Chương 1: Nơi định mệnh ghé qua
Nguyệt Cát
16/12/2013
Hà Nội tháng tám mùa lá rụng, nằm im lìm bên những tòa nhà cổ kính. Một
hai chiếc lá vàng khô cuốn theo chiều gió, vu vơ đáp xuống mặt đường rải rác vài tia nắng cuối hôm. Hà Nội mùa thu luôn mang lại một tâm trạng
hoài cổ, khiến con người vô thức lạc lối trong cái vẻ đẹp buồn man mác
ấy.
Ở một góc nhỏ của thành phố, Tuệ Anh tựa người bên khung cửa sổ, ánh mắt mông lung nhìn xuống phố xá tấp nập. Ngoài kia, người người lướt qua lại vội vàng, hối hả như sợ bỏ lỡ từng giây từng phút. Họ dường như đã quên bẵng mùa thu đang lững thững đi qua, bâng quơ để lại vài dấu hiệu hiếm hoi nơi thành phố chật chội.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt là thế, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ trầm lặng của Tuệ Anh lúc này. Ly cà phê trên tay đã nguội ngắt từ lâu, cô cứ buông thả suy nghĩ của mình vào dòng chảy lặng lẽ của thời gian, mặc cho nó xâm chiếm tâm tư từng chút, từng chút một.
“Trên đời liệu có tồn tại thứ gọi là định mệnh?” - Tuệ Anh tự hỏi. Có lẽ những phạm trù này hết sức mơ hồ, khó đoán định.
Người ta nói rằng mỗi con người khi sinh ra đều thiếu đi một nửa linh hồn để trở nên trọn vẹn. Ở thế giới rộng lớn ngoài kia, có một người sinh ra là để dành cho riêng ta. Khi gặp được người ấy, bản thân sẽ bị một lực hấp dẫn tác động như âm dương hút lấy nhau, không cách nào cưỡng lại. Và ta hiểu ngay rằng đó là một tâm hồn ta đã trông đợi từ rất lâu, người khiến linh hồn ta trở thành mảnh ghép hoàn chỉnh.
Có điều, gặp được tri kỷ trong biển người và biển đời mênh mông này là một điều hi hữu. Hoặc giả như số phận ưu đãi, đôi khi vì lý do này hay lý do khác, ta cũng sẽ lơ đãng lướt qua nhau mà không hay biết. Con người vốn là sinh vật đầy mâu thuẫn như vậy đấy, Tuệ Anh cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt đẹp của người con gái dần nhuốm một màu ảm đạm của tiết trời mùa thu. Trong nét buồn lãng đãng ấy vương vất vài mảnh ký ức từ một miền xa xôi. Bằng cách nào đó, chúng không hề bị phai lãng bởi dòng chảy bất tận của thời gian. Và chỉ một chút lơ là, chúng lại thừa cơ ùa về khiến sóng lòng trỗi dậy đánh vào từng tế bào cảm xúc.
Cách đây năm năm, số phận đã đưa đẩy cô tìm thấy định mệnh của chính mình.
Ngày ấy, Tuệ Anh là sinh viên năm hai đang theo học một trường kiến trúc danh tiếng của thành phố.
Buổi chiều muộn của một ngày đầu đông Hà Nội.
Trong một công viên nho nhỏ, màn sương mờ bắt đầu kéo đến phủ lên mặt hồ trong vắt, phẳng lặng như gương. Trên chiếc ghế đá cạnh hồ, Tuệ Anh mải mê kí họa phong cảnh mà quên mất trời đã sẩm tối từ lúc nào. Cô bắt đầu thu dọn dụng cụ và ra về. Tiết trời mùa đông se se lạnh, cô chưa về ngay mà lang thang trên con đường lát sỏi, hai bên là bờ cỏ xanh ướt sương. Hứng từng đợt gió mùa khiến cô khẽ rùng mình, hơi lạnh thẩm thấu vào da thịt hòa tan vào nỗi cô đơn, trống trải ngự trị trong lòng.
Phía bên cạnh hồ, khuất lấp sau rặng cây, một vài cặp tình nhân đang ngồi đấy, dựa vào nhau tình tứ. Cô bất giác mỉm cười bâng quơ, lấy tay kéo vạt mũ len thấp xuống sát đôi hàng mi dài mỏng manh, đôi chân rảo bước nhanh hơn như sợ sự tồn tại của mình sẽ phá vỡ không gian riêng tư của họ.
Tình yêu – thứ cảm xúc nhiệm màu mà nhân gian vẫn hằng ca ngợi ấy, thực sự nó có tuyệt vời đến như vậy? Tuệ Anh ngẩng đầu, phát hiện ngôi sao đầu tiên đã lấp lánh trên bầu trời đêm hiền hòa.
“Nhiều thế hệ tuổi trẻ đã ngắm nhìn các vì tinh tú hằng đêm để nói lời nguyện ước. Nhưng liệu các vì sao kia có đang dõi theo những sinh linh tồn tại trên mặt đất?”
Nàng sao băng Yvaine đã ca ngợi thứ đẹp đẽ nhất mà nàng chứng kiến trong hàng thiên niên kỷ ngắm nhìn nhân gian, thứ vẫn tỏa sáng cả khi con người rơi vào thời kỳ đen tối, đó là tình yêu. Tuy nhiên, nàng chỉ có sức mạnh khi trái tim đã tan vỡ và trống vắng tìm thấy được tình yêu chân thành. Nó khiến nàng từ bỏ cả sự bất tử của một ngôi sao để sống bên người mà nàng yêu nhất.
Dù đó chỉ là những câu chuyện hoang đường do con người tô vẽ nên, nhưng bất cứ ai cũng đều có một niềm tin nhỏ bé tồn tại để kéo dài những năm tháng đời người. Liệu rằng thế giới rộng lớn ngoài kia, thật sự có người sinh ra để dành riêng cho cô?
Đang tự cười bản thân thật quá mơ mộng, bất chợt Tuệ Anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau.Theo phản xạ, cô tò mò quay lại nhìn, thấy một dáng người cao lớn đang chạy rất nhanh về phía mình. Giữa trời mùa đông rét mướt, anh ta chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi màu xanh tím than và chiếc quần jean đen đơn giản, trên gương mặt lộ rõ vẻ khẩn trương pha lẫn mệt mỏi, sắc mặt hơi tái đi.
Ngay khi ánh mắt anh ta bất ngờ đụng phải ánh mắt cô, chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị.Tuệ Anh dường như cảm thấy rất rõ ràng trong đáy mắt kia chứa đựng toan tính gì đó. Linh cảm ấy khiến cô chột dạ, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng đôi chân như có bàn tay vô hình níu lại, không thể di chuyển mà cứ đứng ngây ra như tượng.
Không ngoài dự đoán, anh ta bất ngờ chộp lấy cánh tay cô và lôi đi. Bấy giờ cô mới hốt hoảng thét lên:
- Này! Anhđịnh làm gì?
Chớp mắt, Tuệ Anh đã bị kéo đến bên một cây xanh cạnh hồ, xung quanh là những rặng liễu um tùm, duyên dáng rũ mình in bóng xuống mặt nước. Chỗ đó ánh sáng đèn điện không lan tới được nên khá tối. Một cách nhanh chóng, anh ta nắm chặt lấy đôi bờ vai rồi đẩy cả cơ thể cô dựa vào thân cây, gằn từng tiếng:
- Im– lặng!
Tuệ Anh sợ hãi im bặt.
Ở khoảng cách gần, cô mới phát hiện màu mắt khác biệt của anh ta. Không khó để nhận ra người này chỉ có một nửa dòng máu Á Đông, đôi mắt hổ phách ẩn chứa một sự hoang dại, vô cùng mãnh liệt và sắc bén, thần thái lạnh lùng như gió mùa đông bắc, thổi vào hồn cô từng đợt rét buốt. Hơn nữa, còn tạo cho con người ta sự xa cách, độc lập. Thậm chí là cô độc.
Có lẽ bởi màu mắt đặc trưng của loài sói sinh trưởng nơi những cánh rừng hoang vu hay vùng tuyết băng giá. Nhưng không thể phủ nhận, nó thật sự bí ẩn và cuốn hút.
Sau đó, ánh mắt anh ta bắt đầu chuyển động về một hướng, thận trọng quan sát. Thái độ đáng ngờ này khiến Tuệ Anh cũng bất giác dõi theo.
Cách đó không xa, một đám người trên dưới hơn chục tên xăm trổ đầy mình đang đi tới. Tên nàot ên nấy bộ dạng dữ tợn như đang đi đòi mạng, chúng dáo dác lùng sục khắp nơi, có lẽ đang truy tìm gì đó gắt gao lắm. Thế rồi cô chợt hiểu ra, thu ánh nhìn dừng trên khuôn mặt của người thanh niên.
- Bọn chúng là…
Nhưng Tuệ Anh chưa kịp nói hết câu, anh ta đã làm một hành động khiến cô bàng hoàng, nhất thời không kịp phản ứng. Túi đựng dụng cụ trên tay theo đà rớt xuống nền đất, rơi vương vãi.
Tay anh ta giữ lấy gương mặt cô, rồi kề môi mình lên má trái của cô, vị trí chỉ cách khóe miệng vài phân. Hơi thở nóng ấm sượt qua làn da non mịn, cô nín thở, hai tai đỏ rần.
Đây là tình huống gì?
Cô nên làm gì đây?
Có nên vùng ra cho người này ngay một cái bạt tai vì tùy tiện sử dụng người không liên quan là cô làm lá chắn rồi chạy biến, để mặc anh ta xoay sở với lũ người kia?
Có hơi không thỏa đáng. Dù sao cô đoán anh ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, bất đắc dĩ mới nghĩ ra “hạ sách” này. Chỉ có điều, càng lúc cô càng cảm thấy lồng ngực hỗn loạn, tay chân mềm nhũn, như thể đang bị rút đi sinh lực.
Ngay thời điểm đó, đám người hung dữ xuất hiện đúng trong tầm mắt của Tuệ Anh, cô giật mình thon thót khi nhận ra rằng một tên đã chú ý về phía họ, ánh mắt chất đầy nghi ngờ. Cô chẳng còn suy nghĩ được gì thêm nữa, cũng không hiểu lấy đâu ra dũng khí, cả gan vòng tay qua cổ anh ta mà níu chặt. Sự chuyển động ngoài ý muốn khiến vị trí đôi môi bị xê dịch, chỉ là vài phân nhưng…
Cô giật bắn.
Anh ta cũng giật bắn, người cứng đơ mất vài giây. Nhưng sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh, động tác phối hợp đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Lúc này trông hai người chẳng khác gì những cặp đôi tình nồng cách đấy không xa.
Đó là một cái chạm môi bất ngờ, gượng gạo và đầy bất an.
Khoảnh khắc tiếp xúcvới bờ môi xa lạ, khô cằn lạnh lẽo, tưởng như có dòng điện chạy dọc sống lưng Tuệ Anh.
Thật kỳ lạ.
Cảm giác này…
Nó êm dịu, bằng phẳng, không chút tạp niệm…
Thế giới biến thành một màn trắng xóa. Xung quanh cô, từng đám lông vũ theo nhịp xoay tròn rơi xuống.
Ảo giác?
Mặc cho bản thân vô thức bị cuốn vào những cảm xúc bất thường, cô nhắm mắt, suy nghĩ dần đóng băng.
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng chửi rủa ngày càng gần, nhưng lúc này cô chẳng còn quan tâm đến điều gì khác, ngoại trừ sự chấn động nơi đáy lòng được truyền đến từ đôi môi người đàn ông xa lạ.
Một thứ cảm xúc không tên tràn tới lấp đầy tất cả trống rỗng, đơn côi bấy lâu nay. Như thể tâm hồn đã tìm được một mảnh ghép hoàn chỉnh. Trái cấm ngủ vùi đột ngột bị đánh thức, có một sợi dây vô hình cuốn lấy trái tim cô, cả đời không thể thoát.
Một lúc sau, tiếng ồn ào xa dần, đám người dữ tợn kia đã bỏ qua nơi cả hai đứng. Người thanh niên lạ mặt thở hắt ra một tiếng, giống như vừa trút bỏ được gánh nặng. Anh rời khỏi môi cô, cẩn trọng quan sát xung quanh một lần nữa rồi toan chạy đi. Thế nhưng, đôi bàn tay ấm áp đằng sau bất ngờ níu tay anh lại. Anh nhíu mày nhìn cô khó hiểu.
Tuệ Anh thật sự lúng túng. Cái cảm xúc lưng chừng chơi vơi này khiến cô hoang mang, muốn xác nhận mà không biết phải làm thế nào. Nếu như người con trai này là người mà cô đang chờ đợi?
Nhưng dễ dàng thế sao? Cô vẫn không tin số phận lại ưu ái cô như vậy. Hạnh phúc từ lâu lắm rồi đã trở thành thứ thật xa vời đối với cô, tình yêu lại càng trở nên phù phiếm.
Chậm rãi buông tay, cô mím môi, xấu hổ nói.
_ Xin lỗi, không có gì.
Người đó hơi chững lại vài giây, rồi cũng mở lời.
_ Cảm ơn.
Giọng nói ấy không còn cộc cằn nữa mà dịu hẳn xuống, nghe thật êm tai. Trong bóng tối tù mù, đôi đồng tử màu hổ phách chứa ánh sáng sắc lạnh nổi bật trong đêm đen cứ thế xoáy sâu vào hồn cô. Sau đó anh khẩn trương rời khỏi, dường như là đang có chuyện rất gấp gáp.
Tuệ Anh đứng ngây một chỗ nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi mất hút, sau đó mới sực tỉnh. Làn gió đêm nhè nhẹ vờn quanh gương mặt nóng bừng khi nhớ lại khoảnh khắc chạm môi ngắn ngủi. Nụ hôn đầu tiên của cô diễn ra thật kỳ khôi, nhưng tại sao để lại trong cô ấn tượng sâu sắc đến vậy. Lúc này đây, lồng ngực vẫn chưa thể bình ổn.
Có lẽ, con người ta có thể nhận ra nhau dù chỉ bằng một dấu hiệu nhỏ nhất.
Khoảnh khắc ấy, Tuệ Anh hiểu rằng số phận đã ưu ái cho cô gặp được định mệnh của đời mình. Thế nhưng hóa ra đây là cách nó trêu đùa và hành hạ cô lần nữa. Để cô nhận ra anh, còn anh lại thuộc về người con gái khác.
oOo
Một năm sau.
Tuệ Anh khi đó đã là sinh viên năm thứ ba, nhà trường thông báo rằng cô được một tập đoàn tài phiệt đa quốc gia lớn mạnh nhất thời điểm bấy giờ mời thiết kế cho dự án của họ, Hoàn Vũ – một tập đoàn gia tộc đã có truyền thống cha truyền con nối kinh doanh bất động sản lâu đời. Nơi này nổi tiếng tuyển dụng rất khắt khe. Vì thế Tuệ Anh không giấu nổi sự ngạc nhiên. Tại sao tập đoàn lớn như vậy lại muốn hợp tác với một sinh viên chưa hề có kinh nghiệm lẫn tên tuổi như cô?
Vị hiệu trưởng hiền từ, nho nhã đọc được sự phân vân hiện rõ trên nét mặt Tuệ Anh. Tuy ông cũng bị bất ngờ bởi lời đề nghị đường đột từ phía bên kia nhưng sau đó lại cảm thấy hãnh diện. Ông không hề nghi ngờ tài năng của cô học trò này chút nào. Rất lâu rồi mới xuất hiện một nhân tài như thế, thành tích vô cùng ưu tú và xuất sắc. Ông vỗ vai cô động viên.
- Họ nói đã nhìn thấy đồ án và các tác phẩm của em trên website của trường. Họ rất hài lòng và mời đích danh em. Đây là cơ hội hiếm có không nên bỏ lỡ. Tôi tin tưởng vào tài năng của em.
Lời khuyên của thầy hiệu trưởng khiến Tuệ Anh bớt đi cảm giác lo lắng, cô mỉm cười đồng ý.
oOo
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Anh tới trụ sở làm việc của Hoàn Vũ để ký hợp đồng. Đứng trước tòa nhà bằng kính sừng sững kiên cố, cao chọc trời khiến cô không khỏi thán phục. Qua thiết kế vô cùng cao cấp và uy nghi, có thể thấy sức mạnh to lớn của tập đoàn này đã đạt đến tầm cỡ quốc tế. Tuệ Anh bước vào bên trong đại sảnh rộng lớn sang trọng, tới quầy tiếp tân nói danh tính và mục đích đến đây. Cô tiếp tân xinh đẹp ưa nhìn, thái độ chuyên nghiệp mỉm cười yêu cầu cô chờ và nhấc điện thoại bấm một dãy số.
- Thưa, cô Hạ Tuệ Anh đã đến rồi ạ. – Ngừng một lúc để nhận chỉ thị từ đầu dây bên kia, cô gật đầu lễ phép đáp. – Vâng, tôi biết rồi.
Nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống, cô tiếp tân quay sang mỉm cười với Tuệ Anh, nhã nhặn hướng dẫn.
- Mời cô lên thang máy tầng thứ bốn mươi, sẽ có người đón cô ở đó.
Tuệ Anh lịch sự cảm ơn và tìm đến thang máy, bước vào bấm số bốn mươi. Chiếc thang máy bằng kính trong suốt có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài. Càng lên cao, khung cảnh càng trải dài theo tầm mắt, trở nên bao la và rộng lớn. Thật là một vị trí có tầm nhìn vô cùng đẹp.
Thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài, thấy một người thanh niên đang đứng chờ sẵn ở đó. Anh ta mặc một bộ vest màu ghi, phong thái lịch sự, gương mặt ưa nhìn toát lên vẻ trưởng thành của người làm kinh doanh. Nhìn thấy cô, anh ta bước đến và tự giới thiệu.
- Chào cô, tôi là Đình Trung, thư kí của tổng giám đốc. Ngài ấy đang chờ cô ở phòng làm việc. Xin mời đi lối này.
Anh ta dẫn đường còn Tuệ Anh theo sau, vừa đi cô vừa cảm thấy bồn chồn lẫn khó hiểu. Việc kí kết hợp đồng thường do bên quản lý nhân sự phụ trách, tại sao vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng này lại phải đích thân ra mặt? Không phải là đánh giá cô quá cao đó chứ? Tuệ Anh suy nghĩ, trong lòng có chút hồi hộp.
Đình Trung dẫn cô đến trước một cánh cửa lớn màu đen sáng bóng, khung cửa bằng đồng chạm trổ hoa văn tinh tế và sang trọng. Anh ta gõ vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng bên trong hiện ra thật rộng lớn và uy nghi, nhưng có phần lạnh lẽo khiến người ta không tránh khỏi cảm giác e ngại. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc bàn làm việc bề thế đằng xa phía cuối phòng. Tuệ Anh nhận ra nó được tinh chế từ gỗ kỷ nam sắc trắng ngà, xám nhạt vô cùng quý hiếm – là loại trầm hương có phẩm cấp cao nhất. Không chỉ vậy, mọi đồ đạc từ nhỏ đến lớn nhìn lướt qua đều có thể thấy rằng chúng được làm từ các vật liệu cao cấp. Không khó để đoán ra đây là nơi dành cho người quyền lực nhất. Đối diện nơi cô đứng là bức tường kính cường lực lớn, đứng từ bên trong có thể nhìn bao quát cảnh vật dưới mặt đất.
Một người đàn ông thân hình cao lừng lững như pho tượng đang đứng trước bức tường kính vững chãi, hai tay đút túi quần dáng vẻ trầm ngâm. Tấm lưng và bờ vai dài rộng cân đối toát ra uy thế và khí chất cao vời vợi. Nhưng chiếc bóng đổ dài in dưới nền gạch sáng loáng lại gợi cho Tuệ Anh một vẻ cô quạnh, lặng lẽ. Nó làm cô bỗng chốc cảm thấy xốn xang trong lòng.
Đình Trung khẽ cúi mình trước người đàn ông, cung kính lên tiếng :
_ Thưa ngài, cô Tuệ Anh đã đến.
Vị tổng giám đốc từ từ xoay người lại. Luồng ánh sáng bên ngoài bao quanh thân hình của anh ta như vầng hào quang chói lọi in sâu vào cơ quan giác mạc của Tuệ Anh. Cô hoàn toàn không còn cảm nhận được một chút cô đơn, chiếc bóng khi nãy nữa. Gương mặt góc cạnh anh tuấn với từng đường nét thu hút dần dần hiện rõ, đặc biệt là đôi mắt của anh ta.
Đôi mắt màu hổ phách thật sự ấn tượng.
Đúng thế, đôi mắt này nhìn thấy một lần sẽ không thể nào quên. Tuệ Anh nhận ra ngay người con trai trong công viên một năm trước, người đã lấy đi nụ hôn đầu của cô. Tim cô thót lại, nhất thời bị sự bàng hoàng vây lấy, ánh mắt kinh ngạc nhìn người kia. Vẫn là dáng vẻ đầy nam tính cuốn hút ấy, chỉ có điều gương mặt khẩn trương và bất an ngày nào giờ đây vô cùng kiêu hãnh, ung dung tại thế. Bộ vest phẳng phiu và hào nhoáng đắt tiền thay thế cho bộ đồ đơn giản, khiến anh ta trông như một ông hoàng nắm tất cả quyền lực trong tay. Nhưng anh ta còn rất trẻ, quá trẻ cho địa vị anh ta đang ngồi.
Vị tổng giám đốc đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy vẻ kiêu hãnh nhìn cô như đang đánh giá, khóe môi cong lên nụ cười ngạo nghễ.
_ Hân hạnh.
_ Cô Tuệ Anh, đây là tổng giám đốc của Hoàn Vũ. Ngài Vũ Uy. – Đình Trung đứng bên cạnh không quên giới thiệu.
Thì ra tên anh ta là Vũ Uy, một cái tên khá lạ, nhưng cũng nói lên phần nào khí khái con người. Tuệ Anh tuy vẫn chưa hết bất ngờ nhưng cố giữ bình tĩnh, nhã nhặn đáp lại.
_ Là tôi hân hạnh mới phải.
Theo thói quen, Vũ Uy âm thầm quan sát người đối diện. Đó là một cô gái bình dị, quần áo đơn giản và gọn gàng đúng chất của sinh viên. Mái tóc dài đen mượt phủ xuống bờ vai gầy. Nước da sáng và gương mặt mộc mạc mang vẻ tự nhiên, đường nét hài hòa, thoạt trông không có gì nổi bật. Có lẽ, điểm ấn tượng nhất chính là đôi mắt mang vẻ đẹp tinh anh và linh động, dường như có tia sáng long lanh lắng đọng nơi đáy mắt.
Tất cả đều toát lên một tư chất riêng biệt. Điều đó biểu lộ qua cả dáng đứng ngay thẳng và sắc giọng trầm ổn, bình tĩnh. Trong lòng Vũ Uy bỗng cảm thấy có chút thú vị. Anh đi tới bộ sofa lịch lãm dùng để tiếp khách tọa giữa căn phòng, ngồi xuống và chỉ vào vị trí đối diện.
_ Mời ngồi.
Khi hai người đã yên vị, Đình Trung bước lại hỏi.
_ Cô uống gì?
_ Cho tôi một cà phê đen, thật đắng. Cảm ơn. – cô từ tốn trả lời.
Cà phê đen, lại còn thật đắng. Người ta thường cho rằng những cô gái ưa thích vị cà phê đắng là những người có tâm tư phức tạp, nếu không thì cũng chẳng hề đơn giản.
_ Cô quả là có sở thích khác người. – Vũ Uy hiếu kỳ nhìn cô gái đối diện.
_ Đó chỉ là thói quen của tôi. – Bỏ qua ánh mắt dò xét kia, Tuệ Anh trả lời với giọng nói đều đều, không nhanh không chậm.
_ Vậy chúng ta bàn luôn vào công việc. Tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Thành tích rất đáng nể. Nhưng … – Vũ Uy dừng lại một chút rồi nhấn mạnh từng chữ. – Tại sao cô nghĩ mình đủ khả năng hợp tác với chúng tôi?
Tuệ Anh hồ nghi nhìn Vũ Uy. Đôi mắt sắc lạnh của anh ta nheo lại như ẩn chứa sự chế giễu, rõ ràng là đang thăm dò thực lực cũng như kỹ năng ứng xử của cô.
_ Vì tôi tin vào khả năng nhìn người của quý công ty. – Tuệ Anh cười nhẹ, gương mặt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt ánh lên tia hổ phách đang thách thức kia.
Quả là câu trả lời rất thông minh. Vừa khẳng định năng lực của bản thân mà không quá phô trương, vừa đề cao đối phương nhưng rất chừng mực. Đúng là vẹn cả đôi đường.
Nụ cười thấp thoáng bên môi Vũ Uy, câu trả lời và thái độ rất hợp ý anh. Trước đây chưa có người con gái nào trực tiếp đối mặt với anh mà bình tĩnh đến thế, lại có thể ứng đối lưu loát. Quả là một cô gái có bản lĩnh.
Đúng lúc đó, Đình Trung bước vào, trên tay cầm một khay đựng hai ly cà phê nghi ngút khói. Căn phòng tràn ngập hương vị cà phê hảo hạng thơm lừng. Đình Trung đặt ly cà phê trước mặt Vũ Uy và Tuệ Anh nói :
« Xin mời ! » rồi đi vòng lại kính cẩn đứng phía sau Vũ Uy.
_ Trung, mang cho tôi tài liệu của dự án ID72 và một bản hợp đồng ra đây. – Vũ Uy lên tiếng.
Đình Trung lập tức xoay người đến lấy tập tài liệu nằm sẵn ở trên bàn làm việc, mang đến đặt trước mặt Vũ Uy. Anh đưa một tập cho Tuệ Anh, bắt đầu bàn vào công việc.
_ Chúng tôi đang tiến hành xây dựng một khách sạn năm sao tại thành phố này. Đây là tất cả tài liệu về mảnh đất đang quy hoạch để xây khách sạn. Cô hãy xem qua đi.
Tuệ Anh đưa tay lật giở từng trang tài liệu, số liệu ghi trong đây rất cụ thể. Đó là một khu đất hơn một nghìn hecta gần công viên quốc gia. Phong cảnh rất hữu tình, bốn bề là cây xanh, cư địa thổ nhưỡng hài hòa. Là một mảnh đất hưng vượng rất phù hợp cho việc kinh doanh.
_ Khách sạn này sẽ mang tầm vóc quốc tế nên chúng tôi đầu tư rất lớn vào nó. Vì thế tiêu chí của chúng tôi là tạo dựng một hình ảnh chuyên nghiệp , không những phải đẹp, tiện nghi, sang trọng mà còn phải mang tính chất nghệ thuật đương đại và tinh tế. Cô có thể đáp ứng chứ?
Tuệ Anh gập xấp tài liệu lại, mỉm cười đáp :
_ Tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự tin tưởng của ngài.
_ Tốt. Vậy thì đây là bản hợp đồng. Cô hãy đọc kỹ rồi ký vào phía dưới. – Vũ Uy nhanh chóng đẩy tập giấy trên bàn đến trước mặt Tuệ Anh.
Cô cầm lên và bắt đầu xem xét. Những điều khoản ghi trong này rất rõ ràng và mạch lạc, thể hiện rõ tính chuyên nghiệp của một doanh nghiệp tầm cỡ. Lướt mắt đến mức thu nhập của bên B – là cô, Tuệ Anh không khỏi kinh ngạc trước những con số. Đúng là tập đoàn lớn có khác, rất hào phóng.
_ Có vấn đề gì sao ? – Vũ Uy nhanh nhạy bắt được sự biến chuyển nhỏ trong sắc mặt của Tuệ Anh, lập tức lên tiếng hỏi.
_ Không có gì. – Tuệ Anh lắc đầu, lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi đặt bút ký.
Sau khi Vũ Uy ký xong thì hợp đồng hoàn tất. Lúc này Tuệ Anh mới nói ra những khúc mắc trong lòng.
_ Tôi có thể hỏi một điều này hay không ?
_ Cô cứ tự nhiên. – Vũ Uy ung dung trả lời, tay nhấp một ngụm cà phê.
_ Một tập đoàn lớn và quy mô như quý vị hẳn phải có cả một đội ngũ kiến trúc sư dạn dày kinh nghiệm. Chắc hẳn nếu không có tôi thì cũng không ảnh hưởng gì tới tiến độ và kết quả của công trình. Tại sao lại mời một sinh viên chưa ra trường như tôi hợp tác?
Vũ Uy chững lại, vẻ ung dung đạo mạo hơi có chút biến chuyển, nhưng rồi rất nhanh lấy lại phong thái bình thản, chậm rãi trả lời:
_ Cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là tôi muốn tìm thêm một vài tiềm năng trẻ tuổi mà thôi.
Tuệ Anh gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.
Ngay sau đó, cô bắt tay vào công việc, tham gia vào đội nhóm kiến trúc. Mọi người ở đây đều là những kiến trúc sư nổi tiếng, cung cách làm việc chuyên nghiệp, cô học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm quý báu cho sự khởi nghiệp sau này của mình.
Ở một góc nhỏ của thành phố, Tuệ Anh tựa người bên khung cửa sổ, ánh mắt mông lung nhìn xuống phố xá tấp nập. Ngoài kia, người người lướt qua lại vội vàng, hối hả như sợ bỏ lỡ từng giây từng phút. Họ dường như đã quên bẵng mùa thu đang lững thững đi qua, bâng quơ để lại vài dấu hiệu hiếm hoi nơi thành phố chật chội.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt là thế, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ trầm lặng của Tuệ Anh lúc này. Ly cà phê trên tay đã nguội ngắt từ lâu, cô cứ buông thả suy nghĩ của mình vào dòng chảy lặng lẽ của thời gian, mặc cho nó xâm chiếm tâm tư từng chút, từng chút một.
“Trên đời liệu có tồn tại thứ gọi là định mệnh?” - Tuệ Anh tự hỏi. Có lẽ những phạm trù này hết sức mơ hồ, khó đoán định.
Người ta nói rằng mỗi con người khi sinh ra đều thiếu đi một nửa linh hồn để trở nên trọn vẹn. Ở thế giới rộng lớn ngoài kia, có một người sinh ra là để dành cho riêng ta. Khi gặp được người ấy, bản thân sẽ bị một lực hấp dẫn tác động như âm dương hút lấy nhau, không cách nào cưỡng lại. Và ta hiểu ngay rằng đó là một tâm hồn ta đã trông đợi từ rất lâu, người khiến linh hồn ta trở thành mảnh ghép hoàn chỉnh.
Có điều, gặp được tri kỷ trong biển người và biển đời mênh mông này là một điều hi hữu. Hoặc giả như số phận ưu đãi, đôi khi vì lý do này hay lý do khác, ta cũng sẽ lơ đãng lướt qua nhau mà không hay biết. Con người vốn là sinh vật đầy mâu thuẫn như vậy đấy, Tuệ Anh cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt đẹp của người con gái dần nhuốm một màu ảm đạm của tiết trời mùa thu. Trong nét buồn lãng đãng ấy vương vất vài mảnh ký ức từ một miền xa xôi. Bằng cách nào đó, chúng không hề bị phai lãng bởi dòng chảy bất tận của thời gian. Và chỉ một chút lơ là, chúng lại thừa cơ ùa về khiến sóng lòng trỗi dậy đánh vào từng tế bào cảm xúc.
Cách đây năm năm, số phận đã đưa đẩy cô tìm thấy định mệnh của chính mình.
Ngày ấy, Tuệ Anh là sinh viên năm hai đang theo học một trường kiến trúc danh tiếng của thành phố.
Buổi chiều muộn của một ngày đầu đông Hà Nội.
Trong một công viên nho nhỏ, màn sương mờ bắt đầu kéo đến phủ lên mặt hồ trong vắt, phẳng lặng như gương. Trên chiếc ghế đá cạnh hồ, Tuệ Anh mải mê kí họa phong cảnh mà quên mất trời đã sẩm tối từ lúc nào. Cô bắt đầu thu dọn dụng cụ và ra về. Tiết trời mùa đông se se lạnh, cô chưa về ngay mà lang thang trên con đường lát sỏi, hai bên là bờ cỏ xanh ướt sương. Hứng từng đợt gió mùa khiến cô khẽ rùng mình, hơi lạnh thẩm thấu vào da thịt hòa tan vào nỗi cô đơn, trống trải ngự trị trong lòng.
Phía bên cạnh hồ, khuất lấp sau rặng cây, một vài cặp tình nhân đang ngồi đấy, dựa vào nhau tình tứ. Cô bất giác mỉm cười bâng quơ, lấy tay kéo vạt mũ len thấp xuống sát đôi hàng mi dài mỏng manh, đôi chân rảo bước nhanh hơn như sợ sự tồn tại của mình sẽ phá vỡ không gian riêng tư của họ.
Tình yêu – thứ cảm xúc nhiệm màu mà nhân gian vẫn hằng ca ngợi ấy, thực sự nó có tuyệt vời đến như vậy? Tuệ Anh ngẩng đầu, phát hiện ngôi sao đầu tiên đã lấp lánh trên bầu trời đêm hiền hòa.
“Nhiều thế hệ tuổi trẻ đã ngắm nhìn các vì tinh tú hằng đêm để nói lời nguyện ước. Nhưng liệu các vì sao kia có đang dõi theo những sinh linh tồn tại trên mặt đất?”
Nàng sao băng Yvaine đã ca ngợi thứ đẹp đẽ nhất mà nàng chứng kiến trong hàng thiên niên kỷ ngắm nhìn nhân gian, thứ vẫn tỏa sáng cả khi con người rơi vào thời kỳ đen tối, đó là tình yêu. Tuy nhiên, nàng chỉ có sức mạnh khi trái tim đã tan vỡ và trống vắng tìm thấy được tình yêu chân thành. Nó khiến nàng từ bỏ cả sự bất tử của một ngôi sao để sống bên người mà nàng yêu nhất.
Dù đó chỉ là những câu chuyện hoang đường do con người tô vẽ nên, nhưng bất cứ ai cũng đều có một niềm tin nhỏ bé tồn tại để kéo dài những năm tháng đời người. Liệu rằng thế giới rộng lớn ngoài kia, thật sự có người sinh ra để dành riêng cho cô?
Đang tự cười bản thân thật quá mơ mộng, bất chợt Tuệ Anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau.Theo phản xạ, cô tò mò quay lại nhìn, thấy một dáng người cao lớn đang chạy rất nhanh về phía mình. Giữa trời mùa đông rét mướt, anh ta chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi màu xanh tím than và chiếc quần jean đen đơn giản, trên gương mặt lộ rõ vẻ khẩn trương pha lẫn mệt mỏi, sắc mặt hơi tái đi.
Ngay khi ánh mắt anh ta bất ngờ đụng phải ánh mắt cô, chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị.Tuệ Anh dường như cảm thấy rất rõ ràng trong đáy mắt kia chứa đựng toan tính gì đó. Linh cảm ấy khiến cô chột dạ, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng đôi chân như có bàn tay vô hình níu lại, không thể di chuyển mà cứ đứng ngây ra như tượng.
Không ngoài dự đoán, anh ta bất ngờ chộp lấy cánh tay cô và lôi đi. Bấy giờ cô mới hốt hoảng thét lên:
- Này! Anhđịnh làm gì?
Chớp mắt, Tuệ Anh đã bị kéo đến bên một cây xanh cạnh hồ, xung quanh là những rặng liễu um tùm, duyên dáng rũ mình in bóng xuống mặt nước. Chỗ đó ánh sáng đèn điện không lan tới được nên khá tối. Một cách nhanh chóng, anh ta nắm chặt lấy đôi bờ vai rồi đẩy cả cơ thể cô dựa vào thân cây, gằn từng tiếng:
- Im– lặng!
Tuệ Anh sợ hãi im bặt.
Ở khoảng cách gần, cô mới phát hiện màu mắt khác biệt của anh ta. Không khó để nhận ra người này chỉ có một nửa dòng máu Á Đông, đôi mắt hổ phách ẩn chứa một sự hoang dại, vô cùng mãnh liệt và sắc bén, thần thái lạnh lùng như gió mùa đông bắc, thổi vào hồn cô từng đợt rét buốt. Hơn nữa, còn tạo cho con người ta sự xa cách, độc lập. Thậm chí là cô độc.
Có lẽ bởi màu mắt đặc trưng của loài sói sinh trưởng nơi những cánh rừng hoang vu hay vùng tuyết băng giá. Nhưng không thể phủ nhận, nó thật sự bí ẩn và cuốn hút.
Sau đó, ánh mắt anh ta bắt đầu chuyển động về một hướng, thận trọng quan sát. Thái độ đáng ngờ này khiến Tuệ Anh cũng bất giác dõi theo.
Cách đó không xa, một đám người trên dưới hơn chục tên xăm trổ đầy mình đang đi tới. Tên nàot ên nấy bộ dạng dữ tợn như đang đi đòi mạng, chúng dáo dác lùng sục khắp nơi, có lẽ đang truy tìm gì đó gắt gao lắm. Thế rồi cô chợt hiểu ra, thu ánh nhìn dừng trên khuôn mặt của người thanh niên.
- Bọn chúng là…
Nhưng Tuệ Anh chưa kịp nói hết câu, anh ta đã làm một hành động khiến cô bàng hoàng, nhất thời không kịp phản ứng. Túi đựng dụng cụ trên tay theo đà rớt xuống nền đất, rơi vương vãi.
Tay anh ta giữ lấy gương mặt cô, rồi kề môi mình lên má trái của cô, vị trí chỉ cách khóe miệng vài phân. Hơi thở nóng ấm sượt qua làn da non mịn, cô nín thở, hai tai đỏ rần.
Đây là tình huống gì?
Cô nên làm gì đây?
Có nên vùng ra cho người này ngay một cái bạt tai vì tùy tiện sử dụng người không liên quan là cô làm lá chắn rồi chạy biến, để mặc anh ta xoay sở với lũ người kia?
Có hơi không thỏa đáng. Dù sao cô đoán anh ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, bất đắc dĩ mới nghĩ ra “hạ sách” này. Chỉ có điều, càng lúc cô càng cảm thấy lồng ngực hỗn loạn, tay chân mềm nhũn, như thể đang bị rút đi sinh lực.
Ngay thời điểm đó, đám người hung dữ xuất hiện đúng trong tầm mắt của Tuệ Anh, cô giật mình thon thót khi nhận ra rằng một tên đã chú ý về phía họ, ánh mắt chất đầy nghi ngờ. Cô chẳng còn suy nghĩ được gì thêm nữa, cũng không hiểu lấy đâu ra dũng khí, cả gan vòng tay qua cổ anh ta mà níu chặt. Sự chuyển động ngoài ý muốn khiến vị trí đôi môi bị xê dịch, chỉ là vài phân nhưng…
Cô giật bắn.
Anh ta cũng giật bắn, người cứng đơ mất vài giây. Nhưng sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh, động tác phối hợp đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Lúc này trông hai người chẳng khác gì những cặp đôi tình nồng cách đấy không xa.
Đó là một cái chạm môi bất ngờ, gượng gạo và đầy bất an.
Khoảnh khắc tiếp xúcvới bờ môi xa lạ, khô cằn lạnh lẽo, tưởng như có dòng điện chạy dọc sống lưng Tuệ Anh.
Thật kỳ lạ.
Cảm giác này…
Nó êm dịu, bằng phẳng, không chút tạp niệm…
Thế giới biến thành một màn trắng xóa. Xung quanh cô, từng đám lông vũ theo nhịp xoay tròn rơi xuống.
Ảo giác?
Mặc cho bản thân vô thức bị cuốn vào những cảm xúc bất thường, cô nhắm mắt, suy nghĩ dần đóng băng.
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng chửi rủa ngày càng gần, nhưng lúc này cô chẳng còn quan tâm đến điều gì khác, ngoại trừ sự chấn động nơi đáy lòng được truyền đến từ đôi môi người đàn ông xa lạ.
Một thứ cảm xúc không tên tràn tới lấp đầy tất cả trống rỗng, đơn côi bấy lâu nay. Như thể tâm hồn đã tìm được một mảnh ghép hoàn chỉnh. Trái cấm ngủ vùi đột ngột bị đánh thức, có một sợi dây vô hình cuốn lấy trái tim cô, cả đời không thể thoát.
Một lúc sau, tiếng ồn ào xa dần, đám người dữ tợn kia đã bỏ qua nơi cả hai đứng. Người thanh niên lạ mặt thở hắt ra một tiếng, giống như vừa trút bỏ được gánh nặng. Anh rời khỏi môi cô, cẩn trọng quan sát xung quanh một lần nữa rồi toan chạy đi. Thế nhưng, đôi bàn tay ấm áp đằng sau bất ngờ níu tay anh lại. Anh nhíu mày nhìn cô khó hiểu.
Tuệ Anh thật sự lúng túng. Cái cảm xúc lưng chừng chơi vơi này khiến cô hoang mang, muốn xác nhận mà không biết phải làm thế nào. Nếu như người con trai này là người mà cô đang chờ đợi?
Nhưng dễ dàng thế sao? Cô vẫn không tin số phận lại ưu ái cô như vậy. Hạnh phúc từ lâu lắm rồi đã trở thành thứ thật xa vời đối với cô, tình yêu lại càng trở nên phù phiếm.
Chậm rãi buông tay, cô mím môi, xấu hổ nói.
_ Xin lỗi, không có gì.
Người đó hơi chững lại vài giây, rồi cũng mở lời.
_ Cảm ơn.
Giọng nói ấy không còn cộc cằn nữa mà dịu hẳn xuống, nghe thật êm tai. Trong bóng tối tù mù, đôi đồng tử màu hổ phách chứa ánh sáng sắc lạnh nổi bật trong đêm đen cứ thế xoáy sâu vào hồn cô. Sau đó anh khẩn trương rời khỏi, dường như là đang có chuyện rất gấp gáp.
Tuệ Anh đứng ngây một chỗ nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi mất hút, sau đó mới sực tỉnh. Làn gió đêm nhè nhẹ vờn quanh gương mặt nóng bừng khi nhớ lại khoảnh khắc chạm môi ngắn ngủi. Nụ hôn đầu tiên của cô diễn ra thật kỳ khôi, nhưng tại sao để lại trong cô ấn tượng sâu sắc đến vậy. Lúc này đây, lồng ngực vẫn chưa thể bình ổn.
Có lẽ, con người ta có thể nhận ra nhau dù chỉ bằng một dấu hiệu nhỏ nhất.
Khoảnh khắc ấy, Tuệ Anh hiểu rằng số phận đã ưu ái cho cô gặp được định mệnh của đời mình. Thế nhưng hóa ra đây là cách nó trêu đùa và hành hạ cô lần nữa. Để cô nhận ra anh, còn anh lại thuộc về người con gái khác.
oOo
Một năm sau.
Tuệ Anh khi đó đã là sinh viên năm thứ ba, nhà trường thông báo rằng cô được một tập đoàn tài phiệt đa quốc gia lớn mạnh nhất thời điểm bấy giờ mời thiết kế cho dự án của họ, Hoàn Vũ – một tập đoàn gia tộc đã có truyền thống cha truyền con nối kinh doanh bất động sản lâu đời. Nơi này nổi tiếng tuyển dụng rất khắt khe. Vì thế Tuệ Anh không giấu nổi sự ngạc nhiên. Tại sao tập đoàn lớn như vậy lại muốn hợp tác với một sinh viên chưa hề có kinh nghiệm lẫn tên tuổi như cô?
Vị hiệu trưởng hiền từ, nho nhã đọc được sự phân vân hiện rõ trên nét mặt Tuệ Anh. Tuy ông cũng bị bất ngờ bởi lời đề nghị đường đột từ phía bên kia nhưng sau đó lại cảm thấy hãnh diện. Ông không hề nghi ngờ tài năng của cô học trò này chút nào. Rất lâu rồi mới xuất hiện một nhân tài như thế, thành tích vô cùng ưu tú và xuất sắc. Ông vỗ vai cô động viên.
- Họ nói đã nhìn thấy đồ án và các tác phẩm của em trên website của trường. Họ rất hài lòng và mời đích danh em. Đây là cơ hội hiếm có không nên bỏ lỡ. Tôi tin tưởng vào tài năng của em.
Lời khuyên của thầy hiệu trưởng khiến Tuệ Anh bớt đi cảm giác lo lắng, cô mỉm cười đồng ý.
oOo
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Anh tới trụ sở làm việc của Hoàn Vũ để ký hợp đồng. Đứng trước tòa nhà bằng kính sừng sững kiên cố, cao chọc trời khiến cô không khỏi thán phục. Qua thiết kế vô cùng cao cấp và uy nghi, có thể thấy sức mạnh to lớn của tập đoàn này đã đạt đến tầm cỡ quốc tế. Tuệ Anh bước vào bên trong đại sảnh rộng lớn sang trọng, tới quầy tiếp tân nói danh tính và mục đích đến đây. Cô tiếp tân xinh đẹp ưa nhìn, thái độ chuyên nghiệp mỉm cười yêu cầu cô chờ và nhấc điện thoại bấm một dãy số.
- Thưa, cô Hạ Tuệ Anh đã đến rồi ạ. – Ngừng một lúc để nhận chỉ thị từ đầu dây bên kia, cô gật đầu lễ phép đáp. – Vâng, tôi biết rồi.
Nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống, cô tiếp tân quay sang mỉm cười với Tuệ Anh, nhã nhặn hướng dẫn.
- Mời cô lên thang máy tầng thứ bốn mươi, sẽ có người đón cô ở đó.
Tuệ Anh lịch sự cảm ơn và tìm đến thang máy, bước vào bấm số bốn mươi. Chiếc thang máy bằng kính trong suốt có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài. Càng lên cao, khung cảnh càng trải dài theo tầm mắt, trở nên bao la và rộng lớn. Thật là một vị trí có tầm nhìn vô cùng đẹp.
Thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài, thấy một người thanh niên đang đứng chờ sẵn ở đó. Anh ta mặc một bộ vest màu ghi, phong thái lịch sự, gương mặt ưa nhìn toát lên vẻ trưởng thành của người làm kinh doanh. Nhìn thấy cô, anh ta bước đến và tự giới thiệu.
- Chào cô, tôi là Đình Trung, thư kí của tổng giám đốc. Ngài ấy đang chờ cô ở phòng làm việc. Xin mời đi lối này.
Anh ta dẫn đường còn Tuệ Anh theo sau, vừa đi cô vừa cảm thấy bồn chồn lẫn khó hiểu. Việc kí kết hợp đồng thường do bên quản lý nhân sự phụ trách, tại sao vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng này lại phải đích thân ra mặt? Không phải là đánh giá cô quá cao đó chứ? Tuệ Anh suy nghĩ, trong lòng có chút hồi hộp.
Đình Trung dẫn cô đến trước một cánh cửa lớn màu đen sáng bóng, khung cửa bằng đồng chạm trổ hoa văn tinh tế và sang trọng. Anh ta gõ vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng bên trong hiện ra thật rộng lớn và uy nghi, nhưng có phần lạnh lẽo khiến người ta không tránh khỏi cảm giác e ngại. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc bàn làm việc bề thế đằng xa phía cuối phòng. Tuệ Anh nhận ra nó được tinh chế từ gỗ kỷ nam sắc trắng ngà, xám nhạt vô cùng quý hiếm – là loại trầm hương có phẩm cấp cao nhất. Không chỉ vậy, mọi đồ đạc từ nhỏ đến lớn nhìn lướt qua đều có thể thấy rằng chúng được làm từ các vật liệu cao cấp. Không khó để đoán ra đây là nơi dành cho người quyền lực nhất. Đối diện nơi cô đứng là bức tường kính cường lực lớn, đứng từ bên trong có thể nhìn bao quát cảnh vật dưới mặt đất.
Một người đàn ông thân hình cao lừng lững như pho tượng đang đứng trước bức tường kính vững chãi, hai tay đút túi quần dáng vẻ trầm ngâm. Tấm lưng và bờ vai dài rộng cân đối toát ra uy thế và khí chất cao vời vợi. Nhưng chiếc bóng đổ dài in dưới nền gạch sáng loáng lại gợi cho Tuệ Anh một vẻ cô quạnh, lặng lẽ. Nó làm cô bỗng chốc cảm thấy xốn xang trong lòng.
Đình Trung khẽ cúi mình trước người đàn ông, cung kính lên tiếng :
_ Thưa ngài, cô Tuệ Anh đã đến.
Vị tổng giám đốc từ từ xoay người lại. Luồng ánh sáng bên ngoài bao quanh thân hình của anh ta như vầng hào quang chói lọi in sâu vào cơ quan giác mạc của Tuệ Anh. Cô hoàn toàn không còn cảm nhận được một chút cô đơn, chiếc bóng khi nãy nữa. Gương mặt góc cạnh anh tuấn với từng đường nét thu hút dần dần hiện rõ, đặc biệt là đôi mắt của anh ta.
Đôi mắt màu hổ phách thật sự ấn tượng.
Đúng thế, đôi mắt này nhìn thấy một lần sẽ không thể nào quên. Tuệ Anh nhận ra ngay người con trai trong công viên một năm trước, người đã lấy đi nụ hôn đầu của cô. Tim cô thót lại, nhất thời bị sự bàng hoàng vây lấy, ánh mắt kinh ngạc nhìn người kia. Vẫn là dáng vẻ đầy nam tính cuốn hút ấy, chỉ có điều gương mặt khẩn trương và bất an ngày nào giờ đây vô cùng kiêu hãnh, ung dung tại thế. Bộ vest phẳng phiu và hào nhoáng đắt tiền thay thế cho bộ đồ đơn giản, khiến anh ta trông như một ông hoàng nắm tất cả quyền lực trong tay. Nhưng anh ta còn rất trẻ, quá trẻ cho địa vị anh ta đang ngồi.
Vị tổng giám đốc đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy vẻ kiêu hãnh nhìn cô như đang đánh giá, khóe môi cong lên nụ cười ngạo nghễ.
_ Hân hạnh.
_ Cô Tuệ Anh, đây là tổng giám đốc của Hoàn Vũ. Ngài Vũ Uy. – Đình Trung đứng bên cạnh không quên giới thiệu.
Thì ra tên anh ta là Vũ Uy, một cái tên khá lạ, nhưng cũng nói lên phần nào khí khái con người. Tuệ Anh tuy vẫn chưa hết bất ngờ nhưng cố giữ bình tĩnh, nhã nhặn đáp lại.
_ Là tôi hân hạnh mới phải.
Theo thói quen, Vũ Uy âm thầm quan sát người đối diện. Đó là một cô gái bình dị, quần áo đơn giản và gọn gàng đúng chất của sinh viên. Mái tóc dài đen mượt phủ xuống bờ vai gầy. Nước da sáng và gương mặt mộc mạc mang vẻ tự nhiên, đường nét hài hòa, thoạt trông không có gì nổi bật. Có lẽ, điểm ấn tượng nhất chính là đôi mắt mang vẻ đẹp tinh anh và linh động, dường như có tia sáng long lanh lắng đọng nơi đáy mắt.
Tất cả đều toát lên một tư chất riêng biệt. Điều đó biểu lộ qua cả dáng đứng ngay thẳng và sắc giọng trầm ổn, bình tĩnh. Trong lòng Vũ Uy bỗng cảm thấy có chút thú vị. Anh đi tới bộ sofa lịch lãm dùng để tiếp khách tọa giữa căn phòng, ngồi xuống và chỉ vào vị trí đối diện.
_ Mời ngồi.
Khi hai người đã yên vị, Đình Trung bước lại hỏi.
_ Cô uống gì?
_ Cho tôi một cà phê đen, thật đắng. Cảm ơn. – cô từ tốn trả lời.
Cà phê đen, lại còn thật đắng. Người ta thường cho rằng những cô gái ưa thích vị cà phê đắng là những người có tâm tư phức tạp, nếu không thì cũng chẳng hề đơn giản.
_ Cô quả là có sở thích khác người. – Vũ Uy hiếu kỳ nhìn cô gái đối diện.
_ Đó chỉ là thói quen của tôi. – Bỏ qua ánh mắt dò xét kia, Tuệ Anh trả lời với giọng nói đều đều, không nhanh không chậm.
_ Vậy chúng ta bàn luôn vào công việc. Tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Thành tích rất đáng nể. Nhưng … – Vũ Uy dừng lại một chút rồi nhấn mạnh từng chữ. – Tại sao cô nghĩ mình đủ khả năng hợp tác với chúng tôi?
Tuệ Anh hồ nghi nhìn Vũ Uy. Đôi mắt sắc lạnh của anh ta nheo lại như ẩn chứa sự chế giễu, rõ ràng là đang thăm dò thực lực cũng như kỹ năng ứng xử của cô.
_ Vì tôi tin vào khả năng nhìn người của quý công ty. – Tuệ Anh cười nhẹ, gương mặt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt ánh lên tia hổ phách đang thách thức kia.
Quả là câu trả lời rất thông minh. Vừa khẳng định năng lực của bản thân mà không quá phô trương, vừa đề cao đối phương nhưng rất chừng mực. Đúng là vẹn cả đôi đường.
Nụ cười thấp thoáng bên môi Vũ Uy, câu trả lời và thái độ rất hợp ý anh. Trước đây chưa có người con gái nào trực tiếp đối mặt với anh mà bình tĩnh đến thế, lại có thể ứng đối lưu loát. Quả là một cô gái có bản lĩnh.
Đúng lúc đó, Đình Trung bước vào, trên tay cầm một khay đựng hai ly cà phê nghi ngút khói. Căn phòng tràn ngập hương vị cà phê hảo hạng thơm lừng. Đình Trung đặt ly cà phê trước mặt Vũ Uy và Tuệ Anh nói :
« Xin mời ! » rồi đi vòng lại kính cẩn đứng phía sau Vũ Uy.
_ Trung, mang cho tôi tài liệu của dự án ID72 và một bản hợp đồng ra đây. – Vũ Uy lên tiếng.
Đình Trung lập tức xoay người đến lấy tập tài liệu nằm sẵn ở trên bàn làm việc, mang đến đặt trước mặt Vũ Uy. Anh đưa một tập cho Tuệ Anh, bắt đầu bàn vào công việc.
_ Chúng tôi đang tiến hành xây dựng một khách sạn năm sao tại thành phố này. Đây là tất cả tài liệu về mảnh đất đang quy hoạch để xây khách sạn. Cô hãy xem qua đi.
Tuệ Anh đưa tay lật giở từng trang tài liệu, số liệu ghi trong đây rất cụ thể. Đó là một khu đất hơn một nghìn hecta gần công viên quốc gia. Phong cảnh rất hữu tình, bốn bề là cây xanh, cư địa thổ nhưỡng hài hòa. Là một mảnh đất hưng vượng rất phù hợp cho việc kinh doanh.
_ Khách sạn này sẽ mang tầm vóc quốc tế nên chúng tôi đầu tư rất lớn vào nó. Vì thế tiêu chí của chúng tôi là tạo dựng một hình ảnh chuyên nghiệp , không những phải đẹp, tiện nghi, sang trọng mà còn phải mang tính chất nghệ thuật đương đại và tinh tế. Cô có thể đáp ứng chứ?
Tuệ Anh gập xấp tài liệu lại, mỉm cười đáp :
_ Tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự tin tưởng của ngài.
_ Tốt. Vậy thì đây là bản hợp đồng. Cô hãy đọc kỹ rồi ký vào phía dưới. – Vũ Uy nhanh chóng đẩy tập giấy trên bàn đến trước mặt Tuệ Anh.
Cô cầm lên và bắt đầu xem xét. Những điều khoản ghi trong này rất rõ ràng và mạch lạc, thể hiện rõ tính chuyên nghiệp của một doanh nghiệp tầm cỡ. Lướt mắt đến mức thu nhập của bên B – là cô, Tuệ Anh không khỏi kinh ngạc trước những con số. Đúng là tập đoàn lớn có khác, rất hào phóng.
_ Có vấn đề gì sao ? – Vũ Uy nhanh nhạy bắt được sự biến chuyển nhỏ trong sắc mặt của Tuệ Anh, lập tức lên tiếng hỏi.
_ Không có gì. – Tuệ Anh lắc đầu, lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi đặt bút ký.
Sau khi Vũ Uy ký xong thì hợp đồng hoàn tất. Lúc này Tuệ Anh mới nói ra những khúc mắc trong lòng.
_ Tôi có thể hỏi một điều này hay không ?
_ Cô cứ tự nhiên. – Vũ Uy ung dung trả lời, tay nhấp một ngụm cà phê.
_ Một tập đoàn lớn và quy mô như quý vị hẳn phải có cả một đội ngũ kiến trúc sư dạn dày kinh nghiệm. Chắc hẳn nếu không có tôi thì cũng không ảnh hưởng gì tới tiến độ và kết quả của công trình. Tại sao lại mời một sinh viên chưa ra trường như tôi hợp tác?
Vũ Uy chững lại, vẻ ung dung đạo mạo hơi có chút biến chuyển, nhưng rồi rất nhanh lấy lại phong thái bình thản, chậm rãi trả lời:
_ Cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là tôi muốn tìm thêm một vài tiềm năng trẻ tuổi mà thôi.
Tuệ Anh gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.
Ngay sau đó, cô bắt tay vào công việc, tham gia vào đội nhóm kiến trúc. Mọi người ở đây đều là những kiến trúc sư nổi tiếng, cung cách làm việc chuyên nghiệp, cô học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm quý báu cho sự khởi nghiệp sau này của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.