Chương 14:
Anh Đào
09/11/2024
Ông Hà ngồi im một lúc, rồi nói: “Tôi không phải là không thương con gái, nhưng bà nói nó thích Trình Gia Hưng? Tên nhóc đó có gì tốt chứ?”
“Ông thử nghĩ mà xem, người dù có tốt đến đâu, nếu con mình không thích thì cũng vô ích. Chỉ cần con mình thích, thì dù cậu ta có vài điểm chưa tốt, chúng vẫn sống được. Hơn nữa, Trình Gia Hưng cũng đâu có tệ, dáng người cao lớn, trông cũng khá ổn. Chỉ là chưa lập gia đình nên hơi lười thôi. Mà ông thấy đấy, con mình giỏi điều gì nhất? Không phải là biết cách sai khiến người khác sao? Cả Đông Tử lười đến mấy cũng phải nghe lời con bé.”
“Bà nói vậy là bà ưng rồi, còn hỏi ý tôi làm gì?”
“Tôi đã bảo bà mai rồi, cưới con gái mình thì phải có sự đồng ý của ông. Ngày mai Trình Gia Hưng sẽ ra sông gặp ông, có gì muốn hỏi thì hỏi, không yên tâm thì bảo cậu ta hứa. Mai ông đừng ra đồng, chèo thuyền ra gặp cậu ta.”
Trong lúc đó, canh cá cũng đã chín, Hà Kiều Hạnh múc một bát cho chị dâu, sau đó mới mang phần còn lại ra bàn, kèm thêm một đĩa rau xào.
Cô vừa lấy cơm vừa gọi cha mẹ ra ăn. “Vừa ăn vừa nói, cơm nóng không ăn nguội mất.”
Ông Hà ngồi vào bàn, nhìn con gái mà trong lòng thấy không nỡ. Mới ngày nào còn là một cô
bé, giờ đã đến tuổi phải gả chồng. Hà Kiều Hạnh cầm bát canh, cười: “Cha không ăn cơm, nhìn con vậy là no rồi sao?”
Ông không nỡ! Thật sự không nỡ!
Bữa cơm này ông Hà ăn rất từ tốn, như thể đang nhai thịt của Trình Gia Hưng vậy.
Hà Kiều Hạnh nhắc đến việc muốn làm món ăn vặt, bảo ngày mai để Đông Tử lên trấn mua nguyên liệu.
Đông Tử nghe vậy mắt sáng rực, hỏi: “Chị lại định làm món ngon gì vậy?”
“Giờ nói ra em cũng không hiểu, mai làm xong rồi nếm thử. Mai em đi sớm, mua đủ đồ rồi mới đi làm đồng.”
“Được, được, mai em sẽ đi, mua xong sẽ về ngay.”
Anh trai định gật đầu đồng ý thì ông Hà nói: “Mai ta sẽ chèo thuyền ra ngoài.”
…
Nghĩ đến chuyện gả con gái, lòng ông Hà đầy mâu thuẫn, dù vậy sáng hôm sau ông vẫn dậy sớm, dù xuất phát muộn hơn mọi khi. Đến bờ sông, ông đẩy chiếc thuyền nhỏ từ trong kho ra thì thấy bên kia sông có một người đang ngồi.
Trình Gia Hưng nghe nói đã được một nửa, chỉ cần cha Hà Kiều Hạnh gật đầu là có thể cưới cô về, nên phấn khởi suốt đêm không ngủ được. Sáng sớm, anh đã dậy, mặc bộ đồ vải xanh mới nhất, rửa mặt sạch sẽ, chải tóc gọn gàng.
Mẹ anh đang bận trong bếp, không để ý đến, phải đến khi hai chị dâu nói mới biết. Mẹ anh đoán được liền cười mắng.
“Cậu ba, hôm nay ra ngoài sao?”
Bà còn dặn hai chị dâu: “Khi cháo chín, nhớ để dành cho nó một bát.”
Trình Gia Hưng uống một bát cháo rồi ra cửa. Từ làng Đại Dung đến bờ sông, anh ngồi chờ mãi không thấy ai, định ngồi xuống nhưng sợ làm bẩn quần áo nên ngồi xổm. Chờ lâu đến mức chân mỏi, cuối cùng mới thấy ông Hà xuất hiện ở bờ bên kia.
Trình Gia Hưng thấy thuyền ông Hà, liền đứng lên vẫy tay, trông ngốc nghếch. Ông Hà nhìn thấy mà bực không chịu được.
Ông từ từ chèo thuyền sang, vừa cập bờ thì Trình Gia Hưng cười tươi, gọi ông là “cha.”
Còn chưa đồng ý gả, mà đã gọi là cha, ông Hà chỉ muốn cho cậu ta hai cái tát. Trình Gia Hưng lại nói: “Cha, gả chị Hạnh cho con đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với chị ấy. Con không giỏi làm ruộng, nhưng sẽ lên núi săn thú, ai dám ức hiếp chị ấy, con sẽ dạy cho chúng một bài học.”
“Không để người khác ức hiếp, thế con định đóng cửa lại đánh vợ mình à? Nhỡ con ức hiếp nó, cách một con sông ta đâu nghe thấy tiếng.”
Trình Gia Hưng mặt mếu máo, nói: “Con thương chị ấy còn không hết, sao lại ức hiếp? Hơn nữa… nếu để con với chị ấy ở chung phòng, ai bắt nạt ai còn chưa chắc đâu.”
“Ông thử nghĩ mà xem, người dù có tốt đến đâu, nếu con mình không thích thì cũng vô ích. Chỉ cần con mình thích, thì dù cậu ta có vài điểm chưa tốt, chúng vẫn sống được. Hơn nữa, Trình Gia Hưng cũng đâu có tệ, dáng người cao lớn, trông cũng khá ổn. Chỉ là chưa lập gia đình nên hơi lười thôi. Mà ông thấy đấy, con mình giỏi điều gì nhất? Không phải là biết cách sai khiến người khác sao? Cả Đông Tử lười đến mấy cũng phải nghe lời con bé.”
“Bà nói vậy là bà ưng rồi, còn hỏi ý tôi làm gì?”
“Tôi đã bảo bà mai rồi, cưới con gái mình thì phải có sự đồng ý của ông. Ngày mai Trình Gia Hưng sẽ ra sông gặp ông, có gì muốn hỏi thì hỏi, không yên tâm thì bảo cậu ta hứa. Mai ông đừng ra đồng, chèo thuyền ra gặp cậu ta.”
Trong lúc đó, canh cá cũng đã chín, Hà Kiều Hạnh múc một bát cho chị dâu, sau đó mới mang phần còn lại ra bàn, kèm thêm một đĩa rau xào.
Cô vừa lấy cơm vừa gọi cha mẹ ra ăn. “Vừa ăn vừa nói, cơm nóng không ăn nguội mất.”
Ông Hà ngồi vào bàn, nhìn con gái mà trong lòng thấy không nỡ. Mới ngày nào còn là một cô
bé, giờ đã đến tuổi phải gả chồng. Hà Kiều Hạnh cầm bát canh, cười: “Cha không ăn cơm, nhìn con vậy là no rồi sao?”
Ông không nỡ! Thật sự không nỡ!
Bữa cơm này ông Hà ăn rất từ tốn, như thể đang nhai thịt của Trình Gia Hưng vậy.
Hà Kiều Hạnh nhắc đến việc muốn làm món ăn vặt, bảo ngày mai để Đông Tử lên trấn mua nguyên liệu.
Đông Tử nghe vậy mắt sáng rực, hỏi: “Chị lại định làm món ngon gì vậy?”
“Giờ nói ra em cũng không hiểu, mai làm xong rồi nếm thử. Mai em đi sớm, mua đủ đồ rồi mới đi làm đồng.”
“Được, được, mai em sẽ đi, mua xong sẽ về ngay.”
Anh trai định gật đầu đồng ý thì ông Hà nói: “Mai ta sẽ chèo thuyền ra ngoài.”
…
Nghĩ đến chuyện gả con gái, lòng ông Hà đầy mâu thuẫn, dù vậy sáng hôm sau ông vẫn dậy sớm, dù xuất phát muộn hơn mọi khi. Đến bờ sông, ông đẩy chiếc thuyền nhỏ từ trong kho ra thì thấy bên kia sông có một người đang ngồi.
Trình Gia Hưng nghe nói đã được một nửa, chỉ cần cha Hà Kiều Hạnh gật đầu là có thể cưới cô về, nên phấn khởi suốt đêm không ngủ được. Sáng sớm, anh đã dậy, mặc bộ đồ vải xanh mới nhất, rửa mặt sạch sẽ, chải tóc gọn gàng.
Mẹ anh đang bận trong bếp, không để ý đến, phải đến khi hai chị dâu nói mới biết. Mẹ anh đoán được liền cười mắng.
“Cậu ba, hôm nay ra ngoài sao?”
Bà còn dặn hai chị dâu: “Khi cháo chín, nhớ để dành cho nó một bát.”
Trình Gia Hưng uống một bát cháo rồi ra cửa. Từ làng Đại Dung đến bờ sông, anh ngồi chờ mãi không thấy ai, định ngồi xuống nhưng sợ làm bẩn quần áo nên ngồi xổm. Chờ lâu đến mức chân mỏi, cuối cùng mới thấy ông Hà xuất hiện ở bờ bên kia.
Trình Gia Hưng thấy thuyền ông Hà, liền đứng lên vẫy tay, trông ngốc nghếch. Ông Hà nhìn thấy mà bực không chịu được.
Ông từ từ chèo thuyền sang, vừa cập bờ thì Trình Gia Hưng cười tươi, gọi ông là “cha.”
Còn chưa đồng ý gả, mà đã gọi là cha, ông Hà chỉ muốn cho cậu ta hai cái tát. Trình Gia Hưng lại nói: “Cha, gả chị Hạnh cho con đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với chị ấy. Con không giỏi làm ruộng, nhưng sẽ lên núi săn thú, ai dám ức hiếp chị ấy, con sẽ dạy cho chúng một bài học.”
“Không để người khác ức hiếp, thế con định đóng cửa lại đánh vợ mình à? Nhỡ con ức hiếp nó, cách một con sông ta đâu nghe thấy tiếng.”
Trình Gia Hưng mặt mếu máo, nói: “Con thương chị ấy còn không hết, sao lại ức hiếp? Hơn nữa… nếu để con với chị ấy ở chung phòng, ai bắt nạt ai còn chưa chắc đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.