Chương 44: Ân oán
Nguyệt Cát
31/03/2014
Buổi tối mùa đông tiết trời trở lạnh, đường xá vãn người qua lại, các tuyến xe buýt cũng đã ngừng lưu thông. Những con phố cũ quạnh hiu, thẳng tắp đuổi nhau không tìm thấy điểm dừng, trăng rơi nhòa trên mái, sương mờ bắt đầu giăng phủ lên đầu ngọn cây. Khung cảnh chìm trong màu vàng ong của ngọn đèn đường pha lẫn màu đen của màn đêm xám xịt. Đa số những căn nhà mặt phố đã đóng cửa im lìm, chỉ lưa thưa vài quán ăn khuya vắng. Lẫn trong từng âm thanh hiếm hoi, tiếng rao của người bán hàng rong văng vẳng rồi xa dần, rơi vào cô tịch, như một dấu chấm lặng kéo dài.
Đã lâu rồi Tuệ Anh không tận hưởng cảnh khuya bằng cách này, so với ngồi trong ô tô, mọi thứ đều chân thực hơn rất nhiều. Từng đợt gió muộn tạt vào da mặt ran rát, dù chiếc khăn len dày đã quàng kín quá mũi vẫn không ngăn được hơi lạnh tràn vào đóng băng khí quản. Vậy mà Linh Đan dường như rất hưng phấn, nói huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, Tuệ Anh ngồi đằng sau ngoài việc lắng nghe không tránh khỏi những phỏng đoán rối bời trong lòng.
Qua không biết bao nhiêu ngã tư đường, cuối cùng Linh Đan dừng tại một nghĩa trang khép kín nằm trên khu đất hoang sơ phía ngoại thành. Nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, heo hút gió, hơi thở lạnh lẽo của mùa đông u ám khiến ta phải rợn người. Tuệ Anh co ro trong chiếc áo măng tô nặng trịch, vậy mà khí lạnh vẫn luồn qua từng lớp áo cù vào da thịt, làm buốt giá hơi thở vừa rời môi. Mọi cảm giác dường như chai lì vì những cái gồng mình chống chọi cơn rét, nhưng cô vẫn kiên trì theo sau Linh Đan. Cô bé giờ đây trở nên im lặng một cách bất thường.
Đi qua vài ngôi mộ nằm trơ trọi đơn côi, lúc này Linh Đan đang đứng trước một mộ phần xây đơn giản, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Trước tấm bia đá đặt một bát nhang cũ kỹ, ánh trăng soi tỏ hàng chữ đề tên tuổi và năm sinh năm mất của người quá cố được khắc trên đó.
Linh Đan quỳ trước tấm bia mộ, lặng lẽ bứt từng nhúm cỏ dại mọc lan tràn trên ụ đất của ngôi mộ ấy. Tuệ Anh đứng một bên, chờ đợi. Từ bước đầu tiên khi đặt chân tới đây, cô đã đoán ra rồi.
- Chị vẫn rất bình tĩnh. – Linh Đan bất ngờ lên tiếng. – Quả nhiên chị đã biết tôi là ai, vậy mà vẫn đi theo tôi đến đây ?
- Sớm hay muộn chúng ta cũng phải đối mặt thôi. – Tuệ Anh trầm mặc trả lời.
- Đúng vậy ! – Linh Đan đứng dậy, phủi phủi gấu quần rồi lia mắt về nơi cô đứng, khóe môi khẽ nhếch. – Và lần này chị đừng hòng chạy thoát.
Đôi mắt u tối và cái cười bạc nhạt kia theo mũi tên vô hình của từng đợt gió mạnh đâm thẳng vào tim gan Tuệ Anh, nhộn nhạo và tê tái. Linh Đan đã ném đi chiếc mặt nạ bấy lâu, và khi chứng kiến biểu cảm trên gương mặt non nớt ấy, cô cảm thấy sốc. Nó không chỉ là biểu hiện kìm nén của sự uất hận, mà còn lạc lối, vô phương vô hướng, đánh mất chính mình.
- Chị sẽ không chạy trốn, cũng không thanh minh cho hành vi của mình trong quá khứ. Chị chỉ mong em có thể trút bỏ hận thù để tìm lại con người thật của bản thân. – Tuệ Anh cất giọng buồn bã.
- Con người thật của tôi ? – Linh Đan cười ngất, sau đó đột ngột trừng mắt. – Chính chị đã biến tôi thành ra thế này, chị muốn tôi trút bỏ hận thù như thế nào ?
Tuệ Anh mệt mỏi nhắm mắt, gió lạnh thốc qua từng đợt, rét buốt. Cô biết phải trả lời thế nào trong khi chính bản thân cô đã từ bỏ được nó bằng tất cả sai lầm và sự hối hận, day dứt đến dai dẳng. Khi con người ta chưa đạt được mục đích, sẽ chẳng bao giờ là dấu chấm hết cả.
- Vậy chị ở đây, em hãy cứ làm những gì em muốn.
Trong bóng đêm bủa vây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Đan càng trở nên tăm tối. Cuối cùng, cô rút ra một con dao từ trong túi, chĩa thẳng về phía Tuệ Anh. Đó là một con dao đã cũ gỉ, trên lưỡi dao bị ám một thứ màu đen quạch, mùi sắt gỉ thoảng tới khứu giác của Tuệ Anh. Mùi máu.
- Còn nhớ nó chứ ? Đây chính là hung khí chị đã giết hại mẹ tôi khi xưa. Hãy để tôi găm nó vào ngực chị như chị đã từng làm với mẹ tôi. Ân oán giữa chúng ta chấm hết.
- Đan, chị không giết mẹ em... - Tuệ Anh cố gắng thốt ra những tiếng yếu ớt.
- Chị còn dám chối ! Hãy trả lại mẹ cho tôi !
Linh Đan gào lên, giận dữ lao thẳng tới Tuệ Anh với con dao dính máu trong tay. Còn Tuệ Anh ngoài bàng hoàng và đau đớn, đứng im chịu trận, cô không biết nên đối diện với Linh Đan như thế nào.
Thế nhưng, khi Linh Đan vung tay chuẩn bị hạ xuống, một bóng người không biết từ đâu lao đến, chặn đứng đường dao hiểm ác.
- Cuối cùng thì anh cũng chịu xuất hiện. – Linh Đan khẽ nhếch môi, đáy mắt sôi lên căm giận. – Nguyên, anh dám phản bội tôi sao ?
- Cô chủ, cô ấy nói sự thật. Mẹ cô bị người khác *** hại. - Khải Nguyên nói.
- Anh im đi ! – Linh Đan vùng tay ra. – Nếu anh bảo vệ chị ta, anh phải chết !
- Đan ! Dừng lại !
PHẬP !!
Tuệ Anh thét lên can ngăn, nhưng không còn kịp nữa. Trong lúc kích động, Linh Đan đã đâm thẳng con dao vào ngực Khải Nguyên, từ vết thương, máu bắt đầu tuôn chảy thấm đẫm lớp vải áo. Nhưng anh vẫn đứng đó, đôi mắt u buồn nhìn người con gái vừa ra tay với mình. Linh Đan lúc này đang đứng chết trân, sắc mặt tái nhợt, ngỡ ngàng.
- Sao... sao anh không tránh ?
- Đan, đừng sống như vậy nữa.
Lần đầu tiên, Khải nguyên gọi tên cô. Linh Đan chưa bao giờ tưởng tượng ra lúc anh gọi tên cô lại thân thiết đến thế, khiến lòng cô thênh thang, mềm nhũn. Nhưng, nó cũng khiến tim cô đau thắt.
- Anh vì bảo vệ chị ta mà chấp nhận một dao của tôi. Anh chết đi ! Anh chết đi !
Linh Đan vô thức bước giật lùi về phía sau, nhìn Khải Nguyên gào thét không ngừng, âm thanh thống thiết bi thương vọng lại trong từng tiếng rin rít của gió, càng buốt da buốt thịt. Cuối cùng, cô quay đầu bỏ chạy trong màn đêm hun hút.
Khi bóng lưng bé nhỏ ấy khuất dạng, Khải Nguyên chợt khụy xuống, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Tuệ Anh dù suýt ngất khi nhìn thấy máu, nhưng cố kiềm chế cơn hoảng loạng, đến bên đỡ Khải Nguyên nhưng bị anh gạt đi. Anh đưa cho cô chiếc di động của mình, bảo cô hãy gọi người đến đón. Tuệ Anh khẩn trương gọi cho Vũ Uy, sau đó trả điện thoại cho Khải Nguyên, ái ngại nói :
- Cảm ơn anh, nhưng anh cần phải đến bệnh viện bây giờ.
Khải Nguyên cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, rút con dao ra khỏi cơ thể, máu chảy càng nhiều. Anh lấy tay bít kín miệng vết thương, lạnh nhạt nói.
- Tôi chỉ làm những việc cần làm.
Rồi anh cất bước, Tuệ Anh giật mình ngăn cản.
- Anh định đi đâu, vết thương đang chảy nhiều máu...
- Tôi đi tìm Đan. Cô ấy cần tôi. Vừa nãy cô ấy không đâm trúng chỗ hiểm, vết thương cũng không sâu lắm, tôi có thể chịu đựng được.
Không để Tuệ Anh nói thêm câu nào, Khải Nguyên lập tức rời khỏi, thoáng chốc mất hút trong bóng tối. Tuệ Anh thở hắt ra, đến bây giờ mới hoàn hồn, cô cứ nghĩ mình chết chắc rồi, may là cao số. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nghĩ, hóa ra Linh Đan đưa cô đến đây và ra tay, mục đích chính là Khải Nguyên.
Lòng Tuệ Anh bỗng chùng xuống. Linh Đan có biết, điều mà bản thân thực sự quan tâm là gì hay không ? Hy vọng cô bé sẽ nhận ra điều đó không quá trễ.
Khí lạnh làm Tuệ Anh chợt nhớ ra mình đang đứng giữa nghĩa địa, cô nổi hết cả da gà, cắm đầu cắm cổ chạy khỏi đó. Ra đến cổng nghĩa trang cũng là lúc chiếc xe Benz màu đen trờ tới, ánh đèn pha sáng rực. Vũ Uy bước ra khỏi xe, tiến về phía cô, gương mặt sa sầm thấy rõ khiến cô bất giác chột dạ. Sau đó, y như rằng, anh sạc cho cô một trận không tiếc lời suốt quãng đường đi, còn cô chỉ biết ngoan ngoãn vâng dạ.
Trước thái độ vâng lời của cô, Vũ Uy cũng chẳng còn gì để la làng nữa, chuyển sang thái độ lo lắng. Tuệ Anh nắm bắt thời cơ, cười nói xoa dịu vài câu, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì. Khi anh nguôi hẳn, cô mới kể lại toàn bộ những gì đã diễn ra, Vũ Uy im lặng lắng nghe, thi thoảng chân mày anh khẽ nhăn lại.
Kể gần xong câu chuyện cũng là lúc xe đi ngang qua một ngã tư vắng vẻ, thế nên mọi sự việc diễn ra đều dễ thu hút sự chú ý. Tuệ Anh thấy có hai người đang giằng co trên vỉa hè, chàng trai áo dính máu đang đuổi theo cô gái, níu tay giữ lại, còn cô gái kia vùng ra, hét lên câu gì đó rồi lại chạy tiếp. Cô nhận ra ngay là hai người mới gặp ban nãy, vội vàng bảo Vũ Uy dừng xe.
Vũ Uy cũng đã thấy họ, tấp xe vào lề đường, xuống cùng Tuệ Anh. Nhưng ngay sau đó, một tiếng còi đinh tai nhức óc vang lên, chiếc xe tải chạy vụt qua ngã tư, đúng lúc Linh Đan băng qua đường.
- Đan ! Coi chừng !
Tuệ Anh thấy thế, tim như ngừng đập, thét lên. Tuy nhiên đã quá trễ, tiếng cơ thể người va đập vào mũi xe rồi văng xa hàng mét, lăn vài vòng ma sát xuống mặt đường tạo thành âm thanh loẹt xoẹt. Rồi cơ thể ấy bất động hẳn, một vũng máu tươi loang rộng.
Linh Đan như bị ma quỷ bắt mất hồn, ngã ngồi trên lòng đường cách đó không xa, mặt cắt không còn giọt máu. Rồi như ý thức được chuyện gì xảy ra, cô lần bò tới bên cơ thể bê bết máu đang nằm im không động đậy, lớp vải quần áo trên người bị cào rách bươm. Mặc kệ thân thể vấy máu, cô run rẩy nâng đầu Khải Nguyên lên, những vết trầy xước mảng lớn trên da thịt và gương mặt anh khiến lòng cô chết lặng.
- Nguyên.. anh đừng chết... Em không cho anh chết..
Nước mắt giàn giụa, Linh Đan nức nở. Lồng ngực cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, co thắt, khiến hô hấp trở nên khó khăn, phải cố gắng lắm mới thốt ra những câu nói đứt đoạn.
Tuệ Anh chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra, chưa hết kinh hoàng. Nhìn thấy Linh Đan đau đớn như vậy, cô tự nhiên rơi nước mắt. Cô hiểu cảm giác của Linh Đan lúc này, cô còn chẳng dám tưởng tượng nếu người nằm kia là anh. Vũ Uy thì bình tĩnh hơn, chạy vội đến hiện trường tai nạn xem xét tình hình. Người tài xế gây tai nạn đứng một bên, mặt mày tái mét không biết xử lý ra sao, thấy Vũ Uy đến thì ra sức thanh minh.
- Cô ta đột nhiên chạy ra trước mũi xe của tôi ! Tôi không biết...
Anh giơ tay ra hiệu cho ông ta bình tĩnh, nói rằng mọi việc sẽ có cơ quan chức năng lo liệu. Rồi anh đến bên cạnh Khải Nguyên, xem liệu anh ta còn sống không. Hơi thở và mạch đập vô cùng yếu ớt, nhưng Khải Nguyên chưa chết. Anh muốn đưa Khải Nguyên lên xe đến bệnh viện gần đây, nhưng Linh Đan cứ ôm chặt lấy anh ta không buông.
Vũ Uy tuy nổi cáu nhưng không so đo với người tinh thần bất ổn định, đưa mắt cầu cứu Tuệ Anh, nhưng thấy sắc mặt cô đờ đẫn mất hồn liền sực nhớ ra chứng bệnh sợ máu của cô. Anh thở dài bất lực, quay lại quát tướng lên với Linh Đan.
- Tránh ra để tôi đưa cậu ta tới bệnh viện ! Này ! Có nghe thấy không ? Cô điếc à ?
Mặc cho anh muốn quát gì thì quát, Linh Đan vẫn giữ chặt lấy Khải Nguyên, dường như thế giới xung quanh cô đều là bóng đêm bủa vây, không còn nhìn thấy cũng như nghe thấy gì nữa.
Tuệ Anh nín thở, cố dằn cơn sợ hãi bước tới, từ đằng sau lưng Linh Đan ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng cẩn trọng gỡ tay Linh Đan khỏi Khải Nguyên, dịu giọng khuyên nhủ.
- Đan, Khải Nguyên vẫn còn sống. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng sợ.
Cách làm của Tuệ Anh hình như có tác dụng, Linh Đan dần thả lỏng rồi buông Khải Nguyên ra. Vũ Uy vội vã đưa Khải Nguyên vào xe, lúc đi ngang qua người tài xế, anh nghiêm giọng nói.
- Yêu cầu anh đi tới bệnh viện với chúng tôi, chờ công an đến giải quyết. Đừng chạy trốn, tôi đã nhớ mặt và biển số xe của anh rồi.
~o0o~
Hành lang phòng bệnh lạnh lẽo và u ám, đứng trước cửa phòng cấp cứu, ba người quần áo dính đầy máu, yên lặng chờ đợi tin báo. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua, ai cũng mệt nhoài. Vũ Uy muốn đưa Tuệ Anh về nghỉ ngơi nhưng cô nhất định không nghe, muốn ở lại xem tình hình của Khải Nguyên và canh chừng Linh Đan. Dù gì, một người từng bảo vệ cô mà bị thương, một người vì cô mà biến chất, cô không thể dửng dưng. Biết tính Tuệ Anh nên Vũ Uy cũng không nài ép thêm nữa, bèn đi mua một ít thức ăn nhanh và đồ uống giữ sức.
Tuệ Anh đưa cho Linh Đan một chai nước, nhưng cô bé vẫn ngẩn ngơ nãy giờ, giống như người đang lạc lối trong tâm thức, không có bất cứ phản ứng nào. Cô thở dài bất lực, đành quay trở về ngồi cạnh Vũ Uy, sắc mặt buồn bã. Anh nắm tay cô động viện, lúc này tốt nhất là không nên nói gì cả.
Cuối cùng, cánh cửa buồng cấp cứu bật mở, đội ngũ y bác sĩ vây quanh chiếc giường bệnh di động, nhanh chóng di chuyển bệnh nhân. Linh Đan bấy giờ mới thức tỉnh, vội vã đi theo mọi người, khóe mắt đỏ hoe. Tuy nhiên, người ta đưa Khải Nguyên đến phòng hồi sức đặc biệt ngăn cách qua một tấm kính lớn, cắm biết bao dây rợ lên người anh, xung quanh là máy móc hiện đại tân tiến.
Linh Đan không thể chờ nổi nữa, đến trước mặt vị bác sĩ chủ trì cuộc phẫu thuật, lên tiếng hỏi, giọng lạc hẳn đi.
- Anh ấy... anh ấy thế nào rồi ?
Vị bác sĩ thở dài nặng nề, dường như ông sắp phải thông báo một tin chẳng lành.
- Bệnh nhân bị thương rất nặng, may mà được đưa đến cấp cứu kịp thời mới giữ được mạng sống. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì ? Ông mau nói tiếp ! – Linh Đan hối thúc.
- Tuy nhiên, bệnh nhân bị chấn thương sọ não nặng, vùng não bị sang chấn, tổn thương nghiêm trọng dẫn đến... – Ông khẽ quay, tránh đối diện với vẻ mặt hốc hác của Linh Đan, nói tiếp. – ...dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, không thể tỉnh lại được nữa. Giờ đây cậu ấy chỉ có thể dựa vào máy móc để duy trì cuộc sống. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Không thể tỉnh lại được nữa. Chết lâm sàng, nghĩa là sống cuộc sống thực vật. Sống chẳng khác gì đã chết.
Không gian rơi vào sự im lặng não nề, rồi Linh Đan như hóa điên, nắm lấy áo vị bác sĩ mà gào khóc, van xin ông hãy cứu Khải Nguyên bằng mọi giá. Tuy nhiên, dù y học phát triển tiên tiến cỡ nào, có những thứ cũng đành phải bó tay. Tuệ Anh đau lòng đến can ngăn, lại bị Linh Đan dùng sức đẩy mạnh, may có Vũ Uy đứng đằng sau đỡ cô khỏi cú ngã.
- Chị đúng là ma quỷ ! Hại chết mẹ tôi còn cướp mất cả Nguyên của tôi ! Mau trả họ lại cho tôi !!
Mặt mũi đỏ au vừa khóc vừa la hét, Linh Đan chỉ thẳng tay vào mặt Tuệ Anh, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cô rồi lao đến. Nhưng Vũ Uy lập tức cản lại, hất tay Linh Đan khỏi người cô khiến Linh Đan ngã sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo. Anh tức giận quát :
- Cậu ta ra nông nỗi này tất cả là do cô ! Mẹ cô là Trần Thái Sơn hại chết ! Đừng có mù quáng đổ hết tội lỗi lên cô ấy ! Còn dám nói xằng bậy hay động vào cô ấy, tôi cho cô vào kia nằm cùng cậu ta luôn, nghe rõ chưa !?
Linh Đan càng khóc to hơn.
- Anh đừng giận. Cô bé chỉ là đang đau lòng quá thôi. – Tuệ Anh nói, giọng nghẹn ngào.
Nhìn thân hình bé nhỏ của Linh Đan cứ ngồi yên đấy, đau đớn khóc nấc, cô cố giữ nước mắt không rơi, cất bước lại gần.
- Em không được đến gần con bé nữa, lỡ nó điên quá hóa liều thì sao !? – Vũ Uy nóng ruột kéo cô lại.
- Không sao đâu, cứ để em.
Cô gạt nhẹ tay anh rồi đến trước mặt Linh Đan ngồi xuống, rút từ trong túi áo ra một chiếc kèn harmonica hoen rỉ theo dòng thời gian, đặt lên môi thổi lên giai điệu xưa cũ. Tiếng nhạc thánh thót đưa mọi thứ trở về ngày mưa lất phất của nhiều năm về trước. Bất ngờ thay, Linh Đan ngừng khóc, chỉ còn nước mắt tuôn xối xả, nói trong tiếng nấc nghẹn.
- Chị, em phải làm sao đây ? Anh ấy là người duy nhất bên cạnh em, em không thể mất anh ấy !
Nỗi đau mất mát đã khiến Linh Đan tỉnh ngộ, Khải Nguyên có lẽ đã thực hiện được mong mỏi, đó là kéo cô ra khỏi vũng bùn tăm tối của chính bản thân. Nhưng cái giá phải trả quá đắt, tuy nhiên chắc hẳn anh đồng ý với cái giá này mà không đắn đo, do dự. Trên đời tồn tại một người quan tâm mình đến như vậy, đã là may mắn lắm rồi. Tuệ Anh xót xa, ôm cô bé vào lòng, xúc động nói.
- Em đừng bỏ cuộc. Khải Nguyên vẫn có thể nghe thấy những điều em nói đấy. Nếu em cố gắng, chị tin sẽ có kỳ tích.
- Thật không ? – Linh Đan ngước đôi mắt ướt nhẹp hỏi. – Trên đời thật sự có kỳ tích ư ?
Tuệ Anh gật đầu, lau nước mắt cho cô bé. Cô không biết Khải Nguyên có thể tỉnh dậy hay không, nhưng ngoài lời động viên cho Linh Đan vững lòng tin, cô không biết nên làm gì hơn nữa. Dù sao, thế giới rộng lớn này cũng từng có trường hợp mà đến cả y học lẫn khoa học đều không thể giải thích, người ta gọi là kỳ tích.
Ngay sáng hôm sau, Khải Nhi nhận được điện của Tuệ Anh, lập tức vào viện cùng Hải Đăng. Vừa nghe anh trai mình rơi vào trạng thái thực vật, Khải Nhi ngất lịm, dường như hung tin này quá sức chịu đựng với cô. Những lúc như vậy, Hải Đăng luôn ở bên, là điểm dựa cho cô, có vẻ như mối quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết. Có điều, thái độ của Khải Nhi đối với Linh Đan không mấy thiện cảm, họ không nói chuyện với nhau bất cứ một câu nào, thậm chí đôi khi Tuệ Anh còn bắt gặp từ Khải Nhi cái nhìn oán trách. Còn Linh Đan chẳng hề để ý tới xung quanh, mỗi ngày cứ đứng trước tấm kính ngăn cách, thẫn thờ ngóng vào bên trong phòng bệnh. Khải Nguyên vẫn nằm đấy, ngủ một giấc thật sâu, thật dài, bất tận.
Sau khi đã yên tâm về mọi chuyện, Tuệ Anh mới để Vũ Uy đưa về nhà nghỉ ngơi, còn anh vẫn phải đến công ty. Một người lãnh đạo như anh đâu có nhiều thời gian thảnh thơi, việc ưu tiên cô hàng đầu khiến cô không thể không cảm động. Tuy lo rằng anh sẽ mệt, nhưng hiện tại, không có anh bên cạnh, cô không chắc rằng bản thân có thể đối mặt với tất cả biến cố suốt thời gian qua.
Một ngày và đêm dài đằng đẵng, bây giờ Tuệ Anh mới thấy nhức mỏi, mí mắt nặng trĩu. Cô tắt đèn, kéo rèm rồi trèo lên giường đắp chăn ngủ một giấc cho tỉnh táo. Chăn ấm nệm êm, giấc ngủ kéo đến một cách nhanh chóng. Thế nhưng vừa chợp mắt được một lúc, chuông cửa bất ngờ reo lên. Cả người uể oải, cô phải cố gắng lắm mới lê thân được xuống cầu thang. Tuy nhiên vừa thấy người khách không mời mà đến đứng ngay sau cánh cổng, cô liền tự nhiên tỉnh cả ngủ.
Đặt một tách trà nóng trên mặt bàn, Tuệ Anh hỏi :
- Bà đến tìm tôi có chuyện gì ?
Lã Quế Chi không khách sáo, nhấc tách trà lên miệng nhấp một ngụm, sau đó mới thư thả đáp :
- Tình cảm của cô và Vũ Uy có vẻ rất tốt, sớm hay muộn cô cũng sẽ làm dâu nhà này. Chúng ta cũng nên gặp gỡ nhau nhiều hơn mới phải.
- Bà không cần phải rào trước đón sau như vậy. Hãy vào thẳng vấn đề chính thì hơn.
- Vũ Uy quả có mắt nhìn người, cô không ngây thơ như Thục Quyên. – Lã Quế Chi đưa mắt về phía Tuệ Anh, mỉm cười đầy hàm ý.
- Bà quá khen rồi.
Tuệ Anh dáng ngồi thẳng lưng, gương mặt hơi nghiêng, tư thái đàng hoàng, nhìn trực diện Lã Quế Chi khiến khí thế của bà ta lúc mới đến giảm đi vài phần.
- Đúng là con gái của Phạm Tùng, rất có dáng vẻ của cô chủ tập đoàn Hoàn Dương.
- Bà... tại sao bà... ? – Tuệ Anh kinh ngạc.
Nhận ra trong đôi mắt cô có phần hốt hoảng, Lã Quế Chi tỏ vẻ hài lòng, mỉm cười nói tiếp.
- Không cần lo lắng, tôi biết, nếu thân phận của cô bại lộ, quá khứ của cô và mẹ cô cũng sẽ bị báo giới lật tung rồi mổ xẻ. Việc Phạm Tùng từng quan hệ với một gái làng chơi sẽ là một đề tài vô cùng nóng hổi. Chưa kể, gia đình của anh ta cũng khó mà chấp nhận.
Dường như trước khi đến đây, Lã Quế Chi đã chuẩn bị đầy đủ để đối phó cô. Bà ta đánh vào đúng nỗi băn khoăn lớn nhất của cô, cứ như thể bà ta hiểu rõ từ con người đến hoàn cảnh của cô vậy. Người phụ nữ đầy rẫy thói hư tật xấu này, làm sao bà ta có thể đột nhiên trở nên khó lường đến thế ? Tuệ Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng.
- Nói đi, bà muốn gì ?
- Tôi thì có thể muốn gì ở cô chứ. Nhưng có một người muốn. – Lã Quế Chi lấp lửng.
- Là ai ? Và muốn điều gì ở tôi ?
- Vũ Văn Sang muốn gặp cô, một mình.
Tuệ Anh không giấu nổi bất ngờ, người đàn ông đó muốn dùng cô để uy hiếp ba cô, chiếm lĩnh Hoàn Dương ư ?
- Nếu tôi từ chối thì sao ?
- Tôi khuyên cô tốt nhất không nên làm như vậy, chỉ cần tôi bước ra khỏi cửa mà không có cô đi cùng, người của tôi sẽ gửi thông tin này tới tòa soạn báo uy tín nhất trong nước.
Lời uy hiếp này hàm ý rất rõ ràng. Tuy nhiên, Tuệ Anh tinh ý phát hiện ra, mục đích thực sự của họ là cô. Nếu muốn lật đổ ba cô, Lã Quế Chi đã không tốn công đến tận đây thương lượng, rào trước đón sau, ‘mời’ bằng được cô đến gặp Vũ Văn Sang. Trong trường hợp này, cô hoàn toàn không có lựa chọn.
~o0o~
Tuệ Anh khá khó chịu khi người phụ nữ ngồi trong xe cứ nhìn mình chăm chăm, cô cố gắng phớt lờ, thế nhưng cả quãng đường dài, bà ta không hề có ý định chuyển hướng, cô đành lên tiếng.
- Tại sao bà cứ nhìn tôi như thế ?
- Cô... có đôi mắt rất giống mẹ cô. - Lã Quế Chi ngập ngừng, khác hẳn thái độ thù địch ban nãy.
- Bà biết mẹ tôi sao ?
- Chị ấy rất đẹp. Là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp.
Đến lượt Tuệ Anh nhìn bà ta không thể rời mắt, càng ngày người đàn bà này càng khó hiểu. Sự nhạy bén của phụ nữ mách bảo với cô rằng, Lã Quế Chi cũng có những bí mật cất giấu trong lòng. Cô mở lời :
- Tại sao bà lại chấp nhận làm việc cho Vũ Văn Sang ?
- Anh ấy... không giống như các người nghĩ đâu. – Lã Quế Chi cười hững hờ.
- Bà... yêu ông ta ?
Im lặng một lúc, Lã Quế Chi chuyển ánh nhìn ra bên ngoài ô cửa, vẻ mặt đăm chiêu đến lạ. Sau đó, bà ta nói với giọng chất chứa buồn tủi, Tuệ Anh cảm nhận được là như vậy.
- Người tôi yêu là chồng tôi.
- Vậy tại sao bà còn theo người khác phản bội ông ấy ?
Lại là một cái nhếch môi bạc nhạt, Lã Quế Chi bắt đầu kể về câu chuyện của bà ta, như thể đã rất lâu rồi, bà ta mới tìm được người để trút bầu tâm sự.
Khi Lã Quế Chi còn nhỏ, bà ta đã được sắp xếp gả cho Vũ Kiến Văn, mặc dù cách nhau nhiều tuổi, nhưng trong mắt bà ta, người đàn ông đó vô cùng phong độ và đáng ngưỡng mộ. Lã Quế Chi ngày ngày mong mình mau trưởng thành để kết hôn với người đàn ông mình ngày đêm tơ tưởng. Vậy mà trong khi bà ta mỏi mòn chờ đợi, từ chối biết bao chàng trai khác, Vũ Kiến Văn lại đem lòng yêu một người phụ nữ người Pháp trong thời gian du học mà nhất quyết từ hôn. Trớ trêu thay, người phụ nữ đó không hề đáp lại tình cảm của ông. Rồi ông trở về, biến thành kẻ thất tình đáng thương, và người ngày đêm bên cạnh theo đuổi, tìm mọi cách khiến ông vui vẻ chính là Lã Quế Chi. Những tưởng cứ kiên trì bền bỉ, một ngày nào đó bà ta sẽ được đền đáp xứng đáng. Vậy mà, đùng một cái, cậu con trai của Vũ Kiến Văn từ đâu đến, mang theo một người phụ nữ khác – Dạ Hương.
- Đó là người ông ấy yêu ư ? – Tuệ Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Quả tình cô rất muốn biết khúc mắc trong những mối quan hệ rắc rối của các bậc trưởng bối.
- Rõ ràng là yêu, nhưng bản thân lại một mực chối bỏ. – Lã Quế Chi cười nhạt. – Thế nên tôi mới có cơ hội xen vào. Cuối cùng cũng kết hôn được với ông ta.
- Có phải... bà đã làm cho dì ấy xảy thai... ?
- Đúng vậy. – Gương mặt Lã Quế Chi đanh lại, trầm giọng nói. – Nếu tôi không ra tay, tôi sẽ mất Kiến Văn mãi mãi. Buồn cười là, người đàn ông đó không hề biết Dạ Hương mang thai con của ông ta. Và người phụ nữ ngu ngốc đó, cô ta quá đơn giản, hoàn toàn dễ đối phó.
Rồi Lã Quế Chi cười ngất, nhưng giọng cười lại nghe ra nỗi chua chát.
- Tốn trí óc như vậy để đạt mục đích, sau đó bà có hạnh phúc không ?
Tuệ Anh từ tốn hỏi. Đương nhiên cô biết rõ là bà ta đến cuối cùng cũng không đạt được cái mình thật sự muốn. Có lẽ là không bao giờ.
- Tôi không có được hạnh phúc, thì các người cũng đừng mong sống vui vẻ.
Nhìn vào thái độ bất cần của Lã Quế Chi, Tuệ Anh chọn cách im lặng. Đối với loại người không biết ăn năn hối lỗi, dù nói gì cũng chỉ tốn thời gian. Cuộc đời sẽ trả cho bà ta những gì đáng phải nhận.
Chiếc xe dừng trước cổng một biệt thự mini trong khu biệt thự biệt lập, Lã Quế Chi nói với Tuệ Anh :
- Cô xuống xe đi, tôi chỉ đưa cô đến đây thôi.
Tuệ Anh lẳng lặng bước ra khỏi xe theo lời bà ta. Cánh cổng có hệ thống điều khiển từ xa, tự động mở, cô do dự một chút rồi hít sâu một hơi lấy dũng khí đi vào. Bên trong xe, người tài xế riêng của Lã Quế Chi lên tiếng hỏi :
- Bà chủ, tại sao lại kể hết với cô ta như vậy ? Lỡ như cô ta đi rêu rao... – Hắn e ngại.
- Không phải lo. – Ánh mắt vẫn dán trên bóng lưng cô gái cho đến khi khuất dạng, Lã Quế Chi mỉm cười, nét mặt thoáng ẩn hiện ác tâm. – Nó sẽ không bao giờ có cơ hội đó.
~o0o~
Tuệ Anh bước trên những bậc thềm của thảm cỏ công nghiệp ngoài sân, theo lối đi tiến vào, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Lạ thật. Ở đây im ắng khác thường, dường như là nơi không người. Đến trước cánh cửa màu gỗ dụ, cô gõ một tiếng, rồi hai tiếng, chờ một lúc vẫn không thấy ai ra mở. Cô nhíu mày nghi hoặc, đặt tay trên núm cửa vặn nhẹ, cánh cửa tự khắc bật ra.
Ngôi nhà này thoáng có mùi sơn mới, bên trong hầu như trống trơn, hơi tối và lạnh lẽo, không thấy dấu hiệu có người ở. Tuệ Anh cảm thấy bất an, linh tính mách bảo cô không nên tiếp tục đi vào, bèn xoay người bỏ đi. Thế nhưng, ngay sau đó, cô cảm thấy gáy mình đau điếng rồi trước mắt tối sầm.
Tách ! Tách !...
Tiếng nước nhỏ giọt mơ hồ vọng đến bên tai kéo Tuệ Anh tỉnh dậy, đầu đau nhức như búa bổ. Vẫn còn đang váng vất, cô cảm giác có thứ gì đó đang nhúc nhích trên cơ thể mình. Hơi gai người, cô cố gắng hé mắt nhìn rõ hình thù của nó. Trước mắt cô là một bộ lông xù xì màu đen sậm, đôi mắt hau háu đỏ rực trong bóng tối, cái mũi nhọn hoắt hênh hếch. Nó đứng chễm trệ trên ngực cô, hướng cái răng trắng ởn về phía cô, hít hít ngửi ngửi. Tuệ Anh sợ hãi thét lên một tiếng, đồng thời nghiêng người hẩy con chuột cống xuống khỏi người mình.
Đúng lúc ấy, Tuệ Anh nhận ra mình đang nằm bên cạnh một thứ đáng sợ hơn gấp bội. Ngay khi thứ đó đập vào mắt, các giác quan trên cơ thể đồng loạt bị đông cứng và ngưng trệ, từng tế bào run lên vì khiếp sợ, cô còn cảm giác được rằng chân tóc mình dựng ngược. Ngay bên cạnh cô, chính xác là một bộ xương khô. Trong hốc mắt của chiếc đầu lâu, con chuột cống ban nãy đang ngọ nguậy, phát ra những tiếng rinh rích sởn gai ốc.
Mồ hôi đổ ra như tắm, Tuệ Anh sợ đến mức thần kinh tê liệt, không cử động được cũng không hét lên nổi. Cô cứ nằm bất động như thế một hồi, nghe rõ hơi thở dồn dập của mình phả ra. Cái mùi hôi thối nồng nặc ở đây khiến cố nghĩ rằng mình bị chôn trong một nấm mồ.
Sau đó, nỗi sợ hãi cũng giảm đi, Tuệ Anh ngồi bật dậy, lùi ra xa khỏi hài cốt kia. Tim trong lồng ngực như đánh trống trận. Cô lấy hết dũng khí quan sát nơi này, đó là một tầng hầm kín mít, bẩn thỉu và hôi hám. Mạng nhện giăng khắp ngóc ngách trên trần nhà, hàng tấn bụi rơi xuống chúng tạo nên những cái mạng dày như miếng vải thô, trắng đục. Chuột cống chui lủi mọi nơi, chạy qua chạy lại trên sàn và leo lên cả các các thanh xà nham nhở. Một đường ống thoát nước bị rò rỉ, nước nhỏ giọt đọng thành một vũng đen ngòm, xung quanh bị vi khuẩn bám mọc thành rêu mốc, dậy lên thứ mùi khó ngửi.
Nhưng tất cả chỉ là một bức tranh kinh dị, làm nền cho bộ xương kia. Có lẽ người này đã chết từ lâu lắm rồi, vì da thịt đã bị phân hủy hoàn toàn, chỉ còn những mẩu xương trơ khốc dọa người. Trên di hài vẫn còn nguyên bộ quần áo đóng bụi, cóc cáy. Dựa vào nó, Tuệ Anh đoán đây là một người đàn ông.
Nhớ lại mọi chuyện trước lúc ngất đi, Tuệ Anh hốt hoảng. Vũ Văn Sang tại sao lại bắt cóc cô ? Hắn muốn lấy tính mạng của cô để đe dọa ba ư ? Trời ơi ! Cô thật sơ suất ! Cô không nghĩ ra hắn lại dám làm cái việc động trời này.
Đang lúc hoang mang, Tuệ Anh nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại, cô giật mình cảnh giác. Cánh cửa bằng sắt cồng kềnh mở ra, vang lên những tiếng ken két chói tai. Ngay sau đó, một cô gái bị ném vào trong một cách thô bạo, tay bị trói quặt ra sau, miệng bị bịt kín. Cô gái ấy giãy giụa không ngừng, phát ra những tiếng ư ử phẫn nộ. Tuệ Anh nhận ra ngay là Linh Đan.
- Đan !
Cô không suy nghĩ mà chạy ngay đến đỡ Linh Đan dậy, gỡ miếng băng trên miệng của cô bé xuống. Linh Đan vô cùng kinh ngạc khi thấy Tuệ Anh, cô lắp bắp.
- Chị... sao chị lại ở đây ?
Tuệ Anh không trả lời mà tức giận đưa mắt về phía đám người đứng chắn trước cửa, dừng trên người đàn ông cô đã từng gặp trong bữa tiệc tại biệt thự Mùa Hè.
- Vũ Văn Sang, ông dám làm việc phạm pháp này sao ?
Vũ Văn Sang nhếch môi, ánh mắt phát ra sự gian tà hiểm ác. Tuệ Anh cảm thấy hắn khác hẳn người đàn ông nhún nhường trước đây, cái nhìn tàn nhẫn và lạnh buốt này sao mà quen quá ! Nó khiến từng mạch máu trong người cô run rẩy vì sợ hãi. Thế nhưng, hắn chưa lên tiếng, Linh Đan đã ngơ ngác nói một câu làm cô đứng tim.
- Sao chị gọi ông ta là Vũ Văn Sang ? Đây chính là Trần Thái Sơn kia mà.
C.44.2
Đã lâu rồi Tuệ Anh không tận hưởng cảnh khuya bằng cách này, so với ngồi trong ô tô, mọi thứ đều chân thực hơn rất nhiều. Từng đợt gió muộn tạt vào da mặt ran rát, dù chiếc khăn len dày đã quàng kín quá mũi vẫn không ngăn được hơi lạnh tràn vào đóng băng khí quản. Vậy mà Linh Đan dường như rất hưng phấn, nói huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, Tuệ Anh ngồi đằng sau ngoài việc lắng nghe không tránh khỏi những phỏng đoán rối bời trong lòng.
Qua không biết bao nhiêu ngã tư đường, cuối cùng Linh Đan dừng tại một nghĩa trang khép kín nằm trên khu đất hoang sơ phía ngoại thành. Nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, heo hút gió, hơi thở lạnh lẽo của mùa đông u ám khiến ta phải rợn người. Tuệ Anh co ro trong chiếc áo măng tô nặng trịch, vậy mà khí lạnh vẫn luồn qua từng lớp áo cù vào da thịt, làm buốt giá hơi thở vừa rời môi. Mọi cảm giác dường như chai lì vì những cái gồng mình chống chọi cơn rét, nhưng cô vẫn kiên trì theo sau Linh Đan. Cô bé giờ đây trở nên im lặng một cách bất thường.
Đi qua vài ngôi mộ nằm trơ trọi đơn côi, lúc này Linh Đan đang đứng trước một mộ phần xây đơn giản, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Trước tấm bia đá đặt một bát nhang cũ kỹ, ánh trăng soi tỏ hàng chữ đề tên tuổi và năm sinh năm mất của người quá cố được khắc trên đó.
Linh Đan quỳ trước tấm bia mộ, lặng lẽ bứt từng nhúm cỏ dại mọc lan tràn trên ụ đất của ngôi mộ ấy. Tuệ Anh đứng một bên, chờ đợi. Từ bước đầu tiên khi đặt chân tới đây, cô đã đoán ra rồi.
- Chị vẫn rất bình tĩnh. – Linh Đan bất ngờ lên tiếng. – Quả nhiên chị đã biết tôi là ai, vậy mà vẫn đi theo tôi đến đây ?
- Sớm hay muộn chúng ta cũng phải đối mặt thôi. – Tuệ Anh trầm mặc trả lời.
- Đúng vậy ! – Linh Đan đứng dậy, phủi phủi gấu quần rồi lia mắt về nơi cô đứng, khóe môi khẽ nhếch. – Và lần này chị đừng hòng chạy thoát.
Đôi mắt u tối và cái cười bạc nhạt kia theo mũi tên vô hình của từng đợt gió mạnh đâm thẳng vào tim gan Tuệ Anh, nhộn nhạo và tê tái. Linh Đan đã ném đi chiếc mặt nạ bấy lâu, và khi chứng kiến biểu cảm trên gương mặt non nớt ấy, cô cảm thấy sốc. Nó không chỉ là biểu hiện kìm nén của sự uất hận, mà còn lạc lối, vô phương vô hướng, đánh mất chính mình.
- Chị sẽ không chạy trốn, cũng không thanh minh cho hành vi của mình trong quá khứ. Chị chỉ mong em có thể trút bỏ hận thù để tìm lại con người thật của bản thân. – Tuệ Anh cất giọng buồn bã.
- Con người thật của tôi ? – Linh Đan cười ngất, sau đó đột ngột trừng mắt. – Chính chị đã biến tôi thành ra thế này, chị muốn tôi trút bỏ hận thù như thế nào ?
Tuệ Anh mệt mỏi nhắm mắt, gió lạnh thốc qua từng đợt, rét buốt. Cô biết phải trả lời thế nào trong khi chính bản thân cô đã từ bỏ được nó bằng tất cả sai lầm và sự hối hận, day dứt đến dai dẳng. Khi con người ta chưa đạt được mục đích, sẽ chẳng bao giờ là dấu chấm hết cả.
- Vậy chị ở đây, em hãy cứ làm những gì em muốn.
Trong bóng đêm bủa vây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Đan càng trở nên tăm tối. Cuối cùng, cô rút ra một con dao từ trong túi, chĩa thẳng về phía Tuệ Anh. Đó là một con dao đã cũ gỉ, trên lưỡi dao bị ám một thứ màu đen quạch, mùi sắt gỉ thoảng tới khứu giác của Tuệ Anh. Mùi máu.
- Còn nhớ nó chứ ? Đây chính là hung khí chị đã giết hại mẹ tôi khi xưa. Hãy để tôi găm nó vào ngực chị như chị đã từng làm với mẹ tôi. Ân oán giữa chúng ta chấm hết.
- Đan, chị không giết mẹ em... - Tuệ Anh cố gắng thốt ra những tiếng yếu ớt.
- Chị còn dám chối ! Hãy trả lại mẹ cho tôi !
Linh Đan gào lên, giận dữ lao thẳng tới Tuệ Anh với con dao dính máu trong tay. Còn Tuệ Anh ngoài bàng hoàng và đau đớn, đứng im chịu trận, cô không biết nên đối diện với Linh Đan như thế nào.
Thế nhưng, khi Linh Đan vung tay chuẩn bị hạ xuống, một bóng người không biết từ đâu lao đến, chặn đứng đường dao hiểm ác.
- Cuối cùng thì anh cũng chịu xuất hiện. – Linh Đan khẽ nhếch môi, đáy mắt sôi lên căm giận. – Nguyên, anh dám phản bội tôi sao ?
- Cô chủ, cô ấy nói sự thật. Mẹ cô bị người khác *** hại. - Khải Nguyên nói.
- Anh im đi ! – Linh Đan vùng tay ra. – Nếu anh bảo vệ chị ta, anh phải chết !
- Đan ! Dừng lại !
PHẬP !!
Tuệ Anh thét lên can ngăn, nhưng không còn kịp nữa. Trong lúc kích động, Linh Đan đã đâm thẳng con dao vào ngực Khải Nguyên, từ vết thương, máu bắt đầu tuôn chảy thấm đẫm lớp vải áo. Nhưng anh vẫn đứng đó, đôi mắt u buồn nhìn người con gái vừa ra tay với mình. Linh Đan lúc này đang đứng chết trân, sắc mặt tái nhợt, ngỡ ngàng.
- Sao... sao anh không tránh ?
- Đan, đừng sống như vậy nữa.
Lần đầu tiên, Khải nguyên gọi tên cô. Linh Đan chưa bao giờ tưởng tượng ra lúc anh gọi tên cô lại thân thiết đến thế, khiến lòng cô thênh thang, mềm nhũn. Nhưng, nó cũng khiến tim cô đau thắt.
- Anh vì bảo vệ chị ta mà chấp nhận một dao của tôi. Anh chết đi ! Anh chết đi !
Linh Đan vô thức bước giật lùi về phía sau, nhìn Khải Nguyên gào thét không ngừng, âm thanh thống thiết bi thương vọng lại trong từng tiếng rin rít của gió, càng buốt da buốt thịt. Cuối cùng, cô quay đầu bỏ chạy trong màn đêm hun hút.
Khi bóng lưng bé nhỏ ấy khuất dạng, Khải Nguyên chợt khụy xuống, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Tuệ Anh dù suýt ngất khi nhìn thấy máu, nhưng cố kiềm chế cơn hoảng loạng, đến bên đỡ Khải Nguyên nhưng bị anh gạt đi. Anh đưa cho cô chiếc di động của mình, bảo cô hãy gọi người đến đón. Tuệ Anh khẩn trương gọi cho Vũ Uy, sau đó trả điện thoại cho Khải Nguyên, ái ngại nói :
- Cảm ơn anh, nhưng anh cần phải đến bệnh viện bây giờ.
Khải Nguyên cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, rút con dao ra khỏi cơ thể, máu chảy càng nhiều. Anh lấy tay bít kín miệng vết thương, lạnh nhạt nói.
- Tôi chỉ làm những việc cần làm.
Rồi anh cất bước, Tuệ Anh giật mình ngăn cản.
- Anh định đi đâu, vết thương đang chảy nhiều máu...
- Tôi đi tìm Đan. Cô ấy cần tôi. Vừa nãy cô ấy không đâm trúng chỗ hiểm, vết thương cũng không sâu lắm, tôi có thể chịu đựng được.
Không để Tuệ Anh nói thêm câu nào, Khải Nguyên lập tức rời khỏi, thoáng chốc mất hút trong bóng tối. Tuệ Anh thở hắt ra, đến bây giờ mới hoàn hồn, cô cứ nghĩ mình chết chắc rồi, may là cao số. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nghĩ, hóa ra Linh Đan đưa cô đến đây và ra tay, mục đích chính là Khải Nguyên.
Lòng Tuệ Anh bỗng chùng xuống. Linh Đan có biết, điều mà bản thân thực sự quan tâm là gì hay không ? Hy vọng cô bé sẽ nhận ra điều đó không quá trễ.
Khí lạnh làm Tuệ Anh chợt nhớ ra mình đang đứng giữa nghĩa địa, cô nổi hết cả da gà, cắm đầu cắm cổ chạy khỏi đó. Ra đến cổng nghĩa trang cũng là lúc chiếc xe Benz màu đen trờ tới, ánh đèn pha sáng rực. Vũ Uy bước ra khỏi xe, tiến về phía cô, gương mặt sa sầm thấy rõ khiến cô bất giác chột dạ. Sau đó, y như rằng, anh sạc cho cô một trận không tiếc lời suốt quãng đường đi, còn cô chỉ biết ngoan ngoãn vâng dạ.
Trước thái độ vâng lời của cô, Vũ Uy cũng chẳng còn gì để la làng nữa, chuyển sang thái độ lo lắng. Tuệ Anh nắm bắt thời cơ, cười nói xoa dịu vài câu, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì. Khi anh nguôi hẳn, cô mới kể lại toàn bộ những gì đã diễn ra, Vũ Uy im lặng lắng nghe, thi thoảng chân mày anh khẽ nhăn lại.
Kể gần xong câu chuyện cũng là lúc xe đi ngang qua một ngã tư vắng vẻ, thế nên mọi sự việc diễn ra đều dễ thu hút sự chú ý. Tuệ Anh thấy có hai người đang giằng co trên vỉa hè, chàng trai áo dính máu đang đuổi theo cô gái, níu tay giữ lại, còn cô gái kia vùng ra, hét lên câu gì đó rồi lại chạy tiếp. Cô nhận ra ngay là hai người mới gặp ban nãy, vội vàng bảo Vũ Uy dừng xe.
Vũ Uy cũng đã thấy họ, tấp xe vào lề đường, xuống cùng Tuệ Anh. Nhưng ngay sau đó, một tiếng còi đinh tai nhức óc vang lên, chiếc xe tải chạy vụt qua ngã tư, đúng lúc Linh Đan băng qua đường.
- Đan ! Coi chừng !
Tuệ Anh thấy thế, tim như ngừng đập, thét lên. Tuy nhiên đã quá trễ, tiếng cơ thể người va đập vào mũi xe rồi văng xa hàng mét, lăn vài vòng ma sát xuống mặt đường tạo thành âm thanh loẹt xoẹt. Rồi cơ thể ấy bất động hẳn, một vũng máu tươi loang rộng.
Linh Đan như bị ma quỷ bắt mất hồn, ngã ngồi trên lòng đường cách đó không xa, mặt cắt không còn giọt máu. Rồi như ý thức được chuyện gì xảy ra, cô lần bò tới bên cơ thể bê bết máu đang nằm im không động đậy, lớp vải quần áo trên người bị cào rách bươm. Mặc kệ thân thể vấy máu, cô run rẩy nâng đầu Khải Nguyên lên, những vết trầy xước mảng lớn trên da thịt và gương mặt anh khiến lòng cô chết lặng.
- Nguyên.. anh đừng chết... Em không cho anh chết..
Nước mắt giàn giụa, Linh Đan nức nở. Lồng ngực cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, co thắt, khiến hô hấp trở nên khó khăn, phải cố gắng lắm mới thốt ra những câu nói đứt đoạn.
Tuệ Anh chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra, chưa hết kinh hoàng. Nhìn thấy Linh Đan đau đớn như vậy, cô tự nhiên rơi nước mắt. Cô hiểu cảm giác của Linh Đan lúc này, cô còn chẳng dám tưởng tượng nếu người nằm kia là anh. Vũ Uy thì bình tĩnh hơn, chạy vội đến hiện trường tai nạn xem xét tình hình. Người tài xế gây tai nạn đứng một bên, mặt mày tái mét không biết xử lý ra sao, thấy Vũ Uy đến thì ra sức thanh minh.
- Cô ta đột nhiên chạy ra trước mũi xe của tôi ! Tôi không biết...
Anh giơ tay ra hiệu cho ông ta bình tĩnh, nói rằng mọi việc sẽ có cơ quan chức năng lo liệu. Rồi anh đến bên cạnh Khải Nguyên, xem liệu anh ta còn sống không. Hơi thở và mạch đập vô cùng yếu ớt, nhưng Khải Nguyên chưa chết. Anh muốn đưa Khải Nguyên lên xe đến bệnh viện gần đây, nhưng Linh Đan cứ ôm chặt lấy anh ta không buông.
Vũ Uy tuy nổi cáu nhưng không so đo với người tinh thần bất ổn định, đưa mắt cầu cứu Tuệ Anh, nhưng thấy sắc mặt cô đờ đẫn mất hồn liền sực nhớ ra chứng bệnh sợ máu của cô. Anh thở dài bất lực, quay lại quát tướng lên với Linh Đan.
- Tránh ra để tôi đưa cậu ta tới bệnh viện ! Này ! Có nghe thấy không ? Cô điếc à ?
Mặc cho anh muốn quát gì thì quát, Linh Đan vẫn giữ chặt lấy Khải Nguyên, dường như thế giới xung quanh cô đều là bóng đêm bủa vây, không còn nhìn thấy cũng như nghe thấy gì nữa.
Tuệ Anh nín thở, cố dằn cơn sợ hãi bước tới, từ đằng sau lưng Linh Đan ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng cẩn trọng gỡ tay Linh Đan khỏi Khải Nguyên, dịu giọng khuyên nhủ.
- Đan, Khải Nguyên vẫn còn sống. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng sợ.
Cách làm của Tuệ Anh hình như có tác dụng, Linh Đan dần thả lỏng rồi buông Khải Nguyên ra. Vũ Uy vội vã đưa Khải Nguyên vào xe, lúc đi ngang qua người tài xế, anh nghiêm giọng nói.
- Yêu cầu anh đi tới bệnh viện với chúng tôi, chờ công an đến giải quyết. Đừng chạy trốn, tôi đã nhớ mặt và biển số xe của anh rồi.
~o0o~
Hành lang phòng bệnh lạnh lẽo và u ám, đứng trước cửa phòng cấp cứu, ba người quần áo dính đầy máu, yên lặng chờ đợi tin báo. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua, ai cũng mệt nhoài. Vũ Uy muốn đưa Tuệ Anh về nghỉ ngơi nhưng cô nhất định không nghe, muốn ở lại xem tình hình của Khải Nguyên và canh chừng Linh Đan. Dù gì, một người từng bảo vệ cô mà bị thương, một người vì cô mà biến chất, cô không thể dửng dưng. Biết tính Tuệ Anh nên Vũ Uy cũng không nài ép thêm nữa, bèn đi mua một ít thức ăn nhanh và đồ uống giữ sức.
Tuệ Anh đưa cho Linh Đan một chai nước, nhưng cô bé vẫn ngẩn ngơ nãy giờ, giống như người đang lạc lối trong tâm thức, không có bất cứ phản ứng nào. Cô thở dài bất lực, đành quay trở về ngồi cạnh Vũ Uy, sắc mặt buồn bã. Anh nắm tay cô động viện, lúc này tốt nhất là không nên nói gì cả.
Cuối cùng, cánh cửa buồng cấp cứu bật mở, đội ngũ y bác sĩ vây quanh chiếc giường bệnh di động, nhanh chóng di chuyển bệnh nhân. Linh Đan bấy giờ mới thức tỉnh, vội vã đi theo mọi người, khóe mắt đỏ hoe. Tuy nhiên, người ta đưa Khải Nguyên đến phòng hồi sức đặc biệt ngăn cách qua một tấm kính lớn, cắm biết bao dây rợ lên người anh, xung quanh là máy móc hiện đại tân tiến.
Linh Đan không thể chờ nổi nữa, đến trước mặt vị bác sĩ chủ trì cuộc phẫu thuật, lên tiếng hỏi, giọng lạc hẳn đi.
- Anh ấy... anh ấy thế nào rồi ?
Vị bác sĩ thở dài nặng nề, dường như ông sắp phải thông báo một tin chẳng lành.
- Bệnh nhân bị thương rất nặng, may mà được đưa đến cấp cứu kịp thời mới giữ được mạng sống. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì ? Ông mau nói tiếp ! – Linh Đan hối thúc.
- Tuy nhiên, bệnh nhân bị chấn thương sọ não nặng, vùng não bị sang chấn, tổn thương nghiêm trọng dẫn đến... – Ông khẽ quay, tránh đối diện với vẻ mặt hốc hác của Linh Đan, nói tiếp. – ...dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, không thể tỉnh lại được nữa. Giờ đây cậu ấy chỉ có thể dựa vào máy móc để duy trì cuộc sống. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Không thể tỉnh lại được nữa. Chết lâm sàng, nghĩa là sống cuộc sống thực vật. Sống chẳng khác gì đã chết.
Không gian rơi vào sự im lặng não nề, rồi Linh Đan như hóa điên, nắm lấy áo vị bác sĩ mà gào khóc, van xin ông hãy cứu Khải Nguyên bằng mọi giá. Tuy nhiên, dù y học phát triển tiên tiến cỡ nào, có những thứ cũng đành phải bó tay. Tuệ Anh đau lòng đến can ngăn, lại bị Linh Đan dùng sức đẩy mạnh, may có Vũ Uy đứng đằng sau đỡ cô khỏi cú ngã.
- Chị đúng là ma quỷ ! Hại chết mẹ tôi còn cướp mất cả Nguyên của tôi ! Mau trả họ lại cho tôi !!
Mặt mũi đỏ au vừa khóc vừa la hét, Linh Đan chỉ thẳng tay vào mặt Tuệ Anh, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cô rồi lao đến. Nhưng Vũ Uy lập tức cản lại, hất tay Linh Đan khỏi người cô khiến Linh Đan ngã sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo. Anh tức giận quát :
- Cậu ta ra nông nỗi này tất cả là do cô ! Mẹ cô là Trần Thái Sơn hại chết ! Đừng có mù quáng đổ hết tội lỗi lên cô ấy ! Còn dám nói xằng bậy hay động vào cô ấy, tôi cho cô vào kia nằm cùng cậu ta luôn, nghe rõ chưa !?
Linh Đan càng khóc to hơn.
- Anh đừng giận. Cô bé chỉ là đang đau lòng quá thôi. – Tuệ Anh nói, giọng nghẹn ngào.
Nhìn thân hình bé nhỏ của Linh Đan cứ ngồi yên đấy, đau đớn khóc nấc, cô cố giữ nước mắt không rơi, cất bước lại gần.
- Em không được đến gần con bé nữa, lỡ nó điên quá hóa liều thì sao !? – Vũ Uy nóng ruột kéo cô lại.
- Không sao đâu, cứ để em.
Cô gạt nhẹ tay anh rồi đến trước mặt Linh Đan ngồi xuống, rút từ trong túi áo ra một chiếc kèn harmonica hoen rỉ theo dòng thời gian, đặt lên môi thổi lên giai điệu xưa cũ. Tiếng nhạc thánh thót đưa mọi thứ trở về ngày mưa lất phất của nhiều năm về trước. Bất ngờ thay, Linh Đan ngừng khóc, chỉ còn nước mắt tuôn xối xả, nói trong tiếng nấc nghẹn.
- Chị, em phải làm sao đây ? Anh ấy là người duy nhất bên cạnh em, em không thể mất anh ấy !
Nỗi đau mất mát đã khiến Linh Đan tỉnh ngộ, Khải Nguyên có lẽ đã thực hiện được mong mỏi, đó là kéo cô ra khỏi vũng bùn tăm tối của chính bản thân. Nhưng cái giá phải trả quá đắt, tuy nhiên chắc hẳn anh đồng ý với cái giá này mà không đắn đo, do dự. Trên đời tồn tại một người quan tâm mình đến như vậy, đã là may mắn lắm rồi. Tuệ Anh xót xa, ôm cô bé vào lòng, xúc động nói.
- Em đừng bỏ cuộc. Khải Nguyên vẫn có thể nghe thấy những điều em nói đấy. Nếu em cố gắng, chị tin sẽ có kỳ tích.
- Thật không ? – Linh Đan ngước đôi mắt ướt nhẹp hỏi. – Trên đời thật sự có kỳ tích ư ?
Tuệ Anh gật đầu, lau nước mắt cho cô bé. Cô không biết Khải Nguyên có thể tỉnh dậy hay không, nhưng ngoài lời động viên cho Linh Đan vững lòng tin, cô không biết nên làm gì hơn nữa. Dù sao, thế giới rộng lớn này cũng từng có trường hợp mà đến cả y học lẫn khoa học đều không thể giải thích, người ta gọi là kỳ tích.
Ngay sáng hôm sau, Khải Nhi nhận được điện của Tuệ Anh, lập tức vào viện cùng Hải Đăng. Vừa nghe anh trai mình rơi vào trạng thái thực vật, Khải Nhi ngất lịm, dường như hung tin này quá sức chịu đựng với cô. Những lúc như vậy, Hải Đăng luôn ở bên, là điểm dựa cho cô, có vẻ như mối quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết. Có điều, thái độ của Khải Nhi đối với Linh Đan không mấy thiện cảm, họ không nói chuyện với nhau bất cứ một câu nào, thậm chí đôi khi Tuệ Anh còn bắt gặp từ Khải Nhi cái nhìn oán trách. Còn Linh Đan chẳng hề để ý tới xung quanh, mỗi ngày cứ đứng trước tấm kính ngăn cách, thẫn thờ ngóng vào bên trong phòng bệnh. Khải Nguyên vẫn nằm đấy, ngủ một giấc thật sâu, thật dài, bất tận.
Sau khi đã yên tâm về mọi chuyện, Tuệ Anh mới để Vũ Uy đưa về nhà nghỉ ngơi, còn anh vẫn phải đến công ty. Một người lãnh đạo như anh đâu có nhiều thời gian thảnh thơi, việc ưu tiên cô hàng đầu khiến cô không thể không cảm động. Tuy lo rằng anh sẽ mệt, nhưng hiện tại, không có anh bên cạnh, cô không chắc rằng bản thân có thể đối mặt với tất cả biến cố suốt thời gian qua.
Một ngày và đêm dài đằng đẵng, bây giờ Tuệ Anh mới thấy nhức mỏi, mí mắt nặng trĩu. Cô tắt đèn, kéo rèm rồi trèo lên giường đắp chăn ngủ một giấc cho tỉnh táo. Chăn ấm nệm êm, giấc ngủ kéo đến một cách nhanh chóng. Thế nhưng vừa chợp mắt được một lúc, chuông cửa bất ngờ reo lên. Cả người uể oải, cô phải cố gắng lắm mới lê thân được xuống cầu thang. Tuy nhiên vừa thấy người khách không mời mà đến đứng ngay sau cánh cổng, cô liền tự nhiên tỉnh cả ngủ.
Đặt một tách trà nóng trên mặt bàn, Tuệ Anh hỏi :
- Bà đến tìm tôi có chuyện gì ?
Lã Quế Chi không khách sáo, nhấc tách trà lên miệng nhấp một ngụm, sau đó mới thư thả đáp :
- Tình cảm của cô và Vũ Uy có vẻ rất tốt, sớm hay muộn cô cũng sẽ làm dâu nhà này. Chúng ta cũng nên gặp gỡ nhau nhiều hơn mới phải.
- Bà không cần phải rào trước đón sau như vậy. Hãy vào thẳng vấn đề chính thì hơn.
- Vũ Uy quả có mắt nhìn người, cô không ngây thơ như Thục Quyên. – Lã Quế Chi đưa mắt về phía Tuệ Anh, mỉm cười đầy hàm ý.
- Bà quá khen rồi.
Tuệ Anh dáng ngồi thẳng lưng, gương mặt hơi nghiêng, tư thái đàng hoàng, nhìn trực diện Lã Quế Chi khiến khí thế của bà ta lúc mới đến giảm đi vài phần.
- Đúng là con gái của Phạm Tùng, rất có dáng vẻ của cô chủ tập đoàn Hoàn Dương.
- Bà... tại sao bà... ? – Tuệ Anh kinh ngạc.
Nhận ra trong đôi mắt cô có phần hốt hoảng, Lã Quế Chi tỏ vẻ hài lòng, mỉm cười nói tiếp.
- Không cần lo lắng, tôi biết, nếu thân phận của cô bại lộ, quá khứ của cô và mẹ cô cũng sẽ bị báo giới lật tung rồi mổ xẻ. Việc Phạm Tùng từng quan hệ với một gái làng chơi sẽ là một đề tài vô cùng nóng hổi. Chưa kể, gia đình của anh ta cũng khó mà chấp nhận.
Dường như trước khi đến đây, Lã Quế Chi đã chuẩn bị đầy đủ để đối phó cô. Bà ta đánh vào đúng nỗi băn khoăn lớn nhất của cô, cứ như thể bà ta hiểu rõ từ con người đến hoàn cảnh của cô vậy. Người phụ nữ đầy rẫy thói hư tật xấu này, làm sao bà ta có thể đột nhiên trở nên khó lường đến thế ? Tuệ Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng.
- Nói đi, bà muốn gì ?
- Tôi thì có thể muốn gì ở cô chứ. Nhưng có một người muốn. – Lã Quế Chi lấp lửng.
- Là ai ? Và muốn điều gì ở tôi ?
- Vũ Văn Sang muốn gặp cô, một mình.
Tuệ Anh không giấu nổi bất ngờ, người đàn ông đó muốn dùng cô để uy hiếp ba cô, chiếm lĩnh Hoàn Dương ư ?
- Nếu tôi từ chối thì sao ?
- Tôi khuyên cô tốt nhất không nên làm như vậy, chỉ cần tôi bước ra khỏi cửa mà không có cô đi cùng, người của tôi sẽ gửi thông tin này tới tòa soạn báo uy tín nhất trong nước.
Lời uy hiếp này hàm ý rất rõ ràng. Tuy nhiên, Tuệ Anh tinh ý phát hiện ra, mục đích thực sự của họ là cô. Nếu muốn lật đổ ba cô, Lã Quế Chi đã không tốn công đến tận đây thương lượng, rào trước đón sau, ‘mời’ bằng được cô đến gặp Vũ Văn Sang. Trong trường hợp này, cô hoàn toàn không có lựa chọn.
~o0o~
Tuệ Anh khá khó chịu khi người phụ nữ ngồi trong xe cứ nhìn mình chăm chăm, cô cố gắng phớt lờ, thế nhưng cả quãng đường dài, bà ta không hề có ý định chuyển hướng, cô đành lên tiếng.
- Tại sao bà cứ nhìn tôi như thế ?
- Cô... có đôi mắt rất giống mẹ cô. - Lã Quế Chi ngập ngừng, khác hẳn thái độ thù địch ban nãy.
- Bà biết mẹ tôi sao ?
- Chị ấy rất đẹp. Là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp.
Đến lượt Tuệ Anh nhìn bà ta không thể rời mắt, càng ngày người đàn bà này càng khó hiểu. Sự nhạy bén của phụ nữ mách bảo với cô rằng, Lã Quế Chi cũng có những bí mật cất giấu trong lòng. Cô mở lời :
- Tại sao bà lại chấp nhận làm việc cho Vũ Văn Sang ?
- Anh ấy... không giống như các người nghĩ đâu. – Lã Quế Chi cười hững hờ.
- Bà... yêu ông ta ?
Im lặng một lúc, Lã Quế Chi chuyển ánh nhìn ra bên ngoài ô cửa, vẻ mặt đăm chiêu đến lạ. Sau đó, bà ta nói với giọng chất chứa buồn tủi, Tuệ Anh cảm nhận được là như vậy.
- Người tôi yêu là chồng tôi.
- Vậy tại sao bà còn theo người khác phản bội ông ấy ?
Lại là một cái nhếch môi bạc nhạt, Lã Quế Chi bắt đầu kể về câu chuyện của bà ta, như thể đã rất lâu rồi, bà ta mới tìm được người để trút bầu tâm sự.
Khi Lã Quế Chi còn nhỏ, bà ta đã được sắp xếp gả cho Vũ Kiến Văn, mặc dù cách nhau nhiều tuổi, nhưng trong mắt bà ta, người đàn ông đó vô cùng phong độ và đáng ngưỡng mộ. Lã Quế Chi ngày ngày mong mình mau trưởng thành để kết hôn với người đàn ông mình ngày đêm tơ tưởng. Vậy mà trong khi bà ta mỏi mòn chờ đợi, từ chối biết bao chàng trai khác, Vũ Kiến Văn lại đem lòng yêu một người phụ nữ người Pháp trong thời gian du học mà nhất quyết từ hôn. Trớ trêu thay, người phụ nữ đó không hề đáp lại tình cảm của ông. Rồi ông trở về, biến thành kẻ thất tình đáng thương, và người ngày đêm bên cạnh theo đuổi, tìm mọi cách khiến ông vui vẻ chính là Lã Quế Chi. Những tưởng cứ kiên trì bền bỉ, một ngày nào đó bà ta sẽ được đền đáp xứng đáng. Vậy mà, đùng một cái, cậu con trai của Vũ Kiến Văn từ đâu đến, mang theo một người phụ nữ khác – Dạ Hương.
- Đó là người ông ấy yêu ư ? – Tuệ Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Quả tình cô rất muốn biết khúc mắc trong những mối quan hệ rắc rối của các bậc trưởng bối.
- Rõ ràng là yêu, nhưng bản thân lại một mực chối bỏ. – Lã Quế Chi cười nhạt. – Thế nên tôi mới có cơ hội xen vào. Cuối cùng cũng kết hôn được với ông ta.
- Có phải... bà đã làm cho dì ấy xảy thai... ?
- Đúng vậy. – Gương mặt Lã Quế Chi đanh lại, trầm giọng nói. – Nếu tôi không ra tay, tôi sẽ mất Kiến Văn mãi mãi. Buồn cười là, người đàn ông đó không hề biết Dạ Hương mang thai con của ông ta. Và người phụ nữ ngu ngốc đó, cô ta quá đơn giản, hoàn toàn dễ đối phó.
Rồi Lã Quế Chi cười ngất, nhưng giọng cười lại nghe ra nỗi chua chát.
- Tốn trí óc như vậy để đạt mục đích, sau đó bà có hạnh phúc không ?
Tuệ Anh từ tốn hỏi. Đương nhiên cô biết rõ là bà ta đến cuối cùng cũng không đạt được cái mình thật sự muốn. Có lẽ là không bao giờ.
- Tôi không có được hạnh phúc, thì các người cũng đừng mong sống vui vẻ.
Nhìn vào thái độ bất cần của Lã Quế Chi, Tuệ Anh chọn cách im lặng. Đối với loại người không biết ăn năn hối lỗi, dù nói gì cũng chỉ tốn thời gian. Cuộc đời sẽ trả cho bà ta những gì đáng phải nhận.
Chiếc xe dừng trước cổng một biệt thự mini trong khu biệt thự biệt lập, Lã Quế Chi nói với Tuệ Anh :
- Cô xuống xe đi, tôi chỉ đưa cô đến đây thôi.
Tuệ Anh lẳng lặng bước ra khỏi xe theo lời bà ta. Cánh cổng có hệ thống điều khiển từ xa, tự động mở, cô do dự một chút rồi hít sâu một hơi lấy dũng khí đi vào. Bên trong xe, người tài xế riêng của Lã Quế Chi lên tiếng hỏi :
- Bà chủ, tại sao lại kể hết với cô ta như vậy ? Lỡ như cô ta đi rêu rao... – Hắn e ngại.
- Không phải lo. – Ánh mắt vẫn dán trên bóng lưng cô gái cho đến khi khuất dạng, Lã Quế Chi mỉm cười, nét mặt thoáng ẩn hiện ác tâm. – Nó sẽ không bao giờ có cơ hội đó.
~o0o~
Tuệ Anh bước trên những bậc thềm của thảm cỏ công nghiệp ngoài sân, theo lối đi tiến vào, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Lạ thật. Ở đây im ắng khác thường, dường như là nơi không người. Đến trước cánh cửa màu gỗ dụ, cô gõ một tiếng, rồi hai tiếng, chờ một lúc vẫn không thấy ai ra mở. Cô nhíu mày nghi hoặc, đặt tay trên núm cửa vặn nhẹ, cánh cửa tự khắc bật ra.
Ngôi nhà này thoáng có mùi sơn mới, bên trong hầu như trống trơn, hơi tối và lạnh lẽo, không thấy dấu hiệu có người ở. Tuệ Anh cảm thấy bất an, linh tính mách bảo cô không nên tiếp tục đi vào, bèn xoay người bỏ đi. Thế nhưng, ngay sau đó, cô cảm thấy gáy mình đau điếng rồi trước mắt tối sầm.
Tách ! Tách !...
Tiếng nước nhỏ giọt mơ hồ vọng đến bên tai kéo Tuệ Anh tỉnh dậy, đầu đau nhức như búa bổ. Vẫn còn đang váng vất, cô cảm giác có thứ gì đó đang nhúc nhích trên cơ thể mình. Hơi gai người, cô cố gắng hé mắt nhìn rõ hình thù của nó. Trước mắt cô là một bộ lông xù xì màu đen sậm, đôi mắt hau háu đỏ rực trong bóng tối, cái mũi nhọn hoắt hênh hếch. Nó đứng chễm trệ trên ngực cô, hướng cái răng trắng ởn về phía cô, hít hít ngửi ngửi. Tuệ Anh sợ hãi thét lên một tiếng, đồng thời nghiêng người hẩy con chuột cống xuống khỏi người mình.
Đúng lúc ấy, Tuệ Anh nhận ra mình đang nằm bên cạnh một thứ đáng sợ hơn gấp bội. Ngay khi thứ đó đập vào mắt, các giác quan trên cơ thể đồng loạt bị đông cứng và ngưng trệ, từng tế bào run lên vì khiếp sợ, cô còn cảm giác được rằng chân tóc mình dựng ngược. Ngay bên cạnh cô, chính xác là một bộ xương khô. Trong hốc mắt của chiếc đầu lâu, con chuột cống ban nãy đang ngọ nguậy, phát ra những tiếng rinh rích sởn gai ốc.
Mồ hôi đổ ra như tắm, Tuệ Anh sợ đến mức thần kinh tê liệt, không cử động được cũng không hét lên nổi. Cô cứ nằm bất động như thế một hồi, nghe rõ hơi thở dồn dập của mình phả ra. Cái mùi hôi thối nồng nặc ở đây khiến cố nghĩ rằng mình bị chôn trong một nấm mồ.
Sau đó, nỗi sợ hãi cũng giảm đi, Tuệ Anh ngồi bật dậy, lùi ra xa khỏi hài cốt kia. Tim trong lồng ngực như đánh trống trận. Cô lấy hết dũng khí quan sát nơi này, đó là một tầng hầm kín mít, bẩn thỉu và hôi hám. Mạng nhện giăng khắp ngóc ngách trên trần nhà, hàng tấn bụi rơi xuống chúng tạo nên những cái mạng dày như miếng vải thô, trắng đục. Chuột cống chui lủi mọi nơi, chạy qua chạy lại trên sàn và leo lên cả các các thanh xà nham nhở. Một đường ống thoát nước bị rò rỉ, nước nhỏ giọt đọng thành một vũng đen ngòm, xung quanh bị vi khuẩn bám mọc thành rêu mốc, dậy lên thứ mùi khó ngửi.
Nhưng tất cả chỉ là một bức tranh kinh dị, làm nền cho bộ xương kia. Có lẽ người này đã chết từ lâu lắm rồi, vì da thịt đã bị phân hủy hoàn toàn, chỉ còn những mẩu xương trơ khốc dọa người. Trên di hài vẫn còn nguyên bộ quần áo đóng bụi, cóc cáy. Dựa vào nó, Tuệ Anh đoán đây là một người đàn ông.
Nhớ lại mọi chuyện trước lúc ngất đi, Tuệ Anh hốt hoảng. Vũ Văn Sang tại sao lại bắt cóc cô ? Hắn muốn lấy tính mạng của cô để đe dọa ba ư ? Trời ơi ! Cô thật sơ suất ! Cô không nghĩ ra hắn lại dám làm cái việc động trời này.
Đang lúc hoang mang, Tuệ Anh nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại, cô giật mình cảnh giác. Cánh cửa bằng sắt cồng kềnh mở ra, vang lên những tiếng ken két chói tai. Ngay sau đó, một cô gái bị ném vào trong một cách thô bạo, tay bị trói quặt ra sau, miệng bị bịt kín. Cô gái ấy giãy giụa không ngừng, phát ra những tiếng ư ử phẫn nộ. Tuệ Anh nhận ra ngay là Linh Đan.
- Đan !
Cô không suy nghĩ mà chạy ngay đến đỡ Linh Đan dậy, gỡ miếng băng trên miệng của cô bé xuống. Linh Đan vô cùng kinh ngạc khi thấy Tuệ Anh, cô lắp bắp.
- Chị... sao chị lại ở đây ?
Tuệ Anh không trả lời mà tức giận đưa mắt về phía đám người đứng chắn trước cửa, dừng trên người đàn ông cô đã từng gặp trong bữa tiệc tại biệt thự Mùa Hè.
- Vũ Văn Sang, ông dám làm việc phạm pháp này sao ?
Vũ Văn Sang nhếch môi, ánh mắt phát ra sự gian tà hiểm ác. Tuệ Anh cảm thấy hắn khác hẳn người đàn ông nhún nhường trước đây, cái nhìn tàn nhẫn và lạnh buốt này sao mà quen quá ! Nó khiến từng mạch máu trong người cô run rẩy vì sợ hãi. Thế nhưng, hắn chưa lên tiếng, Linh Đan đã ngơ ngác nói một câu làm cô đứng tim.
- Sao chị gọi ông ta là Vũ Văn Sang ? Đây chính là Trần Thái Sơn kia mà.
C.44.2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.