Chương 21
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Mỗi ngày Quân Lâm đều gọi điện cho tôi nói chuyện phiếm, toàn là những câu chuyện không đầu không cuối ví như “Em đang làm gì, Tử Mĩ đâu, sao không đưa con ra ngoài chơi cho đỡ nhàm chán..”..
Từ sau lần va chạm đó tôi và Quân Lâm rất ít khi nói chuyện lâu với nhau, anh ta cũng có vẻ bận bịu hơn trước và đang suy tính chuyện gì đó quan trọng.
Ngày ngày anh ta cũng rất cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện với tôi hoặc gợi ý các đề tài mới để có chuyện để nói nhưng tất cả đều vô ích trước sự đáp trả đạm mạc của tôi.
Tối nay tôi lại nhận được điện thoại của Quân Lâm: “Chắc là vài ngày nữa anh mới về Thượng Hải được”.
“Vâng…”.
Tôi yên lặng một lúc mới lơ đễnh trả lời.
Kỳ thật hành tung của anh ta không cần chính miệng anh ta nói cho tôi tôi cũng tự biết được qua báo chí và truyền hình.
Ai mà không biết là Diệp đại công tử đang cùng phu nhân sang Mỹ với mục đích chính là thăm họ hàng nhưng thực ra là sang đó để tranh thủ sự ủng hộ của siêu ngân hàng Bank of Amer.
Đối với mấy chuyện này Quân Lâm biết thừa là tôi không hề quan tâm và sẽ không bao giờ hỏi nên cũng không cố giải thích cho tôi làm gì.
Hôm sau tôi hẹn Linh Linh đi dạo phố..
“Em có khỏe không? Tại sao sắc mặt lại nhợt nhạt như thế này?” Sắc mặt Linh Linh thì ngược lại rất hồng hào bởi vì chị vừa theo chồng về quê ăn tết ra, so với tôi thì đúng là một trời một vực.
Tôi khẽ nhéo má cho hồng lên rồi hỏi ngược lại chị: “Chị không thấy em béo lên sao?” “Ừ cũng thấy béo lên.
Chưa đến nỗi quá mập mạp, chỉ hơi giống con lợn con thôi”.
Linh Linh cười đùa.
“Đúng vậy”.
Tôi cũng cười bởi gần nửa tháng nay tôi không ra khỏi phòng nên sắc mặt nhợt nhạt và nở ra cũng là điều bình thường.
Hai chị em lại giống như xưa lang thang shopping điên cuồng tại các shop thời trang, đồ hiệu, sau đó đi thưởng thức đồ ăn đặc sản.
“Em hiện tại trông mập lên kha khá đấy, chị chưa bao giờ thấy em béo tốt như thế này đâu”.
Lúc thay đồ Linh Linh nói.
“Ghét chị thế”.
Tôi quay sang lừ mặt một cái.
Nhưng quả thật trước kia tôi đều mặt size S nhưng dạo này mặc vào thấy hơi bó, xem ra tôi phải giảm béo thật.
Đến lúc ăn điểm tâm, Linh Linh lại hỏi: “Không phải em nói là muốn giảm béo sao? Còn ăn nhiều như vậy đồ ngọt?” Chị có vẻ kinh ngạc khi thấy tôi ăn rất nhiều bánh ngọt.
“Không ăn no thì làm sao mà có sức để giảm béo chứ?” Tôi cố bao biện rồi lại khoét một miếng thật to bỏ vào miệng, đúng là lâu lắm rồi tôi không ăn đồ ngọt ngon miệng như thế.
Còn Linh Linh thì ngược lại, do bị tôi tiêm nhiễm từ trước nên chị chỉ ăn một ít rồi lại buông đũa nên dáng người có vẻ thon thả hơn trước rất nhiều, sau đó tôi còn gọi thêm kem và chanh tuyết anh nữa.
Đến lúc chuẩn bị rời đi, tôi cảm thấy buồn nôn nên lấy tay che ngực chạy vào Toalét, muốn phun mà phun ra không được.
“Sao vậy em?” Linh Linh cũng lo lắng chạy vào cùng.
“Ăn nhiều quá nên tiêu hóa không nổi, chắc lại muốn phun ra rồi”.
Tôi cười cười hứng nước vào tay rồi đắp lên mặt cho tỉnh táo.
Trở lại Điệp trang cảm giác nôn mửa của tôi càng ngày càng nặng hơn, hễ ăn gì là tôi lao vào Toalet nôn cho bằng hết, giống như vét sạch ruột gan ra vậy.
“Phu nhân….”.
Anh thẩm luôn đứng sau vỗ vỗ lưng tôi, miệng cứ lắp bắp không biết nói gì ngoài việc gọi tên tôi.
Từ phòng tắm bước ra tôi có chút choáng váng và chật vật không chịu nổi.
May mắn là Tử Mĩ đi ngủ sớm rồi chứ nếu bé nhìn thấy tôi chật vật như vậy chắc sẽ lo lắng mà khóc nháo suốt.
Anh thẩm đỡ tôi nằm xuống giường rồi xoay người định gọi điện thoại.
“Không cần đâu thím, chắc cháu ăn phải thức ăn gì không tươi thôi, nôn ra được là đỡ ngay”.
Tôi kéo lấy góc áo của bà.
“Nhưng mà cô bị thành ra thế này, tôi….” Anh thẩm vẫn rất lo lắng, vừa nói bà vừa lấy tay đặt lên trán tôi.
“Sao vẫn lạnh thế này, thôi để tôi đi gọi bác sỹ đến nhé” Lần này bà xoay người đi luôn không cho tôi cơ hội ngăn lại.
Tôi vốn định ngồi xuống rồi gọi thím quay lại nhưng đầu lại bắt đầu choáng váng, hai mắt hoa lên, tôi bắt đầu mơ hồ rồi rơi vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy trong phòng đã không còn bóng người, dư âm của hoàng hôn còn đọng nơi góc rèm cửa, ánh mặt trời leo lét ánh lên giường khiến tôi có cảm giác buồn buồn.
Đầu vẫn rất nặng, tôi cố mở mắt cho to nhưng không sao mở được, rất lâu sau tôi mông lung nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Trời lúc này đã qua chạng vạng nên không gian rất tối.
“Phu nhân tỉnh rồi à?” Tôi quay đầu lại đã thấy Anh thẩm đứng cạnh giường với khuôn mặt vui sướng.
“Vâng”.
Tôi vừa lên tiếng vừa cố nhích người dậy.
“Phu nhân cẩn thận một chút”.
Nói xong bà sà xuống nâng tôi dậy.
Nhìn vẻ hoang mang của bà tôi có chút hoang mang: “Có chuyện gì sao thím?” Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mắt ánh lên tia vui sướng: “Tử Mĩ tiểu thư sắp có thêm bạn nhí rồi”.
“Gì cơ?” Tôi quá bất ngờ há hốc mồm.
“Đêm qua bác sỹ đến khám và phát hiện ra phu nhân đã có thai”.
Anh thẩm cười nói.
“Tôi đã cấp báo thiếu gia rồi, ngài ấy đã vội vã lên máy bay trở về” Tôi tuy rằng nghe rõ từng lời của Anh thẩm nhưng tạm thời tôi không thể chấp nhận được sự thật đó nên mắt tôi vẫn nhìn trân trân vào khoảng không trước mắt, không hề có phản ứng: Không, không thể nào có chuyện đó xảy ra.
Đột nhiên Anh thẩm ngỡ ngàng kêu lên: “Thiếu gia”.
Nhờ tiếng kêu đó tôi giật mình trở lại hiện thực.
Quân Lâm bước vào phòng và khoát tay ý bảo Anh thẩm đi ra ngoài.
Anh ta chậm rãi cởi bỏ áo khoác rồi đi tới mép giường.
Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt anh ta lúc này, đó là một gương mặt đượm vẻ mệt mỏi nhưng ánh lên sự vui sướng, tôi nhìn thẳng vào anh ta nhả ra từng chữ: “Không thể nào!” “Cái gì không thể nào?” Nụ cười trên mặt anh ta chợt tắt.
Trên thực tế thì sau khi sinh Tử Mĩ tôi vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, nguyên nhân thì nhiều nhưng chủ yếu là tôi không muốn chịu đựng màn sinh nở đau đớn thêm một lần nữa.
Sau khi tới nơi này tôi càng tích cực dùng bởi tự đáy lòng mình tôi không muốn có sự liên quan gì nữa với Quân Lâm.
Quân Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, một lúc sau mới nói: “Anh biết em luôn uống thuốc tránh thai nhưng mà vài tháng trước anh đã kêu Ngọc Nhiễm đổi thuốc tránh thai thành vitamin rồi”.
Tôi ngỡ ngàng, ánh mắt rơi từ trên mặt anh ta trượt xuống tấm ga trải giường trắng muốn, sau đó lại ngước nhìn lên mặt anh ta chậm rãi thốt lên một câu: “Ti bỉ”.
Như không để ý tới thái độ của tôi, anh ta điềm tĩnh nói: “Anh vẫn luôn muốn có thêm con nữa bởi vì cả Tử Thiện và Tử Mĩ sinh ra hai chúng ta đều bị đặt trong tình huống không tự nguyện, chỉ có đứa trẻ này mới là kết tinh tình yêu của hai chúng ta” “Kết tinh tình yêu sao?” Tôi chua chát cười.
“Con chúng ta sau này rồi sẽ ra sao? Tử Thiện từ nhỏ đã không được sống trong vòng tay ba mẹ, Tử Mĩ thì luôn phải sống trong bóng đêm”.
“Nhưng trừ những thứ đó các con vẫn có đủ mọi thứ khác”.
Quân Lâm nhìn tôi thản nhiên nói.
Tôi căm giận thốt lên: “Cho dù bọn trẻ có một cuộc sống đầy đủ vật chất nhưng bọn trẻ thoát không nổi mác con ngoài giá thú.
Tôi sẽ không sinh thêm một đứa bé bạc mệnh nữa” “Thôi được rồi, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyên tâm tĩnh dưỡng cho tốt vào có được hay không?”.
Quân Lâm tỏ ra hơi mất kiên nhẫn nên vừa nói xong Quân Lâm mở tủ lấy ra quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Có lẽ anh ta đã dự đoán được việc tôi sẽ mang thai và thậm chí là phản ứng tiêu cực của tôi khi phát hiện ra điều đó nên từ đầu tới cuối anh ta tỏ ra rất điềm tĩnh và tự tin.
Có lẽ là do mệt mỏi vì chuyến bay dài, đêm đó Quân Lâm ngủ rất sâu.
Còn tôi thì không tài nào ngủ được , trong đầu không ngừng nghĩ các biện pháp để không cho đứa trẻ này ra đời.
Không phải tôi nhẫn tâm mà vì bản thân tôi không tin tưởng tôi có thể mang lại cho bé một tuổi thơ hạnh phúc, và cũng vì tôi sợ hãi bé sẽ trở thành Tử Thiện và Tử Mĩ thứ hai.
Nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là tôi thực không muốn giữa tôi và Quân Lâm có thêm mối ràng buộc nào nữa, nếu sinh thêm một em bé nữa thì có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ thoát khỏi vòng kim cương tỏa của anh ta.
Đắm chìm trong suy nghĩ nên đến gần sáng tôi mới chợp mắt được một lát.
Còn đang mơ màng thì Tử Mĩ đã mở cửa lao vào phòng tôi vui sướng hò reo: “Mẹ mẹ, ba vừa nói là con sắp có em trai hoặc em gái, có đúng không hả mẹ?” Tôi khẽ nhíu mày chưa kịp trả lời thì thấy Quân Lâm bước vào.
Tử Mĩ không nhận được câu trả lời của tôi nên liên tục lặp lại: “Có đúng không mẹ, đúng không mẹ? Mẹ, mau nói cho con biết đi…” Nhìn vẻ háo hức chờ mong của bé tôi vẫn không hề hé miệng chỉ lạnh lùng ngước nhìn Quân Lâm và càng tức giận hơn khi thấy anh ta điềm tĩnh mỉm cười nhìn tôi.
Vài ngày sau đó Quân Lâm ở lại Điệp Trang, thậm chí còn không đến công ty mà ở nhà làm việc.
Tôi biết anh ta đang lo sợ tôi sẽ làm gì đó bất lợi đối với đứa con chưa thành hình của anh ta Lần khám thai đầu tiên Quân Lâm đưa tôi đi.
Xe dừng tại sảnh bệnh viện Quân Lâm nói với theo : “Em đi cẩn thận nhé, anh đứng đây chờ”.
Anh thẩm đi cùng tôi vào làm các thủ tục xét nghiệm.
Sau khi làm xong các xét nghiệm tôi được đưa vào gặp một nữ bác sỹ sản khoa, trên mặt bà đã thấy có đầy đủ các hồ sơ xét nghiệm của tôi, vừa nhìn thấy tôi bà đã vui vẻ mời tôi ngồi rồi hỏi bệnh.
“Gần đây cô có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Bà ân cần hỏi.
“Có, gần đây tôi rất hay bị đau đầu”.
Nói xong tôi lấy tay xoa xoa gáy.
Gần đây tôi quả thực hay đau đầu, đứng đau, ngồi đau, nằm đau, thật rất khó chịu.
“Vậy sao?” Bà cúi xuống lật lật hồ sơ rồi cuối cùng nói: “Các xét nghiệm đều cho thấy thân thể cô hoàn toàn bình thường”.
“Nhưng mà tôi thấy rất đau đầu”.
Tôi đau đầu thật mà, giống như ngàn cây châm đâm vào đầu vậy.
Bác sỹ thấy tôi có vẻ khăng khăng nên cũng không dám chậm trễ bắt đầu cho tôi xét nghiệm thêm vài loại nữa nhưng vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Bà hỏi: “Gần đây cô có chuyện gì phiền lòng hay bị áp lực gì không?” Tôi không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
Gần đây chỉ cần nghĩ tới đứa trẻ trong bụng là tôi có một cảm giác hít thở không thông.
Sự xuất hiện của bé sẽ chỉ làm cho tôi rơi từ vực thẳm này xuống vực thẳm sâu hơn.
Từ lúc biết tôi mang thai nhất cử nhất động của tôi đều bị Quân Lâm giám sát chặt chẽ, tôi không thể động tay động chân làm gì cả nên không tránh khỏi cảm giác bất lực.
Cuối cùng kiểm tra mãi không ra bệnh gì nên bác sỹ cũng không dám kê thuốc linh tinh mà chỉ dặn dò tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống đủ chất đúng giờ.
Vừa thấy tôi lên xe Quân Lâm hỏi ngay: ‘Bác sỹ bảo sao?” “Bác sỹ chẳng bảo gì cả”.
Đầu tôi lại bắt đầu đau, tôi nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi Quân Lâm cũng không dám hỏi thêm gì mà chỉ bảo lái xe về nhà.
Những ngày tiếp theo tôi thường đứng lặng tại cửa sổ nhìn bình nguyên đằng xa, gió xuân lùa vào tạo cảm giác man mát, cây cối bên ngoài đã đâm chồi nảy lộc khiến quang cảnh bên ngoài được phủ một màu xanh ngát; chim chóc cất tiếng ca vang khắp nơi; thật sự là một cảnh xuân đẹp động lòng người.
Vậy mà vì sao tôi vẫn không hề có cảm giác vui vẻ chút nào? “Cẩn thận không bị cảm lạnh đấy phu nhân”.
Quay đầu lại tôi thấy Ngọc Nhiễm cầm một chiếc áo choàng đi tới định khoác lên người tôi.
Tôi ngăn tay cô lại rồi xoay lưng rời đi Từ khi mang thai thái độ của tôi với Ngọc Nhiễm rất lãnh đạm, tuy rằng tôi rất thông cảm với tình cảnh làm công ăn lương nên phải nghe theo sự sắp đặt của ông chủ nhưng tôi vẫn không thể nào tha thứ cho cô ấy vì đã đổi thuốc tránh thai của tôi.
“Em thực không rõ…” Tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Ngọc Nhiễm ở sau lưng nên quay mặt lại nhìn cô, chỉ thấy cô đang nhìn đau đáu vào tôi: “Trong mắt bao nhiêu người Diệp Tuấn Ngạn là một người đàn ông tiền đồ sán lạn, hào quang lấp lánh, chị đã sở hữu được một người đàn ông như thế cớ gì lại luôn buồn bã không vui?” “Bởi vì những cái đó không phải là những gì tôi muốn”.
Nghĩ một lúc tôi nhìn Ngọc Nhiễm nói.
“Nhưng những gì chị muốn đều đã có được rồi, tình yêu của thiếu gia, cuộc sống vật chất đầy đủ, cùng lắm chị cũng chỉ thiếu một cái danh phận mà thôi”.
Cô ta nói rất đúng, tôi gần như đã có gần hết những gì mà một người phụ nữ cần nhưng cái tôi mất đi còn lớn hơn rất nhiều, đó là Tử Thiện của tôi, danh dự của tôi.
Có lẽ đối với một người phụ nữ bình thường, trong cuộc đời chỉ cần tìm được một người đàn ông yêu thương mình và mang đến cho mình một cuộc sống phú quý giàu sang là đủ nhưng mà người đó tuyệt không phải là tôi.
Tôi không biết giải thích với Ngọc Nhiễm như thế nào cho cô hiểu nhưng khát vọng của tôi lúc này chỉ là sự tự do mà thôi cho nên tôi chỉ thở dài không nói.
Tôi biết Quân Lâm có yêu tôi, trừ bỏ danh phận ra, bất cứ cái gì anh mang tới cho tôi đều cực kỳ hoàn mỹ và xa xỉ, thậm chí anh còn dành gần như toàn bộ thời gian để ở bên tôi và Tử Mĩ; cao ngạo như anh vậy mà vẫn luôn phải nhường nhịn trước tính khí lúc nóng lúc lạnh của tôi trong thời gian qua….Đôi khi tôi thầm khĩ phải chăng tôi đã quá tham lam? Sáng sớm hôm đó Linh Linh gọi điện cho tôi từ tinh mơ: “Sao mấy hôm nay em không gọi điện cho chị?” Tôi lăn mình trên giường ốp điện thoại vào tai cất giọng ngái ngủ: “Vâng” “Em đúng là con heo con”.
Linh Linh bất mãn kêu lên.
“Thôi nào, chị tìm em có việc gì sao?” Tôi vẫn giọng ngái ngủ.
“Cuối tuần này có buổi tiệc từ thiện của một hãng thời trang quốc tế đấy, chị đã có hai tấm vé mời, em đi cùng với chị nhé”.
Linh Linh đắc ý nói.
“Nhưng đến đó làm gì cơ?” Linh Linh lớn như vậy mà vẫn còn ham vui giống như cô gái mới lớn.
“Chị đã nhìn trúng một chiếc túi của hãng đó, lần này đến đó để rinh về đây”.
“Thế thôi à?” Tôi không tỏ ra quá quan tâm.
“Còn có rất nhiều minh tinh màn bạc, siêu mẫu tới tham dự nhé, chị rất muốn đi ngắm nghía xem thế nào”.
“Em gần đây hơi mệt hay là chị rủ người khác đi nha”.
Ốm nghén khiến tôi thực mệt mỏi, chỉ cần nghĩ tới yến tiệc là tôi hoa mắt lên rồi.
“Em đi cùng chị đi, dù gì cũng là đi làm việc từ thiện mà”.
Linh Linh nài nỉ.
Tôi vẫn kiên quyết từ chối cho đến khi Linh Linh bực mình dằn dỗi nói là từ nay không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Tôi cười khổ rồi cúp máy.
Chuyện mình mang thai tôi chưa từng kể cho ai dù người đó có là Linh Linh hay ba mẹ đi chăng nữa bởi vì tôi vẫn nghĩ chẳng mấy chốc việc này sẽ biến mất vô thanh vô tức trên thế gian.
Vì không có ai để trút bầu tâm sự nên tâm trạng tôi trở nên rất tồi tệ, chỉ có thể phát tiết việc này qua nôn mửa.
Cứ lúc nào tôi thấy buồn lòng là tôi nôn mửa, bất kể ở đâu, lúc nào, làm gì…Lúc đầu còn nôn ra thức ăn nhưng về sau chỉ nôn ra toàn nước.
“Em đừng có như thế được không?” Đó là vào một đêm khuya, tôi không ngủ được nên xốc chăn dậy nôn mửa, Quân Lâm đứng ở cửa nhà tắm nhăn nhó nói.
Có lẽ anh ta cũng cảm giác được là tôi đang trả thù anh ta.
Tôi một tay chống bồn cầu, khẽ quay đầu lại nhìn anh ta qua làn tóc rối với ánh mắt phẫn nộ , trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác khóai trá vì đã dằn vặt được anh ta.
Sáng sớm tôi bước chân xuống phòng ăn thì thấy anh ta đang ăn sáng.
“Sao em lại dậy sớm thế nào?” Vừa thấy tôi Quân Lâm đã nhíu mày: “Không phải bác sỹ đã dặn dò là phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao?” Tôi không nói gì mà lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống đợi bữa sáng được dọn ra.
Gần đây Quân Lâm rất hay đặt hàng trăm câu hỏi kiểu như thế với tôi nhưng tôi chẳng bao giờ đáp lại, dần dần anh ta cũng quen với điều đó nên cứ tự hỏi rồi lại tự trả lời.
Giữa bàn ăn đặt một chậu hoa huệ lan màu trắng trông như thác nước mùa xuân, trông rất khác biệt.
Bữa sáng của tôi là cháo hoa và một chút dưa muối.
Tôi cũng chỉ ăn được có một chén mà thôi, chút dinh dưỡng đó quả thật không phù hợp với một phụ nữ mang thai nhưng mà trong nhà này không ai dám mở miệng khuyên nhủ rôi.
Bởi từ khi mang thai tôi tựa hồ rất khó tính, ai cũng sợ làm tôi phát giận nên không dám làm phiền.
Điện thoại reo vang, Anh thẩm liền mang tới bên cạnh Quân Lâm: “Là Từ tiên sinh “ Quân Lâm đứng lên hướng phòng khách đi tới.
Tôi vẫn ngồi im ăn cháo, mơ hồ nghe thấy giọng Quân Lâm: “Được rồi, tôi đã biết” Nghe xong điện thoại Quân Lâm về lại phòng ăn: “Mấy ngày tới anh phải đi Mỹ có chút việc”.
“Ừm…”.
Tôi vẫn cúi đầu ăn cháo, chỉ nhẹ nhàng đáp trả một từ.
Thấy thái độ hờ hững của tôi, Quân Lâm cũng không hề khó chịu mà quay sang tôi dặn dò: “Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, chú ý sức khỏe vào nhé”.
Tôi không trả lời mà ngẩng mặt lên nhìn Quân Lâm, ánh mắt tôi bắt được ánh mắt quyến luyến yêu thương của anh ta khiến tôi có chút xấu hổ.
Từ khi Quân Lâm đi Mỹ, tôi lại trải qua những ngày vô nghĩa, cả ngày tôi đều tận hưởng cuộc sống bằng cách ngồi ngoài trời hít thở hương xuân thơm ngát và ngắm nhìn phong cảnh tự nhiên nơi này.
Ánh mặt trời sáng lóa phủ lên không gian đầy cây xanh gió mát, bướm bay từng đàn, chim hót líu lo bay lượn đầy trời khiến tâm tình tôi rất thỏa mãn.
Thói quen hàng ngày của tôi là đọc báo nên hôm nay tôi nhàn rỗi lật lật mấy tờ báo mới, giật mình bởi một đều mục rất lạ: “Hãy thể hiện tình yêu”.
Đọc kỹ mới biết đây là một cuộc vận động tham gia vào việc khuyên tiền từ thiện giúp những bệnh nhân bị đục tinh thể.
Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng như các minh tinh màn bạc, các đại gia lớn cùng góp những đồ vậy trân quý của mình đề đấu giá từ thiện, tiền quyên được sẽ nộp vào quỹ phúc lợi chung của bệnh viện.
Hoạt động này được cử hàng vào cuối tuần này và đó cũng chính là buổi tiệc mà Linh Linh rủ tôi đi.
Nhìn kỹ trên mặt báo tôi thấy ảnh của một số ngôi sao tham dự và bất ngờ thay trên đó còn có một gương mặt rất quen thuộc đối với tôi, đó chính là phu nhân của Mục Thanh Vân, cô ta dự định khuyên góp một chiếc vòng ngọc.
Phu nhân của Mục Thanh Vân không phải là Lâm Tử Đàn hay sao?
Từ sau lần va chạm đó tôi và Quân Lâm rất ít khi nói chuyện lâu với nhau, anh ta cũng có vẻ bận bịu hơn trước và đang suy tính chuyện gì đó quan trọng.
Ngày ngày anh ta cũng rất cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện với tôi hoặc gợi ý các đề tài mới để có chuyện để nói nhưng tất cả đều vô ích trước sự đáp trả đạm mạc của tôi.
Tối nay tôi lại nhận được điện thoại của Quân Lâm: “Chắc là vài ngày nữa anh mới về Thượng Hải được”.
“Vâng…”.
Tôi yên lặng một lúc mới lơ đễnh trả lời.
Kỳ thật hành tung của anh ta không cần chính miệng anh ta nói cho tôi tôi cũng tự biết được qua báo chí và truyền hình.
Ai mà không biết là Diệp đại công tử đang cùng phu nhân sang Mỹ với mục đích chính là thăm họ hàng nhưng thực ra là sang đó để tranh thủ sự ủng hộ của siêu ngân hàng Bank of Amer.
Đối với mấy chuyện này Quân Lâm biết thừa là tôi không hề quan tâm và sẽ không bao giờ hỏi nên cũng không cố giải thích cho tôi làm gì.
Hôm sau tôi hẹn Linh Linh đi dạo phố..
“Em có khỏe không? Tại sao sắc mặt lại nhợt nhạt như thế này?” Sắc mặt Linh Linh thì ngược lại rất hồng hào bởi vì chị vừa theo chồng về quê ăn tết ra, so với tôi thì đúng là một trời một vực.
Tôi khẽ nhéo má cho hồng lên rồi hỏi ngược lại chị: “Chị không thấy em béo lên sao?” “Ừ cũng thấy béo lên.
Chưa đến nỗi quá mập mạp, chỉ hơi giống con lợn con thôi”.
Linh Linh cười đùa.
“Đúng vậy”.
Tôi cũng cười bởi gần nửa tháng nay tôi không ra khỏi phòng nên sắc mặt nhợt nhạt và nở ra cũng là điều bình thường.
Hai chị em lại giống như xưa lang thang shopping điên cuồng tại các shop thời trang, đồ hiệu, sau đó đi thưởng thức đồ ăn đặc sản.
“Em hiện tại trông mập lên kha khá đấy, chị chưa bao giờ thấy em béo tốt như thế này đâu”.
Lúc thay đồ Linh Linh nói.
“Ghét chị thế”.
Tôi quay sang lừ mặt một cái.
Nhưng quả thật trước kia tôi đều mặt size S nhưng dạo này mặc vào thấy hơi bó, xem ra tôi phải giảm béo thật.
Đến lúc ăn điểm tâm, Linh Linh lại hỏi: “Không phải em nói là muốn giảm béo sao? Còn ăn nhiều như vậy đồ ngọt?” Chị có vẻ kinh ngạc khi thấy tôi ăn rất nhiều bánh ngọt.
“Không ăn no thì làm sao mà có sức để giảm béo chứ?” Tôi cố bao biện rồi lại khoét một miếng thật to bỏ vào miệng, đúng là lâu lắm rồi tôi không ăn đồ ngọt ngon miệng như thế.
Còn Linh Linh thì ngược lại, do bị tôi tiêm nhiễm từ trước nên chị chỉ ăn một ít rồi lại buông đũa nên dáng người có vẻ thon thả hơn trước rất nhiều, sau đó tôi còn gọi thêm kem và chanh tuyết anh nữa.
Đến lúc chuẩn bị rời đi, tôi cảm thấy buồn nôn nên lấy tay che ngực chạy vào Toalét, muốn phun mà phun ra không được.
“Sao vậy em?” Linh Linh cũng lo lắng chạy vào cùng.
“Ăn nhiều quá nên tiêu hóa không nổi, chắc lại muốn phun ra rồi”.
Tôi cười cười hứng nước vào tay rồi đắp lên mặt cho tỉnh táo.
Trở lại Điệp trang cảm giác nôn mửa của tôi càng ngày càng nặng hơn, hễ ăn gì là tôi lao vào Toalet nôn cho bằng hết, giống như vét sạch ruột gan ra vậy.
“Phu nhân….”.
Anh thẩm luôn đứng sau vỗ vỗ lưng tôi, miệng cứ lắp bắp không biết nói gì ngoài việc gọi tên tôi.
Từ phòng tắm bước ra tôi có chút choáng váng và chật vật không chịu nổi.
May mắn là Tử Mĩ đi ngủ sớm rồi chứ nếu bé nhìn thấy tôi chật vật như vậy chắc sẽ lo lắng mà khóc nháo suốt.
Anh thẩm đỡ tôi nằm xuống giường rồi xoay người định gọi điện thoại.
“Không cần đâu thím, chắc cháu ăn phải thức ăn gì không tươi thôi, nôn ra được là đỡ ngay”.
Tôi kéo lấy góc áo của bà.
“Nhưng mà cô bị thành ra thế này, tôi….” Anh thẩm vẫn rất lo lắng, vừa nói bà vừa lấy tay đặt lên trán tôi.
“Sao vẫn lạnh thế này, thôi để tôi đi gọi bác sỹ đến nhé” Lần này bà xoay người đi luôn không cho tôi cơ hội ngăn lại.
Tôi vốn định ngồi xuống rồi gọi thím quay lại nhưng đầu lại bắt đầu choáng váng, hai mắt hoa lên, tôi bắt đầu mơ hồ rồi rơi vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy trong phòng đã không còn bóng người, dư âm của hoàng hôn còn đọng nơi góc rèm cửa, ánh mặt trời leo lét ánh lên giường khiến tôi có cảm giác buồn buồn.
Đầu vẫn rất nặng, tôi cố mở mắt cho to nhưng không sao mở được, rất lâu sau tôi mông lung nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Trời lúc này đã qua chạng vạng nên không gian rất tối.
“Phu nhân tỉnh rồi à?” Tôi quay đầu lại đã thấy Anh thẩm đứng cạnh giường với khuôn mặt vui sướng.
“Vâng”.
Tôi vừa lên tiếng vừa cố nhích người dậy.
“Phu nhân cẩn thận một chút”.
Nói xong bà sà xuống nâng tôi dậy.
Nhìn vẻ hoang mang của bà tôi có chút hoang mang: “Có chuyện gì sao thím?” Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mắt ánh lên tia vui sướng: “Tử Mĩ tiểu thư sắp có thêm bạn nhí rồi”.
“Gì cơ?” Tôi quá bất ngờ há hốc mồm.
“Đêm qua bác sỹ đến khám và phát hiện ra phu nhân đã có thai”.
Anh thẩm cười nói.
“Tôi đã cấp báo thiếu gia rồi, ngài ấy đã vội vã lên máy bay trở về” Tôi tuy rằng nghe rõ từng lời của Anh thẩm nhưng tạm thời tôi không thể chấp nhận được sự thật đó nên mắt tôi vẫn nhìn trân trân vào khoảng không trước mắt, không hề có phản ứng: Không, không thể nào có chuyện đó xảy ra.
Đột nhiên Anh thẩm ngỡ ngàng kêu lên: “Thiếu gia”.
Nhờ tiếng kêu đó tôi giật mình trở lại hiện thực.
Quân Lâm bước vào phòng và khoát tay ý bảo Anh thẩm đi ra ngoài.
Anh ta chậm rãi cởi bỏ áo khoác rồi đi tới mép giường.
Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt anh ta lúc này, đó là một gương mặt đượm vẻ mệt mỏi nhưng ánh lên sự vui sướng, tôi nhìn thẳng vào anh ta nhả ra từng chữ: “Không thể nào!” “Cái gì không thể nào?” Nụ cười trên mặt anh ta chợt tắt.
Trên thực tế thì sau khi sinh Tử Mĩ tôi vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, nguyên nhân thì nhiều nhưng chủ yếu là tôi không muốn chịu đựng màn sinh nở đau đớn thêm một lần nữa.
Sau khi tới nơi này tôi càng tích cực dùng bởi tự đáy lòng mình tôi không muốn có sự liên quan gì nữa với Quân Lâm.
Quân Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, một lúc sau mới nói: “Anh biết em luôn uống thuốc tránh thai nhưng mà vài tháng trước anh đã kêu Ngọc Nhiễm đổi thuốc tránh thai thành vitamin rồi”.
Tôi ngỡ ngàng, ánh mắt rơi từ trên mặt anh ta trượt xuống tấm ga trải giường trắng muốn, sau đó lại ngước nhìn lên mặt anh ta chậm rãi thốt lên một câu: “Ti bỉ”.
Như không để ý tới thái độ của tôi, anh ta điềm tĩnh nói: “Anh vẫn luôn muốn có thêm con nữa bởi vì cả Tử Thiện và Tử Mĩ sinh ra hai chúng ta đều bị đặt trong tình huống không tự nguyện, chỉ có đứa trẻ này mới là kết tinh tình yêu của hai chúng ta” “Kết tinh tình yêu sao?” Tôi chua chát cười.
“Con chúng ta sau này rồi sẽ ra sao? Tử Thiện từ nhỏ đã không được sống trong vòng tay ba mẹ, Tử Mĩ thì luôn phải sống trong bóng đêm”.
“Nhưng trừ những thứ đó các con vẫn có đủ mọi thứ khác”.
Quân Lâm nhìn tôi thản nhiên nói.
Tôi căm giận thốt lên: “Cho dù bọn trẻ có một cuộc sống đầy đủ vật chất nhưng bọn trẻ thoát không nổi mác con ngoài giá thú.
Tôi sẽ không sinh thêm một đứa bé bạc mệnh nữa” “Thôi được rồi, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyên tâm tĩnh dưỡng cho tốt vào có được hay không?”.
Quân Lâm tỏ ra hơi mất kiên nhẫn nên vừa nói xong Quân Lâm mở tủ lấy ra quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Có lẽ anh ta đã dự đoán được việc tôi sẽ mang thai và thậm chí là phản ứng tiêu cực của tôi khi phát hiện ra điều đó nên từ đầu tới cuối anh ta tỏ ra rất điềm tĩnh và tự tin.
Có lẽ là do mệt mỏi vì chuyến bay dài, đêm đó Quân Lâm ngủ rất sâu.
Còn tôi thì không tài nào ngủ được , trong đầu không ngừng nghĩ các biện pháp để không cho đứa trẻ này ra đời.
Không phải tôi nhẫn tâm mà vì bản thân tôi không tin tưởng tôi có thể mang lại cho bé một tuổi thơ hạnh phúc, và cũng vì tôi sợ hãi bé sẽ trở thành Tử Thiện và Tử Mĩ thứ hai.
Nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là tôi thực không muốn giữa tôi và Quân Lâm có thêm mối ràng buộc nào nữa, nếu sinh thêm một em bé nữa thì có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ thoát khỏi vòng kim cương tỏa của anh ta.
Đắm chìm trong suy nghĩ nên đến gần sáng tôi mới chợp mắt được một lát.
Còn đang mơ màng thì Tử Mĩ đã mở cửa lao vào phòng tôi vui sướng hò reo: “Mẹ mẹ, ba vừa nói là con sắp có em trai hoặc em gái, có đúng không hả mẹ?” Tôi khẽ nhíu mày chưa kịp trả lời thì thấy Quân Lâm bước vào.
Tử Mĩ không nhận được câu trả lời của tôi nên liên tục lặp lại: “Có đúng không mẹ, đúng không mẹ? Mẹ, mau nói cho con biết đi…” Nhìn vẻ háo hức chờ mong của bé tôi vẫn không hề hé miệng chỉ lạnh lùng ngước nhìn Quân Lâm và càng tức giận hơn khi thấy anh ta điềm tĩnh mỉm cười nhìn tôi.
Vài ngày sau đó Quân Lâm ở lại Điệp Trang, thậm chí còn không đến công ty mà ở nhà làm việc.
Tôi biết anh ta đang lo sợ tôi sẽ làm gì đó bất lợi đối với đứa con chưa thành hình của anh ta Lần khám thai đầu tiên Quân Lâm đưa tôi đi.
Xe dừng tại sảnh bệnh viện Quân Lâm nói với theo : “Em đi cẩn thận nhé, anh đứng đây chờ”.
Anh thẩm đi cùng tôi vào làm các thủ tục xét nghiệm.
Sau khi làm xong các xét nghiệm tôi được đưa vào gặp một nữ bác sỹ sản khoa, trên mặt bà đã thấy có đầy đủ các hồ sơ xét nghiệm của tôi, vừa nhìn thấy tôi bà đã vui vẻ mời tôi ngồi rồi hỏi bệnh.
“Gần đây cô có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Bà ân cần hỏi.
“Có, gần đây tôi rất hay bị đau đầu”.
Nói xong tôi lấy tay xoa xoa gáy.
Gần đây tôi quả thực hay đau đầu, đứng đau, ngồi đau, nằm đau, thật rất khó chịu.
“Vậy sao?” Bà cúi xuống lật lật hồ sơ rồi cuối cùng nói: “Các xét nghiệm đều cho thấy thân thể cô hoàn toàn bình thường”.
“Nhưng mà tôi thấy rất đau đầu”.
Tôi đau đầu thật mà, giống như ngàn cây châm đâm vào đầu vậy.
Bác sỹ thấy tôi có vẻ khăng khăng nên cũng không dám chậm trễ bắt đầu cho tôi xét nghiệm thêm vài loại nữa nhưng vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Bà hỏi: “Gần đây cô có chuyện gì phiền lòng hay bị áp lực gì không?” Tôi không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
Gần đây chỉ cần nghĩ tới đứa trẻ trong bụng là tôi có một cảm giác hít thở không thông.
Sự xuất hiện của bé sẽ chỉ làm cho tôi rơi từ vực thẳm này xuống vực thẳm sâu hơn.
Từ lúc biết tôi mang thai nhất cử nhất động của tôi đều bị Quân Lâm giám sát chặt chẽ, tôi không thể động tay động chân làm gì cả nên không tránh khỏi cảm giác bất lực.
Cuối cùng kiểm tra mãi không ra bệnh gì nên bác sỹ cũng không dám kê thuốc linh tinh mà chỉ dặn dò tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống đủ chất đúng giờ.
Vừa thấy tôi lên xe Quân Lâm hỏi ngay: ‘Bác sỹ bảo sao?” “Bác sỹ chẳng bảo gì cả”.
Đầu tôi lại bắt đầu đau, tôi nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi Quân Lâm cũng không dám hỏi thêm gì mà chỉ bảo lái xe về nhà.
Những ngày tiếp theo tôi thường đứng lặng tại cửa sổ nhìn bình nguyên đằng xa, gió xuân lùa vào tạo cảm giác man mát, cây cối bên ngoài đã đâm chồi nảy lộc khiến quang cảnh bên ngoài được phủ một màu xanh ngát; chim chóc cất tiếng ca vang khắp nơi; thật sự là một cảnh xuân đẹp động lòng người.
Vậy mà vì sao tôi vẫn không hề có cảm giác vui vẻ chút nào? “Cẩn thận không bị cảm lạnh đấy phu nhân”.
Quay đầu lại tôi thấy Ngọc Nhiễm cầm một chiếc áo choàng đi tới định khoác lên người tôi.
Tôi ngăn tay cô lại rồi xoay lưng rời đi Từ khi mang thai thái độ của tôi với Ngọc Nhiễm rất lãnh đạm, tuy rằng tôi rất thông cảm với tình cảnh làm công ăn lương nên phải nghe theo sự sắp đặt của ông chủ nhưng tôi vẫn không thể nào tha thứ cho cô ấy vì đã đổi thuốc tránh thai của tôi.
“Em thực không rõ…” Tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Ngọc Nhiễm ở sau lưng nên quay mặt lại nhìn cô, chỉ thấy cô đang nhìn đau đáu vào tôi: “Trong mắt bao nhiêu người Diệp Tuấn Ngạn là một người đàn ông tiền đồ sán lạn, hào quang lấp lánh, chị đã sở hữu được một người đàn ông như thế cớ gì lại luôn buồn bã không vui?” “Bởi vì những cái đó không phải là những gì tôi muốn”.
Nghĩ một lúc tôi nhìn Ngọc Nhiễm nói.
“Nhưng những gì chị muốn đều đã có được rồi, tình yêu của thiếu gia, cuộc sống vật chất đầy đủ, cùng lắm chị cũng chỉ thiếu một cái danh phận mà thôi”.
Cô ta nói rất đúng, tôi gần như đã có gần hết những gì mà một người phụ nữ cần nhưng cái tôi mất đi còn lớn hơn rất nhiều, đó là Tử Thiện của tôi, danh dự của tôi.
Có lẽ đối với một người phụ nữ bình thường, trong cuộc đời chỉ cần tìm được một người đàn ông yêu thương mình và mang đến cho mình một cuộc sống phú quý giàu sang là đủ nhưng mà người đó tuyệt không phải là tôi.
Tôi không biết giải thích với Ngọc Nhiễm như thế nào cho cô hiểu nhưng khát vọng của tôi lúc này chỉ là sự tự do mà thôi cho nên tôi chỉ thở dài không nói.
Tôi biết Quân Lâm có yêu tôi, trừ bỏ danh phận ra, bất cứ cái gì anh mang tới cho tôi đều cực kỳ hoàn mỹ và xa xỉ, thậm chí anh còn dành gần như toàn bộ thời gian để ở bên tôi và Tử Mĩ; cao ngạo như anh vậy mà vẫn luôn phải nhường nhịn trước tính khí lúc nóng lúc lạnh của tôi trong thời gian qua….Đôi khi tôi thầm khĩ phải chăng tôi đã quá tham lam? Sáng sớm hôm đó Linh Linh gọi điện cho tôi từ tinh mơ: “Sao mấy hôm nay em không gọi điện cho chị?” Tôi lăn mình trên giường ốp điện thoại vào tai cất giọng ngái ngủ: “Vâng” “Em đúng là con heo con”.
Linh Linh bất mãn kêu lên.
“Thôi nào, chị tìm em có việc gì sao?” Tôi vẫn giọng ngái ngủ.
“Cuối tuần này có buổi tiệc từ thiện của một hãng thời trang quốc tế đấy, chị đã có hai tấm vé mời, em đi cùng với chị nhé”.
Linh Linh đắc ý nói.
“Nhưng đến đó làm gì cơ?” Linh Linh lớn như vậy mà vẫn còn ham vui giống như cô gái mới lớn.
“Chị đã nhìn trúng một chiếc túi của hãng đó, lần này đến đó để rinh về đây”.
“Thế thôi à?” Tôi không tỏ ra quá quan tâm.
“Còn có rất nhiều minh tinh màn bạc, siêu mẫu tới tham dự nhé, chị rất muốn đi ngắm nghía xem thế nào”.
“Em gần đây hơi mệt hay là chị rủ người khác đi nha”.
Ốm nghén khiến tôi thực mệt mỏi, chỉ cần nghĩ tới yến tiệc là tôi hoa mắt lên rồi.
“Em đi cùng chị đi, dù gì cũng là đi làm việc từ thiện mà”.
Linh Linh nài nỉ.
Tôi vẫn kiên quyết từ chối cho đến khi Linh Linh bực mình dằn dỗi nói là từ nay không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Tôi cười khổ rồi cúp máy.
Chuyện mình mang thai tôi chưa từng kể cho ai dù người đó có là Linh Linh hay ba mẹ đi chăng nữa bởi vì tôi vẫn nghĩ chẳng mấy chốc việc này sẽ biến mất vô thanh vô tức trên thế gian.
Vì không có ai để trút bầu tâm sự nên tâm trạng tôi trở nên rất tồi tệ, chỉ có thể phát tiết việc này qua nôn mửa.
Cứ lúc nào tôi thấy buồn lòng là tôi nôn mửa, bất kể ở đâu, lúc nào, làm gì…Lúc đầu còn nôn ra thức ăn nhưng về sau chỉ nôn ra toàn nước.
“Em đừng có như thế được không?” Đó là vào một đêm khuya, tôi không ngủ được nên xốc chăn dậy nôn mửa, Quân Lâm đứng ở cửa nhà tắm nhăn nhó nói.
Có lẽ anh ta cũng cảm giác được là tôi đang trả thù anh ta.
Tôi một tay chống bồn cầu, khẽ quay đầu lại nhìn anh ta qua làn tóc rối với ánh mắt phẫn nộ , trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác khóai trá vì đã dằn vặt được anh ta.
Sáng sớm tôi bước chân xuống phòng ăn thì thấy anh ta đang ăn sáng.
“Sao em lại dậy sớm thế nào?” Vừa thấy tôi Quân Lâm đã nhíu mày: “Không phải bác sỹ đã dặn dò là phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao?” Tôi không nói gì mà lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống đợi bữa sáng được dọn ra.
Gần đây Quân Lâm rất hay đặt hàng trăm câu hỏi kiểu như thế với tôi nhưng tôi chẳng bao giờ đáp lại, dần dần anh ta cũng quen với điều đó nên cứ tự hỏi rồi lại tự trả lời.
Giữa bàn ăn đặt một chậu hoa huệ lan màu trắng trông như thác nước mùa xuân, trông rất khác biệt.
Bữa sáng của tôi là cháo hoa và một chút dưa muối.
Tôi cũng chỉ ăn được có một chén mà thôi, chút dinh dưỡng đó quả thật không phù hợp với một phụ nữ mang thai nhưng mà trong nhà này không ai dám mở miệng khuyên nhủ rôi.
Bởi từ khi mang thai tôi tựa hồ rất khó tính, ai cũng sợ làm tôi phát giận nên không dám làm phiền.
Điện thoại reo vang, Anh thẩm liền mang tới bên cạnh Quân Lâm: “Là Từ tiên sinh “ Quân Lâm đứng lên hướng phòng khách đi tới.
Tôi vẫn ngồi im ăn cháo, mơ hồ nghe thấy giọng Quân Lâm: “Được rồi, tôi đã biết” Nghe xong điện thoại Quân Lâm về lại phòng ăn: “Mấy ngày tới anh phải đi Mỹ có chút việc”.
“Ừm…”.
Tôi vẫn cúi đầu ăn cháo, chỉ nhẹ nhàng đáp trả một từ.
Thấy thái độ hờ hững của tôi, Quân Lâm cũng không hề khó chịu mà quay sang tôi dặn dò: “Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, chú ý sức khỏe vào nhé”.
Tôi không trả lời mà ngẩng mặt lên nhìn Quân Lâm, ánh mắt tôi bắt được ánh mắt quyến luyến yêu thương của anh ta khiến tôi có chút xấu hổ.
Từ khi Quân Lâm đi Mỹ, tôi lại trải qua những ngày vô nghĩa, cả ngày tôi đều tận hưởng cuộc sống bằng cách ngồi ngoài trời hít thở hương xuân thơm ngát và ngắm nhìn phong cảnh tự nhiên nơi này.
Ánh mặt trời sáng lóa phủ lên không gian đầy cây xanh gió mát, bướm bay từng đàn, chim hót líu lo bay lượn đầy trời khiến tâm tình tôi rất thỏa mãn.
Thói quen hàng ngày của tôi là đọc báo nên hôm nay tôi nhàn rỗi lật lật mấy tờ báo mới, giật mình bởi một đều mục rất lạ: “Hãy thể hiện tình yêu”.
Đọc kỹ mới biết đây là một cuộc vận động tham gia vào việc khuyên tiền từ thiện giúp những bệnh nhân bị đục tinh thể.
Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng như các minh tinh màn bạc, các đại gia lớn cùng góp những đồ vậy trân quý của mình đề đấu giá từ thiện, tiền quyên được sẽ nộp vào quỹ phúc lợi chung của bệnh viện.
Hoạt động này được cử hàng vào cuối tuần này và đó cũng chính là buổi tiệc mà Linh Linh rủ tôi đi.
Nhìn kỹ trên mặt báo tôi thấy ảnh của một số ngôi sao tham dự và bất ngờ thay trên đó còn có một gương mặt rất quen thuộc đối với tôi, đó chính là phu nhân của Mục Thanh Vân, cô ta dự định khuyên góp một chiếc vòng ngọc.
Phu nhân của Mục Thanh Vân không phải là Lâm Tử Đàn hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.