏ mặt nói: "Mỹ nhân cái gì chứ, anh đừng có mà ăn nói linh tinh"
Phương Cảnh thấy cô xấu hổ cũng không định chọc ghẹo cô nữa, anh nghiêm túc hỏi cô: "Em có thể dùng bữa tối với anh được không? Anh không có ý gì, chỉ là hôm nay là ngày anh thành lập công ty thành công, anh muốn cùng em tận hưởng niềm vui này"
Lâm Tịnh im lặng không nói gì, Phương Cảnh thấy vậy liền cầm tay kéo cô vào xe nói: "Im lặng nghĩa là đồng ý"
--------------------------------------------------
Tại nhà hàng Phương Cảnh đang chọn món ăn, anh đóng menu lại nói với người phục vụ: "Cho tôi Thịt Bê Hầm, sốt Alio, Ức Vịt sốt cam, gan ngỗng, mỗi món hai suất."
Khi người phục vụ rời đi Phương Cảnh mới có thời gian ngắm người con gái đối diện. Hôm nay cô mặc chiếc váy xoè màu trắng trễ vai, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương lấp lánh. Nhìn qua đã thấy sợi dây và chiếc váy của cô không hề rẻ. Lâm Đạt đúng là rất yêu thương con gái, ông ta không tiếc tiền của hay công sức để làm cho con gái mình có một cuộc sống sung túc đủ đầy. Nghĩ đến đây ánh mắt Phương Cảnh nhuốm đầy vẻ căm hận, bàn tay để dưới gầm bàn bất giác nắm chặt lại.
Người phục vụ bê đồ ăn ra làm phá tan không khí mờ ám giữa hai người. Lúc này Lâm Tịnh mới ngẩng đầu lên. Đợi người phục vụ lui xuống cô mới nói: "Có nhất thiết phải gọi nhiều như vậy không?". Cô là tiểu thư con nhà giàu những món này hoàn toàn không xa lạ gì với cô, nhưng nhìn cả bàn ăn đầy những món đắt tiền Lâm Tịnh cảm thấy hơi phí.
"Không phí, hôm nay là ngày vui của tôi mà". Phương Cảnh nói
Anh rót rượu vào hai ly, đưa cho cô một ly anh nói: "Chúng ta cũng nên cạn ly chứ nhỉ"
Lâm Tịnh cầm ly rượu cung ly với anh rồi nói: "Chúc mừng anh". Nói xong cô ngửa cổ uống cạn
Phương Cảnh cũng uống hết ly rượu nhìn cô nói: "Ngày đặc biệt phải ở với người đặc biệt như vậy mới ý nghĩa".
Lâm Tịnh làm như không hiểu câu nói của anh, cô cầm đũa lên nói: "Ăn đi tôi đói rồi"
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa bước ra cổng trường Lâm Tịnh đã nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia, cô quay người định đi vào trường thì đã bị anh ra gọi lại: "Đã ra rồi sao còn quay lại làm gì?"
Phương Cảnh bước từng bước về phía cô, mỗi bước chân của anh ra đều vô cùng kiên định cũng giống như ánh mắt của anh vậy, kiên định mà vững chắc. Phương Cảnh đi đến trước mặt cô cười hỏi: "Mỹ nhân, có thể đi ăn với kẻ xấu xí này bữa cơm không?"
Lâm Tịnh phì cười trước câu nói đùa của anh, cô đỏ mặt nói: "Mỹ nhân cái gì chứ, anh đừng có mà ăn nói linh tinh"
Phương Cảnh thấy cô xấu hổ cũng không định chọc ghẹo cô nữa, anh nghiêm túc hỏi cô: "Em có thể dùng bữa tối với anh được không? Anh không có ý gì, chỉ là hôm nay là ngày anh thành lập công ty thành công, anh muốn cùng em tận hưởng niềm vui này"
Lâm Tịnh im lặng không nói gì, Phương Cảnh thấy vậy liền cầm tay kéo cô vào xe nói: "Im lặng nghĩa là đồng ý"
--------------------------------------------------
Tại nhà hàng Phương Cảnh đang chọn món ăn, anh đóng menu lại nói với người phục vụ: "Cho tôi Thịt Bê Hầm, sốt Alio, Ức Vịt sốt cam, gan ngỗng, mỗi món hai suất."
Khi người phục vụ rời đi Phương Cảnh mới có thời gian ngắm người con gái đối diện. Hôm nay cô mặc chiếc váy xoè màu trắng trễ vai, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương lấp lánh. Nhìn qua đã thấy sợi dây và chiếc váy của cô không hề rẻ. Lâm Đạt đúng là rất yêu thương con gái, ông ta không tiếc tiền của hay công sức để làm cho con gái mình có một cuộc sống sung túc đủ đầy. Nghĩ đến đây ánh mắt Phương Cảnh nhuốm đầy vẻ căm hận, bàn tay để dưới gầm bàn bất giác nắm chặt lại.
Người phục vụ bê đồ ăn ra làm phá tan không khí mờ ám giữa hai người. Lúc này Lâm Tịnh mới ngẩng đầu lên. Đợi người phục vụ lui xuống cô mới nói: "Có nhất thiết phải gọi nhiều như vậy không?". Cô là tiểu thư con nhà giàu những món này hoàn toàn không xa lạ gì với cô, nhưng nhìn cả bàn ăn đầy những món đắt tiền Lâm Tịnh cảm thấy hơi phí.
"Không phí, hôm nay là ngày vui của tôi mà". Phương Cảnh nói
Anh rót rượu vào hai ly, đưa cho cô một ly anh nói: "Chúng ta cũng nên cạn ly chứ nhỉ"
Lâm Tịnh cầm ly rượu cung ly với anh rồi nói: "Chúc mừng anh". Nói xong cô ngửa cổ uống cạn
Phương Cảnh cũng uống hết ly rượu nhìn cô nói: "Ngày đặc biệt phải ở với người đặc biệt như vậy mới ý nghĩa".
Lâm Tịnh làm như không hiểu câu nói của anh, cô cầm đũa lên nói: "Ăn đi tôi đói rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.