Chương 19:
Anh Đào
09/11/2024
Thiết Ngưu sau khi bị mắng một trận thì được giao việc ra vườn rau để nhổ cỏ dại vừa mọc. Mẹ cậu còn hứa nếu làm sạch sẽ sẽ thưởng cho hai cái bánh mì mật. Cậu béo lúc nãy còn ỉu xìu bỗng vui vẻ hẳn lên, chạy phăm phăm ra vườn như con nghé nhỏ.
Mẹ của Thiết Ngưu là người hay dạy con bằng cách “một roi một đường mật,” nhờ đó mà mấy anh em lớn lên đều trở nên ngoan ngoãn, chỉ trừ Trình Gia Hưng. Cậu từ nhỏ đã khác hẳn người thường, nghe nói làm xong việc là có đồ ăn thì chỉ ôm chân mẹ nịnh nọt một hồi, mẹ chưa cho ăn đã nũng nịu đủ kiểu, rồi khi có ăn thì qua loa cho qua chuyện, việc thì chưa chắc đã làm.
Ngày trước, Trình Gia Hưng không dám lừa mẹ, mà toàn tìm bà nội để nịnh.
…
Nhớ lại chuyện cũ, mẹ Trình lại thở dài, cho rằng mình đã không nghiêm khắc với con trai út từ nhỏ, nên giờ mới thành ra thế. Vừa quay người muốn nhắc nhở cậu thì cậu ta đã biến mất.
Mẹ cậu đứng trước cửa gọi lớn: “Trình Gia Hưng! Con đi đâu rồi, cái thằng ranh này!”
Trình Gia Hưng lúc đó đã giắt dao với dây thừng lên núi Tiểu Vân Lĩnh. Trong lòng háo hức, anh định săn ít thú rừng làm quà mang đến cho Hà Kiều Hạnh.
Người trong làng đều cho rằng Trình Gia Hưng lười biếng, nếu không nhờ sinh ra ở nhà họ Trình có của ăn của để thì chắc anh đã chết đói. Nói anh lười thì không sai, nhưng bảo anh không có tài cán gì thì lại oan cho anh. Mọi người lên núi Tiểu Vân Lĩnh kiếm củi hay hái rau rừng, nhưng hiếm khi có ai săn được thú, đặc biệt là thỏ. Trình Gia Hưng thì có tài săn thú, anh tinh mắt và nhanh nhẹn, lại biết đặt bẫy đúng chỗ, nên lần nào lên núi cũng có chút thu hoạch.
Anh vốn là người hay lười, nhưng hôm nay nghĩ đến hình ảnh xinh xắn của Hà Kiều Hạnh khiến anh đi nhanh hơn thường lệ. Chỉ sau hai khắc, anh đã đi đến chân núi, chọn một lối nhỏ ít người qua lại mà lên. Chẳng mấy chốc, anh đã bẫy được hai con thỏ, hai con béo tròn.
Mang hai con thỏ về, Trình Gia Hưng không quay về nhà mà đi thẳng ra bờ sông.
Lúc này là thời điểm bận rộn của mùa vụ, người lái thuyền chủ yếu là ông cụ thứ ba của nhà họ Hà. Hôm nay cũng vậy, ông đang ngồi trên thuyền cùng con chim cốc săn cá, thấy có người bên kia sông. Ông mắt kém, nhìn mãi mới nhận ra là Trình Gia Hưng – chàng trai vừa định thân với cháu gái ông.
Ông cụ vui vẻ chèo thuyền qua, hỏi: “Có việc gì mà qua đây vậy?”
“Cháu bắt được ít thỏ, muốn mang qua cho Kiều Hạnh.”
“Thỏ béo thế mà không để lại cho mình ăn à?”
“Cháu có gì đâu mà phải giữ lại, khi nào thèm thì lại lên núi bắt tiếp.”
Nói rồi, Trình Gia Hưng lên thuyền. Giờ hai nhà đã đính ước nên việc qua lại cũng dễ dàng hơn. Ông cụ chèo vài nhịp đã đến bờ, Trình Gia Hưng lên bờ cười tít mắt: “Ông ơi, cháu không trả tiền đâu, khi nào nấu thịt thỏ thì ông ăn nhiều chút nha.”
Ông cụ phất tay bảo anh đi nhanh, cười bảo cháu rể nhà mình mà còn thu tiền qua sông thì còn ra thể thống gì.
Qua sông, đến gần nhà họ Hà, Trình Gia Hưng hớn hở đi trên đường làng, chân nhẹ tênh. Chưa vào đến sân nhà thì đã gặp mấy đứa cháu của Hà Kiều Hạnh. Bọn trẻ nhìn thấy hai con thỏ trong tay anh trước, rồi mới nhận ra đó là người chồng tương lai của cô.
Bọn nhỏ lập tức chạy về nhà báo tin, vừa chạy vừa gọi lớn: “Cô Kiều Hạnh ơi, cô Kiều Hạnh!”
Lúc này là buổi chiều, Hà Kiều Hạnh vừa nói chuyện xong với chị dâu, định vào bếp nhóm lửa chuẩn bị bữa tối thì thấy bọn nhỏ chạy tới từ rừng tre, cô bước ra hỏi có chuyện gì, bọn nhỏ quay người chỉ về hướng đường làng, nơi Trình Gia Hưng đang đi tới.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh bắt được mấy con thỏ, đem cho em.”
“Cho em làm gì?”
Trình Gia Hưng lau mồ hôi trên trán, đáp: “Em là vợ anh, em nói xem anh cho em làm gì? Anh hứa với cha sẽ cho em ăn đồ ngon mà.”
Hà Kiều Hạnh bảo anh chờ một chút, rồi đi lấy thau nước sạch cho anh rửa mặt, rửa tay. Nhà chỉ có cô và chị dâu bụng bầu, còn cha mẹ thì đang làm việc ở vườn. Chị dâu thấy anh tới, liền rót một bát nước mát mang ra, sau đó dẫn mấy đứa nhỏ vào nhà để không gây cản trở.
Trình Gia Hưng đặt thỏ xuống dưới mái hiên, rửa mặt rồi lau tay cho sạch sẽ, đổ nước bẩn ra mương rồi đưa lại thau cho cô.
“Uống nước đi. Mà anh đi từ bao giờ? Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi, ăn xong mới lên núi.”
“Vậy là bắt được thỏ xong là mang thẳng qua cho em à?”
Trình Gia Hưng quay nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nói: “Anh muốn gặp em, không tiện tay không đến, nên mới lên núi bắt ít thú.”
Mẹ của Thiết Ngưu là người hay dạy con bằng cách “một roi một đường mật,” nhờ đó mà mấy anh em lớn lên đều trở nên ngoan ngoãn, chỉ trừ Trình Gia Hưng. Cậu từ nhỏ đã khác hẳn người thường, nghe nói làm xong việc là có đồ ăn thì chỉ ôm chân mẹ nịnh nọt một hồi, mẹ chưa cho ăn đã nũng nịu đủ kiểu, rồi khi có ăn thì qua loa cho qua chuyện, việc thì chưa chắc đã làm.
Ngày trước, Trình Gia Hưng không dám lừa mẹ, mà toàn tìm bà nội để nịnh.
…
Nhớ lại chuyện cũ, mẹ Trình lại thở dài, cho rằng mình đã không nghiêm khắc với con trai út từ nhỏ, nên giờ mới thành ra thế. Vừa quay người muốn nhắc nhở cậu thì cậu ta đã biến mất.
Mẹ cậu đứng trước cửa gọi lớn: “Trình Gia Hưng! Con đi đâu rồi, cái thằng ranh này!”
Trình Gia Hưng lúc đó đã giắt dao với dây thừng lên núi Tiểu Vân Lĩnh. Trong lòng háo hức, anh định săn ít thú rừng làm quà mang đến cho Hà Kiều Hạnh.
Người trong làng đều cho rằng Trình Gia Hưng lười biếng, nếu không nhờ sinh ra ở nhà họ Trình có của ăn của để thì chắc anh đã chết đói. Nói anh lười thì không sai, nhưng bảo anh không có tài cán gì thì lại oan cho anh. Mọi người lên núi Tiểu Vân Lĩnh kiếm củi hay hái rau rừng, nhưng hiếm khi có ai săn được thú, đặc biệt là thỏ. Trình Gia Hưng thì có tài săn thú, anh tinh mắt và nhanh nhẹn, lại biết đặt bẫy đúng chỗ, nên lần nào lên núi cũng có chút thu hoạch.
Anh vốn là người hay lười, nhưng hôm nay nghĩ đến hình ảnh xinh xắn của Hà Kiều Hạnh khiến anh đi nhanh hơn thường lệ. Chỉ sau hai khắc, anh đã đi đến chân núi, chọn một lối nhỏ ít người qua lại mà lên. Chẳng mấy chốc, anh đã bẫy được hai con thỏ, hai con béo tròn.
Mang hai con thỏ về, Trình Gia Hưng không quay về nhà mà đi thẳng ra bờ sông.
Lúc này là thời điểm bận rộn của mùa vụ, người lái thuyền chủ yếu là ông cụ thứ ba của nhà họ Hà. Hôm nay cũng vậy, ông đang ngồi trên thuyền cùng con chim cốc săn cá, thấy có người bên kia sông. Ông mắt kém, nhìn mãi mới nhận ra là Trình Gia Hưng – chàng trai vừa định thân với cháu gái ông.
Ông cụ vui vẻ chèo thuyền qua, hỏi: “Có việc gì mà qua đây vậy?”
“Cháu bắt được ít thỏ, muốn mang qua cho Kiều Hạnh.”
“Thỏ béo thế mà không để lại cho mình ăn à?”
“Cháu có gì đâu mà phải giữ lại, khi nào thèm thì lại lên núi bắt tiếp.”
Nói rồi, Trình Gia Hưng lên thuyền. Giờ hai nhà đã đính ước nên việc qua lại cũng dễ dàng hơn. Ông cụ chèo vài nhịp đã đến bờ, Trình Gia Hưng lên bờ cười tít mắt: “Ông ơi, cháu không trả tiền đâu, khi nào nấu thịt thỏ thì ông ăn nhiều chút nha.”
Ông cụ phất tay bảo anh đi nhanh, cười bảo cháu rể nhà mình mà còn thu tiền qua sông thì còn ra thể thống gì.
Qua sông, đến gần nhà họ Hà, Trình Gia Hưng hớn hở đi trên đường làng, chân nhẹ tênh. Chưa vào đến sân nhà thì đã gặp mấy đứa cháu của Hà Kiều Hạnh. Bọn trẻ nhìn thấy hai con thỏ trong tay anh trước, rồi mới nhận ra đó là người chồng tương lai của cô.
Bọn nhỏ lập tức chạy về nhà báo tin, vừa chạy vừa gọi lớn: “Cô Kiều Hạnh ơi, cô Kiều Hạnh!”
Lúc này là buổi chiều, Hà Kiều Hạnh vừa nói chuyện xong với chị dâu, định vào bếp nhóm lửa chuẩn bị bữa tối thì thấy bọn nhỏ chạy tới từ rừng tre, cô bước ra hỏi có chuyện gì, bọn nhỏ quay người chỉ về hướng đường làng, nơi Trình Gia Hưng đang đi tới.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh bắt được mấy con thỏ, đem cho em.”
“Cho em làm gì?”
Trình Gia Hưng lau mồ hôi trên trán, đáp: “Em là vợ anh, em nói xem anh cho em làm gì? Anh hứa với cha sẽ cho em ăn đồ ngon mà.”
Hà Kiều Hạnh bảo anh chờ một chút, rồi đi lấy thau nước sạch cho anh rửa mặt, rửa tay. Nhà chỉ có cô và chị dâu bụng bầu, còn cha mẹ thì đang làm việc ở vườn. Chị dâu thấy anh tới, liền rót một bát nước mát mang ra, sau đó dẫn mấy đứa nhỏ vào nhà để không gây cản trở.
Trình Gia Hưng đặt thỏ xuống dưới mái hiên, rửa mặt rồi lau tay cho sạch sẽ, đổ nước bẩn ra mương rồi đưa lại thau cho cô.
“Uống nước đi. Mà anh đi từ bao giờ? Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi, ăn xong mới lên núi.”
“Vậy là bắt được thỏ xong là mang thẳng qua cho em à?”
Trình Gia Hưng quay nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nói: “Anh muốn gặp em, không tiện tay không đến, nên mới lên núi bắt ít thú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.