Chương 2: Toan tính
Nguyệt Cát
16/12/2013
Một hôm, vì tính chất công việc, Tuệ Anh phải đến khu biệt thự gia tộc của
Vũ Uy. Có một số tài liệu chứng từ liên quan đến công trình cần có chữ
ký của tổng giám đốc. Nhưng anh đang bận tiếp một vị khách quan trọng
tại biệt thự nên không thể có mặt ở công ty. Theo chỉ thị, Đình Trung
lái xe đưa cô đến đó.
Biệt thự của gia tộc họ Vũ do một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế. Đây là một trong những tác phẩm có tên trong danh sách những công trình nổi bật của Châu Á. Cái tên « Biệt thự mùa hè » đã nói lên mức độ sa hoa và lộng lẫy của nó.
Toà nhà nằm trong một khuôn viên rộng lớn được thiết kế công phu, trồng những loài hoa quý miền nhiệt đới như hoa lan, cẩm tú cầu, cúc xanh v.v.. Tuy nhiên, ở nơi trang trọng nhất của khuôn viên là những khóm hoa dạ hương mọc thành từng cụm, một loài cây bụi tầm thường có thể thấy ở bất cứ đâu. Sự xuất hiện của nó giữa những loài hoa sang quí kia làm Tuệ Anh không khỏi băn khoăn. Loài hoa này ngoài hương thơm ngào ngạt đặc trưng chỉ tỏa vào ban đêm thì hoàn toàn không gây hứng thú với bất kỳ người thưởng hoa nào. Có lẽ, chủ nhân nơi này đã từng có một kỷ niệm khó quên gắn với hoa dạ hương.
Cuối cùng, điểm nhấn quan trọng nhất chính là hồ nước ngự giữa trung tâm của khuôn viên. Mặt nước hồ trong xanh màu ngọc bích, phẳng như gương điểm vài bông hoa sen đang kỳ nở rộ, xung quanh bờ là hàng liễu rủ phóng khoáng.
« Biệt thự mùa hè » khỏi cần bàn cãi về sự tinh tế và chuẩn mực. Mỗi viên gạch, mỗi bờ tường, cành hoa ngọn cỏ đều hài hòa với nhau. Màu trắng tinh khôi xen lẫn màu đá nâu trầm kiêu kỳ mà sang trọng. Những hoa văn chạm trổ chuẩn xác đến từng chi tiết, xứng đáng là một kiệt tác. Tuệ Anh cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm của biệt thự từ lúc ở ngoài khuôn viên cho đến khi vào bên trong. Tất cả từ nội ngoại thất đến cách bài trí đều làm cô hưng phấn. Tận mắt chứng kiến mới thấy hết giá trị thẩm mỹ thực sự của nó.
Đình Trung đưa Tuệ Anh đến một phòng khách rộng lớn, sang trọng và nguy nga. Chiếc lò sưởi chạm khắc hoa văn tỉ mỉ theo phong cách phương Tây đặt giữa bức tường trung tâm màu trắng ngà đậm nét văn hóa gothic cổ điển. Trên tường treo những bức tranh ảnh lớn nhỏ, dường như là ảnh chụp các thế hệ trong gia tộc, ai nấy đều toát lên vẻ quyền quý của người phú quý vinh hiển. Sau đó, Đình Trung yêu cầu cô chờ ở đây rồi đi ra ngoài.
Còn lại một mình trong phòng, Tuệ Anh bắt đầu ngắm nghía kỹ hơn những bức tranh được treo trên tường một cách trang trọng. Có hai bức khiến cô chú ý nhất, đó là bức chân dung của một phụ nữ người Tây âu và một bức tranh đại gia đình.
Người phụ nữ trong bức chân dung kia rất đẹp, vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy khó ai sánh bằng. Trong hình cô đang cười một cách rạng ngời, ấm áp và chói loà, tựa như băng đá cũng phải tan chảy trước nụ cười ấy. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách thật giống với Vũ Uy. Chỉ khác ở chỗ, đôi mắt người này dịu dàng trong lành chứ không ẩn chứa tia lạnh lùng như anh ta. Lẽ nào họ có quan hệ huyết thống? Bỏ lửng suy nghĩ, Tuệ Anh rời mắt đến bức ảnh tiếp theo.
Đó là bức ảnh khắc họa một đại gia đình với nhiều thế hệ, tuy nhiên mắt cô cứ vô thức dán chặt vào một cậu bé ước chừng mười hai, mười ba tuổi đứng trong đó. Tuy còn nhỏ nhưng vô cùng nổi bật giữa những người trưởng thành cao sang. Gương mặt cậu khôi ngô, ánh nhìn trực diện toát ra khí chất ngạo nghễ của bậc hoàng tộc. Tuệ Anh chăm chú nhìn thật kỹ, một hình ảnh mờ ảo dần hình thành trong đầu rồi chẳng mấy chốc tỏ tường. Đáy mắt cô bắt đầu chấn động. Một loạt ký ức theo đó đổ về như thác lũ.
Những ám ảnh xa xưa tràn đến khiến Tuệ Anh thở dốc. Cô ngồi thụp xuống bộ sofa đắt tiền. Đôi bàn tay ôm lấy gương mặt đang dần trở nên tái nhợt, cơ thể bất giác run rẩy, hơi thở có phần rối loạn.
_ Không… tất cả đã là quá khứ rồi.
Cô vĩnh viễn không muốn nhớ lại thời điểm khủng khiếp đó. Nhưng cậu bé kia lại là phần tốt đẹp nhất trong loạt ký ức kinh hoàng của cô. Tuy nhiên, dù chỉ là một phân đoạn nhỏ thôi cũng gợi lại cả quá khứ hãi hùng mà cô muốn đoạn tuyệt.
Đúng lúc đó Đình Trung bước vào, thấy biểu hiện lạ lùng của Tuệ Anh liền hỏi:
_ Cô không khỏe sao ?
Tuệ Anh giật mình nhìn lên. Đình Trung đang cầm trên tay ly cà phê bốc khói nghi ngút. Người này vẫn nhớ sở thích của cô, hương cà phê thơm lừng khiến Tuệ Anh định thần trở lại.
_ À không.. không có gì. Cảm ơn anh.
_ Vậy cô chờ thêm chút nữa. Ngài ấy sắp xong việc rồi. – Đình Trung đưa cho cô ly cà phê và nói.
_ Vâng. – Tuệ Anh đáp lại, đưa tay nhận lấy ly cà phê rồi cẩn trọng nhấp một ngụm. Vị đắng ngắt lan tỏa nơi đầu lưỡi rồi sau đó là một hương thơm nồng đượm tràn đầy lục phủ ngũ tạng. Vị đắng của cà phê giúp cô phần nào trấn áp những tối tăm mới trỗi dậy trong lòng.
_ Cậu bé trong bức hình kia… là ai vậy anh Đình Trung ? – Cô chỉ vào bức tranh gia tộc treo trên tường, giọng nói thoáng vẻ ngập ngừng. Đình Trung nhìn theo hướng tay của cô, nghi hoặc hỏi.
_ Cô quen sao?
_ À không, em chỉ cảm thấy tò mò thôi. – Tuệ Anh lắc đầu phân bua.
_ Đó chính là tổng giám đốc của chúng ta khi mới mười ba tuổi.
Câu nói từ tốn của Đình Trung lại khiến Tuệ Anh suýt chút nữa làm rơi ly cà phê trong tay.
_ Không thể nào.. Cậu bé đó mắt màu đen như mọi người, còn anh ta thì… – Cô lắp bắp, nhất thời không kiểm soát được lời nói. Đình Trung hiểu thắc mắc của cô bèn lên tiếng giải thích.
_ Vì ngày xưa, đôi mắt khác người của ngài ấy gây sự chú ý nên thường phải che giấu.
Tuệ Anh ngẩn người, thì ra là vậy. Lẽ nào, Vũ Uy chính là cậu bé ấy, cậu bé trong ký ức của cô.
“Cô bé, em hãy ghi nhớ điều này: Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối. Trong cuộc sống, không sự trở ngại nào lớn bằng việc cho bản thân cái quyền được vấp ngã.”
Tiếng nói văng vẳng từ quá khứ dội vào lòng Tuệ Anh, từng câu từng chữ là ánh sáng dẫn đường cho cuộc đời đầy giông tố của cô. Không có nó, chắc hẳn cô đã quỵ ngã từ lâu.
Đây là định mệnh sao?
Nhưng rồi cô cười khổ. Đã bao năm trôi qua, chắc gì người xưa còn nhớ.
Bất thình lình tiếng đẩy cửa vang lên, Tuệ Anh và Đình Trung thấy Vũ Uy bước vào liền vội vàng đứng dậy. Vũ Uy đi thẳng về phía sofa và ra hiệu cho hai người ngồi xuống. Khi đã an vị, anh nhìn Tuệ Anh hỏi.
_ Giấy tờ đâu ?
Tuệ Anh lôi từ trong túi xách một tập tài liệu đưa cho Vũ Uy. Anh nhận lấy và bắt đầu lướt qua từng trang rồi nhanh chóng đặt bút ký. Xong xuôi, anh sai Đình Trung ra ngoài làm chút việc rồi hướng về phía Tuệ Anh, ánh mắt chuyển sang dò xét.
_ Nghe nói cô và chủ tịch hội đồng quản trị Đỗ Hào của công ty SCJ là chỗ quen biết ?
Tuệ Anh có phần bất ngờ trước câu hỏi đường đột này.
_ Đúng vậy. Có chuyện gì sao ạ?
_ Tôi muốn cô giới thiệu tôi với ông ấy. – Khóe môi Vũ Uy khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng khó dò.
_ Tại sao lại phải thông qua tôi? – Tuệ Anh dè dặt đặt câu hỏi.
_ Đây là vấn đề công việc, cô không nên hỏi nhiều. Cô có làm hay không ? – Vũ Uy tỏ vẻ bất mãn.
_ Chuyện này…
_ Chuyện này làm khó cô sao ? – Trước thái độ do dự của cô, anh khẽ nhíu mày.
_ À không, không khó. Nhưng giới thiệu anh với tư cách là đối tác làm ăn?
_ Với tư cách là bạn nữa.
_ Bạn? – Tuệ Anh kinh ngạc. Có thể sao?
_ Tôi muốn thiết lập mối quan hệ thân tình với ông ấy nên như vậy là tốt nhất. – Vũ Uy ung dung nhấp một ngụm cà phê, điềm nhiên nói.
Tuệ Anh đăm chiêu nhìn Vũ Uy như thể cố gắng tìm điều gì đó thông qua nét mặt anh ta, thế nhưng vô ích.
Bắt được thái độ lưỡng lự của cô, Vũ Uy lên tiếng.
_ Không cần thiết phải đề phòng quá như vậy. Tôi chỉ muốn hợp tác làm ăn với ông ấy mà thôi.
Ra là vậy. Tuy vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa hợp lý lắm, nhưng cũng không tiện từ chối nên cô nhận lời.
_ Vậy được.
_ Tôi muốn có một cuộc gặp mặt tại gia.
_ Hả? – Tuệ Anh cảm thấy hết sức khó hiểu.
_ Là bạn thì không phải nên gặp mặt tại gia sao? – Vũ Uy nhún vai, cười nói.
Người đàn ông này thật kỳ lạ. Anh ta là kiểu người làm việc luôn có mục đích, không bao giờ làm những việc vô nghĩa. Nhưng nhất thời cô không nghĩ ra mục đích của anh ta trong chuyện này là gì nên đành miễn cưỡng nhận lời.
oOo
Tuệ Anh sắp xếp một cuộc hẹn tại gia cho Vũ Uy không phải là khó, dù sao bác Hào là chỗ thân tình bấy lâu nay. Bởi vì, con gái của ông chính là người bạn thân thiết nhất của cô.
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, hai người cùng đến biệt thự của Đỗ Hào theo cuộc hẹn trước. Dọc đường vào khu biệt thự, Vũ Uy nhìn lướt cảnh vật bên ngoài qua ô cửa kính xe, bất chợt hỏi.
_ Đây là do cô thiết kế sao ?
_ Đúng vậy. Biệt thự này mới hoàn thành cách đây hai tháng.
_ Ừm. Không tệ. – Vũ Uy bâng quơ buông một câu.
Lời nói không chủ đích của anh khiến cô không nén được sự mừng vui khấp khởi trong lòng. Vũ Uy là người kiệm lời, lời khen lại càng ít. Có thể xem đó là lời khen dành cho cô không?
Cũng không hiểu tại sao, từ khi biết được anh chính là cậu bé trong ký ức xưa kia, tình cảm trong cô bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt. Như lúc này đây, chỉ cần ngồi bên cạnh anh thôi đã khiến cô hồi hộp đến thế.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng trước biệt thự của Đỗ Hào, Tuệ Anh và Vũ Uy vừa bước xuống đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
_ Tuệ! Cậu đến rồi !
Từ trong căn biệt thự xuất hiện bóng dáng một cô gái với chiếc váy trắng điểm hoa nhỏ. Cô gái đó thật xinh đẹp. Nụ cười như ánh ban mai làm sáng bừng lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, nước da trắng tựa ngọc, từ cử chỉ đến dáng điệu đều toát lên tư chất của một tiểu thư con nhà nền nếp, gia giáo. Tuệ Anh liền nở một nụ cười thân thiết đáp lại.
_ Ừ, mình đến rồi đây.
Lần nào Tuệ Anh đến Thục Quyên cũng đón cô với nụ cười rạng ngời như thế, có thể thấy tình cảm giữa họ rất gắn bó, khắng khít. Hôm nay, nụ cười của Thục Quyên vẫn vậy, nhưng lại gợi cho Tuệ Anh liên tưởng tới sự dịu dàng ấm áp của người phụ nữ trong bức chân dung kia. Quả thật là rất giống. Nhưng tạm gác lại ý nghĩ đó, cô bắt đầu giới thiệu người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.
_ Quyên, đây là Vũ Uy, người bạn mà mình đã nhắc tới. – Sau đó, cô nhìn anh rồi nói tiếp. – Còn đây là Thục Quyên, cô ấy là con gái của bác Hào.
_ Còn gì nữa? Cậu giới thiệu ngắn gọn như thế thôi à? – Thục Quyên có vẻ bất mãn.
_ Ừ mình xin lỗi. Bổ sung thêm là bạn rất thân, bạn tốt nhất. – Tuệ Anh hiểu ý bèn lập tức sửa chữa “thiếu sót” của mình.
Vẻ mừng rỡ hiện lên gương mặt diễm lệ sáng ngời của Thục Quyên. Sau đó, cô đưa mắt sang người đàn ông đang đứng cạnh Tuệ Anh nãy giờ, phát hiện anh ta đang chăm chú nhìn mình, bất giác đỏ mặt. Có lẽ là vì anh ta quá ư khôi ngô tuấn tú, cả thân người toát lên vẻ nam tính vô cùng thu hút. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa tia sáng bí ẩn như muốn hút hồn người đối diện.
Nhận thấy vẻ mặt hơi hồng hồng lên của cô gái, Vũ Uy mỉm cười. Anh đưa bàn tay to lớn cùng những ngón tay dài ra phía trước một cách lịch thiệp.
_ Rất vui khi được biết em, Thục Quyên.
Thục Quyên bẽn lẽn đặt bàn tay nhỏ nhắn vào trong lòng bàn tay anh, mỉm cười đáp.
_ Em cũng vậy.
Sự chủ động và thái độ rất thiện ý, rất dịu dàng này thật đáng ngờ. Tuệ Anh nhớ lại lần đầu gặp mặt Vũ Uy, không hề có chuyện bắt tay và giọng điệu nhẹ nhàng như thế, anh còn chưa một lần gọi tên cô. Bỗng dưng trong lòng mơ hồ nổi lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô gắng nén nó xuống.
Sau bữa ăn vui vẻ và long trọng, Vũ Uy tiếp chuyện với Đỗ Hào và phu nhân trong phòng khách. Còn Thục Quyên và Tuệ Anh ra ngoài vườn vừa đi dạo vừa tâm sự, mỗi lần như vậy hai người đều chuyện trò rất lâu.
Trong cả buổi gặp gỡ, Vũ Uy tỏ ra là một người rất giỏi trong giao tiếp, phong thái cùng cử chỉ đều toát lên khí chất hơn người. Đỗ Hào khi biết anh chính là tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao của tập đoàn Hoàn Vũ thì không khỏi bất ngờ, lại nghe anh ngỏ ý muốn hợp tác thì trong lòng có phần phấn khích. Nhưng Đỗ Hào cũng là người từng trải trên thương trường, việc giấu những suy nghĩ trong lòng đối với ông không khó. Có điều vẫn không qua được con mắt tinh tường của Vũ Uy, khóe môi anh cong lên thành nụ cười đắc ý.
Trong lúc bàn chuyện làm ăn, cặp mắt màu hổ phách khẽ lướt ra ngoài vườn, bắt gặp nụ cười tỏa nắng của cô gái kia, lòng anh bỗng ấm lại, mường tượng ra khuôn mặt thân thương của một phụ nữ thuộc về ký ức.
oOo
Rời khỏi biệt thự nhà họ Đỗ, Tuệ Anh và Vũ Uy ngồi trên xe vẫn giữ nguyên không khí im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Cả ngày hôm nay, Tuệ Anh đã lờ mờ cảm nhận được sự khác thường trong mọi hành vi lẫn thái độ của Vũ Uy. Rốt cuộc, cô nhịn không được đành phải lấy hết can đảm cất lời.
_ Thực sự thì anh có mục đích gì khi đến đây?
Anh vẫn chăm chú lái xe, tỏ ra không để tâm tới câu hỏi của cô.
_ Nếu anh không cho tôi một câu trả lời xác đáng, tôi sẽ không làm việc này nữa. - Đôi tay đan vào nhau chặt chẽ, cô hạ quyết tâm.
Vũ Uy khẽ liếc qua gương mặt chất đầy mâu thuẫn của cô, cười khẩy.
_ Cô nghĩ tôi có thể có mục đích gì?
Tuệ Anh cúi gằm mặt, tay bấu vào nhau càng chặt. Cuối cùng, Vũ Uy cũng trả lời với thái độ hết sức thản nhiên.
_ Nếu xuất hiện với tư cách đối tác của công ty nhà cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ để mắt đến tôi. Còn nếu với tư cách bạn của cô, người mà cô ấy yêu quí và coi trọng.. – Vũ Uy dừng lại một chút, nở nụ cười nửa miệng ma mãnh rồi nói tiếp. – ..thì tốt hơn nhiều.
_ Cô ấy? Ý anh là Quyên?
Tuệ Anh trợn tròn mắt. Dù cô đã đoán ra anh ít nhiều dành thiện cảm cho Thục Quyên, nhưng câu trả lời kia rõ ràng cho thấy đã có một kế hoạch được sắp xếp từ trước. Và điều hiển nhiên, cô là một cầu nối thích hợp nhất. Vũ Uy lợi dụng cô để tiếp cận Quyên, giờ thì cô đã hiểu vai trò của mình trong câu chuyện này. Có một sự nhức nhối âm ỉ dâng lên.
_ Thật ra, anh đâu cần phải tốn công như thế. - Cô thở dài.
_ Ý cô là sao?
Còn sao nữa. Bất cứ cô gái nào cũng đều ấn tượng với người đàn ông ưu tú như anh, thậm chí là ấn tượng rất mạnh mẽ.
_ Không có gì. Nhưng Thục Quyên, cô ấy có người yêu rồi. Và mối quan hệ của họ hiện giờ rất tốt.
_ Cô đang nói đến Hoàng Hải Đăng?
_ Anh cũng biết Đăng sao?
_ Không hẳn.
Vũ Uy lại nhếch môi cười. Cô có một dự cảm chẳng lành về người đàn ông này, anh ta chắc chắn đang có toan tính gì đó.
_ Anh định chia rẽ hai người họ?
_ Cô rất thông minh. Chắc cô hiểu tôi vốn là người làm ăn trên thương trường. Quy tắc rất đơn giản, muốn có thứ mình muốn thì phải đạp đổ mọi chướng ngại vật.
Lời anh ta nói thản nhiên như chuyện thường tình, nhưng ý tứ trong đó vô cùng thâm hiểm. Cô bán tín bán nghi, chuyện tình cảm mà cần phải áp dụng quy tắc khắc nghiệt của thương trường ư? Người đàn ông này gây cho người ta cảm giác đáng sợ, anh ta thuộc kiểu người đã nói là làm, đã muốn thì phải đạt cho kỳ được.
Thời điểm hiện tại, Tuệ Anh nhất thời không nắm bắt được mục đích sâu xa khôn lường trong lời nói đó, mãi sau này cô mới hiểu, nhưng đã muộn.
_ Anh không thể làm như vậy. Dù sao anh cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Quyên chứ. - Cô không giấu nổi sự bất bình trong giọng nói, nhìn anh trừng trừng.
_ Trong từ điển của tôi không có từ "không thể", hiểu chưa? - Vũ Uy đáp lại cô bằng một giọng cười mỉa mai.
Trước thái độ ngạo mạn đó, cô hít sâu một hơi rồi kiên định nói.
_ Nói ra những điều này với tôi, anh nghĩ tôi sẽ giương mắt nhìn anh tổn hại bạn tôi?
Đúng lúc đó xe dừng lại tại đầu ngõ cách nhà Tuệ Anh vài mét, cô lập tức đẩy cửa xe bước ra ngoài. Vũ Uy ngồi lại trong xe, ánh mắt màu hổ phách tức khắc chuyển vẻ âm u. Anh đẩy cửa và bước xuống xe ngay sau cô gái.
Tuệ Anh đang bước đi thì bị một bàn tay cứng cáp từ phía sau kéo giật lại, rồi tiện đà đẩy cô vào sát bức tường gần đó. Hai bàn tay Vũ Uy như gọng kìm ghì chặt đôi bờ vai gầy mỏng manh của cô đau điếng. Cô cắn chặt răng chịu đựng, nhìn thẳng vào cặp mắt hoang dã đang tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Người đàn ông này đang mất đi sự kiên nhẫn.
_ Cô định làm kỳ đà cản mũi tôi? – Anh gằn từng tiếng, trừng mắt nhìn cô.
_ Buông ra. Tôi phải nói cho Quyên biết con người thật của anh để cô ấy cảnh giác. – Tuệ Anh trừng lại.
Vũ Uy nhìn vào đôi mắt trong veo long lên sự tức giận của người con gái. Cô gái này không bị khí thế bức người của anh áp đảo, anh nhếch khóe môi cười lạnh.
_ Cảnh cáo cô. Đừng dại dột mà làm chướng ngại vật trên con đường của tôi. Nếu không, tôi sẽ không nể tình đâu. Còn nữa, ngoan ngoãn giúp tôi thì cô sẽ có một tương lai sáng lạn, như bây giờ. Còn nếu cứ ngoan cố chống lại, tôi sẽ hủy hoại cô.. Và cả những người cô yêu quí.
Vũ Uy thì thầm vào tai Tuệ Anh. Lời nói nhẹ tựa gió thoảng, nhưng lại khiến người ta lạnh cả sống lưng. Còn đang bần thần, bên tai cô lại vang lên tiếng nói, âm điệu có phần hòa hoãn hơn.
_ Yên tâm. Tôi sẽ không làm Quyên tổn thương, sẽ đối xử tốt với cô ấy. Vì vậy, cô tốt nhất đừng xen vào. Chuyện tình cảm không nói trước được điều gì đâu.
Sau đó, anh buông tay khỏi người cô rồi ung dung bước lên xe và phóng đi. Để lại bóng dáng liễu rủ của người con gái cùng với trái tim đang thắt lại trong lồng ngực. Đó là một trò đùa của số phận và cô không may trở thành con cá đáng thương bị sa lưới.
Phải, cô đã trót yêu người đàn ông này mất rồi.
Biệt thự của gia tộc họ Vũ do một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế. Đây là một trong những tác phẩm có tên trong danh sách những công trình nổi bật của Châu Á. Cái tên « Biệt thự mùa hè » đã nói lên mức độ sa hoa và lộng lẫy của nó.
Toà nhà nằm trong một khuôn viên rộng lớn được thiết kế công phu, trồng những loài hoa quý miền nhiệt đới như hoa lan, cẩm tú cầu, cúc xanh v.v.. Tuy nhiên, ở nơi trang trọng nhất của khuôn viên là những khóm hoa dạ hương mọc thành từng cụm, một loài cây bụi tầm thường có thể thấy ở bất cứ đâu. Sự xuất hiện của nó giữa những loài hoa sang quí kia làm Tuệ Anh không khỏi băn khoăn. Loài hoa này ngoài hương thơm ngào ngạt đặc trưng chỉ tỏa vào ban đêm thì hoàn toàn không gây hứng thú với bất kỳ người thưởng hoa nào. Có lẽ, chủ nhân nơi này đã từng có một kỷ niệm khó quên gắn với hoa dạ hương.
Cuối cùng, điểm nhấn quan trọng nhất chính là hồ nước ngự giữa trung tâm của khuôn viên. Mặt nước hồ trong xanh màu ngọc bích, phẳng như gương điểm vài bông hoa sen đang kỳ nở rộ, xung quanh bờ là hàng liễu rủ phóng khoáng.
« Biệt thự mùa hè » khỏi cần bàn cãi về sự tinh tế và chuẩn mực. Mỗi viên gạch, mỗi bờ tường, cành hoa ngọn cỏ đều hài hòa với nhau. Màu trắng tinh khôi xen lẫn màu đá nâu trầm kiêu kỳ mà sang trọng. Những hoa văn chạm trổ chuẩn xác đến từng chi tiết, xứng đáng là một kiệt tác. Tuệ Anh cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm của biệt thự từ lúc ở ngoài khuôn viên cho đến khi vào bên trong. Tất cả từ nội ngoại thất đến cách bài trí đều làm cô hưng phấn. Tận mắt chứng kiến mới thấy hết giá trị thẩm mỹ thực sự của nó.
Đình Trung đưa Tuệ Anh đến một phòng khách rộng lớn, sang trọng và nguy nga. Chiếc lò sưởi chạm khắc hoa văn tỉ mỉ theo phong cách phương Tây đặt giữa bức tường trung tâm màu trắng ngà đậm nét văn hóa gothic cổ điển. Trên tường treo những bức tranh ảnh lớn nhỏ, dường như là ảnh chụp các thế hệ trong gia tộc, ai nấy đều toát lên vẻ quyền quý của người phú quý vinh hiển. Sau đó, Đình Trung yêu cầu cô chờ ở đây rồi đi ra ngoài.
Còn lại một mình trong phòng, Tuệ Anh bắt đầu ngắm nghía kỹ hơn những bức tranh được treo trên tường một cách trang trọng. Có hai bức khiến cô chú ý nhất, đó là bức chân dung của một phụ nữ người Tây âu và một bức tranh đại gia đình.
Người phụ nữ trong bức chân dung kia rất đẹp, vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy khó ai sánh bằng. Trong hình cô đang cười một cách rạng ngời, ấm áp và chói loà, tựa như băng đá cũng phải tan chảy trước nụ cười ấy. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách thật giống với Vũ Uy. Chỉ khác ở chỗ, đôi mắt người này dịu dàng trong lành chứ không ẩn chứa tia lạnh lùng như anh ta. Lẽ nào họ có quan hệ huyết thống? Bỏ lửng suy nghĩ, Tuệ Anh rời mắt đến bức ảnh tiếp theo.
Đó là bức ảnh khắc họa một đại gia đình với nhiều thế hệ, tuy nhiên mắt cô cứ vô thức dán chặt vào một cậu bé ước chừng mười hai, mười ba tuổi đứng trong đó. Tuy còn nhỏ nhưng vô cùng nổi bật giữa những người trưởng thành cao sang. Gương mặt cậu khôi ngô, ánh nhìn trực diện toát ra khí chất ngạo nghễ của bậc hoàng tộc. Tuệ Anh chăm chú nhìn thật kỹ, một hình ảnh mờ ảo dần hình thành trong đầu rồi chẳng mấy chốc tỏ tường. Đáy mắt cô bắt đầu chấn động. Một loạt ký ức theo đó đổ về như thác lũ.
Những ám ảnh xa xưa tràn đến khiến Tuệ Anh thở dốc. Cô ngồi thụp xuống bộ sofa đắt tiền. Đôi bàn tay ôm lấy gương mặt đang dần trở nên tái nhợt, cơ thể bất giác run rẩy, hơi thở có phần rối loạn.
_ Không… tất cả đã là quá khứ rồi.
Cô vĩnh viễn không muốn nhớ lại thời điểm khủng khiếp đó. Nhưng cậu bé kia lại là phần tốt đẹp nhất trong loạt ký ức kinh hoàng của cô. Tuy nhiên, dù chỉ là một phân đoạn nhỏ thôi cũng gợi lại cả quá khứ hãi hùng mà cô muốn đoạn tuyệt.
Đúng lúc đó Đình Trung bước vào, thấy biểu hiện lạ lùng của Tuệ Anh liền hỏi:
_ Cô không khỏe sao ?
Tuệ Anh giật mình nhìn lên. Đình Trung đang cầm trên tay ly cà phê bốc khói nghi ngút. Người này vẫn nhớ sở thích của cô, hương cà phê thơm lừng khiến Tuệ Anh định thần trở lại.
_ À không.. không có gì. Cảm ơn anh.
_ Vậy cô chờ thêm chút nữa. Ngài ấy sắp xong việc rồi. – Đình Trung đưa cho cô ly cà phê và nói.
_ Vâng. – Tuệ Anh đáp lại, đưa tay nhận lấy ly cà phê rồi cẩn trọng nhấp một ngụm. Vị đắng ngắt lan tỏa nơi đầu lưỡi rồi sau đó là một hương thơm nồng đượm tràn đầy lục phủ ngũ tạng. Vị đắng của cà phê giúp cô phần nào trấn áp những tối tăm mới trỗi dậy trong lòng.
_ Cậu bé trong bức hình kia… là ai vậy anh Đình Trung ? – Cô chỉ vào bức tranh gia tộc treo trên tường, giọng nói thoáng vẻ ngập ngừng. Đình Trung nhìn theo hướng tay của cô, nghi hoặc hỏi.
_ Cô quen sao?
_ À không, em chỉ cảm thấy tò mò thôi. – Tuệ Anh lắc đầu phân bua.
_ Đó chính là tổng giám đốc của chúng ta khi mới mười ba tuổi.
Câu nói từ tốn của Đình Trung lại khiến Tuệ Anh suýt chút nữa làm rơi ly cà phê trong tay.
_ Không thể nào.. Cậu bé đó mắt màu đen như mọi người, còn anh ta thì… – Cô lắp bắp, nhất thời không kiểm soát được lời nói. Đình Trung hiểu thắc mắc của cô bèn lên tiếng giải thích.
_ Vì ngày xưa, đôi mắt khác người của ngài ấy gây sự chú ý nên thường phải che giấu.
Tuệ Anh ngẩn người, thì ra là vậy. Lẽ nào, Vũ Uy chính là cậu bé ấy, cậu bé trong ký ức của cô.
“Cô bé, em hãy ghi nhớ điều này: Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối. Trong cuộc sống, không sự trở ngại nào lớn bằng việc cho bản thân cái quyền được vấp ngã.”
Tiếng nói văng vẳng từ quá khứ dội vào lòng Tuệ Anh, từng câu từng chữ là ánh sáng dẫn đường cho cuộc đời đầy giông tố của cô. Không có nó, chắc hẳn cô đã quỵ ngã từ lâu.
Đây là định mệnh sao?
Nhưng rồi cô cười khổ. Đã bao năm trôi qua, chắc gì người xưa còn nhớ.
Bất thình lình tiếng đẩy cửa vang lên, Tuệ Anh và Đình Trung thấy Vũ Uy bước vào liền vội vàng đứng dậy. Vũ Uy đi thẳng về phía sofa và ra hiệu cho hai người ngồi xuống. Khi đã an vị, anh nhìn Tuệ Anh hỏi.
_ Giấy tờ đâu ?
Tuệ Anh lôi từ trong túi xách một tập tài liệu đưa cho Vũ Uy. Anh nhận lấy và bắt đầu lướt qua từng trang rồi nhanh chóng đặt bút ký. Xong xuôi, anh sai Đình Trung ra ngoài làm chút việc rồi hướng về phía Tuệ Anh, ánh mắt chuyển sang dò xét.
_ Nghe nói cô và chủ tịch hội đồng quản trị Đỗ Hào của công ty SCJ là chỗ quen biết ?
Tuệ Anh có phần bất ngờ trước câu hỏi đường đột này.
_ Đúng vậy. Có chuyện gì sao ạ?
_ Tôi muốn cô giới thiệu tôi với ông ấy. – Khóe môi Vũ Uy khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng khó dò.
_ Tại sao lại phải thông qua tôi? – Tuệ Anh dè dặt đặt câu hỏi.
_ Đây là vấn đề công việc, cô không nên hỏi nhiều. Cô có làm hay không ? – Vũ Uy tỏ vẻ bất mãn.
_ Chuyện này…
_ Chuyện này làm khó cô sao ? – Trước thái độ do dự của cô, anh khẽ nhíu mày.
_ À không, không khó. Nhưng giới thiệu anh với tư cách là đối tác làm ăn?
_ Với tư cách là bạn nữa.
_ Bạn? – Tuệ Anh kinh ngạc. Có thể sao?
_ Tôi muốn thiết lập mối quan hệ thân tình với ông ấy nên như vậy là tốt nhất. – Vũ Uy ung dung nhấp một ngụm cà phê, điềm nhiên nói.
Tuệ Anh đăm chiêu nhìn Vũ Uy như thể cố gắng tìm điều gì đó thông qua nét mặt anh ta, thế nhưng vô ích.
Bắt được thái độ lưỡng lự của cô, Vũ Uy lên tiếng.
_ Không cần thiết phải đề phòng quá như vậy. Tôi chỉ muốn hợp tác làm ăn với ông ấy mà thôi.
Ra là vậy. Tuy vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa hợp lý lắm, nhưng cũng không tiện từ chối nên cô nhận lời.
_ Vậy được.
_ Tôi muốn có một cuộc gặp mặt tại gia.
_ Hả? – Tuệ Anh cảm thấy hết sức khó hiểu.
_ Là bạn thì không phải nên gặp mặt tại gia sao? – Vũ Uy nhún vai, cười nói.
Người đàn ông này thật kỳ lạ. Anh ta là kiểu người làm việc luôn có mục đích, không bao giờ làm những việc vô nghĩa. Nhưng nhất thời cô không nghĩ ra mục đích của anh ta trong chuyện này là gì nên đành miễn cưỡng nhận lời.
oOo
Tuệ Anh sắp xếp một cuộc hẹn tại gia cho Vũ Uy không phải là khó, dù sao bác Hào là chỗ thân tình bấy lâu nay. Bởi vì, con gái của ông chính là người bạn thân thiết nhất của cô.
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, hai người cùng đến biệt thự của Đỗ Hào theo cuộc hẹn trước. Dọc đường vào khu biệt thự, Vũ Uy nhìn lướt cảnh vật bên ngoài qua ô cửa kính xe, bất chợt hỏi.
_ Đây là do cô thiết kế sao ?
_ Đúng vậy. Biệt thự này mới hoàn thành cách đây hai tháng.
_ Ừm. Không tệ. – Vũ Uy bâng quơ buông một câu.
Lời nói không chủ đích của anh khiến cô không nén được sự mừng vui khấp khởi trong lòng. Vũ Uy là người kiệm lời, lời khen lại càng ít. Có thể xem đó là lời khen dành cho cô không?
Cũng không hiểu tại sao, từ khi biết được anh chính là cậu bé trong ký ức xưa kia, tình cảm trong cô bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt. Như lúc này đây, chỉ cần ngồi bên cạnh anh thôi đã khiến cô hồi hộp đến thế.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng trước biệt thự của Đỗ Hào, Tuệ Anh và Vũ Uy vừa bước xuống đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
_ Tuệ! Cậu đến rồi !
Từ trong căn biệt thự xuất hiện bóng dáng một cô gái với chiếc váy trắng điểm hoa nhỏ. Cô gái đó thật xinh đẹp. Nụ cười như ánh ban mai làm sáng bừng lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, nước da trắng tựa ngọc, từ cử chỉ đến dáng điệu đều toát lên tư chất của một tiểu thư con nhà nền nếp, gia giáo. Tuệ Anh liền nở một nụ cười thân thiết đáp lại.
_ Ừ, mình đến rồi đây.
Lần nào Tuệ Anh đến Thục Quyên cũng đón cô với nụ cười rạng ngời như thế, có thể thấy tình cảm giữa họ rất gắn bó, khắng khít. Hôm nay, nụ cười của Thục Quyên vẫn vậy, nhưng lại gợi cho Tuệ Anh liên tưởng tới sự dịu dàng ấm áp của người phụ nữ trong bức chân dung kia. Quả thật là rất giống. Nhưng tạm gác lại ý nghĩ đó, cô bắt đầu giới thiệu người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.
_ Quyên, đây là Vũ Uy, người bạn mà mình đã nhắc tới. – Sau đó, cô nhìn anh rồi nói tiếp. – Còn đây là Thục Quyên, cô ấy là con gái của bác Hào.
_ Còn gì nữa? Cậu giới thiệu ngắn gọn như thế thôi à? – Thục Quyên có vẻ bất mãn.
_ Ừ mình xin lỗi. Bổ sung thêm là bạn rất thân, bạn tốt nhất. – Tuệ Anh hiểu ý bèn lập tức sửa chữa “thiếu sót” của mình.
Vẻ mừng rỡ hiện lên gương mặt diễm lệ sáng ngời của Thục Quyên. Sau đó, cô đưa mắt sang người đàn ông đang đứng cạnh Tuệ Anh nãy giờ, phát hiện anh ta đang chăm chú nhìn mình, bất giác đỏ mặt. Có lẽ là vì anh ta quá ư khôi ngô tuấn tú, cả thân người toát lên vẻ nam tính vô cùng thu hút. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa tia sáng bí ẩn như muốn hút hồn người đối diện.
Nhận thấy vẻ mặt hơi hồng hồng lên của cô gái, Vũ Uy mỉm cười. Anh đưa bàn tay to lớn cùng những ngón tay dài ra phía trước một cách lịch thiệp.
_ Rất vui khi được biết em, Thục Quyên.
Thục Quyên bẽn lẽn đặt bàn tay nhỏ nhắn vào trong lòng bàn tay anh, mỉm cười đáp.
_ Em cũng vậy.
Sự chủ động và thái độ rất thiện ý, rất dịu dàng này thật đáng ngờ. Tuệ Anh nhớ lại lần đầu gặp mặt Vũ Uy, không hề có chuyện bắt tay và giọng điệu nhẹ nhàng như thế, anh còn chưa một lần gọi tên cô. Bỗng dưng trong lòng mơ hồ nổi lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô gắng nén nó xuống.
Sau bữa ăn vui vẻ và long trọng, Vũ Uy tiếp chuyện với Đỗ Hào và phu nhân trong phòng khách. Còn Thục Quyên và Tuệ Anh ra ngoài vườn vừa đi dạo vừa tâm sự, mỗi lần như vậy hai người đều chuyện trò rất lâu.
Trong cả buổi gặp gỡ, Vũ Uy tỏ ra là một người rất giỏi trong giao tiếp, phong thái cùng cử chỉ đều toát lên khí chất hơn người. Đỗ Hào khi biết anh chính là tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao của tập đoàn Hoàn Vũ thì không khỏi bất ngờ, lại nghe anh ngỏ ý muốn hợp tác thì trong lòng có phần phấn khích. Nhưng Đỗ Hào cũng là người từng trải trên thương trường, việc giấu những suy nghĩ trong lòng đối với ông không khó. Có điều vẫn không qua được con mắt tinh tường của Vũ Uy, khóe môi anh cong lên thành nụ cười đắc ý.
Trong lúc bàn chuyện làm ăn, cặp mắt màu hổ phách khẽ lướt ra ngoài vườn, bắt gặp nụ cười tỏa nắng của cô gái kia, lòng anh bỗng ấm lại, mường tượng ra khuôn mặt thân thương của một phụ nữ thuộc về ký ức.
oOo
Rời khỏi biệt thự nhà họ Đỗ, Tuệ Anh và Vũ Uy ngồi trên xe vẫn giữ nguyên không khí im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Cả ngày hôm nay, Tuệ Anh đã lờ mờ cảm nhận được sự khác thường trong mọi hành vi lẫn thái độ của Vũ Uy. Rốt cuộc, cô nhịn không được đành phải lấy hết can đảm cất lời.
_ Thực sự thì anh có mục đích gì khi đến đây?
Anh vẫn chăm chú lái xe, tỏ ra không để tâm tới câu hỏi của cô.
_ Nếu anh không cho tôi một câu trả lời xác đáng, tôi sẽ không làm việc này nữa. - Đôi tay đan vào nhau chặt chẽ, cô hạ quyết tâm.
Vũ Uy khẽ liếc qua gương mặt chất đầy mâu thuẫn của cô, cười khẩy.
_ Cô nghĩ tôi có thể có mục đích gì?
Tuệ Anh cúi gằm mặt, tay bấu vào nhau càng chặt. Cuối cùng, Vũ Uy cũng trả lời với thái độ hết sức thản nhiên.
_ Nếu xuất hiện với tư cách đối tác của công ty nhà cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ để mắt đến tôi. Còn nếu với tư cách bạn của cô, người mà cô ấy yêu quí và coi trọng.. – Vũ Uy dừng lại một chút, nở nụ cười nửa miệng ma mãnh rồi nói tiếp. – ..thì tốt hơn nhiều.
_ Cô ấy? Ý anh là Quyên?
Tuệ Anh trợn tròn mắt. Dù cô đã đoán ra anh ít nhiều dành thiện cảm cho Thục Quyên, nhưng câu trả lời kia rõ ràng cho thấy đã có một kế hoạch được sắp xếp từ trước. Và điều hiển nhiên, cô là một cầu nối thích hợp nhất. Vũ Uy lợi dụng cô để tiếp cận Quyên, giờ thì cô đã hiểu vai trò của mình trong câu chuyện này. Có một sự nhức nhối âm ỉ dâng lên.
_ Thật ra, anh đâu cần phải tốn công như thế. - Cô thở dài.
_ Ý cô là sao?
Còn sao nữa. Bất cứ cô gái nào cũng đều ấn tượng với người đàn ông ưu tú như anh, thậm chí là ấn tượng rất mạnh mẽ.
_ Không có gì. Nhưng Thục Quyên, cô ấy có người yêu rồi. Và mối quan hệ của họ hiện giờ rất tốt.
_ Cô đang nói đến Hoàng Hải Đăng?
_ Anh cũng biết Đăng sao?
_ Không hẳn.
Vũ Uy lại nhếch môi cười. Cô có một dự cảm chẳng lành về người đàn ông này, anh ta chắc chắn đang có toan tính gì đó.
_ Anh định chia rẽ hai người họ?
_ Cô rất thông minh. Chắc cô hiểu tôi vốn là người làm ăn trên thương trường. Quy tắc rất đơn giản, muốn có thứ mình muốn thì phải đạp đổ mọi chướng ngại vật.
Lời anh ta nói thản nhiên như chuyện thường tình, nhưng ý tứ trong đó vô cùng thâm hiểm. Cô bán tín bán nghi, chuyện tình cảm mà cần phải áp dụng quy tắc khắc nghiệt của thương trường ư? Người đàn ông này gây cho người ta cảm giác đáng sợ, anh ta thuộc kiểu người đã nói là làm, đã muốn thì phải đạt cho kỳ được.
Thời điểm hiện tại, Tuệ Anh nhất thời không nắm bắt được mục đích sâu xa khôn lường trong lời nói đó, mãi sau này cô mới hiểu, nhưng đã muộn.
_ Anh không thể làm như vậy. Dù sao anh cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Quyên chứ. - Cô không giấu nổi sự bất bình trong giọng nói, nhìn anh trừng trừng.
_ Trong từ điển của tôi không có từ "không thể", hiểu chưa? - Vũ Uy đáp lại cô bằng một giọng cười mỉa mai.
Trước thái độ ngạo mạn đó, cô hít sâu một hơi rồi kiên định nói.
_ Nói ra những điều này với tôi, anh nghĩ tôi sẽ giương mắt nhìn anh tổn hại bạn tôi?
Đúng lúc đó xe dừng lại tại đầu ngõ cách nhà Tuệ Anh vài mét, cô lập tức đẩy cửa xe bước ra ngoài. Vũ Uy ngồi lại trong xe, ánh mắt màu hổ phách tức khắc chuyển vẻ âm u. Anh đẩy cửa và bước xuống xe ngay sau cô gái.
Tuệ Anh đang bước đi thì bị một bàn tay cứng cáp từ phía sau kéo giật lại, rồi tiện đà đẩy cô vào sát bức tường gần đó. Hai bàn tay Vũ Uy như gọng kìm ghì chặt đôi bờ vai gầy mỏng manh của cô đau điếng. Cô cắn chặt răng chịu đựng, nhìn thẳng vào cặp mắt hoang dã đang tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Người đàn ông này đang mất đi sự kiên nhẫn.
_ Cô định làm kỳ đà cản mũi tôi? – Anh gằn từng tiếng, trừng mắt nhìn cô.
_ Buông ra. Tôi phải nói cho Quyên biết con người thật của anh để cô ấy cảnh giác. – Tuệ Anh trừng lại.
Vũ Uy nhìn vào đôi mắt trong veo long lên sự tức giận của người con gái. Cô gái này không bị khí thế bức người của anh áp đảo, anh nhếch khóe môi cười lạnh.
_ Cảnh cáo cô. Đừng dại dột mà làm chướng ngại vật trên con đường của tôi. Nếu không, tôi sẽ không nể tình đâu. Còn nữa, ngoan ngoãn giúp tôi thì cô sẽ có một tương lai sáng lạn, như bây giờ. Còn nếu cứ ngoan cố chống lại, tôi sẽ hủy hoại cô.. Và cả những người cô yêu quí.
Vũ Uy thì thầm vào tai Tuệ Anh. Lời nói nhẹ tựa gió thoảng, nhưng lại khiến người ta lạnh cả sống lưng. Còn đang bần thần, bên tai cô lại vang lên tiếng nói, âm điệu có phần hòa hoãn hơn.
_ Yên tâm. Tôi sẽ không làm Quyên tổn thương, sẽ đối xử tốt với cô ấy. Vì vậy, cô tốt nhất đừng xen vào. Chuyện tình cảm không nói trước được điều gì đâu.
Sau đó, anh buông tay khỏi người cô rồi ung dung bước lên xe và phóng đi. Để lại bóng dáng liễu rủ của người con gái cùng với trái tim đang thắt lại trong lồng ngực. Đó là một trò đùa của số phận và cô không may trở thành con cá đáng thương bị sa lưới.
Phải, cô đã trót yêu người đàn ông này mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.