Chương 41: Hóa Trang Người Giấy
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
27/09/2024
"Ngoài cửa có một cây sào cao một trượng, đợi khi nghe thấy tiếng hát tuồng đột ngột biến đổi, xác định quỷ nhập xác người xong, phải lập tức treo đèn lồng đỏ, báo cho người ở bờ hồ hành động, đó cũng là việc đêm nay cậu phải làm".
Sắp xếp xong nhiệm vụ, Quảng Hồng Nghĩa chắp tay về phía lão nhân, xoay người đi ra khỏi sân, lão nhân lần cuối nhắc nhở, chỉ cần ra khỏi cửa sân, tuyệt đối không được quay đầu lại.
"Lão tiên sinh yên tâm", Quảng Hồng Nghĩa lớn tiếng đáp.
Lão nhân cứng đờ xoay người, nhìn Dương Tiêu, hồi lâu sau mới mở miệng: "Hậu sinh, việc đêm nay cậu làm nguy hiểm nhất, cậu phải ngồi cùng với đám cô hồn dã quỷ bị thu hút đến xem hát dưới đài, kịp thời thay thế nhang nến và lễ vật đã bị ăn hết, một khi bị phát hiện thân phận, chắc chắn phải chết."
Dương Tiêu hít một hơi thật sâu, gật đầu thật mạnh, "Tôi sẽ cẩn thận, xin lão tiên sinh chỉ giáo".
Giơ tay lên, lão nhân chỉ vào sân khấu, chỉ thấy cạnh sân khấu có bày vài đĩa lễ vật, từ trái sang phải lần lượt là thịt sống, gạo nếp, trái cây và kẹo mứt, tổng cộng bốn loại.
Trước mỗi loại lễ vật đều đặt một lư hương ba cạnh, bên dưới lư hương được đè bởi một chồng tiền giấy vàng dày, bên trong lư cắm rất nhiều hương chưa đốt.
"Khi nghe tiếng chiêng trống nổi lên, cậu phải dùng tốc độ nhanh nhất đốt hết hương trong mấy lư hương, sau đó trở về chỗ ngồi của cậu." Theo chỉ dẫn của lão nhân, Dương Tiêu chú ý thấy ở hàng ghế đầu tiên bên trái sân khấu có một chỗ trống, không có người giấy chiếm giữ.
Mà dưới ghế dài, còn có bốn chiếc sọt tre được che bởi vải đỏ.
"Bên trong sọt là bốn loại lễ vật, đợi khi nào lễ vật dưới đài sắp hết, cậu phải kịp thời thay thế". Lão nhân như có thâm ý liếc nhìn Dương Tiêu một cái. "Nhớ kỹ, quỷ ăn đồ chỉ ăn hương vị, cũng là ăn tinh khí hoặc hương hỏa vị của đồ ăn, không thể nhìn ra được từ bên ngoài lễ vật, cậu phải quan sát thông qua nén hương trong lư hương."
"Hương cháy càng nhanh thì chứng tỏ quỷ ăn uống càng hung hăng, lúc này cậu phải nhanh chóng đi thay lễ vật, nếu không đợi quỷ ăn sạch lễ vật, chúng sẽ tìm đồ ăn khác."
Nhìn những nén hương trong lư hương, Dương Tiêu ghi nhớ những lời lão nhân dặn dò trong lòng: "Thay lễ vật có kiêng kị gì không?".
"Treo hài đỏ, đi đường tang, kiêng quay đầu, đừng mở miệng" Lão nhân nói đều đều từng chữ một, "Ngoài ra, còn phải chú ý lễ vật, con đường mang lễ vật mới đi thay thế tuyệt đối không được để lễ vật mới rơi xuống đất, nếu không sẽ là đại bất kính."
Nói xong, lão nhân như biến xiếc, từ trong lòng ngực lấy ra một đôi giày giấy màu đỏ, giày giấy rất nhỏ, loại bọc chân, hai chiếc giày giấy dùng một sợi dây gai buộc vào nhau, lão nhân thuận tay treo sợi dây lên cổ Dương Tiêu, hai chiếc giày giấy đỏ thõng xuống trước ngực.
Cách nói treo hài đỏ Dương Tiêu chưa từng nghe qua, bất quá chỉ có người chết mới đi giày giấy, suy nghĩ một hồi chắc là phương pháp che giấu hơi thở của người sống.
Quy củ đi đường tang Dương Tiêu biết rõ, cẳng chân người chết cứng ngắc, không thể rẽ sang đường cong, cũng không thể nhấc chân đi, vì thế thường bị bậc cửa cao hoặc là vách tường chắn lại.
Đi đường tang chính là phải học cách đi của người chết, thông thường là lúc đưa tiễn những thi thể oán khí cực lớn mới dùng, cái cần chú ý chính là lòng bàn chân ma sát di chuyển, mỗi bước đi đều phải chú ý độ dài rộng của bước chân, gót chân không được vượt quá mũi chân còn lại, nếu không cũng là đại bất kính.
Kiêng ngoái đầu lại và đừng mở miệng, dễ hiểu thôi, ai thường đi đường đêm đều hiểu, đừng dễ dàng quay đầu, bằng không dễ thổi tắt ngọn dương hỏa trên vai, dương hỏa tượng trưng cho khí vận của con người, người vận số thấp lại càng dễ bị ma quỷ đeo bám.
Mà thân ở giữa đống người giấy, một khi mở miệng sẽ để lộ ra sinh khí của người sống, từ đó bị phát hiện, kết cục ra sao có thể tưởng tượng được.
"Người có dọa kẻ yếu sợ kẻ mạnh, ma quỷ cũng như vậy, chuyện đêm nay không phải chỉ có hai chữ cẩn thận là có thể xoay sở được, càng cần phải dũng cảm và mưu trí." Lão nhân dường như rất hài lòng với phản ứng của Dương Tiêu, lại bổ sung thêm vài câu, "Còn về mức độ, chính cậu tự mình nắm chắc, tục ngữ nói phú quý hiểm nguy cầu, cậu cũng coi như nửa người trong nghề, một số đạo lý nên rõ ràng."
Đang nói chuyện thì bà lão từ sau sân khấu đi ra, vẫn là cái bản mặt đáng ghét ấy, bà lão ra hiệu cho Dương Tiêu ngồi xuống, sau đó từ giỏ tre đeo bên hông lấy ra phấn son, lại còn trang điểm cho cả Dương Tiêu.
Chỉ là động tác vô cùng thô ráp, cũng chỉ mất hai phút đồng hồ, lúc giơ một mặt gương đồng nhỏ cho Dương Tiêu nhìn thì Dương Tiêu hoàn toàn sững sờ, chính mình trong gương, khuôn mặt trắng bệch, quầng thâm mắt, lông mày còn thô hơn cả bút vẽ, lông mày trái to hơn lông mày phải, lại thô lại dài, còn có đôi môi đỏ chót, thật đúng là một gương mặt người giấy kém chất lượng.
Lúc này Dương Tiêu mới nhớ tới người thợ làm giấy, nếu anh ta còn sống, vậy đêm nay đáng lẽ là do anh ta vẽ, chắc chắn sẽ không đến nỗi khó coi như vậy.
Thấy Dương Tiêu nhíu mày, bà lão càng thêm sốt ruột: "Không hài lòng? Không hài lòng tôi vẽ lại!"
"Không, không không không, không cần phiền, như vậy... Như vậy là được rồi." Dương Tiêu cố gắng nặn ra một nụ cười hài lòng, thế nhưng chính mình trong gương vừa cười còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Sau khi thu dọn son phấn xong, bà lão lại đeo giỏ tre vào, vặn vẹo vòng eo đi ra ngoài, "Nhớ kỹ, tiếng chiêng vang lên, thì vở kịch đêm nay coi như bắt đầu, cậu còn một nén hương thời gian."
Xem ra bà lão còn đang vội vàng đi trang điểm cho Quảng Hồng Nghĩa đang đứng ngoài cửa, xét cho cùng đêm nay hai người đều phải giả quỷ.
Lão nhân thò tay vào trong ngực, lần này lấy ra một túi vải tinh xảo, phía trên thêu mấy đóa hoa sen trắng, mở ra bên trong là một tờ giấy vàng nhăn nheo.
Giấy vàng ướt sũng nhớp nháp, còn chưa kịp để Dương Tiêu nhìn cho rõ thì lão nhân cầm lấy tờ giấy vàng, bịch một tiếng dán lên mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu: "???"
"Đừng động, thứ này là bảo bối." Lão nhân một tay ấn chặt vai Dương Tiêu, một tay nhanh chóng miết phẳng mép giấy vàng, tờ giấy vàng này không lệch không nghiêng, vừa vặn che khuất con mắt phải của Dương Tiêu.
Mà lúc này Dương Tiêu ngửi thấy một mùi kỳ lạ, thứ trên tờ giấy vàng này không phải nước, là dầu, sáp nến.
"Thử xem, có thể mở ra không?"
Dương Tiêu nhẹ nhàng chớp mắt phải, có thể mở ra, nhưng sáp nến chói mắt, không thể mở mắt trong thời gian dài, nhắm mắt trái lại, thì xuyên qua tờ giấy vàng mờ mờ, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
"Mắt trái nhìn người, mắt phải thấy quỷ." Dùng ngân châm đâm thủng da mi mắt, lão nhân chỉ dùng mấy mũi kim là đã khâu tờ giấy vàng lên mặt Dương Tiêu, "Hậu sinh, nhớ kỹ lời tôi dặn, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được hoảng sợ, cho đến khi vở kịch này kết thúc."
Làm xong xuôi lão nhân liền rời đi, lúc này trong sân rộng lớn, chỉ còn lại một mình Dương Tiêu.
Không, không đúng, còn có Tô Đình Đình sau tấm vải trắng.
Nhưng lúc này Dương Tiêu lại không nhìn thấy bóng của Tô Đình Đình in trên tấm vải trắng sau sân khấu, hắn đoán có lẽ Tô Đình Đình đang ngồi xổm xuống, hoặc… hoặc là nằm xuống rồi, trước sau tấm vải trắng, tựa như hai thế giới khác nhau.
Ổn định lại tâm thần, Dương Tiêu đi đến bên cạnh chỗ ngồi của mình, đứng ở đây, hắn mới nhận ra những người giấy kia kỳ quái đến mức nào, mỗi con một tư thế khác nhau, lớp trang điểm trên mặt càng khó có thể diễn tả được, thậm chí có con còn không có cả tay chân, hoàn toàn là hàng lỗi được làm cho xong việc.
Sắp xếp xong nhiệm vụ, Quảng Hồng Nghĩa chắp tay về phía lão nhân, xoay người đi ra khỏi sân, lão nhân lần cuối nhắc nhở, chỉ cần ra khỏi cửa sân, tuyệt đối không được quay đầu lại.
"Lão tiên sinh yên tâm", Quảng Hồng Nghĩa lớn tiếng đáp.
Lão nhân cứng đờ xoay người, nhìn Dương Tiêu, hồi lâu sau mới mở miệng: "Hậu sinh, việc đêm nay cậu làm nguy hiểm nhất, cậu phải ngồi cùng với đám cô hồn dã quỷ bị thu hút đến xem hát dưới đài, kịp thời thay thế nhang nến và lễ vật đã bị ăn hết, một khi bị phát hiện thân phận, chắc chắn phải chết."
Dương Tiêu hít một hơi thật sâu, gật đầu thật mạnh, "Tôi sẽ cẩn thận, xin lão tiên sinh chỉ giáo".
Giơ tay lên, lão nhân chỉ vào sân khấu, chỉ thấy cạnh sân khấu có bày vài đĩa lễ vật, từ trái sang phải lần lượt là thịt sống, gạo nếp, trái cây và kẹo mứt, tổng cộng bốn loại.
Trước mỗi loại lễ vật đều đặt một lư hương ba cạnh, bên dưới lư hương được đè bởi một chồng tiền giấy vàng dày, bên trong lư cắm rất nhiều hương chưa đốt.
"Khi nghe tiếng chiêng trống nổi lên, cậu phải dùng tốc độ nhanh nhất đốt hết hương trong mấy lư hương, sau đó trở về chỗ ngồi của cậu." Theo chỉ dẫn của lão nhân, Dương Tiêu chú ý thấy ở hàng ghế đầu tiên bên trái sân khấu có một chỗ trống, không có người giấy chiếm giữ.
Mà dưới ghế dài, còn có bốn chiếc sọt tre được che bởi vải đỏ.
"Bên trong sọt là bốn loại lễ vật, đợi khi nào lễ vật dưới đài sắp hết, cậu phải kịp thời thay thế". Lão nhân như có thâm ý liếc nhìn Dương Tiêu một cái. "Nhớ kỹ, quỷ ăn đồ chỉ ăn hương vị, cũng là ăn tinh khí hoặc hương hỏa vị của đồ ăn, không thể nhìn ra được từ bên ngoài lễ vật, cậu phải quan sát thông qua nén hương trong lư hương."
"Hương cháy càng nhanh thì chứng tỏ quỷ ăn uống càng hung hăng, lúc này cậu phải nhanh chóng đi thay lễ vật, nếu không đợi quỷ ăn sạch lễ vật, chúng sẽ tìm đồ ăn khác."
Nhìn những nén hương trong lư hương, Dương Tiêu ghi nhớ những lời lão nhân dặn dò trong lòng: "Thay lễ vật có kiêng kị gì không?".
"Treo hài đỏ, đi đường tang, kiêng quay đầu, đừng mở miệng" Lão nhân nói đều đều từng chữ một, "Ngoài ra, còn phải chú ý lễ vật, con đường mang lễ vật mới đi thay thế tuyệt đối không được để lễ vật mới rơi xuống đất, nếu không sẽ là đại bất kính."
Nói xong, lão nhân như biến xiếc, từ trong lòng ngực lấy ra một đôi giày giấy màu đỏ, giày giấy rất nhỏ, loại bọc chân, hai chiếc giày giấy dùng một sợi dây gai buộc vào nhau, lão nhân thuận tay treo sợi dây lên cổ Dương Tiêu, hai chiếc giày giấy đỏ thõng xuống trước ngực.
Cách nói treo hài đỏ Dương Tiêu chưa từng nghe qua, bất quá chỉ có người chết mới đi giày giấy, suy nghĩ một hồi chắc là phương pháp che giấu hơi thở của người sống.
Quy củ đi đường tang Dương Tiêu biết rõ, cẳng chân người chết cứng ngắc, không thể rẽ sang đường cong, cũng không thể nhấc chân đi, vì thế thường bị bậc cửa cao hoặc là vách tường chắn lại.
Đi đường tang chính là phải học cách đi của người chết, thông thường là lúc đưa tiễn những thi thể oán khí cực lớn mới dùng, cái cần chú ý chính là lòng bàn chân ma sát di chuyển, mỗi bước đi đều phải chú ý độ dài rộng của bước chân, gót chân không được vượt quá mũi chân còn lại, nếu không cũng là đại bất kính.
Kiêng ngoái đầu lại và đừng mở miệng, dễ hiểu thôi, ai thường đi đường đêm đều hiểu, đừng dễ dàng quay đầu, bằng không dễ thổi tắt ngọn dương hỏa trên vai, dương hỏa tượng trưng cho khí vận của con người, người vận số thấp lại càng dễ bị ma quỷ đeo bám.
Mà thân ở giữa đống người giấy, một khi mở miệng sẽ để lộ ra sinh khí của người sống, từ đó bị phát hiện, kết cục ra sao có thể tưởng tượng được.
"Người có dọa kẻ yếu sợ kẻ mạnh, ma quỷ cũng như vậy, chuyện đêm nay không phải chỉ có hai chữ cẩn thận là có thể xoay sở được, càng cần phải dũng cảm và mưu trí." Lão nhân dường như rất hài lòng với phản ứng của Dương Tiêu, lại bổ sung thêm vài câu, "Còn về mức độ, chính cậu tự mình nắm chắc, tục ngữ nói phú quý hiểm nguy cầu, cậu cũng coi như nửa người trong nghề, một số đạo lý nên rõ ràng."
Đang nói chuyện thì bà lão từ sau sân khấu đi ra, vẫn là cái bản mặt đáng ghét ấy, bà lão ra hiệu cho Dương Tiêu ngồi xuống, sau đó từ giỏ tre đeo bên hông lấy ra phấn son, lại còn trang điểm cho cả Dương Tiêu.
Chỉ là động tác vô cùng thô ráp, cũng chỉ mất hai phút đồng hồ, lúc giơ một mặt gương đồng nhỏ cho Dương Tiêu nhìn thì Dương Tiêu hoàn toàn sững sờ, chính mình trong gương, khuôn mặt trắng bệch, quầng thâm mắt, lông mày còn thô hơn cả bút vẽ, lông mày trái to hơn lông mày phải, lại thô lại dài, còn có đôi môi đỏ chót, thật đúng là một gương mặt người giấy kém chất lượng.
Lúc này Dương Tiêu mới nhớ tới người thợ làm giấy, nếu anh ta còn sống, vậy đêm nay đáng lẽ là do anh ta vẽ, chắc chắn sẽ không đến nỗi khó coi như vậy.
Thấy Dương Tiêu nhíu mày, bà lão càng thêm sốt ruột: "Không hài lòng? Không hài lòng tôi vẽ lại!"
"Không, không không không, không cần phiền, như vậy... Như vậy là được rồi." Dương Tiêu cố gắng nặn ra một nụ cười hài lòng, thế nhưng chính mình trong gương vừa cười còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Sau khi thu dọn son phấn xong, bà lão lại đeo giỏ tre vào, vặn vẹo vòng eo đi ra ngoài, "Nhớ kỹ, tiếng chiêng vang lên, thì vở kịch đêm nay coi như bắt đầu, cậu còn một nén hương thời gian."
Xem ra bà lão còn đang vội vàng đi trang điểm cho Quảng Hồng Nghĩa đang đứng ngoài cửa, xét cho cùng đêm nay hai người đều phải giả quỷ.
Lão nhân thò tay vào trong ngực, lần này lấy ra một túi vải tinh xảo, phía trên thêu mấy đóa hoa sen trắng, mở ra bên trong là một tờ giấy vàng nhăn nheo.
Giấy vàng ướt sũng nhớp nháp, còn chưa kịp để Dương Tiêu nhìn cho rõ thì lão nhân cầm lấy tờ giấy vàng, bịch một tiếng dán lên mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu: "???"
"Đừng động, thứ này là bảo bối." Lão nhân một tay ấn chặt vai Dương Tiêu, một tay nhanh chóng miết phẳng mép giấy vàng, tờ giấy vàng này không lệch không nghiêng, vừa vặn che khuất con mắt phải của Dương Tiêu.
Mà lúc này Dương Tiêu ngửi thấy một mùi kỳ lạ, thứ trên tờ giấy vàng này không phải nước, là dầu, sáp nến.
"Thử xem, có thể mở ra không?"
Dương Tiêu nhẹ nhàng chớp mắt phải, có thể mở ra, nhưng sáp nến chói mắt, không thể mở mắt trong thời gian dài, nhắm mắt trái lại, thì xuyên qua tờ giấy vàng mờ mờ, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
"Mắt trái nhìn người, mắt phải thấy quỷ." Dùng ngân châm đâm thủng da mi mắt, lão nhân chỉ dùng mấy mũi kim là đã khâu tờ giấy vàng lên mặt Dương Tiêu, "Hậu sinh, nhớ kỹ lời tôi dặn, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được hoảng sợ, cho đến khi vở kịch này kết thúc."
Làm xong xuôi lão nhân liền rời đi, lúc này trong sân rộng lớn, chỉ còn lại một mình Dương Tiêu.
Không, không đúng, còn có Tô Đình Đình sau tấm vải trắng.
Nhưng lúc này Dương Tiêu lại không nhìn thấy bóng của Tô Đình Đình in trên tấm vải trắng sau sân khấu, hắn đoán có lẽ Tô Đình Đình đang ngồi xổm xuống, hoặc… hoặc là nằm xuống rồi, trước sau tấm vải trắng, tựa như hai thế giới khác nhau.
Ổn định lại tâm thần, Dương Tiêu đi đến bên cạnh chỗ ngồi của mình, đứng ở đây, hắn mới nhận ra những người giấy kia kỳ quái đến mức nào, mỗi con một tư thế khác nhau, lớp trang điểm trên mặt càng khó có thể diễn tả được, thậm chí có con còn không có cả tay chân, hoàn toàn là hàng lỗi được làm cho xong việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.