Chương 18
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Máy bay nhanh chóng hạ cánh, cả nhà tôi bước xuống máy bay rồi đi theo Từ Vĩnh An vào một lối đi riêng để ra bên ngoài.
Ra ngoài sân bay ba có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Lạ thật, sao cảnh vật ở đây lại khác với sân bay nhà mình thế nhỉ?” Tôi nhìn xung quanh một vòng cũng thấy lời ba nói là đúng, quay lưng lại thì thấy tấm biển đề rõ ràng: “Sân bay quốc tế Phổ Đông”.
“Mời mọi người lên xe”.
Từ Vĩnh An đứng cạnh một chiếc xe sang trọng mở sẵn cửa.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Nếu cứ đứng ở đây chắc cả nhà tôi sẽ mỏi gãy chân mất.
Mẹ khăng khăng: “Chúng tôi không đi đâu cả, anh hãy mau đưa chúng tôi về nhà”.
“Phu nhân, xin bà đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ theo lệnh công tử mà làm thôi”.
Từ Vĩnh An vừa nói vừa liếc nhìn ba mẹ tôi rồi lại nhìn tới Tử Mĩ đang ngủ say trong lòng tôi.
Ngừng một lát anh ta xoay sang hướng ba tôi nói: “Công trình Du Hương hiện đang bị người ta đến đòi phá dỡ, chúng tôi đang giúp xử lý, mong tiên sinh đây cân nhắc”.
Tôi trừng mắt nguýt anh ta một cái sau đó nhìn về phía ba mẹ, chỉ thấy ba khẽ nhìn tôi gật đầu tỏ vẻ thuận theo.
Bất đắc dĩ tôi phải lên xe của anh ta, trong lòng cực kỳ buồn bực, không biết lần này Quân Lâm định diễn kịch gì cho chúng tôi xem nữa đây? May mà có ba mẹ ở bên cạnh tôi nên chắc anh ta cũng không dám làm gì quá đáng với tôi.
Xe đi thẳng đến một ngôi nhà ở ngoại ô, không khí xung quanh rất yên tĩnh, tôi hơi ngờ ngợ vì cảnh tượng nơi đây có chút quen thuộc.
Xuống xe tôi nhìn bốn xung quanh và lập tức nhận ra đây chính là Điệp trang mà vài tháng trước tôi mới đặt chân tới.
Anh Thẩm và Anh thúc đã đứng chờ sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy tôi liền cười tươi: “Phu nhân”.
Bà tiến lại phía tôi cầm lấy tay tôi rồi nhìn sang ba mẹ và Tử Mĩ: “Xin chào các ngài, Lão tiên sinh, lão phu nhân”.
Vừa nói bà vừa nhìn họ cúi người chào, mắt vẫn không rời Tử Mĩ: “Tiểu thư nhìn rất giống thiếu gia hồi nhỏ”.
Sau đó bà dẫn chúng tôi vào trong nhà.
Vừa bước vào nhà tôi cực kỳ kinh ngạc bởi tuy ngôi nhà nhìn bên ngoài không khác trước là mấy nhưng bên trong tất cả đều được thay thế bằng nội thất sang trọng theo kiểu phương Tây.
Toàn bộ phòng khách được đổi từ cửa gỗ sang cửa kính trong suốt, trang trí thêm bằng những tấm rèm gấm màu vàng nhiều lớp; bộ bàn ghế cũ đổi thành bộ salon trắng sang trọng; sàn nhà trải thảm ba tư, lò sưởi mới xây lại; tường cũng được thay thế bằng lớp trang trí hoa văn tinh xảo phức tạp mà nhìn qua cũng biết đó là theo phong cách Pháp.
Tất cả như tái hiện lại một căn phòng xa hoa thuộc giới quý tộc Pháp thời xưa tạo cho người ta cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích.
Từ Vĩnh An làm một động tác mời đối với tôi ý bảo tôi lên lầu: “Công tử đã tới đây ngay sau khi kết thúc lễ ký hiệp định hợp tác, mời phu nhân lên trên gặp ngài ấy”.
Tôi quay sang mẹ dặn dò bọn họ chờ tôi dưới lầu rồi theo Từ Vĩnh An bước lên tầng 2.
Lên đến nơi tôi phát hiện ra nơi đây cũng được sửa chữa và thay thế lại hoàn toàn, tay vịn cầu thang được thiết kết tinh xảo bởi hoa văn kiểu cách, tất cả đều được tráng một lớp hợp kim vàng, trông xa hoa có phần hơn cả trang viên.
Ngay cả trần nhà cũng được sửa thành kiểu mái vòm với những họa tiết điêu khắc rất phức tạp và tinh xảo.
“Biết phu nhân luôn thích những nơi xa hoa lộng lẫy và cũng là người rất biết thưởng thức cái đẹp nên công tử đã tốn rất nhiều thời gian để thiết kế lại toàn bộ ngôi nhà, mong rằng mọi thứ đều làm phu nhân hài lòng”.
Từ Vĩnh An vừa đi vừa giải thích với tôi.
Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi? Vì vừa đi lại mệt nhọc, thân thể chưa khang phục hoàn toàn nên tôi chẳng muốn nghĩ đến những gì anh ta vừa nói, chỉ mong nhanh chóng gặp Quân Lâm nói chuyện cho rõ ràng rồi cùng ba mẹ rời đi ngay lập tức.
Đến trước phòng ngủ, Từ Vĩnh An mở cửa cho tôi rồi nhẹ giọng nói: “Mấy ngày gần đây tâm tình của công tử không được tốt lắm, lát nữa phu nhân chậm rãi nói chuyện, mong ngài đừng tái chọc giận công tử”.
Tâm tình của anh ta không vui chẳng lẽ tôi vui sao? Tôi nhìn lướt qua Từ Vĩnh An một cái rồi lập tức đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong tôi không khỏi hoa mắt.
Đó là một căn phòng giống như cung điện vậy, ánh đèn sáng lung linh bốn phía khiến cho căn phòng trở lên rực rỡ lấp lánh, bên trong có một chiếc giường lớn, một khu trang điểm với tấm gương rất to, kệ tháp để mỹ phẩm…Tất cả đều được làm bằng thủy tinh trong suốt khiến cho ánh mặt trời chiếu vào tạo ra hiệu ứng cộng hưởng làm người ta hoa mắt.
Mọi đồ vật trong phòng đều cực kỳ trân quý và tinh tế, từ thảm lông dày mượt tới rèm cửa nhung ba lớp, tới bộ chăn ga gối mượt mà như lụa.
Thứ nổi bật nhất trong phòng chính là bộ đèn trùm lộng lẫy gần như chiếm cứ một nửa trần nhà với vô số hạt thủy tinh lóng lánh như muốn thay mặt trời tỏa sáng cho căn phòng.
Xem ra tất cả đều thay đổi so với mấy tháng trước…..
từ con người tới cảnh vật.
Tôi chậm rãi đi tới bên cửa sổ và phóng mắt ra tầm xa, nơi kia là bình nguyên bao la, nơi tôi và Quân Lâm đã từng cùng nhìn về một hướng và thề thốt cùng nhau.
Lời nói ngày nào của anh ta như vang vọng bên tai tôi… Không biết Quân Lâm đứng cạnh tôi từ lúc nào, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, trước ngực còn đeo huy hiệu từ buổi họp báo sáng nay của Trung Tuấn Gia Hoa, chắc hẳn anh ta vừa trở về từ buổi họp báo đó.
Cảm giác được sự xuất hiện của anh ta tôi chậm rãi xoay người lại, cất giọng rin rít: “Diệp Tuấn Ngạn”.
Anh ta ngây ngốc nhìn tôi rất lâu rồi mới phục hồi tinh thần lại mỉm cười nói: “Em thích nơi này chứ?” “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi không muốn lãng phí thời gian nói chuyện phiếm với anh ta nên đi thẳng vào vấn đề.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi cất giọng ôn hòa: “Anh muốn em ở lại nơi đây”.
Tôi quả thật tưởng mình nghe lầm, tôi lập tức trừng mắt nhả ra từng chữ: “Anh đừng có nằm mơ”.
“Anh biết anh nợ em rất nhiều, từ khi ở bên anh em đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng sau này anh hứa anh sẽ bồi hoàn lại cho em tất cả”.
Anh ta trầm giọng nói.
Tôi thấy thật nực cười cho những gì anh ta vừa nói: “Tôi không cần, đừng có nói với tôi những điều vô nghĩa như thế nữa, tôi muốn rời khỏi đây, ngay lập tức!”.
Chỉ thấy giọng điệu của anh ta trở nên ôn nhu hơn: “Không phải em đã từng nói “Mãi mãi không rời xa anh sao?”” Hóa ra anh ta vẫn còn nhớ rõ những gì tôi đã từng nói nhưng vì sao anh ta lại quên những gì anh ta đã nói? Những lời đó của anh ta làm tôi bừng tỉnh, tôi tuyệt tình nói: “Đến giờ anh vẫn còn không hiểu được sao, vậy để tôi nói rõ cho anh hiểu, anh đừng bao giờ vọng tưởng là tôi sẽ cam chịu làm thiếp thất của anh một lần nữa?” “Được, vậy anh hỏi em, em có muốn anh ngừng cho vay khoản tiền bốn triệu kia không?” Anh ta cứng rắn hỏi ngược lại tôi.
Tôi không thể tin là anh ta lại có thể làm những chuyện vô liêm sỉ như thế nên không ngần ngại dương tay tát cho anh ta một cái.
Chỉ thấy “bốp” một cái, năm ngón tay tôi hằn rõ vết trên mặt anh ta, tôi cũng không ngờ là anh ta không né tránh để mặc tôi phát tiết.
Tôi hận nhất là bị người ta gây sức ép: “Anh đừng ép người quá đáng, cùng lắm là ba tôi không cần tiền của anh là được chứ gì?” Tôi tin tưởng là ba sẽ tình nguyện buông Tân Vực chứ không chịu nhìn tôi chịu nhục.
“Đúng vậy, ba của em có thể vì em mà buông tay tất cả nhưng liệu em có thể nhìn ông ấy vì em mà buông tay tất cả không?” Quân Lâm bước từng bước về phía tôi.
“Em nhẫn tâm làm cho ông ấy táng gia bại sản, rơi vào cảnh nợ nần chồng chất sao?” Đúng, anh ta nói rất đúng.
Tôi không thể để ba vì mình mà buông xuôi bao nhiêu năm tâm huyết, không thể để cho mẹ phải từ bỏ cuộc sống an nhàn sung sướng, không thể để cho Lăng Tử bỏ lỡ cơ hội đi du học.
Nước mắt tôi cứ lã chã tuôn rơi, chỉ một lát sau tôi nghe thấy tiếng khóc của chính mình….
Anh ta nắm lấy cổ tay của tôi cố kéo tôi vào lòng anh ta, miệng lắp bắp: “Quân tử, thực ra anh…” “Buông, buông ra…”.
Tôi theo bản năng kháng cự sự đụng chạm của anh ta, do dùng sức quá mạnh nên tôi bắt đầu thở gấp kèm theo đó là tiếng ho khù khụ.
Đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Quân Lâm vẫn không chịu buông tôi ra mà lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?” Đó là Từ Vĩnh An: “John Sachs đã xuống máy bay Bắc kinh, mời công tử nhanh chóng trở về để kịp giờ tham gia tiệc tiếp đón”.
Lực đạo cái xiết tay của Quân Lâm có vẻ giảm đi, tôi thấy thế nên tranh thủ rút tay về rồi trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta vẫn không để ý tới phản ứng của tôi mà khẽ giơ tay lên định vuốt lại mấy sợi tóc rối bên má tôi nhưng tôi quăy ngoắt mặt đi khiến cho bàn tay của anh ta khựng lại giữa không trung.
Có lẽ sợ tôi phản ứng tiêu cực nên anh ta cũng không dám cưỡng ép gì tôi nữa mà thở dài quay người đi, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu liếc tôi một cái: “Em ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt, vài ngày nữa xong việc anh sẽ về với em”.
Sau đó tôi ngồi lặng thinh trong phòng một mình cho đến khi ba bước vào.
“Ba…..”.
Tôi lúc này mới có phản ứng trở lại, nhào vào lòng ba, cảm giác lúc này giống y như ngày xưa, cứ mỗi lần bị tổn thương tôi đều nhào vào lòng ba mẹ òa khóc.
“Con gái”.
Ba nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vì ba mà con phải chịu thiệt thòi, hay là ba….” Vẫn nằm trong lòng ba tôi lắc đầu quầy quậy, tôi không thể để cho cả nhà phải chịu khổ chỉ vì tôi được: “Không được đâu ba, ba nếu không nghĩ cho mẹ cũng phải nghĩ cho Lăng Tử”.
Tương lai Lăng Tử còn dài, cậu còn phải thay tôi hoàn thành ước nguyện bao năm của ba mẹ – đó là học hành giỏi giang để mai này công thành danh toại.
Tôi càng cảm thấy Quân Lâm là một người đàn ông sâu lường khó đoán định.
Anh ta sớm biết là nếu dùng người nhà để bức ép tôi thì hiển nhiên tôi sẽ không phản kháng, ba mẹ tôi cũng không thể can thiệp vào quyết định của tôi nên chẳng mấy chốc tôi sẽ đi vào khuôn khổ.
Chắc hẳn anh ta đã có dự mưu từ trước, từ khi anh ta bắt đầu giục giã tôi trở về Bắc Kinh và cũng là từ lúc anh ta quyết định số phận khoản tiền cho Tân Vực vay.
Tôi và anh ta đều bị người ta tính kế cho sập bẫy, tôi thê thảm hơn là ngay sau đó đã bị anh ta tính kế ngay lập tức.
Tôi nghĩ rằng Đỗ Hạo Hành, Đỗ Tố Hành có chết cũng không thể ngờ rằng âm mưu gây khó dễ việc vay tiền của Tân Vực của họ lại trở thành cái cớ để tôi không thể rời xa Quân Lâm.
Thật nực cười khi những kẻ mong muốn tôi và Quân Lâm rời xa nhau nhất lại chính tay buộc chặt tôi và Quân Lâm lại cùng một chỗ.
Vận mệnh đúng là luôn trêu cợt con người… Vì nguyên nhân đó, tôi lựa chọn ở lại Điệp trang……..
Bệnh tình của tôi ngày một nặng thêm, chừng nào mùa đông chưa qua tôi chưa thể mơ tưởng tới một thân thể khỏe mạnh.
Hôm đó tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy giọng Anh Thẩm: “….Ngài đừng bực tức, không phải là bác sỹ không muốn mà là vì tinh thần của phu nhân không được tốt nên có uống thuốc vào cũng không hấp thụ được, kỳ thực đây là một loại tâm bệnh….” Mở mắt ra tôi thấy Quân Lâm đang ngồi cạnh giường, anh ta đang nhìn tôi đau đáu, vừa thấy mặt anh ta tôi lập tức nhăn nhó mặt mũi quay đi nơi khác.
“Anh biết em rất chán ghét anh nhưng em cũng không thể trút giận nên thân thể em như thế này được”.
Quân Lâm định đưa tay sờ trán tôi, đoán biết ý định của anh ta nên tôi sớm có phòng bị.
Tôi quay người nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi hét lên: “Anh tránh ra”.
Quân Lâm xấu hổ nhìn tôi một lát rồi buồn bã nói: “Em đúng là không biết phân biệt phải trái tí nào”.
Đúng lúc này mẹ tôi bê một bát thuốc bước vào, bà cũng không thèm nhìn Quân Lâm lấy một cái: “Quân tử còn phải nghỉ ngơi, anh không cần ở lại đây làm gì”.
Trong lòng tôi thầm biết ơn mẹ vì dù sao Quân Lâm cũng rất nể mặt mẹ nên không dám bắt nạt tôi nữa mà khôi phục vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi phòng.
“Con gái à, con cũng đừng so đo với loại người này làm gì”.
Mẹ đỡ tôi ngồi dậy nói: “Nào, chúng ta uống thuốc nào”.
Kỳ thực mẹ còn so đo hơn cả tôi, vừa nhìn thấy Quân Lâm sắc mặt của mẹ còn khó coi hơn tôi rất nhiều.
Tôi thấy mình đã lớn bằng này mà còn để mẹ lo lắng cho từng tí một, quả thật nghĩ lại cũng thấy rất áy náy.
Anh Thẩm nói rất đúng, tôi là bị tâm bệnh chứ không phải thân bệnh, tôi mượn bệnh tật để trốn tránh với hiện thực trần trụi.
Nghĩ thế tôi tự nói với bản thân mình là từ hôm nay phải cố uống thuốc để mau khỏi bệnh để có thể đứng đối diện với mọi sự, trong đó bao gồm cả Quân Lâm.
Mấy ngày hôm nay Quân Lâm rất ít khi ghé lại Điệp trang, có lẽ là anh ta đang bận rộn với lễ cưới với Tố Hành, cần ở nhà đóng vai hiền phu hoặc tất bật tham gia các yến hội của giới quý tộc để khoe khoang đôi tân hôn trai tài gái sắc.
Ba cũng phải sớm trở về nhà lo việc chèo chống công ty vì thế ở lại Điệp trang chỉ còn có mẹ, Tử Mĩ, tôi và vợ chồng Anh Thẩm.
Ngôi nhà rộng lớn như vậy mà chỉ có từng ấy người nên rất im ắng tĩnh mịch.
Trạng thái này kéo dài cho đến khi Lăng Tử xuất hiện.
Vào tết âm lịch, Ba và Lăng Tử bay tới đây đoàn tụ cùng mấy mẹ con tôi.
Đêm 30 Lăng Tử bế Tử Mĩ ra ngoài sân bắn pháo hoa.
Ba mẹ đứng cạnh nhìn, tôi lại nhớ tới mỗi năm tết ở phương Nam, ba mẹ đều đưa tôi và Lăng Tử tới ngoại ô bắn pháo hoa, cuối cùng cả nhà đốt một băng pháo nổ.
Đang chìm trong suy nghĩ thì một tiếng nổ đing đang vang lên bên tai tôi, hóa ra đó là tiếng pháo đón mừng năm mới.
“Chị còn đứng đó làm gì, mau lại đây giúp em đi”.
Lăng Tử la lớn rồi két tôi ra ngoài.
Tính trẻ con trong tôi vẫn còn chưa hết nên chỉ nghe thấy thế tôi cũng ào chạy ra với cậu, mẹ muốn ngăn tôi cũng không được nên dặn dò: “Con cẩn thận chút”.
Tôi cầm lấy một que pháo bông rồi châm lửa, pháo lóe lên từng tia sáng lấp lánh, tôi vui vẻ hò hét: “Tử Mĩ, con nhìn mẹ biểu diễn này”.
Tôi vừa nói vừa cầm pháo bông chuyền từ tay này sang tay khác rồi xoay đi xoay lại mấy vòng, trông như người đang biểu diễn xiếc vậy.
Tử Mĩ cũng bắt chước tôi chạy vòng vòng, khuôn mặt bụ bẫm của bé lộ ra nụ cười giòn tan đáng yêu.
Quả thực lâu nay tôi đã quên mất rằng trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều niềm vui nên lúc trước tôi thực phí phạm thời gian nằm trên giường.
Cuối cùng ba mẹ châm bánh pháo đón mừng năm mới, tôi bịt chặt lỗ tai cười toe tóet.
“Lâu lắm rồi mới có lễ mừng năm mới đông vui náo nhiệt thế này”.
Lăng Tử nhìn tôi nói.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi ồ lên một tiếng.
“Lúc chị không có nhà, năm mới tới mọi người đều không đốt pháo, không khí cũng trầm tĩnh lắm”.
Trong mắt cậu không giấu được vẻ mất mát.
Kỳ thật 3 năm qua ở Diệp gia tôi cũng trải qua lễ mừng năm mới rất đạm mạc.
Bởi cứ đêm 30 ba phải đi dự yến tiệc tại khách sạn, tuy rằng người tham dự yến hội không nhiều lắm nhưng kiểu gì cũng phải có Quân Lâm và chú hầu rượu cùng ba cho đến khi say xỉn mới trở về nhà.
Vì thế giao thừa năm nào tôi cũng phải tất bật chăm sóc một người say rượu.
Khi đó tôi dốc lòng chăm sóc cho Quân Lâm mà không hề cảm thấy cô đơn hay thiệt thòi, không cần tiếng vỗ tay, tiếng pháo rang bởi lúc đó trong lòng tôi đã ngầm định cả đời này Quân Lâm là người đàn ông duy nhất của mình và tôi hạnh phúc vì được chăm sóc cho anh.
Một giọt nước mắt tuôn trào xuống má, tôi kín đáo lau đi vì sợ ai đó nhìn thấy sẽ cảm thấy mất vui.
Lăng Tử lên tiếng gọi tôi: “Tỷ tỷ, lại đây với em chút”.
Tôi đi theo Lăng Tử lên tầng và bước vào thư phòng, nơi đây trước kia là thư phòng của ông nội Quân Lâm nên dù toàn bộ căn nhà này được sửa lại riêng căn phòng này vẫn giữ nguyên như cũ.
Trên tường vẫn treo nhiều ảnh như trước.
Lúc hai chị em bước vào phòng ba đang săm soi từng bức ảnh chụp.
“Ba”.
Lăng Tử gọi to.
Ba phát hiện ra chúng tôi nên quay đầu lại gật gật đầu.
Sau đó ba chậm rãi nói: “Ba chưa nghĩ ra được là sau này mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Ba định sẽ bán dần cổ phần của Tân Vực ra ngoài, như vậy không cần đợi đến khi công trình Du Hương hoàn thành, chúng ta vẫn có thể thoát khỏi sự khống chế của Trung Tuấn Gia Hoa”.
Tôi khẽ nhíu mày: “Nhưng Tân Vực là tâm huyết bao năm của ba”.
Tôi thực không đành lòng nhìn ba vì tôi mà buông xuôi Tân Vực.
“Đối với ba thì không gì có thể quan trọng hơn con, chỉ cần sau này con hạnh phúc là được”.
Ba kiên định nói “Đến con kiến còn phải sống tạm bợ nên thời gian tới chị nhẫn nại một chút để tiếp tục sống ở nơi đây”.
Lăng Tử nói tiếp.
Nhìn hai người họ tôi không biết nên nói gì lúc này, chỉ có thể đứng yên rơi lệ, dùng hết sức gật đầu lia lịa.
“Còn có điều này nữa, con gái”.
Ba nhìn vào mắt tôi nửa muốn nói nửa không.
“Gì cơ ạ?” Tôi có chút mê mang nhìn ông.
Ông nhìn về phía ảnh chụp gần đấy, đó là tấm ảnh Quân Lâm chụp chung cùng gia đình anh ta rồi chậm rãi nói: “Con cũng đừng nên quá oán hận Quân Lâm bởi vì một người đàn ông phải gánh rất nhiều trách nhiệm hơn một người phụ nữ, là đàn ông phải có đại nghiệp của riêng mình…” “Vì đại nghiệp của anh ta mà anh ta có thể hi sinh con sao?” Tôi không rõ vì sao ba phải nói tốt cho Quân Lâm nên có chút giận dỗi.
“Ba chỉ không muốn con cứ phải sống mãi trong oán giận”.
Ba tiến tới gần tôi khẽ vuốt vuốt tóc tôi.
“Nếu cứ thù hận một người thì bản thân mình cũng không thể có một ngày được thanh thản đâu con ạ”.
Tôi làm sao mà không biết, đương nhiên tôi biết chứ, nhưng tôi vô pháp tha thứ cho anh ta bởi yêu càng sâu thì hận càng thâm, đạo lý đó ai ai cũng hiểu.
Mùng 8 tết ba mẹ và Lăng Tử lên máy bay về quê thăm họ hàng thân thích, tôi mang theo Tử Mĩ ra tận sân bay tiễn đưa.
“Con cẩn thận một chút, mẹ về nhà có chút việc rồi sẽ nhanh chóng quay lại đây với con”.
Mẹ luôn coi tôi như là trẻ con vậy, chỉ sợ khi bà rời xa tôi cuộc sống của tôi lại tiếp tục phát sinh biến cố.
Tôi cười cười: “Mẹ an tâm, con biết rồi”.
Những ngày tết âm lịch, Diệp gia liên tục thiết yến nên chắc Quân Lâm cũng bận túi bụi tham gia các bữa tiệc xã giao nên chắc không có thời gian tới đây làm phiền tôi,nghĩ thế tôi an tâm trở về nhà.
Ai ngờ vừa về tới sân đã thấy chiếc ôtô đen của anh ta đõ sẵn ở đó, nhìn qua tôi đã đoán ra đó là Quân Lâm vừa đến nên vội vàng giao Tử Mĩ cho Anh Thẩm bế rồi trở về phòng mình.
Tôi không muốn nhìn thấy anh ta chút nào.
Không nghĩ rằng vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Quân Lâm ngồi sẵn trên giường, áo khoác cởi vứt lung tung trên ghế, càvạt cũng bị tháo tung ra vứt trên bàn, cúc áo cũng cởi gần hết, bộ dáng trông rất tiêu điều mệt mỏi.
Chán ghét tôi định quay lưng rời đi thì nghe thấy anh ta cất giọng: “Em về rồi à?” Tôi tiếp tục không để ý tới anh ta và bước chân ra ngoài thì Quân Lâm đột nhiên bật dậy chạy nhanh tới bên tôi kéo chặt lấy cổ tay tôi, bức tôi phải quay mặt về phía anh ta.
Tôi nhìn vào mắt anh ta lúc này đang đỏ sọng hằn lên cả tia máu, gằn giọng: “Buông ra”.
Vừa nói tôi vừa cố hết sức vùng vẫy.
“Anh ngồi hơn mười tiếng trên máy bay để trở về đây với em mà em nỡ đối xử với anh như thế này sao?” Quân Lâm dùng sức kéo tôi vào lòng trong khi tôi vẫn cương quyết giãy giụa đấm đã.
Nghe thấy anh ta nói ra những lời đó, tim tôi thật có chút xao động, tôi ngừng giãy giụa mà để mặc anh ta ôm tôi vào lòng, tôi dán má vào ngực anh nghe tim anh đập, “thình thịch” từng tiếng vang lên dồn dập.
Tôi cân nhắc một lúc rất lâu rồi mới lên tiếng: “Quân Lâm…” Quân Lâm hơi bất ngờ khẽ gỡ tôi ra khỏi ngực rồi ép mặt tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi đượm vẻ chờ mong.
‘Việc đến nước này rồi nếu cứ căng thẳng mãi sẽ mệt mỏi cho cả hai…”.
Tôi nhìn anh ta dò xét rồi nói tiếp: “Anh có thể niệm tình tôi tận tâm hầu hạ anh bao nhiêu năm, cũng không cần đến danh phận mà vẫn sinh cho anh hai đứa con mà thả tôi đi có được không?” “Thả em đi ư?”.
Anh ta thì thào hỏi ngược lại tôi sau đó cười khổ một cái: “Anh thả em rồi thì ai có thể thả anh đây?” Vốn đã quen với một hình ảnh Quân Lâm cao ngạo bễ nghễ luôn được vạn chúng kính ngưỡng nên giờ đây nhìn vẻ mặt ảo não bất lực của anh ta tôi mới biết hóa ra con người ta cũng có những giây phút không thể tự mình làm chủ.
Tim tôi lại như bị ai bóp nát.
Nhưng cũng không thể trách tôi được bởi tất cả là do anh ta gieo gió gặt bão….
Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, mở cửa ra vẫn là Từ Vĩnh An, vừa nhìn thấy tôi anh ta vội nói vọng vào bên trong: “Công tử, kinh thành gọi điện thoại tới”.
Quân Lâm buông tay tôi ra rồi bước ra ngòai nghe điện thoại.
Từ Vĩnh An vốn định rời đi ngay nhưng nhìn thấy bộ dạng của tôi anh ta ngập ngừng một lát rồi quay đầu lại nhìn tôi nói: “Từ trước Tết tới giờ công tử vẫn họp ở bên Mỹ, sáng nay mới trở lại Bắc Kinh, vì quá thương nhớ phu nhân nên chưa kịp về nhà đã lên máy bay đến thẳng đây thăm ngài”.
“Thế thì làm sao?” Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đi tới bên giường ngồi xuống.
Tôi thầm nghĩ nếu vừa nãy Quân Lâm đồng ý với yêu cầu của tôi có phải tốt biết mấy không, đỡ cho cả nhà tôi phải tính toán đi đường vòng…
Ra ngoài sân bay ba có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Lạ thật, sao cảnh vật ở đây lại khác với sân bay nhà mình thế nhỉ?” Tôi nhìn xung quanh một vòng cũng thấy lời ba nói là đúng, quay lưng lại thì thấy tấm biển đề rõ ràng: “Sân bay quốc tế Phổ Đông”.
“Mời mọi người lên xe”.
Từ Vĩnh An đứng cạnh một chiếc xe sang trọng mở sẵn cửa.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Nếu cứ đứng ở đây chắc cả nhà tôi sẽ mỏi gãy chân mất.
Mẹ khăng khăng: “Chúng tôi không đi đâu cả, anh hãy mau đưa chúng tôi về nhà”.
“Phu nhân, xin bà đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ theo lệnh công tử mà làm thôi”.
Từ Vĩnh An vừa nói vừa liếc nhìn ba mẹ tôi rồi lại nhìn tới Tử Mĩ đang ngủ say trong lòng tôi.
Ngừng một lát anh ta xoay sang hướng ba tôi nói: “Công trình Du Hương hiện đang bị người ta đến đòi phá dỡ, chúng tôi đang giúp xử lý, mong tiên sinh đây cân nhắc”.
Tôi trừng mắt nguýt anh ta một cái sau đó nhìn về phía ba mẹ, chỉ thấy ba khẽ nhìn tôi gật đầu tỏ vẻ thuận theo.
Bất đắc dĩ tôi phải lên xe của anh ta, trong lòng cực kỳ buồn bực, không biết lần này Quân Lâm định diễn kịch gì cho chúng tôi xem nữa đây? May mà có ba mẹ ở bên cạnh tôi nên chắc anh ta cũng không dám làm gì quá đáng với tôi.
Xe đi thẳng đến một ngôi nhà ở ngoại ô, không khí xung quanh rất yên tĩnh, tôi hơi ngờ ngợ vì cảnh tượng nơi đây có chút quen thuộc.
Xuống xe tôi nhìn bốn xung quanh và lập tức nhận ra đây chính là Điệp trang mà vài tháng trước tôi mới đặt chân tới.
Anh Thẩm và Anh thúc đã đứng chờ sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy tôi liền cười tươi: “Phu nhân”.
Bà tiến lại phía tôi cầm lấy tay tôi rồi nhìn sang ba mẹ và Tử Mĩ: “Xin chào các ngài, Lão tiên sinh, lão phu nhân”.
Vừa nói bà vừa nhìn họ cúi người chào, mắt vẫn không rời Tử Mĩ: “Tiểu thư nhìn rất giống thiếu gia hồi nhỏ”.
Sau đó bà dẫn chúng tôi vào trong nhà.
Vừa bước vào nhà tôi cực kỳ kinh ngạc bởi tuy ngôi nhà nhìn bên ngoài không khác trước là mấy nhưng bên trong tất cả đều được thay thế bằng nội thất sang trọng theo kiểu phương Tây.
Toàn bộ phòng khách được đổi từ cửa gỗ sang cửa kính trong suốt, trang trí thêm bằng những tấm rèm gấm màu vàng nhiều lớp; bộ bàn ghế cũ đổi thành bộ salon trắng sang trọng; sàn nhà trải thảm ba tư, lò sưởi mới xây lại; tường cũng được thay thế bằng lớp trang trí hoa văn tinh xảo phức tạp mà nhìn qua cũng biết đó là theo phong cách Pháp.
Tất cả như tái hiện lại một căn phòng xa hoa thuộc giới quý tộc Pháp thời xưa tạo cho người ta cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích.
Từ Vĩnh An làm một động tác mời đối với tôi ý bảo tôi lên lầu: “Công tử đã tới đây ngay sau khi kết thúc lễ ký hiệp định hợp tác, mời phu nhân lên trên gặp ngài ấy”.
Tôi quay sang mẹ dặn dò bọn họ chờ tôi dưới lầu rồi theo Từ Vĩnh An bước lên tầng 2.
Lên đến nơi tôi phát hiện ra nơi đây cũng được sửa chữa và thay thế lại hoàn toàn, tay vịn cầu thang được thiết kết tinh xảo bởi hoa văn kiểu cách, tất cả đều được tráng một lớp hợp kim vàng, trông xa hoa có phần hơn cả trang viên.
Ngay cả trần nhà cũng được sửa thành kiểu mái vòm với những họa tiết điêu khắc rất phức tạp và tinh xảo.
“Biết phu nhân luôn thích những nơi xa hoa lộng lẫy và cũng là người rất biết thưởng thức cái đẹp nên công tử đã tốn rất nhiều thời gian để thiết kế lại toàn bộ ngôi nhà, mong rằng mọi thứ đều làm phu nhân hài lòng”.
Từ Vĩnh An vừa đi vừa giải thích với tôi.
Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi? Vì vừa đi lại mệt nhọc, thân thể chưa khang phục hoàn toàn nên tôi chẳng muốn nghĩ đến những gì anh ta vừa nói, chỉ mong nhanh chóng gặp Quân Lâm nói chuyện cho rõ ràng rồi cùng ba mẹ rời đi ngay lập tức.
Đến trước phòng ngủ, Từ Vĩnh An mở cửa cho tôi rồi nhẹ giọng nói: “Mấy ngày gần đây tâm tình của công tử không được tốt lắm, lát nữa phu nhân chậm rãi nói chuyện, mong ngài đừng tái chọc giận công tử”.
Tâm tình của anh ta không vui chẳng lẽ tôi vui sao? Tôi nhìn lướt qua Từ Vĩnh An một cái rồi lập tức đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong tôi không khỏi hoa mắt.
Đó là một căn phòng giống như cung điện vậy, ánh đèn sáng lung linh bốn phía khiến cho căn phòng trở lên rực rỡ lấp lánh, bên trong có một chiếc giường lớn, một khu trang điểm với tấm gương rất to, kệ tháp để mỹ phẩm…Tất cả đều được làm bằng thủy tinh trong suốt khiến cho ánh mặt trời chiếu vào tạo ra hiệu ứng cộng hưởng làm người ta hoa mắt.
Mọi đồ vật trong phòng đều cực kỳ trân quý và tinh tế, từ thảm lông dày mượt tới rèm cửa nhung ba lớp, tới bộ chăn ga gối mượt mà như lụa.
Thứ nổi bật nhất trong phòng chính là bộ đèn trùm lộng lẫy gần như chiếm cứ một nửa trần nhà với vô số hạt thủy tinh lóng lánh như muốn thay mặt trời tỏa sáng cho căn phòng.
Xem ra tất cả đều thay đổi so với mấy tháng trước…..
từ con người tới cảnh vật.
Tôi chậm rãi đi tới bên cửa sổ và phóng mắt ra tầm xa, nơi kia là bình nguyên bao la, nơi tôi và Quân Lâm đã từng cùng nhìn về một hướng và thề thốt cùng nhau.
Lời nói ngày nào của anh ta như vang vọng bên tai tôi… Không biết Quân Lâm đứng cạnh tôi từ lúc nào, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, trước ngực còn đeo huy hiệu từ buổi họp báo sáng nay của Trung Tuấn Gia Hoa, chắc hẳn anh ta vừa trở về từ buổi họp báo đó.
Cảm giác được sự xuất hiện của anh ta tôi chậm rãi xoay người lại, cất giọng rin rít: “Diệp Tuấn Ngạn”.
Anh ta ngây ngốc nhìn tôi rất lâu rồi mới phục hồi tinh thần lại mỉm cười nói: “Em thích nơi này chứ?” “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi không muốn lãng phí thời gian nói chuyện phiếm với anh ta nên đi thẳng vào vấn đề.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi cất giọng ôn hòa: “Anh muốn em ở lại nơi đây”.
Tôi quả thật tưởng mình nghe lầm, tôi lập tức trừng mắt nhả ra từng chữ: “Anh đừng có nằm mơ”.
“Anh biết anh nợ em rất nhiều, từ khi ở bên anh em đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng sau này anh hứa anh sẽ bồi hoàn lại cho em tất cả”.
Anh ta trầm giọng nói.
Tôi thấy thật nực cười cho những gì anh ta vừa nói: “Tôi không cần, đừng có nói với tôi những điều vô nghĩa như thế nữa, tôi muốn rời khỏi đây, ngay lập tức!”.
Chỉ thấy giọng điệu của anh ta trở nên ôn nhu hơn: “Không phải em đã từng nói “Mãi mãi không rời xa anh sao?”” Hóa ra anh ta vẫn còn nhớ rõ những gì tôi đã từng nói nhưng vì sao anh ta lại quên những gì anh ta đã nói? Những lời đó của anh ta làm tôi bừng tỉnh, tôi tuyệt tình nói: “Đến giờ anh vẫn còn không hiểu được sao, vậy để tôi nói rõ cho anh hiểu, anh đừng bao giờ vọng tưởng là tôi sẽ cam chịu làm thiếp thất của anh một lần nữa?” “Được, vậy anh hỏi em, em có muốn anh ngừng cho vay khoản tiền bốn triệu kia không?” Anh ta cứng rắn hỏi ngược lại tôi.
Tôi không thể tin là anh ta lại có thể làm những chuyện vô liêm sỉ như thế nên không ngần ngại dương tay tát cho anh ta một cái.
Chỉ thấy “bốp” một cái, năm ngón tay tôi hằn rõ vết trên mặt anh ta, tôi cũng không ngờ là anh ta không né tránh để mặc tôi phát tiết.
Tôi hận nhất là bị người ta gây sức ép: “Anh đừng ép người quá đáng, cùng lắm là ba tôi không cần tiền của anh là được chứ gì?” Tôi tin tưởng là ba sẽ tình nguyện buông Tân Vực chứ không chịu nhìn tôi chịu nhục.
“Đúng vậy, ba của em có thể vì em mà buông tay tất cả nhưng liệu em có thể nhìn ông ấy vì em mà buông tay tất cả không?” Quân Lâm bước từng bước về phía tôi.
“Em nhẫn tâm làm cho ông ấy táng gia bại sản, rơi vào cảnh nợ nần chồng chất sao?” Đúng, anh ta nói rất đúng.
Tôi không thể để ba vì mình mà buông xuôi bao nhiêu năm tâm huyết, không thể để cho mẹ phải từ bỏ cuộc sống an nhàn sung sướng, không thể để cho Lăng Tử bỏ lỡ cơ hội đi du học.
Nước mắt tôi cứ lã chã tuôn rơi, chỉ một lát sau tôi nghe thấy tiếng khóc của chính mình….
Anh ta nắm lấy cổ tay của tôi cố kéo tôi vào lòng anh ta, miệng lắp bắp: “Quân tử, thực ra anh…” “Buông, buông ra…”.
Tôi theo bản năng kháng cự sự đụng chạm của anh ta, do dùng sức quá mạnh nên tôi bắt đầu thở gấp kèm theo đó là tiếng ho khù khụ.
Đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Quân Lâm vẫn không chịu buông tôi ra mà lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?” Đó là Từ Vĩnh An: “John Sachs đã xuống máy bay Bắc kinh, mời công tử nhanh chóng trở về để kịp giờ tham gia tiệc tiếp đón”.
Lực đạo cái xiết tay của Quân Lâm có vẻ giảm đi, tôi thấy thế nên tranh thủ rút tay về rồi trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta vẫn không để ý tới phản ứng của tôi mà khẽ giơ tay lên định vuốt lại mấy sợi tóc rối bên má tôi nhưng tôi quăy ngoắt mặt đi khiến cho bàn tay của anh ta khựng lại giữa không trung.
Có lẽ sợ tôi phản ứng tiêu cực nên anh ta cũng không dám cưỡng ép gì tôi nữa mà thở dài quay người đi, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu liếc tôi một cái: “Em ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt, vài ngày nữa xong việc anh sẽ về với em”.
Sau đó tôi ngồi lặng thinh trong phòng một mình cho đến khi ba bước vào.
“Ba…..”.
Tôi lúc này mới có phản ứng trở lại, nhào vào lòng ba, cảm giác lúc này giống y như ngày xưa, cứ mỗi lần bị tổn thương tôi đều nhào vào lòng ba mẹ òa khóc.
“Con gái”.
Ba nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vì ba mà con phải chịu thiệt thòi, hay là ba….” Vẫn nằm trong lòng ba tôi lắc đầu quầy quậy, tôi không thể để cho cả nhà phải chịu khổ chỉ vì tôi được: “Không được đâu ba, ba nếu không nghĩ cho mẹ cũng phải nghĩ cho Lăng Tử”.
Tương lai Lăng Tử còn dài, cậu còn phải thay tôi hoàn thành ước nguyện bao năm của ba mẹ – đó là học hành giỏi giang để mai này công thành danh toại.
Tôi càng cảm thấy Quân Lâm là một người đàn ông sâu lường khó đoán định.
Anh ta sớm biết là nếu dùng người nhà để bức ép tôi thì hiển nhiên tôi sẽ không phản kháng, ba mẹ tôi cũng không thể can thiệp vào quyết định của tôi nên chẳng mấy chốc tôi sẽ đi vào khuôn khổ.
Chắc hẳn anh ta đã có dự mưu từ trước, từ khi anh ta bắt đầu giục giã tôi trở về Bắc Kinh và cũng là từ lúc anh ta quyết định số phận khoản tiền cho Tân Vực vay.
Tôi và anh ta đều bị người ta tính kế cho sập bẫy, tôi thê thảm hơn là ngay sau đó đã bị anh ta tính kế ngay lập tức.
Tôi nghĩ rằng Đỗ Hạo Hành, Đỗ Tố Hành có chết cũng không thể ngờ rằng âm mưu gây khó dễ việc vay tiền của Tân Vực của họ lại trở thành cái cớ để tôi không thể rời xa Quân Lâm.
Thật nực cười khi những kẻ mong muốn tôi và Quân Lâm rời xa nhau nhất lại chính tay buộc chặt tôi và Quân Lâm lại cùng một chỗ.
Vận mệnh đúng là luôn trêu cợt con người… Vì nguyên nhân đó, tôi lựa chọn ở lại Điệp trang……..
Bệnh tình của tôi ngày một nặng thêm, chừng nào mùa đông chưa qua tôi chưa thể mơ tưởng tới một thân thể khỏe mạnh.
Hôm đó tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy giọng Anh Thẩm: “….Ngài đừng bực tức, không phải là bác sỹ không muốn mà là vì tinh thần của phu nhân không được tốt nên có uống thuốc vào cũng không hấp thụ được, kỳ thực đây là một loại tâm bệnh….” Mở mắt ra tôi thấy Quân Lâm đang ngồi cạnh giường, anh ta đang nhìn tôi đau đáu, vừa thấy mặt anh ta tôi lập tức nhăn nhó mặt mũi quay đi nơi khác.
“Anh biết em rất chán ghét anh nhưng em cũng không thể trút giận nên thân thể em như thế này được”.
Quân Lâm định đưa tay sờ trán tôi, đoán biết ý định của anh ta nên tôi sớm có phòng bị.
Tôi quay người nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi hét lên: “Anh tránh ra”.
Quân Lâm xấu hổ nhìn tôi một lát rồi buồn bã nói: “Em đúng là không biết phân biệt phải trái tí nào”.
Đúng lúc này mẹ tôi bê một bát thuốc bước vào, bà cũng không thèm nhìn Quân Lâm lấy một cái: “Quân tử còn phải nghỉ ngơi, anh không cần ở lại đây làm gì”.
Trong lòng tôi thầm biết ơn mẹ vì dù sao Quân Lâm cũng rất nể mặt mẹ nên không dám bắt nạt tôi nữa mà khôi phục vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi phòng.
“Con gái à, con cũng đừng so đo với loại người này làm gì”.
Mẹ đỡ tôi ngồi dậy nói: “Nào, chúng ta uống thuốc nào”.
Kỳ thực mẹ còn so đo hơn cả tôi, vừa nhìn thấy Quân Lâm sắc mặt của mẹ còn khó coi hơn tôi rất nhiều.
Tôi thấy mình đã lớn bằng này mà còn để mẹ lo lắng cho từng tí một, quả thật nghĩ lại cũng thấy rất áy náy.
Anh Thẩm nói rất đúng, tôi là bị tâm bệnh chứ không phải thân bệnh, tôi mượn bệnh tật để trốn tránh với hiện thực trần trụi.
Nghĩ thế tôi tự nói với bản thân mình là từ hôm nay phải cố uống thuốc để mau khỏi bệnh để có thể đứng đối diện với mọi sự, trong đó bao gồm cả Quân Lâm.
Mấy ngày hôm nay Quân Lâm rất ít khi ghé lại Điệp trang, có lẽ là anh ta đang bận rộn với lễ cưới với Tố Hành, cần ở nhà đóng vai hiền phu hoặc tất bật tham gia các yến hội của giới quý tộc để khoe khoang đôi tân hôn trai tài gái sắc.
Ba cũng phải sớm trở về nhà lo việc chèo chống công ty vì thế ở lại Điệp trang chỉ còn có mẹ, Tử Mĩ, tôi và vợ chồng Anh Thẩm.
Ngôi nhà rộng lớn như vậy mà chỉ có từng ấy người nên rất im ắng tĩnh mịch.
Trạng thái này kéo dài cho đến khi Lăng Tử xuất hiện.
Vào tết âm lịch, Ba và Lăng Tử bay tới đây đoàn tụ cùng mấy mẹ con tôi.
Đêm 30 Lăng Tử bế Tử Mĩ ra ngoài sân bắn pháo hoa.
Ba mẹ đứng cạnh nhìn, tôi lại nhớ tới mỗi năm tết ở phương Nam, ba mẹ đều đưa tôi và Lăng Tử tới ngoại ô bắn pháo hoa, cuối cùng cả nhà đốt một băng pháo nổ.
Đang chìm trong suy nghĩ thì một tiếng nổ đing đang vang lên bên tai tôi, hóa ra đó là tiếng pháo đón mừng năm mới.
“Chị còn đứng đó làm gì, mau lại đây giúp em đi”.
Lăng Tử la lớn rồi két tôi ra ngoài.
Tính trẻ con trong tôi vẫn còn chưa hết nên chỉ nghe thấy thế tôi cũng ào chạy ra với cậu, mẹ muốn ngăn tôi cũng không được nên dặn dò: “Con cẩn thận chút”.
Tôi cầm lấy một que pháo bông rồi châm lửa, pháo lóe lên từng tia sáng lấp lánh, tôi vui vẻ hò hét: “Tử Mĩ, con nhìn mẹ biểu diễn này”.
Tôi vừa nói vừa cầm pháo bông chuyền từ tay này sang tay khác rồi xoay đi xoay lại mấy vòng, trông như người đang biểu diễn xiếc vậy.
Tử Mĩ cũng bắt chước tôi chạy vòng vòng, khuôn mặt bụ bẫm của bé lộ ra nụ cười giòn tan đáng yêu.
Quả thực lâu nay tôi đã quên mất rằng trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều niềm vui nên lúc trước tôi thực phí phạm thời gian nằm trên giường.
Cuối cùng ba mẹ châm bánh pháo đón mừng năm mới, tôi bịt chặt lỗ tai cười toe tóet.
“Lâu lắm rồi mới có lễ mừng năm mới đông vui náo nhiệt thế này”.
Lăng Tử nhìn tôi nói.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi ồ lên một tiếng.
“Lúc chị không có nhà, năm mới tới mọi người đều không đốt pháo, không khí cũng trầm tĩnh lắm”.
Trong mắt cậu không giấu được vẻ mất mát.
Kỳ thật 3 năm qua ở Diệp gia tôi cũng trải qua lễ mừng năm mới rất đạm mạc.
Bởi cứ đêm 30 ba phải đi dự yến tiệc tại khách sạn, tuy rằng người tham dự yến hội không nhiều lắm nhưng kiểu gì cũng phải có Quân Lâm và chú hầu rượu cùng ba cho đến khi say xỉn mới trở về nhà.
Vì thế giao thừa năm nào tôi cũng phải tất bật chăm sóc một người say rượu.
Khi đó tôi dốc lòng chăm sóc cho Quân Lâm mà không hề cảm thấy cô đơn hay thiệt thòi, không cần tiếng vỗ tay, tiếng pháo rang bởi lúc đó trong lòng tôi đã ngầm định cả đời này Quân Lâm là người đàn ông duy nhất của mình và tôi hạnh phúc vì được chăm sóc cho anh.
Một giọt nước mắt tuôn trào xuống má, tôi kín đáo lau đi vì sợ ai đó nhìn thấy sẽ cảm thấy mất vui.
Lăng Tử lên tiếng gọi tôi: “Tỷ tỷ, lại đây với em chút”.
Tôi đi theo Lăng Tử lên tầng và bước vào thư phòng, nơi đây trước kia là thư phòng của ông nội Quân Lâm nên dù toàn bộ căn nhà này được sửa lại riêng căn phòng này vẫn giữ nguyên như cũ.
Trên tường vẫn treo nhiều ảnh như trước.
Lúc hai chị em bước vào phòng ba đang săm soi từng bức ảnh chụp.
“Ba”.
Lăng Tử gọi to.
Ba phát hiện ra chúng tôi nên quay đầu lại gật gật đầu.
Sau đó ba chậm rãi nói: “Ba chưa nghĩ ra được là sau này mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Ba định sẽ bán dần cổ phần của Tân Vực ra ngoài, như vậy không cần đợi đến khi công trình Du Hương hoàn thành, chúng ta vẫn có thể thoát khỏi sự khống chế của Trung Tuấn Gia Hoa”.
Tôi khẽ nhíu mày: “Nhưng Tân Vực là tâm huyết bao năm của ba”.
Tôi thực không đành lòng nhìn ba vì tôi mà buông xuôi Tân Vực.
“Đối với ba thì không gì có thể quan trọng hơn con, chỉ cần sau này con hạnh phúc là được”.
Ba kiên định nói “Đến con kiến còn phải sống tạm bợ nên thời gian tới chị nhẫn nại một chút để tiếp tục sống ở nơi đây”.
Lăng Tử nói tiếp.
Nhìn hai người họ tôi không biết nên nói gì lúc này, chỉ có thể đứng yên rơi lệ, dùng hết sức gật đầu lia lịa.
“Còn có điều này nữa, con gái”.
Ba nhìn vào mắt tôi nửa muốn nói nửa không.
“Gì cơ ạ?” Tôi có chút mê mang nhìn ông.
Ông nhìn về phía ảnh chụp gần đấy, đó là tấm ảnh Quân Lâm chụp chung cùng gia đình anh ta rồi chậm rãi nói: “Con cũng đừng nên quá oán hận Quân Lâm bởi vì một người đàn ông phải gánh rất nhiều trách nhiệm hơn một người phụ nữ, là đàn ông phải có đại nghiệp của riêng mình…” “Vì đại nghiệp của anh ta mà anh ta có thể hi sinh con sao?” Tôi không rõ vì sao ba phải nói tốt cho Quân Lâm nên có chút giận dỗi.
“Ba chỉ không muốn con cứ phải sống mãi trong oán giận”.
Ba tiến tới gần tôi khẽ vuốt vuốt tóc tôi.
“Nếu cứ thù hận một người thì bản thân mình cũng không thể có một ngày được thanh thản đâu con ạ”.
Tôi làm sao mà không biết, đương nhiên tôi biết chứ, nhưng tôi vô pháp tha thứ cho anh ta bởi yêu càng sâu thì hận càng thâm, đạo lý đó ai ai cũng hiểu.
Mùng 8 tết ba mẹ và Lăng Tử lên máy bay về quê thăm họ hàng thân thích, tôi mang theo Tử Mĩ ra tận sân bay tiễn đưa.
“Con cẩn thận một chút, mẹ về nhà có chút việc rồi sẽ nhanh chóng quay lại đây với con”.
Mẹ luôn coi tôi như là trẻ con vậy, chỉ sợ khi bà rời xa tôi cuộc sống của tôi lại tiếp tục phát sinh biến cố.
Tôi cười cười: “Mẹ an tâm, con biết rồi”.
Những ngày tết âm lịch, Diệp gia liên tục thiết yến nên chắc Quân Lâm cũng bận túi bụi tham gia các bữa tiệc xã giao nên chắc không có thời gian tới đây làm phiền tôi,nghĩ thế tôi an tâm trở về nhà.
Ai ngờ vừa về tới sân đã thấy chiếc ôtô đen của anh ta đõ sẵn ở đó, nhìn qua tôi đã đoán ra đó là Quân Lâm vừa đến nên vội vàng giao Tử Mĩ cho Anh Thẩm bế rồi trở về phòng mình.
Tôi không muốn nhìn thấy anh ta chút nào.
Không nghĩ rằng vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Quân Lâm ngồi sẵn trên giường, áo khoác cởi vứt lung tung trên ghế, càvạt cũng bị tháo tung ra vứt trên bàn, cúc áo cũng cởi gần hết, bộ dáng trông rất tiêu điều mệt mỏi.
Chán ghét tôi định quay lưng rời đi thì nghe thấy anh ta cất giọng: “Em về rồi à?” Tôi tiếp tục không để ý tới anh ta và bước chân ra ngoài thì Quân Lâm đột nhiên bật dậy chạy nhanh tới bên tôi kéo chặt lấy cổ tay tôi, bức tôi phải quay mặt về phía anh ta.
Tôi nhìn vào mắt anh ta lúc này đang đỏ sọng hằn lên cả tia máu, gằn giọng: “Buông ra”.
Vừa nói tôi vừa cố hết sức vùng vẫy.
“Anh ngồi hơn mười tiếng trên máy bay để trở về đây với em mà em nỡ đối xử với anh như thế này sao?” Quân Lâm dùng sức kéo tôi vào lòng trong khi tôi vẫn cương quyết giãy giụa đấm đã.
Nghe thấy anh ta nói ra những lời đó, tim tôi thật có chút xao động, tôi ngừng giãy giụa mà để mặc anh ta ôm tôi vào lòng, tôi dán má vào ngực anh nghe tim anh đập, “thình thịch” từng tiếng vang lên dồn dập.
Tôi cân nhắc một lúc rất lâu rồi mới lên tiếng: “Quân Lâm…” Quân Lâm hơi bất ngờ khẽ gỡ tôi ra khỏi ngực rồi ép mặt tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi đượm vẻ chờ mong.
‘Việc đến nước này rồi nếu cứ căng thẳng mãi sẽ mệt mỏi cho cả hai…”.
Tôi nhìn anh ta dò xét rồi nói tiếp: “Anh có thể niệm tình tôi tận tâm hầu hạ anh bao nhiêu năm, cũng không cần đến danh phận mà vẫn sinh cho anh hai đứa con mà thả tôi đi có được không?” “Thả em đi ư?”.
Anh ta thì thào hỏi ngược lại tôi sau đó cười khổ một cái: “Anh thả em rồi thì ai có thể thả anh đây?” Vốn đã quen với một hình ảnh Quân Lâm cao ngạo bễ nghễ luôn được vạn chúng kính ngưỡng nên giờ đây nhìn vẻ mặt ảo não bất lực của anh ta tôi mới biết hóa ra con người ta cũng có những giây phút không thể tự mình làm chủ.
Tim tôi lại như bị ai bóp nát.
Nhưng cũng không thể trách tôi được bởi tất cả là do anh ta gieo gió gặt bão….
Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, mở cửa ra vẫn là Từ Vĩnh An, vừa nhìn thấy tôi anh ta vội nói vọng vào bên trong: “Công tử, kinh thành gọi điện thoại tới”.
Quân Lâm buông tay tôi ra rồi bước ra ngòai nghe điện thoại.
Từ Vĩnh An vốn định rời đi ngay nhưng nhìn thấy bộ dạng của tôi anh ta ngập ngừng một lát rồi quay đầu lại nhìn tôi nói: “Từ trước Tết tới giờ công tử vẫn họp ở bên Mỹ, sáng nay mới trở lại Bắc Kinh, vì quá thương nhớ phu nhân nên chưa kịp về nhà đã lên máy bay đến thẳng đây thăm ngài”.
“Thế thì làm sao?” Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đi tới bên giường ngồi xuống.
Tôi thầm nghĩ nếu vừa nãy Quân Lâm đồng ý với yêu cầu của tôi có phải tốt biết mấy không, đỡ cho cả nhà tôi phải tính toán đi đường vòng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.