Chương 33: Martini
Nguyệt Cát
16/12/2013
Thục Quyên theo phản xạ quay sang bên cạnh, đôi mắt to tròn nhìn người ngồi
cách mình hai chiếc ghế bar cao cấp không chớp. Cô gái này ngồi đó từ
lúc nào vậy?
Có điều, từ xưa đến nay, cô luôn tự hào về nhan sắc nổi trội của mình, nhưng đối diện với người trước mắt, cô quả đã lĩnh ngộ được câu nói “Núi cao còn có núi cao hơn”. Người này thật sự là một đại đại mỹ nhân !!!
Cô ta ngồi bắt chéo chân một cách khoan thai, ly rượu trên tay trở nên thật tao nhã. Mái tóc dài uốn lượn che khuất nửa khuôn mặt, hé lộ ánh mắt sắc sảo cùng nụ cười nửa miệng hờ hững bên môi.
Có điều, cách ăn mặc của người này khá cổ quái. Một bộ cánh kín cổng cao tường màu đen tuyền chẳng khác gì những nữ bá tước ma ca rồng xinh đẹp máu lạnh trên phim ảnh. Bất giác cô chuyển sự tập trung vào khuôn miệng đang mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra, trong đầu cô bỗng xuất hiện một hình ảnh… Chúa ơi, chắc cô xem phim đến nỗi bị ám ảnh luôn rồi.
_ Martini nếu không gọi đúng cách, thì sẽ không thể thưởng thức hết được mùi vị của loại cocktail hảo hạng này đâu. – Người kia tất nhiên không biết suy nghĩ kỳ quặc trong đầu cô, tiếp tục vui vẻ nói.
_ Gọi đúng cách ư? – Thục Quyên ngây ngô hỏi.
_ Đúng vậy. Đây là loại đồ uống tinh vi nhất. Nó cũng có các thuật ngữ riêng… - Rồi cô ta búng tay hướng về phía bartender. – One Martini Dry Sweet Vermouth, stirred and twist, please !
Nhân viên bartender giơ ký hiệu OK bằng tay rồi cặm cụi pha chế. Trong khi đó, Thục Quyên ngơ ngác hoàn toàn không hiểu.
_ Những thuật ngữ mà cô nói nghĩa là gì?
Cô gái kia mỉm cười đầy ẩn ý rồi từ tốn giải thích, dường như trong giọng nói khá hưng phấn.
_ Nghe này: “Up” nghĩa là đồ uống được phục vụ trong ly thủy tinh cao thông thường, còn “rock” sẽ là một chiếc ly đã được làm lạnh. “Dry” nghĩa là ít hoặc “Naked”, nghĩa là không có Vermouth. “Wet” thì ngược lại. Ban nãy, tôi order một ly Martini Dry Sweet Vermouth, stirred và twist. Đối với cá nhân tôi thì đó là phiên bản hoàn hảo nhất của Martini, có một nửa già dặn và một nửa ngọt ngào. “Stirred” là cách thức pha chế và “twist” là nguyên liệu trang trí.
_ Dường như cô rất thích loại rượu này, phải không? – Tuy đầu óc vẫn quay mòng mòng trước các thuật ngữ nhưng Thục Quyên vẫn lịch sự tiếp chuyện. Có thể thấy cô gái kia thật sự đang rất vui vẻ và cô không muốn làm cô ấy mất hứng.
Đúng lúc đó, ly Martini đã được pha chế xong, cô gái lạ mặt đẩy nó đến trước mặt Thục Quyên và nói.
_ Nói lý thuyết sẽ không hiểu ngay được đâu, vẫn phải học đi đôi với hành. Uống thử xem.
Thục Quyên nhìn ly rượu không chớp mắt. Nó là một ly thủy tinh cao thông thường, bên trong đựng chất lỏng tinh khiết sóng sánh, điểm thêm một dải vỏ chanh gọt xoắn tạo lớp tinh dầu trên bề mặt. Tuy nhiên, trong khi cô vẫn hơi lưỡng lự thì bên tai lại vang lên giọng nói huyễn hoặc.
_ Tôi rất thích loại rượu này. Cô biết không, nó là “ông hoàng” của các loại cocktail. Bởi vì ai cũng có thể tạo ra phiên bản Martini cho chính mình. Nó cũng được đặt rất nhiều danh hiệu, nhưng tôi cảm thấy cách gọi đúng nhất chính là “thuốc tiên của sự yên tĩnh”.
_ Thuốc tiên của sự yên tĩnh?
Thục Quyên lẩm nhẩm. Cô không ngờ một loại đồ uống mà cũng có nhiều chuyện để nói đến vậy. Nhưng khi hiểu về nó nhiều hơn, cô lại muốn thử, cảm giác e dè sợ sệt tan biến trong thoáng chốc. Cô cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp.
Một sự run rẩy nhẹ khi nhâm nhi vị Gin lạnh từ ngụm đầu tiên. Sau đó là vị ngọt, chua nhẹ và cay nồng lan tỏa, cộng thêm hương thơm của chanh khiến mỗi ngụm Martini trở nên thanh mát hơn. Quyến rũ đến say lòng.
_ Thật tuyệt! – Cô bất giác thốt lên rồi tiếp tục nhấm nháp một cách chậm rãi sảng khoái.
_ Có muốn thử thêm các loại khác không? – Cô gái kia mỉm cười vẻ thích thú.
Thục Quyên hứng chí gật đầu. Sau đó, cô được thưởng thức các loại Martini dị bản khác nhau như Martini cam, Martini táo, Martini đen, Vodka Martini… Mỗi loại đều mang lại một mùi vị khác nhau. Rất lạ là chỉ cần thay đổi một thành phần nhỏ trong đó thôi, hương vị trở nên hoàn toàn khác. Tuy mỗi ly chỉ nhấp một hai ngụm nhưng cũng đủ khiến đầu óc váng vất. Cuối cùng, khi đã ngà ngà say, cô quay sang hỏi cô gái đã uống cùng rất lâu mà biểu hiện trên gương mặt vẫn không hề thay đổi.
_ Vậy cô thích nhất loại Martini nào?
_ Classic Martini. Loại này gần như chỉ dùng Gin và một hai giọt Vermouth làm màu mà thôi.
Thục Quyên đập bàn, ngồi thẳng người đề nghị.
_ Tôi cũng muốn thử!
Cô gái kia nheo mắt nhìn cô kèm theo nụ cười khó dò, tại sao cái điệu cười khinh khỉnh này quen đến thế.
_ Nó giống như một “ông vua bạo tàn” đấy, có biết không?
_ Ông vua bạo tàn?
Cách gọi thật ấn tượng làm sao. Thục Quyên không chần chừ lớn tiếng hướng về bartender cao giọng gọi, không quên giơ tay tỏ rõ sự phấn khích.
_ One Classic Martini, please!
Dường như biểu hiện quá rõ ràng của cô làm người kia không nhịn được cười, vừa cười vừa tỏ ý khen ngợi.
_ Học cũng nhanh đấy.
Sau khi làm “học trò bất đắc dĩ”, Thục Quyên cũng biết rằng Gin được xếp vào một trong những dòng rượu mạnh nhưng lúc trước do được pha chế với nhiều thành phần nên nồng độ cồn đã giảm ít nhiều. Còn Classic Martini dường như giữ lại hoàn toàn hương thơm kỳ lạ hắt mạnh vào mũi của Gin nguyên chất, nhấn mạnh vị cay thơm từ thảo mộc. Thục Quyên gần như say đứ đừ, đầu óc bắt đầu mông lung, hình ảnh trước mắt cứ chạy qua chạy lại tứ tung. Khi ngấm rượu, cô có cảm giác không thể kiểm soát được hành động lẫn lời nói của bản thân nữa.
Hình như, cô đã khóc lóc và kể lể rất nhiều chuyện. Hình như, cô đã khổ sở loay hoay trong vòng tay của ai đó. Hình như, cô có cảm giác được bế bổng lên khỏi mặt đất. Hình như, cô đang bay lượn trên mây, trôi nổi... Hình như…
Chẳng biết bao nhiêu cái “Hình như…” qua đi, cuối cùng đọng lại là dư vị cay nồng đăng đắng giống như ly rượu Classic Martini ấn tượng khó quên. Còn có sự mằn mặn hòa quyện với cảm giác mát lạnh của quả olive nữa, vị say lòng người.
Trong cơn mê màng, Thục Quyên cảm thấy đầu lưỡi va chạm với một vật mềm mại. Cô khó khăn hít thở và dần tỉnh lại, không chỉ đầu óc mà cả thân người nặng trịch. Ánh sáng đèn huỳnh quang hắt vào tròng mắt nhức nhối, cô phát hiện cả người bị một thân hình khác đè lên, trước mắt là gương mặt vừa lạ vừa quen đầy mơ hồ ám ảnh, ánh sáng le lói phát ra từ vật trên cánh mũi của người này làm cô giật mình bừng tỉnh.
Có điều, khi các xúc giác bắt đầu quay trở lại, giờ đây cô chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cánh môi tê dại vì bị một đôi môi lạ phủ lên một cách mãnh liệt, cổ họng khô đắng chỉ có thể phát ra tiếng rên nho nhỏ. Đôi tay bắt đầu có phản ứng chống đối, gắng sức đẩy cơ thể trên người mình ra, hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy. Thế nhưng người kia lập tức rời khỏi cô, gương mặt bình thản cùng tiếng cười ma mãnh quen thuộc, giọng nói giễu cợt ngày nào vang lên.
_ Ồ, đã tỉnh rồi? Tôi cứ nghĩ hôm nay sẽ được “ăn thịt” miễn phí cơ đấy.
Đặc biệt, viên kim cương nhỏ ánh lên sự kiêu ngạo bất cần không thể nhầm lẫn. Cô há hốc miệng. Là anh ta !!!
_ Anh… anh… tại sao lại là anh?
Thục Quyên sợ đến mức mặt mày tái xanh, hơi thở rối loạn lắp bắp không thành câu. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ở đây cùng kẻ biến thái này?
Anh ta đứng dậy rời khỏi chiếc giường sa hoa, từ tốn đi đến sofa giữa phòng, với tay lấy bật lửa có sẵn trên mặt bàn châm một điếu thuốc, bình thản hít một hơi rồi nhả khói, dáng điệu ung dung nhàn nhã.
_ Cô say đến không biết trời đất. Tôi có lòng đưa cô về, lại còn giúp cô “giải rượu”. Đáng lẽ nên cảm ơn tôi thay vì thái độ đó mới phải chứ.
_ Giải… giải rượu.. bằng cách.. cách đó.. ư? – Cô nhìn anh ta với ánh mắt giận dữ, mặt mũi đỏ gay. Thật đáng ghét! Lần trước là chuốc rượu, lần này là giải rượu, cùng một cách thức dung tục như thế. Cô là trò chơi cho anh ta sao?
_ Không phải là rất hiệu quả à? - Một cái nhún vai trêu đùa khiến biểu hiện của người kia càng thêm phần cợt nhả.
Nói chuyện với tên này khiến cô phát hỏa. Cô giận đến run người nhưng không biết phải làm sao, đành ấm ức nuốt xuống bụng, vội vội vàng vàng bước xuống giường chạy nhanh đến phía cửa. Trong đầu vẫn rối loạn không hiểu chuyện gì đã xảy ra khi mình say đến bất tỉnh.
_ Khoan đã.
_ Chuyện.. chuyện gì?
_ Quên túi xách kìa.
Bấy giờ cô mới phát hiện chiếc túi của mình nằm chỏng chơ trên sàn nhà, nhưng bên cạnh nó còn một thứ đồ khác khiến cô giật nảy mình, bán tín bán nghi nhặt lên xem xét.
Đây chẳng phải là chiếc váy của cô gái sành rượu kia ư? Đầu óc chưa thoát khỏi men rượu lại được dịp xoay mòng mòng. Đúng lúc đó, ba vật thể lạ từ trong váy rớt ra lăn long lóc dưới chân cô. Là một chiếc áo lót hàng hiệu và… hai túi silicon cỡ F.
Chúa ơi! Việc này có thể xảy ra sao?
_ Anh.. anh là.. đồng tính? – Thục Quyên mặt mày trắng bệch, giọng lạc cả đi. Cô cố nén từ ‘bệnh hoạn’ vào trong thì chẳng hiểu sao lại thốt ra ý nghĩ thứ hai.
Lạ thay, người kia vẫn thản nhiên hết sức, nhả khói một cách khoan thai rồi đứng dậy tiến về phía Thục Quyên cùng với nụ cười tươi roi rói. Cô sợ hãi bước giật lùi về phía sau vài bước, đụng trúng ngay bức tường. Tại sao cái kiểu cười này cảm thấy còn nguy hiểm hơn so với điệu cười nhếch mép gian tà kia? Đang loay hoay tìm đường thoát thân thì đã muộn, anh ta chống hai tay lên tường, giam cô trong đó. Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ cách nhau gang tấc.
_ Tôi có thể giúp cô xác nhận giới tính của tôi ngay bây giờ, muốn thử không?
_ Á.. không ! Không cần !
Đúng là cô bị rượu làm cho lú lẫn rồi. Nếu anh ta đồng tính thì cô là giống gì? Rõ ràng anh ta có hứng thú với phụ nữ. À không, hứng thú trêu ghẹo phụ nữ mới đúng. Tháng này cô bị sao quả tạ chiếu chăng !?
Thục Quyên sợ hãi đến mức co rúm người lại, cô giơ chiếc váy trong tay lên cao nhằm che khuất ánh nhìn trực diện như có điện giật của anh ta. Phải công nhận, cái con người này thật… xinh đẹp. Chẳng trách giả gái cũng khiến người ta không chút nghi ngờ.
_ Nhưng… giọng anh và giọng ‘cô ta’ không giống nhau mà.. – Thục Quyên dường như vẫn chưa thể tin, rụt rè hạ thấp chiếc váy xuống một chút, đủ để lộ ra đôi mắt nâu tròn chớp chớp đầy nghi vấn.
_ Tôi có thể tự biến âm giọng của mình. Thế nào? Rất hay phải không? – Anh ta tự hào nói, vẻ mặt tràn đầy kiêu hãnh.
Cô gật gật đầu, ánh mắt ngập tràn sự hứng thú. Nhưng sau đó sực nhớ ra cái người trước mặt lần trước lẫn lần này đều đem cô ra làm trò tiêu khiển cho anh ta, liền lắc đầu quầy quậy, nhíu mày củng cố tinh thần. Có điều hình như phản tác dụng, ngược lại còn làm anh ta ôm bụng cười đến rung người.
Cười cái gì? Buồn cười lắm sao?
Cô hết nói nổi, lập tức vơ lấy túi xách của mình bực tức bước nhanh ra khỏi phòng. Đến ngưỡng cửa, giọng nói kia lại gọi giật lại.
_ Này!
_ Gì nữa? – Cô bắt đầu mất bình tĩnh, có lẽ do rượu nên cả cơ thể lẫn mặt mũi đỏ bừng bừng, tâm tính cũng nóng lạnh thất thường.
Anh ta hắng giọng, nén cười, trở lại bộ dạng ‘bình thường’. Ý là cái vẻ mặt bất cần cùng với nụ cười châm biếm nơi khóe môi ấy, hai tay đút túi quần, cao giọng nói.
_ Lý do đàn ông không muốn cô, một là anh ta không phải đàn ông, hai là anh ta đã toàn tâm toàn ý với một cô gái khác. Cả hai loại đó, tốt nhất là đừng phí phạm thời gian lẫn tình cảm thêm nữa.
Lời nói này khiến cô đông cứng, con tim tưởng chừng đã bình ổn chợt quặn lên cơn nhức nhối, những mớ bòng bong cô muốn lẩn trốn bắt đầu dồn dập quay về. Đồng thời, cô lờ mờ nhớ lại một vài cảnh tượng trong lúc không kiểm soát được bản thân do men rượu.
“Uy, tại sao không muốn em? Em có gì không tốt? Em có gì không bằng cô ấy?”
Gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, Thục Quyên vội vã chạy khỏi đó. Thâm tâm ước có một cái lỗ để chui xuống.
Trong vòng khói thuốc mờ ảo, Xích Long nhếch môi cười, miệng lầm nhẩm.
_ Vũ Uy, anh nhẫn tâm thật đấy.
oOo
Đêm tối dần chìm vào giấc ngủ, mưa ngoài hiên cũng bớt xối xả, bớt u ám, bớt ưu hoài. Trong ngôi nhà thoảng hương hoa giọt tuyết, không gian ấm áp bao trùm gian phòng nhỏ, Vũ Uy vừa bước ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy một mùi vị khó cưỡng, nó khiến bao tử của anh cồn cào. Phía gian bếp, Tuệ Anh đang cặm cụi thái vài lát thịt bò, ngay cạnh đó là nồi nước đang sôi sùng sục. Anh mỉm cười yên lặng ngắm dáng người mảnh khảnh của cô từ đằng sau. Đã lâu lắm rồi mới có lại cảm giác này, cảm giác một làn gió lặng lẽ khuấy động nơi đáy lòng, vừa xa xôi, vừa gần gũi, vừa chân thực, lại vừa hư vô.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô dừng động tác và quay đầu nhìn, rất nhanh nở một nụ cười hài lòng.
_ Thật may là anh mặc vừa đồ của ba em.
Anh cúi nhìn bộ quần áo thể thao màu đen trên người, chất liệu cotton khá dễ chịu, tiện miệng hỏi, đồng thời tiến đến gần cô.
_ Ba em vẫn thường xuyên tới đây à?
_ Cũng không hẳn, thỉnh thoảng ba em đi công tác dài hạn nên tới thăm em. Anh biết đấy, ông định cư ở thành phố Hồ Chí Minh mà.
Tuệ Anh trở về với công việc đang dở dang, tuy nhiên lồng ngực bắt đầu rạo rực. Hình ảnh Vũ Uy trong bộ đồ của ba mang lại cảm giác thật thân thiết, nhưng gợi cảm hơn rất nhiều. Hơn thế, mùi hương nam tính vốn có của anh xen lẫn mùi sữa tắm ngọt ngào chẳng khác gì thứ hương liệu quyến rũ tấn công các tế bào thần kinh. Và mùi hương đó đang tiến tới ngày một gần, khiến tâm trí cô nhất thời rối bời, đường dao trong tay chệch hướng mấy lần.
_ Em nấu mì?
Anh đứng ngay phía sau cô, người hơi cúi xuống quan sát cô thái thịt, tình cờ hơi thở ấm áp phả nhẹ vào gáy khiến chỗ đó trở nên nhạy cảm, bỗng chốc cả cơ thể tê rần. Cô luống cuống buông dao, xoay người đẩy anh ra ngoài.
_ Anh ra kia ngồi đợi đi.
Thấy gương mặt cô ửng hồng, còn bộ dạng lóng ngóng, anh cười thầm rồi cũng nghe lời đi ra chỗ khác. Có điều thay vì ngồi yên một chỗ, anh quyết định loanh quanh thăm thú ngôi nhà. Lần trước đến và đi quá vội nên chưa thể quan sát hết, lần này tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Ngôi nhà của cô cũng không lớn lắm, căn bản vẫn là kiểu nhà truyền thống đủ ba không gian chính là khách – ăn – bếp và công trình phụ. Phòng ngủ trên tầng hai trước đây anh cũng đã biết, nhưng khi đó anh nhớ mang máng có một cánh cửa nhỏ nằm khuất nơi cuối sảnh.
_ Cánh cửa gỗ treo vòng hoa tầng trên là phòng gì vậy?
Tuệ Anh khựng lại một chút, động tác chậm dần, nhưng rồi cô mỉm cười nói.
_ Phòng để đồ linh tinh của em thôi, không có gì đâu.
Anh không nói gì thêm, lẳng lặng ngồi vào bàn ăn. Trong quá trình chờ đợi, anh cố gắng gợi chuyện để bầu không khí bớt ngượng ngập.
_ Tại sao em không ở với ba em?
_ Ba em có cuộc sống riêng của ông ấy, em không muốn vì em mà gia đình ông bị xáo trộn.
Anh ngừng lại một chút ngẫm nghĩ. Điều này cũng đúng, nếu thiên hạ biết Phạm Tùng có con riêng, đây sẽ là đề tài nóng hổi cho mấy tờ báo xâu xé, rồi thể nào đời tư của Tuệ Anh cũng bị đào xới. Như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của hai người bọn họ. Bây giờ anh đã hiểu tại sao ngày ấy, Tuệ Anh thà chịu đựng sự dè bỉu khinh miệt nơi anh chứ không thừa nhận quan hệ với Phạm Tùng. Cô thật sự rất thương ba mình và luôn nghĩ cho ông ấy.
_ Xin lỗi em. – Anh trầm mặc. Câu nói theo dòng suy nghĩ bật ra khỏi miệng. Chỉ là, anh cảm thấy bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ.
Tuệ Anh bưng một bát mì nóng hổi đặt trước mặt anh, sau đó cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười chan hòa.
_ Em không trách anh, đừng cảm thấy có lỗi với em. Anh như vậy em không thoải mái chút nào.
Mắt anh dường như không thể rời được nụ cười ấy, trong lòng dâng lên dư vị của hạnh phúc. Cô không còn trốn tránh anh, không còn chối từ anh, không còn u buồn khi bên anh. Vẻ mặt rạng rỡ này của cô khiến anh mê mẩn, không tự chủ muốn ngắm nhìn mãi.
Luôn luôn là như vậy, đôi mắt của anh có một sức hút mãnh liệt khiến hồn cô như bị giam *** trong màu hổ phách trong suốt. Cô yêu màu mắt ấy vô cùng, nếu có thể, cô muốn chìm trong cái nhìn đong đầy yêu thương này mãi mãi. Giờ đây, anh không hề ngần ngại thể hiện tình yêu dành cho cô, không ngần ngại để cô cảm nhận được tấm chân tình của anh.
Anh vẫn luôn là anh như thế, không bao giờ thay đổi. Dù là trong tình huống tiến thoái lưỡng nan vẫn mạnh mẽ dứt khoát đối mặt và tiến lên, nắm giữ lấy điều quan trọng nhất, làm chủ cuộc đời mình. Còn cô thì sao? Ai cũng cho rằng cô mạnh mẽ và kiên cường sau ngần ấy quá khứ đau thương, nhưng chỉ cô mới biết bản thân yếu đuối và mong manh đến nhường nào. Cô chưa từng vượt qua được những ám ảnh trong ký ức, cô vẫn đang trốn chạy. Bởi vì, cô không dám đối mặt. Thậm chí yêu thương ngay trước mắt đây, cô cũng không có dũng khí để chạm vào. Thật đáng thương thay!
Cô biết, cô sẽ hối hận cả đời. Nhưng đối với người đã trải qua quá nhiều tổn thương như cô, hạnh phúc của bản thân đổi lấy niềm đau của kẻ khác, lại là những người thân thiết cô hằng trân trọng, cô không làm được. Huống chi, bản thân cô hiện tại đang có vô số mối đe dọa. Cô không muốn liên lụy họ, càng không muốn liên lụy anh, người mà cô yêu nhất.
Chẳng hề biết nước mắt đã tràn mi, Tuệ Anh chỉ thấy gương mặt anh trở nên trầm buồn, khẽ vươn tay áp vào gương mặt cô, dịu dàng lau đi hàng lệ.
_ Đôi khi tôi không hiểu những giọt nước mắt này, em đang giấu trong lòng điều gì?
Cô giật mình né tránh hơi ấm nơi bàn tay anh, gượng cười che giấu.
_ Không có gì. Anh ăn mau đi kẻo nguội.
Vũ Uy cũng không muốn làm cô khó xử, ngập ngừng thu tay về. Anh cầm đũa bắt đầu gắp mì lên ăn. Ngừng lại một chút để nhai và cảm nhận từng sợi mì hòa tan vào vị giác, anh hoàn toàn ngạc nhiên khi mùi vị này chẳng khác gì bát mì bò ở tiệm mì năm nào. Không, nó còn ngon hơn, thậm chí giống hệt mì mẹ anh từng nấu. Đến lúc này, anh mới phát hiện đây là một bát mì bò không hành, nhiều giá đỗ.
_ Em… tại sao em biết tôi không ăn được hành và thích giá đỗ?
_ Hồi xưa anh vẫn thường gọi như thế mà. Em làm ở đó nên học lỏm được bí quyết đấy.
Cô nhìn anh, ánh mắt ngập tràn trìu mến. Tim anh rung động mạnh mẽ, cố gắng kìm chế để không lao tới ôm chặt cô vào lòng. Bây giờ thì anh đã biết, thứ mà anh luôn cảm thấy thiếu trong bát mì năm nào chính là sự thân thương này. Khác nhau không phải ở món ăn, mà là người nấu, cũng không phải do cách thức, mà là người thưởng thức.
_ Em biết tại sao tôi hay ăn mì ở đó không?
_ Tại sao?
_ Ngày ấy, tôi phải xa mẹ để học làm người thừa kế. Vì vậy tôi rất nhớ món mì bò mẹ tôi hay làm cho tôi ăn. Đi bao nhiêu cửa hàng, cuối cùng cũng tìm được một nơi gần giống với của bà. – Anh trầm mặc kể lại.
_ Mẹ anh có phải là người phụ nữ rất đẹp trong bức chân dung tại phòng khách ở biệt thự mùa hè? – Tuệ Anh hiếu kỳ hỏi, vấn đề này quả thực cô đã thắc mắc từ rất lâu rồi.
_ Đúng vậy. – Anh gật đầu, nét mặt dần trở nên đăm chiêu. – Tôi đã từng rất hận dòng họ này vì đã chia cắt mẹ con tôi. Lúc đó, tôi đã nghĩ mình là đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời. Nhưng khi nhìn thấy em, tôi nhận ra mình vẫn còn may mắn.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cùng vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của anh.
_ Vì vậy, em không cần mang ơn tôi. Bởi vì chính em đã giúp tôi thay đổi, không còn là một đứa trẻ ương bướng chỉ biết đổ thừa cho hoàn cảnh và căm phẫn số phận. Nhờ em, tôi nhìn đời theo một khía cạnh tích cực hơn rất nhiều.
Tuệ Anh cố nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cô biết anh muốn nói điều gì, nhưng anh nào biết rằng, sự biết ơn năm xưa từ rất lâu rồi đã trở thành tình yêu tha thiết. Cô chỉ bám víu vào nó như một lý do để có thể đồng ý với yêu cầu của anh trong khi tình cảm của mình không bị phát hiện, để có thể ở bên anh ngày hôm nay mà thôi. Đây là cách tốt nhất cho bọn họ.
_ À, mà em nhận ra tôi từ lúc nào vậy? Khi nói với cậu bé kia câu đó, tôi cứ ngỡ em sẽ rất ngạc nhiên, vậy mà dường như em có vẻ xúc động hơn là bất ngờ. – Thấy cô im lặng, anh tiếp tục chuyện trò.
_ Là năm năm trước, khi em đến biệt thự mùa hè đã nhìn thấy hình anh lúc nhỏ. – Cô ngập ngừng trả lời.
_ Năm năm trước?? Em nhận ra tôi từ năm năm trước?? – Anh bất ngờ đến độ đứng bật dậy khỏi ghế.
Cô gật đầu thay cho câu trả lời.
Anh cố gắng ổn định lại tinh thần, từ từ ngồi xuống. Thì ra, ngay từ đầu cô đã nhận ra anh. Đó là lý do tại sao trước những lời lẽ và thái độ miệt thị lạnh lùng của anh, thậm chí là xúc phạm, cô không hề có phản ứng mà chỉ lặng lẽ chịu đựng. Chết tiệt! Càng ngày anh càng cảm thấy mình thật tệ.
_ Tại sao em không nói gì hết? – Cái nhíu mày và đôi tay nắm chặt đã thể hiện hết sự bứt rứt trong anh.
_ Em không nghĩ là anh còn nhớ.. Hơn nữa, sau đó anh…
Phải rồi, sau đó anh còn không cho cô bất cứ cơ hội nào, một mực giữ cái thành kiến ngu ngốc tận năm năm trời. Chưa bao giờ anh thấy hối hận và giận dữ chính bản thân mình như vậy. Anh đứng lên đi tới trước cánh cửa sổ đang mở, châm một điếu thuốc lá hít một hơi rồi trầm lặng nhìn vào khoảng không gian vô định. Mưa hắt từ mái hiên từng giọt li ti vào người anh, giá lạnh.
_ Anh sao vậy? – Tuệ Anh bước lại gần, bối rối hỏi.
Anh thở dài, dập tàn thuốc rồi nhìn sang gương mặt lo lắng của cô, đột ngột ôm chầm lấy thân hình sương mai, siết nhẹ.
_ Em thật ngốc. Tại sao cứ luôn một mình chịu đựng như vậy? Giá như em từng căm ghét tôi dù chỉ một chút, tôi sẽ không cảm thấy đau lòng đến thế.
Ở trong vòng tay anh thật ấm áp, chỉ cần một khoảnh khắc này, dù có phải chịu bao nhiêu đầy ải, bao nhiêu đắng cay, cô cũng cam lòng không buông một lời oán thán. Trên đời có một người hiểu nỗi lòng cô, cảm nhận cùng cô từng nỗi buồn khắc khoải, chia sẻ cảm xúc trong tim, còn cần gì hơn nữa.
Quy luật khắc nghiệt của tình yêu là trong đó có nước mắt, có khổ đau. Nhưng ngược lại nó cũng mang tới nhiều nụ cười và hạnh phúc.
Gặp được anh trong đời. Số phận đã ưu ái cô lắm rồi.
Tuệ Anh cũng ôm lấy tấm lưng rộng lớn, khắc ghi hạnh phúc đang lớn dần.
_ Em cảm thấy, thế này là đủ rồi.
Tình yêu giống như dòng nước chảy, chạy vòng quanh và khắc sâu vào trái tim đôi ta, càng sâu thì càng nhớ.
Vũ Uy khẽ nới lỏng vòng tay, gương mặt anh gần cô trong gang tấc. Vẫn là ánh mắt tràn đầy tình cảm ấy, tim cô đập vang từng hồi. Trong trí nhớ của cô, mỗi lần anh nhìn cô như vậy, tiếp theo sẽ là một nụ hôn khắc cốt ghi tâm. Và cô chờ đợi, chưa bao giờ cô khát khao làn môi anh đến thế.
Thế nhưng mong chờ của cô sau đó biến thành sự hụt hẫng, anh rời khỏi cô và lập tức thu lại cái nhìn say đắm.
_ À.. tôi có thứ này muốn đưa cho em. Đợi một chút.
Rồi chẳng chờ cô phản ứng, anh nhanh chóng bước vội vào phòng tắm, để lại Tuệ Anh với cảm giác bất ngờ xen lẫn tiếc nuối. Phải chăng do cô tự tưởng tượng ra!?
Sau cánh cửa, Vũ Uy tựa lưng vào nền gạch mát lạnh, bình ổn lại cảm xúc và hơi thở. Vừa xong thật nguy hiểm. Vốn dĩ khi gần gũi Tuệ Anh, anh luôn bị chi phối bởi sắc diện lơ đễnh mơ màng của cô, từ ánh mắt mắt yêu kiều đến cánh môi hồng như tỏa hương thơm ngát. Những lúc vậy, anh tự nhiên muốn hôn cô. Đó hẳn là sức hấp dẫn giữa nam và nữ. Tuy nhiên, khi nãy không chỉ có nét quyến rũ thông thường, cùng với gương mặt phiếm hồng e lệ, anh dường như cảm giác trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy sự nguyện ý đón nhận. Nó không khác gì một sợi dây vô hình cuốn anh vào những xúc cảm ngọt ngào bất tận, anh muốn nhiều hơn một nụ hôn.
Nếu không kìm chế được, anh sẽ đi xa hơn một nụ hôn.
Nhưng anh đã kịp trấn áp lửa tình dần nhen nhóm. Anh không thể mắc bất kỳ sai lầm nào trong tình thế bức bách hiện tại. Sai một li đi một dặm. Dù chỉ một quyết định lạc hướng sẽ đẩy mọi chuyện vào hồi khó mà cứu vãn. Hơn hết, anh không thể làm tổn thương cô. Lần trước, anh đã xâm phạm cô. Lần này, thật tồi tệ nếu lợi dụng lòng tốt của cô để thỏa mãn tình cảm của mình.
Có điều, tại sao trong đầu anh luôn hiện lên câu hỏi: Có thật cô đối với anh, tất cả chỉ là sự báo đáp ân tình?
Đúng lúc ấy, bức tranh vẫn giấu trong ngăn kéo bất chợt hiện ra, anh tự cười mình đa cảm. Xua tan những cảm xúc dư thừa, anh lục túi quần âu lấy ra một chiếc hộp hình vuông bằng nhung màu đỏ thẫm, kiểu cách quý phái nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay.
Anh bước tới trước cô, chìa ra chiếc hộp nhỏ xinh đẹp. Dĩ nhiên Tuệ Anh rất ngạc nhiên, cô nhìn nó rồi nhìn anh, ngập ngừng hỏi.
_ Đây là…?
_ Một món quà nhỏ thôi, em nhận lấy đi.
Cô nhận lấy chiếc hộp từ tay anh, chậm rãi bật nắp. Ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ vật bên trong mang theo sự bất ngờ và xúc động lẫn trong lời cảm thán.
_ Đẹp quá!
Có điều, từ xưa đến nay, cô luôn tự hào về nhan sắc nổi trội của mình, nhưng đối diện với người trước mắt, cô quả đã lĩnh ngộ được câu nói “Núi cao còn có núi cao hơn”. Người này thật sự là một đại đại mỹ nhân !!!
Cô ta ngồi bắt chéo chân một cách khoan thai, ly rượu trên tay trở nên thật tao nhã. Mái tóc dài uốn lượn che khuất nửa khuôn mặt, hé lộ ánh mắt sắc sảo cùng nụ cười nửa miệng hờ hững bên môi.
Có điều, cách ăn mặc của người này khá cổ quái. Một bộ cánh kín cổng cao tường màu đen tuyền chẳng khác gì những nữ bá tước ma ca rồng xinh đẹp máu lạnh trên phim ảnh. Bất giác cô chuyển sự tập trung vào khuôn miệng đang mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra, trong đầu cô bỗng xuất hiện một hình ảnh… Chúa ơi, chắc cô xem phim đến nỗi bị ám ảnh luôn rồi.
_ Martini nếu không gọi đúng cách, thì sẽ không thể thưởng thức hết được mùi vị của loại cocktail hảo hạng này đâu. – Người kia tất nhiên không biết suy nghĩ kỳ quặc trong đầu cô, tiếp tục vui vẻ nói.
_ Gọi đúng cách ư? – Thục Quyên ngây ngô hỏi.
_ Đúng vậy. Đây là loại đồ uống tinh vi nhất. Nó cũng có các thuật ngữ riêng… - Rồi cô ta búng tay hướng về phía bartender. – One Martini Dry Sweet Vermouth, stirred and twist, please !
Nhân viên bartender giơ ký hiệu OK bằng tay rồi cặm cụi pha chế. Trong khi đó, Thục Quyên ngơ ngác hoàn toàn không hiểu.
_ Những thuật ngữ mà cô nói nghĩa là gì?
Cô gái kia mỉm cười đầy ẩn ý rồi từ tốn giải thích, dường như trong giọng nói khá hưng phấn.
_ Nghe này: “Up” nghĩa là đồ uống được phục vụ trong ly thủy tinh cao thông thường, còn “rock” sẽ là một chiếc ly đã được làm lạnh. “Dry” nghĩa là ít hoặc “Naked”, nghĩa là không có Vermouth. “Wet” thì ngược lại. Ban nãy, tôi order một ly Martini Dry Sweet Vermouth, stirred và twist. Đối với cá nhân tôi thì đó là phiên bản hoàn hảo nhất của Martini, có một nửa già dặn và một nửa ngọt ngào. “Stirred” là cách thức pha chế và “twist” là nguyên liệu trang trí.
_ Dường như cô rất thích loại rượu này, phải không? – Tuy đầu óc vẫn quay mòng mòng trước các thuật ngữ nhưng Thục Quyên vẫn lịch sự tiếp chuyện. Có thể thấy cô gái kia thật sự đang rất vui vẻ và cô không muốn làm cô ấy mất hứng.
Đúng lúc đó, ly Martini đã được pha chế xong, cô gái lạ mặt đẩy nó đến trước mặt Thục Quyên và nói.
_ Nói lý thuyết sẽ không hiểu ngay được đâu, vẫn phải học đi đôi với hành. Uống thử xem.
Thục Quyên nhìn ly rượu không chớp mắt. Nó là một ly thủy tinh cao thông thường, bên trong đựng chất lỏng tinh khiết sóng sánh, điểm thêm một dải vỏ chanh gọt xoắn tạo lớp tinh dầu trên bề mặt. Tuy nhiên, trong khi cô vẫn hơi lưỡng lự thì bên tai lại vang lên giọng nói huyễn hoặc.
_ Tôi rất thích loại rượu này. Cô biết không, nó là “ông hoàng” của các loại cocktail. Bởi vì ai cũng có thể tạo ra phiên bản Martini cho chính mình. Nó cũng được đặt rất nhiều danh hiệu, nhưng tôi cảm thấy cách gọi đúng nhất chính là “thuốc tiên của sự yên tĩnh”.
_ Thuốc tiên của sự yên tĩnh?
Thục Quyên lẩm nhẩm. Cô không ngờ một loại đồ uống mà cũng có nhiều chuyện để nói đến vậy. Nhưng khi hiểu về nó nhiều hơn, cô lại muốn thử, cảm giác e dè sợ sệt tan biến trong thoáng chốc. Cô cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp.
Một sự run rẩy nhẹ khi nhâm nhi vị Gin lạnh từ ngụm đầu tiên. Sau đó là vị ngọt, chua nhẹ và cay nồng lan tỏa, cộng thêm hương thơm của chanh khiến mỗi ngụm Martini trở nên thanh mát hơn. Quyến rũ đến say lòng.
_ Thật tuyệt! – Cô bất giác thốt lên rồi tiếp tục nhấm nháp một cách chậm rãi sảng khoái.
_ Có muốn thử thêm các loại khác không? – Cô gái kia mỉm cười vẻ thích thú.
Thục Quyên hứng chí gật đầu. Sau đó, cô được thưởng thức các loại Martini dị bản khác nhau như Martini cam, Martini táo, Martini đen, Vodka Martini… Mỗi loại đều mang lại một mùi vị khác nhau. Rất lạ là chỉ cần thay đổi một thành phần nhỏ trong đó thôi, hương vị trở nên hoàn toàn khác. Tuy mỗi ly chỉ nhấp một hai ngụm nhưng cũng đủ khiến đầu óc váng vất. Cuối cùng, khi đã ngà ngà say, cô quay sang hỏi cô gái đã uống cùng rất lâu mà biểu hiện trên gương mặt vẫn không hề thay đổi.
_ Vậy cô thích nhất loại Martini nào?
_ Classic Martini. Loại này gần như chỉ dùng Gin và một hai giọt Vermouth làm màu mà thôi.
Thục Quyên đập bàn, ngồi thẳng người đề nghị.
_ Tôi cũng muốn thử!
Cô gái kia nheo mắt nhìn cô kèm theo nụ cười khó dò, tại sao cái điệu cười khinh khỉnh này quen đến thế.
_ Nó giống như một “ông vua bạo tàn” đấy, có biết không?
_ Ông vua bạo tàn?
Cách gọi thật ấn tượng làm sao. Thục Quyên không chần chừ lớn tiếng hướng về bartender cao giọng gọi, không quên giơ tay tỏ rõ sự phấn khích.
_ One Classic Martini, please!
Dường như biểu hiện quá rõ ràng của cô làm người kia không nhịn được cười, vừa cười vừa tỏ ý khen ngợi.
_ Học cũng nhanh đấy.
Sau khi làm “học trò bất đắc dĩ”, Thục Quyên cũng biết rằng Gin được xếp vào một trong những dòng rượu mạnh nhưng lúc trước do được pha chế với nhiều thành phần nên nồng độ cồn đã giảm ít nhiều. Còn Classic Martini dường như giữ lại hoàn toàn hương thơm kỳ lạ hắt mạnh vào mũi của Gin nguyên chất, nhấn mạnh vị cay thơm từ thảo mộc. Thục Quyên gần như say đứ đừ, đầu óc bắt đầu mông lung, hình ảnh trước mắt cứ chạy qua chạy lại tứ tung. Khi ngấm rượu, cô có cảm giác không thể kiểm soát được hành động lẫn lời nói của bản thân nữa.
Hình như, cô đã khóc lóc và kể lể rất nhiều chuyện. Hình như, cô đã khổ sở loay hoay trong vòng tay của ai đó. Hình như, cô có cảm giác được bế bổng lên khỏi mặt đất. Hình như, cô đang bay lượn trên mây, trôi nổi... Hình như…
Chẳng biết bao nhiêu cái “Hình như…” qua đi, cuối cùng đọng lại là dư vị cay nồng đăng đắng giống như ly rượu Classic Martini ấn tượng khó quên. Còn có sự mằn mặn hòa quyện với cảm giác mát lạnh của quả olive nữa, vị say lòng người.
Trong cơn mê màng, Thục Quyên cảm thấy đầu lưỡi va chạm với một vật mềm mại. Cô khó khăn hít thở và dần tỉnh lại, không chỉ đầu óc mà cả thân người nặng trịch. Ánh sáng đèn huỳnh quang hắt vào tròng mắt nhức nhối, cô phát hiện cả người bị một thân hình khác đè lên, trước mắt là gương mặt vừa lạ vừa quen đầy mơ hồ ám ảnh, ánh sáng le lói phát ra từ vật trên cánh mũi của người này làm cô giật mình bừng tỉnh.
Có điều, khi các xúc giác bắt đầu quay trở lại, giờ đây cô chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cánh môi tê dại vì bị một đôi môi lạ phủ lên một cách mãnh liệt, cổ họng khô đắng chỉ có thể phát ra tiếng rên nho nhỏ. Đôi tay bắt đầu có phản ứng chống đối, gắng sức đẩy cơ thể trên người mình ra, hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy. Thế nhưng người kia lập tức rời khỏi cô, gương mặt bình thản cùng tiếng cười ma mãnh quen thuộc, giọng nói giễu cợt ngày nào vang lên.
_ Ồ, đã tỉnh rồi? Tôi cứ nghĩ hôm nay sẽ được “ăn thịt” miễn phí cơ đấy.
Đặc biệt, viên kim cương nhỏ ánh lên sự kiêu ngạo bất cần không thể nhầm lẫn. Cô há hốc miệng. Là anh ta !!!
_ Anh… anh… tại sao lại là anh?
Thục Quyên sợ đến mức mặt mày tái xanh, hơi thở rối loạn lắp bắp không thành câu. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ở đây cùng kẻ biến thái này?
Anh ta đứng dậy rời khỏi chiếc giường sa hoa, từ tốn đi đến sofa giữa phòng, với tay lấy bật lửa có sẵn trên mặt bàn châm một điếu thuốc, bình thản hít một hơi rồi nhả khói, dáng điệu ung dung nhàn nhã.
_ Cô say đến không biết trời đất. Tôi có lòng đưa cô về, lại còn giúp cô “giải rượu”. Đáng lẽ nên cảm ơn tôi thay vì thái độ đó mới phải chứ.
_ Giải… giải rượu.. bằng cách.. cách đó.. ư? – Cô nhìn anh ta với ánh mắt giận dữ, mặt mũi đỏ gay. Thật đáng ghét! Lần trước là chuốc rượu, lần này là giải rượu, cùng một cách thức dung tục như thế. Cô là trò chơi cho anh ta sao?
_ Không phải là rất hiệu quả à? - Một cái nhún vai trêu đùa khiến biểu hiện của người kia càng thêm phần cợt nhả.
Nói chuyện với tên này khiến cô phát hỏa. Cô giận đến run người nhưng không biết phải làm sao, đành ấm ức nuốt xuống bụng, vội vội vàng vàng bước xuống giường chạy nhanh đến phía cửa. Trong đầu vẫn rối loạn không hiểu chuyện gì đã xảy ra khi mình say đến bất tỉnh.
_ Khoan đã.
_ Chuyện.. chuyện gì?
_ Quên túi xách kìa.
Bấy giờ cô mới phát hiện chiếc túi của mình nằm chỏng chơ trên sàn nhà, nhưng bên cạnh nó còn một thứ đồ khác khiến cô giật nảy mình, bán tín bán nghi nhặt lên xem xét.
Đây chẳng phải là chiếc váy của cô gái sành rượu kia ư? Đầu óc chưa thoát khỏi men rượu lại được dịp xoay mòng mòng. Đúng lúc đó, ba vật thể lạ từ trong váy rớt ra lăn long lóc dưới chân cô. Là một chiếc áo lót hàng hiệu và… hai túi silicon cỡ F.
Chúa ơi! Việc này có thể xảy ra sao?
_ Anh.. anh là.. đồng tính? – Thục Quyên mặt mày trắng bệch, giọng lạc cả đi. Cô cố nén từ ‘bệnh hoạn’ vào trong thì chẳng hiểu sao lại thốt ra ý nghĩ thứ hai.
Lạ thay, người kia vẫn thản nhiên hết sức, nhả khói một cách khoan thai rồi đứng dậy tiến về phía Thục Quyên cùng với nụ cười tươi roi rói. Cô sợ hãi bước giật lùi về phía sau vài bước, đụng trúng ngay bức tường. Tại sao cái kiểu cười này cảm thấy còn nguy hiểm hơn so với điệu cười nhếch mép gian tà kia? Đang loay hoay tìm đường thoát thân thì đã muộn, anh ta chống hai tay lên tường, giam cô trong đó. Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ cách nhau gang tấc.
_ Tôi có thể giúp cô xác nhận giới tính của tôi ngay bây giờ, muốn thử không?
_ Á.. không ! Không cần !
Đúng là cô bị rượu làm cho lú lẫn rồi. Nếu anh ta đồng tính thì cô là giống gì? Rõ ràng anh ta có hứng thú với phụ nữ. À không, hứng thú trêu ghẹo phụ nữ mới đúng. Tháng này cô bị sao quả tạ chiếu chăng !?
Thục Quyên sợ hãi đến mức co rúm người lại, cô giơ chiếc váy trong tay lên cao nhằm che khuất ánh nhìn trực diện như có điện giật của anh ta. Phải công nhận, cái con người này thật… xinh đẹp. Chẳng trách giả gái cũng khiến người ta không chút nghi ngờ.
_ Nhưng… giọng anh và giọng ‘cô ta’ không giống nhau mà.. – Thục Quyên dường như vẫn chưa thể tin, rụt rè hạ thấp chiếc váy xuống một chút, đủ để lộ ra đôi mắt nâu tròn chớp chớp đầy nghi vấn.
_ Tôi có thể tự biến âm giọng của mình. Thế nào? Rất hay phải không? – Anh ta tự hào nói, vẻ mặt tràn đầy kiêu hãnh.
Cô gật gật đầu, ánh mắt ngập tràn sự hứng thú. Nhưng sau đó sực nhớ ra cái người trước mặt lần trước lẫn lần này đều đem cô ra làm trò tiêu khiển cho anh ta, liền lắc đầu quầy quậy, nhíu mày củng cố tinh thần. Có điều hình như phản tác dụng, ngược lại còn làm anh ta ôm bụng cười đến rung người.
Cười cái gì? Buồn cười lắm sao?
Cô hết nói nổi, lập tức vơ lấy túi xách của mình bực tức bước nhanh ra khỏi phòng. Đến ngưỡng cửa, giọng nói kia lại gọi giật lại.
_ Này!
_ Gì nữa? – Cô bắt đầu mất bình tĩnh, có lẽ do rượu nên cả cơ thể lẫn mặt mũi đỏ bừng bừng, tâm tính cũng nóng lạnh thất thường.
Anh ta hắng giọng, nén cười, trở lại bộ dạng ‘bình thường’. Ý là cái vẻ mặt bất cần cùng với nụ cười châm biếm nơi khóe môi ấy, hai tay đút túi quần, cao giọng nói.
_ Lý do đàn ông không muốn cô, một là anh ta không phải đàn ông, hai là anh ta đã toàn tâm toàn ý với một cô gái khác. Cả hai loại đó, tốt nhất là đừng phí phạm thời gian lẫn tình cảm thêm nữa.
Lời nói này khiến cô đông cứng, con tim tưởng chừng đã bình ổn chợt quặn lên cơn nhức nhối, những mớ bòng bong cô muốn lẩn trốn bắt đầu dồn dập quay về. Đồng thời, cô lờ mờ nhớ lại một vài cảnh tượng trong lúc không kiểm soát được bản thân do men rượu.
“Uy, tại sao không muốn em? Em có gì không tốt? Em có gì không bằng cô ấy?”
Gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, Thục Quyên vội vã chạy khỏi đó. Thâm tâm ước có một cái lỗ để chui xuống.
Trong vòng khói thuốc mờ ảo, Xích Long nhếch môi cười, miệng lầm nhẩm.
_ Vũ Uy, anh nhẫn tâm thật đấy.
oOo
Đêm tối dần chìm vào giấc ngủ, mưa ngoài hiên cũng bớt xối xả, bớt u ám, bớt ưu hoài. Trong ngôi nhà thoảng hương hoa giọt tuyết, không gian ấm áp bao trùm gian phòng nhỏ, Vũ Uy vừa bước ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy một mùi vị khó cưỡng, nó khiến bao tử của anh cồn cào. Phía gian bếp, Tuệ Anh đang cặm cụi thái vài lát thịt bò, ngay cạnh đó là nồi nước đang sôi sùng sục. Anh mỉm cười yên lặng ngắm dáng người mảnh khảnh của cô từ đằng sau. Đã lâu lắm rồi mới có lại cảm giác này, cảm giác một làn gió lặng lẽ khuấy động nơi đáy lòng, vừa xa xôi, vừa gần gũi, vừa chân thực, lại vừa hư vô.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô dừng động tác và quay đầu nhìn, rất nhanh nở một nụ cười hài lòng.
_ Thật may là anh mặc vừa đồ của ba em.
Anh cúi nhìn bộ quần áo thể thao màu đen trên người, chất liệu cotton khá dễ chịu, tiện miệng hỏi, đồng thời tiến đến gần cô.
_ Ba em vẫn thường xuyên tới đây à?
_ Cũng không hẳn, thỉnh thoảng ba em đi công tác dài hạn nên tới thăm em. Anh biết đấy, ông định cư ở thành phố Hồ Chí Minh mà.
Tuệ Anh trở về với công việc đang dở dang, tuy nhiên lồng ngực bắt đầu rạo rực. Hình ảnh Vũ Uy trong bộ đồ của ba mang lại cảm giác thật thân thiết, nhưng gợi cảm hơn rất nhiều. Hơn thế, mùi hương nam tính vốn có của anh xen lẫn mùi sữa tắm ngọt ngào chẳng khác gì thứ hương liệu quyến rũ tấn công các tế bào thần kinh. Và mùi hương đó đang tiến tới ngày một gần, khiến tâm trí cô nhất thời rối bời, đường dao trong tay chệch hướng mấy lần.
_ Em nấu mì?
Anh đứng ngay phía sau cô, người hơi cúi xuống quan sát cô thái thịt, tình cờ hơi thở ấm áp phả nhẹ vào gáy khiến chỗ đó trở nên nhạy cảm, bỗng chốc cả cơ thể tê rần. Cô luống cuống buông dao, xoay người đẩy anh ra ngoài.
_ Anh ra kia ngồi đợi đi.
Thấy gương mặt cô ửng hồng, còn bộ dạng lóng ngóng, anh cười thầm rồi cũng nghe lời đi ra chỗ khác. Có điều thay vì ngồi yên một chỗ, anh quyết định loanh quanh thăm thú ngôi nhà. Lần trước đến và đi quá vội nên chưa thể quan sát hết, lần này tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Ngôi nhà của cô cũng không lớn lắm, căn bản vẫn là kiểu nhà truyền thống đủ ba không gian chính là khách – ăn – bếp và công trình phụ. Phòng ngủ trên tầng hai trước đây anh cũng đã biết, nhưng khi đó anh nhớ mang máng có một cánh cửa nhỏ nằm khuất nơi cuối sảnh.
_ Cánh cửa gỗ treo vòng hoa tầng trên là phòng gì vậy?
Tuệ Anh khựng lại một chút, động tác chậm dần, nhưng rồi cô mỉm cười nói.
_ Phòng để đồ linh tinh của em thôi, không có gì đâu.
Anh không nói gì thêm, lẳng lặng ngồi vào bàn ăn. Trong quá trình chờ đợi, anh cố gắng gợi chuyện để bầu không khí bớt ngượng ngập.
_ Tại sao em không ở với ba em?
_ Ba em có cuộc sống riêng của ông ấy, em không muốn vì em mà gia đình ông bị xáo trộn.
Anh ngừng lại một chút ngẫm nghĩ. Điều này cũng đúng, nếu thiên hạ biết Phạm Tùng có con riêng, đây sẽ là đề tài nóng hổi cho mấy tờ báo xâu xé, rồi thể nào đời tư của Tuệ Anh cũng bị đào xới. Như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của hai người bọn họ. Bây giờ anh đã hiểu tại sao ngày ấy, Tuệ Anh thà chịu đựng sự dè bỉu khinh miệt nơi anh chứ không thừa nhận quan hệ với Phạm Tùng. Cô thật sự rất thương ba mình và luôn nghĩ cho ông ấy.
_ Xin lỗi em. – Anh trầm mặc. Câu nói theo dòng suy nghĩ bật ra khỏi miệng. Chỉ là, anh cảm thấy bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ.
Tuệ Anh bưng một bát mì nóng hổi đặt trước mặt anh, sau đó cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười chan hòa.
_ Em không trách anh, đừng cảm thấy có lỗi với em. Anh như vậy em không thoải mái chút nào.
Mắt anh dường như không thể rời được nụ cười ấy, trong lòng dâng lên dư vị của hạnh phúc. Cô không còn trốn tránh anh, không còn chối từ anh, không còn u buồn khi bên anh. Vẻ mặt rạng rỡ này của cô khiến anh mê mẩn, không tự chủ muốn ngắm nhìn mãi.
Luôn luôn là như vậy, đôi mắt của anh có một sức hút mãnh liệt khiến hồn cô như bị giam *** trong màu hổ phách trong suốt. Cô yêu màu mắt ấy vô cùng, nếu có thể, cô muốn chìm trong cái nhìn đong đầy yêu thương này mãi mãi. Giờ đây, anh không hề ngần ngại thể hiện tình yêu dành cho cô, không ngần ngại để cô cảm nhận được tấm chân tình của anh.
Anh vẫn luôn là anh như thế, không bao giờ thay đổi. Dù là trong tình huống tiến thoái lưỡng nan vẫn mạnh mẽ dứt khoát đối mặt và tiến lên, nắm giữ lấy điều quan trọng nhất, làm chủ cuộc đời mình. Còn cô thì sao? Ai cũng cho rằng cô mạnh mẽ và kiên cường sau ngần ấy quá khứ đau thương, nhưng chỉ cô mới biết bản thân yếu đuối và mong manh đến nhường nào. Cô chưa từng vượt qua được những ám ảnh trong ký ức, cô vẫn đang trốn chạy. Bởi vì, cô không dám đối mặt. Thậm chí yêu thương ngay trước mắt đây, cô cũng không có dũng khí để chạm vào. Thật đáng thương thay!
Cô biết, cô sẽ hối hận cả đời. Nhưng đối với người đã trải qua quá nhiều tổn thương như cô, hạnh phúc của bản thân đổi lấy niềm đau của kẻ khác, lại là những người thân thiết cô hằng trân trọng, cô không làm được. Huống chi, bản thân cô hiện tại đang có vô số mối đe dọa. Cô không muốn liên lụy họ, càng không muốn liên lụy anh, người mà cô yêu nhất.
Chẳng hề biết nước mắt đã tràn mi, Tuệ Anh chỉ thấy gương mặt anh trở nên trầm buồn, khẽ vươn tay áp vào gương mặt cô, dịu dàng lau đi hàng lệ.
_ Đôi khi tôi không hiểu những giọt nước mắt này, em đang giấu trong lòng điều gì?
Cô giật mình né tránh hơi ấm nơi bàn tay anh, gượng cười che giấu.
_ Không có gì. Anh ăn mau đi kẻo nguội.
Vũ Uy cũng không muốn làm cô khó xử, ngập ngừng thu tay về. Anh cầm đũa bắt đầu gắp mì lên ăn. Ngừng lại một chút để nhai và cảm nhận từng sợi mì hòa tan vào vị giác, anh hoàn toàn ngạc nhiên khi mùi vị này chẳng khác gì bát mì bò ở tiệm mì năm nào. Không, nó còn ngon hơn, thậm chí giống hệt mì mẹ anh từng nấu. Đến lúc này, anh mới phát hiện đây là một bát mì bò không hành, nhiều giá đỗ.
_ Em… tại sao em biết tôi không ăn được hành và thích giá đỗ?
_ Hồi xưa anh vẫn thường gọi như thế mà. Em làm ở đó nên học lỏm được bí quyết đấy.
Cô nhìn anh, ánh mắt ngập tràn trìu mến. Tim anh rung động mạnh mẽ, cố gắng kìm chế để không lao tới ôm chặt cô vào lòng. Bây giờ thì anh đã biết, thứ mà anh luôn cảm thấy thiếu trong bát mì năm nào chính là sự thân thương này. Khác nhau không phải ở món ăn, mà là người nấu, cũng không phải do cách thức, mà là người thưởng thức.
_ Em biết tại sao tôi hay ăn mì ở đó không?
_ Tại sao?
_ Ngày ấy, tôi phải xa mẹ để học làm người thừa kế. Vì vậy tôi rất nhớ món mì bò mẹ tôi hay làm cho tôi ăn. Đi bao nhiêu cửa hàng, cuối cùng cũng tìm được một nơi gần giống với của bà. – Anh trầm mặc kể lại.
_ Mẹ anh có phải là người phụ nữ rất đẹp trong bức chân dung tại phòng khách ở biệt thự mùa hè? – Tuệ Anh hiếu kỳ hỏi, vấn đề này quả thực cô đã thắc mắc từ rất lâu rồi.
_ Đúng vậy. – Anh gật đầu, nét mặt dần trở nên đăm chiêu. – Tôi đã từng rất hận dòng họ này vì đã chia cắt mẹ con tôi. Lúc đó, tôi đã nghĩ mình là đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời. Nhưng khi nhìn thấy em, tôi nhận ra mình vẫn còn may mắn.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cùng vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của anh.
_ Vì vậy, em không cần mang ơn tôi. Bởi vì chính em đã giúp tôi thay đổi, không còn là một đứa trẻ ương bướng chỉ biết đổ thừa cho hoàn cảnh và căm phẫn số phận. Nhờ em, tôi nhìn đời theo một khía cạnh tích cực hơn rất nhiều.
Tuệ Anh cố nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cô biết anh muốn nói điều gì, nhưng anh nào biết rằng, sự biết ơn năm xưa từ rất lâu rồi đã trở thành tình yêu tha thiết. Cô chỉ bám víu vào nó như một lý do để có thể đồng ý với yêu cầu của anh trong khi tình cảm của mình không bị phát hiện, để có thể ở bên anh ngày hôm nay mà thôi. Đây là cách tốt nhất cho bọn họ.
_ À, mà em nhận ra tôi từ lúc nào vậy? Khi nói với cậu bé kia câu đó, tôi cứ ngỡ em sẽ rất ngạc nhiên, vậy mà dường như em có vẻ xúc động hơn là bất ngờ. – Thấy cô im lặng, anh tiếp tục chuyện trò.
_ Là năm năm trước, khi em đến biệt thự mùa hè đã nhìn thấy hình anh lúc nhỏ. – Cô ngập ngừng trả lời.
_ Năm năm trước?? Em nhận ra tôi từ năm năm trước?? – Anh bất ngờ đến độ đứng bật dậy khỏi ghế.
Cô gật đầu thay cho câu trả lời.
Anh cố gắng ổn định lại tinh thần, từ từ ngồi xuống. Thì ra, ngay từ đầu cô đã nhận ra anh. Đó là lý do tại sao trước những lời lẽ và thái độ miệt thị lạnh lùng của anh, thậm chí là xúc phạm, cô không hề có phản ứng mà chỉ lặng lẽ chịu đựng. Chết tiệt! Càng ngày anh càng cảm thấy mình thật tệ.
_ Tại sao em không nói gì hết? – Cái nhíu mày và đôi tay nắm chặt đã thể hiện hết sự bứt rứt trong anh.
_ Em không nghĩ là anh còn nhớ.. Hơn nữa, sau đó anh…
Phải rồi, sau đó anh còn không cho cô bất cứ cơ hội nào, một mực giữ cái thành kiến ngu ngốc tận năm năm trời. Chưa bao giờ anh thấy hối hận và giận dữ chính bản thân mình như vậy. Anh đứng lên đi tới trước cánh cửa sổ đang mở, châm một điếu thuốc lá hít một hơi rồi trầm lặng nhìn vào khoảng không gian vô định. Mưa hắt từ mái hiên từng giọt li ti vào người anh, giá lạnh.
_ Anh sao vậy? – Tuệ Anh bước lại gần, bối rối hỏi.
Anh thở dài, dập tàn thuốc rồi nhìn sang gương mặt lo lắng của cô, đột ngột ôm chầm lấy thân hình sương mai, siết nhẹ.
_ Em thật ngốc. Tại sao cứ luôn một mình chịu đựng như vậy? Giá như em từng căm ghét tôi dù chỉ một chút, tôi sẽ không cảm thấy đau lòng đến thế.
Ở trong vòng tay anh thật ấm áp, chỉ cần một khoảnh khắc này, dù có phải chịu bao nhiêu đầy ải, bao nhiêu đắng cay, cô cũng cam lòng không buông một lời oán thán. Trên đời có một người hiểu nỗi lòng cô, cảm nhận cùng cô từng nỗi buồn khắc khoải, chia sẻ cảm xúc trong tim, còn cần gì hơn nữa.
Quy luật khắc nghiệt của tình yêu là trong đó có nước mắt, có khổ đau. Nhưng ngược lại nó cũng mang tới nhiều nụ cười và hạnh phúc.
Gặp được anh trong đời. Số phận đã ưu ái cô lắm rồi.
Tuệ Anh cũng ôm lấy tấm lưng rộng lớn, khắc ghi hạnh phúc đang lớn dần.
_ Em cảm thấy, thế này là đủ rồi.
Tình yêu giống như dòng nước chảy, chạy vòng quanh và khắc sâu vào trái tim đôi ta, càng sâu thì càng nhớ.
Vũ Uy khẽ nới lỏng vòng tay, gương mặt anh gần cô trong gang tấc. Vẫn là ánh mắt tràn đầy tình cảm ấy, tim cô đập vang từng hồi. Trong trí nhớ của cô, mỗi lần anh nhìn cô như vậy, tiếp theo sẽ là một nụ hôn khắc cốt ghi tâm. Và cô chờ đợi, chưa bao giờ cô khát khao làn môi anh đến thế.
Thế nhưng mong chờ của cô sau đó biến thành sự hụt hẫng, anh rời khỏi cô và lập tức thu lại cái nhìn say đắm.
_ À.. tôi có thứ này muốn đưa cho em. Đợi một chút.
Rồi chẳng chờ cô phản ứng, anh nhanh chóng bước vội vào phòng tắm, để lại Tuệ Anh với cảm giác bất ngờ xen lẫn tiếc nuối. Phải chăng do cô tự tưởng tượng ra!?
Sau cánh cửa, Vũ Uy tựa lưng vào nền gạch mát lạnh, bình ổn lại cảm xúc và hơi thở. Vừa xong thật nguy hiểm. Vốn dĩ khi gần gũi Tuệ Anh, anh luôn bị chi phối bởi sắc diện lơ đễnh mơ màng của cô, từ ánh mắt mắt yêu kiều đến cánh môi hồng như tỏa hương thơm ngát. Những lúc vậy, anh tự nhiên muốn hôn cô. Đó hẳn là sức hấp dẫn giữa nam và nữ. Tuy nhiên, khi nãy không chỉ có nét quyến rũ thông thường, cùng với gương mặt phiếm hồng e lệ, anh dường như cảm giác trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy sự nguyện ý đón nhận. Nó không khác gì một sợi dây vô hình cuốn anh vào những xúc cảm ngọt ngào bất tận, anh muốn nhiều hơn một nụ hôn.
Nếu không kìm chế được, anh sẽ đi xa hơn một nụ hôn.
Nhưng anh đã kịp trấn áp lửa tình dần nhen nhóm. Anh không thể mắc bất kỳ sai lầm nào trong tình thế bức bách hiện tại. Sai một li đi một dặm. Dù chỉ một quyết định lạc hướng sẽ đẩy mọi chuyện vào hồi khó mà cứu vãn. Hơn hết, anh không thể làm tổn thương cô. Lần trước, anh đã xâm phạm cô. Lần này, thật tồi tệ nếu lợi dụng lòng tốt của cô để thỏa mãn tình cảm của mình.
Có điều, tại sao trong đầu anh luôn hiện lên câu hỏi: Có thật cô đối với anh, tất cả chỉ là sự báo đáp ân tình?
Đúng lúc ấy, bức tranh vẫn giấu trong ngăn kéo bất chợt hiện ra, anh tự cười mình đa cảm. Xua tan những cảm xúc dư thừa, anh lục túi quần âu lấy ra một chiếc hộp hình vuông bằng nhung màu đỏ thẫm, kiểu cách quý phái nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay.
Anh bước tới trước cô, chìa ra chiếc hộp nhỏ xinh đẹp. Dĩ nhiên Tuệ Anh rất ngạc nhiên, cô nhìn nó rồi nhìn anh, ngập ngừng hỏi.
_ Đây là…?
_ Một món quà nhỏ thôi, em nhận lấy đi.
Cô nhận lấy chiếc hộp từ tay anh, chậm rãi bật nắp. Ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ vật bên trong mang theo sự bất ngờ và xúc động lẫn trong lời cảm thán.
_ Đẹp quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.