Chương 32: Chẳng thể giữ được yêu thương, dù chỉ là chiếc bóng.
Nguyệt Cát
04/04/2014
Trời dần tối, và cơn mưa dần nặng hạt. Con phố vắng tanh không người qua
lại, chỉ trừ một bóng dáng cao lớn lẫn trong đêm đen, nghe tiếng mưa rơi trong tịch lặng.
Vũ Uy cứ đứng bần thần tại chỗ như vậy từ lúc Tuệ Anh kiên quyết rời đi. Đã là lần thứ ba rồi, một người níu kéo, còn một người quay lưng.
Mưa rơi miên man vào lòng anh một nỗi buồn dấm dứt, chẳng thể giữ được yêu thương, dù chỉ là chiếc bóng.
Khi gặp được người con gái ấy, anh mới nhận ra trước đây bản thân đã sống trong cô đơn đến nhường nào. Tại sao anh không thể nhận ra cô ấy sớm hơn ? Mọi chuyện giờ đã đi quá xa khỏi tầm tay, bản thân anh dù biết rõ tất cả là vô ích, nhưng lại chẳng thể khống chế.
Anh đã cố quên, vậy mà hình bóng ấy mãi ám ảnh trong tâm trí. Nỗi nhớ cứ thế chậm rãi dâng lên, và rồi anh phát hiện ra khả năng kiềm chế tình cảm của mình thật sự kém cỏi. Đã bao ngày rồi, anh chỉ đứng từ xa tìm kiếm bóng dáng của cô mỗi chiều tan sở, dõi theo bước chân cô về tới tận nhà. Anh đã đứng thật lâu dưới đường nhìn lên cao, mường tượng về những việc cô đang làm. Lướt thấy bóng đen thanh mảnh in trên nền cửa sổ mà con tim rạo rực, thật giống như kẻ khờ khạo. Thì ra, anh có thể si tình đến vậy.
Vài lần anh bắt gặp Hải Đăng đến đón Tuệ Anh, ánh mắt cậu ta chẳng hề giấu giếm tình cảm với cô ấy. Lòng anh sục sôi nhưng cũng muôn phần ganh tỵ. Anh ước giá như được một lần được bộc lộ tất cả cảm xúc của mình. Việc che đậy tình cảm thật sự khiến anh vô cùng khổ sở, đôi khi như muốn nổ tung.
Hôm nay, nhìn cô một mình đi dưới mưa, anh không kìm nổi lòng mà chạy tới bên cô. Tim anh đập nhanh khi được nắm tay và được ôm thân hình sương mai ấy vào lòng, hạnh phúc căng tràn. Và rồi, mọi thứ bộc phát, anh đã nói ra tiếng yêu từ tận đáy con tim với tất cả chân tình.
Nghĩ lại, anh đã làm một việc hết sức điên rồ.
Tuệ Anh nói đúng, anh là kẻ ích kỷ. Có lẽ, anh không nên tham lam như vậy. Chỉ nên đứng bên lề cuộc đời của cô thì tối hơn.Biết thế, nhưng nỗi trống rỗng như con sâu đang đục khoét nơi lồng ngực.
Người đi một nửa hồn tôi chết
Một nửa hồn kia hoá dại khờ.
Từng hạt buốt giá rơi vào lòng lạnh lẽo, hồn anh như cái cây héo tàn, mệt mỏi đến mức chẳng buồn cất bước. Âm thanh tan vỡ của trái tim lan trong không gian tối tăm, đọng lại trong tiếng mưa rả rích đêm nay. Giấc mơ xa vời đã tan, nụ cười người tri kỷ dần nhuốm sắc vàng phai. Người đi mất, nỗi đau lặng sâu. Đêm dần tàn nhưng hình bóng cũ vẫn vương, một mình, bóng đơn côi phản chiếu trên nền đất lạnh lẽo.
Ấy thế mà, nhịp tim người con gái ấy sao vẫn gần gũi và nồng nàn đến thế. Anh không thể quên..
Muốn nói với em đêm nào anh cũng nhớ
Hoài niệm về đôi môi đỏ thắm
Nhịp tim em gần gũi và nồng nàn
Nhìn em quay lưng mà lòng quay quắt
Mất em, dòng lệ hoen vẩn đục
Mất em, tươi sáng hóa vẻ âm u
Cơn gió vắt vẻo trên cao cười nhạo anh
Để hạnh phúc và yêu thương vuột mất
Xin ông trời hãy làm ướt đôi mắt
Hãy đóng băng trái tim anh
Để anh không còn kỳ vọng em trở lại
Đến bên cạnh anh..
Nhưng, giá được nhìn thấy em thêm một lần nữa..
Ý nghĩ vừa dứt, bóng dáng người con gái xuất hiện cách đó không xa in sâu vào tròng mắt khiến anh ngỡ ngàng. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, trên tay cầm chiếc ô đỏ thắm nổi bật giữa màn mưa lâm thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thảng thốt.
Rồi cô vội vã chạy tới chỗ anh đang đứng, mỗi bước chân tiến lại gần như những hồi trống liên tiếp vang vọng trong anh, lấp đầy khoảng không trống rỗng. Tại sao cô ấy quay lại ?
_ Anh làm gì thế? Tại sao anh vẫn còn ở đây ?
Tuệ Anh giơ cao tay nghiêng chiếc ô che mưa cho Vũ Uy, giọng nói có phần hơi to tiếng, nhưng cô không biết phải làm sao ngoài tức giận. Đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, anh vẫn đứng dầm mưa ở đây từ lúc đó sao ?
_ Tại sao em quay lại ?
Anh nhìn cô không giấu nổi sự ngạc nhiên, sự lạnh giá dường như dần tan biến nhường chỗ cho hơi ấm toát ra từ người con gái trước mặt.
_ Tôi.. tôi đi mua ít đồ ngang qua đây. – Cô bối rối tìm một lý do chống chế.
Có điều làm sao qua mắt được Vũ Uy, khóe môi anh khẽ cong lên thành nụ cười mãn nguyện. Thái độ và hành động hiện tại đều chống đối cái lý do mang tính chất « chỉ là tình cờ » kia của cô.
_ Em đang lo lắng cho tôi à ? – Anh mặc nhiên bỏ ngoài tai cái cớ của Tuệ Anh mà hỏi trúng tim đen.
_ Không.. tôi..
Càng phủ nhận càng lúng túng, càng nói càng lộ sơ hở, người đàn ông này cứ như con sâu trong bụng cô vậy. Phải, là cô đã cương quyết bỏ đi, nhưng lòng lại không có cách nào thôi nghĩ ngợi về anh và những lời anh nói. Chúng thắt chặt lấy tâm tư cô, khiến cô bồn chồn đứng ngồi không yên. Dáng vẻ và ánh mắt khi anh nói lời yêu cứ bủa vây lấy tâm hồn, dù đã cố xua đi nhưng giọng nói ấy cứ mãi vọng về. Rồi nhớ đến những nét buồn lắng đọng nơi anh và cả những lần níu kéo, cô không khỏi bồi hồi, xúc động. Tuệ Anh đã khóc suốt đoạn đường mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tưởng chừng bao nhiêu nước mắt trước đây chẳng có cách nào tuôn rơi, nay trào ra không thể kìm giữ được. Cô không biết đó là nhưng giọt lệ đau thương hay vì hạnh phúc. Buồn vui lẫn lộn, cào cấu và giằng xé trái tim cô không dứt.
Ngay chính lúc ấy, trong thâm tâm cô bỗng lóe lên một tia tiếc nuối. Làm theo lý trí chính là đi ngược với con tim. Bản thân cô thừa hiểu nó đang vỡ òa vì bất ngờ và hạnh phúc. Đây là người đàn ông cô yêu hơn năm năm trời dài đằng đẵng. Làm sao có thể xem như không có gì cho được. Rồi thứ mãnh lực vô hình đã đưa đẩy cô quay lại nơi đây, dù chỉ để tìm tiếng yêu mong manh còn sót lại. Có điều cô chẳng ngờ có thể chứng kiến dáng vẻ cô độc của anh dưới mưa, cả người ướt đầm đìa. Hình ảnh ấy hoàn toàn cào nát trái tim cô, xót xa cùng cực.
Cô cắn môi suy nghĩ một hồi rồi nhìn sâu vào mắt anh lên tiếng.
_ Nếu chẳng may sau ngày hôm nay, em yêu anh, anh sẽ làm thế nào?
Giọng nói cô nhỏ nhẹ và rụt rè lẫn trong thanh âm của mưa nghe thật êm ái và dịu ngọt, khiến anh ngẩn ngơ vài giây.
_ Tôi nhất định sẽ không để mất em. – Anh cương quyết.
Con tim của cô hân hoan, lý trí hoàn toàn bị đánh gục. Bỗng gương mặt vô tư thân thuộc đột ngột hiện lên trong đầu khiến đáy lòng nhức nhối.
_ Nhưng.. còn Quyên…?
_ Tôi đành có lỗi với cô ấy. – Anh trầm mặc trả lời.
_ Anh có thể vô tình vậy sao?
_ Biết sao được khi người tôi yêu là em.
Tuệ Anh lặng người. Phút chốc, tưởng chừng như cô đã lao vào vòng tay anh. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại đã ngăn trở. Tâm cô đang bị giằng xé giữa một bên là tình yêu và một bên là tình bạn. Điều này liệu có đúng đắn hay không?
_ Chuyện đó có thể xảy ra không ? – Nhận thấy sự khác thường trong thái độ lẫn lời nói của cô, đáy mắt anh hơi vụt sáng tia hy vọng.
Tuệ Anh nhìn sâu vào mắt anh, một cái nhìn phức tạp, dường như cô đang đắn đo dữ dội lắm. Cuối cùng, cô buồn rầu lắc đầu.
_ Không thể.
Tia sáng liền tắt lịm.
_ Tôi hiểu. – Anh cười buồn. – Vậy chào em.
Rồi anh ủ rũ xoay người bước đi. Có điều chỉ sau vài bước chân ngắn ngủi, âm thanh trong bất ngờ phát ra phía sau lưng khiến tâm hồn lẫn con tim anh chấn động, vội vã quay lại. Cũng không để ý rằng chiếc ô đã rơi xuống mặt đường, cánh tay cô buông thõng.
_ Em vừa nói gì?
_ Em nói, em yêu anh.
Đêm thâu, nước đọng trên tán lá rơi tí tách, bọt nước như thác chảy ở ven đường. Trời cuối thu u ám, những tia chớp nhảy múa lúc đứt đoạn, lúc liên tục khiến con người mệt mỏi.
Mây và trăng ôm lấy trời đêm, em và anh bị mưa phủ kín. Lặng lẽ thả mình giữa có và không, chẳng biết là mong manh hay là vĩnh viễn. Có lẽ chỉ là của riêng em mà thôi. Giông bão, lặng yên, ngậm ngùi, tiếc nuối.
Tương lai vỡ vụn như tiếng lòng xa cách, tim em lơ lửng một bóng hình, tan biến và rơi nhanh. Mưa giấu đi nước mắt, yêu anh là điều duy nhất khiến em tồn tại trên cõi đời này.
Em sẽ yêu anh dù chỉ còn sót lại một khoảnh khắc.
Dưới mưa, âm thanh thoát ra từ bờ môi người con gái như những giọt trong vắt chảy vào trái tim chàng trai.
_ Em đang nói nghiêm túc phải không? – Vũ Uy dường như chưa thể tin vào tai mình, anh cẩn trọng xác nhận lại, nhịp tim bắt đầu tăng dần. Tuy nhiên…
_ Đây có phải là điều anh muốn?
Giọng nói xa cách và vẻ mặt hững hờ của Tuệ Anh lúc này khiến tất cả cảm xúc trong anh bị cuốn trôi theo dòng nước.
_ Ý em là gì ?
_ Em đồng ý với anh.
Anh không thể đoán ra được suy nghĩ của cô trong màn mưa dày đặc, như thể chúng thay cô che giấu tất cả mọi cảm xúc trên khuôn mặt thấm đấm nước mưa kia.
_ Tại sao em đổi ý?
Tại sao ư? Tại vì con tim cô quá ương bướng, nên khi thấy anh quay lưng, nó đã vô cùng sợ hãi. Mặc dù quyết định từ bỏ tình yêu với anh để giữ lòng được thanh thản, nhưng khoảng thời gian dài đằng đẵng cô ấp ủ hình bóng anh trong tim khiến việc thực hiện nó thật khó khăn.
Yêu. Chỉ một hôm nay thôi nào có gì sai. Miễn là anh không hay biết đến tình cảm thực sự của cô, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Mẹ và ba cô cũng như vậy, và họ chưa từng hối tiếc.
Cô bồi hồi thổn thức:
_ Khi em mười tuổi, mẹ em bị ốm rất nặng, nhà không còn gì để ăn, bất đắc dĩ mới phải lấy trộm thức ăn của người ta. Ngày ấy, em không khác gì cọng rơm cọng cỏ bên đường, em chỉ có mỗi mẹ. Nhưng mẹ rồi cũng rời xa em, bỏ em lạc lõng giữa dòng đời khắc nghiệt, em rơi vào vòng xoáy đen tối của cuộc đời và lòng người. Có những lúc em tuyệt vọng, không biết bao lần em muốn đi theo bà, nhưng chính lời nói của anh ngày ấy đã giúp em chống trọi với số phận của mình. Vì em vẫn tin rằng, cuộc sống này vẫn còn có những người như anh, sẵn sàng sẻ chia lòng tốt với một đứa trẻ nghèo khổ không quen biết như em. Em vì anh mới sống sót được đến ngày hôm nay, đã bao lần em muốn nói lời cảm ơn, nhưng làm sao đây, biết bao lời cảm ơn cũng không đủ.
Từ bao giờ khóe mi lại dâng đầy nước mắt, chúng hòa vào mưa, rơi xuống làn môi, vừa mặn đắng lại vừa ngọt bùi. Cô muốn nói thêm điều gì đó, nhưng những tiếng nấc nghẹn ngào đã chặn đứng nơi cổ họng. Đúng lúc ấy, Vũ Uy ôm chầm cô vào lòng anh, siết mạnh.
_ Em đừng nói nữa, tôi hiểu rồi.
_ Nếu anh muốn, em có thể cho anh tất cả. Nhưng Quyên là người bạn quan trọng nhất của em, em không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy, không thể làm tổn thương cô ấy. Em chỉ có thể vì anh một hôm nay thôi… Sau đó, anh hãy quên em đi, hãy chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy rất cần anh.
Lòng cô đau đớn trăm bề, khổ tâm trăm mối, cứ thế mà dốc bầu tâm sự trong tiếng nấc vụn vỡ. Tình yêu cô dành cho anh không thể nói ra, cũng chẳng lời nào diễn tả hết nỗi niềm sâu nặng ấy. Đành nhờ cơn mưa và thời khắc ngắn ngủi của ngày hôm nay lưu giữ lại mối duyên này.
_ Phải, trên đời này, cũng chỉ có cô ấy cần tôi.
Cô lặng người, lồng ngực co thắt đau đớn, nước mắt tiếp tục tràn khỏi khóe mi. Muốn nói anh sai rồi, nhưng lại cắn răng nuốt đau thương vào trong lòng.
_ Em không cần vì báo đáp tôi mà miễn cưỡng làm những điều trái lòng mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được điều gì từ sự giúp đỡ năm đó. Chỉ cần em sống tốt và luôn vui vẻ, vậy là được rồi.
Giọng anh nghe rất buồn, buồn đến não nề. Từng lời nói đánh vào trái tim cô đang run rẩy, cô biết, mình đã làm anh tổn thương. Đến khi cảm nhận được vòng tay anh dần nới lỏng, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi mà níu chặt lấy lưng áo anh.
_ Không…!
Tuệ Anh ngước mắt nhìn anh, dòng lệ hòa cùng nước mưa hoen rỉ đôi mắt.
_ Em không muốn nợ ân tình của anh. Em muốn có cơ hội rũ bỏ quá khứ.
Anh nhìn cô, trái tim đã tan nát từ lúc nào.
Rốt cuộc, giữa hai người họ vẫn chỉ là những cuộc trao đổi.
Nhưng anh và cô đều hiểu, từ sâu đáy lòng mỗi người muốn lưu giữ hình ảnh của đối phương, bảo quản ở một góc tâm hồn. Dù cái giá phải trả có lớn đến đâu, cũng chấp nhận đánh đổi lấy một phút yêu thương trọn vẹn.
Tiếng mưa vẫn rơi rả rích, đâu đó trong không gian quạnh vắng, đọng lại trên những tán ngọc lan ủ rũ vì mưa sa, âm thanh bi ai xen lẫn đắng cay, đong đầy nước mắt vang vọng buồn bã.
Tiếng sấm thi thoảng vang lên đì đùng, chớp giật lóe sáng bầu trời đêm thăm thẳm khiến Thục Quyên sợ hãi. Cô vội vàng kéo tất cả rèm cửa che khuất trận mưa bão đang diễn ra bên ngoài, rồi trở về ngồi thu lu trên chiếc sofa giữa phòng khách, ôm gối và cắn môi nghĩ ngợi.
Cô đang ở nhà Vũ Uy và chờ anh, nhưng đã khá muộn rồi, ngoài trời lại đang mưa lớn, sao mãi chẳng thấy anh trở về. Lòng cô bắt đầu bồn chồn, lo lắng.
Nhìn quanh căn phòng trống vắng, bao nhiêu trăn trở bỗng chốc ùa về. Nghĩ đến ba mình mà cô rơi nước mắt, thế nhưng ông vẫn gắng gượng để cô và mẹ an lòng. Cô đọc được niềm vui trong mắt ông, đó là sự chờ mong ngày cô và anh nên vợ nên chồng. Ngày ấy cũng chẳng còn bao xa nữa, vì bệnh tình của ba ngày một trở nặng, hai bên gia đình đã quyết định sẽ tổ chức hôn lễ vào đầu tháng sau. Nghĩa là chỉ còn hai tuần nữa thôi, cô sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của anh.
Đó hẳn là một chuyện vui, cô đã mong chờ giây phút này rất lâu rồi. Thế nhưng hiện tại, mọi chuyện dường như không giống với những gì cô tưởng tượng.
Nó không mang cho cô cảm giác hạnh phúc, ngược lại luôn bất an, lo lắng và bồn chồn. Vũ Uy vẫn luôn ân cần, chăm sóc cô chu đáo như trước đây, có điều cô có thể cảm nhận rất rõ ràng, tâm hồn anh đang ở một nơi khác. Điều này khiến cô vô cùng đau đớn. Có lẽ cuộc đời cô đây là lần đầu tiên phải chịu nhiều áp lực đến vậy. Cô hoàn toàn không biết phải làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh rối rắm và tâm trạng hỗn độn này.
Đôi khi cô nghĩ, có khi nào nên buông tay? Cô vốn không phải loại người không hiểu chuyện, nên cô biết: Tình cảm cần xuất phát từ hai phía, ràng buộc người đàn ông không còn yêu mình có ích gì? Nhưng vấn đề ở đây là, cô đã yêu anh quá nhiều, chỉ cần nghĩ đến việc không có anh bên cạnh, lòng cô như chết lặng, chẳng thể tự chủ được hai hàng nước mắt. Hơn nữa, còn ý nguyện của ba cô thì sao? Cô không thể làm ông thất vọng.
Một tiếng sấm nổ vang trong không trung, Thục Quyên giật mình, có chút hãi hùng. Cô muốn tránh những suy nghĩ phức tạp đang hành hạ tâm trí nên đứng dậy rời khỏi phòng khách lên tầng trên, định bụng tìm vài quyển sách đọc giết thời gian. Tới phòng làm việc của Vũ Uy, cô đứng trước tủ sách đắn đo một hồi rồi thở dài thất vọng. Tất cả đều là những quyển sách chuyên ngành về các lĩnh vực kinh doanh, bất động sản, tài chính, luật doanh nghiệp v.v… Mà đối với cô không có hứng thú.
Cô chán chường ngồi xuống chiếc ghế bọc da trước bàn làm việc nơi anh vẫn thường ngồi, cảm giác êm ái, dễ chịu lan tỏa. Cô quét mắt một lượt trên mặt bàn, mọi đồ vật được sắp xếp rất gọn gàng, ngay ngắn theo trình tự. Thục Quyên dừng lại tại khung ảnh chiếm một góc bàn, cô với tay cầm lên ngắm nghía, vẻ mặt dần hiện lên vẻ thích thú. Đây là Vũ Uy và người mẹ quá cố của anh, từ ngày bé anh đã rất khôi ngô rồi, còn mẹ anh thật sự là một người đàn bà đẹp. Anh từng nói cô có nụ cười rất giống bà, đó là lý do vì sao vừa gặp cô lần đầu tiên, ngay lập tức anh bị cô thu hút.
Anh nói, anh sẽ luôn làm cho cô cười, bảo vệ nụ cười ấy.
Anh nói, anh yêu nụ cười của cô, mãi mãi là như vậy.
Mãi mãi ư?
Ánh mắt Thục Quyên trở nên chua xót, cô đặt khung ảnh trở lại vị trí cũ, một giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi. Lẽ nào, anh yêu người con gái mang hình bóng nụ cười của mẹ anh, chứ không phải là cô?
Nước mắt đua nhau rơi xuống, cô hoảng hốt tìm khăn giấy, tiện tay mở ngăn kéo ngay bên cạnh. Một thứ trong đó khiến cô chú ý, đó là bức tranh vẽ dáng lưng của một người đàn ông, góc trái ghi dòng chữ “You are my soulmate”. Cô nhận ra đây là nét vẽ của Tuệ Anh, ngẫm nghĩ một hồi, cô tự hỏi có khi nào đây là người đàn ông trong lòng cô ấy? Tại sao cô ấy chưa từng nhắc đến người này? Vì anh ta mà cô ấy từ chối tình cảm của Vũ Uy sao? Thục Quyên quên cả việc tìm khăn giấy, lấy tay lau nước mắt, trong lòng nổi lên sự hiếu kỳ.
Quan trọng hơn, tại sao Vũ Uy lại giữ nó? Cô bất chợt nhớ lại, anh từng kể với cô ngày trước vì muốn nhanh chóng tạo tin đồn, Tuệ Anh đã đến đây ở một thời gian ngắn. Cô vẫn còn nhớ, khi nhắc về cô ấy, thái độ của anh không còn khó chịu hay dửng dưng nữa.
Không biết bao lần cô hỏi anh tại sao không ưa Tuệ Anh, anh nói chỉ là anh không muốn thiết lập mối quan hệ với người xuất thân không rõ ràng. Cũng không biết bao lần cô cố gắng phân trần rằng Tuệ Anh thực sự là một cô gái rất tốt. Nếu anh hiểu một chút về cô ấy, anh sẽ có cái nhìn khác.
Điều cô mong muốn đã trở thành sự thật, nhưng cô không ngờ rằng mọi việc chuyển biến đến mức độ này. Nếu biết trước, cô thà để anh giữ thái độ lạnh nhạt ấy.
Cô lại ích kỷ rồi.
Cô nén cơn xúc động, gọi cho Vũ Uy, nhưng điện thoại của anh đã tắt máy không liên lạc được. Cô lo lắng gọi cho Đình Trung, ngập ngừng một lát, anh mới nói tổng giám đốc bận giải quyết một số chuyện quan trọng. Cô đành cảm ơn rồi ngắt máy. Có lẽ Vũ Uy sẽ không về nhà, cô chờ đợi vô ích rồi.
Thục Quyên thở dài rồi gọi lái xe riêng của cô đến đón.
Ngoài trời mưa vẫn rơi rả rích, giọt mưa liên tiếp xô đẩy nhau chẳng khác gì tâm trạng chồng chất của cô lúc này. Dường như lại rơi vào bế tắc.
Đi ngang qua một quán bar khá quen, không hiểu sao cô nghĩ đến anh chàng bartender kỳ quái kia. Cô không thích anh ta vì đã trêu chọc cô quá đà. Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nói chuyện với anh ta, tâm trạng cô như được đả thông, phấn chấn hơn rất nhiều. Đắn đo một lát, cô quyết định bảo bác tài xế dừng xe.
Đứng từ dưới nhìn lên, bây giờ cô mới để ý bảng hiệu cầu kỳ, dòng chữ “GOSSIP” uốn lượn bắt mắt, ánh chớp đèn nhấp nháy liên tục như mời gọi. Thục Quyên chậm rãi bước vào. Bên trong thật sự náo nhiệt, tiếng nhạc nonstop bùng nổ như muốn phá tan màng nhĩ của cô. Trong cái không gian loạn lạc này, có muốn bắt bản thân buồn chán cũng khó, tất cả tâm trạng hỗn mang dường như bị gián đoạn.
Thục Quyên e dè đi xuyên qua đám đông thẳng tới quầy bar, chọn một chỗ ngồi khuất tầm mắt, xa rời cuộc huyên náo. Cô đảo mắt vào trong quầy tìm kiếm nhưng rồi nhanh chóng thất vọng, nhân viên bartender không phải là người trước đây. Cậu ta lại gần cô hỏi muốn dùng gì, cô gọi một ly Martini. Đây là loại rượu duy nhất mà cô biết, bởi Vũ Uy thường hay uống loại này mỗi khi dự tiệc rượu.
Do vẫn còn sợ hãi mùi rượu nên rốt cuộc cô cũng chỉ ngồi nhìn đăm đăm vào thứ chất lỏng trong suốt đựng trong ly thủy tinh tao nhã, đơn giản mà tinh tế. Sau một hồi lưỡng lự, cô quyết tâm đưa lên miệng nhấp thử. Nhưng rồi cô nhăn mặt, đầu lưỡi bỏng rát khó chịu. Có điều, hình như vị của ly rượu này khác với vị lần trước anh chàng kia pha cho cô.
Đang phân vân khó hiểu, một giọng nói lạ lẫm vang lên bên tai phân tán sự chú ý của Thục Quyên.
_ Không biết uống rượu?
Vũ Uy cứ đứng bần thần tại chỗ như vậy từ lúc Tuệ Anh kiên quyết rời đi. Đã là lần thứ ba rồi, một người níu kéo, còn một người quay lưng.
Mưa rơi miên man vào lòng anh một nỗi buồn dấm dứt, chẳng thể giữ được yêu thương, dù chỉ là chiếc bóng.
Khi gặp được người con gái ấy, anh mới nhận ra trước đây bản thân đã sống trong cô đơn đến nhường nào. Tại sao anh không thể nhận ra cô ấy sớm hơn ? Mọi chuyện giờ đã đi quá xa khỏi tầm tay, bản thân anh dù biết rõ tất cả là vô ích, nhưng lại chẳng thể khống chế.
Anh đã cố quên, vậy mà hình bóng ấy mãi ám ảnh trong tâm trí. Nỗi nhớ cứ thế chậm rãi dâng lên, và rồi anh phát hiện ra khả năng kiềm chế tình cảm của mình thật sự kém cỏi. Đã bao ngày rồi, anh chỉ đứng từ xa tìm kiếm bóng dáng của cô mỗi chiều tan sở, dõi theo bước chân cô về tới tận nhà. Anh đã đứng thật lâu dưới đường nhìn lên cao, mường tượng về những việc cô đang làm. Lướt thấy bóng đen thanh mảnh in trên nền cửa sổ mà con tim rạo rực, thật giống như kẻ khờ khạo. Thì ra, anh có thể si tình đến vậy.
Vài lần anh bắt gặp Hải Đăng đến đón Tuệ Anh, ánh mắt cậu ta chẳng hề giấu giếm tình cảm với cô ấy. Lòng anh sục sôi nhưng cũng muôn phần ganh tỵ. Anh ước giá như được một lần được bộc lộ tất cả cảm xúc của mình. Việc che đậy tình cảm thật sự khiến anh vô cùng khổ sở, đôi khi như muốn nổ tung.
Hôm nay, nhìn cô một mình đi dưới mưa, anh không kìm nổi lòng mà chạy tới bên cô. Tim anh đập nhanh khi được nắm tay và được ôm thân hình sương mai ấy vào lòng, hạnh phúc căng tràn. Và rồi, mọi thứ bộc phát, anh đã nói ra tiếng yêu từ tận đáy con tim với tất cả chân tình.
Nghĩ lại, anh đã làm một việc hết sức điên rồ.
Tuệ Anh nói đúng, anh là kẻ ích kỷ. Có lẽ, anh không nên tham lam như vậy. Chỉ nên đứng bên lề cuộc đời của cô thì tối hơn.Biết thế, nhưng nỗi trống rỗng như con sâu đang đục khoét nơi lồng ngực.
Người đi một nửa hồn tôi chết
Một nửa hồn kia hoá dại khờ.
Từng hạt buốt giá rơi vào lòng lạnh lẽo, hồn anh như cái cây héo tàn, mệt mỏi đến mức chẳng buồn cất bước. Âm thanh tan vỡ của trái tim lan trong không gian tối tăm, đọng lại trong tiếng mưa rả rích đêm nay. Giấc mơ xa vời đã tan, nụ cười người tri kỷ dần nhuốm sắc vàng phai. Người đi mất, nỗi đau lặng sâu. Đêm dần tàn nhưng hình bóng cũ vẫn vương, một mình, bóng đơn côi phản chiếu trên nền đất lạnh lẽo.
Ấy thế mà, nhịp tim người con gái ấy sao vẫn gần gũi và nồng nàn đến thế. Anh không thể quên..
Muốn nói với em đêm nào anh cũng nhớ
Hoài niệm về đôi môi đỏ thắm
Nhịp tim em gần gũi và nồng nàn
Nhìn em quay lưng mà lòng quay quắt
Mất em, dòng lệ hoen vẩn đục
Mất em, tươi sáng hóa vẻ âm u
Cơn gió vắt vẻo trên cao cười nhạo anh
Để hạnh phúc và yêu thương vuột mất
Xin ông trời hãy làm ướt đôi mắt
Hãy đóng băng trái tim anh
Để anh không còn kỳ vọng em trở lại
Đến bên cạnh anh..
Nhưng, giá được nhìn thấy em thêm một lần nữa..
Ý nghĩ vừa dứt, bóng dáng người con gái xuất hiện cách đó không xa in sâu vào tròng mắt khiến anh ngỡ ngàng. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, trên tay cầm chiếc ô đỏ thắm nổi bật giữa màn mưa lâm thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thảng thốt.
Rồi cô vội vã chạy tới chỗ anh đang đứng, mỗi bước chân tiến lại gần như những hồi trống liên tiếp vang vọng trong anh, lấp đầy khoảng không trống rỗng. Tại sao cô ấy quay lại ?
_ Anh làm gì thế? Tại sao anh vẫn còn ở đây ?
Tuệ Anh giơ cao tay nghiêng chiếc ô che mưa cho Vũ Uy, giọng nói có phần hơi to tiếng, nhưng cô không biết phải làm sao ngoài tức giận. Đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, anh vẫn đứng dầm mưa ở đây từ lúc đó sao ?
_ Tại sao em quay lại ?
Anh nhìn cô không giấu nổi sự ngạc nhiên, sự lạnh giá dường như dần tan biến nhường chỗ cho hơi ấm toát ra từ người con gái trước mặt.
_ Tôi.. tôi đi mua ít đồ ngang qua đây. – Cô bối rối tìm một lý do chống chế.
Có điều làm sao qua mắt được Vũ Uy, khóe môi anh khẽ cong lên thành nụ cười mãn nguyện. Thái độ và hành động hiện tại đều chống đối cái lý do mang tính chất « chỉ là tình cờ » kia của cô.
_ Em đang lo lắng cho tôi à ? – Anh mặc nhiên bỏ ngoài tai cái cớ của Tuệ Anh mà hỏi trúng tim đen.
_ Không.. tôi..
Càng phủ nhận càng lúng túng, càng nói càng lộ sơ hở, người đàn ông này cứ như con sâu trong bụng cô vậy. Phải, là cô đã cương quyết bỏ đi, nhưng lòng lại không có cách nào thôi nghĩ ngợi về anh và những lời anh nói. Chúng thắt chặt lấy tâm tư cô, khiến cô bồn chồn đứng ngồi không yên. Dáng vẻ và ánh mắt khi anh nói lời yêu cứ bủa vây lấy tâm hồn, dù đã cố xua đi nhưng giọng nói ấy cứ mãi vọng về. Rồi nhớ đến những nét buồn lắng đọng nơi anh và cả những lần níu kéo, cô không khỏi bồi hồi, xúc động. Tuệ Anh đã khóc suốt đoạn đường mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tưởng chừng bao nhiêu nước mắt trước đây chẳng có cách nào tuôn rơi, nay trào ra không thể kìm giữ được. Cô không biết đó là nhưng giọt lệ đau thương hay vì hạnh phúc. Buồn vui lẫn lộn, cào cấu và giằng xé trái tim cô không dứt.
Ngay chính lúc ấy, trong thâm tâm cô bỗng lóe lên một tia tiếc nuối. Làm theo lý trí chính là đi ngược với con tim. Bản thân cô thừa hiểu nó đang vỡ òa vì bất ngờ và hạnh phúc. Đây là người đàn ông cô yêu hơn năm năm trời dài đằng đẵng. Làm sao có thể xem như không có gì cho được. Rồi thứ mãnh lực vô hình đã đưa đẩy cô quay lại nơi đây, dù chỉ để tìm tiếng yêu mong manh còn sót lại. Có điều cô chẳng ngờ có thể chứng kiến dáng vẻ cô độc của anh dưới mưa, cả người ướt đầm đìa. Hình ảnh ấy hoàn toàn cào nát trái tim cô, xót xa cùng cực.
Cô cắn môi suy nghĩ một hồi rồi nhìn sâu vào mắt anh lên tiếng.
_ Nếu chẳng may sau ngày hôm nay, em yêu anh, anh sẽ làm thế nào?
Giọng nói cô nhỏ nhẹ và rụt rè lẫn trong thanh âm của mưa nghe thật êm ái và dịu ngọt, khiến anh ngẩn ngơ vài giây.
_ Tôi nhất định sẽ không để mất em. – Anh cương quyết.
Con tim của cô hân hoan, lý trí hoàn toàn bị đánh gục. Bỗng gương mặt vô tư thân thuộc đột ngột hiện lên trong đầu khiến đáy lòng nhức nhối.
_ Nhưng.. còn Quyên…?
_ Tôi đành có lỗi với cô ấy. – Anh trầm mặc trả lời.
_ Anh có thể vô tình vậy sao?
_ Biết sao được khi người tôi yêu là em.
Tuệ Anh lặng người. Phút chốc, tưởng chừng như cô đã lao vào vòng tay anh. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại đã ngăn trở. Tâm cô đang bị giằng xé giữa một bên là tình yêu và một bên là tình bạn. Điều này liệu có đúng đắn hay không?
_ Chuyện đó có thể xảy ra không ? – Nhận thấy sự khác thường trong thái độ lẫn lời nói của cô, đáy mắt anh hơi vụt sáng tia hy vọng.
Tuệ Anh nhìn sâu vào mắt anh, một cái nhìn phức tạp, dường như cô đang đắn đo dữ dội lắm. Cuối cùng, cô buồn rầu lắc đầu.
_ Không thể.
Tia sáng liền tắt lịm.
_ Tôi hiểu. – Anh cười buồn. – Vậy chào em.
Rồi anh ủ rũ xoay người bước đi. Có điều chỉ sau vài bước chân ngắn ngủi, âm thanh trong bất ngờ phát ra phía sau lưng khiến tâm hồn lẫn con tim anh chấn động, vội vã quay lại. Cũng không để ý rằng chiếc ô đã rơi xuống mặt đường, cánh tay cô buông thõng.
_ Em vừa nói gì?
_ Em nói, em yêu anh.
Đêm thâu, nước đọng trên tán lá rơi tí tách, bọt nước như thác chảy ở ven đường. Trời cuối thu u ám, những tia chớp nhảy múa lúc đứt đoạn, lúc liên tục khiến con người mệt mỏi.
Mây và trăng ôm lấy trời đêm, em và anh bị mưa phủ kín. Lặng lẽ thả mình giữa có và không, chẳng biết là mong manh hay là vĩnh viễn. Có lẽ chỉ là của riêng em mà thôi. Giông bão, lặng yên, ngậm ngùi, tiếc nuối.
Tương lai vỡ vụn như tiếng lòng xa cách, tim em lơ lửng một bóng hình, tan biến và rơi nhanh. Mưa giấu đi nước mắt, yêu anh là điều duy nhất khiến em tồn tại trên cõi đời này.
Em sẽ yêu anh dù chỉ còn sót lại một khoảnh khắc.
Dưới mưa, âm thanh thoát ra từ bờ môi người con gái như những giọt trong vắt chảy vào trái tim chàng trai.
_ Em đang nói nghiêm túc phải không? – Vũ Uy dường như chưa thể tin vào tai mình, anh cẩn trọng xác nhận lại, nhịp tim bắt đầu tăng dần. Tuy nhiên…
_ Đây có phải là điều anh muốn?
Giọng nói xa cách và vẻ mặt hững hờ của Tuệ Anh lúc này khiến tất cả cảm xúc trong anh bị cuốn trôi theo dòng nước.
_ Ý em là gì ?
_ Em đồng ý với anh.
Anh không thể đoán ra được suy nghĩ của cô trong màn mưa dày đặc, như thể chúng thay cô che giấu tất cả mọi cảm xúc trên khuôn mặt thấm đấm nước mưa kia.
_ Tại sao em đổi ý?
Tại sao ư? Tại vì con tim cô quá ương bướng, nên khi thấy anh quay lưng, nó đã vô cùng sợ hãi. Mặc dù quyết định từ bỏ tình yêu với anh để giữ lòng được thanh thản, nhưng khoảng thời gian dài đằng đẵng cô ấp ủ hình bóng anh trong tim khiến việc thực hiện nó thật khó khăn.
Yêu. Chỉ một hôm nay thôi nào có gì sai. Miễn là anh không hay biết đến tình cảm thực sự của cô, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Mẹ và ba cô cũng như vậy, và họ chưa từng hối tiếc.
Cô bồi hồi thổn thức:
_ Khi em mười tuổi, mẹ em bị ốm rất nặng, nhà không còn gì để ăn, bất đắc dĩ mới phải lấy trộm thức ăn của người ta. Ngày ấy, em không khác gì cọng rơm cọng cỏ bên đường, em chỉ có mỗi mẹ. Nhưng mẹ rồi cũng rời xa em, bỏ em lạc lõng giữa dòng đời khắc nghiệt, em rơi vào vòng xoáy đen tối của cuộc đời và lòng người. Có những lúc em tuyệt vọng, không biết bao lần em muốn đi theo bà, nhưng chính lời nói của anh ngày ấy đã giúp em chống trọi với số phận của mình. Vì em vẫn tin rằng, cuộc sống này vẫn còn có những người như anh, sẵn sàng sẻ chia lòng tốt với một đứa trẻ nghèo khổ không quen biết như em. Em vì anh mới sống sót được đến ngày hôm nay, đã bao lần em muốn nói lời cảm ơn, nhưng làm sao đây, biết bao lời cảm ơn cũng không đủ.
Từ bao giờ khóe mi lại dâng đầy nước mắt, chúng hòa vào mưa, rơi xuống làn môi, vừa mặn đắng lại vừa ngọt bùi. Cô muốn nói thêm điều gì đó, nhưng những tiếng nấc nghẹn ngào đã chặn đứng nơi cổ họng. Đúng lúc ấy, Vũ Uy ôm chầm cô vào lòng anh, siết mạnh.
_ Em đừng nói nữa, tôi hiểu rồi.
_ Nếu anh muốn, em có thể cho anh tất cả. Nhưng Quyên là người bạn quan trọng nhất của em, em không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy, không thể làm tổn thương cô ấy. Em chỉ có thể vì anh một hôm nay thôi… Sau đó, anh hãy quên em đi, hãy chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy rất cần anh.
Lòng cô đau đớn trăm bề, khổ tâm trăm mối, cứ thế mà dốc bầu tâm sự trong tiếng nấc vụn vỡ. Tình yêu cô dành cho anh không thể nói ra, cũng chẳng lời nào diễn tả hết nỗi niềm sâu nặng ấy. Đành nhờ cơn mưa và thời khắc ngắn ngủi của ngày hôm nay lưu giữ lại mối duyên này.
_ Phải, trên đời này, cũng chỉ có cô ấy cần tôi.
Cô lặng người, lồng ngực co thắt đau đớn, nước mắt tiếp tục tràn khỏi khóe mi. Muốn nói anh sai rồi, nhưng lại cắn răng nuốt đau thương vào trong lòng.
_ Em không cần vì báo đáp tôi mà miễn cưỡng làm những điều trái lòng mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được điều gì từ sự giúp đỡ năm đó. Chỉ cần em sống tốt và luôn vui vẻ, vậy là được rồi.
Giọng anh nghe rất buồn, buồn đến não nề. Từng lời nói đánh vào trái tim cô đang run rẩy, cô biết, mình đã làm anh tổn thương. Đến khi cảm nhận được vòng tay anh dần nới lỏng, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi mà níu chặt lấy lưng áo anh.
_ Không…!
Tuệ Anh ngước mắt nhìn anh, dòng lệ hòa cùng nước mưa hoen rỉ đôi mắt.
_ Em không muốn nợ ân tình của anh. Em muốn có cơ hội rũ bỏ quá khứ.
Anh nhìn cô, trái tim đã tan nát từ lúc nào.
Rốt cuộc, giữa hai người họ vẫn chỉ là những cuộc trao đổi.
Nhưng anh và cô đều hiểu, từ sâu đáy lòng mỗi người muốn lưu giữ hình ảnh của đối phương, bảo quản ở một góc tâm hồn. Dù cái giá phải trả có lớn đến đâu, cũng chấp nhận đánh đổi lấy một phút yêu thương trọn vẹn.
Tiếng mưa vẫn rơi rả rích, đâu đó trong không gian quạnh vắng, đọng lại trên những tán ngọc lan ủ rũ vì mưa sa, âm thanh bi ai xen lẫn đắng cay, đong đầy nước mắt vang vọng buồn bã.
Tiếng sấm thi thoảng vang lên đì đùng, chớp giật lóe sáng bầu trời đêm thăm thẳm khiến Thục Quyên sợ hãi. Cô vội vàng kéo tất cả rèm cửa che khuất trận mưa bão đang diễn ra bên ngoài, rồi trở về ngồi thu lu trên chiếc sofa giữa phòng khách, ôm gối và cắn môi nghĩ ngợi.
Cô đang ở nhà Vũ Uy và chờ anh, nhưng đã khá muộn rồi, ngoài trời lại đang mưa lớn, sao mãi chẳng thấy anh trở về. Lòng cô bắt đầu bồn chồn, lo lắng.
Nhìn quanh căn phòng trống vắng, bao nhiêu trăn trở bỗng chốc ùa về. Nghĩ đến ba mình mà cô rơi nước mắt, thế nhưng ông vẫn gắng gượng để cô và mẹ an lòng. Cô đọc được niềm vui trong mắt ông, đó là sự chờ mong ngày cô và anh nên vợ nên chồng. Ngày ấy cũng chẳng còn bao xa nữa, vì bệnh tình của ba ngày một trở nặng, hai bên gia đình đã quyết định sẽ tổ chức hôn lễ vào đầu tháng sau. Nghĩa là chỉ còn hai tuần nữa thôi, cô sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của anh.
Đó hẳn là một chuyện vui, cô đã mong chờ giây phút này rất lâu rồi. Thế nhưng hiện tại, mọi chuyện dường như không giống với những gì cô tưởng tượng.
Nó không mang cho cô cảm giác hạnh phúc, ngược lại luôn bất an, lo lắng và bồn chồn. Vũ Uy vẫn luôn ân cần, chăm sóc cô chu đáo như trước đây, có điều cô có thể cảm nhận rất rõ ràng, tâm hồn anh đang ở một nơi khác. Điều này khiến cô vô cùng đau đớn. Có lẽ cuộc đời cô đây là lần đầu tiên phải chịu nhiều áp lực đến vậy. Cô hoàn toàn không biết phải làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh rối rắm và tâm trạng hỗn độn này.
Đôi khi cô nghĩ, có khi nào nên buông tay? Cô vốn không phải loại người không hiểu chuyện, nên cô biết: Tình cảm cần xuất phát từ hai phía, ràng buộc người đàn ông không còn yêu mình có ích gì? Nhưng vấn đề ở đây là, cô đã yêu anh quá nhiều, chỉ cần nghĩ đến việc không có anh bên cạnh, lòng cô như chết lặng, chẳng thể tự chủ được hai hàng nước mắt. Hơn nữa, còn ý nguyện của ba cô thì sao? Cô không thể làm ông thất vọng.
Một tiếng sấm nổ vang trong không trung, Thục Quyên giật mình, có chút hãi hùng. Cô muốn tránh những suy nghĩ phức tạp đang hành hạ tâm trí nên đứng dậy rời khỏi phòng khách lên tầng trên, định bụng tìm vài quyển sách đọc giết thời gian. Tới phòng làm việc của Vũ Uy, cô đứng trước tủ sách đắn đo một hồi rồi thở dài thất vọng. Tất cả đều là những quyển sách chuyên ngành về các lĩnh vực kinh doanh, bất động sản, tài chính, luật doanh nghiệp v.v… Mà đối với cô không có hứng thú.
Cô chán chường ngồi xuống chiếc ghế bọc da trước bàn làm việc nơi anh vẫn thường ngồi, cảm giác êm ái, dễ chịu lan tỏa. Cô quét mắt một lượt trên mặt bàn, mọi đồ vật được sắp xếp rất gọn gàng, ngay ngắn theo trình tự. Thục Quyên dừng lại tại khung ảnh chiếm một góc bàn, cô với tay cầm lên ngắm nghía, vẻ mặt dần hiện lên vẻ thích thú. Đây là Vũ Uy và người mẹ quá cố của anh, từ ngày bé anh đã rất khôi ngô rồi, còn mẹ anh thật sự là một người đàn bà đẹp. Anh từng nói cô có nụ cười rất giống bà, đó là lý do vì sao vừa gặp cô lần đầu tiên, ngay lập tức anh bị cô thu hút.
Anh nói, anh sẽ luôn làm cho cô cười, bảo vệ nụ cười ấy.
Anh nói, anh yêu nụ cười của cô, mãi mãi là như vậy.
Mãi mãi ư?
Ánh mắt Thục Quyên trở nên chua xót, cô đặt khung ảnh trở lại vị trí cũ, một giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi. Lẽ nào, anh yêu người con gái mang hình bóng nụ cười của mẹ anh, chứ không phải là cô?
Nước mắt đua nhau rơi xuống, cô hoảng hốt tìm khăn giấy, tiện tay mở ngăn kéo ngay bên cạnh. Một thứ trong đó khiến cô chú ý, đó là bức tranh vẽ dáng lưng của một người đàn ông, góc trái ghi dòng chữ “You are my soulmate”. Cô nhận ra đây là nét vẽ của Tuệ Anh, ngẫm nghĩ một hồi, cô tự hỏi có khi nào đây là người đàn ông trong lòng cô ấy? Tại sao cô ấy chưa từng nhắc đến người này? Vì anh ta mà cô ấy từ chối tình cảm của Vũ Uy sao? Thục Quyên quên cả việc tìm khăn giấy, lấy tay lau nước mắt, trong lòng nổi lên sự hiếu kỳ.
Quan trọng hơn, tại sao Vũ Uy lại giữ nó? Cô bất chợt nhớ lại, anh từng kể với cô ngày trước vì muốn nhanh chóng tạo tin đồn, Tuệ Anh đã đến đây ở một thời gian ngắn. Cô vẫn còn nhớ, khi nhắc về cô ấy, thái độ của anh không còn khó chịu hay dửng dưng nữa.
Không biết bao lần cô hỏi anh tại sao không ưa Tuệ Anh, anh nói chỉ là anh không muốn thiết lập mối quan hệ với người xuất thân không rõ ràng. Cũng không biết bao lần cô cố gắng phân trần rằng Tuệ Anh thực sự là một cô gái rất tốt. Nếu anh hiểu một chút về cô ấy, anh sẽ có cái nhìn khác.
Điều cô mong muốn đã trở thành sự thật, nhưng cô không ngờ rằng mọi việc chuyển biến đến mức độ này. Nếu biết trước, cô thà để anh giữ thái độ lạnh nhạt ấy.
Cô lại ích kỷ rồi.
Cô nén cơn xúc động, gọi cho Vũ Uy, nhưng điện thoại của anh đã tắt máy không liên lạc được. Cô lo lắng gọi cho Đình Trung, ngập ngừng một lát, anh mới nói tổng giám đốc bận giải quyết một số chuyện quan trọng. Cô đành cảm ơn rồi ngắt máy. Có lẽ Vũ Uy sẽ không về nhà, cô chờ đợi vô ích rồi.
Thục Quyên thở dài rồi gọi lái xe riêng của cô đến đón.
Ngoài trời mưa vẫn rơi rả rích, giọt mưa liên tiếp xô đẩy nhau chẳng khác gì tâm trạng chồng chất của cô lúc này. Dường như lại rơi vào bế tắc.
Đi ngang qua một quán bar khá quen, không hiểu sao cô nghĩ đến anh chàng bartender kỳ quái kia. Cô không thích anh ta vì đã trêu chọc cô quá đà. Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nói chuyện với anh ta, tâm trạng cô như được đả thông, phấn chấn hơn rất nhiều. Đắn đo một lát, cô quyết định bảo bác tài xế dừng xe.
Đứng từ dưới nhìn lên, bây giờ cô mới để ý bảng hiệu cầu kỳ, dòng chữ “GOSSIP” uốn lượn bắt mắt, ánh chớp đèn nhấp nháy liên tục như mời gọi. Thục Quyên chậm rãi bước vào. Bên trong thật sự náo nhiệt, tiếng nhạc nonstop bùng nổ như muốn phá tan màng nhĩ của cô. Trong cái không gian loạn lạc này, có muốn bắt bản thân buồn chán cũng khó, tất cả tâm trạng hỗn mang dường như bị gián đoạn.
Thục Quyên e dè đi xuyên qua đám đông thẳng tới quầy bar, chọn một chỗ ngồi khuất tầm mắt, xa rời cuộc huyên náo. Cô đảo mắt vào trong quầy tìm kiếm nhưng rồi nhanh chóng thất vọng, nhân viên bartender không phải là người trước đây. Cậu ta lại gần cô hỏi muốn dùng gì, cô gọi một ly Martini. Đây là loại rượu duy nhất mà cô biết, bởi Vũ Uy thường hay uống loại này mỗi khi dự tiệc rượu.
Do vẫn còn sợ hãi mùi rượu nên rốt cuộc cô cũng chỉ ngồi nhìn đăm đăm vào thứ chất lỏng trong suốt đựng trong ly thủy tinh tao nhã, đơn giản mà tinh tế. Sau một hồi lưỡng lự, cô quyết tâm đưa lên miệng nhấp thử. Nhưng rồi cô nhăn mặt, đầu lưỡi bỏng rát khó chịu. Có điều, hình như vị của ly rượu này khác với vị lần trước anh chàng kia pha cho cô.
Đang phân vân khó hiểu, một giọng nói lạ lẫm vang lên bên tai phân tán sự chú ý của Thục Quyên.
_ Không biết uống rượu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.