Chương 23
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Cố nhân Đêm hôm đó Quân Lâm ôm sát tôi vào lòng rồi thì thào bên tai tôi: “Anh nghĩ đây là một bé trai” Vừa nói anh vừa sờ tay lên bụng tôi, lát sau vui vẻ nói tiếp: “Tử Thiện rất thật thà và thanh thuần giống y như em vậy, sau này con sẽ phải tiếp quản toàn bộ Diệp thị với các xí nghiệp khổng lồ, có tâm như Tử Thiện chắc sẽ dễ dàng thu phục được lòng người…” Bàn tay Quân Lâm đột nhiên vuốt ve bụng tôi: “Còn nhóc này sẽ tiếp quản lại Trung Tuấn Quốc Tế từ anh, con sẽ dùng đến sự cơ trí thông minh của mình để đưa Trung Tuấn Quốc Tế phát triển thành một ngân hàng có vị trí hàng đầu trong nền tài chính thế giới”.
Hóa ra Quân Lâm đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa trẻ này.
Lần này nghe anh nói tôi không có hất tay anh ra mà chỉ mở to mắt hỏi: “Nếu là con gái thì sao?” “Nếu là con gái thì con sẽ có một cuộc sống bình thường như bao cô tiểu thư khác”.
Quân Lâm vừa nói vừa cầm lấy tay tôi đặt lên ngực anh.
“Anh sẽ mang tới cho con một danh phận chính thức”.
Giờ phút này tôi nghĩ Quân Lâm thực sự rất yêu tôi và các con của chúng tôi, hơn tất cả mọi thứ trên đời… Đột nhiên bàn tay của Quân Lâm trượt xuống lưng tôi, cả khuôn mặt của anh chìm vào ngực tôi, đôi môi bắt đầu tham lam cắn mút.
“Đừng…” Tôi vặn vẹo thân thể, cố lấy tay đẩy anh ra khỏi ngực mình.
Từ khi tôi mang thai Quân Lâm chưa từng đòi hỏi tôi về mặt thân xác, tự nhiên hôm nay anh lại nổi hứng ham muốn khiến tôi trở tay không kịp.
“Anh sẽ cẩn thận…” Quân Lâm cất giọng khàn khàn rồi quay lên chiếm đọat môi tôi khiến cho lời nói đang nửa chừng của tôi bị cuốn vào một chiếc hôn dài nóng rực.
Khi đôi môi anh lướt qua từng tấc da thịt tôi, tôi cũng không kiềm chế được mà vươn tay đón lấy thân thể anh, như nắng hạn gặp mưa….và cùng anh chìm trong nỗi đam mê nguyên thủy nhất..
Đến lúc tôi mở mắt ra trời đã sáng, thoang thoảng trong không khí còn phảng phất mùi hoa lan buổi sớm.
Quân Lâm vẫn còn nằm bên cạnh nghiêng nghiêng người nhìn tôi, vừa thấy tôi tỉnh lại anh lấy tay vuốt vuốt tóc tôi âu yếm.
“Có chuyện gì sao?” Tôi lấy tay xoa xoa hai mắt rồi ngáp dài một cái.
Quân Lâm cười cười: “Ngắm em không được sao?” “Có gì đẹp mà nhìn”.
Bộ anh chưa bao giờ nhìn thấy người mới ngủ dậy hay sao, tôi thầm nghĩ.
“Tâm Duyệt đã từng nói với anh rằng em là một cô gái tuy rất phong tình gợi cảm nhưng chẳng hề lãng mạn chút nào”.
Quân Lâm xoay người nhìn lên trần nhà như đang tưởng tượng ra cái gì đấy.
“Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên vì phát ngôn vừa rồi của anh.
‘Em còn nhớ không? Lúc mình còn ở trang viên đấy.
Hôm đó trời đổ mưa xuân rất lâu, em và Tâm Duyệt đứng trong nhà nhìn ra mưa, Tâm Duyệt tức cảnh sinh tình nói “Nếu có thể cùng người mình yêu đứng dưới mưa đón xuân thì thật là lãng mạn”, lúc đó em chỉ buông mỗi câu: “Mưa như thế này không có ô thì làm sao mà đứng ngoài sân được””.
Sau đó Tâm Duyệt có nói với anh rằng em là một cô gái không hề biết lãng mạn phong tình là gì”.
Lúc này đây tôi mới nhớ ra, hôm đó Quân Lâm đang ngồi đọc báo ở bàn trà ngòai hiên, tôi và Tâm Duyệt đứng ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngòai trời mưa bụi ẩm ướt, thật không thể nghĩ tới đã lâu như vậy mà Quân Lâm còn nhớ rõ những câu nói của tôi hôm đó.
“Có một điều mà đến nay anh vẫn không hiểu….” Quân Lâm chần chừ nói.
“Không hiểu gì cơ?”.
Tôi tò mò nhìn anh.
Chẳng lẽ anh không hiểu vì sao tôi không có chút lãng mạn nào sao? “Không hiểu là vì sao anh lại yêu em”.
Quân Lâm xoay người nhìn tôi đầy yêu thương.
Tôi hơi sững người một lúc.
Lát sau Quân Lâm đứng dậy mặc đồ chuẩn bị đi làm, tôi vẫn nằm ì trên giường rồi như nghĩ ra cái gì, tôi chần chừ: “Nghe nói mẹ…”.
Dừng một lát tôi nói tiếp: “Nghe nói mấy hôm nay mẹ không khỏe cho lắm, không biết mẹ đã đỡ chút nào chưa?” Quân Lâm hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi khẽ gật đầu: “Ừ, cũng không có gì mấy, bà chỉ bị cảm lạnh chút xíu thôi, giờ đã khỏe lại rồi”.
‘Sao anh không về thăm mẹ một chút?”.
Tôi không chắc là Quân Lâm có đồng ý hay không nhưng cũng nên thử một lần.
“Thế à….” Quân Lâm tựa hồ nghĩ thông cái gì nên nhìn tôi mỉm cười.
Mặt tôi hơi đỏ lên rồi luống cuống giải thích: “Em thấy mỗi người mẹ khi ốm đau đều mong muốn có con cái ở bên cạnh”.
Quân Lâm nhìn tôi cười: “Anh biết rồi, sẽ theo lời em làm là được chứ gì?” Sáng hôm sau tôi lại một lần nữa đứng cửa tiễn Quân Lâm đi, đây là lần đầu tiên tôi tiễn anh kể từ khi tới Điệp trang.
Khi đưa tay nhận lấy áo khoác từ tay tôi, anh khẽ dặn dò: “Anh về nhà vài hôm mới quay trở lại được, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt vào nhé!” “Vâng”.
Tôi nhìn anh gật đầu.
Có lẽ Quân Lâm vẫn chưa hề biết Tố Hành đã biết tường tận việc của tôi và anh bởi Tố Hành là một người mưa sâu kế hiểm, khó để lộ ra toan tính của mình.
Căn cứ vào tính cách của Tố Hành thì việc tôi vẫn ở bên Quân Lâm hay là việc tôi mang thai đều là nỗi sỉ nhục lớn lao đối với cô ta, tuyệt đối cô ta sẽ không bỏ qua.
Một người đàn bà lấy chồng gần 2 năm mà không có con, lại biết được tình địch của mình mang thai đứa con thứ 3 với chồng thì còn nề hà gì mà không hành động nữa? Nhìn bóng dáng của Quân Lâm xa dần, tôi thầm mong mọi việc sẽ diễn ra đúng như tôi mong muốn.
Nhưng không vì thế mà tôi không sợ hãi, đúng, tôi rất sợ việc sắp xảy ra với mình bởi vì không biết Tố Hành định giở trò gì với tôi, sự bình lặng khiến cho tôi lo sợ là giông tố kéo đến sẽ rất kinh thiên động địa.
Trong lòng tôi dâng lên rất nhiều dự cảm không tốt và quả nhiên điều đó đén thật sớm.
Tối hôm đó lúc tôi đang nằm xem phim cùng Tử Mĩ, Ngọc Nhiễm gõ cửa tiến vào: “Phu nhân, có người tới tìm chị” “Thế à?” Tôi có chút ngạc nhiên bởi vì từ khi tới Điệp trang tôi rất ít khi có khách tới thăm.
Trong đầu tôi xẹt lên ý nghĩ, là cô ta sao? Đến sớm vậy sao? “Cô ở đây chơi với Tử Mĩ nhé!” Tôi dặn dò Ngọc Nhiễm.
Ngoài trời mưa vẫn rất to, gió nổi mạnh hơn trước khiến cho đám lá cây bên ngoài xào xạc đập vào cửa sổ.
Tôi chầm chậm bước xuống lầu sẵn sàng đối diện với kẻ địch số một của mình nhưng ngạc nhiên thay gương mặt tôi nhìn thấy trước mắt lại không phải là Tố Hành mà lại là Dì Thanh.
“Dì”.
Tôi ngỡ ngàng thốt lên.
“Thiếu phu nhân”.
Dì Thanh đứng một lúc rồi xúc động hô tên tôi.
“Dì Thanh…”.
Tuy rằng không mong muốn người đến đây là Dì Thanh nhưng khi nhìn thấy dì tôi cũng không tránh khỏi xúc động, tự nhiên bao kỷ niệm cũ lại ùa về.
Cả hai đều trầm mặc một lúc khá lâu.
Khi chúng tôi đưa ánh mắt nhìn về phía nhau, tôi thấy ánh mắt dì đã sớm sũng nước.
“Gần đây cô có khỏe không?” Dì Thanh lên tiếng trước.
“Khỏe ạ”.
Tôi cúi đầu.
“Dì tìm cháu có chuyện gì sao?” Dì Thanh gật đầu liên tục: “Lão gia và lão phu nhân, còn có… cô ấy…”.
Bà chần chừ một lúc: “…bọn họ đều đã biết chuyện giữa cô và thiếu gia”.
“Thế thì sao ạ?” Tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên hỏi lại, tôi hoàn toàn không bất ngờ trước việc ba mẹ Quân Lâm biết được thông tin này.
“Bọn họ muốn thiếu phu nhân lẳng lặng rời khỏi đây”.
Nước mắt trên mặt Dì Thanh bắt đầu tuôn rơi.
Bà nghẹn giọng nói với tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra mục đích của chuyển đi này của Dì Thanh, hóa ra là đảm đương vai trò thuyết khách cho Diệp gia.
Tố Hành quả thực là một người đàn bà thông minh và mưu mẹo nhưng chắc hẳn cô ta cũng bị tổn thương sĩ diện nghiêm trọng khi thông báo tin này cho ba mẹ và lôi ba mẹ vào cuộc chiến chống lại tôi.
Có lẽ cô ta biết nếu chỉ dựa vào cô ta thì khó có thể ép tôi hoặc Quân Lâm lùi bước.
Vì thế nên bà lôi các bậc phụ huynh vào, như vậy cô ta vừa không đắc tội với Quân Lâm lại không tốn nhiều sức lực ép tôi rời đi.
Tôi cũng không thể phủ nhận việc tính toán của cô ta cũng rất hợp với mong muốn của tôi.
“Chúng tôi sẽ an bài cho cô rời khỏi đây một cách tốt đẹp”.
“Vâng”.
Lúc này đây trong lòng tôi ngổn ngang trăm mốt tơ vò, tuy rằng mọi cái diễn ra như tôi mong muốn nhưng sao tôi lại đau lòng như thế này? Tôi không nhịn được nên mắt mũi đỏ sọng lên.
Dì Thanh nhìn thấy thế hoảng hốt hỏi: “Thiếu phu nhân, cô sao rồi?” “Tự nhiên cháu nghĩ thông suốt vì sao năm đó một mình Dì tới thành phố A tìm cháu ”.
Tôi hiểu Dì Thanh chỉ là người phát ngôn của Diệp gia mà thôi, cho dù là việc cầu xin tôi tới Bắc Kinh cứu Tử Thiện ngày trước hay là yêu cầu tôi rời khỏi Diệp trang ngày hôm nay, tất cả những gì bà làm đều là vì Diệp gia.
Cuối cùng thì nước mắt tôi vẫn không rơi xuống mà Dì Thanh lại rơi lệ đầy mặt, lúc bà nhìn thấy Tử Mĩ bà sung sướng kêu lên: “Đã lớn như vậy rồi sao, đến đây bà bế cái nào”.
Dù sao Tử Mĩ cũng được Dì Thanh chăm sóc suốt mấy năm nên tình yêu mà bà dành cho bé thật lớn lao vô bờ, Tử Mĩ cũng tự nhiên chạy ào vào lòng bà dụi dụi mặt vào ngực bà.
“Tử Mĩ và Tử Thiện thật là giống….” Dì Thanh nhìn Tử Mĩ xúc động nói.
Sau đó bà dặn dò vợ chồng Anh thẩm và Ngọc Nhiễm không được đem chuyện này kể lại cho Quân Lâm, hiển nhiên mọi người cũng không dám chống lại ý chỉ của ba mẹ Quân Lâm.
Từ buổi tối hôm đó Dì Thanh ở lại Điệp trang để sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi sắp tới của tôi và Tử Mĩ Xem ra tại nơi hào môn thế gia này tình cảm máu mủ cũng không thực quan trọng so với lợi ích của gia tộc, vì duy trì quan hệ thông gia để tạo thành trì Vũng chắc chốn thương trường bọn họ có thể hi sinh tất cả, tôi và Tử Mĩ chắng phải là ví dụ hay sao? Ngày hôm sau các phương tiện thông tin đại chúng đồng loạt đưa tin Trung Tuấn chính thức tuyên bố tham gia Vụ đấu thầu quyền đầu tư vào Mì Cách.
Dì Thanh nghe được tin này xong không khỏi thở dài: "Xem ra lão gia vẫn không thể ngăn Cản quyết định Của thiếu gia.
Hai cha con bọn họ vẫn luôn như nước Với lửa".
"Làm gì đen mức đó đâu Dì".
Tôi đã chứng kiến cảnh ba và Quân Lâm xung đột nhưng rồi đâu lại vào đấy chứ không ai để bụng lâu.
"Cô không biết đấy thôi, gần hai năm nay tính tình của thiếu gia trở nên rất tệ, ngày trước còn có vẻ kính sợ lão gia một tí chứ thời gian Vừa rồi thì không coi lão gia ra gì Cả, xem ra lão gia Cũng không can thiệp được vào chuyện Của thiếu gia rồi.
Nhưng mà lần này việc thiếu gia làm quả thật là không tốt chút nào...." Tôi có chút kỳ quái vì lần này ngay cả Dì Thanh vốn luôn yêu thương Quân Lâm Cũng không đứng về phía anh ta là sao? Sau đó đọc tin trên báo tôi mới Vỡ lẽ là lần đấu thầu này còn liên quan tới ngân hàng Bank of Amer.
Bank of Amer là cổ đông lớn thứ hai của Trung Tuấn và cũng là ngân hàng ngầm tương trợ An Ngân, người đứng đằng sau tất cả mớ hỗn độn này lại là Đồ Hạo Hành - anh trai Tố Hành.
Khó trách lần này các lãnh đạo của Trung Tuấn đều ra mặt phản đối Quân Lâm mà ba Quân Lâm cũng cực lực phản đối.
Hành động lần này cùa Quân Lâm không phải là tuyên bố chống lại Mục gia và Đỗ gia hay sao? Ba Quân Lâm tức giận cũng là lẽ đương nhiên nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao lúc này Quân Lâm lại hành động lỗ mãng tới như vậy? Ngươi thâm trầm và Cơ trí như Quân Lâm thật khó để nắm bát tâm tư...
Vài ngày sau Dì Thanh đưa cho tôi thị thực đi úc của tôi và Tử Mĩ, lầan này tôi rất ngạc nhiên: "Ba con vất vả cả năm nay mà không chạy được thi thực, không thể tưởng tượng được Diệp gia lại làmđược chỉ trong vài ngày".
Tôi cườinói.
"Không phái thế đâu".
Dì Thanh nói cho tôi biết rằng thi thực Của tôi đã được duyệt rất lâu rồi nhưng Quân Lâm đã ngầm can thiệp để nó không thể tới tay ba tôi được.
Hóa ra Quân Lãm đã biết từ Sớm mọi tính toán của tôi, vậy mà anh ta che giấu thật tốt khiển tôi không hề nhìn ra Sơ hở nào.
Ba mẹ tôi nghe tin vui mừng khôn xiết không ngừng giục tôi sang đó thật nhanh nhưng Dì Thanh vẫn chần chừ gì đó nên chỉ trả lời chung chung Với tôi là bà đang đợi thời gian thích hợp.
Tôi cảm nhận rõ ràng là bà đang chờ đợi gì đấy.
Mấy ngày nay tôi rất thành thơi, cuối cùng ước mơ tự do Của tôi cũng đã tới nhưng vì sao trong lòng tôi vẫn dâng lên từng đợt xót xa, hoàn toàn không có một tia vui mừng nào Cả? Có đôi khi không tìm được đáp án tôi đổ hết mọi tội lỗi len tiểu sinh mệnh trong bụng? Tôi thường xuyên giả thiết là nếu không có em bé này thì thế nào, giống như trước kia tôi hay giả thiết là nếu không có Tử Thiện thì cuộc đời tôi sẽ xoay chuyển theo hướng nào vậy? Biết chắc rằng sắp có cuộc sống tự do dưới ánh mặt trời tại sao tôi lại không hạnh phúc? Buổi sáng hôm đó lúc bê trà tới cho tôi Ngọc Nhiễm nhìn tôi một lúc rồi thản nhiên hỏi: "Chị sẽ giữ lại em bé này chứ?" Tôi hơi ngẩn người, hóa ra cô ấy Cũng nhận ra tâm Sự Của tôi.
Tôi im lặng không nói gì mà lẳng lặng nhìn cô áy.
"Chị Sẽ không hối hận sao?" Nhưng chỉ sau đó vài ngày cô ấy đã tìm được đáp án vì thấy tôi luôn do dự.
Đúng như vậy, tôi lắc lắc đầu Cự tuyệt ý nghĩ phải nói lời chia tay Với bé.
Cứ cho là bé Sẽ trở thành gánh nặng Của tôi đi chăng nưa, cứ cho rằng tương lai tôi Sẽ mịt mù hơn vì bé, Cứ cho rằng tôi Sẽ muốn đời không thể quên được Quân Lâm đi chăng nữa thì tôi Cũng không thể nào Cự tuyệt tân sinh mệnh đang lớn lên trong tôi từng ngày.
Cùng giống y như năm đó, khi đã biết chắc rằng một ngày nào đó tôi Sẽ phải rời khởi Diệp gia tôi vẫn quyết định là Sẽ hi sinh thân mình Cứu Tử Thiện.
Lăng Tử nêu biết được quyết định này chắc chắn cậu Sẽ nói: "Chị mãi Cũng không thông minh ra chút nào!" Nhiều năm đã trôi qua mà tôi vẫn giữ thói quen kiên định Với lựa chọn Của mình...
"Cô có biết không, từ khi cô rời đi thiếu gia rất ít khi ở nhà".
Dì Thanh ngẫu nhiên đề cập tới vấn đề này khi tán gẫu cùng tôi.
"Cho dù ờ nhà cậu ấy Cũng tỏ ra rất buồn bực".
Điều này bà không nói ra tôi Cũng rõ hơn ai hết bởi gần 2 năm nay Quân Lâm vẫn luôn ở Điệp trang cùng tôi và Tử Mĩ.
Tôi cúi xuống nhấp một ngụm trà không nói gì.
"Phu nhân càng rất hối hận vì ngày đó đã nghe theo Sự sắp xếp Của lão gia và mọi người đồng ý để thiếu gia Cưới Đỗ tiểu thư .
Tuy rằng cuối cùng thiếu gia cũng đã lựa chọn lấy đại Cục làm trọng nhưng trong lòng cậu ấy rất đau khổ và dằn vặt".
Cho dù là dằn vặt thì anh ta cũng đã làm rồi, anh ta là người thông minh nên hiển nhiên anh ta đã sớm tính toán để Vừa không mất đi Trung Tuân và không mất đi tôi.
Chỉ e rằng dù có cho Quân Lâm lựa chọn lần nưa, có lẽ anh ta vẫn chọn Cưới Tố Hành mà thôi.
"Hai ngày tới cô tranh thủ mà tâm Sự cùng thiếu gia, chỉ sợ sau này cô và cậu ấy khó có thể...." Dì Thanh bỏ lửng câu nói, mắt đượm buồn nhìn tôi.
Tôi lập tức gật đầu: "Sau khi cháu đi rồi, dì và mọi người hãy..." "Yên tâm, lão gia và lão phu nhân tự sẽ có cách làm cho thiếu gia không tìm được cô".
Dì Thanh vội vàng nói.
Tôi lắc đầu ý bào bà đã hiểu sai ý tôi: "Sau khi cháu đi rồi nhờ mọi người chăm sóc anh ấy thật tốt!" Dì Thanh nghe xong hoi ngỡ ngàng, bà nhìn tôi rất lâu rồi nói: "Tôi Cữ nghĩ rằng cô rất hận thiểu gia, không ngờ là..." "Đúng, cháu thực Sự đã từ rất hận anh ấy nhưng sắp đến thời khắc chia tay bao giận hờn Của cháu bỗng chốc tan thành mây khói".
Nêu tôi nói là tôi không yêu Quân Lâm thì có lẽ chẳng ai tin điều đó.
Hơn nữa giữa tôi và Quân Lâm còn có Sự liên hệ máu thịt đó là 3 đứa con chung, thậm chí một đứa còn vẫn đang nằm trong bụng tôi.
"Cô thật là người tốt".
Dì Thanh lấy khăn lau nước mắt cho tôi.
Tôi cười khổ vì nếu cho tôi chọn tôi Sẽ không chọn là người tốt bởi vì người tốt thường hay nhận kết cục xấu.
Lên phòng, tôi nằm gọi điện cho Quân Lâm, hồi lâu không thấy tôi lên tiếng anh giận dỗi hòi: "Em đang nghĩ gì thể?" "Chẳng nghĩ gì cả".
Tôi chỉ muốn nghe giọng của anh mà thôi.
"Nếu đã làm gì em nên tập trung một tí, nhớ chưa".
Quân Lâm nhẹ nhàng trách mắng tôi.
"Anh bận lắm không?" Tôi hòi.
"Ừ, còn chưa ăn Cơm tối nữa Cơ".
Tôi có thể nghe thầy đầu dây bên kia là tiếng tranh cãi không ngừng, tiếng bước chân, tiếng điện thoại reo vang.
Ngước lên nhìn đồng hồ đã là hơn 8 giờ tối.
"Em nhớ đi khám thai đúng ngày nhé, ngày mai đền lịch hẹn rồi đấy" "Vâng" "Thế anh cúp máy trước nhé" "Đợi chút!".
Tôi bất ngờ kêu lo.
"Sao thế em?" Quân Lâm có chút ngạc nhiên.
"Không có gì, em chỉ muốn nhắc anh về sau phải ăn đúng giờ, phải chăm sóc bản thân cho tốt, được không?" "Anh biết rồi".
Quân Lâm khẽ nở nụ Cười rồi đáp lại tôi.
"Vài ngày nữa anh Sẽ về với em".
Buông điện thoại ra tôi rơi vào cảm giác chông chênh.
Không biết là vì sao mà gần đây mỗi lần gọi điện nói chuyện Với Quân Lâm tôi đêu cố kéo dài cuộc điện thoại, mồi khi sắp cup máy tôi đều rất lưu luyến vì sợ sẽ không được nghe thấy giọng nói của anh lần nữa.
Đây không phải là những gì tôi vẫn luôn mong đợi sao? Tôi trăm phương ngàn kế vì rời khỏi anh mà đến cả Tố Hành Cũng không ngại chìa tay liên thủ hành động.
Giờ đã đạt được ý nguyện rồi mới nhận ra rằng người đàn ông mà tôi nghĩ là tôi phải căm thù cho đến hết đời lại chính là người mà tôi đã và đang yêu rất sâu đậm.
Tôi biết từ sâu thẳm trái tim mình tôi chưa bao giờ ngừng yêu anh cả, cho dù hai năm gần đây cảm giác yêu và hận luôn song song Tốn tại trong tôi.
Sáng Sớm hôm sau Dì Thanh đột nhiên thông báo là bà phải trở về Bắc Kinh ngay lập tức và trong sáng nay tôi và Từ Mĩ Sẽ lên máy bay bay đến Sydney.
"Có chuyện gì vậy dì?" Nhìn vẻ căng thẳng Của bà tôi có dự Cảm không tốt.
"Thiếu gia và lão gia cãi nhau rất to, cuối cùng thiếu gia bị lão gia nhốt trong phòng rồi".
"Là vì chuyện công việc sao?" Tôi lo lắng hòi.
"Đúng rồi, là vì chuyện đấu thầu dự án Mr Cách".
Thấy tôi vẫn lo lắng như bậy Dì Thanh vội nói: "Cô cũng đừng nên quan tâm nhiều làm gì, mau chuẩn bị rời đi trong hôm nay nêu không ngày mai Sẽ rất khó đi...".
Bà Vừa nói Vừa lôi tôi lên phòng.
Hóa ra thời điểm Dì Thanh chờ đợi đã tới, Quân Lâm đã bị cách ly Với thế giới bên ngoài nên không thể nào biết được việc tôi rời đi.
Bước vào phòng tôi vội gọi điện cho Quân Lâm nhưng điện thoại đã tắt máy, tôi vội chuyển sang gọi cho Từ Vĩnh An.
"Quân Lâm sao rồi?" Tôi suốt ruột hỏi.
"Tôi cũng không biết chuyện gì đã Xảy ra, sáng nay tôi tìm công tử mãi không được, không biết ngài ấy đi đâu rồi?" Từ Vĩnh An còn sốt ruột hơn Cả tôi.
"Thế phải làm sao bây giờ?" Tôi hỏi anh ta.
"Sáng nay chúng tôi có hẹn Với Mi Cách để bàn về việc hợp tác đầu tư vào lúc 9 giờ sáng nhưng giờ này vẩn không thấy thiếu gia đâu, chỉ e bên họ cho rằng mình không có thành ý nên Sẽ tức giận bỏ về".
Hóa ra Quân Lâm bị nhốt còn vì lý do này nữa, tôi nghĩ ba Cũng bất đắc dĩ lắm mới dùng loại hạ sách này, tiện thể cũng để tôi rời đi hôm nay.
Tuy rằng tôi vẫn lo lắng cho Quân Lâm nhưng vẫn nghe theo lời của Dì Thanh chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị xuống lầu thì nhận được một cuộc điện thoại, bên đầu dây kia là một giọng đàn ông: "Đừng đi tới sân bay, ở đấy rất nguy hiểm".
"Anh nói gi?" Tôi Vừa kịp phàn ứng thì điện thoại đã ngắt, rót cuộc tôi không biết người gọi điện thoại là ai.
Còn đang ngẩn ngơ nhìn điện thoại thì Ngọc Nhiêm bước vào: "Phu nhân, Dì Thanh và tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi rồi, đang chờ chị ở dưới lầu"
Hóa ra Quân Lâm đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa trẻ này.
Lần này nghe anh nói tôi không có hất tay anh ra mà chỉ mở to mắt hỏi: “Nếu là con gái thì sao?” “Nếu là con gái thì con sẽ có một cuộc sống bình thường như bao cô tiểu thư khác”.
Quân Lâm vừa nói vừa cầm lấy tay tôi đặt lên ngực anh.
“Anh sẽ mang tới cho con một danh phận chính thức”.
Giờ phút này tôi nghĩ Quân Lâm thực sự rất yêu tôi và các con của chúng tôi, hơn tất cả mọi thứ trên đời… Đột nhiên bàn tay của Quân Lâm trượt xuống lưng tôi, cả khuôn mặt của anh chìm vào ngực tôi, đôi môi bắt đầu tham lam cắn mút.
“Đừng…” Tôi vặn vẹo thân thể, cố lấy tay đẩy anh ra khỏi ngực mình.
Từ khi tôi mang thai Quân Lâm chưa từng đòi hỏi tôi về mặt thân xác, tự nhiên hôm nay anh lại nổi hứng ham muốn khiến tôi trở tay không kịp.
“Anh sẽ cẩn thận…” Quân Lâm cất giọng khàn khàn rồi quay lên chiếm đọat môi tôi khiến cho lời nói đang nửa chừng của tôi bị cuốn vào một chiếc hôn dài nóng rực.
Khi đôi môi anh lướt qua từng tấc da thịt tôi, tôi cũng không kiềm chế được mà vươn tay đón lấy thân thể anh, như nắng hạn gặp mưa….và cùng anh chìm trong nỗi đam mê nguyên thủy nhất..
Đến lúc tôi mở mắt ra trời đã sáng, thoang thoảng trong không khí còn phảng phất mùi hoa lan buổi sớm.
Quân Lâm vẫn còn nằm bên cạnh nghiêng nghiêng người nhìn tôi, vừa thấy tôi tỉnh lại anh lấy tay vuốt vuốt tóc tôi âu yếm.
“Có chuyện gì sao?” Tôi lấy tay xoa xoa hai mắt rồi ngáp dài một cái.
Quân Lâm cười cười: “Ngắm em không được sao?” “Có gì đẹp mà nhìn”.
Bộ anh chưa bao giờ nhìn thấy người mới ngủ dậy hay sao, tôi thầm nghĩ.
“Tâm Duyệt đã từng nói với anh rằng em là một cô gái tuy rất phong tình gợi cảm nhưng chẳng hề lãng mạn chút nào”.
Quân Lâm xoay người nhìn lên trần nhà như đang tưởng tượng ra cái gì đấy.
“Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên vì phát ngôn vừa rồi của anh.
‘Em còn nhớ không? Lúc mình còn ở trang viên đấy.
Hôm đó trời đổ mưa xuân rất lâu, em và Tâm Duyệt đứng trong nhà nhìn ra mưa, Tâm Duyệt tức cảnh sinh tình nói “Nếu có thể cùng người mình yêu đứng dưới mưa đón xuân thì thật là lãng mạn”, lúc đó em chỉ buông mỗi câu: “Mưa như thế này không có ô thì làm sao mà đứng ngoài sân được””.
Sau đó Tâm Duyệt có nói với anh rằng em là một cô gái không hề biết lãng mạn phong tình là gì”.
Lúc này đây tôi mới nhớ ra, hôm đó Quân Lâm đang ngồi đọc báo ở bàn trà ngòai hiên, tôi và Tâm Duyệt đứng ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngòai trời mưa bụi ẩm ướt, thật không thể nghĩ tới đã lâu như vậy mà Quân Lâm còn nhớ rõ những câu nói của tôi hôm đó.
“Có một điều mà đến nay anh vẫn không hiểu….” Quân Lâm chần chừ nói.
“Không hiểu gì cơ?”.
Tôi tò mò nhìn anh.
Chẳng lẽ anh không hiểu vì sao tôi không có chút lãng mạn nào sao? “Không hiểu là vì sao anh lại yêu em”.
Quân Lâm xoay người nhìn tôi đầy yêu thương.
Tôi hơi sững người một lúc.
Lát sau Quân Lâm đứng dậy mặc đồ chuẩn bị đi làm, tôi vẫn nằm ì trên giường rồi như nghĩ ra cái gì, tôi chần chừ: “Nghe nói mẹ…”.
Dừng một lát tôi nói tiếp: “Nghe nói mấy hôm nay mẹ không khỏe cho lắm, không biết mẹ đã đỡ chút nào chưa?” Quân Lâm hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi khẽ gật đầu: “Ừ, cũng không có gì mấy, bà chỉ bị cảm lạnh chút xíu thôi, giờ đã khỏe lại rồi”.
‘Sao anh không về thăm mẹ một chút?”.
Tôi không chắc là Quân Lâm có đồng ý hay không nhưng cũng nên thử một lần.
“Thế à….” Quân Lâm tựa hồ nghĩ thông cái gì nên nhìn tôi mỉm cười.
Mặt tôi hơi đỏ lên rồi luống cuống giải thích: “Em thấy mỗi người mẹ khi ốm đau đều mong muốn có con cái ở bên cạnh”.
Quân Lâm nhìn tôi cười: “Anh biết rồi, sẽ theo lời em làm là được chứ gì?” Sáng hôm sau tôi lại một lần nữa đứng cửa tiễn Quân Lâm đi, đây là lần đầu tiên tôi tiễn anh kể từ khi tới Điệp trang.
Khi đưa tay nhận lấy áo khoác từ tay tôi, anh khẽ dặn dò: “Anh về nhà vài hôm mới quay trở lại được, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt vào nhé!” “Vâng”.
Tôi nhìn anh gật đầu.
Có lẽ Quân Lâm vẫn chưa hề biết Tố Hành đã biết tường tận việc của tôi và anh bởi Tố Hành là một người mưa sâu kế hiểm, khó để lộ ra toan tính của mình.
Căn cứ vào tính cách của Tố Hành thì việc tôi vẫn ở bên Quân Lâm hay là việc tôi mang thai đều là nỗi sỉ nhục lớn lao đối với cô ta, tuyệt đối cô ta sẽ không bỏ qua.
Một người đàn bà lấy chồng gần 2 năm mà không có con, lại biết được tình địch của mình mang thai đứa con thứ 3 với chồng thì còn nề hà gì mà không hành động nữa? Nhìn bóng dáng của Quân Lâm xa dần, tôi thầm mong mọi việc sẽ diễn ra đúng như tôi mong muốn.
Nhưng không vì thế mà tôi không sợ hãi, đúng, tôi rất sợ việc sắp xảy ra với mình bởi vì không biết Tố Hành định giở trò gì với tôi, sự bình lặng khiến cho tôi lo sợ là giông tố kéo đến sẽ rất kinh thiên động địa.
Trong lòng tôi dâng lên rất nhiều dự cảm không tốt và quả nhiên điều đó đén thật sớm.
Tối hôm đó lúc tôi đang nằm xem phim cùng Tử Mĩ, Ngọc Nhiễm gõ cửa tiến vào: “Phu nhân, có người tới tìm chị” “Thế à?” Tôi có chút ngạc nhiên bởi vì từ khi tới Điệp trang tôi rất ít khi có khách tới thăm.
Trong đầu tôi xẹt lên ý nghĩ, là cô ta sao? Đến sớm vậy sao? “Cô ở đây chơi với Tử Mĩ nhé!” Tôi dặn dò Ngọc Nhiễm.
Ngoài trời mưa vẫn rất to, gió nổi mạnh hơn trước khiến cho đám lá cây bên ngoài xào xạc đập vào cửa sổ.
Tôi chầm chậm bước xuống lầu sẵn sàng đối diện với kẻ địch số một của mình nhưng ngạc nhiên thay gương mặt tôi nhìn thấy trước mắt lại không phải là Tố Hành mà lại là Dì Thanh.
“Dì”.
Tôi ngỡ ngàng thốt lên.
“Thiếu phu nhân”.
Dì Thanh đứng một lúc rồi xúc động hô tên tôi.
“Dì Thanh…”.
Tuy rằng không mong muốn người đến đây là Dì Thanh nhưng khi nhìn thấy dì tôi cũng không tránh khỏi xúc động, tự nhiên bao kỷ niệm cũ lại ùa về.
Cả hai đều trầm mặc một lúc khá lâu.
Khi chúng tôi đưa ánh mắt nhìn về phía nhau, tôi thấy ánh mắt dì đã sớm sũng nước.
“Gần đây cô có khỏe không?” Dì Thanh lên tiếng trước.
“Khỏe ạ”.
Tôi cúi đầu.
“Dì tìm cháu có chuyện gì sao?” Dì Thanh gật đầu liên tục: “Lão gia và lão phu nhân, còn có… cô ấy…”.
Bà chần chừ một lúc: “…bọn họ đều đã biết chuyện giữa cô và thiếu gia”.
“Thế thì sao ạ?” Tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên hỏi lại, tôi hoàn toàn không bất ngờ trước việc ba mẹ Quân Lâm biết được thông tin này.
“Bọn họ muốn thiếu phu nhân lẳng lặng rời khỏi đây”.
Nước mắt trên mặt Dì Thanh bắt đầu tuôn rơi.
Bà nghẹn giọng nói với tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra mục đích của chuyển đi này của Dì Thanh, hóa ra là đảm đương vai trò thuyết khách cho Diệp gia.
Tố Hành quả thực là một người đàn bà thông minh và mưu mẹo nhưng chắc hẳn cô ta cũng bị tổn thương sĩ diện nghiêm trọng khi thông báo tin này cho ba mẹ và lôi ba mẹ vào cuộc chiến chống lại tôi.
Có lẽ cô ta biết nếu chỉ dựa vào cô ta thì khó có thể ép tôi hoặc Quân Lâm lùi bước.
Vì thế nên bà lôi các bậc phụ huynh vào, như vậy cô ta vừa không đắc tội với Quân Lâm lại không tốn nhiều sức lực ép tôi rời đi.
Tôi cũng không thể phủ nhận việc tính toán của cô ta cũng rất hợp với mong muốn của tôi.
“Chúng tôi sẽ an bài cho cô rời khỏi đây một cách tốt đẹp”.
“Vâng”.
Lúc này đây trong lòng tôi ngổn ngang trăm mốt tơ vò, tuy rằng mọi cái diễn ra như tôi mong muốn nhưng sao tôi lại đau lòng như thế này? Tôi không nhịn được nên mắt mũi đỏ sọng lên.
Dì Thanh nhìn thấy thế hoảng hốt hỏi: “Thiếu phu nhân, cô sao rồi?” “Tự nhiên cháu nghĩ thông suốt vì sao năm đó một mình Dì tới thành phố A tìm cháu ”.
Tôi hiểu Dì Thanh chỉ là người phát ngôn của Diệp gia mà thôi, cho dù là việc cầu xin tôi tới Bắc Kinh cứu Tử Thiện ngày trước hay là yêu cầu tôi rời khỏi Diệp trang ngày hôm nay, tất cả những gì bà làm đều là vì Diệp gia.
Cuối cùng thì nước mắt tôi vẫn không rơi xuống mà Dì Thanh lại rơi lệ đầy mặt, lúc bà nhìn thấy Tử Mĩ bà sung sướng kêu lên: “Đã lớn như vậy rồi sao, đến đây bà bế cái nào”.
Dù sao Tử Mĩ cũng được Dì Thanh chăm sóc suốt mấy năm nên tình yêu mà bà dành cho bé thật lớn lao vô bờ, Tử Mĩ cũng tự nhiên chạy ào vào lòng bà dụi dụi mặt vào ngực bà.
“Tử Mĩ và Tử Thiện thật là giống….” Dì Thanh nhìn Tử Mĩ xúc động nói.
Sau đó bà dặn dò vợ chồng Anh thẩm và Ngọc Nhiễm không được đem chuyện này kể lại cho Quân Lâm, hiển nhiên mọi người cũng không dám chống lại ý chỉ của ba mẹ Quân Lâm.
Từ buổi tối hôm đó Dì Thanh ở lại Điệp trang để sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi sắp tới của tôi và Tử Mĩ Xem ra tại nơi hào môn thế gia này tình cảm máu mủ cũng không thực quan trọng so với lợi ích của gia tộc, vì duy trì quan hệ thông gia để tạo thành trì Vũng chắc chốn thương trường bọn họ có thể hi sinh tất cả, tôi và Tử Mĩ chắng phải là ví dụ hay sao? Ngày hôm sau các phương tiện thông tin đại chúng đồng loạt đưa tin Trung Tuấn chính thức tuyên bố tham gia Vụ đấu thầu quyền đầu tư vào Mì Cách.
Dì Thanh nghe được tin này xong không khỏi thở dài: "Xem ra lão gia vẫn không thể ngăn Cản quyết định Của thiếu gia.
Hai cha con bọn họ vẫn luôn như nước Với lửa".
"Làm gì đen mức đó đâu Dì".
Tôi đã chứng kiến cảnh ba và Quân Lâm xung đột nhưng rồi đâu lại vào đấy chứ không ai để bụng lâu.
"Cô không biết đấy thôi, gần hai năm nay tính tình của thiếu gia trở nên rất tệ, ngày trước còn có vẻ kính sợ lão gia một tí chứ thời gian Vừa rồi thì không coi lão gia ra gì Cả, xem ra lão gia Cũng không can thiệp được vào chuyện Của thiếu gia rồi.
Nhưng mà lần này việc thiếu gia làm quả thật là không tốt chút nào...." Tôi có chút kỳ quái vì lần này ngay cả Dì Thanh vốn luôn yêu thương Quân Lâm Cũng không đứng về phía anh ta là sao? Sau đó đọc tin trên báo tôi mới Vỡ lẽ là lần đấu thầu này còn liên quan tới ngân hàng Bank of Amer.
Bank of Amer là cổ đông lớn thứ hai của Trung Tuấn và cũng là ngân hàng ngầm tương trợ An Ngân, người đứng đằng sau tất cả mớ hỗn độn này lại là Đồ Hạo Hành - anh trai Tố Hành.
Khó trách lần này các lãnh đạo của Trung Tuấn đều ra mặt phản đối Quân Lâm mà ba Quân Lâm cũng cực lực phản đối.
Hành động lần này cùa Quân Lâm không phải là tuyên bố chống lại Mục gia và Đỗ gia hay sao? Ba Quân Lâm tức giận cũng là lẽ đương nhiên nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao lúc này Quân Lâm lại hành động lỗ mãng tới như vậy? Ngươi thâm trầm và Cơ trí như Quân Lâm thật khó để nắm bát tâm tư...
Vài ngày sau Dì Thanh đưa cho tôi thị thực đi úc của tôi và Tử Mĩ, lầan này tôi rất ngạc nhiên: "Ba con vất vả cả năm nay mà không chạy được thi thực, không thể tưởng tượng được Diệp gia lại làmđược chỉ trong vài ngày".
Tôi cườinói.
"Không phái thế đâu".
Dì Thanh nói cho tôi biết rằng thi thực Của tôi đã được duyệt rất lâu rồi nhưng Quân Lâm đã ngầm can thiệp để nó không thể tới tay ba tôi được.
Hóa ra Quân Lãm đã biết từ Sớm mọi tính toán của tôi, vậy mà anh ta che giấu thật tốt khiển tôi không hề nhìn ra Sơ hở nào.
Ba mẹ tôi nghe tin vui mừng khôn xiết không ngừng giục tôi sang đó thật nhanh nhưng Dì Thanh vẫn chần chừ gì đó nên chỉ trả lời chung chung Với tôi là bà đang đợi thời gian thích hợp.
Tôi cảm nhận rõ ràng là bà đang chờ đợi gì đấy.
Mấy ngày nay tôi rất thành thơi, cuối cùng ước mơ tự do Của tôi cũng đã tới nhưng vì sao trong lòng tôi vẫn dâng lên từng đợt xót xa, hoàn toàn không có một tia vui mừng nào Cả? Có đôi khi không tìm được đáp án tôi đổ hết mọi tội lỗi len tiểu sinh mệnh trong bụng? Tôi thường xuyên giả thiết là nếu không có em bé này thì thế nào, giống như trước kia tôi hay giả thiết là nếu không có Tử Thiện thì cuộc đời tôi sẽ xoay chuyển theo hướng nào vậy? Biết chắc rằng sắp có cuộc sống tự do dưới ánh mặt trời tại sao tôi lại không hạnh phúc? Buổi sáng hôm đó lúc bê trà tới cho tôi Ngọc Nhiễm nhìn tôi một lúc rồi thản nhiên hỏi: "Chị sẽ giữ lại em bé này chứ?" Tôi hơi ngẩn người, hóa ra cô ấy Cũng nhận ra tâm Sự Của tôi.
Tôi im lặng không nói gì mà lẳng lặng nhìn cô áy.
"Chị Sẽ không hối hận sao?" Nhưng chỉ sau đó vài ngày cô ấy đã tìm được đáp án vì thấy tôi luôn do dự.
Đúng như vậy, tôi lắc lắc đầu Cự tuyệt ý nghĩ phải nói lời chia tay Với bé.
Cứ cho là bé Sẽ trở thành gánh nặng Của tôi đi chăng nưa, cứ cho rằng tương lai tôi Sẽ mịt mù hơn vì bé, Cứ cho rằng tôi Sẽ muốn đời không thể quên được Quân Lâm đi chăng nữa thì tôi Cũng không thể nào Cự tuyệt tân sinh mệnh đang lớn lên trong tôi từng ngày.
Cùng giống y như năm đó, khi đã biết chắc rằng một ngày nào đó tôi Sẽ phải rời khởi Diệp gia tôi vẫn quyết định là Sẽ hi sinh thân mình Cứu Tử Thiện.
Lăng Tử nêu biết được quyết định này chắc chắn cậu Sẽ nói: "Chị mãi Cũng không thông minh ra chút nào!" Nhiều năm đã trôi qua mà tôi vẫn giữ thói quen kiên định Với lựa chọn Của mình...
"Cô có biết không, từ khi cô rời đi thiếu gia rất ít khi ở nhà".
Dì Thanh ngẫu nhiên đề cập tới vấn đề này khi tán gẫu cùng tôi.
"Cho dù ờ nhà cậu ấy Cũng tỏ ra rất buồn bực".
Điều này bà không nói ra tôi Cũng rõ hơn ai hết bởi gần 2 năm nay Quân Lâm vẫn luôn ở Điệp trang cùng tôi và Tử Mĩ.
Tôi cúi xuống nhấp một ngụm trà không nói gì.
"Phu nhân càng rất hối hận vì ngày đó đã nghe theo Sự sắp xếp Của lão gia và mọi người đồng ý để thiếu gia Cưới Đỗ tiểu thư .
Tuy rằng cuối cùng thiếu gia cũng đã lựa chọn lấy đại Cục làm trọng nhưng trong lòng cậu ấy rất đau khổ và dằn vặt".
Cho dù là dằn vặt thì anh ta cũng đã làm rồi, anh ta là người thông minh nên hiển nhiên anh ta đã sớm tính toán để Vừa không mất đi Trung Tuân và không mất đi tôi.
Chỉ e rằng dù có cho Quân Lâm lựa chọn lần nưa, có lẽ anh ta vẫn chọn Cưới Tố Hành mà thôi.
"Hai ngày tới cô tranh thủ mà tâm Sự cùng thiếu gia, chỉ sợ sau này cô và cậu ấy khó có thể...." Dì Thanh bỏ lửng câu nói, mắt đượm buồn nhìn tôi.
Tôi lập tức gật đầu: "Sau khi cháu đi rồi, dì và mọi người hãy..." "Yên tâm, lão gia và lão phu nhân tự sẽ có cách làm cho thiếu gia không tìm được cô".
Dì Thanh vội vàng nói.
Tôi lắc đầu ý bào bà đã hiểu sai ý tôi: "Sau khi cháu đi rồi nhờ mọi người chăm sóc anh ấy thật tốt!" Dì Thanh nghe xong hoi ngỡ ngàng, bà nhìn tôi rất lâu rồi nói: "Tôi Cữ nghĩ rằng cô rất hận thiểu gia, không ngờ là..." "Đúng, cháu thực Sự đã từ rất hận anh ấy nhưng sắp đến thời khắc chia tay bao giận hờn Của cháu bỗng chốc tan thành mây khói".
Nêu tôi nói là tôi không yêu Quân Lâm thì có lẽ chẳng ai tin điều đó.
Hơn nữa giữa tôi và Quân Lâm còn có Sự liên hệ máu thịt đó là 3 đứa con chung, thậm chí một đứa còn vẫn đang nằm trong bụng tôi.
"Cô thật là người tốt".
Dì Thanh lấy khăn lau nước mắt cho tôi.
Tôi cười khổ vì nếu cho tôi chọn tôi Sẽ không chọn là người tốt bởi vì người tốt thường hay nhận kết cục xấu.
Lên phòng, tôi nằm gọi điện cho Quân Lâm, hồi lâu không thấy tôi lên tiếng anh giận dỗi hòi: "Em đang nghĩ gì thể?" "Chẳng nghĩ gì cả".
Tôi chỉ muốn nghe giọng của anh mà thôi.
"Nếu đã làm gì em nên tập trung một tí, nhớ chưa".
Quân Lâm nhẹ nhàng trách mắng tôi.
"Anh bận lắm không?" Tôi hòi.
"Ừ, còn chưa ăn Cơm tối nữa Cơ".
Tôi có thể nghe thầy đầu dây bên kia là tiếng tranh cãi không ngừng, tiếng bước chân, tiếng điện thoại reo vang.
Ngước lên nhìn đồng hồ đã là hơn 8 giờ tối.
"Em nhớ đi khám thai đúng ngày nhé, ngày mai đền lịch hẹn rồi đấy" "Vâng" "Thế anh cúp máy trước nhé" "Đợi chút!".
Tôi bất ngờ kêu lo.
"Sao thế em?" Quân Lâm có chút ngạc nhiên.
"Không có gì, em chỉ muốn nhắc anh về sau phải ăn đúng giờ, phải chăm sóc bản thân cho tốt, được không?" "Anh biết rồi".
Quân Lâm khẽ nở nụ Cười rồi đáp lại tôi.
"Vài ngày nữa anh Sẽ về với em".
Buông điện thoại ra tôi rơi vào cảm giác chông chênh.
Không biết là vì sao mà gần đây mỗi lần gọi điện nói chuyện Với Quân Lâm tôi đêu cố kéo dài cuộc điện thoại, mồi khi sắp cup máy tôi đều rất lưu luyến vì sợ sẽ không được nghe thấy giọng nói của anh lần nữa.
Đây không phải là những gì tôi vẫn luôn mong đợi sao? Tôi trăm phương ngàn kế vì rời khỏi anh mà đến cả Tố Hành Cũng không ngại chìa tay liên thủ hành động.
Giờ đã đạt được ý nguyện rồi mới nhận ra rằng người đàn ông mà tôi nghĩ là tôi phải căm thù cho đến hết đời lại chính là người mà tôi đã và đang yêu rất sâu đậm.
Tôi biết từ sâu thẳm trái tim mình tôi chưa bao giờ ngừng yêu anh cả, cho dù hai năm gần đây cảm giác yêu và hận luôn song song Tốn tại trong tôi.
Sáng Sớm hôm sau Dì Thanh đột nhiên thông báo là bà phải trở về Bắc Kinh ngay lập tức và trong sáng nay tôi và Từ Mĩ Sẽ lên máy bay bay đến Sydney.
"Có chuyện gì vậy dì?" Nhìn vẻ căng thẳng Của bà tôi có dự Cảm không tốt.
"Thiếu gia và lão gia cãi nhau rất to, cuối cùng thiếu gia bị lão gia nhốt trong phòng rồi".
"Là vì chuyện công việc sao?" Tôi lo lắng hòi.
"Đúng rồi, là vì chuyện đấu thầu dự án Mr Cách".
Thấy tôi vẫn lo lắng như bậy Dì Thanh vội nói: "Cô cũng đừng nên quan tâm nhiều làm gì, mau chuẩn bị rời đi trong hôm nay nêu không ngày mai Sẽ rất khó đi...".
Bà Vừa nói Vừa lôi tôi lên phòng.
Hóa ra thời điểm Dì Thanh chờ đợi đã tới, Quân Lâm đã bị cách ly Với thế giới bên ngoài nên không thể nào biết được việc tôi rời đi.
Bước vào phòng tôi vội gọi điện cho Quân Lâm nhưng điện thoại đã tắt máy, tôi vội chuyển sang gọi cho Từ Vĩnh An.
"Quân Lâm sao rồi?" Tôi suốt ruột hỏi.
"Tôi cũng không biết chuyện gì đã Xảy ra, sáng nay tôi tìm công tử mãi không được, không biết ngài ấy đi đâu rồi?" Từ Vĩnh An còn sốt ruột hơn Cả tôi.
"Thế phải làm sao bây giờ?" Tôi hỏi anh ta.
"Sáng nay chúng tôi có hẹn Với Mi Cách để bàn về việc hợp tác đầu tư vào lúc 9 giờ sáng nhưng giờ này vẩn không thấy thiếu gia đâu, chỉ e bên họ cho rằng mình không có thành ý nên Sẽ tức giận bỏ về".
Hóa ra Quân Lâm bị nhốt còn vì lý do này nữa, tôi nghĩ ba Cũng bất đắc dĩ lắm mới dùng loại hạ sách này, tiện thể cũng để tôi rời đi hôm nay.
Tuy rằng tôi vẫn lo lắng cho Quân Lâm nhưng vẫn nghe theo lời của Dì Thanh chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị xuống lầu thì nhận được một cuộc điện thoại, bên đầu dây kia là một giọng đàn ông: "Đừng đi tới sân bay, ở đấy rất nguy hiểm".
"Anh nói gi?" Tôi Vừa kịp phàn ứng thì điện thoại đã ngắt, rót cuộc tôi không biết người gọi điện thoại là ai.
Còn đang ngẩn ngơ nhìn điện thoại thì Ngọc Nhiêm bước vào: "Phu nhân, Dì Thanh và tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi rồi, đang chờ chị ở dưới lầu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.