Chương 35: Biệt ly
Nguyệt Cát
16/12/2013
Chớm đông, làn gió kéo theo khí hanh khô hiện diện trên từng nóc nhà, len
lỏi vào từng ngõ ngách. Trên những con phố, hàng cây bắt đầu rụng lá, lá khô rơi rải rác lề đường. Thành phố cuộn mình trong cái thời tiết se
lạnh của buổi sớm tinh mơ, đâu đó vang lên tiếng rao quen thuộc, âm
thanh đầu tiên báo hiệu nhịp sống bộn bề.
Từ ô cửa sổ trên một tòa nhà cao tầng, văng vẳng tiếng nhạc du dương phát ra từ radio.
Tuệ Anh đến công ty từ rất sớm, mỗi khi lòng đầy phiền muộn, cô hay có thói quen trầm ngâm bên cửa sổ, thả hồn vào những bản nhạc, thả ánh nhìn bất định vào hư không. Những khi đó, không thể thiếu một thứ - cà phê đắng. Một cơn gió mang hơi thở mùa đông ùa tới, những ngón tay thanh mảnh khẽ run lên, làm chất lỏng đen quạch đựng trong tách cà phê sóng sánh, rõ ràng nguội ngắt từ lâu. Tuệ Anh co người. Khí lạnh như mũi kim chích vào da thịt, tê buốt.
Và, cô nhớ cảm giác ấm áp trong vòng tay anh.
Mùa đông đến rồi, con người ta sẽ ao ước những chiếc ôm hơn bao giờ hết, cần hơi ấm của đối phương hơn bao giờ hết. Cũng là, cô đơn hơn bao giờ hết.
Có lẽ, mùa đông sẽ đồng hành cùng cô trên đoạn đường còn lại.
Bất chợt, cơn mưa phùn tìm đến ngoài kia, giăng trắng xóa cả một không gian. Trước mắt Tuệ Anh, cảnh vật mờ đi, bạc thếch. Bên cạnh, radio phát một bài ca giai điệu liu diu, trầm lắng, lay động đáy lòng. Có chút ảm đạm, có chút buồn hiu hắt len lỏi.
« Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi cuối thu, đông về, hè sang vội vàng quá..
Mưa từng đêm vắng, mưa ơi cứ rơi phố xa, anh đi tìm yêu đương chiều qua..
Ai vội vàng đi ngang lòng người mang theo bao yêu đương thoáng qua như là cơn mưa rào.. »
Tuệ Anh ngoảnh nhìn chiếc radio, đôi mắt ngưng đọng một nỗi niềm.
« Ngày nắng về trên lối xưa, phố yêu anh chờ
Chuyện tình yêu ngỡ như không cách xa bao giờ
Ngày gió tàn theo nỗi thương nhớ
Mưa rơi cứ rơi hoài cho lòng ai buồn
Chợt xa cách xa mây ngàn.. »
Cô bước đền gần radio, vặn volume lên một chút. Rồi quay về đứng ở vị trí cũ, ôm mình tựa vào khung cửa, lắng nghe.
« Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi phố xa như là, làn mây chầm chậm quá..
Mưa buồn mong ngóng, mưa rơi bóng em chớm thu, tiếng em cười mong manh vậy thôi..
Ai vội vàng đi ngang lòng người mang theo bao yêu đương thoáng qua như là cơn mưa rào.. »
Hà hơi vào tấm kính trên ô cửa tạo thành lớp sương mờ, cô dùng đầu ngón tay viết lên một chữ.
« Lạnh ! »
Rồi nhìn nó dần biến mất. Quả thật là rất lạnh.
« Anh lang thang với những ký ức của ngày hôm qua
Để nước cuốn hết từng chiều yêu đương với ai
Nhớ lắm nhớ ánh mắt với những tháng tháng chờ mong em
Rồi tiếc nuối hết từng ngày trôi qua vấn vương
Người đã đến đâu mà sao vội trách người đi… »
Những nốt nhạc cuối cùng đi qua, lúc này, sống mũi Tuệ Anh đã cay cay. Giai điệu và lời bài hát ấy cứ quẩn quanh tâm trí, từng chút, từng chút một gợi nhớ về ký ức những ngày mưa rơi. Anh ở đó, ánh mắt và vòng tay nồng nàn. Yêu thương ở đó...
Từ sau cái hôm anh ở bên cô, những tưởng đã mãn nguyện, không nghĩ con người vốn tham lam chẳng bao giờ tự thỏa mãn. Ngược lại, càng trăn trở, càng khao khát, càng nhung nhớ.
Nhớ - chính là sự dày vò không dứt.
Cô bây giờ chính là, ngậm ngùi và tiếc nuối.
Phải làm sao đây ?
Bỗng điện thoại di động đổ chuông, kéo cô ra khỏi dòng cảm xúc hỗn độn. Cô nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, lập tức bắt máy.
_ Con nghe đây ba.
_ Tuệ, con khỏe không ? Có đi đến bệnh viện kiểm tra lại chưa ?
_ Nghỉ một thời gian mà công việc dồn lại nhiều quá nên con chưa có thời gian tái khám. Nhưng con không sao đâu, ba đừng lo.
Đầu dây bên kia, Phạm Tùng thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
_ Con cứ vậy, ba không lo sao được.
_ Con xin lỗi. – Tuệ Anh áy náy nói. – Cuối tuần này con sẽ đi, con hứa.
_ Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe là được rồi. À, ba còn có chuyện này muốn bàn với con... – Giọng ông dần trầm xuống.
_ Chuyện gì vậy ba ?
_ Con... có thể rời khỏi Việt Nam một thời gian được không ?
_ Không ! Con không muốn ! – Tuệ Anh giật mình, theo phản xạ mà bật thốt.
_ Tại sao vậy ? – Phạm Tùng hơi bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ của cô con gái, kiên nhẫn hỏi.
Tại sao ư ? Bàn tay từ lúc nào đã bóp chặt nơi ngực trái, cô nhíu mày khổ sở không nói nên câu.
_ Tuệ à, nghe ba nói. Hiện tại, con ở đây không an toàn. Ba đã bàn với Đăng thu xếp ổn thỏa công việc và cuộc sống cho con ở Mỹ. Ở nơi đất khách, Trần Thái Sơn sẽ không dám làm càn, hơn nữa, Đăng cũng đồng ý sẽ trở về Mỹ cùng với con. Trụ sở chính của LNE ở đó rất lớn mạnh, an ninh cũng vững vàng. Ba có thể yên tâm đối phó với hắn. Nghe lời ba đi, có được không?
Chưa bao giờ cô thấy giọng nói của ông đầy lo lắng như vậy, mặc dù sắc giọng vẫn trầm ổn. Có lẽ, Trần Thái Sơn đã bắt đầu gây khó khăn cho ông.
_ Có thể cho con suy nghĩ một chút?
Lại một tiếng thở dài cất lên, ông chậm rãi nói.
_ Được, con cứ suy nghĩ kỹ đi.
Sau khi ngắt máy, Tuệ Anh mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế, gục mặt trên mặt bàn lạnh lẽo, cảm giác cơ thể không còn chút sinh khí. Nghĩ đến việc rời khỏi đây, rời xa anh và khoảng cách địa lý trùng điệp, con tim cô vốn đã yếu ớt nay càng không ngừng run rẩy.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên khiến cô bừng tỉnh, trấn an tinh thần, ngồi lại ở tư thế ngay ngắn, cô cố gắng nói một cách bình thường nhất có thể.
_ Mời vào!
Linh Đan từ sau cánh cửa bước vào, vẫn bộ dạng linh hoạt, tung tăng chạy đến trước bàn làm việc của cô. Tuệ Anh lắc đầu bất đắc dĩ, cô bé này lúc nào cũng như con chim non, không đi đứng bình thường được. Tuy vậy lại toát lên nét vô tư đáng yêu, chẳng ai nỡ trách phạt.
_ Chị, đây là công văn, đây là bản hợp đồng, đây là hồ sơ dự án… - Linh Đan liến thoắng, vừa nói vừa tuần tự đặt trước mặt Tuệ Anh hàng sấp tài liệu. – Còn đây là…
Cuối cùng, trên tay Linh Đan cầm một tấm thiệp. Mắt dán vào dòng chữ in nổi trên đó, từ đôi môi xinh xắn thoát ra những tiếng rõ ràng, rành mạch.
_ Kính mời đến dự buổi lễ kết hôn của Vũ Uy – Đỗ Thục Quyên, vào lúc… tại…
Lỗ tai Tuệ Anh trở nên lùng bùng, những câu sau hoàn toàn không nghe thấy được thêm nữa. Đến khi Linh Đan đi khỏi, cô cầm tấm thiệp lên, đôi tay dường như không thể kiểm soát, run bần bật. Những hàng chữ uốn lượn đan vào nhau, tên của người con trai lẫn người con gái đan vào nhau, tạo thành một thể thống nhất, đẹp đẽ vô cùng.
Một hai giọt nước bất ngờ rơi trên tấm thiệp hỷ duyên màu đỏ thẫm trang trọng, thiết kế cầu kỳ. Chúng loang lổ trên phần tên in nổi của cô dâu và chú rể, chỉ một vài giây sau nhăn nhúm lại thành những vệt sẫm màu đau thương. Rồi lại thêm một hai giọt nữa, một hai giọt nữa…
Tuệ Anh giơ tay hứng từng hàng nước mắt, ngỡ ngàng. Chúng rơi như mưa trong lòng bàn tay cô, qua kẽ tay nhỏ giọt tí tách trên tấm thiệp, tan ra, khiến bề mặt giấy ướt sũng. Thoáng chốc đã thấm nhuần một mảng buồn chơi vơi.
Cô đã sai rồi.
Cô đã sai khi cho rằng bản thân có thể chịu đựng nỗi đau này.
oOo
Tại tổng công ty Hoàn Vũ, Đình Trung đứng bên chiếc máy pha cà phê, tay cầm chiếc thìa nhỏ ngoáy tan hỗn hợp chất lỏng trong tách sứ theo những nhịp xoay chầm chậm. Còn gương mặt thoáng vẻ trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thật khó để giải thích những chuyện đã xảy ra, nhưng anh hoàn toàn nhận thấy được sự thay đổi khác thưởng ở vị tổng giám đốc của anh sau khi trở về từ chuyến công tác Đà Lạt. Có một sự biến chuyển rất lớn trong tâm tư của Vũ Uy, dẫn tới loạt sự kiện khó hiểu. Đầu tiên là quyết định kết hôn đột ngột, thứ hai là tình cảm của ngài ấy đối với Tuệ Anh. Đó là sự quan tâm không hề đơn giản. Vào một ngày nọ, anh đã định nghĩa được sự không đơn giản ấy.
Sáng hôm ấy, Vũ Uy gọi anh tới đón gần khu nhà của Tuệ Anh. Nếu anh nhớ không nhầm, bộ trang phục trên người của ngài ấy chính là bộ đồ của ngày hôm qua. Anh thật sự rất bất ngờ, đi theo Vũ Uy lâu như vậy, lần đầu tiên anh thấy người đàn ông này qua đêm tại một nơi khác ngoài công ty và nhà mình. Lập tức trong đầu lóe lên một suy nghĩ, và suy nghĩ đó gây cho anh cảm giác khó chịu, có phần bức bối, tưng tức nơi lồng ngực. Có điều, là một cấp dưới thân tín, anh không được phép xen vào chuyện riêng của ông chủ. Hơn nữa, anh cũng không có tư cách xen vào.
Anh im lặng lái xe, chốc chốc không kìm được liếc mắt qua gương chiếu hậu, bắt gặp đôi mắt hổ phách của Vũ Uy lộ vẻ mệt mỏi lẫn âu sầu.
_ Cậu cũng có tình cảm với cô ấy, phải không?
Giọng nói của Vũ Uy bất ngờ vang lên làm anh giật mình một chút, nhưng câu hỏi kia mới thực sự khiến anh ngỡ ngàng, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ đành giữ im lặng.
_ Quả nhiên, chỉ có mỗi tôi là kẻ ngu ngốc.
Vũ Uy thở dài một tiếng, bất lực ngửa hẳn người ra sau, đưa bàn tay lấp đi vầng mắt trũng sâu.
_ Ngài…
_ Trung, tôi đã nói rằng sau ngày hôm qua tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống của cô ấy.
Đình Trung chưa hiểu Vũ Uy muốn gì, cư nhiên chủ động nói ra tâm tư với anh, nên vẫn cứ giữ im lặng chờ đợi.
_ Hình như tôi đã lầm. Sau khi nếm trải những giây phút bên cô ấy, tôi vốn dĩ không thể để mất cô ấy.
Đình Trung tuy không nói gì nhưng tay lái đã bị lệch đi vài phần.
_ Cậu biết không? Tình yêu là một thứ đầy cám dỗ. Mới vài phút trước, tôi đứng trước cô ấy, quyết tâm từ biệt. Chỉ vài phút sau, hơi ấm, hơi thở, hương thơm trên người cô ấy, đôi mắt lẫn nụ cười, tất cả, đang hành hạ tôi. Chúng đang hành hạ tôi.
Vẫn ở tư thế bất lực như thế, Vũ Uy chậm rãi nói. Những lời thổ lộ này khiến Đình Trung cả kinh, trước nay chuyện này chưa hề xảy ra.
_ Ngài dự định thế nào? Ngài chẳng phải sắp kết hôn với cô Thục Quyên ư? Thiệp mời cũng đã gửi đi hết rồi.
Cuối cùng anh cũng phải mạn phép vượt quá phận sự mà nhắc nhở ông chủ của mình. Trong lòng vẫn đầy bối rối, người đàn ông này hành xử chưa từng cảm tính như vậy.
_ Tôi sẽ đánh cược vào tình cảm của cô ấy, vào tình cảm của tôi, vào số phận. Dù thế giới này có phải hứng chịu tổn thương, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy khóc thêm lần nữa.
Vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng của anh, con người cứng rắn tựa sắt đá, rốt cuộc cũng đã rơi vào bể tình. Quả là nó không chừa một ai.
_ Tại sao ngài lại nói với tôi?
Vũ Uy vuốt nhẹ gương mặt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tấm gương nhỏ phía trước. Thần thái trong đôi mắt tựa thạch anh lấy lại vẻ sắc bén.
_ Cô ấy là của tôi. Cậu tốt nhất nên từ bỏ tình cảm với cô ấy đi.
Đình Trung kinh ngạc. Sống lưng hơi lành lạnh. Cái này… cái này… Ngài ấy không phải đang đánh dấu chủ quyền lãnh thổ đấy chứ !? Vờn bắt nãy giờ, cuối cùng là một đòn giáng trực diện không chừa đường lui cho đối thủ. Quả là lợi hại. Đình Trung anh bội phục.
Boss của tôi, tình yêu của ngài đủ nhấn chìm thế giới, còn sợ bị người khác cướp mất? Lo xa quá rồi.
_ Ngài yên tâm, tôi quả tình vẫn yêu công việc, vẫn còn muốn sống yên bình.
*
Nghĩ lại, Đình Trung anh không khỏi bật cười. Tình nguyện đi theo hỗ trợ Vũ Uy bao nhiêu năm trời, chính là hoàn toàn vì ngưỡng mộ. Nay anh lại càng ngưỡng mộ người đàn ông đó hơn. Anh tin tưởng, nếu là Vũ Uy, Tuệ Anh sẽ được hạnh phúc.
Có điều, ngài ấy sẽ làm thế nào với Đỗ Thục Quyên và gia đình cô ấy? Sẽ ăn nói thế nào với báo chí và dư luận? Trên hết, sẽ phải đối phó thế nào với chính gia tộc của mình?
Toàn những vấn đề bức bách và nan giải. Đình Trung thở dài, đặt tách cà phê vào khay rồi bưng tới phòng tổng giám đốc.
Đúng lúc đó, Thục Quyên đi tới. Đình Trung hơi nghiêng đầu chào hỏi.
_ Buổi sáng tốt lành, tiểu thư. Tổng giám đốc đang ở trong phòng.
Thục Quyên gật đầu đáp lại, mỉm cười nói.
_ Để tôi mang cà phê vào cho anh ấy.
_ Vậy phiền cô.
Đình Trung đưa khay đựng tách cà phê cho Thục Quyên rồi quay trở về với công việc của mình. Thục Quyên tiến đến trước cửa phòng làm việc của Vũ Uy, định giơ tay gõ cửa, nhưng lại nghĩ muốn gây bất ngờ cho anh nên thôi. Cô rón rén vặn nắm cửa tiến vào trong, nhìn thấy ngay anh đang đứng ở kia.
Hình ảnh trước mắt khiến Thục Quyên ngây ngẩn, cứ đứng chôn chân một chỗ mà quên mất phải lên tiếng.
Thân hình người con trai cao lớn như đại thụ, dáng lưng thẳng tắp ngay ngắn, bờ vai dài rộng cân đối toát lên vẻ nam tính, khỏe khoắn và vững chãi. Vũ Uy tay đút túi quần, đứng suy tư trước tấm kính rộng lớn bao quát cả mặt đất và bầu trời. Ánh nắng thanh sạch của buổi sớm xuyên qua lớp kính rót xuống người anh, làm nổi bật từng khối cơ thể mạnh mẽ trong chiếc áo sơ mi màu đen lịch lãm. Chẳng khác gì từ trong tranh bước ra.
Từ trong tranh bước ra?
Thục Quyên sững sờ, hình ảnh nối tiếp trong đầu khiến cô mất bình tĩnh, bất cẩn đánh rơi chiếc khay. Âm thanh chói tai vang lên, Vũ Uy giật mình quay lại, thấy Thục Quyên đứng đằng sau mình từ bao giờ, ngạc nhiên tiến lại gần.
_ Quyên? Em đến lúc nào vậy?
Thục Quyên lúng túng cúi người thu nhặt mảnh vỡ trên sàn nhà, cố gắng nói với giọng bình thường, nhưng chẳng thể nào giấu được sự run rẩy trong cuống họng.
_ Em… mới đến. Xin lỗi, em vụng về quá.
Anh cầm tay cô ngăn lại, đồng thời lấy mảnh sứ trong tay cô bỏ xuống, kéo cô đứng lên.
_ Không sao, để anh gọi người đến dọn. Cẩn thận kẻo bị thương.
Vẫn là cử chỉ ân cần đầy quan tâm của ngày nào, nhưng giờ đây sao khiến lòng cô buồn đến thế. Cô bất ngờ rụt tay lại.
_ Em chợt nhớ ra phải đến thăm ba. Em đi đây.
Rồi cô xoay người chạy đi một mạch, để lại Vũ Uy không khỏi bất ngờ phía sau. Có điều, Thục Quyên không đến bệnh viện mà đến biệt thự của anh. Cô nhanh chóng mở cửa lao tới phòng làm việc, đứng trước chiếc bàn anh thường ngồi, cô ngập ngừng mở ngăn kéo.
Bức tranh vẫn còn đó, cô cầm lên xem, ánh mắt dao động dữ dội.
Đây chính là Uy. Là dáng lưng của anh.
Tờ giấy trong tay cô rung lên không ngừng.
Anh ấy không phải đơn phương cô ấy. Tình cảm của họ là song phương.
Sợ hãi. Cảm giác của cô ngay thời điểm này chính là sợ hãi. Không, còn trên cả sợ hãi. Là bấn loạn.
Bần thần một lúc lâu, Thục Quyên cố gắng bình ổn cảm xúc. Đôi tay không tự chủ mà run rẩy, khó khăn lắm mới lấy được điện thoại ra khỏi chiếc xắc nhỏ, ngón tay cái chuyển động chậm chạp trên bàn phím, sau đó cô đặt bên tai chờ đợi.
_ Tuệ, là mình đây. Tối nay mình có thể gặp cậu một chút được không?
oOo
Trong ngôi nhà nhỏ thoảng hương hoa giọt tuyết, Tuệ Anh ngồi thu mình trên ghế sofa, chờ đợi. Khi tiếng chuông cửa vang lên, cô nhanh chóng đứng dậy ra mở cổng, trông thấy Thục Quyên đứng ở đó, sắc mặt dường như không tốt lắm.
Cô dẫn bạn vào nhà, pha cho Thục Quyên một ly trà dâu nóng rồi ngồi xuống bên cạnh.
_ Cậu có chỗ nào không khỏe à? Sao sắc mặt xấu vậy?
_ …
_ Quyên?
_ …
_ Cậu sao thế? Đã có chuyện gì?
Sự im lặng bất thường của Thục Quyên khiến cô bất an, gặng hỏi một lúc mà cô ấy dường như không có phản ứng. Tuệ Anh chỉ đành im lặng chờ đợi. Cuối cùng, Thục Quyên chậm rãi mở chiếc xắc tay, lấy từ trong đó ra một tờ giấy gấp đôi đưa cho cô, nét mặt trở nên vô cùng nặng nhọc.
_ Mình đến trả cái này cho cậu.
Tuệ Anh nhận lấy tờ giấy, mở ra xem. Lập tức đáy mắt có chút chấn động.
_ Quyên… cái này…
_ Có thể cho mình biết, người trong tranh là ai không?
Từ lúc đến đây, Thục Quyên vẫn luôn né tránh nhìn vào cô. Lúc này, giọng nói của cô ấy đầy xúc động, kìm nén được đến bây giờ có lẽ là quá sức với cô ấy rồi. Tuệ Anh hiểu rằng chẳng thể giấu giếm được nữa, ánh mắt trầm xuống, buồn bã nói.
_ Mình xin lỗi.
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, Thục Quyên gục mặt vào lòng bàn tay, nức nở.
_ Vậy là đúng rồi. Mình không còn cơ hội nữa rồi..
_ Cậu đừng lo lắng, mình sẽ không nói cho anh ấy biết đâu.
Thục Quyên ngẩng lên, ngơ ngác nhìn vào gương mặt ảo não của Tuệ Anh.
_ Tại sao?
_ Có lẽ là có duyên không phận. – Cô đưa tay lau nước mắt trên gương mặt của bạn, cười buồn. – Hơn nữa, mình sắp rời khỏi đây rồi.
_ Rời khỏi đây? Cậu đi đâu? – Thục Quyên hoàn toàn không giấu được kinh ngạc, hỏi dồn.
_ Mình sẽ chuyển sang Mỹ sống.
_ Cậu… ở hẳn bên đó?
Tuệ Anh gật nhẹ. Một phút qua đi, Thục Quyên mới nắm lấy bàn tay đặt trên đùi của Tuệ Anh, nước mắt lưng tròng.
_ Là vì mình? Có phải vì mình không?
_ Là do ba mình sắp xếp. Ông nói hiện tại ở đây mình không được an toàn. - Cô mỉm cười trấn an Thục Quyên. – Chỉ là đề phòng thôi.
_ Nhưng…
_ Cậu biết không? – Tuệ Anh nhìn xuống đôi bàn tay của hai người, đặt tay mình lên tay Quyên, siết nhẹ. – Cậu là người bạn duy nhất của mình. Là một trong những người quan trọng nhất. Mình sẽ rất nhớ cậu.
Những năm tháng xa xưa ùa về mang theo một tình bạn vô tư, sáng ngời. Ngày đó, cô chìm trong u uất, xa lánh tất cả mọi người, như một con nhím đầy gai. Thái độ lạnh nhạt và dửng dưng khiến không ai muốn lại gần cô. Trừ một người. Đó là Quyên. Có lẽ chẳng mấy ai biết được trong vẻ ngoài yểu điệu nữ tính kia là một tính cách kiên trì bền bỉ, thậm chí là cố chấp. Dù cô có xù lông đến mức nào, mấy độ còn làm Quyên tổn thương và bật khóc, nhưng sau cùng cô ấy vẫn mỉm cười với cô, chạy tới bên cô. Rốt cuộc, vẫn không có cách nào khác ngoài tiếp nhận tình cảm và nụ cười tỏa nắng ấy.
Có thể nói, Thục Quyên là người đầu tiên khiến cô mở lòng. Cho cô biết trên đời có một loại tình cảm cao quý đẹp đẽ tương đương với tình thân ruột thịt. Tình bạn.
Thục Quyên bất ngờ ôm chầm lấy cô, đôi vai run lên òa khóc.
_ Cậu cũng vậy. Tuệ, cậu là người bạn quan trọng nhất của mình.
_ Đừng khóc nữa, cậu làm mình khóc theo bây giờ.
Nói vậy nhưng sống mũi Tuệ Anh đã cay xè, hai hốc mắt dần nóng hổi, nước mắt cứ thế tuôn rơi vòng quanh. Cô vòng tay ôm Thục Quyên, không kìm được cảm xúc, khóc thành tiếng. Hai người cứ thế ôm lấy nhau, tiếng nức nở bồi hồi đan xen, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đôi vai của một người bạn chân chính thực sự rất vững vàng, đủ bao la để ôm trọn nỗi buồn lớn nhỏ của thế gian.
Lúc tiễn Thục Quyên ra cửa, mắt hai người vẫn còn sưng mọng.
_ Vậy.. bao giờ cậu đi? – Thục Quyên buồn rầu hỏi.
_ Đêm nay mình đi rồi. – Tuệ Anh nét mặt cũng chất đầy ưu tư, trả lời.
_ Gấp… gấp vậy sao? – Thục Quyên kinh ngạc. – Nếu hôm nay mình không hẹn gặp cậu, cậu cứ thế mà đi không lời từ biệt?
_ Đáng lẽ là vậy. Vì chuyến đi này cần phải bí mật để đảm bảo sẽ không gặp rắc rối. Mình đã định sẽ xin lỗi cậu và mọi người sau. Nhưng giờ cậu biết rồi, nhớ đừng nói với ai nhé.
Tuệ Anh trông gương mặt rầu rĩ của cô bạn thân, lòng cũng khắc khoải theo, nhưng chẳng còn cách khác. Bỗng Thục Quyên nhìn thẳng vào mắt Tuệ Anh, ánh mắt đó khiến cô bối rối. Từ khi nào cô ấy có ánh nhìn mạnh mẽ và khảng khái như thế ?
_ Cậu không hối hận chứ ?
_ Hối hận ? Chuyện gì ?
_ Hối hận vì đã từ bỏ anh ấy.
Câu nói thẳng thắn và trực diện xoáy vào lòng Tuệ Anh, nhức nhối và chua cay. Cô không trả lời, chỉ cụp hàng mi né tránh.
_ Có thể cho mình biết, cậu yêu anh ấy bắt đầu từ khi nào ? – Thục Quyên không gượng ép thêm nữa, lại đột ngột chuyển sang câu hỏi khác.
_ Quyên, chuyện này... đâu quan trọng.
Lần đầu tiên cô cảm thấy Thục Quyên nghiêm túc gần như nghiêm nghị đến vậy, biểu hiện đó khiến cô vô cùng ngượng ngập và khó hiểu.
_ Nếu coi mình là bạn, hãy trả lời thành thật với mình.
Tuệ Anh nhìn sâu vào đôi mắt bồ câu long lanh, thường ngày vô tư hồn nhiên, nay lại có phần từng trải. Giọng nói của cô ấy cũng trở nên cứng cỏi hơn, không còn âm điệu dè dặt yếu đuối lúc trước.
_ Là... hơn năm năm trước.
Cô thành thật thú nhận. Sau đó khẽ quan sát phản ứng của Thục Quyên, gương mặt của cô ấy đã cứng đờ như hóa đá, có thể thấy trạng thái hết sức kinh ngạc. Tuệ Anh bỗng cảm thấy không ổn, định lên tiếng đính chính, nhưng ngay lập tức đã bị cái ôm bất ngờ làm cứng họng.
_ Mấy giờ cậu bay ?
_ Hả ? À.. 2h sáng mai. – Tuệ Anh vô thức trả lời, theo phản xạ cũng vòng tay ôm lấy chiếc lưng nhỏ nhắn của bạn.
_ Cậu... là đồ ngốc.
Âm sắc trong giọng nói của Quyên run lên nhè nhẹ, nghẹn ngào. Rồi chẳng nói chẳng rằng, cô buông Tuệ Anh vội vã chạy một mạch.
Tuệ Anh đứng ngẩn người nhìn bóng dáng xinh đẹp xa dần, mỉm cười thì thầm.
_ Quyên, sống thật tốt nhé.
Từng đợt gió muộn thốc qua người cô, tóc xõa tung bay, quất vào da mặt, lạnh buốt. Cô ôm mình ngước mắt lên bầu trời tối tăm, tìm kiếm một vài ngôi sao hiếm hoi.
« Uy, anh cũng sống thật tốt nhé. »
oOo
Buổi tối đầu đông chớm lạnh không làm thay đổi nhịp sống thường nhật nơi thành phố chật chội. Xe cô vẫn lưu thông hối hả trên đường, ánh đèn rực rỡ nổi bật trong nền trời đen thẫm, tạo nên bức tranh đô thị hiện đại sống động.
Vẻ đẹp về đêm ấy có lẽ đã quá quen thuộc với người dân thành phố, họ dường như đã lãng quên nó, bận rộn với những trăn trở đắn đo của cuộc sống bộn bề. Thục Quyên cũng vậy, cô ngồi trong xe taxi liên tục gọi điện, có điều vẻ mặt khẩn trương bất lực cho thấy người ở đầu dây bên kia không cách nào liên lạc.
Xe dừng trước nhà Vũ Uy, căn nhà tối thui, đèn đóm chưa bật. Cô nhăn mặt khổ sở đoán chắc anh lại làm khuya, vội vã leo lên xe chạy tới công ty. Hối hả đến nơi thì căn phòng làm việc trống huơ trống hoác, cô thở dài đánh thượt, nhìn đồng hồ.
Còn 4 tiếng nữa. Làm sao đây ?
Nhanh chóng đi ra ngoài, bắt gặp Đình Trung từ xa đang gấp gáp đi tới cầu thang máy, cô mừng như bắt được vàng, hét lớn.
_ Đình Trung ! Chờ tôi !
Đình Trung bị giọng nói vừa thanh vừa vang làm cho giật bắn, xoay người lại nhìn. Nhận ra Thục Quyên đang chạy như bay đến thì bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
_ Tiểu thư, muộn thế này rồi cô còn làm gì ở đây ?
_ Uy... Uy... ở đâu.. mau nói tôi biết.. có chuyện... gấp.. – Vì chạy quá nhanh nên khi đến nơi cô thở không ra hơi, mặt mũi đỏ gay.
_ Ngài ấy đang tiếp một đối tác làm ăn ở ngoại ô thành phố. Tôi về đây lấy thêm tài liệu. Có chuyện gì gấp vậy ?
_ Hả ? Ngoại ô ? Cách đây bao xa ? – Thục Quyên dường như rất kích động, không kiểm soát được âm lượng phát ra từ cổ họng.
Đình Trung khá bất ngờ, vốn trước nay vị tiểu thư này luôn đạt chuẩn mực « đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên » của người con gái truyền thống, nay lại gấp gáp đến mức ăn to nói lớn như vậy, có lẽ quả thực có việc rất quan trọng.
_ Đi xe mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ.
_ Mau ! Đưa tôi đến đó mau ! Kẻo không kịp mất !
Thục Quyên lập tức kéo tay Đình Trung hùng hổ lôi đi, không còn để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của chàng trai phía sau.
_ Tiểu... tiểu thư, cô đi từ từ thôi.
Từ ô cửa sổ trên một tòa nhà cao tầng, văng vẳng tiếng nhạc du dương phát ra từ radio.
Tuệ Anh đến công ty từ rất sớm, mỗi khi lòng đầy phiền muộn, cô hay có thói quen trầm ngâm bên cửa sổ, thả hồn vào những bản nhạc, thả ánh nhìn bất định vào hư không. Những khi đó, không thể thiếu một thứ - cà phê đắng. Một cơn gió mang hơi thở mùa đông ùa tới, những ngón tay thanh mảnh khẽ run lên, làm chất lỏng đen quạch đựng trong tách cà phê sóng sánh, rõ ràng nguội ngắt từ lâu. Tuệ Anh co người. Khí lạnh như mũi kim chích vào da thịt, tê buốt.
Và, cô nhớ cảm giác ấm áp trong vòng tay anh.
Mùa đông đến rồi, con người ta sẽ ao ước những chiếc ôm hơn bao giờ hết, cần hơi ấm của đối phương hơn bao giờ hết. Cũng là, cô đơn hơn bao giờ hết.
Có lẽ, mùa đông sẽ đồng hành cùng cô trên đoạn đường còn lại.
Bất chợt, cơn mưa phùn tìm đến ngoài kia, giăng trắng xóa cả một không gian. Trước mắt Tuệ Anh, cảnh vật mờ đi, bạc thếch. Bên cạnh, radio phát một bài ca giai điệu liu diu, trầm lắng, lay động đáy lòng. Có chút ảm đạm, có chút buồn hiu hắt len lỏi.
« Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi cuối thu, đông về, hè sang vội vàng quá..
Mưa từng đêm vắng, mưa ơi cứ rơi phố xa, anh đi tìm yêu đương chiều qua..
Ai vội vàng đi ngang lòng người mang theo bao yêu đương thoáng qua như là cơn mưa rào.. »
Tuệ Anh ngoảnh nhìn chiếc radio, đôi mắt ngưng đọng một nỗi niềm.
« Ngày nắng về trên lối xưa, phố yêu anh chờ
Chuyện tình yêu ngỡ như không cách xa bao giờ
Ngày gió tàn theo nỗi thương nhớ
Mưa rơi cứ rơi hoài cho lòng ai buồn
Chợt xa cách xa mây ngàn.. »
Cô bước đền gần radio, vặn volume lên một chút. Rồi quay về đứng ở vị trí cũ, ôm mình tựa vào khung cửa, lắng nghe.
« Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi phố xa như là, làn mây chầm chậm quá..
Mưa buồn mong ngóng, mưa rơi bóng em chớm thu, tiếng em cười mong manh vậy thôi..
Ai vội vàng đi ngang lòng người mang theo bao yêu đương thoáng qua như là cơn mưa rào.. »
Hà hơi vào tấm kính trên ô cửa tạo thành lớp sương mờ, cô dùng đầu ngón tay viết lên một chữ.
« Lạnh ! »
Rồi nhìn nó dần biến mất. Quả thật là rất lạnh.
« Anh lang thang với những ký ức của ngày hôm qua
Để nước cuốn hết từng chiều yêu đương với ai
Nhớ lắm nhớ ánh mắt với những tháng tháng chờ mong em
Rồi tiếc nuối hết từng ngày trôi qua vấn vương
Người đã đến đâu mà sao vội trách người đi… »
Những nốt nhạc cuối cùng đi qua, lúc này, sống mũi Tuệ Anh đã cay cay. Giai điệu và lời bài hát ấy cứ quẩn quanh tâm trí, từng chút, từng chút một gợi nhớ về ký ức những ngày mưa rơi. Anh ở đó, ánh mắt và vòng tay nồng nàn. Yêu thương ở đó...
Từ sau cái hôm anh ở bên cô, những tưởng đã mãn nguyện, không nghĩ con người vốn tham lam chẳng bao giờ tự thỏa mãn. Ngược lại, càng trăn trở, càng khao khát, càng nhung nhớ.
Nhớ - chính là sự dày vò không dứt.
Cô bây giờ chính là, ngậm ngùi và tiếc nuối.
Phải làm sao đây ?
Bỗng điện thoại di động đổ chuông, kéo cô ra khỏi dòng cảm xúc hỗn độn. Cô nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, lập tức bắt máy.
_ Con nghe đây ba.
_ Tuệ, con khỏe không ? Có đi đến bệnh viện kiểm tra lại chưa ?
_ Nghỉ một thời gian mà công việc dồn lại nhiều quá nên con chưa có thời gian tái khám. Nhưng con không sao đâu, ba đừng lo.
Đầu dây bên kia, Phạm Tùng thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
_ Con cứ vậy, ba không lo sao được.
_ Con xin lỗi. – Tuệ Anh áy náy nói. – Cuối tuần này con sẽ đi, con hứa.
_ Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe là được rồi. À, ba còn có chuyện này muốn bàn với con... – Giọng ông dần trầm xuống.
_ Chuyện gì vậy ba ?
_ Con... có thể rời khỏi Việt Nam một thời gian được không ?
_ Không ! Con không muốn ! – Tuệ Anh giật mình, theo phản xạ mà bật thốt.
_ Tại sao vậy ? – Phạm Tùng hơi bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ của cô con gái, kiên nhẫn hỏi.
Tại sao ư ? Bàn tay từ lúc nào đã bóp chặt nơi ngực trái, cô nhíu mày khổ sở không nói nên câu.
_ Tuệ à, nghe ba nói. Hiện tại, con ở đây không an toàn. Ba đã bàn với Đăng thu xếp ổn thỏa công việc và cuộc sống cho con ở Mỹ. Ở nơi đất khách, Trần Thái Sơn sẽ không dám làm càn, hơn nữa, Đăng cũng đồng ý sẽ trở về Mỹ cùng với con. Trụ sở chính của LNE ở đó rất lớn mạnh, an ninh cũng vững vàng. Ba có thể yên tâm đối phó với hắn. Nghe lời ba đi, có được không?
Chưa bao giờ cô thấy giọng nói của ông đầy lo lắng như vậy, mặc dù sắc giọng vẫn trầm ổn. Có lẽ, Trần Thái Sơn đã bắt đầu gây khó khăn cho ông.
_ Có thể cho con suy nghĩ một chút?
Lại một tiếng thở dài cất lên, ông chậm rãi nói.
_ Được, con cứ suy nghĩ kỹ đi.
Sau khi ngắt máy, Tuệ Anh mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế, gục mặt trên mặt bàn lạnh lẽo, cảm giác cơ thể không còn chút sinh khí. Nghĩ đến việc rời khỏi đây, rời xa anh và khoảng cách địa lý trùng điệp, con tim cô vốn đã yếu ớt nay càng không ngừng run rẩy.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên khiến cô bừng tỉnh, trấn an tinh thần, ngồi lại ở tư thế ngay ngắn, cô cố gắng nói một cách bình thường nhất có thể.
_ Mời vào!
Linh Đan từ sau cánh cửa bước vào, vẫn bộ dạng linh hoạt, tung tăng chạy đến trước bàn làm việc của cô. Tuệ Anh lắc đầu bất đắc dĩ, cô bé này lúc nào cũng như con chim non, không đi đứng bình thường được. Tuy vậy lại toát lên nét vô tư đáng yêu, chẳng ai nỡ trách phạt.
_ Chị, đây là công văn, đây là bản hợp đồng, đây là hồ sơ dự án… - Linh Đan liến thoắng, vừa nói vừa tuần tự đặt trước mặt Tuệ Anh hàng sấp tài liệu. – Còn đây là…
Cuối cùng, trên tay Linh Đan cầm một tấm thiệp. Mắt dán vào dòng chữ in nổi trên đó, từ đôi môi xinh xắn thoát ra những tiếng rõ ràng, rành mạch.
_ Kính mời đến dự buổi lễ kết hôn của Vũ Uy – Đỗ Thục Quyên, vào lúc… tại…
Lỗ tai Tuệ Anh trở nên lùng bùng, những câu sau hoàn toàn không nghe thấy được thêm nữa. Đến khi Linh Đan đi khỏi, cô cầm tấm thiệp lên, đôi tay dường như không thể kiểm soát, run bần bật. Những hàng chữ uốn lượn đan vào nhau, tên của người con trai lẫn người con gái đan vào nhau, tạo thành một thể thống nhất, đẹp đẽ vô cùng.
Một hai giọt nước bất ngờ rơi trên tấm thiệp hỷ duyên màu đỏ thẫm trang trọng, thiết kế cầu kỳ. Chúng loang lổ trên phần tên in nổi của cô dâu và chú rể, chỉ một vài giây sau nhăn nhúm lại thành những vệt sẫm màu đau thương. Rồi lại thêm một hai giọt nữa, một hai giọt nữa…
Tuệ Anh giơ tay hứng từng hàng nước mắt, ngỡ ngàng. Chúng rơi như mưa trong lòng bàn tay cô, qua kẽ tay nhỏ giọt tí tách trên tấm thiệp, tan ra, khiến bề mặt giấy ướt sũng. Thoáng chốc đã thấm nhuần một mảng buồn chơi vơi.
Cô đã sai rồi.
Cô đã sai khi cho rằng bản thân có thể chịu đựng nỗi đau này.
oOo
Tại tổng công ty Hoàn Vũ, Đình Trung đứng bên chiếc máy pha cà phê, tay cầm chiếc thìa nhỏ ngoáy tan hỗn hợp chất lỏng trong tách sứ theo những nhịp xoay chầm chậm. Còn gương mặt thoáng vẻ trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thật khó để giải thích những chuyện đã xảy ra, nhưng anh hoàn toàn nhận thấy được sự thay đổi khác thưởng ở vị tổng giám đốc của anh sau khi trở về từ chuyến công tác Đà Lạt. Có một sự biến chuyển rất lớn trong tâm tư của Vũ Uy, dẫn tới loạt sự kiện khó hiểu. Đầu tiên là quyết định kết hôn đột ngột, thứ hai là tình cảm của ngài ấy đối với Tuệ Anh. Đó là sự quan tâm không hề đơn giản. Vào một ngày nọ, anh đã định nghĩa được sự không đơn giản ấy.
Sáng hôm ấy, Vũ Uy gọi anh tới đón gần khu nhà của Tuệ Anh. Nếu anh nhớ không nhầm, bộ trang phục trên người của ngài ấy chính là bộ đồ của ngày hôm qua. Anh thật sự rất bất ngờ, đi theo Vũ Uy lâu như vậy, lần đầu tiên anh thấy người đàn ông này qua đêm tại một nơi khác ngoài công ty và nhà mình. Lập tức trong đầu lóe lên một suy nghĩ, và suy nghĩ đó gây cho anh cảm giác khó chịu, có phần bức bối, tưng tức nơi lồng ngực. Có điều, là một cấp dưới thân tín, anh không được phép xen vào chuyện riêng của ông chủ. Hơn nữa, anh cũng không có tư cách xen vào.
Anh im lặng lái xe, chốc chốc không kìm được liếc mắt qua gương chiếu hậu, bắt gặp đôi mắt hổ phách của Vũ Uy lộ vẻ mệt mỏi lẫn âu sầu.
_ Cậu cũng có tình cảm với cô ấy, phải không?
Giọng nói của Vũ Uy bất ngờ vang lên làm anh giật mình một chút, nhưng câu hỏi kia mới thực sự khiến anh ngỡ ngàng, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ đành giữ im lặng.
_ Quả nhiên, chỉ có mỗi tôi là kẻ ngu ngốc.
Vũ Uy thở dài một tiếng, bất lực ngửa hẳn người ra sau, đưa bàn tay lấp đi vầng mắt trũng sâu.
_ Ngài…
_ Trung, tôi đã nói rằng sau ngày hôm qua tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống của cô ấy.
Đình Trung chưa hiểu Vũ Uy muốn gì, cư nhiên chủ động nói ra tâm tư với anh, nên vẫn cứ giữ im lặng chờ đợi.
_ Hình như tôi đã lầm. Sau khi nếm trải những giây phút bên cô ấy, tôi vốn dĩ không thể để mất cô ấy.
Đình Trung tuy không nói gì nhưng tay lái đã bị lệch đi vài phần.
_ Cậu biết không? Tình yêu là một thứ đầy cám dỗ. Mới vài phút trước, tôi đứng trước cô ấy, quyết tâm từ biệt. Chỉ vài phút sau, hơi ấm, hơi thở, hương thơm trên người cô ấy, đôi mắt lẫn nụ cười, tất cả, đang hành hạ tôi. Chúng đang hành hạ tôi.
Vẫn ở tư thế bất lực như thế, Vũ Uy chậm rãi nói. Những lời thổ lộ này khiến Đình Trung cả kinh, trước nay chuyện này chưa hề xảy ra.
_ Ngài dự định thế nào? Ngài chẳng phải sắp kết hôn với cô Thục Quyên ư? Thiệp mời cũng đã gửi đi hết rồi.
Cuối cùng anh cũng phải mạn phép vượt quá phận sự mà nhắc nhở ông chủ của mình. Trong lòng vẫn đầy bối rối, người đàn ông này hành xử chưa từng cảm tính như vậy.
_ Tôi sẽ đánh cược vào tình cảm của cô ấy, vào tình cảm của tôi, vào số phận. Dù thế giới này có phải hứng chịu tổn thương, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy khóc thêm lần nữa.
Vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng của anh, con người cứng rắn tựa sắt đá, rốt cuộc cũng đã rơi vào bể tình. Quả là nó không chừa một ai.
_ Tại sao ngài lại nói với tôi?
Vũ Uy vuốt nhẹ gương mặt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tấm gương nhỏ phía trước. Thần thái trong đôi mắt tựa thạch anh lấy lại vẻ sắc bén.
_ Cô ấy là của tôi. Cậu tốt nhất nên từ bỏ tình cảm với cô ấy đi.
Đình Trung kinh ngạc. Sống lưng hơi lành lạnh. Cái này… cái này… Ngài ấy không phải đang đánh dấu chủ quyền lãnh thổ đấy chứ !? Vờn bắt nãy giờ, cuối cùng là một đòn giáng trực diện không chừa đường lui cho đối thủ. Quả là lợi hại. Đình Trung anh bội phục.
Boss của tôi, tình yêu của ngài đủ nhấn chìm thế giới, còn sợ bị người khác cướp mất? Lo xa quá rồi.
_ Ngài yên tâm, tôi quả tình vẫn yêu công việc, vẫn còn muốn sống yên bình.
*
Nghĩ lại, Đình Trung anh không khỏi bật cười. Tình nguyện đi theo hỗ trợ Vũ Uy bao nhiêu năm trời, chính là hoàn toàn vì ngưỡng mộ. Nay anh lại càng ngưỡng mộ người đàn ông đó hơn. Anh tin tưởng, nếu là Vũ Uy, Tuệ Anh sẽ được hạnh phúc.
Có điều, ngài ấy sẽ làm thế nào với Đỗ Thục Quyên và gia đình cô ấy? Sẽ ăn nói thế nào với báo chí và dư luận? Trên hết, sẽ phải đối phó thế nào với chính gia tộc của mình?
Toàn những vấn đề bức bách và nan giải. Đình Trung thở dài, đặt tách cà phê vào khay rồi bưng tới phòng tổng giám đốc.
Đúng lúc đó, Thục Quyên đi tới. Đình Trung hơi nghiêng đầu chào hỏi.
_ Buổi sáng tốt lành, tiểu thư. Tổng giám đốc đang ở trong phòng.
Thục Quyên gật đầu đáp lại, mỉm cười nói.
_ Để tôi mang cà phê vào cho anh ấy.
_ Vậy phiền cô.
Đình Trung đưa khay đựng tách cà phê cho Thục Quyên rồi quay trở về với công việc của mình. Thục Quyên tiến đến trước cửa phòng làm việc của Vũ Uy, định giơ tay gõ cửa, nhưng lại nghĩ muốn gây bất ngờ cho anh nên thôi. Cô rón rén vặn nắm cửa tiến vào trong, nhìn thấy ngay anh đang đứng ở kia.
Hình ảnh trước mắt khiến Thục Quyên ngây ngẩn, cứ đứng chôn chân một chỗ mà quên mất phải lên tiếng.
Thân hình người con trai cao lớn như đại thụ, dáng lưng thẳng tắp ngay ngắn, bờ vai dài rộng cân đối toát lên vẻ nam tính, khỏe khoắn và vững chãi. Vũ Uy tay đút túi quần, đứng suy tư trước tấm kính rộng lớn bao quát cả mặt đất và bầu trời. Ánh nắng thanh sạch của buổi sớm xuyên qua lớp kính rót xuống người anh, làm nổi bật từng khối cơ thể mạnh mẽ trong chiếc áo sơ mi màu đen lịch lãm. Chẳng khác gì từ trong tranh bước ra.
Từ trong tranh bước ra?
Thục Quyên sững sờ, hình ảnh nối tiếp trong đầu khiến cô mất bình tĩnh, bất cẩn đánh rơi chiếc khay. Âm thanh chói tai vang lên, Vũ Uy giật mình quay lại, thấy Thục Quyên đứng đằng sau mình từ bao giờ, ngạc nhiên tiến lại gần.
_ Quyên? Em đến lúc nào vậy?
Thục Quyên lúng túng cúi người thu nhặt mảnh vỡ trên sàn nhà, cố gắng nói với giọng bình thường, nhưng chẳng thể nào giấu được sự run rẩy trong cuống họng.
_ Em… mới đến. Xin lỗi, em vụng về quá.
Anh cầm tay cô ngăn lại, đồng thời lấy mảnh sứ trong tay cô bỏ xuống, kéo cô đứng lên.
_ Không sao, để anh gọi người đến dọn. Cẩn thận kẻo bị thương.
Vẫn là cử chỉ ân cần đầy quan tâm của ngày nào, nhưng giờ đây sao khiến lòng cô buồn đến thế. Cô bất ngờ rụt tay lại.
_ Em chợt nhớ ra phải đến thăm ba. Em đi đây.
Rồi cô xoay người chạy đi một mạch, để lại Vũ Uy không khỏi bất ngờ phía sau. Có điều, Thục Quyên không đến bệnh viện mà đến biệt thự của anh. Cô nhanh chóng mở cửa lao tới phòng làm việc, đứng trước chiếc bàn anh thường ngồi, cô ngập ngừng mở ngăn kéo.
Bức tranh vẫn còn đó, cô cầm lên xem, ánh mắt dao động dữ dội.
Đây chính là Uy. Là dáng lưng của anh.
Tờ giấy trong tay cô rung lên không ngừng.
Anh ấy không phải đơn phương cô ấy. Tình cảm của họ là song phương.
Sợ hãi. Cảm giác của cô ngay thời điểm này chính là sợ hãi. Không, còn trên cả sợ hãi. Là bấn loạn.
Bần thần một lúc lâu, Thục Quyên cố gắng bình ổn cảm xúc. Đôi tay không tự chủ mà run rẩy, khó khăn lắm mới lấy được điện thoại ra khỏi chiếc xắc nhỏ, ngón tay cái chuyển động chậm chạp trên bàn phím, sau đó cô đặt bên tai chờ đợi.
_ Tuệ, là mình đây. Tối nay mình có thể gặp cậu một chút được không?
oOo
Trong ngôi nhà nhỏ thoảng hương hoa giọt tuyết, Tuệ Anh ngồi thu mình trên ghế sofa, chờ đợi. Khi tiếng chuông cửa vang lên, cô nhanh chóng đứng dậy ra mở cổng, trông thấy Thục Quyên đứng ở đó, sắc mặt dường như không tốt lắm.
Cô dẫn bạn vào nhà, pha cho Thục Quyên một ly trà dâu nóng rồi ngồi xuống bên cạnh.
_ Cậu có chỗ nào không khỏe à? Sao sắc mặt xấu vậy?
_ …
_ Quyên?
_ …
_ Cậu sao thế? Đã có chuyện gì?
Sự im lặng bất thường của Thục Quyên khiến cô bất an, gặng hỏi một lúc mà cô ấy dường như không có phản ứng. Tuệ Anh chỉ đành im lặng chờ đợi. Cuối cùng, Thục Quyên chậm rãi mở chiếc xắc tay, lấy từ trong đó ra một tờ giấy gấp đôi đưa cho cô, nét mặt trở nên vô cùng nặng nhọc.
_ Mình đến trả cái này cho cậu.
Tuệ Anh nhận lấy tờ giấy, mở ra xem. Lập tức đáy mắt có chút chấn động.
_ Quyên… cái này…
_ Có thể cho mình biết, người trong tranh là ai không?
Từ lúc đến đây, Thục Quyên vẫn luôn né tránh nhìn vào cô. Lúc này, giọng nói của cô ấy đầy xúc động, kìm nén được đến bây giờ có lẽ là quá sức với cô ấy rồi. Tuệ Anh hiểu rằng chẳng thể giấu giếm được nữa, ánh mắt trầm xuống, buồn bã nói.
_ Mình xin lỗi.
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, Thục Quyên gục mặt vào lòng bàn tay, nức nở.
_ Vậy là đúng rồi. Mình không còn cơ hội nữa rồi..
_ Cậu đừng lo lắng, mình sẽ không nói cho anh ấy biết đâu.
Thục Quyên ngẩng lên, ngơ ngác nhìn vào gương mặt ảo não của Tuệ Anh.
_ Tại sao?
_ Có lẽ là có duyên không phận. – Cô đưa tay lau nước mắt trên gương mặt của bạn, cười buồn. – Hơn nữa, mình sắp rời khỏi đây rồi.
_ Rời khỏi đây? Cậu đi đâu? – Thục Quyên hoàn toàn không giấu được kinh ngạc, hỏi dồn.
_ Mình sẽ chuyển sang Mỹ sống.
_ Cậu… ở hẳn bên đó?
Tuệ Anh gật nhẹ. Một phút qua đi, Thục Quyên mới nắm lấy bàn tay đặt trên đùi của Tuệ Anh, nước mắt lưng tròng.
_ Là vì mình? Có phải vì mình không?
_ Là do ba mình sắp xếp. Ông nói hiện tại ở đây mình không được an toàn. - Cô mỉm cười trấn an Thục Quyên. – Chỉ là đề phòng thôi.
_ Nhưng…
_ Cậu biết không? – Tuệ Anh nhìn xuống đôi bàn tay của hai người, đặt tay mình lên tay Quyên, siết nhẹ. – Cậu là người bạn duy nhất của mình. Là một trong những người quan trọng nhất. Mình sẽ rất nhớ cậu.
Những năm tháng xa xưa ùa về mang theo một tình bạn vô tư, sáng ngời. Ngày đó, cô chìm trong u uất, xa lánh tất cả mọi người, như một con nhím đầy gai. Thái độ lạnh nhạt và dửng dưng khiến không ai muốn lại gần cô. Trừ một người. Đó là Quyên. Có lẽ chẳng mấy ai biết được trong vẻ ngoài yểu điệu nữ tính kia là một tính cách kiên trì bền bỉ, thậm chí là cố chấp. Dù cô có xù lông đến mức nào, mấy độ còn làm Quyên tổn thương và bật khóc, nhưng sau cùng cô ấy vẫn mỉm cười với cô, chạy tới bên cô. Rốt cuộc, vẫn không có cách nào khác ngoài tiếp nhận tình cảm và nụ cười tỏa nắng ấy.
Có thể nói, Thục Quyên là người đầu tiên khiến cô mở lòng. Cho cô biết trên đời có một loại tình cảm cao quý đẹp đẽ tương đương với tình thân ruột thịt. Tình bạn.
Thục Quyên bất ngờ ôm chầm lấy cô, đôi vai run lên òa khóc.
_ Cậu cũng vậy. Tuệ, cậu là người bạn quan trọng nhất của mình.
_ Đừng khóc nữa, cậu làm mình khóc theo bây giờ.
Nói vậy nhưng sống mũi Tuệ Anh đã cay xè, hai hốc mắt dần nóng hổi, nước mắt cứ thế tuôn rơi vòng quanh. Cô vòng tay ôm Thục Quyên, không kìm được cảm xúc, khóc thành tiếng. Hai người cứ thế ôm lấy nhau, tiếng nức nở bồi hồi đan xen, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đôi vai của một người bạn chân chính thực sự rất vững vàng, đủ bao la để ôm trọn nỗi buồn lớn nhỏ của thế gian.
Lúc tiễn Thục Quyên ra cửa, mắt hai người vẫn còn sưng mọng.
_ Vậy.. bao giờ cậu đi? – Thục Quyên buồn rầu hỏi.
_ Đêm nay mình đi rồi. – Tuệ Anh nét mặt cũng chất đầy ưu tư, trả lời.
_ Gấp… gấp vậy sao? – Thục Quyên kinh ngạc. – Nếu hôm nay mình không hẹn gặp cậu, cậu cứ thế mà đi không lời từ biệt?
_ Đáng lẽ là vậy. Vì chuyến đi này cần phải bí mật để đảm bảo sẽ không gặp rắc rối. Mình đã định sẽ xin lỗi cậu và mọi người sau. Nhưng giờ cậu biết rồi, nhớ đừng nói với ai nhé.
Tuệ Anh trông gương mặt rầu rĩ của cô bạn thân, lòng cũng khắc khoải theo, nhưng chẳng còn cách khác. Bỗng Thục Quyên nhìn thẳng vào mắt Tuệ Anh, ánh mắt đó khiến cô bối rối. Từ khi nào cô ấy có ánh nhìn mạnh mẽ và khảng khái như thế ?
_ Cậu không hối hận chứ ?
_ Hối hận ? Chuyện gì ?
_ Hối hận vì đã từ bỏ anh ấy.
Câu nói thẳng thắn và trực diện xoáy vào lòng Tuệ Anh, nhức nhối và chua cay. Cô không trả lời, chỉ cụp hàng mi né tránh.
_ Có thể cho mình biết, cậu yêu anh ấy bắt đầu từ khi nào ? – Thục Quyên không gượng ép thêm nữa, lại đột ngột chuyển sang câu hỏi khác.
_ Quyên, chuyện này... đâu quan trọng.
Lần đầu tiên cô cảm thấy Thục Quyên nghiêm túc gần như nghiêm nghị đến vậy, biểu hiện đó khiến cô vô cùng ngượng ngập và khó hiểu.
_ Nếu coi mình là bạn, hãy trả lời thành thật với mình.
Tuệ Anh nhìn sâu vào đôi mắt bồ câu long lanh, thường ngày vô tư hồn nhiên, nay lại có phần từng trải. Giọng nói của cô ấy cũng trở nên cứng cỏi hơn, không còn âm điệu dè dặt yếu đuối lúc trước.
_ Là... hơn năm năm trước.
Cô thành thật thú nhận. Sau đó khẽ quan sát phản ứng của Thục Quyên, gương mặt của cô ấy đã cứng đờ như hóa đá, có thể thấy trạng thái hết sức kinh ngạc. Tuệ Anh bỗng cảm thấy không ổn, định lên tiếng đính chính, nhưng ngay lập tức đã bị cái ôm bất ngờ làm cứng họng.
_ Mấy giờ cậu bay ?
_ Hả ? À.. 2h sáng mai. – Tuệ Anh vô thức trả lời, theo phản xạ cũng vòng tay ôm lấy chiếc lưng nhỏ nhắn của bạn.
_ Cậu... là đồ ngốc.
Âm sắc trong giọng nói của Quyên run lên nhè nhẹ, nghẹn ngào. Rồi chẳng nói chẳng rằng, cô buông Tuệ Anh vội vã chạy một mạch.
Tuệ Anh đứng ngẩn người nhìn bóng dáng xinh đẹp xa dần, mỉm cười thì thầm.
_ Quyên, sống thật tốt nhé.
Từng đợt gió muộn thốc qua người cô, tóc xõa tung bay, quất vào da mặt, lạnh buốt. Cô ôm mình ngước mắt lên bầu trời tối tăm, tìm kiếm một vài ngôi sao hiếm hoi.
« Uy, anh cũng sống thật tốt nhé. »
oOo
Buổi tối đầu đông chớm lạnh không làm thay đổi nhịp sống thường nhật nơi thành phố chật chội. Xe cô vẫn lưu thông hối hả trên đường, ánh đèn rực rỡ nổi bật trong nền trời đen thẫm, tạo nên bức tranh đô thị hiện đại sống động.
Vẻ đẹp về đêm ấy có lẽ đã quá quen thuộc với người dân thành phố, họ dường như đã lãng quên nó, bận rộn với những trăn trở đắn đo của cuộc sống bộn bề. Thục Quyên cũng vậy, cô ngồi trong xe taxi liên tục gọi điện, có điều vẻ mặt khẩn trương bất lực cho thấy người ở đầu dây bên kia không cách nào liên lạc.
Xe dừng trước nhà Vũ Uy, căn nhà tối thui, đèn đóm chưa bật. Cô nhăn mặt khổ sở đoán chắc anh lại làm khuya, vội vã leo lên xe chạy tới công ty. Hối hả đến nơi thì căn phòng làm việc trống huơ trống hoác, cô thở dài đánh thượt, nhìn đồng hồ.
Còn 4 tiếng nữa. Làm sao đây ?
Nhanh chóng đi ra ngoài, bắt gặp Đình Trung từ xa đang gấp gáp đi tới cầu thang máy, cô mừng như bắt được vàng, hét lớn.
_ Đình Trung ! Chờ tôi !
Đình Trung bị giọng nói vừa thanh vừa vang làm cho giật bắn, xoay người lại nhìn. Nhận ra Thục Quyên đang chạy như bay đến thì bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
_ Tiểu thư, muộn thế này rồi cô còn làm gì ở đây ?
_ Uy... Uy... ở đâu.. mau nói tôi biết.. có chuyện... gấp.. – Vì chạy quá nhanh nên khi đến nơi cô thở không ra hơi, mặt mũi đỏ gay.
_ Ngài ấy đang tiếp một đối tác làm ăn ở ngoại ô thành phố. Tôi về đây lấy thêm tài liệu. Có chuyện gì gấp vậy ?
_ Hả ? Ngoại ô ? Cách đây bao xa ? – Thục Quyên dường như rất kích động, không kiểm soát được âm lượng phát ra từ cổ họng.
Đình Trung khá bất ngờ, vốn trước nay vị tiểu thư này luôn đạt chuẩn mực « đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên » của người con gái truyền thống, nay lại gấp gáp đến mức ăn to nói lớn như vậy, có lẽ quả thực có việc rất quan trọng.
_ Đi xe mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ.
_ Mau ! Đưa tôi đến đó mau ! Kẻo không kịp mất !
Thục Quyên lập tức kéo tay Đình Trung hùng hổ lôi đi, không còn để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của chàng trai phía sau.
_ Tiểu... tiểu thư, cô đi từ từ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.