Chương 17
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Cho đến tận trưa tôi vẫn nằm ỳ trên giường, một giọt nước cũng không uống, Dì Thanh mang đồ ăn thơm phức đến tận nơi tôi cũng coi như không thấy.
Lần thứ 3 mẹ bước vào tôi mới bắt đầu ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, mặt mũi thất thần đượm vẻ mệt mỏi.
Bà liếc nhìn đám đồ ăn chưa được động đũa chút nào khẽ thở dài rồi đi tới cạnh giường nắm lấy tay tôi: “Quân tử à, con đừng tự hủy hoại bản thân như thế!” Tôi ngoảnh mặt lảng tránh ánh mắt thương hại của bà.
Thấy tôi trầm mặc bà vỗ về vai tôi: “Mẹ biết lần này con rất thiệt thòi nhưng Quân Lâm cũng có cái khó của nó”.
Đã mất cả đêm suy nghĩ nên dù kết quả có thế nào tôi cũng phải can đảm thử một lần, tôi quay đầu nhìn thẳng vào bà: “Dì à, hiện tại con không dám cầu xin gì nữa, chỉ xin người cho con mang Tử Thiện đi”.
Mẹ ngẩn người ra, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, bà cụp mi mắt rồi im lặng rất lâu.
Tôi nắm chặt lấy tay bà kêu to: “Mẹ…” “Quân tử, nghe mẹ nói, Tử Mĩ rời khỏi đây mẹ đã cực kỳ đau lòng, con cũng không nỡ nhìn mẹ hai bàn trắng tay chứ”?”.
Mẹ đau thương ngẩng đầu nhìn tôi sau đó chậm rãi nói thêm: “Hơn nữa việc này mẹ cũng không thể tự mình làm chủ được”.
Không thể qua cửa của mẹ thì càng không thể qua cửa Quân Lâm, tôi đau lòng nghĩ.
Chút hi vọng cuối cùng của tôi coi như đã tiêu tan, trái tim tôi tan nát vì cảm giác bất lực.
Tôi vốn định rời đi ngay ngày hôm đó nhưng cứ nghĩ sắp phải rời xa Tử Thiện vĩnh viễn tôi lại không đành lòng nên quyết định nán lại với bé thêm vài ngày.
Mấy ngày tiếp theo, tôi và Quân Lâm duy trì chiến tranh lạnh.
Dù vẫn ở cùng phòng, ngủ cùng giường nhưng cả ngày không mở miệng nói với nhau câu nào.
Tôi có cảm giác tình cảnh của hai chúng tôi hiện nay rất giống với những ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà này, duy chỉ có sự khác biệt là giờ đây giữa chúng tôi không hề có quan hệ xác thịt.
Dạo này Tâm Duyệt rất hay về sớm để tâm sự cùng tôi, có hôm còn ở nhà cả ngày.
Tuy rằng cô chưa bao giờ mở miệng hỏi nhưng nhìn ánh mắt ngờ vực của cô tôi cũng hiểu cô không rõ giữa tôi và Quân Lâm thực sự đã xảy ra chuyện gì và hiện tại quan hệ của chúng tôi là dạng gì.
Không cãi cọ ầm ĩ, không ly thân, không trách móc….
Lý giải quan hệ của tôi và anh ta hiện nay theo tôi có vài nguyên do.
Với Quân Lâm mà nói, dù sao anh ta cũng là cha của hai bé, trong mắt Tử Mĩ anh ta vẫn luôn là một người cha nghiêm nghị nhưng yêu thương bé hết mực, có lẽ anh ta không muốn trước khi rời xa bé bé có ấn tượng không tốt về anh.
Còn tôi, ở trong mắt Tử Thiện tôi vẫn là một người chị đáng kính và là người duy nhất trong nhà có thể đứng ra bênh vực bé lúc Quân Lâm nổi giận.
Bé luôn nghĩ hai chúng tôi là một đôi vợ chồng luôn “tương kính như tân”, cực kỳ yêu thương và tôn trọng nhau nên tôi cũng không muốn trước lúc biệt ly Tử Thiện có ấn tượng không tốt về tôi.
Vì hai con, tôi phải nhẫn nhịn để duy trì cục diện như hiện nay, cố nhắm mắt làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra trong vài ngày.
Lý do thứ hai là 3 năm sống trong nhà này ba, mẹ và mọi người đều đối xử với tôi rất tốt.
Tôi cũng không muốn vào giờ phút chia tay tôi làm loạn lên để rồi lưu lại cho họ sự xấu hổ mà khinh thường tôi, làm như thế coi như mọi ấn tượng đẹp đẽ của cả hai bên đều bị hủy hoại.
Đến khi nghĩ lại tôi thấy bội phục mình vì sự nhẫn nại đó bởi một người phụ nữ mà phải trải qua bằng đấy sóng gió mà vẫn có thể bình tĩnh sống qua ngày ngay tại chiến trường đau thương.
Duy chỉ lúc ở bên cạnh Quân Lâm tôi mới có cảm giác đau đớn khôn tả.
Bởi lúc trước tôi đã nghĩ rằng Quân Lâm thực lòng yêu tôi, hiện tại nghĩ lại tôi thấy mình quá ngây thơ mới có thể tin tưởng vào tình yêu nơi hào môn thế gia này? Anh ta và Tố Hành là một đôi thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm bao nhiêu năm, có lẽ chỉ nhất thời ham mê sắc đẹp của tôi nên mới thề non hẹn biển, đến khi động đến quyền lợi bản thân anh ta liền vứt bỏ tôi như một món đồ chơi, thậm chí ngay cả con đẻ của anh ta cũng không thèm để ý! “Không biết kiếp trước tôi gây ra tội gì mà kiếp này tôi gặp phải loại người này cơ chứ!” Trong điện thoại là tiếng than khóc của mẹ tôi.
“Mà không phải một người, một đám người mới đúng”.
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa”.
Tôi nghe thấy tiếng ba trách cứ mẹ.
“Bà làm như thế càng làm con nó khó vượt qua” Sau đó ba cầm máy: “Con gái, đừng lo lắng gì cả, có ba mẹ ở đây rồi”.
“Con về đây đi rồi cùng ba mẹ sang Úc bắt đầu một cuộc sống mới” “Vâng”.
Lời nói của ba mang tới cho tôi sự an ủi lớn, coi như cuộc sống sau này của tôi đã có chỗ gửi gắm.
Sang đến bên Úc có lẽ tôi lại bắt đầu học tiếp để hoàn thành giấc mộng năm nào của mình.
Đệ đệ cũng ngày ngày gọi điện cho tôi: “Như thế là chị cũng được đi du học giống em rồi nhé, không cần ngưỡng mộ em làm gì nữa”.
Cậu còn nói tiếp: “Chị còn không phải cố gắng gì đương nhiên được đi du học, em thật ghen tị với chị đấy nha”.
Nghe cậu nói xong tôi không khỏi bật cười, tôi thích nhất đức tính này của cậu, dù có biến cố to lớn xảy ra đi chăng nữa cậu cũng coi nhẹ như lông hồng, lúc nào cũng trêu đùa được.
Thật may mắn cho tôi lúc này có đệ đệ làm chỗ dựa tinh thần.
Con người ta trong những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời nơi luôn mở rộng cánh tay và đón chờ người đó trở về đó chính là gia đình, nơi đó luôn có hơi ấm của tình yêu và là nguồn động lực để người ta vượt qua tất cả.
Mấy ngày nay hễ Tử Thiện ở nhà tôi đều ở bên cạnh bé, dạy bé học, nghe bé đánh đàn dương cầm, rồi lấy máy ảnh ra hết chụp ảnh đến quay phim từng thời khắc của bé, Tử Mĩ và tôi.
Chỉ tiếc là tôi chỉ có thể lưu giữ những hình ảnh của bé đến năm bé 10 tuổi, sau này tôi chỉ có thể nhìn ảnh chụp của bé để tưởng tượng xem bé lớn lên trông thế nào….
Cũng vào lúc này tôi mới phát hiện ra sức khỏe của tôi ngày một yếu đi, chỉ cần đi vài bước tôi phải dừng lại để thở, đứng lâu một chút là hoa mắt chóng mặt, nghĩ lại mới thấy tiếc vì trước kia không chịu giữ gìn sức khỏe.
Có sức khỏe sẽ có tất cả.
Đạo lý đó đến giờ tôi mới ngấm nên từ hôm đó tôi rất chăm chỉ ăn uống và uống thuốc đúng giờ.
Hôm đó Tâm Duyệt đi dạo cùng tôi, cô nhìn tôi thốt lên: “Chị thật là một người phụ nữ kiên cường”.
“Con người ta luôn ham sống, không phải sao?” Tôi nhìn cô.
“Em….” Ánh mắt của Tâm Duyệt trở nên thương xót: “Rất xin lỗi chị….” Tôi lảng tránh ánh mắt thương hại của cô, từ khi Quân Lâm tuyên bố đính hôn cùng Tố Hành tới nay, đi đến đâu tôi cũng nhận được ánh mắt kiểunhư thế này dành cho mình, nó nhắc nhở tôi rằng tôi là một oán phụ đáng thương bị chồng ruồng bỏ, là một người phụ nữ rất đáng cho người ta thương hại.
“Chị không trách ai cả, là chị gieo gió gặt bão mà thôi”.
Có ngày hôm nay tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm bởi vì mình quá ngây thơ, luôn nghĩ trên thế giới này ai ai cũng là người tốt.
Theo lịch thì ngày 18 tháng này Quân Lâm đính hôn, cũng chính là trong tuần này nên tôi bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị rời đi trước hôm đó 3 ngày.
Một ngày trước khi rời đi, tôi chuẩn bị lên xe Phúc bá đi đón Tử Thiện từ trường học về.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Tố Hành ngồi cạnh lò sưởi bình thản bình uống trà.
“Sao nào?” .
Thấy tôi đứng im không nói gì cô ta buông chén trà xuống rồi thản nhiên hỏi.
Thực lòng tôi không muốn nói chuyện với cô ta nhưng có những chuyện tôi vẫn luôn băn khoăn trong lòng: “Vì sao cô lại làm như vậy?” Cô ta ngẩng đầu sửng sốt nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
“Tôi đã thành toàn cho cô và Quân Lâm như cô mong muốn, vì sao còn làm như vậy?” Lúc này cô ta mới thướt tha đứng dậy: “Bởi vì tôi lo sợ, cô hiểu không, nếu cô và Quân Lâm không nhanh chóng đi đến ngày hôm nay thì tôi vẫn còn đeo nặng sự lo lắng đó trong lòng” “Tố Hành, bác đang gọi cậu”.
Tử Đàn bỗng dưng xuất hiện.
Lúc Tố Hành bước qua tôi cố thả lại một câu: “Cho dù mọi người đều nói những việc tôi làm đều là dư thừa”.
“Nhanh lên đi.
Còn mất thời gian cho dạng người này làm gì nữa chứ?” Tử Đàn thúc giục.
Tôi xoay người: “Lâm Tử Đàn”.
Cô ta cũng nhìn tôi: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cô đây”.
“Cậu đi trước đi”.
Cô ta nhìn Tố Hành.
Tố Hành khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi rời đi.
“Vì sao lâu nay cô vẫn luôn nhằm vào tôi?”.
Vấn đề này tôi nghĩ suốt hai năm nay mà vẫn không hiểu được.
“Bởi vì cô luôn chiếm hữu những thứ không thuộc về cô, vô luận là Quân Lâm hay là…..”.
Cô ta bỏ lửng câu nói.
“Nếu cô muốn nói đến Mục Thanh Vân thì cô đã nhầm to rồi”.
Tôi nói tiếp: “Tôi và anh ta thực sự không có gì”.
Chắc là bị tôi nói trúng tim đen nên cô ta im lặng một lúc sau mới cười lạnh nói: “Thật chứ?” “Vô luận thế nào tôi cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tôi hi vọng hiểu lầm giữa cô và tôi cũng theo đó mà đi, từ nay về sau hai bên không oán không thù gì với nhau nữa”.
Tuy rằng sau này cô ta không còn có thể làm gì tôi được nữa nhưng con trai tôi vẫn ở lại ngôi nhà này, vạn nhất cô ta giở thủ đoạn với bé thì sao.
Cho nên vì tương lai của Tử Thiện, ngày hôm nay tôi hi vọng sự xuống nước của mình có thể làm phai nhạt hận ý của cô ta với tôi.
“Vậy sao?” Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Cô đang giảng hòa với tôi sao? Tôi gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô mà cô không hề ghi hận tôi sao?” Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ tới chuyện đã qua, coi đó như là một cơn ác mộng vậy đi.
“Nhưng nếu tôi nói cho cô biết, chính tôi đã hiến kế để ba tôi cản trở việc Quân Lâm gom góp tài chính để mua đủ cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, chính tôi lập mưu để Quân Lâm phải cưới Tố Hành, cô còn có thể không ghi hận tôi sao?” Tôi run rẩy ngỡ ngàng nhìn cô ta: “Cái gì? Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ lúc đấy”.
Tôi không hiểu mình có tài cán gì mà khiến cho bọn họ nhọc lòng thiết kế những âm mưu phức tạp như vậy.
“Không phải từ lúc đấy, mà là từ lúc anh Hạo Hành đề nghị mua lại Trung Tuấn Gia Hoa, à mà không đúng, chính là từ lúc vì cô mà Tố Hành bị tai nạn ôtô mới đúng”.
Cô ta lạnh mặt nhìn tôi.
“Cô đừng có quá đáng như vậy, tôi gây tai nạn ôtô cho Tố Hành ư?” Bọn họ thật đáng ghê tởm, lúc muốn đổ tội cho tôi thì không gì mà không dám nói nữa.
“Quá đáng ư?” Nhìn vẻ mặt tức giận của tôi cô ta như nhớ ra cái gì: “À đúng rồi, việc ba cô nhờ Quân Lâm cho vay 4 triệu cũng là do anh Hạo Hành tạo áp lực, không cho mấy ngân hàng kia cho ông ta vay đấy” ‘Các người…”.
Tôi phẫn nộ tới cực điểm, ngực phần phồng vì khó thở, tôi gần như khụy xuống phải bám chặt vào bàn, hay tay ôm chặt ngực.
“Mục đích của chúng ta là để cho ngươi nếm trải một chút cảm giác người thân yêu của mình bị ai đó bức bách đến đường cùng”.
Cô ta cúi đầu xuống tai tôi nói: “Cô đã bao giờ hối hận khi đã từng làm như vậy với Kiệt Hoa không?” Nói xong cô ta cười ha hả rồi rời đi.
Tôi quờ tay hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất tạo thành tiếng loảng xoảng chát chúa.
Bọn người này, thật sự là quá đáng…… “Thật quá đáng, bọn họ thật quá đáng mà”.
đệ đệ thét lên trong điện thoại.
“Nhất là cái mụ Tử Đàn kia, chị đã nói là sẽ rời đi rồi vậy mà cô ta còn không buông tha cho chị.
Cô ta thật ác độc khi mang toàn bộ chân tướng nói cho chị biết ngay trước ngày chị rời đi, xem ra cô ta mong muốn từ nay về sau chị không có ngày nào được thanh thản, cuộc sống tràn ngập oán giận đây mà”.
Tôi nói.
Đệ đệ không nhịn được cũng công kích cùng tôi: “Cái mụ Tử Đàn đó là kẻ đáng hận nhất bởi vì mọi chuyện từ đầu tới cuối đều do mụ ta đứng đằng sau thao túng.
Kẻ đáng ghê tởm nhất là kẻ giết người không ra mặt, hai tay không hề vấy máu”.
“Sau này đừng bao giờ để em nhìn thấy mặt bọn chúng nếu không bọn chúng sẽ không có kết cục tốt đâu”.
“Làm nhiều việc xấu như thế cũng không sợ bị báo ứng sao?”.
Tôi hỏi đệ đệ mà cũng gần như tự hỏi bản thân.
“Thôi được rồi chị ạ, chị cũng đừng tức giận làm gì cho mệt.
Vì những kẻ này đúng là không đáng chút nào….” “Ừ”.
Nhìn vào gương tôi thấy khuôn mặt mình vì tức giận quá mà trở lên tái nhợt.
“à đúng rồi, em đừng kể chuyện này cho ba mẹ nhé, chị sợ ba mẹ lại giận quá đâm ra sinh bệnh”.
Vì chuyện Quân Lâm cưới người khác ba mẹ đã cực kỳ phẫn nộ rồi nếu còn biết thêm mấy chuyện này nữa chắc không chịu nổi, chưa kể có thể có những phản ứng tiêu cực.
“Em biết rồi, ba mẹ sẽ tới đón chị.
Ngày mai chị cứ ngẩng cao đầu mà rời đi, nhắm mắt làm ngơ với tất cả bọn họ, nhớ chưa?” Đệ đệ an ủi tôi.
Trong lòng tôi cũng đã từng nghĩ vậy nhưng tôi có thể nhắm mắt làm ngơ với mọi người nhưng với Tử Thiện thì sao? Hôm qua tôi còn đang hi vọng là Tố Hành sẽ đối xử với Tử Thiện tốt bởi quan hệ giữa cô ta và bé cũng khá là thân thiết nhưng hôm nay biết được chân tướng tôi không khỏi lo lắng khi bỏ lại con trai ở bên một người đàn bà ác độc nhiều mưu kế như thế.
Thời gian vừa qua cô ta đối xử với Tử Thiện tốt chắc chắn không xuất phát từ tình cảm chân thật mà chỉ đóng kịch cho Quân Lâm và ba mẹ xem mà thôi.
Đợi khi cô ta và Quân Lâm có những đứa con khác thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Điều đó làm cho tôi đau đớn nhức nhối, bởi tôi đã mang đến cho Tử Thiện sinh mệnh nhưng không thể đảm bảo rằng bé sẽ trưởng thành một cách khỏe mạnh.
Tôi ra đi có thể gọi là thanh thản nhưng Tử Thiện thì sao? Bé vẫn phải ở lại nơi nước sôi lửa bỏng này.
Buổi tối hôm đó Tâm Duyệt vào phòng tôi chơi, cô nhìn tôi rất lâu rồi mới nói: “Xin lỗi chị….
vì em….
không thể giúp gì cho chị cả”.
Trong nhà này thực sự có rất nhiều người làm điều có lỗi với tôi nhưng trong số đó không có Tâm Duyệt, vốn định kể cho cô nghe những chuyện tôi đã gặp phải nhưng nghĩ lại tôi lựa chọn im lặng bởi dù sao Quân Lâm cũng là người anh họ mà cô luôn kính ngưỡng, Tố Hành cũng sẽ trở thành chị dâu của cô nên tôi không muốn vì tôi mà quan hệ giữa cô và hai người họ không được tốt.
Tôi nắm chặt lấy tay cô, hai mắt đẫm lệ: “Giúp chị chăm sóc Tử Thiện cho tốt, được không?” Cô có chút kinh ngạc nhìn tôi, giống như cực kỳ bất ngờ khi tôi đưa ra đề nghị đó.
“Chị cầu xin em, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải chăm sóc Tử Thiện thật tốt, đừng để cho bé phải chịu thiệt thòi”.
Thật sự tôi không còn cách nào khác, trong nhà này tôi cũng chỉ còn có thể cầu cứu Tâm Duyệt.
“Chị sẽ rất biết ơn em vì điều đó”.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Tâm Duyệt, tôi có cảm giác như mình hơi lỡ lời.
“Chị đừng nói thế, cả nhà ai cũng yêu thương bé mà, đặc biệt là biểu ca”.
Tâm Duyệt nghi hoặc nói.
Cho dù là như thế nhưng trong đó chỉ cần có một người bày trò hãm hại thì dù Quân Lâm có yêu thương Tử Thiện đến đâu cũng khó lòng phòng bị, việc xảy ra với tôi lần này không phải là một ví dụ sao.
Tôi tỏ vẻ trắc ẩn: “Dù thế nào đi chăng nữa, xin em hãy nhận lời với chị”.
Tâm Duyệt nhìn tôi nghi hoặc rồi gật đầu đáp ứng.
Sau đó hai chúng tôi đi sang phòng Tử Thiện, lúc này hai anh em đang chơi đùa với nhau.
Tử Thiện và Tử Mĩ rất quấn quýt nhau, chỉ trừ lúc tranh giành đồ chơi ra còn hầu hết thời gian còn lại hai anh em líu lô chuyện trò.
Khi hai bé phát sinh xung đột Tử Mĩ vẫn thường xuyên là người thắng cuộc, Tử Thiện thường rơi vào tình thế bị động.
Tử Thiện, người cũng như tên, rất thiện lương chân thật, điểm này hơi giống với tôi và đó cũng là điều tôi lo lắng nhất.
Sau này bé lớn lên trong một môi trường khắc nghiệt thế này, hoặc là bé sẽ bị bọn họ bắt nạt, hoặt là sẽ bị bọn họ đồng hóa – trở nên ác độc như họ….Nghĩ đến đó trái tim tôi như bị bóp nghẹn.
Đêm hôm đó tôi trằn trọc không ngủ được, nhìn ra ngòai cửa sổ thỉnh thoảng lóe lên tia chớp, lát sau tiếng sấm vang đùng đoàng, trời đổ mưa rất to.
Tôi giật mình bật dậy, sờ sờ trán mới thấy trán mình sũng nước trong khi ngoài trời đang giữa mùa đông rét lạnh.
Tôi bước xuống giường đi sang phòng Tử Thiện.
Vào phòng tôi không bật đèn mà lò dò tới cạnh giường bé, nhờ ánh chớp bên ngòai tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt đang say sưa ngủ của bé.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tôi quá lo lắng rồi, Tử Thiện sẽ không thể có chuyện gì không hay.
“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc con cẩn thận”.
Không biết Quân Lâm đứng từ sau lưng tôi từ bao giờ.
Tôi không quay đầu lại mà luồn tay vào chăn kiếm tìm bàn tay nhỏ bé của bé.
Thấy tôi không lên tiếng Quân Lâm tiến tới kéo tay tôi ra khỏi tay bé: “Trở về ngủ đi”.
Tôi hất tay anh ta ra, coi như anh ta không tồn tại rồi tiếp tục ngắn nhìn khuôn mặt say sưa của Tử Thiện.
Tôi cũng không nhớ rõ là anh ta đứng sau lưng tôi bao lâu và tôi ngồi bên Tử Thiện bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh cũng đã trống rỗng.
Hóa ra đã hơn chín giờ sáng, Quân Lâm chắc đã đi làm rồi, Tử Thiện có lẽ cũng đã đi học.
Tôi bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cả nhà ba người tôi cứ như vậy mà biệt ly, không biết sau này có cơ hội gặp lại không, tôi tin rằng nếu có ngày đó thì cũng chỉ “cảnh còn người mất”.
Tôi nhẹ nhàng đi tới bàn trang điểm để làm mình đẹp lên, kể cả là ra đi trong thất bại tôi cũng phải cao ngạo mà rời đi, không thể để mọi người nhìn thấy tôi trong bộ dáng chật vật tả tơi được.
Ăn mặc chỉnh tề sau, tôi xuống dưới lầu, không ngờ rằng ba mẹ và mọi người đều đã ngồi ở phòng khách chờ tôi từ sáng sớm, vẻ mặt mỗi người đều đượm vẻ đau thương.
Mẹ lưu luyến trao Tử Mĩ cho tôi rồi thủ thỉ: “Bảo trọng con nhé” “Vâng, mẹ cũng vậy”.
Tôi nhìn mẹ gật gật đầu để cảm tạ bao nhiêu năm qua đã chăm sóc hai mẹ con tôi thật tốt.
Sau đó tôi quay sang từng người, Tâm Duyệt, Dì Thanh, Ninh thẩm để chào từ biệt.
Trong mắt mỗi người đều ầng ậc nước mắt, tôi nhắm mắt lại quay lưng vì không muốn nhìn cảnh tượng này nữa.
Ngoài trời vẫn mưa tí tách, suốt từ đêm qua tới giờ mà không có ý định tạnh.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi tới đây, đó cũng là một ngày tuyết rơi trắng xóa, đồi núi quanh đây đều phủ kín tuyết trắng, gió lạnh thổi khiến tôi rùng mình và khép chặt áo khoác.
Lúc đó động lực lớn lao nhất của tôi chính là cứu vớt sinh mệnh của Tử Thiện nên tôi mới cắn răng chịu đựng sự giá lạnh của phương Bắc, sự cô đơn trống trải ở một nơi xa lạ.
Nếu cho tôi chọn lại lần nữa, dù biết rằng sẽ có ngày hôm nay tôi cũng nguyện ý lựa chọn đến nơi này, bởi vì tôi là một người mẹ, không thể bỏ rơi chính con đẻ của mình được.
Bước chân khỏi cửa tôi không hề quay đầu lại, mẹ tôi đi cạnh che ô cho tôi ra đến xe, ba tôi cũng đi bên phải khẽ nâng tay tôi.
Tôi bế Tử Mĩ một mạch hướng phía trước đi tới.
Bác Phúc thấy mọi người đi tới vội mở sẵn cửa xe, tôi bế Tử Mĩ bước vào khoang xe, đột nhiên điện thoại vang lên.
Mẹ tôi nghe điện thoại rồi đưa cho tôi: “Là Hinh Tuệ tỷ tỷ” “A lô”.
Tôi nhận điện thoại.
“Sao chị gọi cho em điện thoại toàn tút tút hả” Hinh Tuệ tỷ tỷ hỏi.
Từ khi Quân Lâm tuyên bố đính hôn với Tố Hành, tôi chỉ nghe điện thoại của ba mẹ và đệ đệ, còn lại hầu như tôi không bắt máy.
Tôi giải thích qua với chị sau đó nói vài câu khách sáo.
“Em bảo trọng nhé, về sau có cơ hội chị sẽ tới thăm em” “ Chị cũng vậy nhé”.
Tôi cúp điện thoại, trong người cảm thấy nhẹ nhóm bởi gần đây tôi sợ nhất cảm giác bị người khác thương hại.
Đến cửa sân bay bác Phúc giúp tôi khuân hành lý vào trong, mấy vali khác đã được chuyển đi từ sáng: ‘Được rồi bác ạ”.
“Thiếu phu nhân”.
Ông nhìn tôi xúc động nói.
Tôi không đành lòng bắt ông phải sửa cách xưng hô nên chỉ mỉm cười với ông: “Cháu đi đây, bác cũng bảo trọng nhé”.
Sau đó ba tôi tiếp nhận hành lý trên tay tôi, bác Phúc khom người chào tôi rồi đứng lặng nhìn chúng tôi bước vào bên trong.
Vừa vào tới đại sảnh, tôi ngoài ý muốn chạm mặt một người mà tôi không hề muốn gặp chút nào, đó chính là Từ Vĩnh An, trợ lý của Quân Lâm.
Anh ta mỉm cười tiến lại phía tôi: “Phu nhân, tôi ở đây đợi ngài đã lâu”.
Anh ta là người của Quân Lâm, chỉ nhìn thấy anh ta tôi đã đủ tức giận rồi: “Đừng gọi tôi là phu nhân phu nhân nữa, ba mẹ tôi nghe được sẽ lại đau lòng”.
Chỉ thấy anh ta cười nhợt nhạt: “Mời đi theo tôi”.
Tôi và ba mẹ đi theo anh ta vào một cửa riêng rồi lên phi cơ tư nhân của Diệp gia rời đi.
Lúc máy bay cất cánh trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ưu thương vô bờ, nhìn qua cửa sổ tôi như thấy cảnh sắc nơi mà tôi gắn bó ba năm nay xa dần xa dần.
Không thể tưởng tượng được tôi có ngày phải rời đi trong trạng thái ai oán thế này, đối với tôi mà nói đó là một sự sỉ nhục… Không biết nơi tôi sắp đến sẽ thế nào, có lẽ vĩnh viễn ở nơi đó tôi không bao giờ phải chịu đau đớn thêm lần nữa….
Lần thứ 3 mẹ bước vào tôi mới bắt đầu ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, mặt mũi thất thần đượm vẻ mệt mỏi.
Bà liếc nhìn đám đồ ăn chưa được động đũa chút nào khẽ thở dài rồi đi tới cạnh giường nắm lấy tay tôi: “Quân tử à, con đừng tự hủy hoại bản thân như thế!” Tôi ngoảnh mặt lảng tránh ánh mắt thương hại của bà.
Thấy tôi trầm mặc bà vỗ về vai tôi: “Mẹ biết lần này con rất thiệt thòi nhưng Quân Lâm cũng có cái khó của nó”.
Đã mất cả đêm suy nghĩ nên dù kết quả có thế nào tôi cũng phải can đảm thử một lần, tôi quay đầu nhìn thẳng vào bà: “Dì à, hiện tại con không dám cầu xin gì nữa, chỉ xin người cho con mang Tử Thiện đi”.
Mẹ ngẩn người ra, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, bà cụp mi mắt rồi im lặng rất lâu.
Tôi nắm chặt lấy tay bà kêu to: “Mẹ…” “Quân tử, nghe mẹ nói, Tử Mĩ rời khỏi đây mẹ đã cực kỳ đau lòng, con cũng không nỡ nhìn mẹ hai bàn trắng tay chứ”?”.
Mẹ đau thương ngẩng đầu nhìn tôi sau đó chậm rãi nói thêm: “Hơn nữa việc này mẹ cũng không thể tự mình làm chủ được”.
Không thể qua cửa của mẹ thì càng không thể qua cửa Quân Lâm, tôi đau lòng nghĩ.
Chút hi vọng cuối cùng của tôi coi như đã tiêu tan, trái tim tôi tan nát vì cảm giác bất lực.
Tôi vốn định rời đi ngay ngày hôm đó nhưng cứ nghĩ sắp phải rời xa Tử Thiện vĩnh viễn tôi lại không đành lòng nên quyết định nán lại với bé thêm vài ngày.
Mấy ngày tiếp theo, tôi và Quân Lâm duy trì chiến tranh lạnh.
Dù vẫn ở cùng phòng, ngủ cùng giường nhưng cả ngày không mở miệng nói với nhau câu nào.
Tôi có cảm giác tình cảnh của hai chúng tôi hiện nay rất giống với những ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà này, duy chỉ có sự khác biệt là giờ đây giữa chúng tôi không hề có quan hệ xác thịt.
Dạo này Tâm Duyệt rất hay về sớm để tâm sự cùng tôi, có hôm còn ở nhà cả ngày.
Tuy rằng cô chưa bao giờ mở miệng hỏi nhưng nhìn ánh mắt ngờ vực của cô tôi cũng hiểu cô không rõ giữa tôi và Quân Lâm thực sự đã xảy ra chuyện gì và hiện tại quan hệ của chúng tôi là dạng gì.
Không cãi cọ ầm ĩ, không ly thân, không trách móc….
Lý giải quan hệ của tôi và anh ta hiện nay theo tôi có vài nguyên do.
Với Quân Lâm mà nói, dù sao anh ta cũng là cha của hai bé, trong mắt Tử Mĩ anh ta vẫn luôn là một người cha nghiêm nghị nhưng yêu thương bé hết mực, có lẽ anh ta không muốn trước khi rời xa bé bé có ấn tượng không tốt về anh.
Còn tôi, ở trong mắt Tử Thiện tôi vẫn là một người chị đáng kính và là người duy nhất trong nhà có thể đứng ra bênh vực bé lúc Quân Lâm nổi giận.
Bé luôn nghĩ hai chúng tôi là một đôi vợ chồng luôn “tương kính như tân”, cực kỳ yêu thương và tôn trọng nhau nên tôi cũng không muốn trước lúc biệt ly Tử Thiện có ấn tượng không tốt về tôi.
Vì hai con, tôi phải nhẫn nhịn để duy trì cục diện như hiện nay, cố nhắm mắt làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra trong vài ngày.
Lý do thứ hai là 3 năm sống trong nhà này ba, mẹ và mọi người đều đối xử với tôi rất tốt.
Tôi cũng không muốn vào giờ phút chia tay tôi làm loạn lên để rồi lưu lại cho họ sự xấu hổ mà khinh thường tôi, làm như thế coi như mọi ấn tượng đẹp đẽ của cả hai bên đều bị hủy hoại.
Đến khi nghĩ lại tôi thấy bội phục mình vì sự nhẫn nại đó bởi một người phụ nữ mà phải trải qua bằng đấy sóng gió mà vẫn có thể bình tĩnh sống qua ngày ngay tại chiến trường đau thương.
Duy chỉ lúc ở bên cạnh Quân Lâm tôi mới có cảm giác đau đớn khôn tả.
Bởi lúc trước tôi đã nghĩ rằng Quân Lâm thực lòng yêu tôi, hiện tại nghĩ lại tôi thấy mình quá ngây thơ mới có thể tin tưởng vào tình yêu nơi hào môn thế gia này? Anh ta và Tố Hành là một đôi thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm bao nhiêu năm, có lẽ chỉ nhất thời ham mê sắc đẹp của tôi nên mới thề non hẹn biển, đến khi động đến quyền lợi bản thân anh ta liền vứt bỏ tôi như một món đồ chơi, thậm chí ngay cả con đẻ của anh ta cũng không thèm để ý! “Không biết kiếp trước tôi gây ra tội gì mà kiếp này tôi gặp phải loại người này cơ chứ!” Trong điện thoại là tiếng than khóc của mẹ tôi.
“Mà không phải một người, một đám người mới đúng”.
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa”.
Tôi nghe thấy tiếng ba trách cứ mẹ.
“Bà làm như thế càng làm con nó khó vượt qua” Sau đó ba cầm máy: “Con gái, đừng lo lắng gì cả, có ba mẹ ở đây rồi”.
“Con về đây đi rồi cùng ba mẹ sang Úc bắt đầu một cuộc sống mới” “Vâng”.
Lời nói của ba mang tới cho tôi sự an ủi lớn, coi như cuộc sống sau này của tôi đã có chỗ gửi gắm.
Sang đến bên Úc có lẽ tôi lại bắt đầu học tiếp để hoàn thành giấc mộng năm nào của mình.
Đệ đệ cũng ngày ngày gọi điện cho tôi: “Như thế là chị cũng được đi du học giống em rồi nhé, không cần ngưỡng mộ em làm gì nữa”.
Cậu còn nói tiếp: “Chị còn không phải cố gắng gì đương nhiên được đi du học, em thật ghen tị với chị đấy nha”.
Nghe cậu nói xong tôi không khỏi bật cười, tôi thích nhất đức tính này của cậu, dù có biến cố to lớn xảy ra đi chăng nữa cậu cũng coi nhẹ như lông hồng, lúc nào cũng trêu đùa được.
Thật may mắn cho tôi lúc này có đệ đệ làm chỗ dựa tinh thần.
Con người ta trong những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời nơi luôn mở rộng cánh tay và đón chờ người đó trở về đó chính là gia đình, nơi đó luôn có hơi ấm của tình yêu và là nguồn động lực để người ta vượt qua tất cả.
Mấy ngày nay hễ Tử Thiện ở nhà tôi đều ở bên cạnh bé, dạy bé học, nghe bé đánh đàn dương cầm, rồi lấy máy ảnh ra hết chụp ảnh đến quay phim từng thời khắc của bé, Tử Mĩ và tôi.
Chỉ tiếc là tôi chỉ có thể lưu giữ những hình ảnh của bé đến năm bé 10 tuổi, sau này tôi chỉ có thể nhìn ảnh chụp của bé để tưởng tượng xem bé lớn lên trông thế nào….
Cũng vào lúc này tôi mới phát hiện ra sức khỏe của tôi ngày một yếu đi, chỉ cần đi vài bước tôi phải dừng lại để thở, đứng lâu một chút là hoa mắt chóng mặt, nghĩ lại mới thấy tiếc vì trước kia không chịu giữ gìn sức khỏe.
Có sức khỏe sẽ có tất cả.
Đạo lý đó đến giờ tôi mới ngấm nên từ hôm đó tôi rất chăm chỉ ăn uống và uống thuốc đúng giờ.
Hôm đó Tâm Duyệt đi dạo cùng tôi, cô nhìn tôi thốt lên: “Chị thật là một người phụ nữ kiên cường”.
“Con người ta luôn ham sống, không phải sao?” Tôi nhìn cô.
“Em….” Ánh mắt của Tâm Duyệt trở nên thương xót: “Rất xin lỗi chị….” Tôi lảng tránh ánh mắt thương hại của cô, từ khi Quân Lâm tuyên bố đính hôn cùng Tố Hành tới nay, đi đến đâu tôi cũng nhận được ánh mắt kiểunhư thế này dành cho mình, nó nhắc nhở tôi rằng tôi là một oán phụ đáng thương bị chồng ruồng bỏ, là một người phụ nữ rất đáng cho người ta thương hại.
“Chị không trách ai cả, là chị gieo gió gặt bão mà thôi”.
Có ngày hôm nay tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm bởi vì mình quá ngây thơ, luôn nghĩ trên thế giới này ai ai cũng là người tốt.
Theo lịch thì ngày 18 tháng này Quân Lâm đính hôn, cũng chính là trong tuần này nên tôi bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị rời đi trước hôm đó 3 ngày.
Một ngày trước khi rời đi, tôi chuẩn bị lên xe Phúc bá đi đón Tử Thiện từ trường học về.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Tố Hành ngồi cạnh lò sưởi bình thản bình uống trà.
“Sao nào?” .
Thấy tôi đứng im không nói gì cô ta buông chén trà xuống rồi thản nhiên hỏi.
Thực lòng tôi không muốn nói chuyện với cô ta nhưng có những chuyện tôi vẫn luôn băn khoăn trong lòng: “Vì sao cô lại làm như vậy?” Cô ta ngẩng đầu sửng sốt nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
“Tôi đã thành toàn cho cô và Quân Lâm như cô mong muốn, vì sao còn làm như vậy?” Lúc này cô ta mới thướt tha đứng dậy: “Bởi vì tôi lo sợ, cô hiểu không, nếu cô và Quân Lâm không nhanh chóng đi đến ngày hôm nay thì tôi vẫn còn đeo nặng sự lo lắng đó trong lòng” “Tố Hành, bác đang gọi cậu”.
Tử Đàn bỗng dưng xuất hiện.
Lúc Tố Hành bước qua tôi cố thả lại một câu: “Cho dù mọi người đều nói những việc tôi làm đều là dư thừa”.
“Nhanh lên đi.
Còn mất thời gian cho dạng người này làm gì nữa chứ?” Tử Đàn thúc giục.
Tôi xoay người: “Lâm Tử Đàn”.
Cô ta cũng nhìn tôi: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cô đây”.
“Cậu đi trước đi”.
Cô ta nhìn Tố Hành.
Tố Hành khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi rời đi.
“Vì sao lâu nay cô vẫn luôn nhằm vào tôi?”.
Vấn đề này tôi nghĩ suốt hai năm nay mà vẫn không hiểu được.
“Bởi vì cô luôn chiếm hữu những thứ không thuộc về cô, vô luận là Quân Lâm hay là…..”.
Cô ta bỏ lửng câu nói.
“Nếu cô muốn nói đến Mục Thanh Vân thì cô đã nhầm to rồi”.
Tôi nói tiếp: “Tôi và anh ta thực sự không có gì”.
Chắc là bị tôi nói trúng tim đen nên cô ta im lặng một lúc sau mới cười lạnh nói: “Thật chứ?” “Vô luận thế nào tôi cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tôi hi vọng hiểu lầm giữa cô và tôi cũng theo đó mà đi, từ nay về sau hai bên không oán không thù gì với nhau nữa”.
Tuy rằng sau này cô ta không còn có thể làm gì tôi được nữa nhưng con trai tôi vẫn ở lại ngôi nhà này, vạn nhất cô ta giở thủ đoạn với bé thì sao.
Cho nên vì tương lai của Tử Thiện, ngày hôm nay tôi hi vọng sự xuống nước của mình có thể làm phai nhạt hận ý của cô ta với tôi.
“Vậy sao?” Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Cô đang giảng hòa với tôi sao? Tôi gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô mà cô không hề ghi hận tôi sao?” Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ tới chuyện đã qua, coi đó như là một cơn ác mộng vậy đi.
“Nhưng nếu tôi nói cho cô biết, chính tôi đã hiến kế để ba tôi cản trở việc Quân Lâm gom góp tài chính để mua đủ cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, chính tôi lập mưu để Quân Lâm phải cưới Tố Hành, cô còn có thể không ghi hận tôi sao?” Tôi run rẩy ngỡ ngàng nhìn cô ta: “Cái gì? Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ lúc đấy”.
Tôi không hiểu mình có tài cán gì mà khiến cho bọn họ nhọc lòng thiết kế những âm mưu phức tạp như vậy.
“Không phải từ lúc đấy, mà là từ lúc anh Hạo Hành đề nghị mua lại Trung Tuấn Gia Hoa, à mà không đúng, chính là từ lúc vì cô mà Tố Hành bị tai nạn ôtô mới đúng”.
Cô ta lạnh mặt nhìn tôi.
“Cô đừng có quá đáng như vậy, tôi gây tai nạn ôtô cho Tố Hành ư?” Bọn họ thật đáng ghê tởm, lúc muốn đổ tội cho tôi thì không gì mà không dám nói nữa.
“Quá đáng ư?” Nhìn vẻ mặt tức giận của tôi cô ta như nhớ ra cái gì: “À đúng rồi, việc ba cô nhờ Quân Lâm cho vay 4 triệu cũng là do anh Hạo Hành tạo áp lực, không cho mấy ngân hàng kia cho ông ta vay đấy” ‘Các người…”.
Tôi phẫn nộ tới cực điểm, ngực phần phồng vì khó thở, tôi gần như khụy xuống phải bám chặt vào bàn, hay tay ôm chặt ngực.
“Mục đích của chúng ta là để cho ngươi nếm trải một chút cảm giác người thân yêu của mình bị ai đó bức bách đến đường cùng”.
Cô ta cúi đầu xuống tai tôi nói: “Cô đã bao giờ hối hận khi đã từng làm như vậy với Kiệt Hoa không?” Nói xong cô ta cười ha hả rồi rời đi.
Tôi quờ tay hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất tạo thành tiếng loảng xoảng chát chúa.
Bọn người này, thật sự là quá đáng…… “Thật quá đáng, bọn họ thật quá đáng mà”.
đệ đệ thét lên trong điện thoại.
“Nhất là cái mụ Tử Đàn kia, chị đã nói là sẽ rời đi rồi vậy mà cô ta còn không buông tha cho chị.
Cô ta thật ác độc khi mang toàn bộ chân tướng nói cho chị biết ngay trước ngày chị rời đi, xem ra cô ta mong muốn từ nay về sau chị không có ngày nào được thanh thản, cuộc sống tràn ngập oán giận đây mà”.
Tôi nói.
Đệ đệ không nhịn được cũng công kích cùng tôi: “Cái mụ Tử Đàn đó là kẻ đáng hận nhất bởi vì mọi chuyện từ đầu tới cuối đều do mụ ta đứng đằng sau thao túng.
Kẻ đáng ghê tởm nhất là kẻ giết người không ra mặt, hai tay không hề vấy máu”.
“Sau này đừng bao giờ để em nhìn thấy mặt bọn chúng nếu không bọn chúng sẽ không có kết cục tốt đâu”.
“Làm nhiều việc xấu như thế cũng không sợ bị báo ứng sao?”.
Tôi hỏi đệ đệ mà cũng gần như tự hỏi bản thân.
“Thôi được rồi chị ạ, chị cũng đừng tức giận làm gì cho mệt.
Vì những kẻ này đúng là không đáng chút nào….” “Ừ”.
Nhìn vào gương tôi thấy khuôn mặt mình vì tức giận quá mà trở lên tái nhợt.
“à đúng rồi, em đừng kể chuyện này cho ba mẹ nhé, chị sợ ba mẹ lại giận quá đâm ra sinh bệnh”.
Vì chuyện Quân Lâm cưới người khác ba mẹ đã cực kỳ phẫn nộ rồi nếu còn biết thêm mấy chuyện này nữa chắc không chịu nổi, chưa kể có thể có những phản ứng tiêu cực.
“Em biết rồi, ba mẹ sẽ tới đón chị.
Ngày mai chị cứ ngẩng cao đầu mà rời đi, nhắm mắt làm ngơ với tất cả bọn họ, nhớ chưa?” Đệ đệ an ủi tôi.
Trong lòng tôi cũng đã từng nghĩ vậy nhưng tôi có thể nhắm mắt làm ngơ với mọi người nhưng với Tử Thiện thì sao? Hôm qua tôi còn đang hi vọng là Tố Hành sẽ đối xử với Tử Thiện tốt bởi quan hệ giữa cô ta và bé cũng khá là thân thiết nhưng hôm nay biết được chân tướng tôi không khỏi lo lắng khi bỏ lại con trai ở bên một người đàn bà ác độc nhiều mưu kế như thế.
Thời gian vừa qua cô ta đối xử với Tử Thiện tốt chắc chắn không xuất phát từ tình cảm chân thật mà chỉ đóng kịch cho Quân Lâm và ba mẹ xem mà thôi.
Đợi khi cô ta và Quân Lâm có những đứa con khác thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Điều đó làm cho tôi đau đớn nhức nhối, bởi tôi đã mang đến cho Tử Thiện sinh mệnh nhưng không thể đảm bảo rằng bé sẽ trưởng thành một cách khỏe mạnh.
Tôi ra đi có thể gọi là thanh thản nhưng Tử Thiện thì sao? Bé vẫn phải ở lại nơi nước sôi lửa bỏng này.
Buổi tối hôm đó Tâm Duyệt vào phòng tôi chơi, cô nhìn tôi rất lâu rồi mới nói: “Xin lỗi chị….
vì em….
không thể giúp gì cho chị cả”.
Trong nhà này thực sự có rất nhiều người làm điều có lỗi với tôi nhưng trong số đó không có Tâm Duyệt, vốn định kể cho cô nghe những chuyện tôi đã gặp phải nhưng nghĩ lại tôi lựa chọn im lặng bởi dù sao Quân Lâm cũng là người anh họ mà cô luôn kính ngưỡng, Tố Hành cũng sẽ trở thành chị dâu của cô nên tôi không muốn vì tôi mà quan hệ giữa cô và hai người họ không được tốt.
Tôi nắm chặt lấy tay cô, hai mắt đẫm lệ: “Giúp chị chăm sóc Tử Thiện cho tốt, được không?” Cô có chút kinh ngạc nhìn tôi, giống như cực kỳ bất ngờ khi tôi đưa ra đề nghị đó.
“Chị cầu xin em, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải chăm sóc Tử Thiện thật tốt, đừng để cho bé phải chịu thiệt thòi”.
Thật sự tôi không còn cách nào khác, trong nhà này tôi cũng chỉ còn có thể cầu cứu Tâm Duyệt.
“Chị sẽ rất biết ơn em vì điều đó”.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Tâm Duyệt, tôi có cảm giác như mình hơi lỡ lời.
“Chị đừng nói thế, cả nhà ai cũng yêu thương bé mà, đặc biệt là biểu ca”.
Tâm Duyệt nghi hoặc nói.
Cho dù là như thế nhưng trong đó chỉ cần có một người bày trò hãm hại thì dù Quân Lâm có yêu thương Tử Thiện đến đâu cũng khó lòng phòng bị, việc xảy ra với tôi lần này không phải là một ví dụ sao.
Tôi tỏ vẻ trắc ẩn: “Dù thế nào đi chăng nữa, xin em hãy nhận lời với chị”.
Tâm Duyệt nhìn tôi nghi hoặc rồi gật đầu đáp ứng.
Sau đó hai chúng tôi đi sang phòng Tử Thiện, lúc này hai anh em đang chơi đùa với nhau.
Tử Thiện và Tử Mĩ rất quấn quýt nhau, chỉ trừ lúc tranh giành đồ chơi ra còn hầu hết thời gian còn lại hai anh em líu lô chuyện trò.
Khi hai bé phát sinh xung đột Tử Mĩ vẫn thường xuyên là người thắng cuộc, Tử Thiện thường rơi vào tình thế bị động.
Tử Thiện, người cũng như tên, rất thiện lương chân thật, điểm này hơi giống với tôi và đó cũng là điều tôi lo lắng nhất.
Sau này bé lớn lên trong một môi trường khắc nghiệt thế này, hoặc là bé sẽ bị bọn họ bắt nạt, hoặt là sẽ bị bọn họ đồng hóa – trở nên ác độc như họ….Nghĩ đến đó trái tim tôi như bị bóp nghẹn.
Đêm hôm đó tôi trằn trọc không ngủ được, nhìn ra ngòai cửa sổ thỉnh thoảng lóe lên tia chớp, lát sau tiếng sấm vang đùng đoàng, trời đổ mưa rất to.
Tôi giật mình bật dậy, sờ sờ trán mới thấy trán mình sũng nước trong khi ngoài trời đang giữa mùa đông rét lạnh.
Tôi bước xuống giường đi sang phòng Tử Thiện.
Vào phòng tôi không bật đèn mà lò dò tới cạnh giường bé, nhờ ánh chớp bên ngòai tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt đang say sưa ngủ của bé.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tôi quá lo lắng rồi, Tử Thiện sẽ không thể có chuyện gì không hay.
“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc con cẩn thận”.
Không biết Quân Lâm đứng từ sau lưng tôi từ bao giờ.
Tôi không quay đầu lại mà luồn tay vào chăn kiếm tìm bàn tay nhỏ bé của bé.
Thấy tôi không lên tiếng Quân Lâm tiến tới kéo tay tôi ra khỏi tay bé: “Trở về ngủ đi”.
Tôi hất tay anh ta ra, coi như anh ta không tồn tại rồi tiếp tục ngắn nhìn khuôn mặt say sưa của Tử Thiện.
Tôi cũng không nhớ rõ là anh ta đứng sau lưng tôi bao lâu và tôi ngồi bên Tử Thiện bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh cũng đã trống rỗng.
Hóa ra đã hơn chín giờ sáng, Quân Lâm chắc đã đi làm rồi, Tử Thiện có lẽ cũng đã đi học.
Tôi bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cả nhà ba người tôi cứ như vậy mà biệt ly, không biết sau này có cơ hội gặp lại không, tôi tin rằng nếu có ngày đó thì cũng chỉ “cảnh còn người mất”.
Tôi nhẹ nhàng đi tới bàn trang điểm để làm mình đẹp lên, kể cả là ra đi trong thất bại tôi cũng phải cao ngạo mà rời đi, không thể để mọi người nhìn thấy tôi trong bộ dáng chật vật tả tơi được.
Ăn mặc chỉnh tề sau, tôi xuống dưới lầu, không ngờ rằng ba mẹ và mọi người đều đã ngồi ở phòng khách chờ tôi từ sáng sớm, vẻ mặt mỗi người đều đượm vẻ đau thương.
Mẹ lưu luyến trao Tử Mĩ cho tôi rồi thủ thỉ: “Bảo trọng con nhé” “Vâng, mẹ cũng vậy”.
Tôi nhìn mẹ gật gật đầu để cảm tạ bao nhiêu năm qua đã chăm sóc hai mẹ con tôi thật tốt.
Sau đó tôi quay sang từng người, Tâm Duyệt, Dì Thanh, Ninh thẩm để chào từ biệt.
Trong mắt mỗi người đều ầng ậc nước mắt, tôi nhắm mắt lại quay lưng vì không muốn nhìn cảnh tượng này nữa.
Ngoài trời vẫn mưa tí tách, suốt từ đêm qua tới giờ mà không có ý định tạnh.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi tới đây, đó cũng là một ngày tuyết rơi trắng xóa, đồi núi quanh đây đều phủ kín tuyết trắng, gió lạnh thổi khiến tôi rùng mình và khép chặt áo khoác.
Lúc đó động lực lớn lao nhất của tôi chính là cứu vớt sinh mệnh của Tử Thiện nên tôi mới cắn răng chịu đựng sự giá lạnh của phương Bắc, sự cô đơn trống trải ở một nơi xa lạ.
Nếu cho tôi chọn lại lần nữa, dù biết rằng sẽ có ngày hôm nay tôi cũng nguyện ý lựa chọn đến nơi này, bởi vì tôi là một người mẹ, không thể bỏ rơi chính con đẻ của mình được.
Bước chân khỏi cửa tôi không hề quay đầu lại, mẹ tôi đi cạnh che ô cho tôi ra đến xe, ba tôi cũng đi bên phải khẽ nâng tay tôi.
Tôi bế Tử Mĩ một mạch hướng phía trước đi tới.
Bác Phúc thấy mọi người đi tới vội mở sẵn cửa xe, tôi bế Tử Mĩ bước vào khoang xe, đột nhiên điện thoại vang lên.
Mẹ tôi nghe điện thoại rồi đưa cho tôi: “Là Hinh Tuệ tỷ tỷ” “A lô”.
Tôi nhận điện thoại.
“Sao chị gọi cho em điện thoại toàn tút tút hả” Hinh Tuệ tỷ tỷ hỏi.
Từ khi Quân Lâm tuyên bố đính hôn với Tố Hành, tôi chỉ nghe điện thoại của ba mẹ và đệ đệ, còn lại hầu như tôi không bắt máy.
Tôi giải thích qua với chị sau đó nói vài câu khách sáo.
“Em bảo trọng nhé, về sau có cơ hội chị sẽ tới thăm em” “ Chị cũng vậy nhé”.
Tôi cúp điện thoại, trong người cảm thấy nhẹ nhóm bởi gần đây tôi sợ nhất cảm giác bị người khác thương hại.
Đến cửa sân bay bác Phúc giúp tôi khuân hành lý vào trong, mấy vali khác đã được chuyển đi từ sáng: ‘Được rồi bác ạ”.
“Thiếu phu nhân”.
Ông nhìn tôi xúc động nói.
Tôi không đành lòng bắt ông phải sửa cách xưng hô nên chỉ mỉm cười với ông: “Cháu đi đây, bác cũng bảo trọng nhé”.
Sau đó ba tôi tiếp nhận hành lý trên tay tôi, bác Phúc khom người chào tôi rồi đứng lặng nhìn chúng tôi bước vào bên trong.
Vừa vào tới đại sảnh, tôi ngoài ý muốn chạm mặt một người mà tôi không hề muốn gặp chút nào, đó chính là Từ Vĩnh An, trợ lý của Quân Lâm.
Anh ta mỉm cười tiến lại phía tôi: “Phu nhân, tôi ở đây đợi ngài đã lâu”.
Anh ta là người của Quân Lâm, chỉ nhìn thấy anh ta tôi đã đủ tức giận rồi: “Đừng gọi tôi là phu nhân phu nhân nữa, ba mẹ tôi nghe được sẽ lại đau lòng”.
Chỉ thấy anh ta cười nhợt nhạt: “Mời đi theo tôi”.
Tôi và ba mẹ đi theo anh ta vào một cửa riêng rồi lên phi cơ tư nhân của Diệp gia rời đi.
Lúc máy bay cất cánh trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ưu thương vô bờ, nhìn qua cửa sổ tôi như thấy cảnh sắc nơi mà tôi gắn bó ba năm nay xa dần xa dần.
Không thể tưởng tượng được tôi có ngày phải rời đi trong trạng thái ai oán thế này, đối với tôi mà nói đó là một sự sỉ nhục… Không biết nơi tôi sắp đến sẽ thế nào, có lẽ vĩnh viễn ở nơi đó tôi không bao giờ phải chịu đau đớn thêm lần nữa….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.