Chương 43: Biến động
Nguyệt Cát
12/03/2014
Những ngày sau đó, Tuệ Anh tập trung giúp Phạm Tùng theo dõi tình hình phát triển của
Hoàn Dương trong các dự án đầu tư qua hệ thống bảo mật, tất nhiên với
phương thức liên lạc từ xa. Sau đó, cô viết báo cáo phân tích những
thiệt hại, rủi ro hay đề ra những hướng đi có lợi rồi gửi cho ông. Tất
nhiên, Phạm Tùng vô cùng tin tưởng con gái, trao đổi với cô mọi thông
tin tuyệt mật, cả những băn khoăn khi gặp vấn đề khúc mắc.
Hôm nay, như thường lệ, Tuệ Anh ngồi trước máy tính theo dõi tình hình thị trường chứng khoán thì phát hiện giá cổ phiếu của một xí nghiệp vô danh đột ngột tăng vọt so với mấy ngày trước. Cô nhíu mày, gõ vài chữ tìm hiểu. Đó là một xí nghiệp dệt may mới thành lập một năm nên không có nhiều thông tin giá trị.
Cô liên lạc với Phạm Tùng nói về điều này, ông cho rằng xí nghiệp kia đã sử dụng các tài khoản ảo, tự mua tự bán cho chính mình để đẩy lượng giao dịch tăng lên, thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư. Bản thân ngành tài chính chứng khoán là một ngành tham lam, tập trung nhiều nhân vật tham lam, muốn ‘tăng trưởng’, kiếm lời bằng nhiều cách.
Tất nhiên, những nhà đầu tư chuyên nghiệp đều hiểu một điều : Độ rủi ro khi đầu tư vào các công ty nhỏ lớn hơn nhiều lần so với các công ty lớn. Họ sẽ không mạo hiểm đầu tư vào một xí nghiệp vô danh như vậy.
Nhưng có một điều hai người không thể ngờ được, đó là vài hôm sau, giá cổ phiếu của xí nghiệp X đã tăng gấp 5 lần ‘giá trị nội tại’ và chưa có dấu hiệu ngừng lại. Khỏi phải nói, thị trường chứng khoán dao động mạnh mẽ, những đợt sóng ‘mania’ dần hình thành.
(Chú thích : Mania – thuật ngữ chứng khoán, để chỉ hiệu ứng điên cuồng đám đông. Hay còn được gọi là ‘Hội chứng hoa Tulip’)
- Có ai đó đã lợi dụng sự thịnh hành của ‘technical trading’, tạo ra bức tranh thị trường hợp mắt, một cách thức thông thường để lôi kéo các nhà đầu cơ ‘cắn câu’ nhảy vào. – Vũ Uy trầm ngâm phân tích. Tuệ Anh đã gọi anh đến để trao đổi về vấn đề này, sau đó họ cùng nhau đi tới sàn chứng khoán để tiện theo dõi sát hơn.( Technical trading : sự đầu cơ chứng khoán chỉ dựa trên biến động của giá cả và khối lượng giao dịch.)
- Em chỉ e rằng cứ tiếp tục thế này sẽ gây ra biến động lớn mất. – Tuệ Anh cau mày.
- Anh sẽ cho người điều tra.
Đúng lúc ấy, Tuệ Anh thoáng thấy một dáng người quen thuộc. Người đó cũng vừa quay lại, bắt gặp ngay ánh mắt của cô. Hải Đăng mỉm cười, tiến lại gần chỗ hai người.
- Tuệ, dạo này cậu vẫn khỏe chứ.
- Đăng... – Tuệ Anh khá xúc động. Một thời gian không gặp, trông Hải Đăng gầy đi hẳn, thậm chí còn nhìn thấy rõ xương gò má.
- Hai người cũng đến đây vì xí nghiệp X sao ? - Anh vẫn cười với cô, như thể bầu không khí ảm đạm trong lần cuối họ gặp chưa từng xảy ra.
- Đúng vậy. – Vũ Uy bất ngờ trả lời. – Bên cậu có thông tin gì không ?
- Tôi đã cho người giám sát xí nghiệp X. Chủ của nó là một người đàn ông mới tập tành chơi chứng khoán, có lẽ có người đứng đằng sau tiếp tay và chỉ dẫn cho ông ta.
- Liệu chuyện này có liên quan đến Trần Thái Sơn ? - Vũ Uy nhíu mày suy tư.
- Có thể, nếu như đây là do bàn tay của hắn, chỉ e không dừng ở đây. – Hải Đăng gật đầu đồng tình.
- Đúng vậy, tôi nghi ngờ hắn muốn lợi dụng thị trường chứng khoán, gây biến động khiến những nhà đầu tư lớn gặp khó khăn.
Tuệ Anh đứng một bên nghe hai người đàn ông nói mà không khỏi bất ngờ. Hai người này từ bao giờ đã...
- Tôi muốn xem những thông tin bên cậu thu thập, được chứ ?
- Được thôi, hãy về phòng làm việc của tôi.
- Chờ ở đây, anh ra lấy xe. – Vũ Uy nhìn sang Tuệ Anh nói, bỏ qua ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
Vũ Uy đi rồi, cô lập tức hỏi Hải Đăng thắc mắc trong lòng.
- Cậu và anh ấy từ bao giờ mà...
- Mâu thuẫn nào cũng đều có cách giải quyết mà. – Anh cười hiền. – Trước đây mình vì quá hận anh ta nên chỉ tìm cách báo thù mà không để ý lý do anh ta làm vậy với gia đình mình.
- Mình cũng không hiểu, nhưng lại không dám hỏi thẳng anh ấy. – Tuệ Anh thở dài.
- Một người thân tín của ba mình thú nhận rằng, ngày còn trẻ, ba mình đã gây ra một tai nạn chết người, vì quá sợ hãi mà bỏ trốn ngay lúc ấy. Không những thế, thời điểm đó công ty đang trong giai đoạn phát triển quan trọng nên ông không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của công ty, sử dụng tiền bạc và mọi mối quan hệ để vụ tai nạn ấy chìm nghỉm. Mình điều tra về nạn nhân ấy, đó là một phụ nữ người Pháp...
- Người Pháp ư ? – Tuệ Anh kinh ngạc đến nỗi câu chữ cứ lúng búng trong miệng, cô dường như đã đoán ra mọi chuyện.
- Đúng vậy. – Giọng Hải Đăng nhuốm vẻ ảo não. – Đó chính là mẹ của anh ta. Mình đã gặp anh ta để nói về chuyện này.
- Anh ấy nói gì với cậu ?
- Anh ta nói bây giờ anh ta không quan tâm chuyện gì khác ngoài cậu. Nếu mình muốn tiếp tục làm bạn với cậu, anh ta không có ý kiến. Nhưng... – Hải Đăng chợt ngừng nói, nhìn Tuệ Anh một cách bí hiểm.
- Nhưng sao ? – Tuệ Anh hồi hộp, gạn hỏi.
- Nhưng nếu dám có ý đồ khác với cậu, anh ta sẽ cho mình biết tay. – Nói rồi Hải Đăng cười ngất.
- Thật là... cậu đừng cười nữa.
Tuệ Anh đỏ bừng cả mặt, đẩy nhẹ Hải Đăng một cái trách móc. Anh ngừng cười, tiếp tục nói, sắc giọng mang một niềm tiếc nuối, hoài cổ.
- Mình từng nói, nếu đến phút cuối không thể khiến tình cảm của cậu thay đổi thì sẽ bỏ cuộc. Bây giờ, mình thực sự chúc phúc cho cậu.
- Cảm ơn cậu, Đăng.
- Được rồi. Bạn bè bao năm còn khách sáo thế làm gì. Đi thôi, người yêu cậu chờ lâu sẽ nổi cáu với mình mất.
Họ bước ra ngoài sàn chứng khoán, thấy xe của Vũ Uy đã đậu sẵn trước sảnh chờ. Tuệ Anh bất giác mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc nhen lên từng chút trong lòng.
Trên đường đi, Vũ Uy nhận được điện thoại của Xích Long. Anh hỏi ý của Hải Đăng, sau đó cả ba người cùng đến điểm hẹn. Lần này, địa điểm là cơ sở bí mật khác của tổ chức Xích Huyết, một hội quán cao cấp.
Vào trong căn phòng lộng lẫy, thoang thoảng hương liệu dễ chịu, Tuệ Anh thấy Xích Long đã ngồi sẵn trong đó. Thừa lúc Vũ Uy không để ý, anh phóng ngay tới ôm vai kéo cô đến bộ sofa, ấn cô ngồi xuống rồi đặt ly rượu vang kề bên môi cô.
- Bé Đỏ yêu dấu ! Anh nhớ em quá ! Nào ngồi xuống đây, uống thử cái này đi, rượu này anh mới nhập về đó.
Lần nào cũng vậy, Tuệ Anh chưa kịp có phản ứng, Vũ Uy đã lập tức kéo cô về ngồi cạnh mình, trừng mắt với kẻ mặt đang thuộn dài ra.
- Đừng có gần gũi quá như thế.
- Này, tôi gọi anh là thần giữ của bây giờ đấy. – Xích Long chề môi bất mãn, sau đó ánh mắt lia về phía Hải Đăng, sáng bừng, bước tới quàng vai bá cổ như người quen lâu ngày không gặp. – Ô ! Chẳng phải Hải Sâm đây sao ? Cậu trốn chui trốn nhủi ở đâu mãi mới thấy mặt thế ?
Hải Sâm ? Mặt Hải Đăng đen lại khi nghe thấy tiếng phì cười của những người xung quanh. Anh cố kiềm chế, gằn giọng.
- Tên tôi là Hải Đăng. Không phải Hải Sâm.
- Ấy chết, tôi nhớ nhầm sao. – Xích Long vỗ vỗ trán. – Xin lỗi nhé ! Cứ nhắc đến biển là không hiểu sao tôi nghĩ ngay tới mấy con cung quăng.
(Hải Sâm: Dưa chuột biển, tên dân gian là đỉa biển =)) Ông này bá đạo quá! :v )
Hải Đăng không thèm tranh khôn tranh hơn với người này, bực bội hất tay Xích Long ra khỏi vai mình, bước đến ngồi cạnh Tuệ Anh. Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra lần nữa.
- Đến đông đủ rồi. Chúng ta bắt đầu vào việc. – Xích Long ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc.
- Em gái tôi đâu ? – Khải Nguyên lia mắt khắp căn phòng tìm kiếm.
- Anh tìm thấy em gái của anh ấy rồi sao ? – Tuệ Anh sốt ruột, hướng về phía Xích Long hỏi.
Xích Long gật đầu rồi ra hiệu cho thuộc hạ, lát sau, một cô gái được đưa vào phòng. Cô gái chỉ chừng hơn hai mươi, mặc bộ kimono màu trắng in hình hoa mai cách điệu, mái tóc dài đen nhánh buộc hờ vắt ra sau lưng, nước da trắng như tuyết, gương mặt thon gọn thanh tú, mày liễu mắt phượng. Cô không cao lắm, thân hình mảnh mai dưới lớp vải dày vẫn có thể thấy được phần đầy đặn, vô cùng xinh đẹp. Ở cô gái ấy toát lên sự nhẹ nhàng, thanh lịch, tựa một cây mai cao quý phủ mình trong tuyết. Lúc nhìn thấy Khải Nguyên, đôi mắt cô mở to, khuôn miệng nhỏ khẽ mấp máy.
- Anh trai...
Cô gái cất bước về phía anh trai mình, tuy nhiên dáng đi của cô khiến tất cả phải chú ý. Khải Nhi đi như lướt, tao nhã tựa cánh hoa điệu đà thả trôi theo dòng suối. Dù bước nhanh nhưng khoảng cách giữa các bước chân vừa đủ và đều, phần lưng thẳng tắp, vì thế vẫn giữ nguyên sự duyên dáng và uyển chuyển, đầy nữ tính. Cứ như thể mọi chuyển động của cô đã được qua đào tạo bài bản.
Khải Nguyên cũng bước tới, gương mặt vô cảm trước đây đã hiện lên một chút biểu thái. Anh nắm tay Khải Nhi, ngắm nhìn một lượt người em gái xa cách gần chục năm trời.
- Nhi, em thay đổi nhiều quá.
- Em lớn rồi mà. – Khải Nhi cười, ngay cả nụ cười cũng mang một khuôn phép nhất định, nhưng không hề giả tạo mà khiến cho người đối diện hài lòng.
- Cảm ơn anh. – Khải Nguyên hướng về phía Xích Long, giọng nói hiện rõ sự cảm kích.
- Không cần cảm ơn, tôi chỉ làm theo thỏa thuận. – Xích Long xua tay. – Hãy đưa em gái cậu đến một nơi an toàn. Bọn chúng đang tìm cô ấy dữ lắm đấy.
Khải Nguyên khẽ nhíu mày, thái độ chần chừ do dự.
- Hiện tại tôi không thể đưa Nhi đi khỏi đây. Có thể... cho em tôi ở lại cùng anh thêm một thời gian không ?
- Không được. – Xích Long từ chối thẳng.
- Tại sao vậy ? – Tuệ Anh nhìn Xích Long khó hiểu. – Có anh bảo vệ, cô ấy sẽ được an toàn hơn bất cứ đâu.
- Ầy, em không hiểu đâu. Tổ chức của anh không nhận những việc thế này, còn anh thì em biết rồi đấy, nay đây mai đó, công việc đổ hết lên đầu bọn họ. Giờ bắt bọn họ ngồi một chỗ trông chừng một con bé, không khéo anh bị cho về hưu sớm. – Xích Long lắc đầu, tặc lưỡi.
- Ngại phiền phức, tham lời sợ lỗ thì nói trắng ra đi. – Vũ Uy nhếch miệng đâm trúng tim đen.
- Ừ đấy, mặc tôi ! – Người nào đó da mặt rất dày.
- Vậy để cô ấy ở chỗ em đi. – Tuệ Anh đề nghị.
- Không được ! – Ba người đàn ông ngồi cạnh cô lập tức phản đối.
Đúng là như vậy không an toàn chút nào. Cô cũng đang nằm trong tầm ngắm của bọn người kia, để Khải Nhi ở gần cô chỉ càng tăng thêm phần nguy hiểm. Thế nhưng, cô biết tình cảnh của Khải Nguyên cũng chẳng hơn gì, anh còn đang làm ‘tay trong’ cho họ nữa.
- Vậy giao cô ta cho Hải Đăng đi. – Vũ Uy thấy vẻ mặt ủ dột của Tuệ Anh, không nhịn được mà đưa ra giải pháp.
- Tôi á ? – Hải Đăng chỉ tay vào mình, bất ngờ như chưa thể tin. Anh nào quen biết gì với anh em nhà kia, sao lại lôi anh vào?
- Ý kiến hay ! – Xích Long thêm lời. – Hiện tại cậu nằm ngoài tầm kiểm soát của kẻ địch. Hơn nữa...
Xích Long trườn người sát vào Hải Đăng, ghé tai thì thầm, vẻ mặt vô cùng ám muội.
- Tin tôi đi, cậu không hối hận đâu. Cô ấy là một tayu đấy ! – Nói hết câu, anh còn huých nhẹ khuỷu tay rồi nháy mắt một cái.
- Tayu ?
Hải Đăng cảnh giác nhìn người đàn ông ranh mãnh kia, không hiểu ý anh ta muốn ám chỉ điều gì. Có điều, anh vẫn vô cùng khó xử. Tuy nhiên bắt gặp ánh mắt mong chờ, cầu khẩn của Tuệ Anh, anh không nỡ từ chối nên đành gật đầu. Ai bảo anh vẫn chưa quên được cô, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ trước sự đồng ý của mình, lòng anh mát dịu hẳn.
- Được rồi, vậy cậu đưa cô ấy về trước đi. Tôi có việc cần bàn riêng với ba người này. – Xích Long nói.
- Được. – Hải Đăng đứng dậy. – Vũ Uy, tôi sẽ gửi những thông tin kia cho anh sau.
Anh đi ra khỏi phòng, Khải Nhi sau khi bịn rịn chia tay với Khải Nguyện, cúi gập người hành lễ theo truyền thống của người Nhật Bản tỏ lòng biết ơn, rồi cất bước theo Hải Đăng. Vóc dáng cô nhỏ bé thanh mảnh nhưng tư thế đường hoàng, luôn ngẩng cao đầu.
Khi chỉ còn lại bốn người, Xích Long mới nói tiếp.
- Tôi có một phi vụ ở nước ngoài nên thời gian tới không có mặt tại Việt Nam, có thể sẽ khá lâu. Tin tức cuối cùng tôi thu được là Trần Thái Sơn đã âm thầm gây dựng lại tổ chức Trụ Thiên, cùng với bè lũ tay sai ngày xưa, trong đó có Trần Khắc Đạt ngầm thực hiện một cuộc phá hoại. Mục tiêu chính là những doanh nghiệp tầm cỡ trong nước. Trong đó có cả Hoàn Vũ của anh đấy. Liệu mà giải quyết hắn cho lẹ, nếu hắn thành công chắc chắn sẽ quay sang thôn tính tổ chức của tôi, phiền phức lắm ! – Xích Long ngáp ruồi một cái.
- Dã tâm của hắn thật kinh khủng. – Vũ Uy nhíu mày. – Vậy là hắn không chỉ muốn Hoàn Dương, mà còn muốn điều khiển cả nền kinh tế nữa.
- Nền kinh tế bị ảnh hưởng sẽ dẫn đến khủng hoảng trong nước. – Tuệ Anh cắn môi lo lắng, thậm chí đợt suy thoái này có thể còn nặng nề hơn năm xưa. – Chúng ta phải ngăn hắn lại.
- Trước tiên phải lần ra tung tích của hắn đã. Đánh chết rắn phải đánh dập đầu. – Xích Long nheo mắt nhìn Khải Nguyên đứng im lặng nãy giờ. – Cậu biết hắn ở đâu chứ ?
- Rất tiếc. Trước nay ông ta chỉ ra lệnh cho tôi qua điện thoại. – Khải Nguyên đáp.
- Được rồi. Cậu đi trước đi, có tin tức gì thì liên lạc với tôi, việc bảo vệ Tuệ Anh vẫn phải nhờ cậu.
Khải Nguyên gật đầu rồi rời khỏi đó. Lúc này, Vũ Uy mới ‘đá’ sang vài câu.
- Sao ? Tưởng thỏa thuận chấm dứt rồi còn gì. Những việc cậu ta làm nhiều hơn những gì cậu ta nhận được, lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa. Thấy người ta là người có tình có nghĩa nên lợi dụng triệt để hả ?
- Anh đừng nói khó nghe thế chứ. – Xích Long chặc lưỡi. – Tôi muốn thử cậu ta thêm chút nữa, nếu được thì chiêu dụ về hàng ngũ của mình luôn. Hơn nữa, anh nghĩ tìm ra thông tin và cướp em gái cậu ta về đây dễ lắm đấy hả ? Tôi đây cũng cần phải có một chút may mắn đấy.
- Khó khăn thế sao ? – Vũ Uy nhướn mày.
- Lại chẳng. – Xích Long bắt đúng mạch chuyện, hào hứng kể. – Hắn ta không những thay đổi họ tên, còn thay đổi cả quốc tịch. Để tôi nói anh nghe, cô ta là một tayu đấy nhé.
- Thật không ? – Vũ Uy lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hình như mắt sáng lên một chút.
- Tayu là gì vậy ? – Tuệ Anh tò mò hỏi.
- Tayu là cách gọi của người Nhật để chỉ những geisha có tiếng tăm nhất. Hiện tại, toàn Nhật Bản chỉ có sáu tayu. – Vũ Uy trả lời.
- Geisha ? Cô ấy là geisha ? – Trong đầu của cô liền xuất hiện tựa đề quyển sách ‘Hồi ức của một geisha’. Theo quan niệm thông thường của người nước ngoài, geisha là những cô gái bán dâm cao cấp.
- Em đừng nghĩ sai lệch về geisha. – Xích Long giải thích. – Nghề geisha là một nét văn hóa truyền thống của Nhật, những cô gái hành nghề geisha là những người nghệ sĩ thực thụ, chỉ bán nghệ, không bán thân. Sàm sỡ họ bị phạt nặng hẳn hoi đấy.
Tuệ Anh gật gù. Thảo nào nhìn Khải Nhi chẳng có vẻ gì là vướng trần tục, ngược lại, dáng dấp còn mang nét yêu kiều, quý phái.
- Tuy nhiên, rơi vào tay Trần Thái Sơn, vàng ngọc cũng chẳng khác gì công cụ kiếm tiền. Hắn đầu tư mấy chục nghìn đô để đào tạo Khải Nhi trở thành geisha, đương nhiên sẽ không cho cô ấy tự do. Dù luật cấm geisha quan hệ với khách hàng, nhưng người như hắn thì có coi luật pháp ra gì đâu. – Xích Long thở dài cảm khái.
- Cậu nói hay ! Nói hay lắm ! – Vũ Uy vỗ tay tán dương, nhưng vẻ mặt rõ là đả kích : Sờ gáy mình đi, kẻ không coi luật pháp ra gì kia ! Đúng là vô sỉ !
Xích Long hiểu rõ ý tứ đó, nhưng vốn da mặt đã dày sẵn, có đắp thêm lớp nữa cũng chẳng sao, cung hai tay thành quyền.
- Các hạ quá khen, quá khen !
Vũ Uy thầm phỉ nhổ.
- Tại sao hai anh biết rõ về geisha thế ? – Tuệ Anh bất chợt lên tiếng hỏi, ánh mắt đã hình thành sự ngưỡng mộ.
Trước đây hai người từng đến Kyoto để tiến hình một cuộc giao dịch với yakuza, mà ở Kyoto có ba đặc sản nổi tiếng nhất : phố cổ, hoa anh đào và geisha. Đối với đàn ông, tất lẽ dĩ ngẫu chẳng có chút hứng thú với phố và hoa, thế là cứ phố geisha mà thẳng tiến thôi. Đương nhiên, họ không dại gì thú nhận những ngày tháng phóng túng ấy, trước mặt Tuệ Anh, hai người đàn ông của chúng ta húng hắng giọng, vẻ mặt nghiêm chỉnh.
- Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Tuệ, em nên đi du lịch nhiều hơn mới phải.
Thị trường chứng khoán bị rung động mạnh mẽ bởi những làn sóng ‘mania’ gia tăng không ngừng. Xí nghiệp X thu hút vô số những kẻ hám lợi, thậm chí một số nhà đầu tư lớn đã bắt đầu có động thái.
Thế nhưng cũng chỉ sau một đêm, giá cổ phiếu của xí nghiệp X kia bỗng sụt giảm tới mức nghiêm trọng, chỉ bằng 1/5 lần so với giá trị nội tại. Và cũng chỉ trong một đêm, những người từng mua khối lượng lớn cổ phiếu của xí nghiệp X không kịp bán tháo, người thua lỗ, người trắng tay, người phá sản.
Rõ ràng có kẻ đã mua vào một lượng lớn chứng khoán trước khi đẩy giá lên, sau khi đẩy giá lên rất cao rồi thì bán cho các nhà đầu tư bị mắc bẫy.
Chỉ không ngờ, trong số đó có một vài cổ đông của Hoàn Dương. Họ thấy lợi mờ mắt, bỏ ra một khoản tiền rất lớn mua lại cổ phần của xí nghiệp X.
- Ba cũng không ngờ mấy cổ đông bỏ ngoài tai lời của ba, thấy tiền là lao vào. – Phạm Tùng thở dài chán nản qua điện thoại.
- Giờ họ thế nào rồi hả ba ? – Tuệ Anh cũng không kém phần lo lắng.
- Họ gần như trắng tay, có người còn vay nóng ngân hàng với lãi suất cao. Bây giờ quay ra cầu cứu ba, con xem, Hoàn Dương làm sao mà gánh nổi.
- Trước mắt, ba hãy tìm cách giúp họ được đến đâu hay đến đây. – Tuệ Anh mệt mỏi day day trán. – Tình trạng bây giờ mà nội bộ lục đục e rằng không ổn.
- Ba yên tâm, bên này chúng con sẽ tìm cách lâu dài, con chắc rằng có thế lực khác tham gia vào vụ này, biết đâu chúng ‘bust’ đợt này để chuẩn bị cho đợt ‘boom’ kế tiếp. [ Boom/Bust: thuật ngữ chứng khoán, boom chỉ sự hưng thịnh còn bust là sự sụp đổ của thị trường. Tác giả của nó là G. Soro ]
- Được, ba biết rồi... Ủa, ai gọi tôi là ba đấy ? – Bỗng giọng Phạm Tùng cao vóng lên trước tiếng nói trầm của người đàn ông, nghe qua đủ thấy ông thừa biết là ai nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Con rể của ba chứ ai. – Vũ Uy bật một âm cười nhẹ. Lúc nãy Tuệ Anh đã bật loa ngoài để tiện cho ba người cùng trao đổi.
- Con gái của ta đúng là thiên tài, làm cho cậu lễ phép mà gọi ta một tiếng ‘ba’ ngọt như vậy. Haha ! – Phạm Tùng cười rất sảng khoái. – Có điều, vẫn còn phải xem xét.
Sau câu nói đó, ông ngắt kết nối. Vũ Uy làu bàu, thật là, có con rể hậu thuẫn hùng mạnh thế này còn phải xem xét gì chứ. Tuệ Anh ngồi bên cạnh chỉ biết tủm tỉm cười, ai bảo khi xưa anh khiến con gái rượu của ông phải rơi nước mắt. Tuy vậy, cô vẫn không quên chủ đề chính.
- Uy, anh đã tìm ra ai đứng sau xí nghiệp X chưa ?
- Lần này có chút rắc rối, anh chưa lần ra được manh mối nào cả. Nhưng em đừng lo, anh đã nhờ mấy người trong tổ chức Xích Huyết rồi, sẽ nhanh chóng biết được thôi.
Phải rồi, dù Vũ Uy đã hoàn toàn rút chân khỏi giới giang hồ cũng như từ bỏ tổ chức, nhưng anh là người cùng với Xích Long thành lập nên Xích Huyết Đoàn. Vì vậy, đương nhiên tiếng nói của anh rất có trọng lượng với những người anh em hoạt động trong đó.
Quả nhiên, vài ngày sau, Vũ Uy đã có được thông tin cần thiết. Nhưng là một tin động trời. Người đứng đằng sau điều khiển biến động của thị trường cổ phiếu vừa qua không phải là Trần Thái Sơn, mà là Vũ Văn Sang. Không chỉ có thế, cùng thời điểm đó, ông ta đã nắm trong tay 20% cổ phần của Hoàn Dương, nghĩa là, hiện tại Vũ Văn Sang là cổ đông lớn thứ hai sau Phạm Tùng.
Chuyện này chưa từng xảy ra trong gia tộc, họ đã ngầm quy ước với nhau nước sông không phạm nước giếng. Dù chẳng may cùng nhắm vào một dự án nào đó cũng sẽ cạnh tranh công bằng. Đằng này, thủ đoạn của Vũ Văn Sang rõ ràng đi ngược lại luật bất thành văn của gia tộc, hơn nữa còn đi ngược lại đạo đức, kiếm lời bất chính, gây hại cho xã hội.
Phạm Tùng bay ngay ra Hà Nội gặp Vũ Văn Sang để nói chuyện nhưng ông ta đóng cửa từ chối không tiếp. Ông bèn yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp giữa các thành viên trong gia tộc, nhưng ngoài Vũ Kiến Văn ra, dường như ba người còn lại gặp trục trặc gì đó không thể về ngay.
Buổi tối, trong căn phòng khách tại biệt thự Mùa Hè, không khí vô cùng căng thẳng, nhất là Phạm Tùng, chốc chốc ông lại đưa tay xoa xoa huyệt thái dương làm dịu cơn đau đầu. Tuệ Anh ngồi bên cạnh, lòng trùng xuống khi nhận ra mái tóc của ông xuất hiện ngày một nhiều hơn sợi bạc.
- Ba đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe. – Cô không đành lòng, lên tiếng động viên.
- Con bé nói đúng đấy. Tớ ở đây ngày nào sẽ không để Hoàn Dương lọt vào tay Vũ Văn Sang đâu. – Vũ Kiến Văn điềm tĩnh nói.
- Làm sao tớ không lo cho được. Nếu như con trai cậu không sớm tìm ra chính hắn đứng sau xí nghiệp X, lừa các cổ đông của Hoàn Dương mắc bẫy rồi ép họ bán cổ phần thì có lẽ bây giờ hắn đang ngồi chễm trệ ở vị trí của tớ rồi. Mà không, hắn đi tới nước này sẽ không dừng lại nếu chưa lấy được cái ghế của tớ đâu. – Phạm Tùng nổi cáu, bàn tay bóp chặt đầu gối, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu chứa thông tin đầy vẻ căm phẫn.
- Có lẽ, hắn muốn chiếm Hoàn Dương xong rồi sẽ lần lượt thôn tính cả cái gia tộc này. – Vũ Uy cười một cách nhẹ hẫng.
- Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. – Vũ Kiến Văn quả quyết.
Vũ Uy cười nhạt, bật dậy khỏi chỗ ngồi di chuyển thật nhanh đến cánh cửa đang đóng im lìm trước ánh mắt dõi theo đầy tò mò của mọi người. Sau đó, anh bất ngờ mở toang cánh cửa, sẵng giọng.
- Vậy thì hãy đề phòng ‘giặc nhà’ trước cái đã.
Thân hình người phụ nữ lảo đảo ngã nhào vào bên trong, bà ta ngơ ngác nhìn láo liên, sau đó ngượng ngập dừng ánh mắt trên gương mặt của Vũ Kiến Văn, mang theo vẻ sợ sệt.
- Lã Quế Chi, cô đang làm gì ? – Vũ Kiến Văn cau mày, trầm giọng hỏi.
- Em... chỉ là... – Lã Quế Chi ấp úng, sự căng thẳng khiến câu từ của bà ta phát ra lộn xộn.
- Từ khi nào phu nhân chủ tịch lại có sở thích nghe lén thế ? – Vũ Uy đút tay vào túi quần, vẻ cao ngạo hiện lên rõ ràng từ nét mặt đến ánh nhìn. – Lần này bà định bán thông tin cho ai ?
- Cậu... cậu đừng ngậm máu phun người. – Mặt Lã Quế Chi đã biến sắc.
- Quả quýt dày có móng tay nhọn. Bà nghĩ rằng việc làm của bà trời không biết đất không hay sao ?
- Cậu có chứng cứ gì không mà dám vu khống đặt điều cho tôi ? – Lã Quế Chi chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Uy, cả cơ thể run lên không biết vì tức tối hay vì sợ hãi.
Bình sinh Vũ Uy rất khó chịu với hành vi chỉ tay vào mặt người khác, gương mặt anh đanh lại, tiến gần về phía Lã Quế Chi khiến chân bà ta bất giác giật lùi, bị cái không khí áp bức tỏa ra từ anh làm cho á khẩu.
- Lợi dụng chức vị phu nhân chủ tịch, bòn rút công quỹ thỏa mãn thói ăn chơi sa đọa là một. Bán thông tin mật của Hoàn Vũ cho các đối tác nhằm trục lợi là hai. Lộng quyền lộng hành sa thải nhân viên không có lý do chính đáng là ba. Là một người đã có chồng mà vẫn lén lút mồi chài đàn ông có thế lực là bốn. Giấu giếm nuôi nhân tình bên ngoài là năm. Phu nhân, con người bà hoang đàn như vậy, có cần tôi liệt kê thêm không ?
- Cậu... làm sao cậu... ? – Các cơ mặt của Lã Quế Chi co giật méo mó, sợ đến nỗi nhũn cả chân.
- Làm sao tôi biết hả ? – Vũ Uy cười nhạt thếch trước thái độ cháy nhà mới ra mặt chuột của bà ta. – Những thông tin này đối với tôi phẩy tay một cái là có được. Chỉ là muốn xem bản lĩnh của bà đến mức nào thôi.
Những hành động mờ ám của Lã Quế Chi làm sao qua mắt được Vũ Uy, tuy nhiên từ trước đến nay anh không quan tâm đến cái gọi là lợi ích gia tộc, nên việc họ ‘nuôi ong tay áo’ cũng không liên quan đến anh, không phải nghĩa vụ của anh. Có điều, đã đến lúc chấm dứt vai trò của Lã Quế Chi trong cái gia tộc này. Bà ta cũng biết rằng tình huống nào đang chờ bản thân phía trước, không những bị đuổi khỏi nhà chồng mà muốn sống nốt phần đời còn lại càng khó khăn. Lã Quế Chi hoảng sợ chạy tới trước mặt Vũ Kiến Văn, bất ngờ quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa, van xin.
- Kiến Văn, là em sai, em trót dại. Xin anh nể tình nghĩa vợ chồng bao năm mà cho em một cơ hội.
- Chuẩn bị dọn khỏi đây đi.
Vũ Kiến Văn buông một câu nói lạnh lùng rồi quay lưng tiến về phía cửa sổ, khoanh hai tay sau lưng đứng trầm ngâm. Lã Quế Chi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lê đầu gối tới nắm lấy ống quần của ông gào lên.
- Thực sự không phải do em.. là anh rể xúi giục em...
- Vũ Văn Sang ?
Vũ Kiến Văn cúi xuống nhìn Lã Quế Chi, đôi mắt ánh lên sự ngờ vực. Bà ta gật đầu lia lịa, ông đưa mắt quan sát biểu hiện của những người còn lại, thấy họ cũng đang chăm chú theo dõi, ông hạ giọng.
- Nói đi, tại sao Vũ Văn Sang xúi giục cô ?
- Anh rể vẫn luôn đố kỵ... – Lã Quế Chi nuốt nước bọt, ngoan ngoãn trả lời. – ...luôn cho rằng người được thừa hưởng tài sản, đứng đầu dòng họ là anh ấy.
- Được rồi. – Vũ Kiến Văn thở dài, khoát tay ra hiệu. – Đi ra đi.
Lã Quế Chi không dám tiếp tục mè nheo nửa lời, lật đật đứng dậy rời khỏi phòng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dáng vẻ của Vũ Kiến Văn hiện tại rõ ràng chỉ muốn giam mình trong yên lặng. Vũ Uy ra hiệu bằng ánh mắt với Tuệ Anh, tỏ ý muốn ra về. Cô nhìn sang ba mình, thấy ông gật đầu liền lặng lẽ cùng anh ra ngoài. Một lát sau, Phạm Tùng đến bên cạnh Vũ Kiến Văn, vỗ vỗ vai ông động viên vài cái rồi cũng rời khỏi, để lại một mình ông trong căn phòng rộng lớn mà lạnh ngắt.
Ánh mắt của Vũ Kiến Văn vẫn hướng về phía bên ngoài lớp kính thủy tinh, nơi những khóm hoa trắng muốt đang hé nở, đón những ngọn gió lùa mang hương thơm tỏa khắp tứ phương. Lần đầu tiên ngửi thấy hương hoa ấy, ông đã bị cuốn hút. Đến khi nhìn thấy hình dạng của nó, giản dị đến không thể giản dị hơn, chỉ là vô số bông hoa nhỏ xíu mọc thành từng cụm, cùng nhau tạo nên hương thơm đặc biệt đến thế. Là sự trùng hợp hay là cơ duyên mà tên của nó cũng là tên một người phụ nữ từng bước qua những năm tháng cuộc đời ông.
~o0o~
Thực ra mà nói, chứng kiến việc Vũ Kiến Văn bị chính vợ mình phản bội, Vũ Uy cảm thấy chẳng bất ngờ, thậm chí còn cho rằng ông ta đáng bị như vậy. Một con người khôn ngoan như ông ta lại chọn người đàn bà rẻ mạt đến thế thay vì người phụ nữ hết lòng yêu mình. Con người thật sự có rất nhiều mâu thuẫn, vứt bỏ mọi điều tốt đẹp bởi vô số nguyên do, để rồi một ngày nào đó nhận ra rằng bản thân đang hối tiếc.
- Anh đang nghĩ gì thế ?
Giọng nói dịu dàng lướt qua bên tai, anh rời ánh mắt khỏi con đường phía trước, quay sang mỉm cười với người con gái ngồi bên cạnh mình. Cô ấy là điều tốt đẹp nhất mà anh may mắn có được, bất giác mỉm cười.
- Đang nghĩ anh thực sự rất may mắn.
Dường như hiểu được tình cảm trong lời nói lẫn đôi mắt anh, Tuệ Anh chợt thấy lòng xáo động, khóe môi in hình nụ cười dịu ngọt.
Xe dừng trước cổng nhà, sau khi trao nụ hôn tạm biệt, cô lật đật mở cửa xe bước xuống. Trước khi vào hẳn bên trong cánh cổng, Tuệ Anh quay lại vẫy tay với anh lần cuối, lúc đó chiếc xe mới chịu rời đi. Từ khi yêu nhau, mỗi lần đưa cô về, anh phải trông thấy cô đã hoàn toàn yên vị trong nhà mới yên tâm ra về. Đối với sự chu đáo của anh, cô vừa mừng vừa lo, cứ thế này anh sẽ chiều hư cô mất.
Đúng lúc chuẩn bị tra chìa vào ổ khóa cửa, Tuệ Anh nghe thấy tiếng xe máy dừng lại trước cổng nhà mình, cô xoay đầu nhìn, ánh đèn pha rọi thẳng vào mắt khiến cô chưa thể nhận ra người điều khiển.
- Chị Tuệ Anh ! Em tìm chị mãi !
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Tuệ Anh đoán ra ngay chủ nhân của chiếc Liberty màu trắng sữa kia. Linh Đan đã xuống xe, tháo mũ bảo hiểm đứng trước cổng vẫy gọi cô, gương mặt tươi tắn rạng rỡ vẫn giống mọi khi, mái tóc tém cá tính càng làm nổi bật nét lanh lợi.
Tuệ Anh bị bất ngờ trước sự xuất hiện của Linh Đan tại thời điểm này, cô chột dạ. Vì đã biết cô bé là ai nên không thể không cảnh giác, cô kín đáo nhìn quanh quất, khi đã xác định không có ai ngoài Linh Đan mới mở cổng. Cô bé lập tức lao đến ôm chầm lấy cô, vui sướng thốt lên.
- Chị nghỉ việc đột ngột làm em lo quá, mấy lần đến tìm mà chị không có nhà, chị đã đi đâu ?
Đây hoàn toàn là đóng kịch ư ? Tuệ Anh buồn bã nghĩ. Cô phải đối xử với Linh Đan như thế nào đây ?
- Em vẫn làm việc tốt chứ ? – Cô hỏi.
- Không có chị nên chán lắm. – Linh Đan chu mỏ giận dỗi.
- Vậy... em đến tìm chị có việc gì không ?
- Em nhớ chị mà, may lần này gặp được chị. Chị đi với em đến nơi này nhé ! – Không đợi câu trả lời, Linh Đan cứ thế xông xáo nhét chiếc mũ bảo hiểm vào tay cô rồi kéo lên xe.
Tuệ Anh thở dài. Sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với Linh Đan, chi bằng giải quyết dứt khoát cho xong, tránh đêm dài lắm mộng. Dù không biết cô bé định làm gì, tuy nhiên cô không thể tùy tiện hành động bởi vì giờ đây nếu cô bị thương tổn, sẽ có người đau lòng hơn thế. Cô lục túi lấy điện thoại định gọi cho Vũ Uy, nhưng than ôi, điện thoại hiện lên thông báo pin yếu rồi lập tức sập nguồn. Cắn cắn môi lo lắng, nghĩ ngợi một hồi, Tuệ Anh cất điện thoại, đành tùy cơ ứng biến vậy.
Hôm nay, như thường lệ, Tuệ Anh ngồi trước máy tính theo dõi tình hình thị trường chứng khoán thì phát hiện giá cổ phiếu của một xí nghiệp vô danh đột ngột tăng vọt so với mấy ngày trước. Cô nhíu mày, gõ vài chữ tìm hiểu. Đó là một xí nghiệp dệt may mới thành lập một năm nên không có nhiều thông tin giá trị.
Cô liên lạc với Phạm Tùng nói về điều này, ông cho rằng xí nghiệp kia đã sử dụng các tài khoản ảo, tự mua tự bán cho chính mình để đẩy lượng giao dịch tăng lên, thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư. Bản thân ngành tài chính chứng khoán là một ngành tham lam, tập trung nhiều nhân vật tham lam, muốn ‘tăng trưởng’, kiếm lời bằng nhiều cách.
Tất nhiên, những nhà đầu tư chuyên nghiệp đều hiểu một điều : Độ rủi ro khi đầu tư vào các công ty nhỏ lớn hơn nhiều lần so với các công ty lớn. Họ sẽ không mạo hiểm đầu tư vào một xí nghiệp vô danh như vậy.
Nhưng có một điều hai người không thể ngờ được, đó là vài hôm sau, giá cổ phiếu của xí nghiệp X đã tăng gấp 5 lần ‘giá trị nội tại’ và chưa có dấu hiệu ngừng lại. Khỏi phải nói, thị trường chứng khoán dao động mạnh mẽ, những đợt sóng ‘mania’ dần hình thành.
(Chú thích : Mania – thuật ngữ chứng khoán, để chỉ hiệu ứng điên cuồng đám đông. Hay còn được gọi là ‘Hội chứng hoa Tulip’)
- Có ai đó đã lợi dụng sự thịnh hành của ‘technical trading’, tạo ra bức tranh thị trường hợp mắt, một cách thức thông thường để lôi kéo các nhà đầu cơ ‘cắn câu’ nhảy vào. – Vũ Uy trầm ngâm phân tích. Tuệ Anh đã gọi anh đến để trao đổi về vấn đề này, sau đó họ cùng nhau đi tới sàn chứng khoán để tiện theo dõi sát hơn.( Technical trading : sự đầu cơ chứng khoán chỉ dựa trên biến động của giá cả và khối lượng giao dịch.)
- Em chỉ e rằng cứ tiếp tục thế này sẽ gây ra biến động lớn mất. – Tuệ Anh cau mày.
- Anh sẽ cho người điều tra.
Đúng lúc ấy, Tuệ Anh thoáng thấy một dáng người quen thuộc. Người đó cũng vừa quay lại, bắt gặp ngay ánh mắt của cô. Hải Đăng mỉm cười, tiến lại gần chỗ hai người.
- Tuệ, dạo này cậu vẫn khỏe chứ.
- Đăng... – Tuệ Anh khá xúc động. Một thời gian không gặp, trông Hải Đăng gầy đi hẳn, thậm chí còn nhìn thấy rõ xương gò má.
- Hai người cũng đến đây vì xí nghiệp X sao ? - Anh vẫn cười với cô, như thể bầu không khí ảm đạm trong lần cuối họ gặp chưa từng xảy ra.
- Đúng vậy. – Vũ Uy bất ngờ trả lời. – Bên cậu có thông tin gì không ?
- Tôi đã cho người giám sát xí nghiệp X. Chủ của nó là một người đàn ông mới tập tành chơi chứng khoán, có lẽ có người đứng đằng sau tiếp tay và chỉ dẫn cho ông ta.
- Liệu chuyện này có liên quan đến Trần Thái Sơn ? - Vũ Uy nhíu mày suy tư.
- Có thể, nếu như đây là do bàn tay của hắn, chỉ e không dừng ở đây. – Hải Đăng gật đầu đồng tình.
- Đúng vậy, tôi nghi ngờ hắn muốn lợi dụng thị trường chứng khoán, gây biến động khiến những nhà đầu tư lớn gặp khó khăn.
Tuệ Anh đứng một bên nghe hai người đàn ông nói mà không khỏi bất ngờ. Hai người này từ bao giờ đã...
- Tôi muốn xem những thông tin bên cậu thu thập, được chứ ?
- Được thôi, hãy về phòng làm việc của tôi.
- Chờ ở đây, anh ra lấy xe. – Vũ Uy nhìn sang Tuệ Anh nói, bỏ qua ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
Vũ Uy đi rồi, cô lập tức hỏi Hải Đăng thắc mắc trong lòng.
- Cậu và anh ấy từ bao giờ mà...
- Mâu thuẫn nào cũng đều có cách giải quyết mà. – Anh cười hiền. – Trước đây mình vì quá hận anh ta nên chỉ tìm cách báo thù mà không để ý lý do anh ta làm vậy với gia đình mình.
- Mình cũng không hiểu, nhưng lại không dám hỏi thẳng anh ấy. – Tuệ Anh thở dài.
- Một người thân tín của ba mình thú nhận rằng, ngày còn trẻ, ba mình đã gây ra một tai nạn chết người, vì quá sợ hãi mà bỏ trốn ngay lúc ấy. Không những thế, thời điểm đó công ty đang trong giai đoạn phát triển quan trọng nên ông không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của công ty, sử dụng tiền bạc và mọi mối quan hệ để vụ tai nạn ấy chìm nghỉm. Mình điều tra về nạn nhân ấy, đó là một phụ nữ người Pháp...
- Người Pháp ư ? – Tuệ Anh kinh ngạc đến nỗi câu chữ cứ lúng búng trong miệng, cô dường như đã đoán ra mọi chuyện.
- Đúng vậy. – Giọng Hải Đăng nhuốm vẻ ảo não. – Đó chính là mẹ của anh ta. Mình đã gặp anh ta để nói về chuyện này.
- Anh ấy nói gì với cậu ?
- Anh ta nói bây giờ anh ta không quan tâm chuyện gì khác ngoài cậu. Nếu mình muốn tiếp tục làm bạn với cậu, anh ta không có ý kiến. Nhưng... – Hải Đăng chợt ngừng nói, nhìn Tuệ Anh một cách bí hiểm.
- Nhưng sao ? – Tuệ Anh hồi hộp, gạn hỏi.
- Nhưng nếu dám có ý đồ khác với cậu, anh ta sẽ cho mình biết tay. – Nói rồi Hải Đăng cười ngất.
- Thật là... cậu đừng cười nữa.
Tuệ Anh đỏ bừng cả mặt, đẩy nhẹ Hải Đăng một cái trách móc. Anh ngừng cười, tiếp tục nói, sắc giọng mang một niềm tiếc nuối, hoài cổ.
- Mình từng nói, nếu đến phút cuối không thể khiến tình cảm của cậu thay đổi thì sẽ bỏ cuộc. Bây giờ, mình thực sự chúc phúc cho cậu.
- Cảm ơn cậu, Đăng.
- Được rồi. Bạn bè bao năm còn khách sáo thế làm gì. Đi thôi, người yêu cậu chờ lâu sẽ nổi cáu với mình mất.
Họ bước ra ngoài sàn chứng khoán, thấy xe của Vũ Uy đã đậu sẵn trước sảnh chờ. Tuệ Anh bất giác mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc nhen lên từng chút trong lòng.
Trên đường đi, Vũ Uy nhận được điện thoại của Xích Long. Anh hỏi ý của Hải Đăng, sau đó cả ba người cùng đến điểm hẹn. Lần này, địa điểm là cơ sở bí mật khác của tổ chức Xích Huyết, một hội quán cao cấp.
Vào trong căn phòng lộng lẫy, thoang thoảng hương liệu dễ chịu, Tuệ Anh thấy Xích Long đã ngồi sẵn trong đó. Thừa lúc Vũ Uy không để ý, anh phóng ngay tới ôm vai kéo cô đến bộ sofa, ấn cô ngồi xuống rồi đặt ly rượu vang kề bên môi cô.
- Bé Đỏ yêu dấu ! Anh nhớ em quá ! Nào ngồi xuống đây, uống thử cái này đi, rượu này anh mới nhập về đó.
Lần nào cũng vậy, Tuệ Anh chưa kịp có phản ứng, Vũ Uy đã lập tức kéo cô về ngồi cạnh mình, trừng mắt với kẻ mặt đang thuộn dài ra.
- Đừng có gần gũi quá như thế.
- Này, tôi gọi anh là thần giữ của bây giờ đấy. – Xích Long chề môi bất mãn, sau đó ánh mắt lia về phía Hải Đăng, sáng bừng, bước tới quàng vai bá cổ như người quen lâu ngày không gặp. – Ô ! Chẳng phải Hải Sâm đây sao ? Cậu trốn chui trốn nhủi ở đâu mãi mới thấy mặt thế ?
Hải Sâm ? Mặt Hải Đăng đen lại khi nghe thấy tiếng phì cười của những người xung quanh. Anh cố kiềm chế, gằn giọng.
- Tên tôi là Hải Đăng. Không phải Hải Sâm.
- Ấy chết, tôi nhớ nhầm sao. – Xích Long vỗ vỗ trán. – Xin lỗi nhé ! Cứ nhắc đến biển là không hiểu sao tôi nghĩ ngay tới mấy con cung quăng.
(Hải Sâm: Dưa chuột biển, tên dân gian là đỉa biển =)) Ông này bá đạo quá! :v )
Hải Đăng không thèm tranh khôn tranh hơn với người này, bực bội hất tay Xích Long ra khỏi vai mình, bước đến ngồi cạnh Tuệ Anh. Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra lần nữa.
- Đến đông đủ rồi. Chúng ta bắt đầu vào việc. – Xích Long ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc.
- Em gái tôi đâu ? – Khải Nguyên lia mắt khắp căn phòng tìm kiếm.
- Anh tìm thấy em gái của anh ấy rồi sao ? – Tuệ Anh sốt ruột, hướng về phía Xích Long hỏi.
Xích Long gật đầu rồi ra hiệu cho thuộc hạ, lát sau, một cô gái được đưa vào phòng. Cô gái chỉ chừng hơn hai mươi, mặc bộ kimono màu trắng in hình hoa mai cách điệu, mái tóc dài đen nhánh buộc hờ vắt ra sau lưng, nước da trắng như tuyết, gương mặt thon gọn thanh tú, mày liễu mắt phượng. Cô không cao lắm, thân hình mảnh mai dưới lớp vải dày vẫn có thể thấy được phần đầy đặn, vô cùng xinh đẹp. Ở cô gái ấy toát lên sự nhẹ nhàng, thanh lịch, tựa một cây mai cao quý phủ mình trong tuyết. Lúc nhìn thấy Khải Nguyên, đôi mắt cô mở to, khuôn miệng nhỏ khẽ mấp máy.
- Anh trai...
Cô gái cất bước về phía anh trai mình, tuy nhiên dáng đi của cô khiến tất cả phải chú ý. Khải Nhi đi như lướt, tao nhã tựa cánh hoa điệu đà thả trôi theo dòng suối. Dù bước nhanh nhưng khoảng cách giữa các bước chân vừa đủ và đều, phần lưng thẳng tắp, vì thế vẫn giữ nguyên sự duyên dáng và uyển chuyển, đầy nữ tính. Cứ như thể mọi chuyển động của cô đã được qua đào tạo bài bản.
Khải Nguyên cũng bước tới, gương mặt vô cảm trước đây đã hiện lên một chút biểu thái. Anh nắm tay Khải Nhi, ngắm nhìn một lượt người em gái xa cách gần chục năm trời.
- Nhi, em thay đổi nhiều quá.
- Em lớn rồi mà. – Khải Nhi cười, ngay cả nụ cười cũng mang một khuôn phép nhất định, nhưng không hề giả tạo mà khiến cho người đối diện hài lòng.
- Cảm ơn anh. – Khải Nguyên hướng về phía Xích Long, giọng nói hiện rõ sự cảm kích.
- Không cần cảm ơn, tôi chỉ làm theo thỏa thuận. – Xích Long xua tay. – Hãy đưa em gái cậu đến một nơi an toàn. Bọn chúng đang tìm cô ấy dữ lắm đấy.
Khải Nguyên khẽ nhíu mày, thái độ chần chừ do dự.
- Hiện tại tôi không thể đưa Nhi đi khỏi đây. Có thể... cho em tôi ở lại cùng anh thêm một thời gian không ?
- Không được. – Xích Long từ chối thẳng.
- Tại sao vậy ? – Tuệ Anh nhìn Xích Long khó hiểu. – Có anh bảo vệ, cô ấy sẽ được an toàn hơn bất cứ đâu.
- Ầy, em không hiểu đâu. Tổ chức của anh không nhận những việc thế này, còn anh thì em biết rồi đấy, nay đây mai đó, công việc đổ hết lên đầu bọn họ. Giờ bắt bọn họ ngồi một chỗ trông chừng một con bé, không khéo anh bị cho về hưu sớm. – Xích Long lắc đầu, tặc lưỡi.
- Ngại phiền phức, tham lời sợ lỗ thì nói trắng ra đi. – Vũ Uy nhếch miệng đâm trúng tim đen.
- Ừ đấy, mặc tôi ! – Người nào đó da mặt rất dày.
- Vậy để cô ấy ở chỗ em đi. – Tuệ Anh đề nghị.
- Không được ! – Ba người đàn ông ngồi cạnh cô lập tức phản đối.
Đúng là như vậy không an toàn chút nào. Cô cũng đang nằm trong tầm ngắm của bọn người kia, để Khải Nhi ở gần cô chỉ càng tăng thêm phần nguy hiểm. Thế nhưng, cô biết tình cảnh của Khải Nguyên cũng chẳng hơn gì, anh còn đang làm ‘tay trong’ cho họ nữa.
- Vậy giao cô ta cho Hải Đăng đi. – Vũ Uy thấy vẻ mặt ủ dột của Tuệ Anh, không nhịn được mà đưa ra giải pháp.
- Tôi á ? – Hải Đăng chỉ tay vào mình, bất ngờ như chưa thể tin. Anh nào quen biết gì với anh em nhà kia, sao lại lôi anh vào?
- Ý kiến hay ! – Xích Long thêm lời. – Hiện tại cậu nằm ngoài tầm kiểm soát của kẻ địch. Hơn nữa...
Xích Long trườn người sát vào Hải Đăng, ghé tai thì thầm, vẻ mặt vô cùng ám muội.
- Tin tôi đi, cậu không hối hận đâu. Cô ấy là một tayu đấy ! – Nói hết câu, anh còn huých nhẹ khuỷu tay rồi nháy mắt một cái.
- Tayu ?
Hải Đăng cảnh giác nhìn người đàn ông ranh mãnh kia, không hiểu ý anh ta muốn ám chỉ điều gì. Có điều, anh vẫn vô cùng khó xử. Tuy nhiên bắt gặp ánh mắt mong chờ, cầu khẩn của Tuệ Anh, anh không nỡ từ chối nên đành gật đầu. Ai bảo anh vẫn chưa quên được cô, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ trước sự đồng ý của mình, lòng anh mát dịu hẳn.
- Được rồi, vậy cậu đưa cô ấy về trước đi. Tôi có việc cần bàn riêng với ba người này. – Xích Long nói.
- Được. – Hải Đăng đứng dậy. – Vũ Uy, tôi sẽ gửi những thông tin kia cho anh sau.
Anh đi ra khỏi phòng, Khải Nhi sau khi bịn rịn chia tay với Khải Nguyện, cúi gập người hành lễ theo truyền thống của người Nhật Bản tỏ lòng biết ơn, rồi cất bước theo Hải Đăng. Vóc dáng cô nhỏ bé thanh mảnh nhưng tư thế đường hoàng, luôn ngẩng cao đầu.
Khi chỉ còn lại bốn người, Xích Long mới nói tiếp.
- Tôi có một phi vụ ở nước ngoài nên thời gian tới không có mặt tại Việt Nam, có thể sẽ khá lâu. Tin tức cuối cùng tôi thu được là Trần Thái Sơn đã âm thầm gây dựng lại tổ chức Trụ Thiên, cùng với bè lũ tay sai ngày xưa, trong đó có Trần Khắc Đạt ngầm thực hiện một cuộc phá hoại. Mục tiêu chính là những doanh nghiệp tầm cỡ trong nước. Trong đó có cả Hoàn Vũ của anh đấy. Liệu mà giải quyết hắn cho lẹ, nếu hắn thành công chắc chắn sẽ quay sang thôn tính tổ chức của tôi, phiền phức lắm ! – Xích Long ngáp ruồi một cái.
- Dã tâm của hắn thật kinh khủng. – Vũ Uy nhíu mày. – Vậy là hắn không chỉ muốn Hoàn Dương, mà còn muốn điều khiển cả nền kinh tế nữa.
- Nền kinh tế bị ảnh hưởng sẽ dẫn đến khủng hoảng trong nước. – Tuệ Anh cắn môi lo lắng, thậm chí đợt suy thoái này có thể còn nặng nề hơn năm xưa. – Chúng ta phải ngăn hắn lại.
- Trước tiên phải lần ra tung tích của hắn đã. Đánh chết rắn phải đánh dập đầu. – Xích Long nheo mắt nhìn Khải Nguyên đứng im lặng nãy giờ. – Cậu biết hắn ở đâu chứ ?
- Rất tiếc. Trước nay ông ta chỉ ra lệnh cho tôi qua điện thoại. – Khải Nguyên đáp.
- Được rồi. Cậu đi trước đi, có tin tức gì thì liên lạc với tôi, việc bảo vệ Tuệ Anh vẫn phải nhờ cậu.
Khải Nguyên gật đầu rồi rời khỏi đó. Lúc này, Vũ Uy mới ‘đá’ sang vài câu.
- Sao ? Tưởng thỏa thuận chấm dứt rồi còn gì. Những việc cậu ta làm nhiều hơn những gì cậu ta nhận được, lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa. Thấy người ta là người có tình có nghĩa nên lợi dụng triệt để hả ?
- Anh đừng nói khó nghe thế chứ. – Xích Long chặc lưỡi. – Tôi muốn thử cậu ta thêm chút nữa, nếu được thì chiêu dụ về hàng ngũ của mình luôn. Hơn nữa, anh nghĩ tìm ra thông tin và cướp em gái cậu ta về đây dễ lắm đấy hả ? Tôi đây cũng cần phải có một chút may mắn đấy.
- Khó khăn thế sao ? – Vũ Uy nhướn mày.
- Lại chẳng. – Xích Long bắt đúng mạch chuyện, hào hứng kể. – Hắn ta không những thay đổi họ tên, còn thay đổi cả quốc tịch. Để tôi nói anh nghe, cô ta là một tayu đấy nhé.
- Thật không ? – Vũ Uy lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hình như mắt sáng lên một chút.
- Tayu là gì vậy ? – Tuệ Anh tò mò hỏi.
- Tayu là cách gọi của người Nhật để chỉ những geisha có tiếng tăm nhất. Hiện tại, toàn Nhật Bản chỉ có sáu tayu. – Vũ Uy trả lời.
- Geisha ? Cô ấy là geisha ? – Trong đầu của cô liền xuất hiện tựa đề quyển sách ‘Hồi ức của một geisha’. Theo quan niệm thông thường của người nước ngoài, geisha là những cô gái bán dâm cao cấp.
- Em đừng nghĩ sai lệch về geisha. – Xích Long giải thích. – Nghề geisha là một nét văn hóa truyền thống của Nhật, những cô gái hành nghề geisha là những người nghệ sĩ thực thụ, chỉ bán nghệ, không bán thân. Sàm sỡ họ bị phạt nặng hẳn hoi đấy.
Tuệ Anh gật gù. Thảo nào nhìn Khải Nhi chẳng có vẻ gì là vướng trần tục, ngược lại, dáng dấp còn mang nét yêu kiều, quý phái.
- Tuy nhiên, rơi vào tay Trần Thái Sơn, vàng ngọc cũng chẳng khác gì công cụ kiếm tiền. Hắn đầu tư mấy chục nghìn đô để đào tạo Khải Nhi trở thành geisha, đương nhiên sẽ không cho cô ấy tự do. Dù luật cấm geisha quan hệ với khách hàng, nhưng người như hắn thì có coi luật pháp ra gì đâu. – Xích Long thở dài cảm khái.
- Cậu nói hay ! Nói hay lắm ! – Vũ Uy vỗ tay tán dương, nhưng vẻ mặt rõ là đả kích : Sờ gáy mình đi, kẻ không coi luật pháp ra gì kia ! Đúng là vô sỉ !
Xích Long hiểu rõ ý tứ đó, nhưng vốn da mặt đã dày sẵn, có đắp thêm lớp nữa cũng chẳng sao, cung hai tay thành quyền.
- Các hạ quá khen, quá khen !
Vũ Uy thầm phỉ nhổ.
- Tại sao hai anh biết rõ về geisha thế ? – Tuệ Anh bất chợt lên tiếng hỏi, ánh mắt đã hình thành sự ngưỡng mộ.
Trước đây hai người từng đến Kyoto để tiến hình một cuộc giao dịch với yakuza, mà ở Kyoto có ba đặc sản nổi tiếng nhất : phố cổ, hoa anh đào và geisha. Đối với đàn ông, tất lẽ dĩ ngẫu chẳng có chút hứng thú với phố và hoa, thế là cứ phố geisha mà thẳng tiến thôi. Đương nhiên, họ không dại gì thú nhận những ngày tháng phóng túng ấy, trước mặt Tuệ Anh, hai người đàn ông của chúng ta húng hắng giọng, vẻ mặt nghiêm chỉnh.
- Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Tuệ, em nên đi du lịch nhiều hơn mới phải.
Thị trường chứng khoán bị rung động mạnh mẽ bởi những làn sóng ‘mania’ gia tăng không ngừng. Xí nghiệp X thu hút vô số những kẻ hám lợi, thậm chí một số nhà đầu tư lớn đã bắt đầu có động thái.
Thế nhưng cũng chỉ sau một đêm, giá cổ phiếu của xí nghiệp X kia bỗng sụt giảm tới mức nghiêm trọng, chỉ bằng 1/5 lần so với giá trị nội tại. Và cũng chỉ trong một đêm, những người từng mua khối lượng lớn cổ phiếu của xí nghiệp X không kịp bán tháo, người thua lỗ, người trắng tay, người phá sản.
Rõ ràng có kẻ đã mua vào một lượng lớn chứng khoán trước khi đẩy giá lên, sau khi đẩy giá lên rất cao rồi thì bán cho các nhà đầu tư bị mắc bẫy.
Chỉ không ngờ, trong số đó có một vài cổ đông của Hoàn Dương. Họ thấy lợi mờ mắt, bỏ ra một khoản tiền rất lớn mua lại cổ phần của xí nghiệp X.
- Ba cũng không ngờ mấy cổ đông bỏ ngoài tai lời của ba, thấy tiền là lao vào. – Phạm Tùng thở dài chán nản qua điện thoại.
- Giờ họ thế nào rồi hả ba ? – Tuệ Anh cũng không kém phần lo lắng.
- Họ gần như trắng tay, có người còn vay nóng ngân hàng với lãi suất cao. Bây giờ quay ra cầu cứu ba, con xem, Hoàn Dương làm sao mà gánh nổi.
- Trước mắt, ba hãy tìm cách giúp họ được đến đâu hay đến đây. – Tuệ Anh mệt mỏi day day trán. – Tình trạng bây giờ mà nội bộ lục đục e rằng không ổn.
- Ba yên tâm, bên này chúng con sẽ tìm cách lâu dài, con chắc rằng có thế lực khác tham gia vào vụ này, biết đâu chúng ‘bust’ đợt này để chuẩn bị cho đợt ‘boom’ kế tiếp. [ Boom/Bust: thuật ngữ chứng khoán, boom chỉ sự hưng thịnh còn bust là sự sụp đổ của thị trường. Tác giả của nó là G. Soro ]
- Được, ba biết rồi... Ủa, ai gọi tôi là ba đấy ? – Bỗng giọng Phạm Tùng cao vóng lên trước tiếng nói trầm của người đàn ông, nghe qua đủ thấy ông thừa biết là ai nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Con rể của ba chứ ai. – Vũ Uy bật một âm cười nhẹ. Lúc nãy Tuệ Anh đã bật loa ngoài để tiện cho ba người cùng trao đổi.
- Con gái của ta đúng là thiên tài, làm cho cậu lễ phép mà gọi ta một tiếng ‘ba’ ngọt như vậy. Haha ! – Phạm Tùng cười rất sảng khoái. – Có điều, vẫn còn phải xem xét.
Sau câu nói đó, ông ngắt kết nối. Vũ Uy làu bàu, thật là, có con rể hậu thuẫn hùng mạnh thế này còn phải xem xét gì chứ. Tuệ Anh ngồi bên cạnh chỉ biết tủm tỉm cười, ai bảo khi xưa anh khiến con gái rượu của ông phải rơi nước mắt. Tuy vậy, cô vẫn không quên chủ đề chính.
- Uy, anh đã tìm ra ai đứng sau xí nghiệp X chưa ?
- Lần này có chút rắc rối, anh chưa lần ra được manh mối nào cả. Nhưng em đừng lo, anh đã nhờ mấy người trong tổ chức Xích Huyết rồi, sẽ nhanh chóng biết được thôi.
Phải rồi, dù Vũ Uy đã hoàn toàn rút chân khỏi giới giang hồ cũng như từ bỏ tổ chức, nhưng anh là người cùng với Xích Long thành lập nên Xích Huyết Đoàn. Vì vậy, đương nhiên tiếng nói của anh rất có trọng lượng với những người anh em hoạt động trong đó.
Quả nhiên, vài ngày sau, Vũ Uy đã có được thông tin cần thiết. Nhưng là một tin động trời. Người đứng đằng sau điều khiển biến động của thị trường cổ phiếu vừa qua không phải là Trần Thái Sơn, mà là Vũ Văn Sang. Không chỉ có thế, cùng thời điểm đó, ông ta đã nắm trong tay 20% cổ phần của Hoàn Dương, nghĩa là, hiện tại Vũ Văn Sang là cổ đông lớn thứ hai sau Phạm Tùng.
Chuyện này chưa từng xảy ra trong gia tộc, họ đã ngầm quy ước với nhau nước sông không phạm nước giếng. Dù chẳng may cùng nhắm vào một dự án nào đó cũng sẽ cạnh tranh công bằng. Đằng này, thủ đoạn của Vũ Văn Sang rõ ràng đi ngược lại luật bất thành văn của gia tộc, hơn nữa còn đi ngược lại đạo đức, kiếm lời bất chính, gây hại cho xã hội.
Phạm Tùng bay ngay ra Hà Nội gặp Vũ Văn Sang để nói chuyện nhưng ông ta đóng cửa từ chối không tiếp. Ông bèn yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp giữa các thành viên trong gia tộc, nhưng ngoài Vũ Kiến Văn ra, dường như ba người còn lại gặp trục trặc gì đó không thể về ngay.
Buổi tối, trong căn phòng khách tại biệt thự Mùa Hè, không khí vô cùng căng thẳng, nhất là Phạm Tùng, chốc chốc ông lại đưa tay xoa xoa huyệt thái dương làm dịu cơn đau đầu. Tuệ Anh ngồi bên cạnh, lòng trùng xuống khi nhận ra mái tóc của ông xuất hiện ngày một nhiều hơn sợi bạc.
- Ba đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe. – Cô không đành lòng, lên tiếng động viên.
- Con bé nói đúng đấy. Tớ ở đây ngày nào sẽ không để Hoàn Dương lọt vào tay Vũ Văn Sang đâu. – Vũ Kiến Văn điềm tĩnh nói.
- Làm sao tớ không lo cho được. Nếu như con trai cậu không sớm tìm ra chính hắn đứng sau xí nghiệp X, lừa các cổ đông của Hoàn Dương mắc bẫy rồi ép họ bán cổ phần thì có lẽ bây giờ hắn đang ngồi chễm trệ ở vị trí của tớ rồi. Mà không, hắn đi tới nước này sẽ không dừng lại nếu chưa lấy được cái ghế của tớ đâu. – Phạm Tùng nổi cáu, bàn tay bóp chặt đầu gối, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu chứa thông tin đầy vẻ căm phẫn.
- Có lẽ, hắn muốn chiếm Hoàn Dương xong rồi sẽ lần lượt thôn tính cả cái gia tộc này. – Vũ Uy cười một cách nhẹ hẫng.
- Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. – Vũ Kiến Văn quả quyết.
Vũ Uy cười nhạt, bật dậy khỏi chỗ ngồi di chuyển thật nhanh đến cánh cửa đang đóng im lìm trước ánh mắt dõi theo đầy tò mò của mọi người. Sau đó, anh bất ngờ mở toang cánh cửa, sẵng giọng.
- Vậy thì hãy đề phòng ‘giặc nhà’ trước cái đã.
Thân hình người phụ nữ lảo đảo ngã nhào vào bên trong, bà ta ngơ ngác nhìn láo liên, sau đó ngượng ngập dừng ánh mắt trên gương mặt của Vũ Kiến Văn, mang theo vẻ sợ sệt.
- Lã Quế Chi, cô đang làm gì ? – Vũ Kiến Văn cau mày, trầm giọng hỏi.
- Em... chỉ là... – Lã Quế Chi ấp úng, sự căng thẳng khiến câu từ của bà ta phát ra lộn xộn.
- Từ khi nào phu nhân chủ tịch lại có sở thích nghe lén thế ? – Vũ Uy đút tay vào túi quần, vẻ cao ngạo hiện lên rõ ràng từ nét mặt đến ánh nhìn. – Lần này bà định bán thông tin cho ai ?
- Cậu... cậu đừng ngậm máu phun người. – Mặt Lã Quế Chi đã biến sắc.
- Quả quýt dày có móng tay nhọn. Bà nghĩ rằng việc làm của bà trời không biết đất không hay sao ?
- Cậu có chứng cứ gì không mà dám vu khống đặt điều cho tôi ? – Lã Quế Chi chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Uy, cả cơ thể run lên không biết vì tức tối hay vì sợ hãi.
Bình sinh Vũ Uy rất khó chịu với hành vi chỉ tay vào mặt người khác, gương mặt anh đanh lại, tiến gần về phía Lã Quế Chi khiến chân bà ta bất giác giật lùi, bị cái không khí áp bức tỏa ra từ anh làm cho á khẩu.
- Lợi dụng chức vị phu nhân chủ tịch, bòn rút công quỹ thỏa mãn thói ăn chơi sa đọa là một. Bán thông tin mật của Hoàn Vũ cho các đối tác nhằm trục lợi là hai. Lộng quyền lộng hành sa thải nhân viên không có lý do chính đáng là ba. Là một người đã có chồng mà vẫn lén lút mồi chài đàn ông có thế lực là bốn. Giấu giếm nuôi nhân tình bên ngoài là năm. Phu nhân, con người bà hoang đàn như vậy, có cần tôi liệt kê thêm không ?
- Cậu... làm sao cậu... ? – Các cơ mặt của Lã Quế Chi co giật méo mó, sợ đến nỗi nhũn cả chân.
- Làm sao tôi biết hả ? – Vũ Uy cười nhạt thếch trước thái độ cháy nhà mới ra mặt chuột của bà ta. – Những thông tin này đối với tôi phẩy tay một cái là có được. Chỉ là muốn xem bản lĩnh của bà đến mức nào thôi.
Những hành động mờ ám của Lã Quế Chi làm sao qua mắt được Vũ Uy, tuy nhiên từ trước đến nay anh không quan tâm đến cái gọi là lợi ích gia tộc, nên việc họ ‘nuôi ong tay áo’ cũng không liên quan đến anh, không phải nghĩa vụ của anh. Có điều, đã đến lúc chấm dứt vai trò của Lã Quế Chi trong cái gia tộc này. Bà ta cũng biết rằng tình huống nào đang chờ bản thân phía trước, không những bị đuổi khỏi nhà chồng mà muốn sống nốt phần đời còn lại càng khó khăn. Lã Quế Chi hoảng sợ chạy tới trước mặt Vũ Kiến Văn, bất ngờ quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa, van xin.
- Kiến Văn, là em sai, em trót dại. Xin anh nể tình nghĩa vợ chồng bao năm mà cho em một cơ hội.
- Chuẩn bị dọn khỏi đây đi.
Vũ Kiến Văn buông một câu nói lạnh lùng rồi quay lưng tiến về phía cửa sổ, khoanh hai tay sau lưng đứng trầm ngâm. Lã Quế Chi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lê đầu gối tới nắm lấy ống quần của ông gào lên.
- Thực sự không phải do em.. là anh rể xúi giục em...
- Vũ Văn Sang ?
Vũ Kiến Văn cúi xuống nhìn Lã Quế Chi, đôi mắt ánh lên sự ngờ vực. Bà ta gật đầu lia lịa, ông đưa mắt quan sát biểu hiện của những người còn lại, thấy họ cũng đang chăm chú theo dõi, ông hạ giọng.
- Nói đi, tại sao Vũ Văn Sang xúi giục cô ?
- Anh rể vẫn luôn đố kỵ... – Lã Quế Chi nuốt nước bọt, ngoan ngoãn trả lời. – ...luôn cho rằng người được thừa hưởng tài sản, đứng đầu dòng họ là anh ấy.
- Được rồi. – Vũ Kiến Văn thở dài, khoát tay ra hiệu. – Đi ra đi.
Lã Quế Chi không dám tiếp tục mè nheo nửa lời, lật đật đứng dậy rời khỏi phòng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dáng vẻ của Vũ Kiến Văn hiện tại rõ ràng chỉ muốn giam mình trong yên lặng. Vũ Uy ra hiệu bằng ánh mắt với Tuệ Anh, tỏ ý muốn ra về. Cô nhìn sang ba mình, thấy ông gật đầu liền lặng lẽ cùng anh ra ngoài. Một lát sau, Phạm Tùng đến bên cạnh Vũ Kiến Văn, vỗ vỗ vai ông động viên vài cái rồi cũng rời khỏi, để lại một mình ông trong căn phòng rộng lớn mà lạnh ngắt.
Ánh mắt của Vũ Kiến Văn vẫn hướng về phía bên ngoài lớp kính thủy tinh, nơi những khóm hoa trắng muốt đang hé nở, đón những ngọn gió lùa mang hương thơm tỏa khắp tứ phương. Lần đầu tiên ngửi thấy hương hoa ấy, ông đã bị cuốn hút. Đến khi nhìn thấy hình dạng của nó, giản dị đến không thể giản dị hơn, chỉ là vô số bông hoa nhỏ xíu mọc thành từng cụm, cùng nhau tạo nên hương thơm đặc biệt đến thế. Là sự trùng hợp hay là cơ duyên mà tên của nó cũng là tên một người phụ nữ từng bước qua những năm tháng cuộc đời ông.
~o0o~
Thực ra mà nói, chứng kiến việc Vũ Kiến Văn bị chính vợ mình phản bội, Vũ Uy cảm thấy chẳng bất ngờ, thậm chí còn cho rằng ông ta đáng bị như vậy. Một con người khôn ngoan như ông ta lại chọn người đàn bà rẻ mạt đến thế thay vì người phụ nữ hết lòng yêu mình. Con người thật sự có rất nhiều mâu thuẫn, vứt bỏ mọi điều tốt đẹp bởi vô số nguyên do, để rồi một ngày nào đó nhận ra rằng bản thân đang hối tiếc.
- Anh đang nghĩ gì thế ?
Giọng nói dịu dàng lướt qua bên tai, anh rời ánh mắt khỏi con đường phía trước, quay sang mỉm cười với người con gái ngồi bên cạnh mình. Cô ấy là điều tốt đẹp nhất mà anh may mắn có được, bất giác mỉm cười.
- Đang nghĩ anh thực sự rất may mắn.
Dường như hiểu được tình cảm trong lời nói lẫn đôi mắt anh, Tuệ Anh chợt thấy lòng xáo động, khóe môi in hình nụ cười dịu ngọt.
Xe dừng trước cổng nhà, sau khi trao nụ hôn tạm biệt, cô lật đật mở cửa xe bước xuống. Trước khi vào hẳn bên trong cánh cổng, Tuệ Anh quay lại vẫy tay với anh lần cuối, lúc đó chiếc xe mới chịu rời đi. Từ khi yêu nhau, mỗi lần đưa cô về, anh phải trông thấy cô đã hoàn toàn yên vị trong nhà mới yên tâm ra về. Đối với sự chu đáo của anh, cô vừa mừng vừa lo, cứ thế này anh sẽ chiều hư cô mất.
Đúng lúc chuẩn bị tra chìa vào ổ khóa cửa, Tuệ Anh nghe thấy tiếng xe máy dừng lại trước cổng nhà mình, cô xoay đầu nhìn, ánh đèn pha rọi thẳng vào mắt khiến cô chưa thể nhận ra người điều khiển.
- Chị Tuệ Anh ! Em tìm chị mãi !
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Tuệ Anh đoán ra ngay chủ nhân của chiếc Liberty màu trắng sữa kia. Linh Đan đã xuống xe, tháo mũ bảo hiểm đứng trước cổng vẫy gọi cô, gương mặt tươi tắn rạng rỡ vẫn giống mọi khi, mái tóc tém cá tính càng làm nổi bật nét lanh lợi.
Tuệ Anh bị bất ngờ trước sự xuất hiện của Linh Đan tại thời điểm này, cô chột dạ. Vì đã biết cô bé là ai nên không thể không cảnh giác, cô kín đáo nhìn quanh quất, khi đã xác định không có ai ngoài Linh Đan mới mở cổng. Cô bé lập tức lao đến ôm chầm lấy cô, vui sướng thốt lên.
- Chị nghỉ việc đột ngột làm em lo quá, mấy lần đến tìm mà chị không có nhà, chị đã đi đâu ?
Đây hoàn toàn là đóng kịch ư ? Tuệ Anh buồn bã nghĩ. Cô phải đối xử với Linh Đan như thế nào đây ?
- Em vẫn làm việc tốt chứ ? – Cô hỏi.
- Không có chị nên chán lắm. – Linh Đan chu mỏ giận dỗi.
- Vậy... em đến tìm chị có việc gì không ?
- Em nhớ chị mà, may lần này gặp được chị. Chị đi với em đến nơi này nhé ! – Không đợi câu trả lời, Linh Đan cứ thế xông xáo nhét chiếc mũ bảo hiểm vào tay cô rồi kéo lên xe.
Tuệ Anh thở dài. Sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với Linh Đan, chi bằng giải quyết dứt khoát cho xong, tránh đêm dài lắm mộng. Dù không biết cô bé định làm gì, tuy nhiên cô không thể tùy tiện hành động bởi vì giờ đây nếu cô bị thương tổn, sẽ có người đau lòng hơn thế. Cô lục túi lấy điện thoại định gọi cho Vũ Uy, nhưng than ôi, điện thoại hiện lên thông báo pin yếu rồi lập tức sập nguồn. Cắn cắn môi lo lắng, nghĩ ngợi một hồi, Tuệ Anh cất điện thoại, đành tùy cơ ứng biến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.