Chương 9: Tỉnh giấc
Ngọc miêu
18/12/2016
Lâm Tịnh giật mình tỉnh giấc vì tiếng đóng cửa phòng, ba năm nay một giấc ngủ sâu là điều vô cùng xa xỉ đối với cô. Gần một năm trở lại đây cô phải phụ thuộc vào thuốc an thần mới có thể ngủ nếu không thì cô sẽ mất ngủ cả đêm. Cô đã từng đi gặp bác sĩ nhưng vị bác sĩ đó nói cô mắc tâm bệnh không thể dùng thuốc để chữa trị.
Hôm nay cô lại mơ về quãng thời gian kia mơ về tuổi trẻ ngu ngốc của mình. Thấy anh đi đến bên giường định nằm xuống cạnh cô thì cô bất ngờ hỏi: "Bao năm nay anh có vui không?". Không đợi anh trả lời cô nói tiếp: "Tôi vẫn luôn thắc mắc nếu năm xưa không có Lưu Hà làm cầu nối liệu tôi và anh có đi đến ngày hôm nay, nếu không có cậu ấy có khi tôi và anh bây giờ vẫn là những người xa lạ. Đúng không?".
"Cho dù em có nói gì đi nữa cũng không thể chối bỏ được những gì bố em đã gây ra cho nhà tôi. Em có phủ nhận đi nữa thì sự thật vẫn luôn là sự thật". Anh nhìn thẳng vào cô nói
"Tôi đã mơ. Mơ về lần đầu tôi và anh gặp nhau, mơ về nơi chúng ta hay đến hóng gió". Cô lạnh lùng nhìn anh nói
Anh thấy cô nhắc đến chuyện xưa thì im lặng, cô cũng không cần anh phải nói gì chỉ hỏi anh: "Anh có nhớ lần đầu anh đưa tôi về nhà bị bố bắt gặp không?"
"Nhớ! Hôm đó bố em rất tức giận nói với tôi rằng vị hôn phu của em đã về nước". Anh cũng như quay lại quá khứ hưng phấn nhắc về những kỉ niệm của anh và cô
Sau đó thì sao nhỉ? Hình như anh ngồi trong xe nhìn cô vào trong nhà rồi mới lái xe đi về khách sạn.
Hôm sau Lưu Hà đến tìm anh cô hỏi anh: "Anh làm vậy là có ý gì?"
"Ý gì là sao, anh không hiểu em đang nói gì". Anh hỏi lại Lưu Hà
"Anh đừng có mà chối anh tưởng em không nhìn ra anh có hứng thú với Lâm Tịnh sao?". Cô chất vấn anh
"Đúng thì sao? Lưu Hà nếu em đã nhìn ra thì tốt tôi đỡ phải nghĩ cách nói lời chia tay với em". Anh thừa nhận mình có ý với Lâm Tịnh, anh cũng muốn tại đây chấm dứt mọi quan hệ với cô
"Chia tay? Anh muốn chia tay?". Lưu Hà không tin hỏi lại
"Đúng, tôi muốn chia tay. Lưu Hà tôi muốn cùng em chia tay trong vui vẻ, sau này nếu có gì cần tôi giúp tôi sẽ sẵn lòng giúp em". Anh khẳng định muốn chia tay với cô
Lưu Hà hoàn toàn bất ngờ vì lời nói chia tay của anh, hôm nay cô đến tìm anh chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện chứ không muốn chia tay với anh. Vậy mà anh thẳng thừng nói lời chia tay với cô vì một người con gái mới quen chưa đầy 3 ngày mà điều nực cười là người con gái đó lại là bạn thân của cô.
"Được. Chia tay thì chia tay, Lưu Hà tôi cũng không phải loại người cứ mãi theo đuổi một người đàn ông không thuộc của mình". Nói xong cô cao ngạo rời đi
Lâm Tịnh thấy anh nói về chuyện cũ cũng ngồi yên lắng nghe, đến đây anh dừng lại nói với cô: "Anh đã kết thù với Lưu Hà từ đó, nhưng cũng không thể trách cô ấy tất cả đều là lỗi của anh là anh đã phụ cô ấy".
"Không chỉ mỗi anh kết thù với cậu ấy đến tận bây giờ cậu ấy vẫn không muốn gặp tôi". Cô không khách khí nói.
Nếu thời gian có thể quay trở lại cô tình nguyện sẽ không sa vào lưới tình của anh để đến cuối cùng chính mình lại có một kết cục thê thảm
Hôm nay cô lại mơ về quãng thời gian kia mơ về tuổi trẻ ngu ngốc của mình. Thấy anh đi đến bên giường định nằm xuống cạnh cô thì cô bất ngờ hỏi: "Bao năm nay anh có vui không?". Không đợi anh trả lời cô nói tiếp: "Tôi vẫn luôn thắc mắc nếu năm xưa không có Lưu Hà làm cầu nối liệu tôi và anh có đi đến ngày hôm nay, nếu không có cậu ấy có khi tôi và anh bây giờ vẫn là những người xa lạ. Đúng không?".
"Cho dù em có nói gì đi nữa cũng không thể chối bỏ được những gì bố em đã gây ra cho nhà tôi. Em có phủ nhận đi nữa thì sự thật vẫn luôn là sự thật". Anh nhìn thẳng vào cô nói
"Tôi đã mơ. Mơ về lần đầu tôi và anh gặp nhau, mơ về nơi chúng ta hay đến hóng gió". Cô lạnh lùng nhìn anh nói
Anh thấy cô nhắc đến chuyện xưa thì im lặng, cô cũng không cần anh phải nói gì chỉ hỏi anh: "Anh có nhớ lần đầu anh đưa tôi về nhà bị bố bắt gặp không?"
"Nhớ! Hôm đó bố em rất tức giận nói với tôi rằng vị hôn phu của em đã về nước". Anh cũng như quay lại quá khứ hưng phấn nhắc về những kỉ niệm của anh và cô
Sau đó thì sao nhỉ? Hình như anh ngồi trong xe nhìn cô vào trong nhà rồi mới lái xe đi về khách sạn.
Hôm sau Lưu Hà đến tìm anh cô hỏi anh: "Anh làm vậy là có ý gì?"
"Ý gì là sao, anh không hiểu em đang nói gì". Anh hỏi lại Lưu Hà
"Anh đừng có mà chối anh tưởng em không nhìn ra anh có hứng thú với Lâm Tịnh sao?". Cô chất vấn anh
"Đúng thì sao? Lưu Hà nếu em đã nhìn ra thì tốt tôi đỡ phải nghĩ cách nói lời chia tay với em". Anh thừa nhận mình có ý với Lâm Tịnh, anh cũng muốn tại đây chấm dứt mọi quan hệ với cô
"Chia tay? Anh muốn chia tay?". Lưu Hà không tin hỏi lại
"Đúng, tôi muốn chia tay. Lưu Hà tôi muốn cùng em chia tay trong vui vẻ, sau này nếu có gì cần tôi giúp tôi sẽ sẵn lòng giúp em". Anh khẳng định muốn chia tay với cô
Lưu Hà hoàn toàn bất ngờ vì lời nói chia tay của anh, hôm nay cô đến tìm anh chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện chứ không muốn chia tay với anh. Vậy mà anh thẳng thừng nói lời chia tay với cô vì một người con gái mới quen chưa đầy 3 ngày mà điều nực cười là người con gái đó lại là bạn thân của cô.
"Được. Chia tay thì chia tay, Lưu Hà tôi cũng không phải loại người cứ mãi theo đuổi một người đàn ông không thuộc của mình". Nói xong cô cao ngạo rời đi
Lâm Tịnh thấy anh nói về chuyện cũ cũng ngồi yên lắng nghe, đến đây anh dừng lại nói với cô: "Anh đã kết thù với Lưu Hà từ đó, nhưng cũng không thể trách cô ấy tất cả đều là lỗi của anh là anh đã phụ cô ấy".
"Không chỉ mỗi anh kết thù với cậu ấy đến tận bây giờ cậu ấy vẫn không muốn gặp tôi". Cô không khách khí nói.
Nếu thời gian có thể quay trở lại cô tình nguyện sẽ không sa vào lưới tình của anh để đến cuối cùng chính mình lại có một kết cục thê thảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.