Chương 14
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Lại một ngày mới bắt đầu, dạo này tôi thường dậy sớm tiễn Quân Lâm đi làm, vì không có thói quen dậy sớm từ đầu nên tôi khá mệt mỏi, Quân Lâm vừa đi khỏi tôi lại trở về phòng ngủ tiếp.
Nằm được một lát tôi nhận được điện thoại của Linh Linh.
Chị sắp theo chồng đến Thượng Hải sinh sống bởi yêu cầu của công việc nên trước khi đi chị muốn hẹn tôi ăn cơm chuyện trò.
Ngồi yên vị trong một nhà hàng cơm Tây, tôi hỏi: “Thế chị tính đi bao lâu?” “Chị cũng không rõ lắm, có thể là một đến hai năm”.
Linh Linh đáp.
Tôi không đáp lời mà chỉ quấy quấy chén cà phê.
Tôi và Linh Linh đã công tác cùng nhau chín tháng trời nên tình cảm hai chị em cũng khá thân thiết, tôi học được ở chị rất nhiều thứ, ví như sự kiên cường, khát vọng theo đuổi đam mê, nhiệt tình trong công việc… Thực lòng tôi rất hâm mộ tuýp phụ nữ như chị.
Nhìn vẻ mặt buồn thiu của tôi chị nói tiếp: “Yên tâm, thỉnh thoảng chị sẽ trở về Bắc Kinh thăm em” “Tô tiểu thư!” Đột nhiên xen vào không gian yên lặng của hai chị em là một giọng đàn ông.
Tôi xoay người lại thì thấy người đàn ông vừa lên tiếng chính là Mục Thanh Vân.
Anh ta cười cười: “Thật là trùng hợp quá, hôm qua vừa mới gặp hôm nay đã gặp lại rồi”.
“Thật là trùng hợp quá, Mục tiên sinh”.
Tôi cũng đứng dậy chào nhưng trong lòng thầm than khổ, tôi nào có mong muốn gặp lại anh ta.
Mục Thanh Vân lại nói tiếp: “Trên tầng hai có buổi triển lãm tranh của tôi, nếu có thời gian Tô tiểu thư và cô đây có thể lên ủng hộ tôi một chút được không?” Nói xong anh ta liền đưa cho tôi hai tấm vé vào cửa.
Thực lòng tôi cũng không muốn có gì liên quan với anh ta sau chuyện hiểu lầm ngày hôm qua nên trả lời cho xong: “Được rồi, hai chị em tôi nhất định sẽ đến”.
Linh Linh cầm lấy tấm vé xong tỏ ra rất thích thú.
Mục Thanh Vân hướng về phía chúng tôi khoát tay chào: “Vậy tôi đi trước nhé”.
Nói xong liền rời đi.
Tôi ngồi xuống chỗ cũ không mở miệng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Linh Linh.
“Không thể tưởng tượng được là em có thể quen biết một người nổi tiếng như thế này!” Linh Linh vừa săm soi tấm vé vừa tấm tắc nói.
“Không phải là nhờ phúc của chị hay sao?” Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Sao lại nhờ chị?” Linh Linh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chậm rãi kể cho chị nghe chuyện tình cờ ngày hôm qua.
Nghe xong chị cười ha hả: “Thật sự là có chuyện may mắn vậy sao? Biết đâu anh ta lại có tình ý gì với em thì sao?” “Chị còn cười , còn cười được nữa à?” Tôi tức giận hét lên.
“Nếu anh ta mà để ý tới em thì em chết liền”.
“Thôi được rồi, được rồi”.
Chị nói tiếp: “Nhưng lát nữa em phải theo chị lên xem triển lãm tranh đấy nhé, chị rất muốn biết một chuyên gia về tài chính như anh ta có tài năng vẽ ra được những thứ gì”.
Tôi lắc đầu: “Em xin chị, lát em còn phải về nhà nha”.
Linh Linh quyết không bỏ qua nên ra sức nằn nì, cuối cùng tôi cũng bất đắc dĩ đi theo chị lên khu triển lãm.
Vào trong tôi mới biết đó toàn là tranh theo trường phái trừu tượng nên dù có cố lắm tôi cũng không hiểu được ý nghĩa của một bức nào cả, quanh đi quay lại đã không thấy Linh Linh đâu.
Đột nhiên Mục Thanh Vân đi đến bên cạnh tôi: “Tô tiểu thư, cô thấy trong số tranh ở đây bức nào là đẹp nhất?” Tôi hơi bị bất ngờ nên nhất thời ngây ngốc một lát sau đó chỉ bừa một bức gần nhất, bức tranh vẽ mấy bông hoa đang rơi xuống đất.
“Vì sao cô lại chọn bức này?” Anh ta vẫn không bỏ qua chủ đề này.
“Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là trong số các bức tranh ở đây chỉ có bức này tôi đoán được họa sỹ vẽ cái gì”.
Có đôi lúc tôi rất thật thà.
Anh ta hơi ngạc nhiên một chút nhưng ngay sau đó mỉm cười tỏ vẻ thú vị trước câu trả lời của tôi.
Buổi chiều hôm sau, tôi vừa đi tập thể dục thẩm mĩ về thì Dì Thanh chạy ào ra chỗ tôi hớt hải nói: “Không xong rồi thiếu phu nhân”.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn vẻ lo lắng của Dì Thanh tôi cũng không khỏi sốt ruột.
Hóa ra là trong lúc tôi vắng nhà Mục phu nhân đến chơi, nói chuyện một hồi bà thổ lộ mục đích đến đây là để mời mẹ và tôi đến dự tiệc trà tại nhà bà vào ngày mai.
Bà ấy còn nói thêm là Mục Thanh Vân tuổi đã lớn, cũng đến lúc thành gia lập thất, mà xem ra Mục Thanh Vân đối với tôi cũng có chút tình ý, cha của anh ta cũng đã nhìn thấy tôi vài lần và hiển nhiên là khá ưng mắt.
Nên lần này bà muốn dạm ý mẹ để ghép đôi cho anh ta và tôi.
Mà điều tồi tệ nhất đó là lúc hai người nói chuyện Tử Đàn cũng có mặt ở đấy.
“Thế mẹ nói sao hả dì?” Tôi sốt sắng hỏi.
“Phu nhân chưa có nói gì, chỉ nói ngày mai bà có việc bận nên lần khác sẽ tới thăm Mục phu nhân sau”.
Dì Thanh nói.
“Nhưng mà lúc Mục phu nhân rời đi rồi, biểu tiểu thư nói với phu nhân nhiều điều không tốt về cô.
Mà mấy lần trước tôi có nghe biểu tiểu thư nhắc tới Mục công tử vài lần, có vẻ cô ấy cũng có tình ý gì với công tử.”.
Bà vừa nói vừa cầm lấy tay tôi: “Lần này cô cũng nên cẩn thận một chút”.
Từ trước tới nay Dì Thanh vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, nghe bà nói xong tôi rất cảm kích.
“Cháu biết rồi”.
Sau đó tôi đi tìm mẹ, đúng lúc mẹ đang chơi với Tử Mĩ.
Nhìn thấy tôi bà ân cần dặn dò: “Từ nay về sau con phải chú ý hơn một chút, riêng với Mục Thanh Vân nên hạn chế tiếp xúc hơn nhé!” “Vâng con biết rồi”.
Tôi gật đầu giống như một đứa trẻ bị trách lỗi.
Tôi đang định giải thích thêm với mẹ thì Tử Đàn bước vào, vừa nhìn thấy tôi cô ta hung hăng lườm một cái.
Tôi cũng không muốn làm mẹ khó xử nên tự giác rời đi.
Buổi tối hôm đó Tử Đàn ở lại rất muộn, chờ bằng được Quân Lâm trở về.
Lúc tôi bê trà tới cửa thư phòng của Quân Lâm, tôi nghe thấy tiếng nói cực kỳ phẫn giận của Tử Đàn: “…Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chỉ có Tố Hành là yêu thương anh thật lòng mà thôi, người đàn bà kia bám lấy anh chỉ vì tiền mà anh không tin.
Hiện tại anh thấy chưa, cô ta không những ham tiền tài địa vị của anh mà còn đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, anh xem, bao nhiêu thằng đàn ông đang đòi quỳ gối dưới chân cô ta kia kìa…” Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đẩy cửa bước vào: “Lâm Tử Đàn, cô có biết cô đang nói gì không?” “Đương nhiên là tôi biết rồi, những lời tôi vừa nói có sai nửa câu nào không hả?” Tử Đàn nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh tựa như kẻ thù không đội trời chung.
“Sự tình… không phải như cô nói.
Tôi…” Tôi bỗng dưng nghẹn lời, nhìn thoáng qua Quân Lâm tôi thấy anh cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Nếu tôi nói rõ chân tướng ngày hôm đó thì Quân Lâm sẽ biết ngay là tôi đã không trung thực với anh.
“Tôi cái gì mà tôi? Cô nói đi, vì sao không dám nói tiếp?” Tử Đàn ép hỏi.
Ánh mắt Quân Lâm lúc này cũng ngập tràn chờ mong.
Biết nói sao bây giờ, tôi nhắm mắt lại: “Dù sao mọi chuyện cũng không giống như những gì cô nghĩ” “Ái chà, xem ra cô không còn gì để nói nữa rồi bởi vì mọi lời tôi nói đều là sự thật”.
Tử Đàn quay sang Quân Lâm: “Quân Lâm, anh thấy chưa…” Quân Lâm rời ánh mắt khỏi tôi, trong đó hiện rõ sự mất mát.
Anh cả giận quát lên: “Đủ rồi, đi ra ngòai cho tôi”.
Thấy Quân Lâm tức giận Tử Đàn cũng không dám nói gì nữa mà xoay người đi ra.
Tôi đặt trà xuống bàn đang định giải thích với Quân Lâm thì anh đã nói: “Em cũng ra ngoài đi”.
Quân Lâm nói xong ngẩng mặt lên nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt anh lại sắc lạnh và như muốn nghiền nát tôi ra vậy.
Tôi xoay người bước ra hành lang, nước mắt không kìm được cứ tuôn rơi lã chã.
Lần này đúng là tôi bị tai bay vạ gió, oan ức thật mà.
Đêm hôm đó lúc tôi đã nằm ngủ Quân Lâm mới trở về phòng.
“Quân Lâm…” Tôi xoay người nhìn anh.
Anh vẫn không thèm để ý và xoay lưng lại phía tôi.
“Anh vẫn còn giận em à?” Tôi cười cầu hòa khẽ đẩy đẩy lưng anh.
“Các con đều lớn bằng này rồi mà anh còn không tin em sao?” Đột nhiên Quân Lâm xoay người, hai mắt nhìn xoáy vào tôi: “Em bảo anh phải tin tưởng em như thế nào đây?” Tôi nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Em xin thề với trời đất là em luôn toàn tâm toàn ý với anh, vô luận sau này anh giàu sang thành đạt hay khốn cùng thất bại em cũng không rời khỏi anh.
Nếu vi phạm lời thề sẽ bị…” Âm thanh cuối cùng tôi còn chưa kịp nói ra đã bị chôn vùi trong chiếc hôn nóng rực cuồng nhiệt của anh, anh ôm siết lấy tôi giống như chỉ cần buông tay ra là tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này vậy.
Anh chuyển nụ hôn sang bên má tôi, hai tay luồn vào mái tóc tôi vuốt ve, cả người tôi nóng rực lên và chìm trong hơi thở nam tính của anh.
“Còn anh thì sao?” Tôi ghé vào tai anh thì thào.
Câu trả lời của anh rất êm ái nhẹ nhàng nhưng tôi như bị mê võng trong đó: “Hai ta…vĩnh viễn cùng nhau”.
Lúc này đây tôi chỉ còn ham muốn duy nhất đó là được cháy hết mình cùng anh.
Một cơn gió lạnh thổi tới mà cả hai không còn kịp đóng cửa sổ mà quấn lấy nhau một cách si mê cuồng nhiệt.
Quân Lâm yêu tôi rất nhiều lần, đến nỗi sáng hôm sau cả hai đều bị cảm lạnh, tệ hơn là cảm rất nặng.
Vì cảm nặng nên hôm nay Quân Lâm nghỉ ở nhà không đến công ty.
Quen biết nhau lâu đến vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Quân Lâm ốm.
Mấy ngày bị bệnh anh cũng rất mệt mỏi, chỉ uống thuốc xong liền lăn ra ngủ.
Càng nhìn càng giống một con heo con, tôi vừa nhìn anh ngủ vừa mỉm cười.
“Em nhìn anh đủ chưa hả? Anh ngủ không nổi nữa”.
Quân Lâm bỗng nhiên mở to mắt trêu tôi.
Tôi hơi ngượng ngùng nên vội lấy tờ khăn giấy lên giả vờ lau nước mũi.
“Em mà còn xát nữa thì mũi sẽ đỏ lên đấy”.
Anh vừa cười vừa nói.
“Thôi được rồi, mà đều tại anh cả.
Nếu tối qua anh để em ra đóng cửa sổ thì có phải không ai bị làm sao không”.
Tôi cất giọng nũng nịu.
“Anh không phải là đang đồng cam cộng khổ với em sao?” Quân Lâm cười cợt với vẻ ám muội.
“Anh thì xứng đáng bị bệnh, còn em là vô tội”.
Tôi liến thoắng.
Đột nhiên điện thoại reo vang, Quân Lâm vừa nghe điện xong liền đổi ngay sắc mặt, buông điện thoại xuống anh đứng dậy thay quần áo.
“Có chuyện gì vậy anh?” Tôi lo lắng.
“Khoản tiền dùng để mua cổ phiếu chưa đến kịp nên anh phải đến công ty một chuyến xem sao” “Ba không phải đã nói là chỉ trong tuần này có thể mua được 51% cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa hay sao?” Tôi tỏ ra lo lắng.
“Ừ, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé”.
Quân Lâm âu yếm nhìn tôi Sau khi Quân Lâm rời đi, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ bất an.
Giữa trưa tôi gọi điện cho Tâm Duyệt : “Nói cho chị biết ở công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tâm Duyệt thành thật kể lại cho tôi.
Vì khoản tiền mấu chốt để mua cổ phần bị chuyển tới chậm nên Diệp thị không thể mua đủ số cổ phần cần thiết.
Tuy rằng lúc này tiền đã về tới tài khoản rồi nhưng việc thu mua số cổ phần còn lại vẫn rất khó khăn bởi cả hai bên đều ở thế giằng co tranh chấp quyền mua, tình thế có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Đến chiều tôi xem ti vi mới nghe được tin là ngân hàng Bank of Aimer đã mua được 50% cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, cuộc chiến về cổ phần coi như chấm dứt.
Khoảng bảy giờ tối ba, chú, Quân Lâm lần lượt trở về.
Ngồi ở đại sảnh chờ đợi, lần đầu tiên tôi thấy Quân Lâm tỏ vẻ phiền não như vậy, anh khẽ tựa lưng vào sô pha, sắc mặt tái nhợt vì bệnh chưa khỏi, thỉnh thoảng phát lên tiếng ho khan, ánh mắt cũng không sáng rực và sắc sảo như mọi ngày.
Tôi cứ nghĩ Quân Lâm là một người thần thông quảng đại nhưng hóa ra cũng có những lúc anh giống như những người bình thường, cũng sẽ bị rơi vào trạng thái ảo não trong thất vọng.
Ba ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế, trầm mặc không nói gì, bàn tay liên tục lắc lư ly rượu tây.
Chú Quân Lâm bước đi bước lại liên tục trong phòng, một lúc sau ông không nhịn được mới phá tan im lặng: “Ai da, Quân Lâm à, cháu cũng đừng trách chú, chú cũng không lường trước được tình hình lại diễn biến như thế, rõ ràng lúc đầu tuần Du Tổng đã cam đoan như đinh đóng cột với chú là sẽ chuyển tiền ngay cho chúng ta, ai ngờ đến lúc cần thì ông ta lại bảo phải chậm lại nửa ngày.
Nếu biết trước là ông ta sẽ trì hoãn thì chú đã giục ông ta sớm hơn rồi…” “Thôi được rồi, được rồi, Nghĩa Thân à.
Bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm, giờ là lúc phải nghĩ biện pháp giải quyết”.
Ba lên tiếng.
“Trung Tuấn Gia Hoa là tâm huyết bao năm của ba, hiện tại một nửa lại nằm trong tay của người ngoài, em thật sự thấy hổ thẹn với ba”.
Chú tỏ vẻ khổ sở giãy bày.
Nghe những lời đó của ông, sắc mặc của ba và Quân Lâm bỗng nhiên trầm xuống.
Đột nhiên ông nhìn liếc sang Quân Lâm nói tiếp: “Biện pháp thì không phải là không có, chỉ cần….: “Chỉ cần gì cơ?” Ba hỏi.
Lúc này ánh mắt của Quân Lâm cũng chuyển hướng sang chú.
Chú liếc xuyên thấu qua lọ hoa tươi trên bàn chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi hơi sượng người chuyển hướng nhìn sang phía khác rồi bê bó hoa chưa kịp cắm đi ra ngoài.
Tôi vừa bước ra ngoài liền nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.
Đêm rất muộn Quân Lâm mới trở về phòng.
Tôi vẫn để đèn chờ anh, qua ánh đèn mờ mờ tôi thấy sắc mặt anh rất kém, vừa đi vừa tháo cà vạt và áo khoác ném lung tung lên sofa.
Tôi vội đứng lên nhặt từng thứ lên rồi treo gọn vào tủ.
“Chú vừa nói gì thế anh?” Tôi không nhịn được vội hỏi.
Quân Lâm đăm chiêu nhìn tôi một cái rồi nói: “Chẳng nói gì cả”.
Sau đó mở tủ lấy ra quần áo ngủ định đi tắm, anh xoay ngừoi nhìn tôi vừa ngáp vừa nói: “Em đi ngủ đi, không phải chờ anh đâu”.
Đang bị bệnh lại vừa uống thuốc mà anh vẫn trụ được đến giờ quả thật là giỏi.
Bình thường việc làm ăn của Quân Lâm tôi chưa bao giờ hỏi đến, chuyện xảy ra lần này tôi vô tình biết tường tận chi tiết nên mới quan tâm một chút.
Hơn nữa mọi việc có vẻ đã được định đọat rồi, nếu có biện pháp khắc phục thì sau này Quân Lâm thể nào cũng sẽ giải thích lại cho tôi nên tôi yên tâm trở lại giường ngủ.
Tuy rằng cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa một nửa nằm trong tay ngoại nhân nhưng cuộc sống của tôi cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng ngoại trừ việc Quân Lâm bận rộn hơn trước kia rất nhiều.
Hầu hết thời gian anh đều túc trực tại công ty để xử lý công việc.
Còn riêng đối với tôi, nếu không phải rơi vào tính huống cực kỳ gay cấn ác liệt và ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của mình, tôi luôn không hề có dự cảm bất hảo nào cả nên hoàn toàn không cảnh giác với mọi sự xung quanh.
Mấy ngày tiếp theo Quân Lâm về nhà sớm hơn bởi bệnh tình chưa khỏi hẳn, sức khỏe không đảm bảo để tối ngày trực tại công ty.
Nhưng anh vẫn duy trì họp với Từ Vĩnh An và Lưu Thiên Cử tại chính thư phòng.
Hóa ra anh cũng không vì sinh bệnh mà làm việc ít đi, chỉ là mang việc về nhà làm thay vì đến công ty mà thôi.
Cũng nhờ thế nên mỗi lần bưng trà hay mang đồ ăn lên thư phòng tôi nghe lỏm được tiến triển của sự việc vừa rồi.
Tôi mơ hồ hiểu được là việc liên kết với ngân hàng Magic đang gặp vướng mắc bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà tôi có nghe cũng không thể hiểu nổi đó là gì.
Sau vài ngày Quân Lâm khỏi bệnh hoàn toàn, anh lại lao đầu vào công việc như thiêu thân, ngày nào cũng rời nhà từ sớm và trở về rất muộn.
Thân thể tôi thì ngược lại, bệnh tình ngày càng nặng khiến sức khỏe yếu hơn trước rất nhiều, mùa đông đến tôi không thể chịu được gió lạnh nên cũng ít đi ra ngoài hơn trước.
Cho đến bây giờ tôi vẫn rất không thích mùa đông phương Bắc, thứ nhất là vì rất lạnh, thứ hai là vì không khí rất khô.
Vào mùa này cứ hễ không cẩn thận là sẽ dễ bị sinh bệnh.
Tôi gọi điện về tâm sự với mẹ, mẹ khuyên nhủ: “Con không thể cứ nằm mãi trong nhà như thế, phải đi ra ngoài vận động một chút mới tăng cường sức khỏe được, mà cũng sẽ mau hết bệnh”.
Có lẽ là do tôi ít vận động, tôi nhớ tầm này năm ngoái tôi còn đang làm việc tại Sở luật, công việc bận rộn đầu tắt mặt tối mà tôi không hề bị ốm.
Bác sỹ của gia đình đến khám cho tôi đều khuyên tôi nên đi ra ngòai nhiều hơn một chút nhưng cứ nghĩ cảnh đang ngồi trong phòng với lò sưởi ấm áp mà phải bước ra ngòai trời rét lạnh tôi đã ngại thấu xương.
“Con không đi đâu”.
Tôi nói với mẹ.
“Con mắc bệnh lười nặng quá rồi”.
Mẹ bắt đầu ca thán.
Nghe mẹ nói thế tôi mới thấy mừng vì ở ngôi nhà này ai cũng có thói quen tự lập, ít xen vào chuyện của người khác nên không ai dỗi hơi mà khuyên tôi nên phải thế này thế nọ.
“Cuối tuần này là đại thọ của bà ngoại, con có về được không?” Mẹ tôi hỏi.
Tôi nghĩ một lát, nếu sức khỏe cho phép có lẽ tôi nên trở về thăm bà ngoại và gia đình mới đúng: “Vâng, con sẽ về” Mấy ngày sau khí hậu ấm áp lên đôi chút tôi bắt đầu ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Sức khỏe đã khá hơn nên tôi quyết định chuẩn bị mọi thứ cho chuyến hồi hương sắp tới cho thật chu đáo.
Trước khi rời đi mẹ Quân Lâm đưa tôi ra ngoài mua quà về cho mọi người trong nhà.
Thực ra mấy hôm trước mẹ đã đặt rất nhiều cá muối nhân sâm và những đồ bổ dưỡng hảo hạng rồi, tôi còn nghĩ rằng đống quà biếu mà mẹ chuẩn bị còn nặng hơn hành lý của tôi vài lần.
“Không phải mua thêm gì nữa đâu mẹ ạ, chỉ mang hết đám đồ này đi đã nặng lắm rồi ạ”.
Tôi nói với mẹ.
“Con đừng lo, tất cả quà tặng này mẹ sẽ chuyển phát nhanh sang, con không phải mang theo người đâu”.
Mẹ nói xong liền kéo tôi vào một cửa hàng thời trang.
“Con thấy chiếc khăn quàng cổ này thế nào? Có hợp với mẹ con không? Làn da của mẹ con và con trắng nõn giống nhau nên rất hợp với những màu tối như thế này”.
Mẹ vừa nói vừa cầm lên một chiếc khăn lông màu tối.
Sau đó bà lại dắt tôi sang cửa hàng bán đồ trang sức: “Con thấy chuỗi vòng cổ này thế nào? Mẹ nhớ là mấy lần gặp mẹ con bà đều đeo vòng ngọc cả, chắc là bà cũng có sở thích dùng vòng ngọc đấy”.
Tôi chỉ biết cười trừ.
May mà bác Phúc đi cùng với hai mẹ con nếu không tôi không biết xoay sở sao với đống đồ này.
Quả thật mẹ mua cho tôi rất nhiều quần áo và đồ đạc, hôm đó hai mẹ con đi vào một cửa hàng thời trang của Pháp mà mẹ vơ mấy bộ liền rồi bảo người bán hàng tính tiền.
Tôi thực sự hoảng sợ bởi vì lần đầu tiên tôi gặp một người mua sắm điên cuồng đến chừng ấy.
Trong đầu tôi không ngừng cảm thán, một người phụ nữ có chồng giàu có thật sung sướng biết bao! Đến buổi chiều hai mẹ con đi uống trà, sau đó bà lại dắt tôi đi mua sắm tiếp, xem ra hôm nay bà rất hưng trí.
Đến khoảng 5 giờ chiều bà gợi ý: “Hay là hôm nay hai mẹ con mình ăn tối ở bên ngòai đi.
Mẹ nghe Di Nhã nói gần đây có một nhà hàng Pháp mới khai trương, đồ ăn rất ngon.
Đằng nào thì ba con và Quân Lâm cũng không về nhà ăn tối”.
“Vâng”.
Tôi gật đầu, Quân Lâm và ba quả thật rất bận rộn.
“Thế để mẹ bảo bác Phúc đi đón Tử Mĩ, mẹ bắt xe đi đón Tử Thiện, con cứ vào trong đó ngồi chờ mẹ và các cháu đi”.
Mẹ nói.
“Hay mẹ để con đi đón Tử Thiện đi ạ”.
Tôi nói.
“Con xem con kìa, mệt như thế này rồi mà vẫn còn đòi đi.
Thôi con cứ ở đây mẹ đi một lát rồi về”.
Bà vừa nói vừa khẽ vuốt mặt tôi.
“vâng”.
Bệnh của tôi quả thực chưa khỏi hẳn, hôm nay lại lăn lộn cả buổi tôi thực có chút mệt.
Tôi nhanh chóng tìm được nhà hàng kiểu Pháp mà mẹ nói, bên trong nhà hàng trang hoàng rất sang trọng và lãng mạn, thái độ phục vụ của nhân viên cũng rất tốt.
Tôi nhanh chóng lựa chọn một vị trí ngồi dễ quan sát bên ngoài nhất để có thể nhìn thấy mẹ khi bà tới.
Vừa an tọa một lát thì xa xa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc chậm rãi hướng phía tôi đi tới, tới gần chút tôi mới nhìn rõ mặt người đó, quả thực không xa lạ gì bởi đó chính là Mục Thanh Vân.
Nằm được một lát tôi nhận được điện thoại của Linh Linh.
Chị sắp theo chồng đến Thượng Hải sinh sống bởi yêu cầu của công việc nên trước khi đi chị muốn hẹn tôi ăn cơm chuyện trò.
Ngồi yên vị trong một nhà hàng cơm Tây, tôi hỏi: “Thế chị tính đi bao lâu?” “Chị cũng không rõ lắm, có thể là một đến hai năm”.
Linh Linh đáp.
Tôi không đáp lời mà chỉ quấy quấy chén cà phê.
Tôi và Linh Linh đã công tác cùng nhau chín tháng trời nên tình cảm hai chị em cũng khá thân thiết, tôi học được ở chị rất nhiều thứ, ví như sự kiên cường, khát vọng theo đuổi đam mê, nhiệt tình trong công việc… Thực lòng tôi rất hâm mộ tuýp phụ nữ như chị.
Nhìn vẻ mặt buồn thiu của tôi chị nói tiếp: “Yên tâm, thỉnh thoảng chị sẽ trở về Bắc Kinh thăm em” “Tô tiểu thư!” Đột nhiên xen vào không gian yên lặng của hai chị em là một giọng đàn ông.
Tôi xoay người lại thì thấy người đàn ông vừa lên tiếng chính là Mục Thanh Vân.
Anh ta cười cười: “Thật là trùng hợp quá, hôm qua vừa mới gặp hôm nay đã gặp lại rồi”.
“Thật là trùng hợp quá, Mục tiên sinh”.
Tôi cũng đứng dậy chào nhưng trong lòng thầm than khổ, tôi nào có mong muốn gặp lại anh ta.
Mục Thanh Vân lại nói tiếp: “Trên tầng hai có buổi triển lãm tranh của tôi, nếu có thời gian Tô tiểu thư và cô đây có thể lên ủng hộ tôi một chút được không?” Nói xong anh ta liền đưa cho tôi hai tấm vé vào cửa.
Thực lòng tôi cũng không muốn có gì liên quan với anh ta sau chuyện hiểu lầm ngày hôm qua nên trả lời cho xong: “Được rồi, hai chị em tôi nhất định sẽ đến”.
Linh Linh cầm lấy tấm vé xong tỏ ra rất thích thú.
Mục Thanh Vân hướng về phía chúng tôi khoát tay chào: “Vậy tôi đi trước nhé”.
Nói xong liền rời đi.
Tôi ngồi xuống chỗ cũ không mở miệng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Linh Linh.
“Không thể tưởng tượng được là em có thể quen biết một người nổi tiếng như thế này!” Linh Linh vừa săm soi tấm vé vừa tấm tắc nói.
“Không phải là nhờ phúc của chị hay sao?” Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Sao lại nhờ chị?” Linh Linh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chậm rãi kể cho chị nghe chuyện tình cờ ngày hôm qua.
Nghe xong chị cười ha hả: “Thật sự là có chuyện may mắn vậy sao? Biết đâu anh ta lại có tình ý gì với em thì sao?” “Chị còn cười , còn cười được nữa à?” Tôi tức giận hét lên.
“Nếu anh ta mà để ý tới em thì em chết liền”.
“Thôi được rồi, được rồi”.
Chị nói tiếp: “Nhưng lát nữa em phải theo chị lên xem triển lãm tranh đấy nhé, chị rất muốn biết một chuyên gia về tài chính như anh ta có tài năng vẽ ra được những thứ gì”.
Tôi lắc đầu: “Em xin chị, lát em còn phải về nhà nha”.
Linh Linh quyết không bỏ qua nên ra sức nằn nì, cuối cùng tôi cũng bất đắc dĩ đi theo chị lên khu triển lãm.
Vào trong tôi mới biết đó toàn là tranh theo trường phái trừu tượng nên dù có cố lắm tôi cũng không hiểu được ý nghĩa của một bức nào cả, quanh đi quay lại đã không thấy Linh Linh đâu.
Đột nhiên Mục Thanh Vân đi đến bên cạnh tôi: “Tô tiểu thư, cô thấy trong số tranh ở đây bức nào là đẹp nhất?” Tôi hơi bị bất ngờ nên nhất thời ngây ngốc một lát sau đó chỉ bừa một bức gần nhất, bức tranh vẽ mấy bông hoa đang rơi xuống đất.
“Vì sao cô lại chọn bức này?” Anh ta vẫn không bỏ qua chủ đề này.
“Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là trong số các bức tranh ở đây chỉ có bức này tôi đoán được họa sỹ vẽ cái gì”.
Có đôi lúc tôi rất thật thà.
Anh ta hơi ngạc nhiên một chút nhưng ngay sau đó mỉm cười tỏ vẻ thú vị trước câu trả lời của tôi.
Buổi chiều hôm sau, tôi vừa đi tập thể dục thẩm mĩ về thì Dì Thanh chạy ào ra chỗ tôi hớt hải nói: “Không xong rồi thiếu phu nhân”.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn vẻ lo lắng của Dì Thanh tôi cũng không khỏi sốt ruột.
Hóa ra là trong lúc tôi vắng nhà Mục phu nhân đến chơi, nói chuyện một hồi bà thổ lộ mục đích đến đây là để mời mẹ và tôi đến dự tiệc trà tại nhà bà vào ngày mai.
Bà ấy còn nói thêm là Mục Thanh Vân tuổi đã lớn, cũng đến lúc thành gia lập thất, mà xem ra Mục Thanh Vân đối với tôi cũng có chút tình ý, cha của anh ta cũng đã nhìn thấy tôi vài lần và hiển nhiên là khá ưng mắt.
Nên lần này bà muốn dạm ý mẹ để ghép đôi cho anh ta và tôi.
Mà điều tồi tệ nhất đó là lúc hai người nói chuyện Tử Đàn cũng có mặt ở đấy.
“Thế mẹ nói sao hả dì?” Tôi sốt sắng hỏi.
“Phu nhân chưa có nói gì, chỉ nói ngày mai bà có việc bận nên lần khác sẽ tới thăm Mục phu nhân sau”.
Dì Thanh nói.
“Nhưng mà lúc Mục phu nhân rời đi rồi, biểu tiểu thư nói với phu nhân nhiều điều không tốt về cô.
Mà mấy lần trước tôi có nghe biểu tiểu thư nhắc tới Mục công tử vài lần, có vẻ cô ấy cũng có tình ý gì với công tử.”.
Bà vừa nói vừa cầm lấy tay tôi: “Lần này cô cũng nên cẩn thận một chút”.
Từ trước tới nay Dì Thanh vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, nghe bà nói xong tôi rất cảm kích.
“Cháu biết rồi”.
Sau đó tôi đi tìm mẹ, đúng lúc mẹ đang chơi với Tử Mĩ.
Nhìn thấy tôi bà ân cần dặn dò: “Từ nay về sau con phải chú ý hơn một chút, riêng với Mục Thanh Vân nên hạn chế tiếp xúc hơn nhé!” “Vâng con biết rồi”.
Tôi gật đầu giống như một đứa trẻ bị trách lỗi.
Tôi đang định giải thích thêm với mẹ thì Tử Đàn bước vào, vừa nhìn thấy tôi cô ta hung hăng lườm một cái.
Tôi cũng không muốn làm mẹ khó xử nên tự giác rời đi.
Buổi tối hôm đó Tử Đàn ở lại rất muộn, chờ bằng được Quân Lâm trở về.
Lúc tôi bê trà tới cửa thư phòng của Quân Lâm, tôi nghe thấy tiếng nói cực kỳ phẫn giận của Tử Đàn: “…Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chỉ có Tố Hành là yêu thương anh thật lòng mà thôi, người đàn bà kia bám lấy anh chỉ vì tiền mà anh không tin.
Hiện tại anh thấy chưa, cô ta không những ham tiền tài địa vị của anh mà còn đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, anh xem, bao nhiêu thằng đàn ông đang đòi quỳ gối dưới chân cô ta kia kìa…” Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đẩy cửa bước vào: “Lâm Tử Đàn, cô có biết cô đang nói gì không?” “Đương nhiên là tôi biết rồi, những lời tôi vừa nói có sai nửa câu nào không hả?” Tử Đàn nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh tựa như kẻ thù không đội trời chung.
“Sự tình… không phải như cô nói.
Tôi…” Tôi bỗng dưng nghẹn lời, nhìn thoáng qua Quân Lâm tôi thấy anh cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Nếu tôi nói rõ chân tướng ngày hôm đó thì Quân Lâm sẽ biết ngay là tôi đã không trung thực với anh.
“Tôi cái gì mà tôi? Cô nói đi, vì sao không dám nói tiếp?” Tử Đàn ép hỏi.
Ánh mắt Quân Lâm lúc này cũng ngập tràn chờ mong.
Biết nói sao bây giờ, tôi nhắm mắt lại: “Dù sao mọi chuyện cũng không giống như những gì cô nghĩ” “Ái chà, xem ra cô không còn gì để nói nữa rồi bởi vì mọi lời tôi nói đều là sự thật”.
Tử Đàn quay sang Quân Lâm: “Quân Lâm, anh thấy chưa…” Quân Lâm rời ánh mắt khỏi tôi, trong đó hiện rõ sự mất mát.
Anh cả giận quát lên: “Đủ rồi, đi ra ngòai cho tôi”.
Thấy Quân Lâm tức giận Tử Đàn cũng không dám nói gì nữa mà xoay người đi ra.
Tôi đặt trà xuống bàn đang định giải thích với Quân Lâm thì anh đã nói: “Em cũng ra ngoài đi”.
Quân Lâm nói xong ngẩng mặt lên nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt anh lại sắc lạnh và như muốn nghiền nát tôi ra vậy.
Tôi xoay người bước ra hành lang, nước mắt không kìm được cứ tuôn rơi lã chã.
Lần này đúng là tôi bị tai bay vạ gió, oan ức thật mà.
Đêm hôm đó lúc tôi đã nằm ngủ Quân Lâm mới trở về phòng.
“Quân Lâm…” Tôi xoay người nhìn anh.
Anh vẫn không thèm để ý và xoay lưng lại phía tôi.
“Anh vẫn còn giận em à?” Tôi cười cầu hòa khẽ đẩy đẩy lưng anh.
“Các con đều lớn bằng này rồi mà anh còn không tin em sao?” Đột nhiên Quân Lâm xoay người, hai mắt nhìn xoáy vào tôi: “Em bảo anh phải tin tưởng em như thế nào đây?” Tôi nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Em xin thề với trời đất là em luôn toàn tâm toàn ý với anh, vô luận sau này anh giàu sang thành đạt hay khốn cùng thất bại em cũng không rời khỏi anh.
Nếu vi phạm lời thề sẽ bị…” Âm thanh cuối cùng tôi còn chưa kịp nói ra đã bị chôn vùi trong chiếc hôn nóng rực cuồng nhiệt của anh, anh ôm siết lấy tôi giống như chỉ cần buông tay ra là tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này vậy.
Anh chuyển nụ hôn sang bên má tôi, hai tay luồn vào mái tóc tôi vuốt ve, cả người tôi nóng rực lên và chìm trong hơi thở nam tính của anh.
“Còn anh thì sao?” Tôi ghé vào tai anh thì thào.
Câu trả lời của anh rất êm ái nhẹ nhàng nhưng tôi như bị mê võng trong đó: “Hai ta…vĩnh viễn cùng nhau”.
Lúc này đây tôi chỉ còn ham muốn duy nhất đó là được cháy hết mình cùng anh.
Một cơn gió lạnh thổi tới mà cả hai không còn kịp đóng cửa sổ mà quấn lấy nhau một cách si mê cuồng nhiệt.
Quân Lâm yêu tôi rất nhiều lần, đến nỗi sáng hôm sau cả hai đều bị cảm lạnh, tệ hơn là cảm rất nặng.
Vì cảm nặng nên hôm nay Quân Lâm nghỉ ở nhà không đến công ty.
Quen biết nhau lâu đến vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Quân Lâm ốm.
Mấy ngày bị bệnh anh cũng rất mệt mỏi, chỉ uống thuốc xong liền lăn ra ngủ.
Càng nhìn càng giống một con heo con, tôi vừa nhìn anh ngủ vừa mỉm cười.
“Em nhìn anh đủ chưa hả? Anh ngủ không nổi nữa”.
Quân Lâm bỗng nhiên mở to mắt trêu tôi.
Tôi hơi ngượng ngùng nên vội lấy tờ khăn giấy lên giả vờ lau nước mũi.
“Em mà còn xát nữa thì mũi sẽ đỏ lên đấy”.
Anh vừa cười vừa nói.
“Thôi được rồi, mà đều tại anh cả.
Nếu tối qua anh để em ra đóng cửa sổ thì có phải không ai bị làm sao không”.
Tôi cất giọng nũng nịu.
“Anh không phải là đang đồng cam cộng khổ với em sao?” Quân Lâm cười cợt với vẻ ám muội.
“Anh thì xứng đáng bị bệnh, còn em là vô tội”.
Tôi liến thoắng.
Đột nhiên điện thoại reo vang, Quân Lâm vừa nghe điện xong liền đổi ngay sắc mặt, buông điện thoại xuống anh đứng dậy thay quần áo.
“Có chuyện gì vậy anh?” Tôi lo lắng.
“Khoản tiền dùng để mua cổ phiếu chưa đến kịp nên anh phải đến công ty một chuyến xem sao” “Ba không phải đã nói là chỉ trong tuần này có thể mua được 51% cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa hay sao?” Tôi tỏ ra lo lắng.
“Ừ, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé”.
Quân Lâm âu yếm nhìn tôi Sau khi Quân Lâm rời đi, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ bất an.
Giữa trưa tôi gọi điện cho Tâm Duyệt : “Nói cho chị biết ở công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tâm Duyệt thành thật kể lại cho tôi.
Vì khoản tiền mấu chốt để mua cổ phần bị chuyển tới chậm nên Diệp thị không thể mua đủ số cổ phần cần thiết.
Tuy rằng lúc này tiền đã về tới tài khoản rồi nhưng việc thu mua số cổ phần còn lại vẫn rất khó khăn bởi cả hai bên đều ở thế giằng co tranh chấp quyền mua, tình thế có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Đến chiều tôi xem ti vi mới nghe được tin là ngân hàng Bank of Aimer đã mua được 50% cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, cuộc chiến về cổ phần coi như chấm dứt.
Khoảng bảy giờ tối ba, chú, Quân Lâm lần lượt trở về.
Ngồi ở đại sảnh chờ đợi, lần đầu tiên tôi thấy Quân Lâm tỏ vẻ phiền não như vậy, anh khẽ tựa lưng vào sô pha, sắc mặt tái nhợt vì bệnh chưa khỏi, thỉnh thoảng phát lên tiếng ho khan, ánh mắt cũng không sáng rực và sắc sảo như mọi ngày.
Tôi cứ nghĩ Quân Lâm là một người thần thông quảng đại nhưng hóa ra cũng có những lúc anh giống như những người bình thường, cũng sẽ bị rơi vào trạng thái ảo não trong thất vọng.
Ba ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế, trầm mặc không nói gì, bàn tay liên tục lắc lư ly rượu tây.
Chú Quân Lâm bước đi bước lại liên tục trong phòng, một lúc sau ông không nhịn được mới phá tan im lặng: “Ai da, Quân Lâm à, cháu cũng đừng trách chú, chú cũng không lường trước được tình hình lại diễn biến như thế, rõ ràng lúc đầu tuần Du Tổng đã cam đoan như đinh đóng cột với chú là sẽ chuyển tiền ngay cho chúng ta, ai ngờ đến lúc cần thì ông ta lại bảo phải chậm lại nửa ngày.
Nếu biết trước là ông ta sẽ trì hoãn thì chú đã giục ông ta sớm hơn rồi…” “Thôi được rồi, được rồi, Nghĩa Thân à.
Bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm, giờ là lúc phải nghĩ biện pháp giải quyết”.
Ba lên tiếng.
“Trung Tuấn Gia Hoa là tâm huyết bao năm của ba, hiện tại một nửa lại nằm trong tay của người ngoài, em thật sự thấy hổ thẹn với ba”.
Chú tỏ vẻ khổ sở giãy bày.
Nghe những lời đó của ông, sắc mặc của ba và Quân Lâm bỗng nhiên trầm xuống.
Đột nhiên ông nhìn liếc sang Quân Lâm nói tiếp: “Biện pháp thì không phải là không có, chỉ cần….: “Chỉ cần gì cơ?” Ba hỏi.
Lúc này ánh mắt của Quân Lâm cũng chuyển hướng sang chú.
Chú liếc xuyên thấu qua lọ hoa tươi trên bàn chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi hơi sượng người chuyển hướng nhìn sang phía khác rồi bê bó hoa chưa kịp cắm đi ra ngoài.
Tôi vừa bước ra ngoài liền nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.
Đêm rất muộn Quân Lâm mới trở về phòng.
Tôi vẫn để đèn chờ anh, qua ánh đèn mờ mờ tôi thấy sắc mặt anh rất kém, vừa đi vừa tháo cà vạt và áo khoác ném lung tung lên sofa.
Tôi vội đứng lên nhặt từng thứ lên rồi treo gọn vào tủ.
“Chú vừa nói gì thế anh?” Tôi không nhịn được vội hỏi.
Quân Lâm đăm chiêu nhìn tôi một cái rồi nói: “Chẳng nói gì cả”.
Sau đó mở tủ lấy ra quần áo ngủ định đi tắm, anh xoay ngừoi nhìn tôi vừa ngáp vừa nói: “Em đi ngủ đi, không phải chờ anh đâu”.
Đang bị bệnh lại vừa uống thuốc mà anh vẫn trụ được đến giờ quả thật là giỏi.
Bình thường việc làm ăn của Quân Lâm tôi chưa bao giờ hỏi đến, chuyện xảy ra lần này tôi vô tình biết tường tận chi tiết nên mới quan tâm một chút.
Hơn nữa mọi việc có vẻ đã được định đọat rồi, nếu có biện pháp khắc phục thì sau này Quân Lâm thể nào cũng sẽ giải thích lại cho tôi nên tôi yên tâm trở lại giường ngủ.
Tuy rằng cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa một nửa nằm trong tay ngoại nhân nhưng cuộc sống của tôi cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng ngoại trừ việc Quân Lâm bận rộn hơn trước kia rất nhiều.
Hầu hết thời gian anh đều túc trực tại công ty để xử lý công việc.
Còn riêng đối với tôi, nếu không phải rơi vào tính huống cực kỳ gay cấn ác liệt và ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của mình, tôi luôn không hề có dự cảm bất hảo nào cả nên hoàn toàn không cảnh giác với mọi sự xung quanh.
Mấy ngày tiếp theo Quân Lâm về nhà sớm hơn bởi bệnh tình chưa khỏi hẳn, sức khỏe không đảm bảo để tối ngày trực tại công ty.
Nhưng anh vẫn duy trì họp với Từ Vĩnh An và Lưu Thiên Cử tại chính thư phòng.
Hóa ra anh cũng không vì sinh bệnh mà làm việc ít đi, chỉ là mang việc về nhà làm thay vì đến công ty mà thôi.
Cũng nhờ thế nên mỗi lần bưng trà hay mang đồ ăn lên thư phòng tôi nghe lỏm được tiến triển của sự việc vừa rồi.
Tôi mơ hồ hiểu được là việc liên kết với ngân hàng Magic đang gặp vướng mắc bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà tôi có nghe cũng không thể hiểu nổi đó là gì.
Sau vài ngày Quân Lâm khỏi bệnh hoàn toàn, anh lại lao đầu vào công việc như thiêu thân, ngày nào cũng rời nhà từ sớm và trở về rất muộn.
Thân thể tôi thì ngược lại, bệnh tình ngày càng nặng khiến sức khỏe yếu hơn trước rất nhiều, mùa đông đến tôi không thể chịu được gió lạnh nên cũng ít đi ra ngoài hơn trước.
Cho đến bây giờ tôi vẫn rất không thích mùa đông phương Bắc, thứ nhất là vì rất lạnh, thứ hai là vì không khí rất khô.
Vào mùa này cứ hễ không cẩn thận là sẽ dễ bị sinh bệnh.
Tôi gọi điện về tâm sự với mẹ, mẹ khuyên nhủ: “Con không thể cứ nằm mãi trong nhà như thế, phải đi ra ngoài vận động một chút mới tăng cường sức khỏe được, mà cũng sẽ mau hết bệnh”.
Có lẽ là do tôi ít vận động, tôi nhớ tầm này năm ngoái tôi còn đang làm việc tại Sở luật, công việc bận rộn đầu tắt mặt tối mà tôi không hề bị ốm.
Bác sỹ của gia đình đến khám cho tôi đều khuyên tôi nên đi ra ngòai nhiều hơn một chút nhưng cứ nghĩ cảnh đang ngồi trong phòng với lò sưởi ấm áp mà phải bước ra ngòai trời rét lạnh tôi đã ngại thấu xương.
“Con không đi đâu”.
Tôi nói với mẹ.
“Con mắc bệnh lười nặng quá rồi”.
Mẹ bắt đầu ca thán.
Nghe mẹ nói thế tôi mới thấy mừng vì ở ngôi nhà này ai cũng có thói quen tự lập, ít xen vào chuyện của người khác nên không ai dỗi hơi mà khuyên tôi nên phải thế này thế nọ.
“Cuối tuần này là đại thọ của bà ngoại, con có về được không?” Mẹ tôi hỏi.
Tôi nghĩ một lát, nếu sức khỏe cho phép có lẽ tôi nên trở về thăm bà ngoại và gia đình mới đúng: “Vâng, con sẽ về” Mấy ngày sau khí hậu ấm áp lên đôi chút tôi bắt đầu ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Sức khỏe đã khá hơn nên tôi quyết định chuẩn bị mọi thứ cho chuyến hồi hương sắp tới cho thật chu đáo.
Trước khi rời đi mẹ Quân Lâm đưa tôi ra ngoài mua quà về cho mọi người trong nhà.
Thực ra mấy hôm trước mẹ đã đặt rất nhiều cá muối nhân sâm và những đồ bổ dưỡng hảo hạng rồi, tôi còn nghĩ rằng đống quà biếu mà mẹ chuẩn bị còn nặng hơn hành lý của tôi vài lần.
“Không phải mua thêm gì nữa đâu mẹ ạ, chỉ mang hết đám đồ này đi đã nặng lắm rồi ạ”.
Tôi nói với mẹ.
“Con đừng lo, tất cả quà tặng này mẹ sẽ chuyển phát nhanh sang, con không phải mang theo người đâu”.
Mẹ nói xong liền kéo tôi vào một cửa hàng thời trang.
“Con thấy chiếc khăn quàng cổ này thế nào? Có hợp với mẹ con không? Làn da của mẹ con và con trắng nõn giống nhau nên rất hợp với những màu tối như thế này”.
Mẹ vừa nói vừa cầm lên một chiếc khăn lông màu tối.
Sau đó bà lại dắt tôi sang cửa hàng bán đồ trang sức: “Con thấy chuỗi vòng cổ này thế nào? Mẹ nhớ là mấy lần gặp mẹ con bà đều đeo vòng ngọc cả, chắc là bà cũng có sở thích dùng vòng ngọc đấy”.
Tôi chỉ biết cười trừ.
May mà bác Phúc đi cùng với hai mẹ con nếu không tôi không biết xoay sở sao với đống đồ này.
Quả thật mẹ mua cho tôi rất nhiều quần áo và đồ đạc, hôm đó hai mẹ con đi vào một cửa hàng thời trang của Pháp mà mẹ vơ mấy bộ liền rồi bảo người bán hàng tính tiền.
Tôi thực sự hoảng sợ bởi vì lần đầu tiên tôi gặp một người mua sắm điên cuồng đến chừng ấy.
Trong đầu tôi không ngừng cảm thán, một người phụ nữ có chồng giàu có thật sung sướng biết bao! Đến buổi chiều hai mẹ con đi uống trà, sau đó bà lại dắt tôi đi mua sắm tiếp, xem ra hôm nay bà rất hưng trí.
Đến khoảng 5 giờ chiều bà gợi ý: “Hay là hôm nay hai mẹ con mình ăn tối ở bên ngòai đi.
Mẹ nghe Di Nhã nói gần đây có một nhà hàng Pháp mới khai trương, đồ ăn rất ngon.
Đằng nào thì ba con và Quân Lâm cũng không về nhà ăn tối”.
“Vâng”.
Tôi gật đầu, Quân Lâm và ba quả thật rất bận rộn.
“Thế để mẹ bảo bác Phúc đi đón Tử Mĩ, mẹ bắt xe đi đón Tử Thiện, con cứ vào trong đó ngồi chờ mẹ và các cháu đi”.
Mẹ nói.
“Hay mẹ để con đi đón Tử Thiện đi ạ”.
Tôi nói.
“Con xem con kìa, mệt như thế này rồi mà vẫn còn đòi đi.
Thôi con cứ ở đây mẹ đi một lát rồi về”.
Bà vừa nói vừa khẽ vuốt mặt tôi.
“vâng”.
Bệnh của tôi quả thực chưa khỏi hẳn, hôm nay lại lăn lộn cả buổi tôi thực có chút mệt.
Tôi nhanh chóng tìm được nhà hàng kiểu Pháp mà mẹ nói, bên trong nhà hàng trang hoàng rất sang trọng và lãng mạn, thái độ phục vụ của nhân viên cũng rất tốt.
Tôi nhanh chóng lựa chọn một vị trí ngồi dễ quan sát bên ngoài nhất để có thể nhìn thấy mẹ khi bà tới.
Vừa an tọa một lát thì xa xa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc chậm rãi hướng phía tôi đi tới, tới gần chút tôi mới nhìn rõ mặt người đó, quả thực không xa lạ gì bởi đó chính là Mục Thanh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.