Chương 16:
Anh Đào
09/11/2024
“Thằng Bánh, Thằng Khóa, Con Hỉ, Tư Mập, các cháu ra ngoài, cẩn thận dầu bắn trúng người.”
Nhưng bọn nhóc lại không chịu đi, cứ cố nài nỉ:
“Cô làm món gì mà thơm thế?”
“Thơm quá!”
“Cô nấu ngon quá, mẹ mà nấu ngon như cô thì tốt biết mấy.”
Đông Tử đang ở trong bếp nhóm lửa, nghe thế liền xua đám trẻ: “Đi đi đi! Đây là cô làm cho anh ăn, không có phần các cháu đâu!”
Một câu nói của cậu suýt làm bọn nhỏ khóc, thấy mấy đứa ngoài cửa đang mếu máo, Hà Kiều Hạnh giơ tay định đánh Đông Tử, nhưng cậu nhanh nhẹn né đi xa: “Chị ơi, mình có thể nói chuyện lý lẽ mà, đừng động tay động chân chứ. Nếu chị đánh vào đầu em, chắc em ngốc luôn.”
Hà Kiều Hạnh lườm cậu: “Cả cậu cũng ra ngoài, dẫn các cháu ra chờ, ở đây không cần giúp đâu.”
Đông Tử và đám trẻ bị cô đuổi ra ngoài, nhưng chúng cũng không đi xa, ngồi thành hàng dài đối diện bếp mà ngó vào. Khi món “lạt điều” ra lò, cô tắt bếp, bê một rổ lớn bước ra, vừa ra khỏi bếp liền bị đám cháu nhỏ ôm chân, đứa nào cũng nhón chân, hít hà mùi thơm rồi gọi cô ríu rít.
Cô không chia từng miếng cho từng đứa mà đưa cả rổ cho Đông Tử, bảo cậu phân phát cho bọn nhóc. Sau đó, cô bê riêng một bát đến cho cha mẹ nếm thử.
Món lạt điều này vốn là đồ ăn vặt, nhai khi bu
ồn miệng rất thích. Bà Đường ăn một miếng rồi dừng, còn ông Hà thì ăn thêm vài miếng nữa, khen ngon, bảo có thể làm món nhắm rượu.
“Nguyên liệu còn nhiều, có thể làm thêm vài lần nữa. Cha thích, Đông Tử và mấy đứa nhóc cũng thích, lần sau con sẽ làm thêm nhiều một chút.”
Bà Đường nảy ra ý tưởng: “Mai bảo Đông Tử lên trấn mua cái hũ nhỏ chừng hai cân, món này làm xong để vài ngày cũng được. Lần tới làm nhiều, đem một hũ qua cho nhà họ Trình nếm thử.”
Hà Kiều Hạnh đang nhai, suýt chút nữa bị sặc khi nghe mẹ nói vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn bà Đường.
Bà cười: “Cha con đã đồng ý gả con cho nhà họ Trình, mấy hôm nữa họ sẽ qua hỏi cưới. Định là đầu xuân năm nay làm lễ, thu hoạch xong vào mùa thu sẽ cưới, năm nay là xong, cũng để khỏi bị người ngoài nói ra nói vào. Con cũng nên lập gia đình để có cuộc sống của riêng mình.”
Hà Kiều Hạnh đặt bát xuống, ôm cánh tay mẹ làm nũng.
Bà Đường vỗ vai cô: “Đã giữ con nhiều năm rồi, con còn không nỡ sao? Hai nhà cách nhau không xa, sau này nếu nhớ nhà, con cứ đến bờ sông. Trình Gia Hưng đã hứa với cha sẽ chăm sóc con, nếu cậu ta không làm được, con cứ về đây nói cho chúng ta biết, anh em sẽ thay con dạy bảo cậu ta.”
Hà Kiều Hạnh cười: “Cần gì anh em, con tự trị được anh ta.”
Cô vừa nói xong liền bị mẹ trừng mắt: “Con cũng phải biết giữ thể diện cho chồng, trước mặt người ngoài phải cho anh ta mặt mũi, đừng làm cậu ta xấu hổ.”
Hà Kiều Hạnh nghĩ một lúc, rồi lẩm bẩm: “Mặt dày như vậy còn sợ bị xấu hổ sao?”
Dù miệng nói vậy, nhưng cô đã ghi nhớ lời mẹ dặn.
Sau khi nói chuyện với Hà Kiều Hạnh, ông Hà ra sân, tránh đám nhóc đang tranh nhau món lạt điều và đến nhà bác cả. Ông kể chuyện với ông nội, nghĩ rằng sẽ bị trách mắng, vì biết ông nội không ưng Trình Gia Hưng. Nhưng không ngờ ông cụ lại cười.
“Tao biết thằng ba nhà họ Trình thích con bé Kiều Hạnh, hồi trước nó đưa cơm cho tao ở bờ sông, gặp thằng bé mà nó cứ nhìn chằm chằm vào con bé, còn hỏi thăm tao. Cái bụng nó lộ ra hết, tao làm sao không biết?”
“Vậy cha thấy sao? Con gái con gả cho cậu ta có xứng không?”
Ông cụ Hà Tam liếc nhìn ông Hà: “Sao không hỏi tao sớm hơn, đến khi mọi chuyện sắp xong mới hỏi?”
“… Cha không đồng ý thì con sẽ từ chối. Thực ra con cũng chẳng thiết tha gì thằng bé đó.”
Ông cụ thuận tay cầm cái tẩu, gõ ông Hà một cái: “Ai nói tao không đồng ý? Tao thấy hai đứa nó cũng xứng, cứ thế mà định, con qua bàn bạc với nhà họ Trình, tổ chức đám cưới đàng hoàng cho con bé. Trong số các cháu gái, tao quý Kiều Hạnh nhất, đã dành dụm từ lâu để chuẩn bị của hồi môn cho nó rồi.”
Nhưng bọn nhóc lại không chịu đi, cứ cố nài nỉ:
“Cô làm món gì mà thơm thế?”
“Thơm quá!”
“Cô nấu ngon quá, mẹ mà nấu ngon như cô thì tốt biết mấy.”
Đông Tử đang ở trong bếp nhóm lửa, nghe thế liền xua đám trẻ: “Đi đi đi! Đây là cô làm cho anh ăn, không có phần các cháu đâu!”
Một câu nói của cậu suýt làm bọn nhỏ khóc, thấy mấy đứa ngoài cửa đang mếu máo, Hà Kiều Hạnh giơ tay định đánh Đông Tử, nhưng cậu nhanh nhẹn né đi xa: “Chị ơi, mình có thể nói chuyện lý lẽ mà, đừng động tay động chân chứ. Nếu chị đánh vào đầu em, chắc em ngốc luôn.”
Hà Kiều Hạnh lườm cậu: “Cả cậu cũng ra ngoài, dẫn các cháu ra chờ, ở đây không cần giúp đâu.”
Đông Tử và đám trẻ bị cô đuổi ra ngoài, nhưng chúng cũng không đi xa, ngồi thành hàng dài đối diện bếp mà ngó vào. Khi món “lạt điều” ra lò, cô tắt bếp, bê một rổ lớn bước ra, vừa ra khỏi bếp liền bị đám cháu nhỏ ôm chân, đứa nào cũng nhón chân, hít hà mùi thơm rồi gọi cô ríu rít.
Cô không chia từng miếng cho từng đứa mà đưa cả rổ cho Đông Tử, bảo cậu phân phát cho bọn nhóc. Sau đó, cô bê riêng một bát đến cho cha mẹ nếm thử.
Món lạt điều này vốn là đồ ăn vặt, nhai khi bu
ồn miệng rất thích. Bà Đường ăn một miếng rồi dừng, còn ông Hà thì ăn thêm vài miếng nữa, khen ngon, bảo có thể làm món nhắm rượu.
“Nguyên liệu còn nhiều, có thể làm thêm vài lần nữa. Cha thích, Đông Tử và mấy đứa nhóc cũng thích, lần sau con sẽ làm thêm nhiều một chút.”
Bà Đường nảy ra ý tưởng: “Mai bảo Đông Tử lên trấn mua cái hũ nhỏ chừng hai cân, món này làm xong để vài ngày cũng được. Lần tới làm nhiều, đem một hũ qua cho nhà họ Trình nếm thử.”
Hà Kiều Hạnh đang nhai, suýt chút nữa bị sặc khi nghe mẹ nói vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn bà Đường.
Bà cười: “Cha con đã đồng ý gả con cho nhà họ Trình, mấy hôm nữa họ sẽ qua hỏi cưới. Định là đầu xuân năm nay làm lễ, thu hoạch xong vào mùa thu sẽ cưới, năm nay là xong, cũng để khỏi bị người ngoài nói ra nói vào. Con cũng nên lập gia đình để có cuộc sống của riêng mình.”
Hà Kiều Hạnh đặt bát xuống, ôm cánh tay mẹ làm nũng.
Bà Đường vỗ vai cô: “Đã giữ con nhiều năm rồi, con còn không nỡ sao? Hai nhà cách nhau không xa, sau này nếu nhớ nhà, con cứ đến bờ sông. Trình Gia Hưng đã hứa với cha sẽ chăm sóc con, nếu cậu ta không làm được, con cứ về đây nói cho chúng ta biết, anh em sẽ thay con dạy bảo cậu ta.”
Hà Kiều Hạnh cười: “Cần gì anh em, con tự trị được anh ta.”
Cô vừa nói xong liền bị mẹ trừng mắt: “Con cũng phải biết giữ thể diện cho chồng, trước mặt người ngoài phải cho anh ta mặt mũi, đừng làm cậu ta xấu hổ.”
Hà Kiều Hạnh nghĩ một lúc, rồi lẩm bẩm: “Mặt dày như vậy còn sợ bị xấu hổ sao?”
Dù miệng nói vậy, nhưng cô đã ghi nhớ lời mẹ dặn.
Sau khi nói chuyện với Hà Kiều Hạnh, ông Hà ra sân, tránh đám nhóc đang tranh nhau món lạt điều và đến nhà bác cả. Ông kể chuyện với ông nội, nghĩ rằng sẽ bị trách mắng, vì biết ông nội không ưng Trình Gia Hưng. Nhưng không ngờ ông cụ lại cười.
“Tao biết thằng ba nhà họ Trình thích con bé Kiều Hạnh, hồi trước nó đưa cơm cho tao ở bờ sông, gặp thằng bé mà nó cứ nhìn chằm chằm vào con bé, còn hỏi thăm tao. Cái bụng nó lộ ra hết, tao làm sao không biết?”
“Vậy cha thấy sao? Con gái con gả cho cậu ta có xứng không?”
Ông cụ Hà Tam liếc nhìn ông Hà: “Sao không hỏi tao sớm hơn, đến khi mọi chuyện sắp xong mới hỏi?”
“… Cha không đồng ý thì con sẽ từ chối. Thực ra con cũng chẳng thiết tha gì thằng bé đó.”
Ông cụ thuận tay cầm cái tẩu, gõ ông Hà một cái: “Ai nói tao không đồng ý? Tao thấy hai đứa nó cũng xứng, cứ thế mà định, con qua bàn bạc với nhà họ Trình, tổ chức đám cưới đàng hoàng cho con bé. Trong số các cháu gái, tao quý Kiều Hạnh nhất, đã dành dụm từ lâu để chuẩn bị của hồi môn cho nó rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.