Chương 17:
Anh Đào
09/11/2024
Sau đó, bà mai Phí lại đến một chuyến, nói rằng cần làm lễ xem tuổi tác để xem xét cẩn thận. Bà hỏi bà Đường xin ngày tháng năm sinh của Hà Kiều Hạnh, mang đi không đến nửa ngày đã truyền lời lại rằng hai người rất hợp nhau. Bà còn nói, tháng Hai có ngày tốt, nhà họ Trình muốn hôm đó đến dạm hỏi. Người nhà họ Hà bàn bạc và quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn để mọi người cùng vui vẻ.
Hà Kiều Hạnh rất được yêu quý trong gia đình, từ các bác dâu đến các cháu nhỏ đều thích cô. Tuy là nhị phòng gả con gái nhưng cả nhà ai cũng nhiệt tình, đều tới giúp đỡ.
Các anh em họ chạy lên trấn mua đồ, bác dâu mỗi người đảm nhận một vài món, người nấu gà, người hầm vịt. Ngày nhà họ Trình đến dạm hỏi, từ sáng sớm cả nhà đã bận rộn. Hà Kiều Hạnh cũng dậy sớm, mặc bộ quần áo mới vừa làm xong mấy hôm trước, chia mái tóc đen dài thành hai bím.
Thời bấy giờ, các thiếu nữ trong thành phố thường để kiểu tóc hai búi hoặc kiểu đôi. Nhưng ở vùng quê, do ít trang sức và ngại phức tạp nên không ai cầu kỳ, các cô gái chưa chồng thường chỉ cột tóc bím và buộc dây đỏ.
Hà Kiều Hạnh giỏi nấu nướng nhưng không quá khéo trong việc trang điểm, may mắn cô có nước da mịn màng, môi đỏ, răng trắng, đôi mắt sáng long lanh như biết nói, dù trang điểm giản dị vẫn trông rất xinh. Bà Đường cầm hộp phấn hồng đến định dặm thêm chút sắc hồng, nhưng thấy mặt cô đã hồng hào vì vui mừng thì thôi.
Bà Đường cất phấn đi, nói: “Xong rồi thì ra ăn sáng đi con.”
“Mẹ ra trước đi, con xếp chăn màn rồi ra ngay.”
Khi Hà Kiều Hạnh dọn dẹp xong đi ra, Đông Tử đã cắm cúi ăn cháo, vừa ăn vừa hít hà mùi thơm từ nhà bên cạnh, trầm trồ: “Hôm nay có phúc rồi, chắc bữa này còn nhiều món hơn cả Tết, nào gà nào vịt đều có đủ.”
Nhìn dáng vẻ thèm ăn của cậu, mẹ cậu nhắc: “Lát nữa con nhớ gọi vài anh em bê bàn ghế ra sân, rồi lấy kẹo và hạt dưa nướng mẹ bảo con mua, cùng với đậu phộng da cá và bánh mật chị con làm hôm qua, dọn sẵn trên bàn để mọi người có gì ngồi xuống là có đồ ăn ngay.”
Đông Tử vừa gật đầu vừa tỏ ra sốt ruột, phàn nàn mẹ cứ nhắc mãi, đến người ngốc cũng nhớ được.
“Mẹ không nhắc thì không yên tâm, ai bảo con hay lơ đễnh chứ.”
Bà Đường quay sang con trai lớn và con dâu, dặn: “Nhà bên đó có cha các con đón tiếp rồi, hai đứa phụ trách tiếp đãi bà con họ hàng. Con dâu à, nhớ để ý xem đồ trên bàn vơi thì thêm vào, đừng để ai nói nhà mình keo kiệt. Mẹ nghĩ họ cũng không ăn nhiều đâu, chắc mấy món vặt đã làm no bụng rồi, để gà vịt cá mà ăn cũng chẳng còn chỗ.”
Công việc đã được phân chia từ trước, bà Đường nhắc lại cho yên tâm.
Sau khi ăn sáng, bà Đường còn đang dọn dẹp chén bát thì người bên nhà lớn đã ra bờ sông đón đoàn nhà trai qua sông. Đoàn nhà họ Trình cũng đông đúc, ngoài bà mai và Trình Gia Hưng thì còn có cả bố mẹ, anh em và cháu trai lớn của anh. Thậm chí ông Trình thứ hai cũng đến.
Ông bà nội của Trình Gia Hưng đều đã qua đời, một người là do bệnh, còn người kia là mấy năm trước đi vệ sinh đêm bị ngã, qua đời khi đang ở nhà anh trai của ông. Ông cụ thứ hai của nhà họ Trình thay ông bà nội đứng ra đón tiếp, hôm nay ông cũng diện đồ mới, tay cầm tẩu thuốc, trông khỏe mạnh và vui vẻ.
Đoàn người đi một hàng dài trên đường làng ra bờ sông, vừa đi vừa dặn dò Trình Gia Hưng phải biết điều hơn khi đã có hôn ước.
Nếu là thường ngày, nghe nói đi nói lại một điều, Trình Gia Hưng đã phát cáu. Nhưng hôm nay, lòng vui như mở hội, người lớn có lải nhải thì anh cũng coi như không nghe thấy, đầu chỉ nghĩ đến cô dâu nhỏ bên kia sông. Từ sau lần gặp trước, anh đã mong nhớ cô mãi.
Nhà họ Trình qua sông theo từng đợt, đến nơi thì theo người dẫn đường về sân nhà họ Hà. Từ xa, họ đã thấy khói bếp bay lên.
Đi qua rừng tre nhỏ, sân nhà họ Hà đã đông người đang đợi đoàn dạm hỏi. Vừa thấy nhà họ Trình đến, có người đã reo lên: “Ông Hà đâu rồi? Con rể ông đến rồi!”
Nhà họ Trình mang theo rượu và bánh trà, thêm một đôi vòng bạc làm sính lễ, nhà họ Hà nhận lấy, coi như việc hôn sự đã định. Đáng lẽ nhà họ Trình nhận lễ xong có thể về ngay, nhưng lúc này gà vịt thịt cá đã lên bàn, ông Hà mời nhà bên ngồi lại ăn bữa cơm rồi chiều hãy về. Trình Gia Hưng cười ngại, nói: “Nhiều người thế này, thôi chúng tôi về nhà ăn cũng được.”
Lúc đó Hà Kiều Hạnh chưa ra mặt, giờ cô từ trong nhà bước ra, đứng dưới mái hiên, nói với Trình Gia Hưng: “Cha tôi mời anh ở lại ăn, anh cứ ngồi xuống mà ăn.”
Anh em nhà họ Trình nghe vậy giật mình.
Xong rồi, với tính cách của Gia Hưng, thế nào cũng cãi lại mất.
Đàn ông con trai nói chuyện, sao lại có phụ nữ xen vào?
Nhưng không ngờ Trình Gia Hưng lại sáng bừng mắt, lập tức đổi ý, mời anh em mình ngồi xuống, ăn cơm.
Anh còn quay qua gọi mọi người, nhưng khi thấy Hà Kiều Hạnh quay đi, anh gọi lớn: “Hà Kiều Hạnh!”
Cô đứng lại, nhướng mày nhìn anh.
Không chỉ cô, mà nhiều người trong sân đều đang nhìn.
Anh chẳng ngại ngùng, hỏi luôn: “Em đi đâu đấy? Không ngồi xuống cùng ăn sao?”
Người trong sân bật cười, còn hùa theo mời Hà Kiều Hạnh ngồi xuống. Bàn tiệc còn một chỗ trống, ngay cạnh Trình Gia Hưng, Hà Kiều Hạnh đi tới ngồi xuống, cô còn đang chào hỏi các bậc trưởng bối của nhà họ Trình thì Trình Gia Hưng đã xích lại gần, hỏi nhỏ: “Em có vui khi gặp anh không?”
…
Sau khi ăn uống no nê, bà Đường đóng gói một ít hạt dưa, kẹo, đậu phộng da cá và bánh mật để nhà họ Trình mang về chia cho những người không đến được. Lúc đầu, mẹ của Trình Gia Hưng không muốn nhận, nói rằng họ đến dạm hỏi mà được nhà bên đãi tiệc lớn, còn lấy quà gì nữa.
Hà Kiều Hạnh rất được yêu quý trong gia đình, từ các bác dâu đến các cháu nhỏ đều thích cô. Tuy là nhị phòng gả con gái nhưng cả nhà ai cũng nhiệt tình, đều tới giúp đỡ.
Các anh em họ chạy lên trấn mua đồ, bác dâu mỗi người đảm nhận một vài món, người nấu gà, người hầm vịt. Ngày nhà họ Trình đến dạm hỏi, từ sáng sớm cả nhà đã bận rộn. Hà Kiều Hạnh cũng dậy sớm, mặc bộ quần áo mới vừa làm xong mấy hôm trước, chia mái tóc đen dài thành hai bím.
Thời bấy giờ, các thiếu nữ trong thành phố thường để kiểu tóc hai búi hoặc kiểu đôi. Nhưng ở vùng quê, do ít trang sức và ngại phức tạp nên không ai cầu kỳ, các cô gái chưa chồng thường chỉ cột tóc bím và buộc dây đỏ.
Hà Kiều Hạnh giỏi nấu nướng nhưng không quá khéo trong việc trang điểm, may mắn cô có nước da mịn màng, môi đỏ, răng trắng, đôi mắt sáng long lanh như biết nói, dù trang điểm giản dị vẫn trông rất xinh. Bà Đường cầm hộp phấn hồng đến định dặm thêm chút sắc hồng, nhưng thấy mặt cô đã hồng hào vì vui mừng thì thôi.
Bà Đường cất phấn đi, nói: “Xong rồi thì ra ăn sáng đi con.”
“Mẹ ra trước đi, con xếp chăn màn rồi ra ngay.”
Khi Hà Kiều Hạnh dọn dẹp xong đi ra, Đông Tử đã cắm cúi ăn cháo, vừa ăn vừa hít hà mùi thơm từ nhà bên cạnh, trầm trồ: “Hôm nay có phúc rồi, chắc bữa này còn nhiều món hơn cả Tết, nào gà nào vịt đều có đủ.”
Nhìn dáng vẻ thèm ăn của cậu, mẹ cậu nhắc: “Lát nữa con nhớ gọi vài anh em bê bàn ghế ra sân, rồi lấy kẹo và hạt dưa nướng mẹ bảo con mua, cùng với đậu phộng da cá và bánh mật chị con làm hôm qua, dọn sẵn trên bàn để mọi người có gì ngồi xuống là có đồ ăn ngay.”
Đông Tử vừa gật đầu vừa tỏ ra sốt ruột, phàn nàn mẹ cứ nhắc mãi, đến người ngốc cũng nhớ được.
“Mẹ không nhắc thì không yên tâm, ai bảo con hay lơ đễnh chứ.”
Bà Đường quay sang con trai lớn và con dâu, dặn: “Nhà bên đó có cha các con đón tiếp rồi, hai đứa phụ trách tiếp đãi bà con họ hàng. Con dâu à, nhớ để ý xem đồ trên bàn vơi thì thêm vào, đừng để ai nói nhà mình keo kiệt. Mẹ nghĩ họ cũng không ăn nhiều đâu, chắc mấy món vặt đã làm no bụng rồi, để gà vịt cá mà ăn cũng chẳng còn chỗ.”
Công việc đã được phân chia từ trước, bà Đường nhắc lại cho yên tâm.
Sau khi ăn sáng, bà Đường còn đang dọn dẹp chén bát thì người bên nhà lớn đã ra bờ sông đón đoàn nhà trai qua sông. Đoàn nhà họ Trình cũng đông đúc, ngoài bà mai và Trình Gia Hưng thì còn có cả bố mẹ, anh em và cháu trai lớn của anh. Thậm chí ông Trình thứ hai cũng đến.
Ông bà nội của Trình Gia Hưng đều đã qua đời, một người là do bệnh, còn người kia là mấy năm trước đi vệ sinh đêm bị ngã, qua đời khi đang ở nhà anh trai của ông. Ông cụ thứ hai của nhà họ Trình thay ông bà nội đứng ra đón tiếp, hôm nay ông cũng diện đồ mới, tay cầm tẩu thuốc, trông khỏe mạnh và vui vẻ.
Đoàn người đi một hàng dài trên đường làng ra bờ sông, vừa đi vừa dặn dò Trình Gia Hưng phải biết điều hơn khi đã có hôn ước.
Nếu là thường ngày, nghe nói đi nói lại một điều, Trình Gia Hưng đã phát cáu. Nhưng hôm nay, lòng vui như mở hội, người lớn có lải nhải thì anh cũng coi như không nghe thấy, đầu chỉ nghĩ đến cô dâu nhỏ bên kia sông. Từ sau lần gặp trước, anh đã mong nhớ cô mãi.
Nhà họ Trình qua sông theo từng đợt, đến nơi thì theo người dẫn đường về sân nhà họ Hà. Từ xa, họ đã thấy khói bếp bay lên.
Đi qua rừng tre nhỏ, sân nhà họ Hà đã đông người đang đợi đoàn dạm hỏi. Vừa thấy nhà họ Trình đến, có người đã reo lên: “Ông Hà đâu rồi? Con rể ông đến rồi!”
Nhà họ Trình mang theo rượu và bánh trà, thêm một đôi vòng bạc làm sính lễ, nhà họ Hà nhận lấy, coi như việc hôn sự đã định. Đáng lẽ nhà họ Trình nhận lễ xong có thể về ngay, nhưng lúc này gà vịt thịt cá đã lên bàn, ông Hà mời nhà bên ngồi lại ăn bữa cơm rồi chiều hãy về. Trình Gia Hưng cười ngại, nói: “Nhiều người thế này, thôi chúng tôi về nhà ăn cũng được.”
Lúc đó Hà Kiều Hạnh chưa ra mặt, giờ cô từ trong nhà bước ra, đứng dưới mái hiên, nói với Trình Gia Hưng: “Cha tôi mời anh ở lại ăn, anh cứ ngồi xuống mà ăn.”
Anh em nhà họ Trình nghe vậy giật mình.
Xong rồi, với tính cách của Gia Hưng, thế nào cũng cãi lại mất.
Đàn ông con trai nói chuyện, sao lại có phụ nữ xen vào?
Nhưng không ngờ Trình Gia Hưng lại sáng bừng mắt, lập tức đổi ý, mời anh em mình ngồi xuống, ăn cơm.
Anh còn quay qua gọi mọi người, nhưng khi thấy Hà Kiều Hạnh quay đi, anh gọi lớn: “Hà Kiều Hạnh!”
Cô đứng lại, nhướng mày nhìn anh.
Không chỉ cô, mà nhiều người trong sân đều đang nhìn.
Anh chẳng ngại ngùng, hỏi luôn: “Em đi đâu đấy? Không ngồi xuống cùng ăn sao?”
Người trong sân bật cười, còn hùa theo mời Hà Kiều Hạnh ngồi xuống. Bàn tiệc còn một chỗ trống, ngay cạnh Trình Gia Hưng, Hà Kiều Hạnh đi tới ngồi xuống, cô còn đang chào hỏi các bậc trưởng bối của nhà họ Trình thì Trình Gia Hưng đã xích lại gần, hỏi nhỏ: “Em có vui khi gặp anh không?”
…
Sau khi ăn uống no nê, bà Đường đóng gói một ít hạt dưa, kẹo, đậu phộng da cá và bánh mật để nhà họ Trình mang về chia cho những người không đến được. Lúc đầu, mẹ của Trình Gia Hưng không muốn nhận, nói rằng họ đến dạm hỏi mà được nhà bên đãi tiệc lớn, còn lấy quà gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.