Chương 34: Nghịch duyên
Nguyệt Cát
16/12/2013
Đó là một chiếc trâm cài áo hình hoa giọt tuyết được cách điệu hết sức
tinh tế và tỉ mỉ. Những chiếc lá bằng đá saphire xanh màu ngọc bích uyển chuyển quấn theo cành, trên bề mặt của nụ hoa nhỏ đính một viên ngọc
trai mang hình hài giọt nước rủ xuống kiêu sa, tỏa ra vầng sáng thanh
sạch dịu nhẹ. Chưa kể, chung quanh điểm thêm vài hạt kim cương nhỏ li ti tượng trưng cho giọt sương đọng nơi phiến lá khiến chiếc trâm trở nên
sinh động hơn bao giờ hết. Ngay từ giây đầu tiên, Tuệ Anh đã không thể
rời mắt khỏi nó, chỉ biết trầm trồ chiêm ngưỡng vẻ đẹp tinh xảo.
_ Em có thích không? – Thấy biểu hiện vui vẻ của cô, Vũ Uy không khỏi mừng thầm.
_ Em rất thích. – Cô gật đầu ngay không do dự. Tuy nhiên chợt nhận ra món quà này có giá trị không nhỏ, cô ngước lên nhìn anh đầy bối rối. – Nhưng em không thể nhận, nó quá…
Anh đặt ngón tay lên môi cô chặn đứng lời nói, vẻ mặt chùng xuống lộ ra tia phiền muộn.
_ Không cho phép em từ chối.
Cô biết anh đã quyết định điều gì thì sẽ khó mà thay đổi, xem ra không thể không nhận rồi. Tuy vậy, cô thực sự rất thích nó, bởi đây là món quà đầu tiên anh tặng cô. Nhất định cô sẽ coi nó như vật bất ly thân, nhất định sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận, sẽ trân trọng nó như chính trái tim cô vậy.
Mân mê chiếc trâm trong tay, ánh mắt dịu dàng lắng đọng biết bao cảm xúc dành cho anh, trên môi là nụ cười trong lành rạng rỡ như vầng sáng tinh khôi tỏa ra từ viên ngọc lấp lánh, cô dịu dàng nói.
_ Cảm ơn anh. Em sẽ luôn mang nó bên mình.
Vũ Uy lại thêm một phen mất hồn, đầu ngón tay vừa tiếp xúc với bờ môi mềm mại đột nhiên tê dại, truyền tới trái tim đang dần mất kiểm soát. Anh cố gắng nén tình cảm ngày một dâng lên cao, khó khăn chuyển tầm nhìn đi nơi khác.
_ Vậy, tôi đi ăn nốt mì.
Anh cắm đầu đi về phía bàn ăn, lúc sượt ngang qua vai cô, mùi hương thân thuộc vô tình lọt vào khứu giác, càng làm tâm trí thêm rối bời. Anh thở dài ngao ngán, đêm nay biết phải làm thế nào đây? Có vẻ như anh đã chủ quan, đặt ra thử thách quá cao cho bản thân mình rồi.
Sau khi xong bữa ăn, Tuệ Anh pha cho cả hai tách trà nóng, vừa ngồi bên nhau vừa tán gẫu, thấy ấm lòng hơn trong không khí se lạnh cuối thu. Có lẽ, chưa bao giờ anh và cô nói nhiều như hôm nay, cũng chưa bao giờ trải lòng thoải mái đến thế. Thông qua những câu chuyện phiếm, những câu hỏi vu vơ đến những vấn đề thiết thực, những lời tâm sự chân thành, khoảng cách giữa hai người dường như bị thu hẹp, cảm giác xích lại gần nhau, đồng điệu đến lạ kỳ.
_ Anh có từng ngưỡng mộ vĩ nhân nào không?
_ Có lẽ là Steve Jobs.
_ Tại sao không phải là Bill Gates, Warren Buffet, Bob Galvin hay Donald Trump mà lại là Steve Jobs?
_ Anh thích những suy nghĩ và lý tưởng của ông ta.
_ Em cũng biết một câu nói của Steve Jobs: “Anh muốn bỏ phần còn lại của cuộc đời mình đi bán nước đường hay anh muốn có cơ hội thay đổi thế giới?”
_ À, đó là câu nói nổi tiếng của ông ta dành cho John Sculley, cựu CEO của Apple. Rất thực tế và thâm thúy, đầy sức thuyết phục.
_ Chính xác. Còn anh thích câu nào nhất?
_ “Bạn không thể kết nối các điểm trong đời bạn khi nhìn về phía trước, bạn chỉ có thể kết nối chúng khi nhìn lại phía sau. Vì vậy bạn phải tin tưởng rằng các điểm đó rồi sẽ kết nối trong tương lai. Bạn phải tin vào cái gì đó - lòng can đảm, vận mệnh, cuộc đời, nghiệp chướng, bất cứ điều gì. Cách tiếp cận này chưa bao giờ khiến tôi thất vọng, nó đã tạo nên tất cả sự khác biệt trong cuộc đời tôi.”
_ Ừm.. thật sâu sắc.
_ Còn em? Em ngưỡng mộ vị nào nhất?
_ Alan Alexander Milne. Anh có biết ông ấy không?
_ Milne? “Cha đẻ” của Gấu Pooh?
_ A! Anh cũng biết ông ấy sao? Em cứ nghĩ rất ít người biết ông ấy chứ.
_ Có một người anh biết cũng rất thích Gấu Pooh.
_ Ai vậy?
_ Mẹ anh.
_ Thật sao?
_ Ừ, em không thể tưởng tượng được hồi nhỏ mẹ anh sắm bao nhiêu quần áo, đồ dùng hình Gấu Pooh cho anh đâu. Nhiều đến nỗi tới giờ anh vẫn còn bị ám ảnh đây.
_...
_ Em cười gì?
Em cười vì em đang tưởng tượng anh ngày nhỏ mặc quần áo Gấu Pooh, đi giầy Gấu Pooh, đeo cặp in hình Gấu Pooh, trên tường lẫn bàn học đều dán hình Gấu Pooh… Những hình ảnh ấy chắc chắn vô cùng đáng yêu!
.
.
.
_ Tại sao em ngưỡng mộ A.A. Milne?
_ Vì Gấu Pooh từng là ước mơ thời thơ ấu của em, ước mơ bị lãng quên.
_...
Anh ước, giá như anh có thể dành cho em tất cả niềm vui và hạnh phúc của tuổi thơ anh từng có..
_ Milne cũng có nhiều câu nói để đời lắm, em có thích câu nào không?
_ “Thời gian vội vã lao đi. Cơ hội nảy sinh rồi tan biến... Vậy mà bạn vẫn chờ đợi và không dám thử - Con chim có đôi cánh mà không dám bay lên.”
_ Vậy em có biết câu này không? “Nếu có một ngày chúng ta không ở bên nhau... có điều này bạn phải luôn nhớ. Bạn can đảm hơn bạn tin tưởng, mạnh mẽ hơn vẻ ngoài và khôn ngoan hơn bạn nghĩ. Nhưng điều quan trọng nhất là, thậm chí dù chúng ta xa cách nhau... tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh bạn.”
_ ...
_ Sao em không trả lời?
_ …“Tôi từng tin vào mãi mãi, nhưng mãi mãi quá tốt để trở thành hiện thực.”
Em muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, nhưng… mãi mãi là bao xa? Như vậy đó, mãi mãi quá tốt để trở thành hiện thực.
.
.
.
_ Kể em nghe một chút về mẹ anh đi.
_ Em muốn biết điều gì về mẹ anh?
_ Ừm.. như là tên của bà, con người của bà, sở thích của bà.. mẹ anh và anh thường làm gì.. tình cảm của anh đối với bà… đại loại vậy.
_ Tên mẹ anh là Donna Dion. Bà rất đẹp, tính tình vui vẻ, sôi nổi và rất hay cười. Bà yêu màu tím và hoa oải hương. Thói quen của bà là ngày nào cũng phải ra cánh đồng hái một bó oải hương về, như vậy bà mới ngủ ngon được. Nói chung bà cái gì cũng tốt, chỉ có điều nấu ăn thì dở tệ. Món thành công duy nhất của bà là mì bò. Chính dì Tịnh Yên dạy bà nấu đó.
_ Mẹ anh và dì quen nhau sao?
_ Hai người là bạn thân từ khi còn ở Provence. Sau khi mẹ anh qua đời, dì là người chăm sóc anh.
_ Provence? Anh từng ở Provence sao?
_ Anh sinh ra và lớn lên ở làng Saint Rémy, miền nam nước Pháp. Mẹ anh đặt tên cho anh là Léon Dion. Đến năm mười hai tuổi anh bị họ ép về Việt Nam để thừa kế gia tộc.
Sau đó, anh kể cho cô nghe về thời thơ ấu của anh, một tuổi thơ êm đềm và hạnh phúc bên người mẹ thân yêu và dì Tịnh Yên lúc bấy giờ là du học sinh. Dù sống thiếu cha, nhưng anh luôn có tình yêu thương che chở của mẹ và sự yêu mến của mọi người trong làng.
Anh say sưa kể về ngôi làng Saint Rémy ngập tràn trong nắng những ngày hè oi ả, tiếng ve kêu râm ran kéo theo từng làn gió dịu mát. Những ngôi nhà bằng đá, những ô cửa màu xanh thấp thoáng sau bóng cây yên bình. Bờ biển thênh thang mang sắc thiên thanh trong lành diệu vợi. Và tất nhiên chẳng thể thiếu viễn cảnh cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ đan lẫn trong biển oải hương sắc tím dịu dàng. Cô chăm chú nhìn anh, cảm giác như mình đang đứng giữa thiên đường ấy, và hình dung cậu bé Léon tinh nghịch thưở nào qua đôi mắt sáng lên màu hổ phách.
Nhưng rồi, giọng anh trở nên trầm lặng khi hồi tưởng lại khoảng thời gian bị chia cắt với bà Donna. Cô hoàn toàn thấu hiểu được sự cô đơn, nỗi nhớ thương canh cánh trong lòng khi phải xa rời quê hương, và cả nỗi đau mất mẹ của anh nữa.
_ Năm mười lăm tuổi, mẹ sống chết đưa anh đi khỏi nhà đó. Chẳng may trên đường chạy trốn sự truy đuổi của họ, mẹ anh bị tai nạn và qua đời.
Nói đến đây, sắc mặt anh u buồn đi trông thấy. Cô biết, sự mất mát ấy vĩnh viễn chẳng thể nguôi ngoai. Đối với những đứa trẻ lớn lên thiếu thốn tình yêu của cha, người mẹ luôn là điểm tựa vững chắc nhất, là vòng tay bao bọc duy nhất. Mẹ là cả thế giới trong tâm hồn non nớt. Một ngày, thế giới ấy biến mất, chúng sẽ sợ hãi, chông chênh và mất phương hướng đến chừng nào. Cô xúc động nắm lấy bàn tay anh, chẳng biết nói gì hơn ngoài im lặng lắng nghe và đồng cảm cùng anh những nỗi niềm sâu kín.
Đôi khi những lời an ủi, động viên là thừa thãi, chỉ cần có một người ở cạnh bên, chia sẻ cùng nhau khoảng lặng trong đời, thế là đủ. Cái nắm tay của cô khiến anh thật dễ chịu, lòng vơi bớt ưu phiền, mọi thứ xung quanh trở nên nhẹ tênh. Chưa từng có ai mang lại cho anh cảm giác này. Anh trở lòng bàn tay ôm gọn lấy bàn tay mềm mại của cô, đưa lên môi.
_ Được rồi, không nên nhắc đến những chuyện không vui nữa. Chúng ta hãy nói về em đi. – Anh nhìn cô nheo mắt cười.
_ Những chuyện về em, anh biết hết rồi còn đâu. – Cô đỏ mặt rụt tay về, mu bàn tay bỏng rát như vừa chạm phải lửa. Còn rất nhiều điều cô muốn hỏi, muốn tìm hiểu thêm về anh, nhưng chiếc hôn dịu dàng thanh lịch này làm dự định của cô tiêu tán trong phút chốc.
Đúng thế ! Quá khứ của cô, những nỗi ám ảnh và bí mật cô luôn chôn giấu anh đều đã biết. Chỉ trừ một chuyện : Cô yêu anh, yêu đến mức dù biết bản thân sẽ phải chịu nhiều tổn thương, vẫn cứ nhẫn tâm với chính mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao vào vòng lửa tình ái.
Lửa rất đẹp, nhưng cũng rất đau. Tuy vậy, cô không hối tiếc. Không hối tiếc.
_ Trước đây em từng yêu ai chưa ?
Đang trong trạng thái suy nghĩ vẩn vơ, tinh thần lơ đãng, đột nhiên nghe Vũ Uy hỏi, cô suýt chút nữa buột miệng trả lời : « Là anh ! ». May sao vẫn kịp giữ được tiếng lòng.
Cô nhất thời ngơ ngẩn, câu hỏi này đối với cô mà nói đã quá rõ ràng, thậm chí thật buồn cười. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô chẳng thể cười nổi, đâm ra lúng túng.
_ Em... chưa.. À... Có !
_ Là người trong bức họa của em, phải không ?
_ Bức họa ?
Cô giật mình. Bức họa nào ? Cô vẽ anh rất nhiều, thường trong lúc ngồi nghĩ ngợi vu vơ, vô tình đặt bút. Đó là bất cứ hình ảnh nào về anh bất chợt hiện lên trong đầu, tuy nhiên chỉ là những đường nét rời rạc không chủ đích. Bức vẽ hoàn chỉnh duy nhất đã bị chính tay cô thiêu rụi, nhắc đến lòng vẫn còn đau. Ấy thế mà người trên trang giấy hôm nào đang ở trước mặt cô, bằng xương bằng thịt, thật gần. Gần đến mức chẳng cần đưa tay chạm vào cũng thấy ấm áp, sự khác biệt giữa giấc mơ và hiện thực, ai biết được là xa xôi như thế.
Có điều, cô giấu chúng rất kỹ, làm sao anh biết ?
_ Em không nhớ ư ? Hôm em rời đi, anh nhặt được một bức tranh. Là dáng lưng của một người đàn ông. Em còn ghi dòng chữ « You are my Soulmate » trên đó nữa, nên anh đoán...
Nói đến đây anh ngừng lại, cô bắt được một tia hờn ghen hiếm hoi trong mắt anh, tủm tỉm cười. Anh giỏi giang cỡ nào? Đến chính mình còn không nhận ra? Cũng chẳng trách, con người ta làm sao có thể thấy đằng sau mình trông như thế nào. Người đàn ông như anh lại càng không lưu tâm, vì thế ánh mắt anh mãi không thấy cô – người con gái luôn ở đằng sau dõi theo anh.
Bao nhiêu năm nay luôn ở góc khuất nhìn anh, dáng lưng ấy đã trở nên quá đỗi thân thuộc, nhắm mắt cô cũng có thể họa. Bây giờ, trước mặt anh thế này, lại có phần không quen. Nhưng phải tranh thủ nhớ kỹ từng đường nét trên gương mặt này thôi, để rồi mỗi khi nhớ anh, cô sẽ vẽ anh trên trang giấy trắng, mường tượng lại làn hơi ấm của hiện tại.
Cô vô thức đưa ngón tay vuốt nhẹ đôi chân mày đang nhăn nhó của anh, mỉm cười.
_ Em rất yêu anh ấy, yêu đến mức dù anh ấy chẳng bao giờ quay lại nhìn em, còn em chỉ cần trông thấy anh ấy là đủ. Dẫu vị trí của em mãi là đằng sau.
Ngón tay cô chậm rãi rơi xuống gò má anh, lưu luyến thâm tình, cảm nhận da thịt ấm áp lan truyền đến tận con tim.
_ Nhiều lần em muốn rời bỏ anh ấy, muốn dứt đoạn tình yêu em không thể nào nắm bắt, nhưng cuối cùng em vẫn không làm được. Bởi vì vứt bỏ tình cảm này, chính là em đã vứt bỏ con tim mình.
Khóe mắt cô lúc này đã ngấn nước vì sự dày vò và khổ tâm dai dẳng của những đoạn đường trước đây bất chợt ùa về, thế nhưng ánh nhìn vẫn vô cùng trìu mến, trên môi giữ nguyên vẹn nụ cười chứa chan hạnh phúc. Ngón tay búp măng theo đà lạc xuống làn môi anh.
_ Ngày mẹ em mất, thế giới của em cũng sụp đổ. Nhưng từ khi anh xuất hiện, em biết rằng em đã có một thế giới mới. Anh chẳng bao giờ biết, anh là tất cả. Đã hơn năm năm trôi qua, tình yêu này vẫn cứ mãi tồn tại, mãi lớn lên trong em, không hề vơi đi dù chỉ một chút.
Một giọt nước mắt nhẹ rơi bên thềm, thật chẳng thể tin, cô đã nói ra tất cả tình cảm của mình. Những lời dưới mưa hôm nào, nay đã trao gửi tới anh rồi.
Đắm chìm trong niềm vui vô hạn, cô không nhận ra rằng đáy mắt anh đã tối sầm đi, hàng lông mày nhíu lại càng chặt. Anh giữ lấy bàn tay mềm mại đang vuốt ve gương mặt mình, giọng nói trở nên khàn đục.
_ Em đang coi tôi là anh ta ?
Cái siết tay khiến cảm xúc trong cô vụt tắt, lúc này mới nhận ra sắc mặt anh thật khó coi.
_ Xin lỗi.. ý em không phải như vậy.
Cô nào biết, lời xin lỗi trong khi bối rối lại được tính là câu trả lời xác đáng nhất. Anh giận dữ nói, từng từ từng chữ như đá tảng chắc nịch.
_ Em nhìn cho kỹ, tôi không phải là anh ta !
Rồi anh kéo mạnh cô ngã về phía mình, một tay vòng qua hông ôm lấy cơ thể thanh mảnh, một tay luồn vào mái tóc êm mượt lần ra sau gáy, áp sát gương mặt đang ửng hồng như ráng chiều thơ mộng, hôn cô mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Vậy là anh đã hoàn toàn mất tự chủ.
Tuệ Anh bị hành động bất ngờ này làm cho kinh ngạc, nhưng cô không chống cự, để mặc anh trút giận qua nụ hôn si mê. Cô biết, cô đã bất cẩn chạm đến lòng tự tôn của anh. Dù người đàn ông yêu người phụ nữ nhiều thế nào, cũng khó lòng chấp nhận người con gái mình yêu coi mình là vật thế thân của kẻ khác. Đàn ông như anh lại càng không bao giờ chấp nhận.
Thế nhưng, sự hiểu lầm này quả thực ngọt ngào. Cô đang bị nhấn chìm trong cơn ghen tuông của anh, thật mãnh liệt, như chính tình yêu của anh vậy. Nếu đã vậy, cứ để vậy đi.
Nếu sẽ phải chịu đựng nỗi cô đơn thiếu vắng anh suốt quãng đời còn lại, hãy để cô ích kỷ một lần này thôi.
Chỉ một lần thôi, cô muốn yêu anh một cách trọn vẹn. Không đắn đo, không nghĩ ngợi, không suy tính được mất, không có bất kỳ ai, không có bất kỳ thứ gì trên thế giới hiện hữu. Khoảnh khắc này, chỉ có anh và cô, tình yêu cùng tồn tại.
Cô nhắm mắt, chủ động hé môi đón nhận ngọn lửa bùng cháy từ anh, tận hưởng sự mềm mại ướt át khiến cô chao đảo, tận hưởng làn môi nóng bỏng cô ngày đêm khao khát, khỏa lấp cơn say tình.
Sự tự nguyện của cô vô tình đẩy anh lên một cung bậc cảm xúc cao hơn, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Tất cả anh có thể cảm nhận là làn môi của cô, hơi thở của cô và thân hình mềm mại trong vòng tay anh. Chúng khiến anh quay cuồng. Sự tức giận phút chốc biến thành lửa tình hừng hực cháy, ngông cuồng tìm đến cô bộc phát.
Anh cho rằng cô sẽ phản kháng, nếu vậy anh có thể ngừng lại hành động cảm tính này. Nhưng không, cô đang ôm lấy anh, nhiệt thành đáp lại anh. Thế tức là sao ? Cô có biết tiếp tục như vậy anh sẽ tiến xa đến mức độ nào không ?
Trời biết đất biết, anh yêu cô và muốn cô đến chừng nào.
_ Tuệ, anh không dừng được. Em không ngăn anh lại ?
Anh nói trong hơi thở đứt quãng, trông thấy đôi mắt khép hờ mơ màng cùng gương mặt ửng hồng, đôi môi bị anh gặm nhấm sưng mọng càng tăng thêm phần gợi cảm. Chết tiệt ! Anh bị mê muội rồi. Thây kệ ! Đằng nào cũng không kìm chế nổi nữa, tới luôn.
Nhẹ nhàng nhất có thể, anh đặt cô xuống đệm ghế sofa, tiếp tục hôn đến tắc thở. Và anh nhận ra, sự hòa quyện giữa tình yêu, tâm hồn và thể xác quả thực rất tuyệt. Nó khiến anh cảm giác như đang lơ lửng trên mây vậy, lâng lâng khó tả, hạnh phúc không lời nào có thể diễn đạt hết.
Tay anh đan chặt vào tay cô, nụ hôn dần rơi rớt xuống dưới, mỗi nơi môi anh đi qua đều khiến làn da cô đỏ ửng, bỏng rát. Bàn tay anh mạnh mẽ mà dịu dàng vuốt ve, chiều chuộng từng tấc da thịt, cô say mê chìm vào khoái cảm anh mang lại, thân thể trôi nổi trong từng hơi thở ấm nồng.
« Giá như đêm tối kéo dài thành bất tận... » Cô đã nghĩ như vậy đấy.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, là người từng gieo vào người cô hạt mầm của sự sống. Chuyện đó đang lặp lại, nhưng theo một cách khác. Không còn nước mắt lặng lẽ trong đêm, không còn đau đớn xác thịt lẫn tâm hồn. Anh không còn là người say mất lý trí, mà là anh của dịu dàng, của đam mê và tinh tế. Anh khiến cô hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đau khổ bao nhiêu cũng đáng cho sự cố chấp trước nay. Chẳng cần gì nữa, giây phút này cô biết rằng, sẽ chẳng có người đàn ông nào thay thế được hình bóng anh trong tim.
Sự đụng chạm thể xác này..
Suy nghĩ lan man thực không tốt, trong lúc đang tiến tới giai đoạn quan trọng nhất, chiếc váy đơn giản bị kéo khóa tuột xuống ngang vai, tay anh đặt trên ngực cô, chậm rãi mơn trớn, đột nhiên...
Bàn tay thô kệch sần sùi hiện ra trong đầu, cái cảm giác ghê tởm trên cơ thể cứ thế ào về mang theo cả cái đêm kinh hoàng ấy. Nó kéo tiềm thức của cô trở lại căn nhà hoang kia, sự giãy giụa đến tuyệt vọng, mảnh thủy tinh sắc cạnh cứa vào lòng bàn tay đau xót, xác người và máu tanh... Những hình ảnh rời rạc chắp nối thành một chuỗi ký ức đen tối ăn dần ăn mòn tâm hồn, như con sâu đục khoét hết lần này tới lần khác. Cô căm ghét chúng ! Những cơn ác mộng hành hạ và đeo bám cô không bao giờ dứt.
Tuệ Anh hét lên trong sự hoảng loạn, vô thức xô mạnh anh ra rồi vội vã ngồi cuộn mình ở tư thế tự vệ, nép sát vào góc thành ghế.
Từ bất ngờ đến kinh ngạc, Vũ Uy bị dội một gáo nước lạnh mà không hiểu nguyên do. Tại sao Tuệ Anh đột ngột phản ứng chẳng khác nào bị bạo hành như vậy ? Tuy nhiên, sau đó anh đã hiểu.
Trước mắt anh, cô ấy váy áo xộc xệch, cả thân hình co quắp run rẩy mãi không dứt, mặt cắt không giọt máu cho thấy tình trạng hoảng sợ cực độ. Đôi mắt tinh anh ban nãy biến thành vô hồn, tối tăm, cứ thế chảy lệ giàn giụa. Sự tuyệt vọng bao trùm xung quanh, dày đặc.
Hình ảnh này đương nhiên anh chẳng bao giờ có thể quên, nó hiện rõ mồn một ở cuộn băng ghi hình kia. Anh đã từng xem đi xem lại, ghi nhớ sự đau thương của cô như thể trừng phạt chính mình. Cái hình ảnh thương tâm này khiến anh day dứt cùng cực và thề sẽ không để nó lặp lại với người anh yêu một lần nào nữa.
_ Tuệ, đừng sợ. Là anh đây. – Anh cẩn trọng đưa tay hướng về phía cô, dịu dàng trấn an.
Cô giương mắt nhìn anh, dường như nhận ra khuôn mặt quen thuộc, lập tức sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh như được cứu vớt.
_ Em xin lỗi.. em xin lỗi..
Vẫn chưa thoát khỏi trạng thái rối loạn, cô vừa lẩm nhẩm vừa thổn thức trong nước mắt. Anh đau lòng bao bọc lấy đôi vai gầy chẳng tài nào ngừng được cơn run rẩy, xoa xoa tấm lưng bé nhỏ, vỗ về.
_ Không sao, em đừng khóc. Ngoan, đừng khóc nữa. Anh sẽ luôn ở bên em.
Câu nói của anh đẩy lùi bóng tối bên trong cô, xúc động đến bồi hồi. Anh ân cần như thế, dịu ngọt như thế, tinh tế như thế, làm sao nỡ đẩy anh ra xa khỏi cuộc đời cô. Vòng tay anh ấm áp và an toàn là vậy, cô giận mình đã lầm tưởng với kẻ gớm ghiếc kia biết chừng nào. Vùi mình trong lồng ngực rộng lớn, nghe nhịp tim anh đập vững chắc, tâm trí cô bình ổn trở lại. Mùi hương trên người anh thật dễ chịu, xua tan bao bức bối cùng mệt mỏi, nhưng nước mắt thì vẫn cứ nhỏ giọt. Mí mắt theo hàng lệ nặng trĩu, cô mơ mơ màng màng.
_ Anh yêu em thật chứ ?
_ Yêu.
_ Anh sẽ luôn bên em thật chứ ?
_ Ừ.
_ Anh nói dối..
_ Anh không nói dối, em sẽ luôn ở đây. – Anh nắm tay cô đặt lên vị trí ngực trái mình.
Cô mỉm cười, ôm gọn lấy bàn tay anh ấp vào lòng, ngay trước ngực. Một lúc sau, suy nghĩ một hồi, anh mới lên tiếng hỏi.
_ Còn em thì sao ?
Không có tiếng trả lời. Nhìn xuống, cô gái trong lòng anh đã ngủ từ lúc nào, hai rèm mi vẫn còn chưa khô nước mắt. Sao mà giống cô bé con vừa khóc lóc chán chê đã lăn ra ngủ ngay được thế !? Anh bật cười, lần đầu trông thấy bộ dạng này của cô, thật sự rất may mắn. Lúc ngủ cũng đáng yêu như vậy, muốn anh yêu chết luôn sao.
Anh chỉnh lại tư thế cho cô ngủ được thoải mái, sau đó khẽ khàng lau vệt nước mắt đọng lại trên gương mặt xinh đẹp, vẻ thánh thiện khiến lòng anh xao xuyến, cứ thế chẳng thể rời mắt.
.
.
.
Màn đêm dần qua đi, êm đềm tiếng mưa thánh thót ngoài ô cửa, để lại biết bao niềm tiếc nuối đẹp đẽ. Thời gian bình thản như nước sông trôi, lững lờ không gợn sóng, ủ ấm một tình yêu lặng lẽ mà sâu nặng.
Bình minh hé sáng, những tia nắng đầu tiên lọt qua khung cửa sổ, sưởi ấm đôi tình nhân. Cảm giác sự ấm áp lạ thường mơn man trên làn da, Vũ Uy nheo mắt đón ánh sáng dịu nhẹ, tỉnh táo cả người. Ngó ra ngoài khung trời màu thiên thanh trong lành, không khí dậy mùi sương mới, chỉ còn nghe từng giọt đọng trên mái hiên rơi tí tách hiền hòa, mang theo sự u ám trôi cả vào lòng đất, để lại niềm vui lan tỏa cho ngày hôm nay. Quả là sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn bão táp là cơn gió nhẹ se lại nỗi kinh hãi của đêm qua.
Anh nhìn vào lòng mình, người con gái vẫn chưa thức giấc, trên khóe môi còn in dấu của sự thanh bình, vẻ đẹp sánh với cả ban mai.
_ Chào em, buổi sáng tốt lành. Anh hy vọng, mỗi khi em mở mắt sẽ luôn thấy ánh sáng khôi nguyên này.
Ghé sát bên tai cô, anh thì thầm đôi lời yêu thương. Anh không phải loại người hay nói ra những lời lẽ tốt đẹp và lãng mạn. Chỉ là, lúc này đây, anh muốn nói. Cảm giác thật đặc biệt !
Từ khi yêu cô, tự nhiên anh có ý nghĩ : Làm một quý ông cũng không tệ.
Rồi anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô trên giường rồi đắp chăn ngay ngắn. Lưu luyến ngắm nhìn cô thêm lần nữa, anh chỉ muốn bỏ quên hết mọi thứ để vòng tay ôm trở lại. Nhưng càng cố nấn ná vùng vẫy, lún càng thêm sâu. Tất cả đã kết thúc, anh trở lại là anh, và cô cũng trở lại là cô. Họ của ngày hôm qua đã trở thành ký ức, mang yêu thương xếp gọn vào chiếc hộp quá khứ.
Anh vuốt mái tóc cô, lần lữa di chuyển ngón tay trên làn da mịn màng êm ái, lòng se sắt. Chẳng kìm được mà cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn từ biệt, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tiếng cửa khép lại, Tuệ Anh chậm rãi mở mắt, chẳng ngờ nước mắt cứ ồ ạt tuôn ra không cách nào kìm giữ. Cô bưng tay kín miệng để nén tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng, hô hấp trở nên khó khăn đến thế. Không thở được, quả thực là không thở được.
Có lẽ, cái đau thống thiết nhất của nhân sinh là sự chia lìa. Số tằm là phải xe tơ, thế nào cũng không tránh khỏi bánh răng số phận.
Anh và em chẳng lẽ là nghịch duyên sao ?
_ Em có thích không? – Thấy biểu hiện vui vẻ của cô, Vũ Uy không khỏi mừng thầm.
_ Em rất thích. – Cô gật đầu ngay không do dự. Tuy nhiên chợt nhận ra món quà này có giá trị không nhỏ, cô ngước lên nhìn anh đầy bối rối. – Nhưng em không thể nhận, nó quá…
Anh đặt ngón tay lên môi cô chặn đứng lời nói, vẻ mặt chùng xuống lộ ra tia phiền muộn.
_ Không cho phép em từ chối.
Cô biết anh đã quyết định điều gì thì sẽ khó mà thay đổi, xem ra không thể không nhận rồi. Tuy vậy, cô thực sự rất thích nó, bởi đây là món quà đầu tiên anh tặng cô. Nhất định cô sẽ coi nó như vật bất ly thân, nhất định sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận, sẽ trân trọng nó như chính trái tim cô vậy.
Mân mê chiếc trâm trong tay, ánh mắt dịu dàng lắng đọng biết bao cảm xúc dành cho anh, trên môi là nụ cười trong lành rạng rỡ như vầng sáng tinh khôi tỏa ra từ viên ngọc lấp lánh, cô dịu dàng nói.
_ Cảm ơn anh. Em sẽ luôn mang nó bên mình.
Vũ Uy lại thêm một phen mất hồn, đầu ngón tay vừa tiếp xúc với bờ môi mềm mại đột nhiên tê dại, truyền tới trái tim đang dần mất kiểm soát. Anh cố gắng nén tình cảm ngày một dâng lên cao, khó khăn chuyển tầm nhìn đi nơi khác.
_ Vậy, tôi đi ăn nốt mì.
Anh cắm đầu đi về phía bàn ăn, lúc sượt ngang qua vai cô, mùi hương thân thuộc vô tình lọt vào khứu giác, càng làm tâm trí thêm rối bời. Anh thở dài ngao ngán, đêm nay biết phải làm thế nào đây? Có vẻ như anh đã chủ quan, đặt ra thử thách quá cao cho bản thân mình rồi.
Sau khi xong bữa ăn, Tuệ Anh pha cho cả hai tách trà nóng, vừa ngồi bên nhau vừa tán gẫu, thấy ấm lòng hơn trong không khí se lạnh cuối thu. Có lẽ, chưa bao giờ anh và cô nói nhiều như hôm nay, cũng chưa bao giờ trải lòng thoải mái đến thế. Thông qua những câu chuyện phiếm, những câu hỏi vu vơ đến những vấn đề thiết thực, những lời tâm sự chân thành, khoảng cách giữa hai người dường như bị thu hẹp, cảm giác xích lại gần nhau, đồng điệu đến lạ kỳ.
_ Anh có từng ngưỡng mộ vĩ nhân nào không?
_ Có lẽ là Steve Jobs.
_ Tại sao không phải là Bill Gates, Warren Buffet, Bob Galvin hay Donald Trump mà lại là Steve Jobs?
_ Anh thích những suy nghĩ và lý tưởng của ông ta.
_ Em cũng biết một câu nói của Steve Jobs: “Anh muốn bỏ phần còn lại của cuộc đời mình đi bán nước đường hay anh muốn có cơ hội thay đổi thế giới?”
_ À, đó là câu nói nổi tiếng của ông ta dành cho John Sculley, cựu CEO của Apple. Rất thực tế và thâm thúy, đầy sức thuyết phục.
_ Chính xác. Còn anh thích câu nào nhất?
_ “Bạn không thể kết nối các điểm trong đời bạn khi nhìn về phía trước, bạn chỉ có thể kết nối chúng khi nhìn lại phía sau. Vì vậy bạn phải tin tưởng rằng các điểm đó rồi sẽ kết nối trong tương lai. Bạn phải tin vào cái gì đó - lòng can đảm, vận mệnh, cuộc đời, nghiệp chướng, bất cứ điều gì. Cách tiếp cận này chưa bao giờ khiến tôi thất vọng, nó đã tạo nên tất cả sự khác biệt trong cuộc đời tôi.”
_ Ừm.. thật sâu sắc.
_ Còn em? Em ngưỡng mộ vị nào nhất?
_ Alan Alexander Milne. Anh có biết ông ấy không?
_ Milne? “Cha đẻ” của Gấu Pooh?
_ A! Anh cũng biết ông ấy sao? Em cứ nghĩ rất ít người biết ông ấy chứ.
_ Có một người anh biết cũng rất thích Gấu Pooh.
_ Ai vậy?
_ Mẹ anh.
_ Thật sao?
_ Ừ, em không thể tưởng tượng được hồi nhỏ mẹ anh sắm bao nhiêu quần áo, đồ dùng hình Gấu Pooh cho anh đâu. Nhiều đến nỗi tới giờ anh vẫn còn bị ám ảnh đây.
_...
_ Em cười gì?
Em cười vì em đang tưởng tượng anh ngày nhỏ mặc quần áo Gấu Pooh, đi giầy Gấu Pooh, đeo cặp in hình Gấu Pooh, trên tường lẫn bàn học đều dán hình Gấu Pooh… Những hình ảnh ấy chắc chắn vô cùng đáng yêu!
.
.
.
_ Tại sao em ngưỡng mộ A.A. Milne?
_ Vì Gấu Pooh từng là ước mơ thời thơ ấu của em, ước mơ bị lãng quên.
_...
Anh ước, giá như anh có thể dành cho em tất cả niềm vui và hạnh phúc của tuổi thơ anh từng có..
_ Milne cũng có nhiều câu nói để đời lắm, em có thích câu nào không?
_ “Thời gian vội vã lao đi. Cơ hội nảy sinh rồi tan biến... Vậy mà bạn vẫn chờ đợi và không dám thử - Con chim có đôi cánh mà không dám bay lên.”
_ Vậy em có biết câu này không? “Nếu có một ngày chúng ta không ở bên nhau... có điều này bạn phải luôn nhớ. Bạn can đảm hơn bạn tin tưởng, mạnh mẽ hơn vẻ ngoài và khôn ngoan hơn bạn nghĩ. Nhưng điều quan trọng nhất là, thậm chí dù chúng ta xa cách nhau... tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh bạn.”
_ ...
_ Sao em không trả lời?
_ …“Tôi từng tin vào mãi mãi, nhưng mãi mãi quá tốt để trở thành hiện thực.”
Em muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, nhưng… mãi mãi là bao xa? Như vậy đó, mãi mãi quá tốt để trở thành hiện thực.
.
.
.
_ Kể em nghe một chút về mẹ anh đi.
_ Em muốn biết điều gì về mẹ anh?
_ Ừm.. như là tên của bà, con người của bà, sở thích của bà.. mẹ anh và anh thường làm gì.. tình cảm của anh đối với bà… đại loại vậy.
_ Tên mẹ anh là Donna Dion. Bà rất đẹp, tính tình vui vẻ, sôi nổi và rất hay cười. Bà yêu màu tím và hoa oải hương. Thói quen của bà là ngày nào cũng phải ra cánh đồng hái một bó oải hương về, như vậy bà mới ngủ ngon được. Nói chung bà cái gì cũng tốt, chỉ có điều nấu ăn thì dở tệ. Món thành công duy nhất của bà là mì bò. Chính dì Tịnh Yên dạy bà nấu đó.
_ Mẹ anh và dì quen nhau sao?
_ Hai người là bạn thân từ khi còn ở Provence. Sau khi mẹ anh qua đời, dì là người chăm sóc anh.
_ Provence? Anh từng ở Provence sao?
_ Anh sinh ra và lớn lên ở làng Saint Rémy, miền nam nước Pháp. Mẹ anh đặt tên cho anh là Léon Dion. Đến năm mười hai tuổi anh bị họ ép về Việt Nam để thừa kế gia tộc.
Sau đó, anh kể cho cô nghe về thời thơ ấu của anh, một tuổi thơ êm đềm và hạnh phúc bên người mẹ thân yêu và dì Tịnh Yên lúc bấy giờ là du học sinh. Dù sống thiếu cha, nhưng anh luôn có tình yêu thương che chở của mẹ và sự yêu mến của mọi người trong làng.
Anh say sưa kể về ngôi làng Saint Rémy ngập tràn trong nắng những ngày hè oi ả, tiếng ve kêu râm ran kéo theo từng làn gió dịu mát. Những ngôi nhà bằng đá, những ô cửa màu xanh thấp thoáng sau bóng cây yên bình. Bờ biển thênh thang mang sắc thiên thanh trong lành diệu vợi. Và tất nhiên chẳng thể thiếu viễn cảnh cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ đan lẫn trong biển oải hương sắc tím dịu dàng. Cô chăm chú nhìn anh, cảm giác như mình đang đứng giữa thiên đường ấy, và hình dung cậu bé Léon tinh nghịch thưở nào qua đôi mắt sáng lên màu hổ phách.
Nhưng rồi, giọng anh trở nên trầm lặng khi hồi tưởng lại khoảng thời gian bị chia cắt với bà Donna. Cô hoàn toàn thấu hiểu được sự cô đơn, nỗi nhớ thương canh cánh trong lòng khi phải xa rời quê hương, và cả nỗi đau mất mẹ của anh nữa.
_ Năm mười lăm tuổi, mẹ sống chết đưa anh đi khỏi nhà đó. Chẳng may trên đường chạy trốn sự truy đuổi của họ, mẹ anh bị tai nạn và qua đời.
Nói đến đây, sắc mặt anh u buồn đi trông thấy. Cô biết, sự mất mát ấy vĩnh viễn chẳng thể nguôi ngoai. Đối với những đứa trẻ lớn lên thiếu thốn tình yêu của cha, người mẹ luôn là điểm tựa vững chắc nhất, là vòng tay bao bọc duy nhất. Mẹ là cả thế giới trong tâm hồn non nớt. Một ngày, thế giới ấy biến mất, chúng sẽ sợ hãi, chông chênh và mất phương hướng đến chừng nào. Cô xúc động nắm lấy bàn tay anh, chẳng biết nói gì hơn ngoài im lặng lắng nghe và đồng cảm cùng anh những nỗi niềm sâu kín.
Đôi khi những lời an ủi, động viên là thừa thãi, chỉ cần có một người ở cạnh bên, chia sẻ cùng nhau khoảng lặng trong đời, thế là đủ. Cái nắm tay của cô khiến anh thật dễ chịu, lòng vơi bớt ưu phiền, mọi thứ xung quanh trở nên nhẹ tênh. Chưa từng có ai mang lại cho anh cảm giác này. Anh trở lòng bàn tay ôm gọn lấy bàn tay mềm mại của cô, đưa lên môi.
_ Được rồi, không nên nhắc đến những chuyện không vui nữa. Chúng ta hãy nói về em đi. – Anh nhìn cô nheo mắt cười.
_ Những chuyện về em, anh biết hết rồi còn đâu. – Cô đỏ mặt rụt tay về, mu bàn tay bỏng rát như vừa chạm phải lửa. Còn rất nhiều điều cô muốn hỏi, muốn tìm hiểu thêm về anh, nhưng chiếc hôn dịu dàng thanh lịch này làm dự định của cô tiêu tán trong phút chốc.
Đúng thế ! Quá khứ của cô, những nỗi ám ảnh và bí mật cô luôn chôn giấu anh đều đã biết. Chỉ trừ một chuyện : Cô yêu anh, yêu đến mức dù biết bản thân sẽ phải chịu nhiều tổn thương, vẫn cứ nhẫn tâm với chính mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao vào vòng lửa tình ái.
Lửa rất đẹp, nhưng cũng rất đau. Tuy vậy, cô không hối tiếc. Không hối tiếc.
_ Trước đây em từng yêu ai chưa ?
Đang trong trạng thái suy nghĩ vẩn vơ, tinh thần lơ đãng, đột nhiên nghe Vũ Uy hỏi, cô suýt chút nữa buột miệng trả lời : « Là anh ! ». May sao vẫn kịp giữ được tiếng lòng.
Cô nhất thời ngơ ngẩn, câu hỏi này đối với cô mà nói đã quá rõ ràng, thậm chí thật buồn cười. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô chẳng thể cười nổi, đâm ra lúng túng.
_ Em... chưa.. À... Có !
_ Là người trong bức họa của em, phải không ?
_ Bức họa ?
Cô giật mình. Bức họa nào ? Cô vẽ anh rất nhiều, thường trong lúc ngồi nghĩ ngợi vu vơ, vô tình đặt bút. Đó là bất cứ hình ảnh nào về anh bất chợt hiện lên trong đầu, tuy nhiên chỉ là những đường nét rời rạc không chủ đích. Bức vẽ hoàn chỉnh duy nhất đã bị chính tay cô thiêu rụi, nhắc đến lòng vẫn còn đau. Ấy thế mà người trên trang giấy hôm nào đang ở trước mặt cô, bằng xương bằng thịt, thật gần. Gần đến mức chẳng cần đưa tay chạm vào cũng thấy ấm áp, sự khác biệt giữa giấc mơ và hiện thực, ai biết được là xa xôi như thế.
Có điều, cô giấu chúng rất kỹ, làm sao anh biết ?
_ Em không nhớ ư ? Hôm em rời đi, anh nhặt được một bức tranh. Là dáng lưng của một người đàn ông. Em còn ghi dòng chữ « You are my Soulmate » trên đó nữa, nên anh đoán...
Nói đến đây anh ngừng lại, cô bắt được một tia hờn ghen hiếm hoi trong mắt anh, tủm tỉm cười. Anh giỏi giang cỡ nào? Đến chính mình còn không nhận ra? Cũng chẳng trách, con người ta làm sao có thể thấy đằng sau mình trông như thế nào. Người đàn ông như anh lại càng không lưu tâm, vì thế ánh mắt anh mãi không thấy cô – người con gái luôn ở đằng sau dõi theo anh.
Bao nhiêu năm nay luôn ở góc khuất nhìn anh, dáng lưng ấy đã trở nên quá đỗi thân thuộc, nhắm mắt cô cũng có thể họa. Bây giờ, trước mặt anh thế này, lại có phần không quen. Nhưng phải tranh thủ nhớ kỹ từng đường nét trên gương mặt này thôi, để rồi mỗi khi nhớ anh, cô sẽ vẽ anh trên trang giấy trắng, mường tượng lại làn hơi ấm của hiện tại.
Cô vô thức đưa ngón tay vuốt nhẹ đôi chân mày đang nhăn nhó của anh, mỉm cười.
_ Em rất yêu anh ấy, yêu đến mức dù anh ấy chẳng bao giờ quay lại nhìn em, còn em chỉ cần trông thấy anh ấy là đủ. Dẫu vị trí của em mãi là đằng sau.
Ngón tay cô chậm rãi rơi xuống gò má anh, lưu luyến thâm tình, cảm nhận da thịt ấm áp lan truyền đến tận con tim.
_ Nhiều lần em muốn rời bỏ anh ấy, muốn dứt đoạn tình yêu em không thể nào nắm bắt, nhưng cuối cùng em vẫn không làm được. Bởi vì vứt bỏ tình cảm này, chính là em đã vứt bỏ con tim mình.
Khóe mắt cô lúc này đã ngấn nước vì sự dày vò và khổ tâm dai dẳng của những đoạn đường trước đây bất chợt ùa về, thế nhưng ánh nhìn vẫn vô cùng trìu mến, trên môi giữ nguyên vẹn nụ cười chứa chan hạnh phúc. Ngón tay búp măng theo đà lạc xuống làn môi anh.
_ Ngày mẹ em mất, thế giới của em cũng sụp đổ. Nhưng từ khi anh xuất hiện, em biết rằng em đã có một thế giới mới. Anh chẳng bao giờ biết, anh là tất cả. Đã hơn năm năm trôi qua, tình yêu này vẫn cứ mãi tồn tại, mãi lớn lên trong em, không hề vơi đi dù chỉ một chút.
Một giọt nước mắt nhẹ rơi bên thềm, thật chẳng thể tin, cô đã nói ra tất cả tình cảm của mình. Những lời dưới mưa hôm nào, nay đã trao gửi tới anh rồi.
Đắm chìm trong niềm vui vô hạn, cô không nhận ra rằng đáy mắt anh đã tối sầm đi, hàng lông mày nhíu lại càng chặt. Anh giữ lấy bàn tay mềm mại đang vuốt ve gương mặt mình, giọng nói trở nên khàn đục.
_ Em đang coi tôi là anh ta ?
Cái siết tay khiến cảm xúc trong cô vụt tắt, lúc này mới nhận ra sắc mặt anh thật khó coi.
_ Xin lỗi.. ý em không phải như vậy.
Cô nào biết, lời xin lỗi trong khi bối rối lại được tính là câu trả lời xác đáng nhất. Anh giận dữ nói, từng từ từng chữ như đá tảng chắc nịch.
_ Em nhìn cho kỹ, tôi không phải là anh ta !
Rồi anh kéo mạnh cô ngã về phía mình, một tay vòng qua hông ôm lấy cơ thể thanh mảnh, một tay luồn vào mái tóc êm mượt lần ra sau gáy, áp sát gương mặt đang ửng hồng như ráng chiều thơ mộng, hôn cô mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Vậy là anh đã hoàn toàn mất tự chủ.
Tuệ Anh bị hành động bất ngờ này làm cho kinh ngạc, nhưng cô không chống cự, để mặc anh trút giận qua nụ hôn si mê. Cô biết, cô đã bất cẩn chạm đến lòng tự tôn của anh. Dù người đàn ông yêu người phụ nữ nhiều thế nào, cũng khó lòng chấp nhận người con gái mình yêu coi mình là vật thế thân của kẻ khác. Đàn ông như anh lại càng không bao giờ chấp nhận.
Thế nhưng, sự hiểu lầm này quả thực ngọt ngào. Cô đang bị nhấn chìm trong cơn ghen tuông của anh, thật mãnh liệt, như chính tình yêu của anh vậy. Nếu đã vậy, cứ để vậy đi.
Nếu sẽ phải chịu đựng nỗi cô đơn thiếu vắng anh suốt quãng đời còn lại, hãy để cô ích kỷ một lần này thôi.
Chỉ một lần thôi, cô muốn yêu anh một cách trọn vẹn. Không đắn đo, không nghĩ ngợi, không suy tính được mất, không có bất kỳ ai, không có bất kỳ thứ gì trên thế giới hiện hữu. Khoảnh khắc này, chỉ có anh và cô, tình yêu cùng tồn tại.
Cô nhắm mắt, chủ động hé môi đón nhận ngọn lửa bùng cháy từ anh, tận hưởng sự mềm mại ướt át khiến cô chao đảo, tận hưởng làn môi nóng bỏng cô ngày đêm khao khát, khỏa lấp cơn say tình.
Sự tự nguyện của cô vô tình đẩy anh lên một cung bậc cảm xúc cao hơn, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Tất cả anh có thể cảm nhận là làn môi của cô, hơi thở của cô và thân hình mềm mại trong vòng tay anh. Chúng khiến anh quay cuồng. Sự tức giận phút chốc biến thành lửa tình hừng hực cháy, ngông cuồng tìm đến cô bộc phát.
Anh cho rằng cô sẽ phản kháng, nếu vậy anh có thể ngừng lại hành động cảm tính này. Nhưng không, cô đang ôm lấy anh, nhiệt thành đáp lại anh. Thế tức là sao ? Cô có biết tiếp tục như vậy anh sẽ tiến xa đến mức độ nào không ?
Trời biết đất biết, anh yêu cô và muốn cô đến chừng nào.
_ Tuệ, anh không dừng được. Em không ngăn anh lại ?
Anh nói trong hơi thở đứt quãng, trông thấy đôi mắt khép hờ mơ màng cùng gương mặt ửng hồng, đôi môi bị anh gặm nhấm sưng mọng càng tăng thêm phần gợi cảm. Chết tiệt ! Anh bị mê muội rồi. Thây kệ ! Đằng nào cũng không kìm chế nổi nữa, tới luôn.
Nhẹ nhàng nhất có thể, anh đặt cô xuống đệm ghế sofa, tiếp tục hôn đến tắc thở. Và anh nhận ra, sự hòa quyện giữa tình yêu, tâm hồn và thể xác quả thực rất tuyệt. Nó khiến anh cảm giác như đang lơ lửng trên mây vậy, lâng lâng khó tả, hạnh phúc không lời nào có thể diễn đạt hết.
Tay anh đan chặt vào tay cô, nụ hôn dần rơi rớt xuống dưới, mỗi nơi môi anh đi qua đều khiến làn da cô đỏ ửng, bỏng rát. Bàn tay anh mạnh mẽ mà dịu dàng vuốt ve, chiều chuộng từng tấc da thịt, cô say mê chìm vào khoái cảm anh mang lại, thân thể trôi nổi trong từng hơi thở ấm nồng.
« Giá như đêm tối kéo dài thành bất tận... » Cô đã nghĩ như vậy đấy.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, là người từng gieo vào người cô hạt mầm của sự sống. Chuyện đó đang lặp lại, nhưng theo một cách khác. Không còn nước mắt lặng lẽ trong đêm, không còn đau đớn xác thịt lẫn tâm hồn. Anh không còn là người say mất lý trí, mà là anh của dịu dàng, của đam mê và tinh tế. Anh khiến cô hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đau khổ bao nhiêu cũng đáng cho sự cố chấp trước nay. Chẳng cần gì nữa, giây phút này cô biết rằng, sẽ chẳng có người đàn ông nào thay thế được hình bóng anh trong tim.
Sự đụng chạm thể xác này..
Suy nghĩ lan man thực không tốt, trong lúc đang tiến tới giai đoạn quan trọng nhất, chiếc váy đơn giản bị kéo khóa tuột xuống ngang vai, tay anh đặt trên ngực cô, chậm rãi mơn trớn, đột nhiên...
Bàn tay thô kệch sần sùi hiện ra trong đầu, cái cảm giác ghê tởm trên cơ thể cứ thế ào về mang theo cả cái đêm kinh hoàng ấy. Nó kéo tiềm thức của cô trở lại căn nhà hoang kia, sự giãy giụa đến tuyệt vọng, mảnh thủy tinh sắc cạnh cứa vào lòng bàn tay đau xót, xác người và máu tanh... Những hình ảnh rời rạc chắp nối thành một chuỗi ký ức đen tối ăn dần ăn mòn tâm hồn, như con sâu đục khoét hết lần này tới lần khác. Cô căm ghét chúng ! Những cơn ác mộng hành hạ và đeo bám cô không bao giờ dứt.
Tuệ Anh hét lên trong sự hoảng loạn, vô thức xô mạnh anh ra rồi vội vã ngồi cuộn mình ở tư thế tự vệ, nép sát vào góc thành ghế.
Từ bất ngờ đến kinh ngạc, Vũ Uy bị dội một gáo nước lạnh mà không hiểu nguyên do. Tại sao Tuệ Anh đột ngột phản ứng chẳng khác nào bị bạo hành như vậy ? Tuy nhiên, sau đó anh đã hiểu.
Trước mắt anh, cô ấy váy áo xộc xệch, cả thân hình co quắp run rẩy mãi không dứt, mặt cắt không giọt máu cho thấy tình trạng hoảng sợ cực độ. Đôi mắt tinh anh ban nãy biến thành vô hồn, tối tăm, cứ thế chảy lệ giàn giụa. Sự tuyệt vọng bao trùm xung quanh, dày đặc.
Hình ảnh này đương nhiên anh chẳng bao giờ có thể quên, nó hiện rõ mồn một ở cuộn băng ghi hình kia. Anh đã từng xem đi xem lại, ghi nhớ sự đau thương của cô như thể trừng phạt chính mình. Cái hình ảnh thương tâm này khiến anh day dứt cùng cực và thề sẽ không để nó lặp lại với người anh yêu một lần nào nữa.
_ Tuệ, đừng sợ. Là anh đây. – Anh cẩn trọng đưa tay hướng về phía cô, dịu dàng trấn an.
Cô giương mắt nhìn anh, dường như nhận ra khuôn mặt quen thuộc, lập tức sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh như được cứu vớt.
_ Em xin lỗi.. em xin lỗi..
Vẫn chưa thoát khỏi trạng thái rối loạn, cô vừa lẩm nhẩm vừa thổn thức trong nước mắt. Anh đau lòng bao bọc lấy đôi vai gầy chẳng tài nào ngừng được cơn run rẩy, xoa xoa tấm lưng bé nhỏ, vỗ về.
_ Không sao, em đừng khóc. Ngoan, đừng khóc nữa. Anh sẽ luôn ở bên em.
Câu nói của anh đẩy lùi bóng tối bên trong cô, xúc động đến bồi hồi. Anh ân cần như thế, dịu ngọt như thế, tinh tế như thế, làm sao nỡ đẩy anh ra xa khỏi cuộc đời cô. Vòng tay anh ấm áp và an toàn là vậy, cô giận mình đã lầm tưởng với kẻ gớm ghiếc kia biết chừng nào. Vùi mình trong lồng ngực rộng lớn, nghe nhịp tim anh đập vững chắc, tâm trí cô bình ổn trở lại. Mùi hương trên người anh thật dễ chịu, xua tan bao bức bối cùng mệt mỏi, nhưng nước mắt thì vẫn cứ nhỏ giọt. Mí mắt theo hàng lệ nặng trĩu, cô mơ mơ màng màng.
_ Anh yêu em thật chứ ?
_ Yêu.
_ Anh sẽ luôn bên em thật chứ ?
_ Ừ.
_ Anh nói dối..
_ Anh không nói dối, em sẽ luôn ở đây. – Anh nắm tay cô đặt lên vị trí ngực trái mình.
Cô mỉm cười, ôm gọn lấy bàn tay anh ấp vào lòng, ngay trước ngực. Một lúc sau, suy nghĩ một hồi, anh mới lên tiếng hỏi.
_ Còn em thì sao ?
Không có tiếng trả lời. Nhìn xuống, cô gái trong lòng anh đã ngủ từ lúc nào, hai rèm mi vẫn còn chưa khô nước mắt. Sao mà giống cô bé con vừa khóc lóc chán chê đã lăn ra ngủ ngay được thế !? Anh bật cười, lần đầu trông thấy bộ dạng này của cô, thật sự rất may mắn. Lúc ngủ cũng đáng yêu như vậy, muốn anh yêu chết luôn sao.
Anh chỉnh lại tư thế cho cô ngủ được thoải mái, sau đó khẽ khàng lau vệt nước mắt đọng lại trên gương mặt xinh đẹp, vẻ thánh thiện khiến lòng anh xao xuyến, cứ thế chẳng thể rời mắt.
.
.
.
Màn đêm dần qua đi, êm đềm tiếng mưa thánh thót ngoài ô cửa, để lại biết bao niềm tiếc nuối đẹp đẽ. Thời gian bình thản như nước sông trôi, lững lờ không gợn sóng, ủ ấm một tình yêu lặng lẽ mà sâu nặng.
Bình minh hé sáng, những tia nắng đầu tiên lọt qua khung cửa sổ, sưởi ấm đôi tình nhân. Cảm giác sự ấm áp lạ thường mơn man trên làn da, Vũ Uy nheo mắt đón ánh sáng dịu nhẹ, tỉnh táo cả người. Ngó ra ngoài khung trời màu thiên thanh trong lành, không khí dậy mùi sương mới, chỉ còn nghe từng giọt đọng trên mái hiên rơi tí tách hiền hòa, mang theo sự u ám trôi cả vào lòng đất, để lại niềm vui lan tỏa cho ngày hôm nay. Quả là sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn bão táp là cơn gió nhẹ se lại nỗi kinh hãi của đêm qua.
Anh nhìn vào lòng mình, người con gái vẫn chưa thức giấc, trên khóe môi còn in dấu của sự thanh bình, vẻ đẹp sánh với cả ban mai.
_ Chào em, buổi sáng tốt lành. Anh hy vọng, mỗi khi em mở mắt sẽ luôn thấy ánh sáng khôi nguyên này.
Ghé sát bên tai cô, anh thì thầm đôi lời yêu thương. Anh không phải loại người hay nói ra những lời lẽ tốt đẹp và lãng mạn. Chỉ là, lúc này đây, anh muốn nói. Cảm giác thật đặc biệt !
Từ khi yêu cô, tự nhiên anh có ý nghĩ : Làm một quý ông cũng không tệ.
Rồi anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô trên giường rồi đắp chăn ngay ngắn. Lưu luyến ngắm nhìn cô thêm lần nữa, anh chỉ muốn bỏ quên hết mọi thứ để vòng tay ôm trở lại. Nhưng càng cố nấn ná vùng vẫy, lún càng thêm sâu. Tất cả đã kết thúc, anh trở lại là anh, và cô cũng trở lại là cô. Họ của ngày hôm qua đã trở thành ký ức, mang yêu thương xếp gọn vào chiếc hộp quá khứ.
Anh vuốt mái tóc cô, lần lữa di chuyển ngón tay trên làn da mịn màng êm ái, lòng se sắt. Chẳng kìm được mà cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn từ biệt, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tiếng cửa khép lại, Tuệ Anh chậm rãi mở mắt, chẳng ngờ nước mắt cứ ồ ạt tuôn ra không cách nào kìm giữ. Cô bưng tay kín miệng để nén tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng, hô hấp trở nên khó khăn đến thế. Không thở được, quả thực là không thở được.
Có lẽ, cái đau thống thiết nhất của nhân sinh là sự chia lìa. Số tằm là phải xe tơ, thế nào cũng không tránh khỏi bánh răng số phận.
Anh và em chẳng lẽ là nghịch duyên sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.