Chương 18:
Anh Đào
09/11/2024
Bà Đường bảo rằng đậu phộng da cá và bánh mật là do chính tay Hà Kiều Hạnh làm, trên trấn không bán, nhất định muốn bà mang về.
Nghe vậy, bà mới nhận.
Đoàn nhà họ Trình xếp hàng rời khỏi sân nhà họ Hà, vừa đi, Trình Gia Hưng đã lén lén đi cạnh mẹ hỏi thăm: “Mẹ ơi, mẹ vợ cho gì đấy ạ? Là do Hà Kiều Hạnh tự làm thật sao?”
“Ăn một bữa trưa mà vẫn không làm no cái miệng à?”
“Con chỉ muốn nếm thử tay nghề của Hà Kiều Hạnh thôi mà.”
Người nhà họ Trình nghe vậy cười lớn, hỏi có phải anh tự ý chọn cô dâu không và hài lòng với vợ chứ?
“Đương nhiên là hài lòng rồi!”
Có người bảo Hà Kiều Hạnh đúng là xinh đẹp, không ngờ lại đẹp đến vậy.
“Cô ấy đẹp thế mà vẫn chưa ai rước, đúng là ánh mắt mấy người bên kia sông cao thật!”
“Cũng phải, nhìn người nhà họ Hà rất quý cô ấy, chúng ta đến dạm hỏi mà họ còn mời ăn tiệc, các món đều thịnh soạn.”
“Đúng rồi, món nào cũng là đồ ăn ngon, chẳng mấy món chay.”
Người nhà họ Trình vừa đi vừa bàn tán về bữa tiệc. B
à mai Phí bên cạnh kéo tay mẹ Trình Gia Hưng, tự hào vì trước đây đã đề nghị sính lễ là đôi vòng bạc. Lúc ấy mẹ Trình còn có chút tiếc rẻ, nhưng sau bữa ăn và thấy sự nhiệt tình của nhà họ Hà, bà thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Bà thầm nghĩ đây là cuộc hôn nhân đáng giá, trông Hà Kiều Hạnh có khi còn có thể quản được Gia Hưng.
Trước đây, mẹ Trình Gia Hưng thường trò chuyện với bà mai Phí, ít khi tiếp xúc với bà Đường. Nhưng hôm nay, hai người mẹ trò chuyện rất nhiều.
Bà Đường và mấy bà chị em trong nhà đều tấm tắc khen ngợi Hà Kiều Hạnh, bảo cô rất đảm đang, không ai bảo mà tự biết làm mọi việc. Còn bảo rằng cô nấu ăn ngon hơn ai hết.
Nhà họ Trình đến muộn nên lúc đó các món ăn vặt đã dọn xuống, về đến nhà bà Trình mới mở túi ra. Vừa mở túi, Trình Gia Hưng đã nhanh tay nhón lấy một ít đậu phộng da cá cho vào miệng.
Vị mặn ngọt giòn rụm.
“Mẹ vợ con nói đây là do chính tay Hà Kiều Hạnh làm sao?”
Trình Gia Hưng vừa hỏi, tay còn định nhón thêm, nhưng bị mẹ gạt ra.
“Còn một món con chưa thử nữa, mẹ cho con một ít thôi.”
Bà Trình lấy ra hai chiếc bánh mật nhỏ đưa cho anh, rồi xách túi đi.
Trình Gia Hưng không thích đồ ngọt lắm, chỉ nếm thử và xong chuyện. Cháu trai anh, thằng bé Thiết Ngưu thì lại đang tuổi ham ăn, ăn thử một lần là cứ nhớ mãi, suốt ngày quẩn quanh bên cạnh mẹ đòi. Khi không đòi được, nó bèn đi tìm Trình Gia Hưng.
Cậu nhóc mập mạp ôm chân anh gọi “Tam thúc, tam thúc,” hỏi có việc gì, nó liền chảy nước miếng, nói muốn ăn bánh mật.
“Muốn ăn bánh mật à… nhưng cái đó không phải do thúc nhận, con tìm nhầm người rồi!”
“Không nhầm đâu! Đó không phải là do thím con làm sao?” Nhóc mập nước miếng chảy thành dòng, nài nỉ: “Tam thúc tốt nhất, tam thúc thương con nhất, tam thúc lén sang sông xin thím con đi, đừng cho bà biết.”
Trình Gia Hưng nhìn cháu đầy yêu thương, giơ tay chỉ sau lưng nó: “Không được đâu, bà con đã biết rồi kìa.”
Nghe vậy, bà mới nhận.
Đoàn nhà họ Trình xếp hàng rời khỏi sân nhà họ Hà, vừa đi, Trình Gia Hưng đã lén lén đi cạnh mẹ hỏi thăm: “Mẹ ơi, mẹ vợ cho gì đấy ạ? Là do Hà Kiều Hạnh tự làm thật sao?”
“Ăn một bữa trưa mà vẫn không làm no cái miệng à?”
“Con chỉ muốn nếm thử tay nghề của Hà Kiều Hạnh thôi mà.”
Người nhà họ Trình nghe vậy cười lớn, hỏi có phải anh tự ý chọn cô dâu không và hài lòng với vợ chứ?
“Đương nhiên là hài lòng rồi!”
Có người bảo Hà Kiều Hạnh đúng là xinh đẹp, không ngờ lại đẹp đến vậy.
“Cô ấy đẹp thế mà vẫn chưa ai rước, đúng là ánh mắt mấy người bên kia sông cao thật!”
“Cũng phải, nhìn người nhà họ Hà rất quý cô ấy, chúng ta đến dạm hỏi mà họ còn mời ăn tiệc, các món đều thịnh soạn.”
“Đúng rồi, món nào cũng là đồ ăn ngon, chẳng mấy món chay.”
Người nhà họ Trình vừa đi vừa bàn tán về bữa tiệc. B
à mai Phí bên cạnh kéo tay mẹ Trình Gia Hưng, tự hào vì trước đây đã đề nghị sính lễ là đôi vòng bạc. Lúc ấy mẹ Trình còn có chút tiếc rẻ, nhưng sau bữa ăn và thấy sự nhiệt tình của nhà họ Hà, bà thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Bà thầm nghĩ đây là cuộc hôn nhân đáng giá, trông Hà Kiều Hạnh có khi còn có thể quản được Gia Hưng.
Trước đây, mẹ Trình Gia Hưng thường trò chuyện với bà mai Phí, ít khi tiếp xúc với bà Đường. Nhưng hôm nay, hai người mẹ trò chuyện rất nhiều.
Bà Đường và mấy bà chị em trong nhà đều tấm tắc khen ngợi Hà Kiều Hạnh, bảo cô rất đảm đang, không ai bảo mà tự biết làm mọi việc. Còn bảo rằng cô nấu ăn ngon hơn ai hết.
Nhà họ Trình đến muộn nên lúc đó các món ăn vặt đã dọn xuống, về đến nhà bà Trình mới mở túi ra. Vừa mở túi, Trình Gia Hưng đã nhanh tay nhón lấy một ít đậu phộng da cá cho vào miệng.
Vị mặn ngọt giòn rụm.
“Mẹ vợ con nói đây là do chính tay Hà Kiều Hạnh làm sao?”
Trình Gia Hưng vừa hỏi, tay còn định nhón thêm, nhưng bị mẹ gạt ra.
“Còn một món con chưa thử nữa, mẹ cho con một ít thôi.”
Bà Trình lấy ra hai chiếc bánh mật nhỏ đưa cho anh, rồi xách túi đi.
Trình Gia Hưng không thích đồ ngọt lắm, chỉ nếm thử và xong chuyện. Cháu trai anh, thằng bé Thiết Ngưu thì lại đang tuổi ham ăn, ăn thử một lần là cứ nhớ mãi, suốt ngày quẩn quanh bên cạnh mẹ đòi. Khi không đòi được, nó bèn đi tìm Trình Gia Hưng.
Cậu nhóc mập mạp ôm chân anh gọi “Tam thúc, tam thúc,” hỏi có việc gì, nó liền chảy nước miếng, nói muốn ăn bánh mật.
“Muốn ăn bánh mật à… nhưng cái đó không phải do thúc nhận, con tìm nhầm người rồi!”
“Không nhầm đâu! Đó không phải là do thím con làm sao?” Nhóc mập nước miếng chảy thành dòng, nài nỉ: “Tam thúc tốt nhất, tam thúc thương con nhất, tam thúc lén sang sông xin thím con đi, đừng cho bà biết.”
Trình Gia Hưng nhìn cháu đầy yêu thương, giơ tay chỉ sau lưng nó: “Không được đâu, bà con đã biết rồi kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.