Chương 15
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Mục Thanh Vân cười cười tự động ngồi xuống: “Cô ngồi đây một mình sao?” “Không đâu”.
Tôi cũng cười cười lấy tay chống cằm “Hôm nay trông cô có vẻ mệt mỏi?” Thấy tôi có vẻ uể oải nên anh ta tỏ vẻ quan tâm.
Quả thực là tôi rất mệt bởi bệnh chưa khỏi hẳn, đến cả việc mở miệng ra nói tôi cũng còn không muốn.
Thấy tôi không nói gì, Mục Thanh Vân nghĩ nghĩ một lát rồi nhìn tôi dò xét: “Có phải vì chuyện của Diệp Tuấn Ngạn hay không?” Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh biết quan hệ giữa tôi và anh ta sao?” “Ừ, Tử Đàn mới nói cho tôi biết”.
anh ta khẽ gật đầu.
“Ra là thế”.
Tôi hơi cụp mi mắt xuống.
“Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết một số chuyện liên quan tới Diệp Tuấn Ngạn và Tố Hành” Anh ta nhìn tôi.
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu nên nhìn anh ta: “Có chuyện gì sao?” Anh ta cũng nhìn tôi vẻ nghi ngờ: “Cô không biết chuyện gì thật à?”.
Sau đó chậm rãi nói tiếp: “Việc liên kết giữa ngân hàng Back Of Amer và Trung Tuấn Gia Hoa là điềm báo trước cho việc kết thông gia giữa Diệp gia và Đỗ gia.
Lần này Back Of Amer là muốn lợi dụng Trung Tuấn Gia Hoa để bước chân vào thị trường tài chính Trung Quốc nên không muốn Trung Tuấn Gia Hoa liên kết với ngân hàng Magic bởi nếu Trung Tuấn Gia Hoa và Magic kết hợp với nhau Back Of Amer sẽ bất lợi cả ở thị trường Mỹ và Trung.
Cho nên Back Of Amer dùng mọi cách để cản trở việc liên kết giữa Trung Tuấn Gia Hoa và Magic.Hơn nữa Đỗ Hạo Hành lại là con rể của Tổng giám đốc Back Of Amer Sachs, anh ta vẫn luôn được cha vợ yêu quý và muốn anh ta trở thành người nối nghiệp.
Vì thế việc kết hợp giữa Back Of Amer chỉ còn là việc sớm hay muộn mà thôi.
Nếu như việc cưới xin của Diệp Tuấn Ngạn và Tố Hành diễn ra sớm thì việc liên kết giữa hai ngân hàng lớn này coi như thành công mĩ mãn, anh ta lại như hổ thêm cánh.” Tôi tuy không hiểu sâu lắm những gì anh ta nói nhưng cũng hiểu được gần hết ý tứ.
Vì thế tôi cười cười: “Quân Lâm nếu muốn tranh thủ sự ủng hộ của Back Of Amer cũng không nhất thiết phải nhờ tới Đỗ Hạo Hành, mà cho dù cần nhờ tới Đỗ Hạo Hành cũng không nhất định phải cưới Tố Hành”.
“Cô vẫn chưa rõ sao”.
Mục Thanh Vân khẽ lắc đầu: “Tại thương trường không có gì là chắc chắn cả trừ khi có ràng buộc về mặt huyết thống hoặc hôn nhân” Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của tôi anh ta nói thêm: “HIện tại cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa đã nằm trong tay của Back Of Amer phân nửa, nếu không liên kết với Back Of Amer thì sau này Diệp Tuấn Ngạn cũng rất khó điều hành Trung Tuấn Gia Hoa bởi anh ra ra quyết sách gì cũng phải thông qua sự đồng ý của Back Of Amer.
Cô cũng biết Diệp Tuấn Ngạn là một người cường ngạnh, sẽ không dễ gì chịu sự thao túng của người khác nên nếu Back Of Amer có thể liên kết cùng anh ta thì coi như anh ta vẫn tòan quyền điều hành Trung Tuấn Gia Hoa, huống hồ….” “Sao nữa?” Nhìn vẻ ngập ngừng của Mục Thanh Vân tôi suốt ruột hỏi.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Diệp Tuấn Ngạn và Tố Hành không phải yêu nhau đã lâu rồi sao?” “Việc này tôi cũng không thể khẳng định được nhưng tôi tin tưởng là Quân Lâm sẽ không làm những chuyện cạn tình ráo máng với tôi”.
Tôi thản nhiên nói.
Anh ta bất đắc dĩ cười cười.
“Nhưng tôi vẫn rất cảm ơn anh vì đã nói cho tôi ngọn nguồn sự việc như vậy”.
Tôi tin rằng anh ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho tôi, chỉ là anh ta không biết tình cảm giữa tôi và Quân Lâm đã cực kỳ sâu sắc.
Có lẽ tôi nếu tôi và anh ta không gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu thế này thì đã có thể trở thành bạn tốt của nhau cũng nên.
“Thôi tôi cũng có hẹn với bạn rồi, xin phép đi trước”.
Anh ta đứng lên nhìn tôi chào từ biệt.
Theo phép lịch sự tôi cũng đứng lên chào lại nhưng vừa đứng dậy hai chân đã nhũn ra không thể đứng vững, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
“Cẩn thận một chút”.
Anh vươn tay ra đỡ lấy tôi.
“Tôi không sao, cảm ơn anh”.
Tôi hơi xấu hổ nở nụ cười.
Đột nhiên tôi thấy vẻ mặt của anh ta trầm xuống khi ánh mắt hướng ra phía xa , sau đó anh ta vội buông lỏng tay ra.
“Diệp công tử” Tôi xoay người lại thì phát hiện Tố Hành, Phương Nguyên, Đỗ Hạo Hành, Lưu Thiên Cử, Từ Vĩnh An và một vài người nữa đang đi tới gần, Quân Lâm đứng ở chính giữa đám người đó, ánh mắt anh nhìn tôi rất bình tĩnh.
Mục Thanh Vân tiến lên chào hỏi bọn họ rồi kéo lấy Phương Nguyên nói chuyện phiếm, hóa ra bọn họ đều quen biết nhau cả.
Lúc này tôi cũng tiến về phía Quân Lâm.
Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không biểu hiện trạng thái vui buồn nói: “Em đi một mình sao?” “Không, em đi cùng mẹ nữa”.
Tôi chậm rãi nói.
“Quân tử,”.
Tố Hành đến gần phía tôi: “Sao tôi thấy sắc mặt cô hôm nay không được tốt cho lắm”.
Tôi nhìn cô ta cười cười: “Đúng vậy, tôi vẫn chưa khỏi bệnh hẳn” “Thế phải chú ý sức khỏe vào nhé”.
Cô ta khẽ nở nụ cười rồi nắm tay tôi thân thiết.
“Nhìn cô này, gầy lộ cả xương ra rồi đấy”.
Tôi cười khổ không đáp, đúng là gần đây vì ốm liên miên mà tôi không ăn uống được gì mấy.
Ngược lại với tôi sắc mặt Tố Hành rất khá, mặt mũi hồng hào, tinh thần vui vẻ.
Đỗ Hạo Hành mở miệng: “Được rồi, chúng ta vào trước đi”.
“Vâng”.
Tố Hành đáp lời rồi nhìn Quân Lâm.
Quân Lâm đang định nói gì thì tôi đã nhìn anh cười nói: “Anh vào với mọi người đi”.
Anh khẽ liếc tôi một cái rồi đi theo bọn họ vào bàn bên trong, Mục Thanh Vân cũng bước theo sau nhưng đi đến một chiếc bàn khác.
Đồ ăn tại nhà hàng này rất ngon nhưng vì chưa khỏi ốm hẳn nên tôi không ăn được gì nhiều.
Hai anh em Tử Thiện và Tử Mĩ thì ngược lại, hăm hở ăn hết món này đến món khác, Tử Thiện ăn một phần tôm hùm phi lê, một ít thịt nguội với phô mai, một ly sinh tố xoài.
Tử Mĩ ăn một bát súp cà, một miếng cá cuốn….
Ăn xong bằng đấy cả hai lại đòi gọi thêm nữa.
Tôi khẽ mắng yêu hai nhóc vì ăn nhiều quá không tốt cho dạ dày chút nào.
Mẹ cười cười nói: “Bọn nhóc muốn ăn thì cứ để cho chúng ăn thoải mái” Về đế nhà tôi sang phòng Tử Mĩ để xem Dì Thanh thu thập hành lý của bé đến dâu rồi.
“Đây là cái gì hả con?” Tôi cầm lấy một con búp bê vải hỏi bé.
“Đây là bảo buối của con nha”.
Tử Mĩ chạy lại cầm chặt lấy búp bê.
Lúc này tôi mới để ý là trong vali hành lý của bé quá nửa là đồ chơi, tôi sắp xếp cho gọn gẽ lại.
Quân Lâm đẩy cửa bước vào, Tử Mĩ ngẩng đầu nhìn thấy ba liền vui sướng kêu lên: “Ba”.
Sau đó bé lại xoay người chỗ khác chơi với bóng cao su.
Tôi vẫn cúi người sắp xếp mấy món đồ chơi cho Tử Mĩ, không xoay lưng lại hỏi: “Anh về sớm vậy à?” Quân Lâm đột nhiên ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi chậm rãi xoay người lại ngẩn ngơ nhìn vào mặt anh.
Anh cúi xuống hôn lên môi tôi, vẫn nụ hôn cuồng nhiệt ướt át như muốn chiếm giữ,tôi hơi bất ngờ nên khẽ đẩy anh ra nhưng khí lực của tôi đâu có đủ để thoát khỏi vòng tay anh nên dần dần tôi cũng trầm mê trong nụ hôn nóng bỏng ngạt thở của anh.
Chợt nhớ Tử Mĩ còn trong phòng nên tôi cố hết sức đẩy mạnh Quân Lâm ra, chật vật lắm tôi mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy trong mắt anh lúc này đã ngập tràn ý loạn tình mê.
Anh khẽ lui về phía sau, hơi thở trở lên cực kỳ gấp gáp.
Anh cầm lấy tay tôi lên vuốt ve rồi đưa lên miệng hôn nhẹ, sau đó khẽ kéo khiến tôi ngã nhào vào vòng ngực rắn chắc của anh.
Anh vùi mặt xuống cổ tôi mâm mê cắn mút phần da thịt nõn nà, hơi thở nóng rực phả lên mặt tôi.
“Anh đừng làm vậy…..
Con vẫn còn ở đây”.
Tôi lại phải dùng sức đẩy anh ra làn nữa.
Lúc này Quân Lâm mới chậm rãi buông tôi ra rồi thoáng nhìn con gái đang mải mê chơi đùa bên dưới, cũng may bé vẫn quay lưng về phía chúng tôi nên không biết ba mẹ vừa làm gì.
Khôi phục hô hấp xong Quân Lâm nhìn tôi: “À đúng rồi, nhờ em chuyển lời cho ba em là khoản tiền vay kia đến giờ vẫn đang chờ phê duyệt, khoảng 2 tuần nữa mới biết được kết quả” “Thế à”.
Tôi có chút buồn buồn vì việc của gia đình mình lại phiền tới Quân Lâm.
Hôm nay Quân Lâm có gì đó hơi khác thường so với mọi ngày, có vẻ như cảm xúc của anh đang bị ảnh hưởng bởi một cái gì đấy.
Uống thuốc xong tôi lên giường đi ngủ mặc dù còn chưa tới mười giờ.
Đang mơ màng ngủ tôi cảm giác được Quân Lâm đang ôm lấy tôi, đôi môi nóng rực lướt trên hai má tôi.
Lúc này tôi quả thật khóc không ra nước mắt bởi thực sự tôi không có khí lực để yêu anh bây giờ.
Tôi xoay mặt về phía anh, khẽ cầm hay tay anh ra khỏi ngực tôi: “Hôm nay em mệt lắm”.
Cả ngày đi dạo, lại còn uống thuốc nữa, sáng mai còn phải đi sớm.
Anh vẫn không buông tha, hai tay lại luồn vào váy ngủ tôi vuốt ve: “Em cứ ngủ đi, anh làm việc của anh…” Tôi đành im lặng thử nằm yên xem sao nhưng Quân Lâm cứ vuốt ve mơn trớn như vậy làm sao tôi có thể ngủ được?Tôi ngồi hẳn dậy ôm lấy anh, hay tay vuốt ve lưng anh, môi hôn nhẹ lên mặt anh thì thào nói: “Em còn chưa khỏi hẳn bệnh, thông cảm đi nha” Quả nhiên Quân Lâm không đòi hỏi nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống ôm lấy tôi.
Trong bóng đêm tôi không thể nhìn thấy rõ mặt anh nhưng tôi có cảm giác là anh đang giận dỗi, giống như một đứa trẻ bị quỵt quà vậy.
Dần dần tôi trôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi và dậy cùng lúc.
Sau một giấc ngủ dài và sâu tinh thần tôi trở lên cực kỳ thoải mái.
Quân Lâm bước từ phòng tắm ra ngoài khi tôi đang thay quần áo, lúc này đây tôi và anh đều đã quá quen thuộc với nhau nên không hề còn sự ngượng ngùng nào giữa hai người nữa.
Thỉnh thoảng anh cũng ngồi ngắm tôi thay đồ một cách si mê, tựa như hôm nay vậy.
“Anh nhìn đủ chưa hả?” Tôi quay đầu hỏi anh, thú thực sống với nhau lâu như vậy nhưng tôi vẫn không thể quen với việc anh nhìn chằm chằm vào cơ thể không mặc quần áo của tôi.
Anh khẽ ngoảnh mặt sang hướng khác hỏi: “Khi nào em trở lại?” “Khoảng một tuần thôi, lần này về nhà em phải đi thăm họ hàng cô bác một lượt”.
Tôi vui vẻ trả lời.
Dường như cảm thấy chưa đủ tôi thao thao bất tuyệt: “Cảm giác bây giờ giống y như hồi sinh viên ấy, cứ mỗi lúc chuẩn bị nghỉ hè về nhà, cực kỳ hưng phấn” “Em đừng quên gọi điện cho anh, nhớ chưa?” Anh thản nhiên cười.
“Anh lại muốn em gọi điện tán chuyện với thư ký Từ à?” Điện thoại di động của Quân Lâm hầu như Từ Vĩnh An nghe, sau đó mới chuyển tới cho anh.
“Được rồi, anh sẽ chủ động gọi cho em”.
Nói xong cúi xuống hôn lên trán tôi một cái.
“Ân”.
Tôi hạnh phúc gật đầu.
Xa cách 3 năm cuối cùng tôi cũng có thể trở về nhà.
Ngồi trên máy bay nhìn ra không gian trắng xóa bên ngoài trong lòng tôi nổi lên bảo cảm xúc.
Tôi lại nhớ tới những ngày thơ ấu, tôi ghé vào lòng mẹ ngủ ngoan như mèo nhỏ, còn giờ đây con gái của tôi lại đang ghé vào lòng tôi ngủ yên…… Chương 15.2 Về nhà Xuống sân bay tôi nhìn thấy ngay ba, mẹ và đệ đệ đã đứng đợi sẵn, từ xa tôi đã tươi cười vẫy vẫy tay với cả nhà, mọi người cũng nhìn tôi cười xúc động.
Ba tiếp nhận hành lý rồi đẩy xe ra ngoài, mẹ vừa thấy Tử Mĩ liền sà vào bé bé, vừa cưng nựng vừa thơm liên tiếp vào hai má bé: “Tiểu bảo bối của bà, có mệt không hả?” Đệ đệ cũng dang tay bế bổng tôi lên rồi đặt xuống, ha hả cười: “Chị đúng thật là gầy đi nhiều, là vì nhớ em quá phải không?” Lần này bà ngoại đại thọ 70 tuổi nên đệ đệ cũng xin không về trường học mà ở lại chúc thọ bà.
“Đúng là thế, chị nhớ em chết đi được”.
Tôi cười cười cố tình dùng ngữ điệu truyền thống của hai chị em ngày nào.
Tôi cùng cả nhà bước ra ngòai sân bay, đi đến gần một chiếc xe hạng sang.
“Ba đổi sang xe S600L từ bao giờ vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Mới đổi thôi”.
Đệ đệ cất hành lý vào cỗp xe rồi nói tiếp: “Mẹ cũng đổi sang BMW 740 rồi đấy”.
“Ba mẹ nhiều tiền thật đấy”.
Tuy rằng ba mẹ tôi xưa nay cũng là người có tiền nhưng không đến mức dư thừa đến độ thay xe sang như thay áo thế này.
Xa cách ba năm giờ đây trở lại nơi sinh ra và lớn lên, tôi thấy thành phố thay đổi khá nhiều, hai bên đường người đi lại đông hơn, nhiều tòa nhà cao ốc mọc lên san sát.
Tôi vừa đi vừa trầm trồ và hỏi đệ đệ xem mấy tòa nhà này xây theo kiến trúc nào.
Khoảng 30 phút sau xe đi vào vùng dân cư ở ngoại ô và dừng lại.
Đứng trước một căn biệt thự màu trắng kiểu dáng Tây Âu trang nhã và sang trọng, tôi không khỏi cảm thán trong lòng: “Giàu thật đấy” Đệ đệ liếc mắt nhìn tôi một cái nói: “Đều không phải là nhờ hồng phúc của chị sao?” Tôi khẽ nhíu mày, ngôi biệt thự này thì có liên quan gì tới tôi cơ chứ? Phòng của tôi ở phía đông trên lầu 2, đó là một căn phòng cực kỳ hoa lệ, được trang trí bằng rất nhiều vật phẩm đáng yêu và đắt tiền.
Tôi cầm lấy một con chó mặc bộ áo chẽn Snoopy ngắm nghía rồi ôm lấy cổ mẹ: “Con rất thích phòng này” “Mẹ biết là con vẫn còn tính trẻ con mà”.
Mẹ vuốt ve tóc tôi.
Trong nhà không có người giúp việc bởi ba luôn cho rằng mọi thành viên trong gia đình đều phải có trách nhiệm chăm sóc bản thân và bỏ công sức ra để làm những việc chung trong nhà.
Đàn ông có trách nhiệm kiếm tiền, phụ nữ quán xuyến việc nhà, ai đều có việc của người nấy nên không thể thuê người khác về làm việc nhà.
Buổi tối cả nhà tới một nhà hàng nổi tiếng ăn cơm, ba mẹ tôi vẫn bám riết lấy Tử Mĩ, hết trêu đùa đến dỗ dành bé ăn.
Tôi và đệ đệ bị bỏ rơi một bên nên không chỉ có thể tự an ủi nhau: “Xem ra người già đều thích trẻ con hơn”.
đệ đệ thở dài nói.
Tôi gật đầu: “Ừ, mà bao giờ em đi du học?” “Chắc khoảng tháng 7 sang năm, hiện tại em đã bắt đầu làm thủ tục rồi”.
Tôi lấy tay xoa xoa đầu cậu: “Chị thật hâm mộ em đấy” “Làm sao mà hâm mộ, em còn phải học hết kỳ học ở đây để còn lấy bằng tốt nghiệp đã”.
đệ đệ lắc lắc đầu.
Mẹ lại chuyển hướng sang tôi: “À đúng rồi mẹ quên chưa nói cho con là ba mẹ cũng đã làm xong thủ tục nhập cư bên Úc”.
“Gì cơ ạ?” Tôi mở to mắt nhìn mẹ.
“Thế nghĩa là chỉ còn mình con ở lại đây sao?” “Tại sao lại một mình?” Ba có chút tức giận nhìn tôi nói.
“Con đã là một người mẹ rồi mà còn không biết phát ngôn cho đúng mực hay sao?.
Tôi xoay người lại không nói gì nữa.
Mẹ đành phải hòa giải: “Được rồi, được rồi, cả nhà mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi đây này”.
Mẹ vừa nói vừa gặp một miếng thịt bỏ vào bát tôi.
Trong suốt thời gian còn lại bữa ăn, tôi đều giữ vẻ yên lặng vì trong lòng vẫn còn đang rất bực bội.
Chưa bao giờ tôi có cảm giác cô đơn như hiện nay, đó là cảm giác bị những người thân yêu ruồng rẫy.
Về đến nhà tôi vào thẳng phòng đóng cửa lại.
Một lát sau tiếng gõ vửa vang lên, vừa quay đầu lại tôi đã thấy ba đẩy cửa bước vào.
“Vẫn đang giận ba đấy à?” Ba vừa nhìn ra cửa sổ vừa cất giộng buồn buồn.
Tôi cũng nhìn ra cửa sổ lơ đễnh trả lời: “Không đâu ạ”.
“Đầu năm nay Diệp phu nhân đã nói với ba là cuối năm nay sẽ lo hôn sự cho con và Quân Lâm”.
Ba nói.
Tôi khẽ nhích người quay lại nhìn thẳng vào ba, trong lòng rộn ràng.
“Ba không hề gạt con chút nào đâu, mấy năm gần đây Diệp gia luôn chu đáo với gia đình ta, dù là vì lý do nào đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận lòng tốt của họ được” Thì ra là thế, thảo nào chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên vì nếu chỉ dựa vào năng lực của ba thì khó có thể thuận buồm xuôi gió kinh doanh phát đạt như hiện nay, lại còn được nhiều người tôn kính hơn trước.
Hóa ra là có hậu thuẫn đằng sau.
“Hơn nữa ba thấy Quân Lâm là một người đàn ông rất đáng mặt nam nhi, đời này con có thể gặp được một người như thế là con rất có phúc rồi đấy, không còn gì hơn được nữa đâu”.
Ba vừa nói vừa nhìn tôi cười hiền từ.
Nhắc tới Quân Lâm tôi nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi ba, Quân Lâm nhờ con chuyển lời cho ba là khỏan tiền vay kia khoảng chừng hai tuần nữa mới có kết quả phê duyệt”.
Nghe xong ba thở dài nói: “Công trình của Tân Vực ba đang làm dở đang đến giai đoạn hậu kỳ, rất cần vốn.
Trước đó ngân hàng A đã hứa cho vay nhưng giữa chừng lại đình lại mà ba không thể tìm được ngân hàng nào đồng ý cho vay cả.
May mà gặp được Quân Lâm, cậu ấy hứa là sẽ cố hết sức hỗ trợ để không làm mất bao nhiêu năm tâm huyết của ba”.
Tân Vực là công ty địa ốc mà ba một tay thành lập và chèo lái bao nhiêu năm nay, mỗi năm cũng có vài công trình lớn.
“Đến mức thế cơ ạ?” Tôi lo lắng nhì ba.
“Công trình Du Hương lần này là công trình lớn mà Tân Vực mất hai năm xây dựng, mọi tiền của đều đổ hết vào đấy, đến cả quảng cáo truyền thông cũng đã làm hết rồi, tốn kém lắm.
Nếu không giao công trình đúng hạn như cam kết thì công ty không thể trụ được, có thể coi như là đi vào con đường phá sản”.
Khó trách lần này tôi trở về thấy ba luôn có vẻ nhiều tâm sự, hóa ra trong công tác ba luôn chịu rất nhiều áp lực, xem ra việc kiếm tiền nuôi vợ con của một người đàn ông thực không hề dễ dàng chút nào.
“Thôi được rồi, dù sao những việc này cũng đều là việc của đàn ông, ba không nên nói với con làm gì”.
Ba vỗ vỗ vai tôi.
“Việc này con cũng đừng nói với mẹ con làm gì, bà ấy lại lo lắng mất ăn mất ngủ thì khổ ra”.
Ba dặn dò thêm.
Tôi chưa kịp nói gì thì đệ đệ mở cửa bước vào: “Người đẹp, có người muốn gặp chị này”.
Tôi hơi ngạc nhiên chưa kịp hỏi gì thì cậu đã đưa chiếc điện thoại bàn ra trước mặt tôi rồi cùng ba rời khỏi phòng.
“Alô”.
Tôi lên tiếng.
“Điện thoại của em làm sao không liên lạc được vậy?” Hóa ra là điện thoại của Quân Lâm, sao tự nhiên ang lại gọi điện thoại tới số cố định của nhà tôi vậy.
“Em quên mất chưa bật lên, lúc trên máy bay vẫn tắt máy suốt”.
Tôi cười cười đáp.
“Em đang làm gì vậy?” Tôi nghe thấy tiếng lật giấy tờ, chắc Quân Lâm giờ này vẫn đang làm việc.
“Em vừa nói chuyện phiếm với ba, anh thì sao?” Kỳ thật tôi rất rõ là Quân Lâm đang làm việc bởi gần đây anh rất nhiều việc.
“Còn phải hỏi nữa sao?” Quân Lâm đáp.
Tôi cười nói: “Vì muốn nghe anh nói nên mới hỏi, không được sao?” Quân Lâm cũng cười: “Anh còn nghĩ em sẽ thực tế hơn cơ, nếu không có việc gì quan trọng thì em thu xếp về sớm chút nhé”.
Tôi sớm nhận ra là Quân Lâm không muốn tôi đi chuyến này chút nào.
“À mà việc cho Tân Vực vay tiền anh cố giúp ba nhé, việc này đối với ba rất quan trọng”.
Tôi nói.
“Anh biết rồi”.
Giọng Quân Lâm trở lên có vẻ trầm tĩnh hơn: “Khoản vay 4 triệu tương đối khó xin phê duyệt nên anh sẽ đốc thúc bọn họ nhanh chóng hơn trong các khâu”.
“Bốn triệu á?” Tôi không biết nói gì hơn nữa đành phải đổi chủ đề: “Anh có muốn nói chuyện với Tử Mĩ một lát không?” “Không cần đâu, anh còn phải làm nốt mấy việc nữa, hai mẹ con đi ngủ sớm đi nhé”.
Nói xong Quân Lâm treo điện thoại.
Buổi tối ba mẹ bế Tử Mĩ sang phòng ông bà ngủ, mình tôi nằm trên chiếc giường rộng rãi không khỏi cảm thấy trống trải, ba năm nay tôi rất ít khi ngủ một mình.
Thói quen thật là một cái gì đó đáng sợ.
Hôm sau là đại thọ bà ngoại, sáng sớm cả nhà đã lên xe về nhà bà.
Bà nhìn tôi rất lâu rồi mới nói: “Từ lúc mẹ cháu nói với bà là cháu sẽ đi Bắc Kinh, ngày nào bà cũng lo lắng cho cháu nhưng giờ đây nhìn thấy cháu vẫn khỏe mạnh xinh đẹp thế này, lại còn mang thêm chắt về cho bà nữa, bà mừng lắm”.
Bà ôm lấy Tử Mĩ thơm vào má bé: “Ba của con bé đối xử với cháu tốt không?” “Bà cứ an tâm, anh ấy đối xử với cháu tối lắm”.
Lúc đầu không tốt lắm nhưng bây giờ thì rất rất tốt, tôi thầm nghĩ trong lòng.
Nghe vậy bà cười nói: “Con có thể gả cho một người đàn ông như thế thì bà cũng cảm thấy mĩ mãn lắm rồi” ‘Vâng”.
Nhìn những vết nhăn ngày càng hằn sâu theo năm tháng trên mặt bà, tôi không muốn bà phải lo lắng gì cho tôi cả.
Lúc rời khỏi nhà bà, đệ đệ nghi hoặc nhìn tôi hỏi: “Có thật là anh ta đối với chị tốt không?” Về đến nhà đệ đệ kéo tôi vào phòng cậu rồi chìa ra trước mặt tôi một quyển tạp chí mới, trên bìa hé ra ảnh chụp của Quân Lâm và Tố Hành đang dắt tay nhau đi ăn tiệc tối, bên dưới còn ghi rõ phụ đề : ‘Đôi kim đồng ngọc nữ sát cánh cùng nhau đi dự tiệc”.
“Em khi nào thì trở nên thích thú với mấy trò này hả?’ Tôi cầm lấy tờ tạp chí rồi ngắm nghía, trong tấm ảnh này Quân Lâm trông rất đẹp trai.
“Không phải là em tò mò mà là vì chị luôn chẳng biết gì cả”.
đệ đệ nói tiếp: “Cả thế giới này đều biết hai người họ là một đôi”.
“Đó là vì người ta không biết nội tình nên mới nghĩ thế”.
Tôi cười cười nhìn đệ đệ.
“Quân Lâm và Tố Hành luôn duy trì mối quan hệ thân thiết như thế này bởi vì hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Chỉ có người ngoài mới nghĩ bọn họ yêu nhau thôi, chị thì không bao giờ nghĩ điều đó là sự thật cả”.
Đệ đệ thở dài một hơi: “Em cũng hi vọng thế”.
“Mà chị là đầu heo mới vì anh ta sinh ra hai con heo con, nếu anh ta vứt bỏ chị thì anh ta đúng không còn nhân tính nữa” “Ai nói chị là heo hả?” Tôi tức giận vung tay đánh tới tấp vào người đệ đệ.
Cậu cười ha hả chạy trốn.
Tôi cũng cười cười lấy tay chống cằm “Hôm nay trông cô có vẻ mệt mỏi?” Thấy tôi có vẻ uể oải nên anh ta tỏ vẻ quan tâm.
Quả thực là tôi rất mệt bởi bệnh chưa khỏi hẳn, đến cả việc mở miệng ra nói tôi cũng còn không muốn.
Thấy tôi không nói gì, Mục Thanh Vân nghĩ nghĩ một lát rồi nhìn tôi dò xét: “Có phải vì chuyện của Diệp Tuấn Ngạn hay không?” Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh biết quan hệ giữa tôi và anh ta sao?” “Ừ, Tử Đàn mới nói cho tôi biết”.
anh ta khẽ gật đầu.
“Ra là thế”.
Tôi hơi cụp mi mắt xuống.
“Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết một số chuyện liên quan tới Diệp Tuấn Ngạn và Tố Hành” Anh ta nhìn tôi.
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu nên nhìn anh ta: “Có chuyện gì sao?” Anh ta cũng nhìn tôi vẻ nghi ngờ: “Cô không biết chuyện gì thật à?”.
Sau đó chậm rãi nói tiếp: “Việc liên kết giữa ngân hàng Back Of Amer và Trung Tuấn Gia Hoa là điềm báo trước cho việc kết thông gia giữa Diệp gia và Đỗ gia.
Lần này Back Of Amer là muốn lợi dụng Trung Tuấn Gia Hoa để bước chân vào thị trường tài chính Trung Quốc nên không muốn Trung Tuấn Gia Hoa liên kết với ngân hàng Magic bởi nếu Trung Tuấn Gia Hoa và Magic kết hợp với nhau Back Of Amer sẽ bất lợi cả ở thị trường Mỹ và Trung.
Cho nên Back Of Amer dùng mọi cách để cản trở việc liên kết giữa Trung Tuấn Gia Hoa và Magic.Hơn nữa Đỗ Hạo Hành lại là con rể của Tổng giám đốc Back Of Amer Sachs, anh ta vẫn luôn được cha vợ yêu quý và muốn anh ta trở thành người nối nghiệp.
Vì thế việc kết hợp giữa Back Of Amer chỉ còn là việc sớm hay muộn mà thôi.
Nếu như việc cưới xin của Diệp Tuấn Ngạn và Tố Hành diễn ra sớm thì việc liên kết giữa hai ngân hàng lớn này coi như thành công mĩ mãn, anh ta lại như hổ thêm cánh.” Tôi tuy không hiểu sâu lắm những gì anh ta nói nhưng cũng hiểu được gần hết ý tứ.
Vì thế tôi cười cười: “Quân Lâm nếu muốn tranh thủ sự ủng hộ của Back Of Amer cũng không nhất thiết phải nhờ tới Đỗ Hạo Hành, mà cho dù cần nhờ tới Đỗ Hạo Hành cũng không nhất định phải cưới Tố Hành”.
“Cô vẫn chưa rõ sao”.
Mục Thanh Vân khẽ lắc đầu: “Tại thương trường không có gì là chắc chắn cả trừ khi có ràng buộc về mặt huyết thống hoặc hôn nhân” Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của tôi anh ta nói thêm: “HIện tại cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa đã nằm trong tay của Back Of Amer phân nửa, nếu không liên kết với Back Of Amer thì sau này Diệp Tuấn Ngạn cũng rất khó điều hành Trung Tuấn Gia Hoa bởi anh ra ra quyết sách gì cũng phải thông qua sự đồng ý của Back Of Amer.
Cô cũng biết Diệp Tuấn Ngạn là một người cường ngạnh, sẽ không dễ gì chịu sự thao túng của người khác nên nếu Back Of Amer có thể liên kết cùng anh ta thì coi như anh ta vẫn tòan quyền điều hành Trung Tuấn Gia Hoa, huống hồ….” “Sao nữa?” Nhìn vẻ ngập ngừng của Mục Thanh Vân tôi suốt ruột hỏi.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Diệp Tuấn Ngạn và Tố Hành không phải yêu nhau đã lâu rồi sao?” “Việc này tôi cũng không thể khẳng định được nhưng tôi tin tưởng là Quân Lâm sẽ không làm những chuyện cạn tình ráo máng với tôi”.
Tôi thản nhiên nói.
Anh ta bất đắc dĩ cười cười.
“Nhưng tôi vẫn rất cảm ơn anh vì đã nói cho tôi ngọn nguồn sự việc như vậy”.
Tôi tin rằng anh ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho tôi, chỉ là anh ta không biết tình cảm giữa tôi và Quân Lâm đã cực kỳ sâu sắc.
Có lẽ tôi nếu tôi và anh ta không gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu thế này thì đã có thể trở thành bạn tốt của nhau cũng nên.
“Thôi tôi cũng có hẹn với bạn rồi, xin phép đi trước”.
Anh ta đứng lên nhìn tôi chào từ biệt.
Theo phép lịch sự tôi cũng đứng lên chào lại nhưng vừa đứng dậy hai chân đã nhũn ra không thể đứng vững, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
“Cẩn thận một chút”.
Anh vươn tay ra đỡ lấy tôi.
“Tôi không sao, cảm ơn anh”.
Tôi hơi xấu hổ nở nụ cười.
Đột nhiên tôi thấy vẻ mặt của anh ta trầm xuống khi ánh mắt hướng ra phía xa , sau đó anh ta vội buông lỏng tay ra.
“Diệp công tử” Tôi xoay người lại thì phát hiện Tố Hành, Phương Nguyên, Đỗ Hạo Hành, Lưu Thiên Cử, Từ Vĩnh An và một vài người nữa đang đi tới gần, Quân Lâm đứng ở chính giữa đám người đó, ánh mắt anh nhìn tôi rất bình tĩnh.
Mục Thanh Vân tiến lên chào hỏi bọn họ rồi kéo lấy Phương Nguyên nói chuyện phiếm, hóa ra bọn họ đều quen biết nhau cả.
Lúc này tôi cũng tiến về phía Quân Lâm.
Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không biểu hiện trạng thái vui buồn nói: “Em đi một mình sao?” “Không, em đi cùng mẹ nữa”.
Tôi chậm rãi nói.
“Quân tử,”.
Tố Hành đến gần phía tôi: “Sao tôi thấy sắc mặt cô hôm nay không được tốt cho lắm”.
Tôi nhìn cô ta cười cười: “Đúng vậy, tôi vẫn chưa khỏi bệnh hẳn” “Thế phải chú ý sức khỏe vào nhé”.
Cô ta khẽ nở nụ cười rồi nắm tay tôi thân thiết.
“Nhìn cô này, gầy lộ cả xương ra rồi đấy”.
Tôi cười khổ không đáp, đúng là gần đây vì ốm liên miên mà tôi không ăn uống được gì mấy.
Ngược lại với tôi sắc mặt Tố Hành rất khá, mặt mũi hồng hào, tinh thần vui vẻ.
Đỗ Hạo Hành mở miệng: “Được rồi, chúng ta vào trước đi”.
“Vâng”.
Tố Hành đáp lời rồi nhìn Quân Lâm.
Quân Lâm đang định nói gì thì tôi đã nhìn anh cười nói: “Anh vào với mọi người đi”.
Anh khẽ liếc tôi một cái rồi đi theo bọn họ vào bàn bên trong, Mục Thanh Vân cũng bước theo sau nhưng đi đến một chiếc bàn khác.
Đồ ăn tại nhà hàng này rất ngon nhưng vì chưa khỏi ốm hẳn nên tôi không ăn được gì nhiều.
Hai anh em Tử Thiện và Tử Mĩ thì ngược lại, hăm hở ăn hết món này đến món khác, Tử Thiện ăn một phần tôm hùm phi lê, một ít thịt nguội với phô mai, một ly sinh tố xoài.
Tử Mĩ ăn một bát súp cà, một miếng cá cuốn….
Ăn xong bằng đấy cả hai lại đòi gọi thêm nữa.
Tôi khẽ mắng yêu hai nhóc vì ăn nhiều quá không tốt cho dạ dày chút nào.
Mẹ cười cười nói: “Bọn nhóc muốn ăn thì cứ để cho chúng ăn thoải mái” Về đế nhà tôi sang phòng Tử Mĩ để xem Dì Thanh thu thập hành lý của bé đến dâu rồi.
“Đây là cái gì hả con?” Tôi cầm lấy một con búp bê vải hỏi bé.
“Đây là bảo buối của con nha”.
Tử Mĩ chạy lại cầm chặt lấy búp bê.
Lúc này tôi mới để ý là trong vali hành lý của bé quá nửa là đồ chơi, tôi sắp xếp cho gọn gẽ lại.
Quân Lâm đẩy cửa bước vào, Tử Mĩ ngẩng đầu nhìn thấy ba liền vui sướng kêu lên: “Ba”.
Sau đó bé lại xoay người chỗ khác chơi với bóng cao su.
Tôi vẫn cúi người sắp xếp mấy món đồ chơi cho Tử Mĩ, không xoay lưng lại hỏi: “Anh về sớm vậy à?” Quân Lâm đột nhiên ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi chậm rãi xoay người lại ngẩn ngơ nhìn vào mặt anh.
Anh cúi xuống hôn lên môi tôi, vẫn nụ hôn cuồng nhiệt ướt át như muốn chiếm giữ,tôi hơi bất ngờ nên khẽ đẩy anh ra nhưng khí lực của tôi đâu có đủ để thoát khỏi vòng tay anh nên dần dần tôi cũng trầm mê trong nụ hôn nóng bỏng ngạt thở của anh.
Chợt nhớ Tử Mĩ còn trong phòng nên tôi cố hết sức đẩy mạnh Quân Lâm ra, chật vật lắm tôi mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy trong mắt anh lúc này đã ngập tràn ý loạn tình mê.
Anh khẽ lui về phía sau, hơi thở trở lên cực kỳ gấp gáp.
Anh cầm lấy tay tôi lên vuốt ve rồi đưa lên miệng hôn nhẹ, sau đó khẽ kéo khiến tôi ngã nhào vào vòng ngực rắn chắc của anh.
Anh vùi mặt xuống cổ tôi mâm mê cắn mút phần da thịt nõn nà, hơi thở nóng rực phả lên mặt tôi.
“Anh đừng làm vậy…..
Con vẫn còn ở đây”.
Tôi lại phải dùng sức đẩy anh ra làn nữa.
Lúc này Quân Lâm mới chậm rãi buông tôi ra rồi thoáng nhìn con gái đang mải mê chơi đùa bên dưới, cũng may bé vẫn quay lưng về phía chúng tôi nên không biết ba mẹ vừa làm gì.
Khôi phục hô hấp xong Quân Lâm nhìn tôi: “À đúng rồi, nhờ em chuyển lời cho ba em là khoản tiền vay kia đến giờ vẫn đang chờ phê duyệt, khoảng 2 tuần nữa mới biết được kết quả” “Thế à”.
Tôi có chút buồn buồn vì việc của gia đình mình lại phiền tới Quân Lâm.
Hôm nay Quân Lâm có gì đó hơi khác thường so với mọi ngày, có vẻ như cảm xúc của anh đang bị ảnh hưởng bởi một cái gì đấy.
Uống thuốc xong tôi lên giường đi ngủ mặc dù còn chưa tới mười giờ.
Đang mơ màng ngủ tôi cảm giác được Quân Lâm đang ôm lấy tôi, đôi môi nóng rực lướt trên hai má tôi.
Lúc này tôi quả thật khóc không ra nước mắt bởi thực sự tôi không có khí lực để yêu anh bây giờ.
Tôi xoay mặt về phía anh, khẽ cầm hay tay anh ra khỏi ngực tôi: “Hôm nay em mệt lắm”.
Cả ngày đi dạo, lại còn uống thuốc nữa, sáng mai còn phải đi sớm.
Anh vẫn không buông tha, hai tay lại luồn vào váy ngủ tôi vuốt ve: “Em cứ ngủ đi, anh làm việc của anh…” Tôi đành im lặng thử nằm yên xem sao nhưng Quân Lâm cứ vuốt ve mơn trớn như vậy làm sao tôi có thể ngủ được?Tôi ngồi hẳn dậy ôm lấy anh, hay tay vuốt ve lưng anh, môi hôn nhẹ lên mặt anh thì thào nói: “Em còn chưa khỏi hẳn bệnh, thông cảm đi nha” Quả nhiên Quân Lâm không đòi hỏi nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống ôm lấy tôi.
Trong bóng đêm tôi không thể nhìn thấy rõ mặt anh nhưng tôi có cảm giác là anh đang giận dỗi, giống như một đứa trẻ bị quỵt quà vậy.
Dần dần tôi trôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi và dậy cùng lúc.
Sau một giấc ngủ dài và sâu tinh thần tôi trở lên cực kỳ thoải mái.
Quân Lâm bước từ phòng tắm ra ngoài khi tôi đang thay quần áo, lúc này đây tôi và anh đều đã quá quen thuộc với nhau nên không hề còn sự ngượng ngùng nào giữa hai người nữa.
Thỉnh thoảng anh cũng ngồi ngắm tôi thay đồ một cách si mê, tựa như hôm nay vậy.
“Anh nhìn đủ chưa hả?” Tôi quay đầu hỏi anh, thú thực sống với nhau lâu như vậy nhưng tôi vẫn không thể quen với việc anh nhìn chằm chằm vào cơ thể không mặc quần áo của tôi.
Anh khẽ ngoảnh mặt sang hướng khác hỏi: “Khi nào em trở lại?” “Khoảng một tuần thôi, lần này về nhà em phải đi thăm họ hàng cô bác một lượt”.
Tôi vui vẻ trả lời.
Dường như cảm thấy chưa đủ tôi thao thao bất tuyệt: “Cảm giác bây giờ giống y như hồi sinh viên ấy, cứ mỗi lúc chuẩn bị nghỉ hè về nhà, cực kỳ hưng phấn” “Em đừng quên gọi điện cho anh, nhớ chưa?” Anh thản nhiên cười.
“Anh lại muốn em gọi điện tán chuyện với thư ký Từ à?” Điện thoại di động của Quân Lâm hầu như Từ Vĩnh An nghe, sau đó mới chuyển tới cho anh.
“Được rồi, anh sẽ chủ động gọi cho em”.
Nói xong cúi xuống hôn lên trán tôi một cái.
“Ân”.
Tôi hạnh phúc gật đầu.
Xa cách 3 năm cuối cùng tôi cũng có thể trở về nhà.
Ngồi trên máy bay nhìn ra không gian trắng xóa bên ngoài trong lòng tôi nổi lên bảo cảm xúc.
Tôi lại nhớ tới những ngày thơ ấu, tôi ghé vào lòng mẹ ngủ ngoan như mèo nhỏ, còn giờ đây con gái của tôi lại đang ghé vào lòng tôi ngủ yên…… Chương 15.2 Về nhà Xuống sân bay tôi nhìn thấy ngay ba, mẹ và đệ đệ đã đứng đợi sẵn, từ xa tôi đã tươi cười vẫy vẫy tay với cả nhà, mọi người cũng nhìn tôi cười xúc động.
Ba tiếp nhận hành lý rồi đẩy xe ra ngoài, mẹ vừa thấy Tử Mĩ liền sà vào bé bé, vừa cưng nựng vừa thơm liên tiếp vào hai má bé: “Tiểu bảo bối của bà, có mệt không hả?” Đệ đệ cũng dang tay bế bổng tôi lên rồi đặt xuống, ha hả cười: “Chị đúng thật là gầy đi nhiều, là vì nhớ em quá phải không?” Lần này bà ngoại đại thọ 70 tuổi nên đệ đệ cũng xin không về trường học mà ở lại chúc thọ bà.
“Đúng là thế, chị nhớ em chết đi được”.
Tôi cười cười cố tình dùng ngữ điệu truyền thống của hai chị em ngày nào.
Tôi cùng cả nhà bước ra ngòai sân bay, đi đến gần một chiếc xe hạng sang.
“Ba đổi sang xe S600L từ bao giờ vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Mới đổi thôi”.
Đệ đệ cất hành lý vào cỗp xe rồi nói tiếp: “Mẹ cũng đổi sang BMW 740 rồi đấy”.
“Ba mẹ nhiều tiền thật đấy”.
Tuy rằng ba mẹ tôi xưa nay cũng là người có tiền nhưng không đến mức dư thừa đến độ thay xe sang như thay áo thế này.
Xa cách ba năm giờ đây trở lại nơi sinh ra và lớn lên, tôi thấy thành phố thay đổi khá nhiều, hai bên đường người đi lại đông hơn, nhiều tòa nhà cao ốc mọc lên san sát.
Tôi vừa đi vừa trầm trồ và hỏi đệ đệ xem mấy tòa nhà này xây theo kiến trúc nào.
Khoảng 30 phút sau xe đi vào vùng dân cư ở ngoại ô và dừng lại.
Đứng trước một căn biệt thự màu trắng kiểu dáng Tây Âu trang nhã và sang trọng, tôi không khỏi cảm thán trong lòng: “Giàu thật đấy” Đệ đệ liếc mắt nhìn tôi một cái nói: “Đều không phải là nhờ hồng phúc của chị sao?” Tôi khẽ nhíu mày, ngôi biệt thự này thì có liên quan gì tới tôi cơ chứ? Phòng của tôi ở phía đông trên lầu 2, đó là một căn phòng cực kỳ hoa lệ, được trang trí bằng rất nhiều vật phẩm đáng yêu và đắt tiền.
Tôi cầm lấy một con chó mặc bộ áo chẽn Snoopy ngắm nghía rồi ôm lấy cổ mẹ: “Con rất thích phòng này” “Mẹ biết là con vẫn còn tính trẻ con mà”.
Mẹ vuốt ve tóc tôi.
Trong nhà không có người giúp việc bởi ba luôn cho rằng mọi thành viên trong gia đình đều phải có trách nhiệm chăm sóc bản thân và bỏ công sức ra để làm những việc chung trong nhà.
Đàn ông có trách nhiệm kiếm tiền, phụ nữ quán xuyến việc nhà, ai đều có việc của người nấy nên không thể thuê người khác về làm việc nhà.
Buổi tối cả nhà tới một nhà hàng nổi tiếng ăn cơm, ba mẹ tôi vẫn bám riết lấy Tử Mĩ, hết trêu đùa đến dỗ dành bé ăn.
Tôi và đệ đệ bị bỏ rơi một bên nên không chỉ có thể tự an ủi nhau: “Xem ra người già đều thích trẻ con hơn”.
đệ đệ thở dài nói.
Tôi gật đầu: “Ừ, mà bao giờ em đi du học?” “Chắc khoảng tháng 7 sang năm, hiện tại em đã bắt đầu làm thủ tục rồi”.
Tôi lấy tay xoa xoa đầu cậu: “Chị thật hâm mộ em đấy” “Làm sao mà hâm mộ, em còn phải học hết kỳ học ở đây để còn lấy bằng tốt nghiệp đã”.
đệ đệ lắc lắc đầu.
Mẹ lại chuyển hướng sang tôi: “À đúng rồi mẹ quên chưa nói cho con là ba mẹ cũng đã làm xong thủ tục nhập cư bên Úc”.
“Gì cơ ạ?” Tôi mở to mắt nhìn mẹ.
“Thế nghĩa là chỉ còn mình con ở lại đây sao?” “Tại sao lại một mình?” Ba có chút tức giận nhìn tôi nói.
“Con đã là một người mẹ rồi mà còn không biết phát ngôn cho đúng mực hay sao?.
Tôi xoay người lại không nói gì nữa.
Mẹ đành phải hòa giải: “Được rồi, được rồi, cả nhà mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi đây này”.
Mẹ vừa nói vừa gặp một miếng thịt bỏ vào bát tôi.
Trong suốt thời gian còn lại bữa ăn, tôi đều giữ vẻ yên lặng vì trong lòng vẫn còn đang rất bực bội.
Chưa bao giờ tôi có cảm giác cô đơn như hiện nay, đó là cảm giác bị những người thân yêu ruồng rẫy.
Về đến nhà tôi vào thẳng phòng đóng cửa lại.
Một lát sau tiếng gõ vửa vang lên, vừa quay đầu lại tôi đã thấy ba đẩy cửa bước vào.
“Vẫn đang giận ba đấy à?” Ba vừa nhìn ra cửa sổ vừa cất giộng buồn buồn.
Tôi cũng nhìn ra cửa sổ lơ đễnh trả lời: “Không đâu ạ”.
“Đầu năm nay Diệp phu nhân đã nói với ba là cuối năm nay sẽ lo hôn sự cho con và Quân Lâm”.
Ba nói.
Tôi khẽ nhích người quay lại nhìn thẳng vào ba, trong lòng rộn ràng.
“Ba không hề gạt con chút nào đâu, mấy năm gần đây Diệp gia luôn chu đáo với gia đình ta, dù là vì lý do nào đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận lòng tốt của họ được” Thì ra là thế, thảo nào chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên vì nếu chỉ dựa vào năng lực của ba thì khó có thể thuận buồm xuôi gió kinh doanh phát đạt như hiện nay, lại còn được nhiều người tôn kính hơn trước.
Hóa ra là có hậu thuẫn đằng sau.
“Hơn nữa ba thấy Quân Lâm là một người đàn ông rất đáng mặt nam nhi, đời này con có thể gặp được một người như thế là con rất có phúc rồi đấy, không còn gì hơn được nữa đâu”.
Ba vừa nói vừa nhìn tôi cười hiền từ.
Nhắc tới Quân Lâm tôi nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi ba, Quân Lâm nhờ con chuyển lời cho ba là khỏan tiền vay kia khoảng chừng hai tuần nữa mới có kết quả phê duyệt”.
Nghe xong ba thở dài nói: “Công trình của Tân Vực ba đang làm dở đang đến giai đoạn hậu kỳ, rất cần vốn.
Trước đó ngân hàng A đã hứa cho vay nhưng giữa chừng lại đình lại mà ba không thể tìm được ngân hàng nào đồng ý cho vay cả.
May mà gặp được Quân Lâm, cậu ấy hứa là sẽ cố hết sức hỗ trợ để không làm mất bao nhiêu năm tâm huyết của ba”.
Tân Vực là công ty địa ốc mà ba một tay thành lập và chèo lái bao nhiêu năm nay, mỗi năm cũng có vài công trình lớn.
“Đến mức thế cơ ạ?” Tôi lo lắng nhì ba.
“Công trình Du Hương lần này là công trình lớn mà Tân Vực mất hai năm xây dựng, mọi tiền của đều đổ hết vào đấy, đến cả quảng cáo truyền thông cũng đã làm hết rồi, tốn kém lắm.
Nếu không giao công trình đúng hạn như cam kết thì công ty không thể trụ được, có thể coi như là đi vào con đường phá sản”.
Khó trách lần này tôi trở về thấy ba luôn có vẻ nhiều tâm sự, hóa ra trong công tác ba luôn chịu rất nhiều áp lực, xem ra việc kiếm tiền nuôi vợ con của một người đàn ông thực không hề dễ dàng chút nào.
“Thôi được rồi, dù sao những việc này cũng đều là việc của đàn ông, ba không nên nói với con làm gì”.
Ba vỗ vỗ vai tôi.
“Việc này con cũng đừng nói với mẹ con làm gì, bà ấy lại lo lắng mất ăn mất ngủ thì khổ ra”.
Ba dặn dò thêm.
Tôi chưa kịp nói gì thì đệ đệ mở cửa bước vào: “Người đẹp, có người muốn gặp chị này”.
Tôi hơi ngạc nhiên chưa kịp hỏi gì thì cậu đã đưa chiếc điện thoại bàn ra trước mặt tôi rồi cùng ba rời khỏi phòng.
“Alô”.
Tôi lên tiếng.
“Điện thoại của em làm sao không liên lạc được vậy?” Hóa ra là điện thoại của Quân Lâm, sao tự nhiên ang lại gọi điện thoại tới số cố định của nhà tôi vậy.
“Em quên mất chưa bật lên, lúc trên máy bay vẫn tắt máy suốt”.
Tôi cười cười đáp.
“Em đang làm gì vậy?” Tôi nghe thấy tiếng lật giấy tờ, chắc Quân Lâm giờ này vẫn đang làm việc.
“Em vừa nói chuyện phiếm với ba, anh thì sao?” Kỳ thật tôi rất rõ là Quân Lâm đang làm việc bởi gần đây anh rất nhiều việc.
“Còn phải hỏi nữa sao?” Quân Lâm đáp.
Tôi cười nói: “Vì muốn nghe anh nói nên mới hỏi, không được sao?” Quân Lâm cũng cười: “Anh còn nghĩ em sẽ thực tế hơn cơ, nếu không có việc gì quan trọng thì em thu xếp về sớm chút nhé”.
Tôi sớm nhận ra là Quân Lâm không muốn tôi đi chuyến này chút nào.
“À mà việc cho Tân Vực vay tiền anh cố giúp ba nhé, việc này đối với ba rất quan trọng”.
Tôi nói.
“Anh biết rồi”.
Giọng Quân Lâm trở lên có vẻ trầm tĩnh hơn: “Khoản vay 4 triệu tương đối khó xin phê duyệt nên anh sẽ đốc thúc bọn họ nhanh chóng hơn trong các khâu”.
“Bốn triệu á?” Tôi không biết nói gì hơn nữa đành phải đổi chủ đề: “Anh có muốn nói chuyện với Tử Mĩ một lát không?” “Không cần đâu, anh còn phải làm nốt mấy việc nữa, hai mẹ con đi ngủ sớm đi nhé”.
Nói xong Quân Lâm treo điện thoại.
Buổi tối ba mẹ bế Tử Mĩ sang phòng ông bà ngủ, mình tôi nằm trên chiếc giường rộng rãi không khỏi cảm thấy trống trải, ba năm nay tôi rất ít khi ngủ một mình.
Thói quen thật là một cái gì đó đáng sợ.
Hôm sau là đại thọ bà ngoại, sáng sớm cả nhà đã lên xe về nhà bà.
Bà nhìn tôi rất lâu rồi mới nói: “Từ lúc mẹ cháu nói với bà là cháu sẽ đi Bắc Kinh, ngày nào bà cũng lo lắng cho cháu nhưng giờ đây nhìn thấy cháu vẫn khỏe mạnh xinh đẹp thế này, lại còn mang thêm chắt về cho bà nữa, bà mừng lắm”.
Bà ôm lấy Tử Mĩ thơm vào má bé: “Ba của con bé đối xử với cháu tốt không?” “Bà cứ an tâm, anh ấy đối xử với cháu tối lắm”.
Lúc đầu không tốt lắm nhưng bây giờ thì rất rất tốt, tôi thầm nghĩ trong lòng.
Nghe vậy bà cười nói: “Con có thể gả cho một người đàn ông như thế thì bà cũng cảm thấy mĩ mãn lắm rồi” ‘Vâng”.
Nhìn những vết nhăn ngày càng hằn sâu theo năm tháng trên mặt bà, tôi không muốn bà phải lo lắng gì cho tôi cả.
Lúc rời khỏi nhà bà, đệ đệ nghi hoặc nhìn tôi hỏi: “Có thật là anh ta đối với chị tốt không?” Về đến nhà đệ đệ kéo tôi vào phòng cậu rồi chìa ra trước mặt tôi một quyển tạp chí mới, trên bìa hé ra ảnh chụp của Quân Lâm và Tố Hành đang dắt tay nhau đi ăn tiệc tối, bên dưới còn ghi rõ phụ đề : ‘Đôi kim đồng ngọc nữ sát cánh cùng nhau đi dự tiệc”.
“Em khi nào thì trở nên thích thú với mấy trò này hả?’ Tôi cầm lấy tờ tạp chí rồi ngắm nghía, trong tấm ảnh này Quân Lâm trông rất đẹp trai.
“Không phải là em tò mò mà là vì chị luôn chẳng biết gì cả”.
đệ đệ nói tiếp: “Cả thế giới này đều biết hai người họ là một đôi”.
“Đó là vì người ta không biết nội tình nên mới nghĩ thế”.
Tôi cười cười nhìn đệ đệ.
“Quân Lâm và Tố Hành luôn duy trì mối quan hệ thân thiết như thế này bởi vì hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Chỉ có người ngoài mới nghĩ bọn họ yêu nhau thôi, chị thì không bao giờ nghĩ điều đó là sự thật cả”.
Đệ đệ thở dài một hơi: “Em cũng hi vọng thế”.
“Mà chị là đầu heo mới vì anh ta sinh ra hai con heo con, nếu anh ta vứt bỏ chị thì anh ta đúng không còn nhân tính nữa” “Ai nói chị là heo hả?” Tôi tức giận vung tay đánh tới tấp vào người đệ đệ.
Cậu cười ha hả chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.