Yêu

Chương 22

Mộng Tướng Tùy

12/01/2015

Được ăn cả ngã về không Tôi tin rằng trên thế giới này nếu người mong muốn tôi và Quân Lâm không ở bên nhau nhất là Tố Hành thì người thứ hai mong muốn điều đó sẽ là Lâm Tử Đàn.

Hiện tôi tuy không muốn đứa trẻ này ra đời nhưng không tìm ra biện pháp nào để chia tay với bé vì Quân Lâm giám sát tôi rất chặt chẽ, gần như không có một khe hở để trở tay.

Tôi cũng không dám dùng các biện pháp cực đoan bởi chính bản thân tôi cũng rất sợ đau đớn về mặt thể xác.

Cho nên tôi nghĩ chỉ cần thổi thông tin tôi mang thai tới những người không mong muốn điều này một cách vô tình, bọn họ tất sẽ gây sức ép lên Quân Lâm để anh ta đồng ý cho tôi giải tán cái thai này.

Mà người hận tôi nhất chẳng phải đang sờ sờ hiện ra trước mặt tôi hay sao? Nghĩ vậy tôi nhấc máy gọi điện cho Linh Linh: “Em nghĩ lại rồi, ở nhà lâu cũng chán nên đi dự tiệc với chị sẽ vui hơn rất nhiều”.

Linh Linh nghe xong hưng phấn nói: “Cuối cùng thì em cũng nghĩ thông suốt rồi, may mà chị còn chưa rủ người khác đi đấy!” “Vậy mình gặp nhau ở cửa khách sạn nhé”.

Nói xong tôi cúp máy.

Linh Linh hẳn là không biết Tử Đàn tham gia buổi yến hội đó chứ nếu chị biết thì chắc chắn chị sẽ không cho tôi đi cùng, đương nhiên tôi cũng chẳng dại gì lộ ra cho chị thông tin này.

Tôi phải làm cho mọi người tin rằng chuyện gặp mặt là ngẫu nhiên và chẳng ai ngờ tới cả.

Kế tiếp tôi đau đầu suy nghĩ cách nào để cho Anh Thẩm và Ngọc Nhiễm không nghi ngờ gì.

Buổi tối hôm đó sau khi ăn cơm tối xong tôi lên phòng chuẩn bị.

Tôi lựa chọn một bộ váy chữ A với hoa văn nhã nhặn khiến trông tôi rất trẻ trung hơn rất nhiều.

Chọn đồ xong tôi bắt đầu trang điểm, đánh phấn, vẽ chân mày, tô son màu sáng…..

Chỉ có những lúc như thế này tôi mới có cảm giác mình vẫn là một cô gái trẻ, không giống với một người phụ nữ đã có hai con, càng không giống một cô tình nhân luôn sống trong bóng đêm..

Bước xuống dưới lầu Ngọc Nhiễm đang dạy Tử Mĩ học chữ ngước đầu nhìn tôi ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân định đi đâu vậy?” Tôi có chút mất kiên nhẫn nhìn cô: “Tối nay chị Linh Linh mời tôi cùng đi tham dự một buổi tiệc từ thiện, cô nhanh lấy xe cho tôi đi không tôi muộn mất” “Nhưng sao phu nhân không nói với em và Anh Thẩm sớm hơn một chút ạ?” Ngọc Nhiễm có vẻ khó xử nhìn tôi.

“Tôi quên mất không nói trước nhưng việc này cũng có gì to tát đâu, đừng tỏ ra căng thẳng như vậy chứ!”.

Nói xong tôi ôm lấy Tử Mĩ vuốt vuốt tóc bé rồi hôn một cái, không quên dỗ dành: “Bảo bối ngoan của mẹ, mẹ đi có chút việc nha, lát về mẹ sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe, được không nào!” “Mẹ mẹ”.

Tử Mĩ cũng quay sang thơm vào hai má tôi với bộ dáng rất đáng yêu.

“Nhưng mà…” Ngọc Nhiễm có vẻ do dự.

“…Hay là em gọi cho thiếu gia xin ý kiến đã” “Thế thì mau chuẩn bị xe cho tôi trước đã, sau đó hẵng gọi nếu không tôi muộn giờ mất”.

Tôi tỏ ra sốt ruột đứng dậy, sau đó bồi thêm câu: “Có mỗi việc nhỏ như thế mà cũng phải báo cáo gấp gáp thế sao?Cchỉ cần tôi bình an vô sự là được rồi chứ gì?” Ngọc Nhiễm băn khoăn nhìn tôi một cái rồi lại quay sang nhìn Anh Thẩm, thấy bà gật gật đầu cô mới miễn cưỡng nói: “Vậy thì được ạ”.

Nói xong cô với lấy chìa khóa xe đưa cho tôi.

Từ khi mang thai việc đưa đón Tử Mĩ đi học đều do Ngọc Nhiễm đảm nhiệm, đi khám thai cũng là Ngọc Nhiễm đưa tôi đi nên tôi hầu như không có cơ hội ra ngoài một mình.

Cuối cùng Ngọc Nhiễm vẫn không an tâm để tôi đi ra ngoài một mình nên vẫn đòi lái xe đưa tôi đi.

Lúc tới nơi Linh Linh đã ăn mặc cực kỳ kiểu cách đứng đợi sẵn tôi ở cửa, vừa thấy tôi tới chị liền kéo tay tôi đi vào phía hội trường, miệng còn càu nhàu: “Sao em tới muộn thế hả?” Ngọc Nhiễm cũng đi theo sát sau lưng tôi, tới cửa tôi mới quay sang cô nói nhỏ: “Vào đây phải có vé mời nên cô cứ ra quán café ngồi đợi tôi nhé”.

“Vâng, Phu nhân đi cẩn thận ạ!”.

Ngọc Nhiễm không quên dặn dò tôi, nét mặt cô tỏ ra rất không an tâm.

“Em đứng ngoài đây đợi phu nhân”.

Tôi quả thật có chút không đành lòng nhưng vẫn kéo tay Linh Linh đi vào trong.

“Oa, thật có nhiều minh tinh nha”.

Linh Linh vừa tìm ghế ngồi vừa liếc ngang liếc dọc xung quanh rồi trầm trồ khen ngợi.

Ánh mắt tôi đảo xung quanh kiếm tìm mục tiêu số một của buổi tối ngày hôm nay – Lâm Tử Đàn nhưng ngó nghiêng mãi tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của cô ta đâu, có lẽ nhân vật quan trọng thường hay xuất hiện vào phút chót, tôi thầm nghĩ.

Hai chị em ngồi xuống hàng ghế thứ hai từ trên xuống, xung quanh toàn những người xa lạ, ai ai cũng xúng xính trong những bộ đồ lóng lánh nhất, chắc họ tới đây cũng chỉ để ngắm nhìn các minh tinh màn bạc và những đại gia lắm tiền mà thôi.

Đúng lúc tôi còn đang nhìn mông lung thì MC bước ra khai mạc buổi lễ và tuyên bố lý do.

Đây là buổi từ thiện do Tổng Giám đốc một hãng thời trang danh tiếng của nước ngoài đăng cai tổ chức với mục đích khuyên góp tiền cho Quỹ phúc lợi Trung Quốc.

Sau đó MC xướng tên các khách mời VIP, đương nhiên mục tiêu của tôi đứng giữa số đó – Mục phu nhân.

Cô ta vẫn xinh đẹp và sành điệu như xưa, vẻ mặt kiêu sa ngạo nghễ mỉm cười với khán giả.

“Sao cô ta lại tới đây nhỉ?” Linh Linh trố mắt ngạc nhiên.

“Thật đúng là mất vui”.

“Mặc kệ cô ta”.

Tôi làm ra vẻ không quan tâm.

Sau màn giới thiệu là tới màn đấu giá.

Đầu tiên là màn đấu giá viên ngọc bội đắt tiền của Lâm Tử Đàn.

Các đại gia nhao nhao trả giá khiến MC liên tục reo hò giá mới, không khí trở lên cực kỳ sôi động.

Cuối một chủ tịch công ty thương mại lớn đã thắng với giá là 60 vạn, thật là một kỷ lục.

Toàn hội trường đều ồ lên cảm thán, ngay cả Tử Đàn cũng mỉm cười gật đầu mãn nguyện tỏ ý cực kỳ hài lòng với mức giá này.

“Trời ạ, viên ngọc đó mà đáng giá 60 vạn sao?” Linh Linh khinh thường nói.

“Em thấy gã chủ tịch công ty chứng khoán kia như muốn lấy lòng Tử Đàn hay sao ấy, chứ ai điên mà bỏ ra bằng ấy tiền mua mảnh ngọc bội đấy!” Tôi gật đầu đồng ý với Linh Linh bởi vì tôi nhớ tới lời của Ba ngày trước, trên đời này nếu muốn ai đó đối tốt với mình thì hãy đối tốt với người ta trước, cho dù là ở quan trường hay thương trường thì đây vẫn là bài học cơ bản cần phải nhớ.



Sau đó là hàng loạt món đồ đã qua sử dụng của các siêu sao được đưa ra đấu giá, tiếng trả giá vẫn vang lên không ngớt, cuối cùng món đồ nào cũng bán được giá vài vạn trong khi giá trị thực còn chưa tới vài chục.

Đúng là đồ đạc cũng được thơm lây chủ nhân nếu chủ nhân là người nổi tiếng.

Tôi nhỏ giọng hỏi Linh Linh: “Chiếc túi chị định mua kia giá khoảng bao nhiêu?” “Ba mươi vạn chứ mấy”.

Cái túi Linh Linh để ý là chiếc túi do một nữ minh tinh khuyên góp, nó thuộc dòng Limited nên trên thế giới chỉ có vài cái như thế.

Chị lại hỏi tôi tiếp: “Em có thấy chị điên cuồng lắm không? Nhưng đúng là chị thích nó đến sắp điên lên rồi đây”.

Tôi lắc đầu: “Không đâu.

Lát chị cứ trả hơn 60 vạn cho em, thiếu bao nhiêu em bù cho chị!”.

Linh Linh kinh ngạc nhìn tôi rồi lại kín đáo cười: “Đúng vậy, kiểu gì thì kiểu chị cũng không thể bại bởi con nhỏ Lâm Tử Đàn kia được”.

Đến phiên đấu giá chiếc túi đó, chị phát giá 60 vạn khiến có toàn hội trường ồ lên kinh ngạc, trong đó tất nhiên là bao gồm cả người đàn bà cao ngạo hách dịch Lâm Tử Đàn kia.

Chiếc túi này thật không phải là một vật phẩm đáng giá nhưng được trả một giá cao như thế cũng khiến cho vạn người kính phục.

Tôi không đợi kết quả mà xoay người bước ra ngoài đi Toalet, cố ý trốn tránh ánh đèn của đám phóng viên vì nhỡ Quân Lâm đọc báo lại thấy hình tôi trên đó thì hậu quả tôi khó mà gánh vác được.

Vừa bước ra khỏi toalet, tôi đụng ngay phải người mà tôi chờ mong gặp gỡ nhất trong buổi tối ngày hôm nay.

Vừa nhìn thấy tôi cô ta đã cất lên một thứ giọng cực kỳ ghê tởm: “Dạo này thế nào rồi hả Hồ ly tinh?” Xem ra Tố Hành vẫn luôn tường thuật lại cho cô ta tất cả những gì Tố Hành biết về quan hệ giữa tôi và Quân Lâm.

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn cô, tôi sống rất khá, chỉ có điều……gần đây lại mang thai”.

Khi tôi quay sang cô ta mỉm cười đắc thắng, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên được gương mặt ngạc nhiên tới hóa đá của cô ta lúc đó, hai mắt mở to hết cỡ, mồm há hốc lắp bắp: ‘Cô..cô…” “Tạm biệt”.

Không đợi cô ta nói xong tôi quay lưng bước đi.

Bước vào hội trường tôi đến bên Linh Linh ghé vào tai chị nói: “Em hơi mệt một tí, có khi em về trước chị nhé!” “Sao lại thế?”.

Linh Linh ngạc nhiên nhìn tôi.

“Không có gì nghiêm trọng đâu chị, chỉ là ngồi ở đây cứ phải nhìn thấy người kia, em thấy hơi buồn một chút chi bằng về nhà nghỉ ngơi có hơn không?”.

Trong lòng tôi thầm tính toán, nếu không nhanh chóng trở lại Điệp trang tôi có thể bị phát hiện mất, người thông minh như Quân Lâm sẽ phát hiện ra ngay đây là một hồi âm mưu của tôi, kết quả sẽ rất thảm.

“Vậy em về trước đi nhé, chị còn phải ở lại lấy đồ, em đi đường cẩn thận vào nhé!”.

Linh Linh nói.

Bước ra ngoài tôi thấy Ngọc Nhiễm đang ngồi chán chường hết co lại duỗi chân trên sofa, thấy tôi bước ra cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất cao hứng: “Sao phu nhân xong sớm thế?” “Tôi đã hứa với Tử Mĩ là sẽ về kể chuyện cổ tích cho bé nghe nên phải về nhà trước khi bé đi ngủ”.

Tôi điềm tĩnh trả lời.

Trên đường về, chợt nhớ ra điều gi đó tôi đột nhiên hỏi Ngọc Nhiễm: “À mà đúng rồi, việc tôi ra ngòai tối nay cô đã nói cho Quân Lâm chưa?” “Gì cơ ạ?” Ngọc Nhiễm giật mình: “Em chưa có nói, vừa rồi mải ngắm người qua lại quá nên em quên mất chưa gọi”.

“Thế thì thôi không phải thông báo cho anh ấy làm gì, dù sao đây cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, anh ấy lại đang bận bịu nhiều việc như thế…” Tôi thản nhiên nói.

“Vâng”.

Ngọc Nhiễm gật đầu nhẹ nhàng trả lời.

Tôi cũng đoán trước là Ngọc Nhiễm sẽ đồng ý bởi làm sao cô ấy biết được Tử Đàn sẽ tham gia buổi yến hội này, lại càng không biết cô ta là em họ của Quân Lâm, bởi vậy cô ấy sẽ không quá quan tâm tới việc này.

Suốt buổi tối căng thẳng thần kinh nên đến giờ đi ngủ tôi lại bị cơn đau đầu tra tấn.

Cứ nhắm mắt lại trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của Tử Đàn, mong rằng cô ta sẽ không làm cho tôi thất vọng, sẽ nhanh chóng thông tin này cho Tố Hành….

Những cơn đau đầu không mong đợi này của tôi may ra chỉ có hai người đó mới chữa khỏi được….

Phong nguyệt Ba đến thăm tôi vào một buổi chiều mùa xuân mưa gió ướt át.

Tôi đứng sẵn ở cửa đợi ông, vừa thấy xe ông tiến vào tôi vội vã lao ra: “Ba” Ông xuống xe và câu đầu tiên ông nói với tôi là: “Đừng chạy nhanh như thế, kẻo ngã đấy con gái!” Tôi không nói gì mà chỉ nhìn ba lẳng lặng cười.

Đó là vì quá lâu tôi không được gặp ba nên chỉ có thể dùng nụ cười để biểu đạt niềm vui sướng vô hạn của mình lúc này.

Ba cũng cười hiền từ nhìn tôi: “Sao mà vẫn giống trẻ con thế này?” .

Tôi vẫn cứ cầm tay ba lắc lắc rồi kéo ông vào trong nhà.

Ngồi xuống sofa, Anh Thẩm bê trà lên cho hai ba con, lúc này ba mới nghiêm nghị hỏi: “Sao dạo này trông con nhợt nhạt vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Tôi bất giác sờ tay lên mặt cười cười nói: “Ba không biết là con phải tốn bao nhiêu công sức mới có được làn da trắng nõn nà như thế này đâu!” “…trắng gì mà trắng, không có chút huyết sắc nào làm sao mà coi là đẹp được hả con?” Ba xót xa.

“Mà đúng rồi, gần đây mẹ con luôn than trách với ba là con và Tử Mĩ ít khi gọi điện cho bà ấy đấy!” “Con cũng đâu còn là trẻ con nữa nên đâu thể lúc nào cũng quấn lấy ba mẹ như trước”.

Đúng là tôi đã trưởng thành rồi, không thể tiếp tục làm cho ba mẹ lo lắng như trước nữa.

Tôi tiếp tục hỏi ba: “Ba, vậy khi nào ba mẹ đón con đi được?” Ba nghe xong chỉ nhíu mày một cái rồi nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó lại lâm vào trầm tư.

Tôi biết ở trong mắt ba mẹ con gái dù có lớn cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn là một đứa trẻ mà thôi, có điều tôi không thể nhào vào lòng ba mà kể lể các nỗi âu lo tôi đang đeo nặng trong lòng bởi vì tôi biết ba mẹ sẽ không thể giúp gì cho tôi lúc này mà ngược lại sẽ làm hai người họ lo lắng thêm.

Yên lặng một lát tôi ngần ngừ hỏi ba: “Việc làm ăn của ba dạo này sao rồi ạ?”.

Lần này ba tới đây chủ yếu là để làm việc với Trung Tuấn Quốc tế về khoản vay 4 triệu cho dự án Du Hương ngàn dặm của Công ty Tân Vực.

Khoản vay đó được chia làm 3 lần giải ngân, sau mỗi lần giải Tân Vực đều phải báo cáo chi tiết kết quả kinh doanh trong giai đoạn vừa rồi và kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo.

Lần này đã là lần thứ 3 phía trung Tuấn Quốc tế phải giải ngân cho Tân Vực, ba lại là cổ đông lớn nhất của Tân Vực nên lần này đến đây là để bảo lãnh khoản giải ngân này.

“Ừ, mọi việc đều rất thuận lợi”.

Ba nói.

“Thế thì thật tốt”.



Tôi cũng cười theo ba.

Trong hơn một năm nay ba luôn cố gắng để giảm bớt lượng cổ phần của ông tại Tân Vực đến nỗi bên ngoài còn rộ lên thông tin là Tân Vực sắp phá sản.

Tôi biết trong lòng ba rất khổ sở bởi vì Tân Vực là tâm huyết bao năm của ba, cho dù sau này ba không chấp chưởng Tân Vực nữa ông vẫn mong muốn Tân Vực sẽ mãi mãi phát triển thịnh vượng.

Lúc sau ba nhìn tôi chậm rãi nói: “Nếu có thể, con hãy nhắc Quân Lâm một chút, tuổi còn trẻ không nên thể hiện tài năng thái quá, nếu không sẽ dễ bị kẻ gian ghen tị gièm pha, ba thấy trong Trung Tuấn có khá nhiều người ra mặt chống đối cậu ấy” “Thế ạ!”.

Tôi nhíu màu, sao tự nhiên ba lại nhắc tới Quân Lâm ở đây, việc của anh ta liên quan gì tới gia đình tôi đâu.

Như đọc được suy nghĩ của tôi, ba nói tiếp: “Lúc trước Quân Lâm ký duyệt khoản vay 4 triệu cho Tân Vực, toàn bộ các lãnh đạo cấp cao của Trung Tuấn đều phản đối, may mà Quân Lâm kiên quyết cho vay nên mọi việc mới suôn sẻ thế.

Vì thế ba nghĩ Quân Lâm cũng sẽ bị gây không ít áp lực sau vụ đấy”.

Tôi cúi đầu lơ đễnh, thực ra tôi biết trong lúc Quân Lâm ký duyệt khoản vay cho ba, Trung Tuấn đã chuyển hướng hoạt động sang đầu tư tài chính quốc tế, hạn chế các khoản cho vay trong nước.

Nhưng việc Quân Lâm cho ba vay tiền cũng còn có nhiều nguyên do mang tính cá nhân, có lẽ ba cũng không hiểu hết.

Sau đó ba lại kể cho tôi nghe về cuộc sống của ba mẹ bên Úc, hàng ngày cả nhà ăn sáng uống café ra sao, sinh hoạt như thế nào, lễ mừng năm mới cũng tổ chức y như lúc ở nhà… Khi tôi nhắc tới chuyện thị thực, ba tỏ ra áy náy phiền muộn nên tôi không nỡ hỏi tiếp: ‘Con hiểu được mà ba.

Việc này không gấp gáp được”.

Ba ở chơi tới chiều tối, lúc ba đi tôi và Tử Mĩ nắm tay nhau đứng ở cửa nhìn xe của ba ngày càng đi xa, lúc này đây tôi thật muốn quay lại ngày xưa, mỗi lúc nhìn xe của ba chậm rãi lăn bánh hai chị em tôi lại hấp tấp đuổi theo để nhìn cho đến khi ba đi xa hẳn….Chỉ tiếc hiện giờ tôi có muốn cũng không thể chạy theo ba được… Đêm hôm sau Quân Lâm trở về nhà, anh ta mang theo rất nhiều quà cho Tử Mĩ, Ngọc Nhiễm, vợ chồng Anh Thẩm và đặc biệt là rất nhiều đồ cho em bé sắp chào đời của chúng tôi.

Nhìn thấy nhiều đồ vật đáng yêu của em bé như thế Tử Mĩ cũng rất hưng phấn, bé chạy đi chạy lại quanh nhà rồi mang từng thứ ra trước mặt Quân Lâm hò hét: “Ba ba, em bé có thể chơi hết đống đồ chơi này sao?” Quân Lâm ôm lấy Tử Mĩ, ghé sát mặt vào má bé, hơi thở phủ lên mặt bé nóng hổi, râu khẽ cọ cọ vào má khiến bé nhột nên cười khanh khách: “Đợi khi em ra đời rồi con sẽ biết!”.

Có vẻ như là sau khi tôi mang thai, tình cảm của hai cha con trở nên thắm thiết hơn trước rất nhiều bởi vì cả hai có đề tài chung là em bé sắp ra đời.

Từ Vĩnh An vẫn theo sau lưng Quân Lâm từ khi Quân Lâm bước vào nhà, anh ta có vẻ chần chừ nửa muốn nói nửa thôi: “Công tử………” Quân Lâm khẽ nghiêng mặt nhìn anh ta rồi mở miệng với giọng rất không kiên nhẫn: “Không còn sớm nữa, anh cũng nên về đi”.

Sau đó vừa cười vừa ôm Tử Mĩ lên lầu.

Tôi cũng xoay lưng chuẩn bị đi thì thấy Từ Vĩnh An nhẹ giọng gọi: “Phu nhân…”.

Tôi ngồi xuống ghế rồi nhìn thẳng anh ta hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Công tử đột nhiên quyết định tham gia vào cuộc đua giành quyền đầu tư vào Công ty chứng khoán Mĩ cách”.

Anh ta chầm chậm nói.

“Thế thì làm sao?” Tôi có chút khó hiểu lẳng lặng nhìn anh ta.

Từ Vĩnh An vội vàng giải thích: “Công ty chứng khoán Mĩ Cách là một công ty chứng khoán của Mỹ ra đời từ rất lâu rồi, mấy năm gần đây hoạt động rất cầm chừng, có khi còn thua lỗ, hiện rất cần được nhà đầu tư rót tiền vào để vực lên, hơn nữa….”.

Nói tới đây anh ta ngần ngừ nhìn tôi.

“…Hơn nữa Ngân hàng An Ngân từ đầu đã tuyên bố là sẽ đầu tư vào đây”.

An Ngân không phải là ngân hàng của Mục Thanh Vân hay sao? Tôi cả kinh.

‘Thì làm sao?” Tôi kỳ quái hỏi anh ta.

Tôi cũng biết là hai năm gần đây Trung Tuấn và An Ngân luôn cạnh tranh kịch liệt trong thị trường tài chính nhưng chưa từng có công khai tranh chấp một dự án nào cả nên việc xảy ra lần này tôi cũng khó lý giải.

“Dự án đầu tư lần này An Ngân đã dự tính từ lâu rồi, công tử tự nhiên lại muốn xen vào giữa chừng nên chỉ sợ khó nắm chắc phần thắng.

Vì thế nên các thành viên trong ban giám đốc đều không đánh giá cao quyết định này của công tử, đại đa số còn ra mặt chống đối.

Tôi và Lưu tiên sinh đều đã khuyên nhủ hết nước rồi nhưng vẫn chưa lung lay được công tử”.

Từ Vĩnh An giải thích.

“Thế thì có liên quan gì tới tôi?”.

Nghe anh ta nói xong tôi không thể tìm được mối liên hệ giữa câu chuyện anh ta vừa kể với mình.

“Phu nhân, giờ đây chỉ có ngài mới có thể khuyên nhủ được công tử mà thôi”.

Tôi chợt nghĩ tới lời ba căn dặn ngày hôm nay, Quân Lâm đưa ra quyết định như vậy ắt hẳn là có lý do của anh ta, tôi cũng không nên tự tiện xen vào nên tìm lý do thoái thác: “Việc xảy ra giữa tôi và Mục Thanh Vân anh biết rõ hơn ai hết, nếu giờ tôi mà đứng ra khuyên nhủ Quân Lâm thì càng làm cho anh ấy thêm quyết tâm đánh bại Mục Thanh Vân mà thôi”.

Thấy tôi nói cũng có lý, Từ Vĩnh An đành xuống nước: “Việc đến nước này quả thực công tử cũng khó có đường lui nhưng mà lão tiên sinh sau khi biết chuyện đã rất tức giận, ông đã yêu cầu công tử lập tức dừng ngay kế hoạch cạnh tranh này”.

Ba của Quân Lâm phản đối cũng là lẽ thường tình bởi vì tốt xất gì Mục Thanh Vân cũng là em rể của Quân Lâm, Mục gia và Diệp gia cũng có thể gọi là thông gia nên việc làm của Quân Lâm lần này đúng là sẽ làm cho quan hệ 2 gia đình thêm xấu hổ.

Thân là phụ huynh làm sao ba Quân Lâm có thể làm ngơ được.

“Hay là phu nhân lựa lời khuyên công tử trở về Bắc Kinh xin lỗi lão tiên sinh một câu có được không? Ít ra còn hơn bây giờ, ngài ấy cứ ngoảnh mặt làm ngơ khiến lão tiên sinh rất tức giận.

Mấy hôm nay lão phu nhân liên tục gọi điện cho công tử nhưng ngài ấy vẫn cứ thờ ơ”.

Việc liên quan tới Diệp gia tôi vốn không hứng thú nhưng khi nghe Từ Vĩnh An nhắc tới mẹ Quân Lâm tôi không khỏi xẹt lên một tia không đành lòng bởi nghĩ tới tấm ân tình của bà dành cho tôi ngày nào.

Thấy tôi cúi đầu suy nghĩ, Từ Vĩnh An vội vàng chớp lấy cơ hội: “Mong phu nhân giúp đỡ”.

Sau đó xoay người chào ra về.

Sau khi trở về phòng Quân Lâm tiến về phía tôi rồi chìa ra một chiếc hộp gấm phủ nhung, bên trong là chiếc vòng cổ có mặt hình hoa lan hiệu Cartier.

Tôi liếc mắt một cái rồi dửng dưng tiếp nhận, có lẽ anh vẫn nghĩ tôi giống trước kia, luôn ham thích những thứ xa hoa phù phiếm, chỉ cần được tặng một chiếc vòng tay là có thể cười thỏa mãn suốt một buổi sáng.

“Trước kia mỗi lần anh đi công tác đều muốn thu xếp mọi việc thật nhanh để về nhà…..gặp em…nên không nhớ ra là phải mua quà cho em”.

Nói đến đó giọng Quân Lâm đượm vẻ u buồn, giống như vừa mất đi một cái gì đó.

Trước kia sao? Tôi nhớ rõ trước kia mỗi lần Quân Lâm đi công tác đều nhanh chóng trở về, lâu nhất cũng chỉ 1 tuần mà thôi, lúc đó tôi còn thấy rất trống vắng bởi vì không quen ngủ một mình.

Hóa ra lúc đó anh luôn gắng hết sức để hoàn thành công việc một cách nhanh chóng nhất để về nhà .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook