Chương 20
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Không hiểu vì sao từ thời điểm đó trở đi, tính tình Quân Lâm đột nhiên thay đổi, anh ta trở nên cáu kỉnh hơn với mọi người xung quanh, chỉ khi ở bên tôi anh ta mới có vẻ ôn hòa một chút.
Hôm đó tôi đang lật mấy trang báo thời trang xem mấy mẫu quần áo mới, Quân Lâm ngồi bên cạnh lướt web, ngoài cửa gió thu hiu hiu mát lạnh, lá cây bắt đầu ngả vàng và lác đác rụng xuống sân.
Từ Vĩnh An gõ cửa rồi nhanh chóng bước vào phòng, sau khi bước đến bên cạnh Quân Lâm anh ta cúi người xuống thì thầm mấy câu.
Nghe xong, vẻ mặt Quân Lâm tựa hồ rất kinh ngạc, vài giây sau anh ta thốt lên: “Thật không?” Tôi cảm nhận có gì đó hơi khác lạ nên ngừng đọc báo mà chăm chú quan sát bọn họ, vẻ mặt Quân Lâm dần trở nên giận dữ, Từ Vĩnh An lúc này trông giống như con chim sợ cành cong đứng nép sang một bên, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi cầu cứu.
“Có chuyện gì thế?” .
Tôi tỏ vẻ quan tâm bởi rất hiếm khi Quân Lâm tỏ ra giận dữ như vậy trước mặt tôi như vậy.
Như chợt nhớ tới sự có mặt của tôi, Quân Lâm khôi phục thần sắc: “Không có gì”.
Sau đó quay đầu nói với Từ Vĩnh An: “Anh về trước đi”.
Cứ mỗi khi cần thông báo một tin tức nào đó không tốt, Từ Vĩnh An luôn lựa chọn lúc tôi đang ở cạnh Quân Lâm để báo cáo bởi anh ta biết trước mặt tôi Quân Lâm sẽ không bao giờ gây khó dễ gì cho anh ta hay bất kỳ ai.
Ăn cơm trưa xong Quân Lâm tức tốc chuẩn bị hành lý về Bắc Kinh.
“Quân tử, lấy giúp anh cái càvạt màu lam có sọc nghiêng ở góc bên phải trong tủ với”.
Vừa vào phòng Quân Lâm lôi vali ra chuẩn bị soạn đồ.
Tôi bước tới tủ quần áo lấy càvạt ra rồi thắt hộ anh ta, Quân Lâm vẫn đứng im không nhúc nhích, để trán gần sát với mặt tôi.
Lúc tôi sắp thắt xong Quân Lâm đột nhiên lấy tay nâng mặt tôi lên rồi nhắm mắt lại đặt môi anh lên môi tôi.
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi theo phản xạ đẩy anh ta ra: “Anh làm gì thế?”.
“Em…” Quân Lâm hơi đăm chiêu nhìn tôi rồi nở nụ cười: “Xem ra chỉ có anh đối với em là thật lòng mà thôi”.
Sau đó quay về gương tự sửa sang lại cà vạt.
Nhìn biểu hiện khác thường của anh tôi có cảm giác hơi kỳ quặc.
Trước khi rời đi Quân Lâm nói với tôi: “Anh đi vài ngày mới trở lại” Từ khi Trung Tuấn Quốc tế thành lập tới nay, hầu hết thời gian Quân Lâm đều ở Thượng Hải, nói đúng hơn là ở Điệp trang.
Tất nhiên còn có thêm nguyên nhân nữa là thái độ của tôi đối với anh đã mềm mại hơn trước rất nhiều.
Hôm sau đọc báo tôi mới biết nguyên nhân của sự khác thường của Quân Lâm, đó là một tin tức cực kỳ sốt dẻo: Mục Thanh Vân và Lâm Tử Đàn tuyên bố cuối tuần này sẽ đính hôn.
Trong cả năm vừa rồi, Trung Tuấn Quốc Tế và ngân hàng An Ngân của Mục Thanh Vân luôn cạnh tranh rất ác liệt, nghe nói Quân Lâm và Mục Thanh Vân đều công khai tuyên chiến với nhau trên báo chí và các phương tiện thông tin đại chúng.
Ngay cả Linh Linh cũng hỏi tôi rằng đâu là sự thật đâu là tin đồn nhưng tôi nào dám mở miệng hỏi Quân Lâm bởi cái tên Mục Thanh Vân đối với Quân Lâm mà nói vẫn giống như tâm bệnh vậy.
Mục Thanh Vân và Tử Đàn kết hôn với nhau, người ngoài nhìn vào thì thấy đây là một sự kết hợp rất truyền thống nơi hào môn thế gia – vương tử và công chúa sánh vai cùng nhau.
Sự kết hợp giữa Diệp gia và Mục gia sẽ mang tới lợi ích lớn cho cả hai bên bởi sự tương trợ chặt chẽ với nhau trên chốn thương trường.
Nhưng ai ai cũng đều biết quan hệ giữa Quân Lâm và Mục Thanh Vân trên thương trường rất căng thẳng, có thể gọi là địch nhân số một vậy mà đột nhiên hai người trở thành bà con thân thích cho nên sẽ họ sẽ đua nhau đoán già đoán non nội tình ấn giấu bên trong? Có lẽ chính Quân Lâm cũng không rõ ràng cho lắm.
Nhìn vẻ kinh ngạc ngày hôm qua của Quân Lâm cũng đủ thấy anh ta không hề cảm kích trước sự hi sinh của cô em họ này mà có phần tức giận.
Anh ta tức giận, vì sao vậy? Vì mình là người cuối cùng được biết hay là vì việc kết hợp này sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc chiến của anh ta? Tôi âm thầm tự đặt câu hỏi cho chính mình.
Thực tế thì đối với bản thân tôi, tin tức này cũng rất bất ngờ và đáng kinh ngạc, thực lòng tôi không hiểu tại sao đột nhiên Mục Thanh Vân lại quyết định như vậy? Chẳng lẽ theo đúng như lời anh ta đã từng nói với tôi, thương trường là chiến trường, nếu không có quan hệ hôn nhân thì mọi hứa hẹn trên thương trườngđều là bọt biển, cho nên anh ta đã lựa chọn cưới Tử Đàn để có thêm hậu thuẫn vững chắc? Hay là tình yêu mà anh ta dành cho cô ta mới trỗi dậy và trở nên mãnh liệt, điều mà trước kia anh đã mù mắt không nhận ra? Hay là vì nguyên nhân khác? Kể từ sau khi bị người ta liên tục tính kế và cho sập bẫy, tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm với những tin tức kiểu này, suy nghĩ cũng phức tạp hơn rất nhiều, tôi học được một điều là có nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngòai …… Liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi mà không tìm dược câu trả lời, tôi càng cảm thấy hoang mang.
Tôi thật sự là một kẻ ngu ngốc, có rất nhiều chuyện tôi có tự hỏi trăm nghìn lần cũng không thể tự mình tìm ra đám án.
Sau nửa tiếng suy nghĩ, tôi hài lòng với đáp án là mọi sự đều do “Sự đời khó liệu, thế nhân khó lường”, nếu không làm sao tôi có thể từ chính thê của Quân Lâm trở thành tình nhân trong bóng đêm thế này? Trên đời này liệu còn có chuyện gì không thể xảy ra được nữa không? Hay là từ khi tôi rời đi, Mục Thanh Vân và Tử Đàn phát sinh tình cảm… Đang ăn bữa sáng để chuẩn bị rời nhà thì tôi nhận được điện thoại của ba.
Lúc này Tử Mĩ đã đi nhà trẻ, mỗi ngày Ngọc Nhiễm đều đưa bé đi học, tôi cũng nghe theo lời Linh Linh cho bé học ở một trường mẫu giáo cao cấp có dạy cả tiếng Anh.
Một tuần bốn buổi sáng bé đều phải đi học, tôi tự hào khoe với mọi người là bé đi học để lĩnh hội những kiến thức cao cấp nhất nhưng trong thâm tâm tôi biết bé chỉ học nói cho vui mà thôi.
“Có chuyện gì vậy ba?” Tôi hỏi.
“Là như thế này, ba và mẹ con, em con đã được duyệt thị thực.
Bởi vì trường hợp của con trình đơn muộn hơn nên chắc phải đợi một thời gian nữa mới được duyệt”.
Ba nói.
“Vậy ạ? Thế ba và mẹ bao giờ đi ạ?” Tôi hỏi tiếp.
“Đây cũng là điều ba mẹ đang băn khoăn, liệu con có thể ở đấy một mình không?” “Không sao đâu ạ.
Ba mẹ cứ qua bên đó trước, sau đó giúp con hoàn thiện thủ tục ở bên đó, có khi lại nhanh hơn bên này”.
Lần trước ba mẹ đi Úc về, ba bị ốm khá nặng nên mẹ phải ở nhà chăm sóc ba, không thể đến đây ở cùng tôi.
Cho nên mấy tháng nay chỉ có tôi và Tử Mĩ quây quần cùng nhau nên dần dần tôi cũng quen dần với cuộc sống kiểu như thế này.
“Hiện tại số cổ phần của ba ở Tân Vực đã sắp bán được quá nửa nên ba sẽ nhanh chóng không còn là cổ đông lớn nhất nữa, người có cổ phần lớn thứ hai sẽ trở thành quản lý tài chính của công ty, như vậy đến lúc đó ba không còn phải chịu trách nhiệm với những khoản vay của Tân Vực nữa”.
Ba dõng dạc nói tiếp: “Cho nên rất nhanh thôi chúng ta sẽ không bị người khác uy hiếp, con cũng có thể có được tự do.
Khi đó cho dù con có được duyệt nhập cư hay không ba cũng sẽ đón con và Tử Mĩ sang đó”.
“Con biết rồi ba.
Con sẽ chăm sóc bản thân và Tử Mĩ tốt cho tớ khi ba đón bọn con đi”.
Tôi hiểu được rằng có những việc không thể gấp gáp được.
Buổi tối chủ nhật hôm đó Linh Linh hẹn tôi ra ngoài ăn tối.
“Sao chị ăn ít vậy?” Nhìn chị ăn có vài miếng thịt viên tôi kinh ngạc hỏi.
“Chị muốn giảm béo nha”.
Lúc này Linh Linh vừa mới sinh ra một bé trai nặng 3,5kg nên chị tích cực giảm cân để về dáng cũ.
“Chị không phải cố gắng giảm cân làm gì đâu, chỉ cần chị tự mình trông con vài tháng là có thể trở về y như trước thôi mà”.
Tuy rằng lúc Tử Mĩ còn bé, mẹ và Dì Thanh vẫn giúp tôi trông bé nhưng tôi cũng chứng kiến hết sự vất vả của bọn họ nên biết việc chăm con nhỏ vất vả thế nào.
“Đúng vậy”.
Linh Linh cầm lấy tay tôi mắt rơm rớm vì xúc động.
“Tiểu quỷ đó, mới sinh ra đã giống một tên hỗn đản ma vương rồi, đêm nào cũng khóc nháo làm chị không ngủ được, thần kinh sắp đứt ra rồi đây này!” Ăn cơm xong đã khoảng gần 9 giờ, Linh Linh gọi người tính tiền để chuẩn bị ra về thì ánh mắt của chị bỗng dưng ngưng trệ nhìn về phía xa.
Tôi còn đang kỳ quái định mở miệng hỏi thì đã nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc vang lên: “Vương phu nhân” Không cần quay lại tôi cũng biết đó là Quân Lâm.
“Chào anh, anh cứ gọi tôi là Linh Linh là được rồi”.
Khóe miệng Linh Linh vẫn giữ nguyên ý cười, hai mắt dán chặt vào Quân Lâm, quả thật là dáng vẻ của fan cuồng gặp phải thần tượng.
“Vậy à? Tôi đã thanh toán cho hai người xong cả rồi”.
Quân Lâm nhìn Linh Linh cười cười.
Sau đó chuyển hướng sang tôi: “Quân tử, chúng ta đi thôi”.
Tôi cầm túi lên nhìn Quân Lâm hỏi: “Sao anh lại tới đây?” “Lúc anh về tới nhà nghe Anh thẩm nói là em hẹn bạn ăn tối cho nên anh cố ý ra đây để đón em về”.
Tôi cùng Linh Linh sánh bước ra ngoài nhà hàng, Linh Linh ở bên tai tôi thì thầm: “Xem ra anh ta đối với em không tệ chút nào nha!”.
Tôi không thèm nhìn chị, xem ra chị đã bị Quân Lâm đánh thuốc mê rồi nên thần chí mới mơ màng như vậy.
Linh Linh rõ ràng tự mình lái xe đến đây nhưng lại đồng ý để Quân Lâm đưa về nhà, dọc đường đi chị luôn mồm hỏi Quân Lâm bao nhiêu vấn đề.
Tôi không khỏi xấu hổ thay cho chị vì đều đã lớn bằng này, cũng đã là mẹ trẻ con rồi lại vẫn còn hồn nhiên như gái mới lớn.
Chia tay Linh Linh sau tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi quay sang hỏi Quân Lâm: “Vì sao anh về sớm như vậy?” Hôm nay chính là ngày Mục Thanh Vân và Tử Đàn kết hôn, theo lý thuyết thì Quân Lâm phải rất bận bịu mới đúng.
“Nhớ em nên mới trở lại sớm”.
Quân Lâm cười cười, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm ra khung cảnh bên ngoài.
“Không nghĩ thế thì đừng có cố tỏ vẻ”.
Nhìn vẻ lơ đễnh của anh ta tôi lạnh lùng nói.
Ánh mắt Quân Lâm vội vàng chuyển sang mặt tôi: “Chỉ cần em chừa cho anh nửa điểm mặt mũi, em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm”.
Về đến nhà Quân Lâm liền vào thư phòng làm việc tiếp, tôi chơi với Tử Mĩ một lát rồi về phòng ngủ.
Một lúc sau Quân Lâm bước từ phòng tắm ra ngoài rồi tới bên tôi nhẹ nhàng gọi: “Quân tử” Vừa nói hay tay anh vừa khoác lên vai tôi.
Tôi hiểu ý anh ta muốn cái gì nên định giúp anh ta cởi áo tắm nhưng Quân Lâm bỗng nhiên nói: “Đừng”.
Hôm nay anh ta có tâm sự gì hay sao mà tự nhiên lại tỏ vẻ mèo chê mỡ thế này.
Tôi nghi hoặc ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em muốn gặp Tử Thiện không?” Quân Lâm ghé sát vào tai tôi nói.
“Anh….
nói …Tử Thiện sao?” Nghe tới tên Tử Thiện tôi nhẹ buông tay.
“Ừ”.
Lúc này bàn tay Quân Lâm mới len vào vạt áo tôi bắt đầu chu du: “Cuối tuần này con sẽ tới Thượng Hải tham gia cuộc thi hùng biện toàn quốc của học sinh cấp hai”.
Cả năm nay tôi chưa gặp lại Tử Thiện nên nỗi khát vọng gặp bé ngày ngày bùng cháy trong tôi, hôm nay nghe Quân Lâm nhắc tới bé trong đầu tôi lại vang lên âm thanh tha thiết của bé…… Nguyên tội Sau khi biết Tử Thiện sẽ tham gia cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh cấp toàn quốc tôi cực kỳ hưng phấn.
Trình độ tiếng anh của Tử Thiện khiến tôi còn cảm thấy mặc cảm vì trình độ của mình có khi còn kém cỏi hơn so với bé, đó là kết quả của việc Quân Lâm đã bắt bé học tiếng Anh từ bé một cách nghiêm túc, ở nhà anh cũng luôn bắt Tử Thiện nói chuyện với anh bằng tiếng Anh để cho bé quen dần.
Cuộc thi diễn ra tại Hội trường của một trường cao đẳng nổi tiếng ở Thượng Hải, phần đầu là dành cho khối cấp một, sau đó mới tới khối cấp 2.
Trước khi cuộc thi chính thức bắt đàu tôi vội vàng bước vào hội trường, ngồi dựa vào cánh gà một bên để không ai chú ý tới mình.
Ngồi bên cạnh tôi là một vị phu nhân sang trọng, bà quay sang hỏi tôi: “Cô là giáo viên sao?” Tôi vốn đang rất tập trung vào tiết mục của các bé nên không để ý tới câu hỏi của bà, mãi lúc sau mới giật mình lắc lắc đầu.
Tôi rất muốn trả lời bà rằng tôi là phụ huynh của thí sinh nhưng nếu là phụ huynh của thí sinh thì phải đứng ra chỗ dễ nhìn nhất để vỗ tay tự hào vì con cái.
“Vậy cô là…” Bà ta dường như rất hứng thú với thân phận của tôi.
“Tôi là giáo viên của trường Cao đẳng này, ngẫu nhiên được cho vé nên qua xem cho vui thôi”.
Vừa vặn lúc đó có hai gương mặt quen thuộc bước vào hội trường đó chính là hai người vệ sỹ của Quân Lâm.
GIờ đây Quân Lâm đã là một trong tám mươi người giàu có trong nước, nổi tiếng cả trong và ngoài nước về độ thành đạt cho nên lúc ra ngòai thường xuyên có vệ sỹ đi cùng.
Có đôi khi tôi vẫn hay trêu chọc Quân Lâm: “Vốn dĩ người ta không có ý định bắt cóc anh nhưng nhìn thấy anh có nhiều vệ sỹ như vậy nên mới nảy sinh ý định bắt cóc anh đấy!”.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát Quân Lâm xuất hiện với một bộ âu phục màu bạc, đi ngay sau anh ta đương nhiên là Tố Hành.
Cô ta mặc một bộ váy liền màu nhã, miệng khẽ mỉm cười.
“Thật là một đôi trời sinh”.
Phu nhân bên cạnh lên tiếng đánh gãy sự tập trung của tôi.
Không thể tưởng tượng được là kẻ ám ảnh tôi suốt một năm trời tự nhiên xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi có cảm giác như ai đó đang cầm dao rạch tiếp vết thương đang dần khép vảy của tôi.
“Chẳng lẽ cô không biết họ là ai sao?” Hiển nhiên vị phu nhân kia muốn thể hiện sự hiểu biét của mình.
Tôi lạnh lùng liếc bà ta một cái nói: “Tôi không biết”.
Sau đó cố gắng hít thở sâu để khôi phục bình tĩnh nhìn về phía Quân Lâm.
Đây là lần đầu tiên sau khi rời kinh thành tôi nhìn thấy Tử Thiện, bé có vẻ đã cao hơn cả tôi, từ các nét thanh tú trên mặt đến dáng người đều rất giống Quân Lâm, tôi lấy ống nhòm ra soi kỹ xem bé có nét nào giống tôi không nhưng tuyệt nhiên không có.
Tử Thiện không những kế thừa vẻ bề ngoài của Quân Lâm mà còn kế thừa sự thông minh giỏi giang của ba.
Tất cả mọi người đều phấn khích khi đến phần thi của bé bởi mỗi từ ngữ bé dùng đều không thể chê vào đâu được, chưa kể cách thức bé thuyết trình càng khiến người nghe bị thuyết phục.
Sau khi được tuyên bố giành giải nhất, bé dõng dạc phát biểu: “Tôi xin được cảm tạ tất cả cả các bạn đã tới cuộc thi ngày hôm nay với chúng tôi, thắng lợi ngày hôm nay của đoàn chúng tôi là thuộc về từng thánh viên trong đội”.
Vị MC tiếp tục tới bên Tử Thiện hỏi cảm nghĩ của bé lúc này: “Sau đó tôi xin gửi lời cảm tạ tới anh trai và chị tôi, cho tới nay anh vẫn luôn giáo dục tôi rất tốt, nếu không có bọn họ tôi sẽ không có ngày hôm nay, bọn họ giống như ba mẹ của tôi vậy” Nói đến đó màn hình quay thẳng vào Quân Lâm và Tố Hành, vẻ mặt Quân Lâm có chút ngạc nhiên sau đó nở nụ cười gượng ép, còn Tố Hành thì từ đầu tới cuối đều cười một cách sáng lạn.
Vào giờ khắc này tôi cảm thấy mình chính là kẻ dư thừa nhất thế gian.
Nắm chặt lấy hai tay, tôi hốt hoảng thoát nhanh khỏi nơi đây, phía sau vang lên tiếng vỗ tay vang dội của khán giả.
Vì sao mọi thứ lại trở thành như vậy? Đó là con trai của tôi, làm sao bé có thể đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì? Tại sao tôi vẫn luôn phải nhường nhịn và chịu thiệt thòi? Về tới nhà tôi nhốt mình vào phòng, thân thể vì giận quá mà run lên bần bật, đó là con tôi, là chồng tôi vậy mà giờ đây tôi lại hai bàn tay trắng.
Nếu tiếp tục làm theo lời khuyên nhủ của Linh Linh liệu tôi còn có thể sống bao lâu nữa trong sự uất ức như thế này? Tối hôm đó Quân Lâm trở lại Diệp trang như mọi khi, vừa bước từ phòng tắm ra tôi đã nhìn thấy anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo lúc nãy, bộ dáng có vẻ mệt mỏi.
Tôi nổi điên thuận tay cầm lấy chiếc lược trên tay ném thẳng vào người anh ta đồng thời hét lên: “Anh còn tới đây làm gì?” Quân Lâm nghiêng người tránh né, cất giọng giận dữ với tôi: “Em đang làm cái quái gì thế?” Tâm trạng của anh ta có vẻ không tốt chút nào.
“Làm cái gì ư? Anh hỏi tôi làm cái gì ư? Anh biến tôi trở thành một con nhân tình không thể lộ diện dưới ánh sáng mặt trời, làm cho con trai tôi nhận kẻ khác làm mẹ, giờ đây còn hỏi tôi đang làm gì sao?” Vừa nói tôi vừa tiến từng bước tới trước mặt anh ta, thần chí của tôi lúc này đã không còn tỉnh táo, hay tay tôi điên cuồng cào cấu lên ngực anh ta giống như trút hạ bao nhiêu sự uất ức trong lòng.
“Anh là tên khốn, anh đã hủy hoại cả cuộc đời tôi”.
Quân Lâm ôm chặt tôi vào lòng, ghé vào tai tôi gằn từng tiếng: “Anh xin thề trên danh dự của các con chúng ta.
Những gì thuộc về em anh sẽ trả lại cho em….tất cả……..” “Anh cho rằng tôi còn có thể trở lại như trước đây sao?” Tôi đẩy anh ta ra xa.
“Anh cho rằng tôi còn là con bé ngu ngốc trước kia sao?” Tôi cúi đầu cười khổ nồi nói tiếp: “Tất cả đều không bao giờ có thể trở lại nữa, không đúng sao?” Quân Lâm đứng sau tôi rất lâu, anh vẫn trầm mặc không nói gì, tôi biết anh ta cũng không thể phủ nhận điều này.
Xa xa vang lại tiếng đàn của Ngọc Nhiễm, đó là bài Tì bà ngữ mà Ngọc Nhiễm vẫn hay đánh, nó rất thê lương và tạo cảm giác xót xa cho người nghe… Buổi tối hôm đó Quân Lâm không có rời đi.
Lúc anh ta đang tắm rửa, điện thoại anh ta reo vang.
Tôi lướt qua và nhận ra đó là điện thoại của Tố Hành, đang đinh tắt máy đi nhưng trong đầu tôi lại xẹt qua một tia ác ý.
Tôi nhấn nút nghe, ở bên kia vang lên giọng nói êm ái: “Quân Lâm à, anh đang ở đâu?” Đó đúng là giọng của Đỗ Tố Hành.
“Tôi không phải Quân Lâm”.
Tôi chán ghét lên tiếng.
“Vậy cô là…”.
Cô ta có chút chần chừ.
“Tôi chính là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất”.
Nói xong tôi cúp máy rồi xóa đi lịch sử cuộc gọi.
Đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác khóai trá vô bờ bến bởi tôi cực kỳ căm ghét bộ dạng viên mãn của cô ta.
Lúc Quân Lâm đi ra tôi đã tắt đèn đi ngủ, anh ta cũng nằm xuống ngủ luôn.
Tôi xoay lưng lại phía anh ta và dù không muốn nhưng vẫn nghe thấy tiếng thở dài sâu lắng của anh ta….
Sau chuyện xảy ra hôm đó Quân Lâm ít về Điệp trang hơn, tôi vẫn sống những tháng ngày bình lặng như trước.
Tôi thầm nghĩ lý do anh ta ít về đây hơn có thể là do lần trước tôi đùa quá ác độc làm cho Tố Hành phát hiện chuyện gì, hoặc cũng là do nguyên nhân khác.
Tôi chưa bao giờ hỏi Quân Lâm và anh ta cũng chưa bao giờ chủ động nói cho tôinhững chuyện liên quan tới việc làm ăn của anh ta cả.
Rất nhanh sau đó là tết âm lịch và đó cũng là năm mới buồn nhất kể từ khi tôi sinh ra đời.
Đầu tiên là vì lý do thị thực mà ba mẹ không thể bay về đây ăn tết cùng tôi, hai là vì đề nghị bay sang Úc đón tết cùng ba mẹ bị Quân Lâm vô tình cự tuyệt, “Vì sao tôi không thể đi?” Tôi phẫn nộ hỏi.
“Không vì gì cả, em cứ ở đây đợi anh, vài ngày nữa anh sẽ về với hai mẹ con”.
Vào ngày 27 tết anh ta lưu lại cho tôi câu nói đó rồi rời đi.
Cho nên vào đêm giao thừa chỉ có tôi và Tử Mĩ bên nhau.
“Mẹ, mẹ đừng uống nhiều rượu như vậy được không”.
Tử Mĩ kéo lấy chén rượu từ tay tôi.
“Bảo bối, con làm sao mà biết được vì sao ?” Tôi ngẩng đầu uống thêm chén nữa.
“Tuy con không biết vì sao mẹ lại uống nhiều như vậy, nhưng mà con biết mẹ đang không vui”.
Tôi sửng sốt nhìn vào ánh mắt trong suốt của bé, tôi cảm thấy mình là một người mẹ Tối bởi vì tôi đã không thể mang lại cho bé một tuổi thơ vui vẻ khoái hoạt, một gia đình theo đúng nghĩa của nó.
Tôi cúi người ôm lấy bé, nước mắt của tôi rơi xuống vai bé.
Tôi vẫn luôn thống hận Quân Lâm vì đã làm cho tôi và bé có một cuộc sống thuộc về bóng đêm, ngoài ra tôi còn thống hận chính tôi vì vô pháp thoát khỏi cuộc sống đen tối này.
Sau khi bế Tử Mĩ về phòng, điện thoại tôi reo vang, tôi vừa nhấc máy lên đã nghe thấy âm thanh ngòai ý muốn.
“Chào cô.
HIện tại là giao thừa, Quân Lâm say quá ngã vào lòng tôi đây này, tôi mới là thê tử của Quân Lâm, nếu cô còn biết suy nghĩ thì….mau rời khỏi Quân Lâm đi” Tôi bực bội hỏi: “Cô nói gì?” “Cô không phải là đối thủ của tôi”.
Nói xong cô ta cụp máy.
Còn tôi lẳng lặng nhìn Tử Mĩ đang say ngủ trong lòng mà thầm lo sợ những tháng ngày êm đềm của hai mẹ con sẽ không còn kéo dài.
Hôm đó tôi đang lật mấy trang báo thời trang xem mấy mẫu quần áo mới, Quân Lâm ngồi bên cạnh lướt web, ngoài cửa gió thu hiu hiu mát lạnh, lá cây bắt đầu ngả vàng và lác đác rụng xuống sân.
Từ Vĩnh An gõ cửa rồi nhanh chóng bước vào phòng, sau khi bước đến bên cạnh Quân Lâm anh ta cúi người xuống thì thầm mấy câu.
Nghe xong, vẻ mặt Quân Lâm tựa hồ rất kinh ngạc, vài giây sau anh ta thốt lên: “Thật không?” Tôi cảm nhận có gì đó hơi khác lạ nên ngừng đọc báo mà chăm chú quan sát bọn họ, vẻ mặt Quân Lâm dần trở nên giận dữ, Từ Vĩnh An lúc này trông giống như con chim sợ cành cong đứng nép sang một bên, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi cầu cứu.
“Có chuyện gì thế?” .
Tôi tỏ vẻ quan tâm bởi rất hiếm khi Quân Lâm tỏ ra giận dữ như vậy trước mặt tôi như vậy.
Như chợt nhớ tới sự có mặt của tôi, Quân Lâm khôi phục thần sắc: “Không có gì”.
Sau đó quay đầu nói với Từ Vĩnh An: “Anh về trước đi”.
Cứ mỗi khi cần thông báo một tin tức nào đó không tốt, Từ Vĩnh An luôn lựa chọn lúc tôi đang ở cạnh Quân Lâm để báo cáo bởi anh ta biết trước mặt tôi Quân Lâm sẽ không bao giờ gây khó dễ gì cho anh ta hay bất kỳ ai.
Ăn cơm trưa xong Quân Lâm tức tốc chuẩn bị hành lý về Bắc Kinh.
“Quân tử, lấy giúp anh cái càvạt màu lam có sọc nghiêng ở góc bên phải trong tủ với”.
Vừa vào phòng Quân Lâm lôi vali ra chuẩn bị soạn đồ.
Tôi bước tới tủ quần áo lấy càvạt ra rồi thắt hộ anh ta, Quân Lâm vẫn đứng im không nhúc nhích, để trán gần sát với mặt tôi.
Lúc tôi sắp thắt xong Quân Lâm đột nhiên lấy tay nâng mặt tôi lên rồi nhắm mắt lại đặt môi anh lên môi tôi.
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi theo phản xạ đẩy anh ta ra: “Anh làm gì thế?”.
“Em…” Quân Lâm hơi đăm chiêu nhìn tôi rồi nở nụ cười: “Xem ra chỉ có anh đối với em là thật lòng mà thôi”.
Sau đó quay về gương tự sửa sang lại cà vạt.
Nhìn biểu hiện khác thường của anh tôi có cảm giác hơi kỳ quặc.
Trước khi rời đi Quân Lâm nói với tôi: “Anh đi vài ngày mới trở lại” Từ khi Trung Tuấn Quốc tế thành lập tới nay, hầu hết thời gian Quân Lâm đều ở Thượng Hải, nói đúng hơn là ở Điệp trang.
Tất nhiên còn có thêm nguyên nhân nữa là thái độ của tôi đối với anh đã mềm mại hơn trước rất nhiều.
Hôm sau đọc báo tôi mới biết nguyên nhân của sự khác thường của Quân Lâm, đó là một tin tức cực kỳ sốt dẻo: Mục Thanh Vân và Lâm Tử Đàn tuyên bố cuối tuần này sẽ đính hôn.
Trong cả năm vừa rồi, Trung Tuấn Quốc Tế và ngân hàng An Ngân của Mục Thanh Vân luôn cạnh tranh rất ác liệt, nghe nói Quân Lâm và Mục Thanh Vân đều công khai tuyên chiến với nhau trên báo chí và các phương tiện thông tin đại chúng.
Ngay cả Linh Linh cũng hỏi tôi rằng đâu là sự thật đâu là tin đồn nhưng tôi nào dám mở miệng hỏi Quân Lâm bởi cái tên Mục Thanh Vân đối với Quân Lâm mà nói vẫn giống như tâm bệnh vậy.
Mục Thanh Vân và Tử Đàn kết hôn với nhau, người ngoài nhìn vào thì thấy đây là một sự kết hợp rất truyền thống nơi hào môn thế gia – vương tử và công chúa sánh vai cùng nhau.
Sự kết hợp giữa Diệp gia và Mục gia sẽ mang tới lợi ích lớn cho cả hai bên bởi sự tương trợ chặt chẽ với nhau trên chốn thương trường.
Nhưng ai ai cũng đều biết quan hệ giữa Quân Lâm và Mục Thanh Vân trên thương trường rất căng thẳng, có thể gọi là địch nhân số một vậy mà đột nhiên hai người trở thành bà con thân thích cho nên sẽ họ sẽ đua nhau đoán già đoán non nội tình ấn giấu bên trong? Có lẽ chính Quân Lâm cũng không rõ ràng cho lắm.
Nhìn vẻ kinh ngạc ngày hôm qua của Quân Lâm cũng đủ thấy anh ta không hề cảm kích trước sự hi sinh của cô em họ này mà có phần tức giận.
Anh ta tức giận, vì sao vậy? Vì mình là người cuối cùng được biết hay là vì việc kết hợp này sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc chiến của anh ta? Tôi âm thầm tự đặt câu hỏi cho chính mình.
Thực tế thì đối với bản thân tôi, tin tức này cũng rất bất ngờ và đáng kinh ngạc, thực lòng tôi không hiểu tại sao đột nhiên Mục Thanh Vân lại quyết định như vậy? Chẳng lẽ theo đúng như lời anh ta đã từng nói với tôi, thương trường là chiến trường, nếu không có quan hệ hôn nhân thì mọi hứa hẹn trên thương trườngđều là bọt biển, cho nên anh ta đã lựa chọn cưới Tử Đàn để có thêm hậu thuẫn vững chắc? Hay là tình yêu mà anh ta dành cho cô ta mới trỗi dậy và trở nên mãnh liệt, điều mà trước kia anh đã mù mắt không nhận ra? Hay là vì nguyên nhân khác? Kể từ sau khi bị người ta liên tục tính kế và cho sập bẫy, tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm với những tin tức kiểu này, suy nghĩ cũng phức tạp hơn rất nhiều, tôi học được một điều là có nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngòai …… Liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi mà không tìm dược câu trả lời, tôi càng cảm thấy hoang mang.
Tôi thật sự là một kẻ ngu ngốc, có rất nhiều chuyện tôi có tự hỏi trăm nghìn lần cũng không thể tự mình tìm ra đám án.
Sau nửa tiếng suy nghĩ, tôi hài lòng với đáp án là mọi sự đều do “Sự đời khó liệu, thế nhân khó lường”, nếu không làm sao tôi có thể từ chính thê của Quân Lâm trở thành tình nhân trong bóng đêm thế này? Trên đời này liệu còn có chuyện gì không thể xảy ra được nữa không? Hay là từ khi tôi rời đi, Mục Thanh Vân và Tử Đàn phát sinh tình cảm… Đang ăn bữa sáng để chuẩn bị rời nhà thì tôi nhận được điện thoại của ba.
Lúc này Tử Mĩ đã đi nhà trẻ, mỗi ngày Ngọc Nhiễm đều đưa bé đi học, tôi cũng nghe theo lời Linh Linh cho bé học ở một trường mẫu giáo cao cấp có dạy cả tiếng Anh.
Một tuần bốn buổi sáng bé đều phải đi học, tôi tự hào khoe với mọi người là bé đi học để lĩnh hội những kiến thức cao cấp nhất nhưng trong thâm tâm tôi biết bé chỉ học nói cho vui mà thôi.
“Có chuyện gì vậy ba?” Tôi hỏi.
“Là như thế này, ba và mẹ con, em con đã được duyệt thị thực.
Bởi vì trường hợp của con trình đơn muộn hơn nên chắc phải đợi một thời gian nữa mới được duyệt”.
Ba nói.
“Vậy ạ? Thế ba và mẹ bao giờ đi ạ?” Tôi hỏi tiếp.
“Đây cũng là điều ba mẹ đang băn khoăn, liệu con có thể ở đấy một mình không?” “Không sao đâu ạ.
Ba mẹ cứ qua bên đó trước, sau đó giúp con hoàn thiện thủ tục ở bên đó, có khi lại nhanh hơn bên này”.
Lần trước ba mẹ đi Úc về, ba bị ốm khá nặng nên mẹ phải ở nhà chăm sóc ba, không thể đến đây ở cùng tôi.
Cho nên mấy tháng nay chỉ có tôi và Tử Mĩ quây quần cùng nhau nên dần dần tôi cũng quen dần với cuộc sống kiểu như thế này.
“Hiện tại số cổ phần của ba ở Tân Vực đã sắp bán được quá nửa nên ba sẽ nhanh chóng không còn là cổ đông lớn nhất nữa, người có cổ phần lớn thứ hai sẽ trở thành quản lý tài chính của công ty, như vậy đến lúc đó ba không còn phải chịu trách nhiệm với những khoản vay của Tân Vực nữa”.
Ba dõng dạc nói tiếp: “Cho nên rất nhanh thôi chúng ta sẽ không bị người khác uy hiếp, con cũng có thể có được tự do.
Khi đó cho dù con có được duyệt nhập cư hay không ba cũng sẽ đón con và Tử Mĩ sang đó”.
“Con biết rồi ba.
Con sẽ chăm sóc bản thân và Tử Mĩ tốt cho tớ khi ba đón bọn con đi”.
Tôi hiểu được rằng có những việc không thể gấp gáp được.
Buổi tối chủ nhật hôm đó Linh Linh hẹn tôi ra ngoài ăn tối.
“Sao chị ăn ít vậy?” Nhìn chị ăn có vài miếng thịt viên tôi kinh ngạc hỏi.
“Chị muốn giảm béo nha”.
Lúc này Linh Linh vừa mới sinh ra một bé trai nặng 3,5kg nên chị tích cực giảm cân để về dáng cũ.
“Chị không phải cố gắng giảm cân làm gì đâu, chỉ cần chị tự mình trông con vài tháng là có thể trở về y như trước thôi mà”.
Tuy rằng lúc Tử Mĩ còn bé, mẹ và Dì Thanh vẫn giúp tôi trông bé nhưng tôi cũng chứng kiến hết sự vất vả của bọn họ nên biết việc chăm con nhỏ vất vả thế nào.
“Đúng vậy”.
Linh Linh cầm lấy tay tôi mắt rơm rớm vì xúc động.
“Tiểu quỷ đó, mới sinh ra đã giống một tên hỗn đản ma vương rồi, đêm nào cũng khóc nháo làm chị không ngủ được, thần kinh sắp đứt ra rồi đây này!” Ăn cơm xong đã khoảng gần 9 giờ, Linh Linh gọi người tính tiền để chuẩn bị ra về thì ánh mắt của chị bỗng dưng ngưng trệ nhìn về phía xa.
Tôi còn đang kỳ quái định mở miệng hỏi thì đã nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc vang lên: “Vương phu nhân” Không cần quay lại tôi cũng biết đó là Quân Lâm.
“Chào anh, anh cứ gọi tôi là Linh Linh là được rồi”.
Khóe miệng Linh Linh vẫn giữ nguyên ý cười, hai mắt dán chặt vào Quân Lâm, quả thật là dáng vẻ của fan cuồng gặp phải thần tượng.
“Vậy à? Tôi đã thanh toán cho hai người xong cả rồi”.
Quân Lâm nhìn Linh Linh cười cười.
Sau đó chuyển hướng sang tôi: “Quân tử, chúng ta đi thôi”.
Tôi cầm túi lên nhìn Quân Lâm hỏi: “Sao anh lại tới đây?” “Lúc anh về tới nhà nghe Anh thẩm nói là em hẹn bạn ăn tối cho nên anh cố ý ra đây để đón em về”.
Tôi cùng Linh Linh sánh bước ra ngoài nhà hàng, Linh Linh ở bên tai tôi thì thầm: “Xem ra anh ta đối với em không tệ chút nào nha!”.
Tôi không thèm nhìn chị, xem ra chị đã bị Quân Lâm đánh thuốc mê rồi nên thần chí mới mơ màng như vậy.
Linh Linh rõ ràng tự mình lái xe đến đây nhưng lại đồng ý để Quân Lâm đưa về nhà, dọc đường đi chị luôn mồm hỏi Quân Lâm bao nhiêu vấn đề.
Tôi không khỏi xấu hổ thay cho chị vì đều đã lớn bằng này, cũng đã là mẹ trẻ con rồi lại vẫn còn hồn nhiên như gái mới lớn.
Chia tay Linh Linh sau tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi quay sang hỏi Quân Lâm: “Vì sao anh về sớm như vậy?” Hôm nay chính là ngày Mục Thanh Vân và Tử Đàn kết hôn, theo lý thuyết thì Quân Lâm phải rất bận bịu mới đúng.
“Nhớ em nên mới trở lại sớm”.
Quân Lâm cười cười, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm ra khung cảnh bên ngoài.
“Không nghĩ thế thì đừng có cố tỏ vẻ”.
Nhìn vẻ lơ đễnh của anh ta tôi lạnh lùng nói.
Ánh mắt Quân Lâm vội vàng chuyển sang mặt tôi: “Chỉ cần em chừa cho anh nửa điểm mặt mũi, em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm”.
Về đến nhà Quân Lâm liền vào thư phòng làm việc tiếp, tôi chơi với Tử Mĩ một lát rồi về phòng ngủ.
Một lúc sau Quân Lâm bước từ phòng tắm ra ngoài rồi tới bên tôi nhẹ nhàng gọi: “Quân tử” Vừa nói hay tay anh vừa khoác lên vai tôi.
Tôi hiểu ý anh ta muốn cái gì nên định giúp anh ta cởi áo tắm nhưng Quân Lâm bỗng nhiên nói: “Đừng”.
Hôm nay anh ta có tâm sự gì hay sao mà tự nhiên lại tỏ vẻ mèo chê mỡ thế này.
Tôi nghi hoặc ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em muốn gặp Tử Thiện không?” Quân Lâm ghé sát vào tai tôi nói.
“Anh….
nói …Tử Thiện sao?” Nghe tới tên Tử Thiện tôi nhẹ buông tay.
“Ừ”.
Lúc này bàn tay Quân Lâm mới len vào vạt áo tôi bắt đầu chu du: “Cuối tuần này con sẽ tới Thượng Hải tham gia cuộc thi hùng biện toàn quốc của học sinh cấp hai”.
Cả năm nay tôi chưa gặp lại Tử Thiện nên nỗi khát vọng gặp bé ngày ngày bùng cháy trong tôi, hôm nay nghe Quân Lâm nhắc tới bé trong đầu tôi lại vang lên âm thanh tha thiết của bé…… Nguyên tội Sau khi biết Tử Thiện sẽ tham gia cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh cấp toàn quốc tôi cực kỳ hưng phấn.
Trình độ tiếng anh của Tử Thiện khiến tôi còn cảm thấy mặc cảm vì trình độ của mình có khi còn kém cỏi hơn so với bé, đó là kết quả của việc Quân Lâm đã bắt bé học tiếng Anh từ bé một cách nghiêm túc, ở nhà anh cũng luôn bắt Tử Thiện nói chuyện với anh bằng tiếng Anh để cho bé quen dần.
Cuộc thi diễn ra tại Hội trường của một trường cao đẳng nổi tiếng ở Thượng Hải, phần đầu là dành cho khối cấp một, sau đó mới tới khối cấp 2.
Trước khi cuộc thi chính thức bắt đàu tôi vội vàng bước vào hội trường, ngồi dựa vào cánh gà một bên để không ai chú ý tới mình.
Ngồi bên cạnh tôi là một vị phu nhân sang trọng, bà quay sang hỏi tôi: “Cô là giáo viên sao?” Tôi vốn đang rất tập trung vào tiết mục của các bé nên không để ý tới câu hỏi của bà, mãi lúc sau mới giật mình lắc lắc đầu.
Tôi rất muốn trả lời bà rằng tôi là phụ huynh của thí sinh nhưng nếu là phụ huynh của thí sinh thì phải đứng ra chỗ dễ nhìn nhất để vỗ tay tự hào vì con cái.
“Vậy cô là…” Bà ta dường như rất hứng thú với thân phận của tôi.
“Tôi là giáo viên của trường Cao đẳng này, ngẫu nhiên được cho vé nên qua xem cho vui thôi”.
Vừa vặn lúc đó có hai gương mặt quen thuộc bước vào hội trường đó chính là hai người vệ sỹ của Quân Lâm.
GIờ đây Quân Lâm đã là một trong tám mươi người giàu có trong nước, nổi tiếng cả trong và ngoài nước về độ thành đạt cho nên lúc ra ngòai thường xuyên có vệ sỹ đi cùng.
Có đôi khi tôi vẫn hay trêu chọc Quân Lâm: “Vốn dĩ người ta không có ý định bắt cóc anh nhưng nhìn thấy anh có nhiều vệ sỹ như vậy nên mới nảy sinh ý định bắt cóc anh đấy!”.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát Quân Lâm xuất hiện với một bộ âu phục màu bạc, đi ngay sau anh ta đương nhiên là Tố Hành.
Cô ta mặc một bộ váy liền màu nhã, miệng khẽ mỉm cười.
“Thật là một đôi trời sinh”.
Phu nhân bên cạnh lên tiếng đánh gãy sự tập trung của tôi.
Không thể tưởng tượng được là kẻ ám ảnh tôi suốt một năm trời tự nhiên xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi có cảm giác như ai đó đang cầm dao rạch tiếp vết thương đang dần khép vảy của tôi.
“Chẳng lẽ cô không biết họ là ai sao?” Hiển nhiên vị phu nhân kia muốn thể hiện sự hiểu biét của mình.
Tôi lạnh lùng liếc bà ta một cái nói: “Tôi không biết”.
Sau đó cố gắng hít thở sâu để khôi phục bình tĩnh nhìn về phía Quân Lâm.
Đây là lần đầu tiên sau khi rời kinh thành tôi nhìn thấy Tử Thiện, bé có vẻ đã cao hơn cả tôi, từ các nét thanh tú trên mặt đến dáng người đều rất giống Quân Lâm, tôi lấy ống nhòm ra soi kỹ xem bé có nét nào giống tôi không nhưng tuyệt nhiên không có.
Tử Thiện không những kế thừa vẻ bề ngoài của Quân Lâm mà còn kế thừa sự thông minh giỏi giang của ba.
Tất cả mọi người đều phấn khích khi đến phần thi của bé bởi mỗi từ ngữ bé dùng đều không thể chê vào đâu được, chưa kể cách thức bé thuyết trình càng khiến người nghe bị thuyết phục.
Sau khi được tuyên bố giành giải nhất, bé dõng dạc phát biểu: “Tôi xin được cảm tạ tất cả cả các bạn đã tới cuộc thi ngày hôm nay với chúng tôi, thắng lợi ngày hôm nay của đoàn chúng tôi là thuộc về từng thánh viên trong đội”.
Vị MC tiếp tục tới bên Tử Thiện hỏi cảm nghĩ của bé lúc này: “Sau đó tôi xin gửi lời cảm tạ tới anh trai và chị tôi, cho tới nay anh vẫn luôn giáo dục tôi rất tốt, nếu không có bọn họ tôi sẽ không có ngày hôm nay, bọn họ giống như ba mẹ của tôi vậy” Nói đến đó màn hình quay thẳng vào Quân Lâm và Tố Hành, vẻ mặt Quân Lâm có chút ngạc nhiên sau đó nở nụ cười gượng ép, còn Tố Hành thì từ đầu tới cuối đều cười một cách sáng lạn.
Vào giờ khắc này tôi cảm thấy mình chính là kẻ dư thừa nhất thế gian.
Nắm chặt lấy hai tay, tôi hốt hoảng thoát nhanh khỏi nơi đây, phía sau vang lên tiếng vỗ tay vang dội của khán giả.
Vì sao mọi thứ lại trở thành như vậy? Đó là con trai của tôi, làm sao bé có thể đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì? Tại sao tôi vẫn luôn phải nhường nhịn và chịu thiệt thòi? Về tới nhà tôi nhốt mình vào phòng, thân thể vì giận quá mà run lên bần bật, đó là con tôi, là chồng tôi vậy mà giờ đây tôi lại hai bàn tay trắng.
Nếu tiếp tục làm theo lời khuyên nhủ của Linh Linh liệu tôi còn có thể sống bao lâu nữa trong sự uất ức như thế này? Tối hôm đó Quân Lâm trở lại Diệp trang như mọi khi, vừa bước từ phòng tắm ra tôi đã nhìn thấy anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo lúc nãy, bộ dáng có vẻ mệt mỏi.
Tôi nổi điên thuận tay cầm lấy chiếc lược trên tay ném thẳng vào người anh ta đồng thời hét lên: “Anh còn tới đây làm gì?” Quân Lâm nghiêng người tránh né, cất giọng giận dữ với tôi: “Em đang làm cái quái gì thế?” Tâm trạng của anh ta có vẻ không tốt chút nào.
“Làm cái gì ư? Anh hỏi tôi làm cái gì ư? Anh biến tôi trở thành một con nhân tình không thể lộ diện dưới ánh sáng mặt trời, làm cho con trai tôi nhận kẻ khác làm mẹ, giờ đây còn hỏi tôi đang làm gì sao?” Vừa nói tôi vừa tiến từng bước tới trước mặt anh ta, thần chí của tôi lúc này đã không còn tỉnh táo, hay tay tôi điên cuồng cào cấu lên ngực anh ta giống như trút hạ bao nhiêu sự uất ức trong lòng.
“Anh là tên khốn, anh đã hủy hoại cả cuộc đời tôi”.
Quân Lâm ôm chặt tôi vào lòng, ghé vào tai tôi gằn từng tiếng: “Anh xin thề trên danh dự của các con chúng ta.
Những gì thuộc về em anh sẽ trả lại cho em….tất cả……..” “Anh cho rằng tôi còn có thể trở lại như trước đây sao?” Tôi đẩy anh ta ra xa.
“Anh cho rằng tôi còn là con bé ngu ngốc trước kia sao?” Tôi cúi đầu cười khổ nồi nói tiếp: “Tất cả đều không bao giờ có thể trở lại nữa, không đúng sao?” Quân Lâm đứng sau tôi rất lâu, anh vẫn trầm mặc không nói gì, tôi biết anh ta cũng không thể phủ nhận điều này.
Xa xa vang lại tiếng đàn của Ngọc Nhiễm, đó là bài Tì bà ngữ mà Ngọc Nhiễm vẫn hay đánh, nó rất thê lương và tạo cảm giác xót xa cho người nghe… Buổi tối hôm đó Quân Lâm không có rời đi.
Lúc anh ta đang tắm rửa, điện thoại anh ta reo vang.
Tôi lướt qua và nhận ra đó là điện thoại của Tố Hành, đang đinh tắt máy đi nhưng trong đầu tôi lại xẹt qua một tia ác ý.
Tôi nhấn nút nghe, ở bên kia vang lên giọng nói êm ái: “Quân Lâm à, anh đang ở đâu?” Đó đúng là giọng của Đỗ Tố Hành.
“Tôi không phải Quân Lâm”.
Tôi chán ghét lên tiếng.
“Vậy cô là…”.
Cô ta có chút chần chừ.
“Tôi chính là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất”.
Nói xong tôi cúp máy rồi xóa đi lịch sử cuộc gọi.
Đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác khóai trá vô bờ bến bởi tôi cực kỳ căm ghét bộ dạng viên mãn của cô ta.
Lúc Quân Lâm đi ra tôi đã tắt đèn đi ngủ, anh ta cũng nằm xuống ngủ luôn.
Tôi xoay lưng lại phía anh ta và dù không muốn nhưng vẫn nghe thấy tiếng thở dài sâu lắng của anh ta….
Sau chuyện xảy ra hôm đó Quân Lâm ít về Điệp trang hơn, tôi vẫn sống những tháng ngày bình lặng như trước.
Tôi thầm nghĩ lý do anh ta ít về đây hơn có thể là do lần trước tôi đùa quá ác độc làm cho Tố Hành phát hiện chuyện gì, hoặc cũng là do nguyên nhân khác.
Tôi chưa bao giờ hỏi Quân Lâm và anh ta cũng chưa bao giờ chủ động nói cho tôinhững chuyện liên quan tới việc làm ăn của anh ta cả.
Rất nhanh sau đó là tết âm lịch và đó cũng là năm mới buồn nhất kể từ khi tôi sinh ra đời.
Đầu tiên là vì lý do thị thực mà ba mẹ không thể bay về đây ăn tết cùng tôi, hai là vì đề nghị bay sang Úc đón tết cùng ba mẹ bị Quân Lâm vô tình cự tuyệt, “Vì sao tôi không thể đi?” Tôi phẫn nộ hỏi.
“Không vì gì cả, em cứ ở đây đợi anh, vài ngày nữa anh sẽ về với hai mẹ con”.
Vào ngày 27 tết anh ta lưu lại cho tôi câu nói đó rồi rời đi.
Cho nên vào đêm giao thừa chỉ có tôi và Tử Mĩ bên nhau.
“Mẹ, mẹ đừng uống nhiều rượu như vậy được không”.
Tử Mĩ kéo lấy chén rượu từ tay tôi.
“Bảo bối, con làm sao mà biết được vì sao ?” Tôi ngẩng đầu uống thêm chén nữa.
“Tuy con không biết vì sao mẹ lại uống nhiều như vậy, nhưng mà con biết mẹ đang không vui”.
Tôi sửng sốt nhìn vào ánh mắt trong suốt của bé, tôi cảm thấy mình là một người mẹ Tối bởi vì tôi đã không thể mang lại cho bé một tuổi thơ vui vẻ khoái hoạt, một gia đình theo đúng nghĩa của nó.
Tôi cúi người ôm lấy bé, nước mắt của tôi rơi xuống vai bé.
Tôi vẫn luôn thống hận Quân Lâm vì đã làm cho tôi và bé có một cuộc sống thuộc về bóng đêm, ngoài ra tôi còn thống hận chính tôi vì vô pháp thoát khỏi cuộc sống đen tối này.
Sau khi bế Tử Mĩ về phòng, điện thoại tôi reo vang, tôi vừa nhấc máy lên đã nghe thấy âm thanh ngòai ý muốn.
“Chào cô.
HIện tại là giao thừa, Quân Lâm say quá ngã vào lòng tôi đây này, tôi mới là thê tử của Quân Lâm, nếu cô còn biết suy nghĩ thì….mau rời khỏi Quân Lâm đi” Tôi bực bội hỏi: “Cô nói gì?” “Cô không phải là đối thủ của tôi”.
Nói xong cô ta cụp máy.
Còn tôi lẳng lặng nhìn Tử Mĩ đang say ngủ trong lòng mà thầm lo sợ những tháng ngày êm đềm của hai mẹ con sẽ không còn kéo dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.