Chương 20:
Anh Đào
09/11/2024
Hà Kiều Hạnh liếc nhìn anh: “Sau này đừng mang qua nữa.”
Trình Gia Hưng ban đầu lòng đầy phấn khởi, giờ nghe cô nói vậy mặt liền xị xuống, hỏi: “Em không thích ăn thỏ sao?”
“Em cái gì cũng ăn, nhưng anh không nên có gì cũng mang qua cho em, cứ như thế lần sau em chưa về nhà chồng mẹ anh đã ghét em rồi.” Hà Kiều Hạnh nghĩ lại, thấy nhà có đủ gia vị, liền nói sẽ chế biến thành món “thỏ xào cay” cho anh thưởng thức. Cô bảo anh: “Anh đi ra bờ sông, nếu gặp ai quen thì nhờ họ nhắn về nhà, bảo anh ở lại ăn tối ở đây, ăn xong em sẽ gói cho một ít thịt thỏ mang về.”
“Ở lại ăn tối thì được, nhưng anh không mang thỏ về. Đã tặng em rồi thì anh không lấy lại. Anh là đàn ông mà nói không giữ lời thì còn gì là thể diện?”
Hà Kiều Hạnh cười đẩy anh: “Anh đi báo tin đi, không trời tối rồi người nhà lại lo.”
Trình Gia Hưng nghe cô nói thì như người mất hồn, lững thững đi ra bờ sông. Ở đó, ông cụ Tam đang chuẩn bị chèo thuyền về, thấy anh không mang gì theo, định cho anh hai con cá trong thùng thì nghe anh bảo không qua sông mà chờ người làng đi qua rồi nhờ nhắn lại: “Kiều Hạnh giữ cháu lại ăn cơm tối, ăn xong cháu mới về.”
“Thế không cần chờ đâu, hôm qua nhà bác Lưu đặt cá, giờ chắc họ cũng sắp tới, ta sẽ nhờ họ nhắn hộ.”
Trình Gia Hưng nghĩ một lúc rồi nói: “Hay để cháu giúp ông mang cá về, vừa lúc cùng ông về làng.”
Ông cụ liền để mặc anh, để anh ngồi trên bờ thổi gió. Cụ thầm nghĩ, chẳng trách cha mẹ cậu ta vẫn cưng chiều, quả là người biết cách lấy lòng.
Đến chiều muộn, khi chuẩn bị chèo thuyền về, hai người con nhà họ Hà đến giúp. Thấy Trình Gia Hưng ngồi chờ, họ hỏi anh sao không về nhà.
“Kiều Hạnh giữ tôi lại ăn cơm, ăn xong tôi về.”
Ông cụ Tam cũng giải thích lại, khiến hai anh em nhà họ Hà trước đây vốn không mấy ưng anh, giờ lại thấy có phần thiện cảm, còn bảo anh đúng là có phúc, Kiều Hạnh nấu ăn rất ngon, bảo anh cứ ăn cho đã rồi sẽ đưa qua sông.
Lúc này, bên nhà họ Trình đã biết chuyện Trình Gia Hưng qua nhà họ Hà ăn tối, khiến mẹ anh suýt ngất vì tức, mắng
: “Vừa mới đính hôn đã sang nhà vợ ăn chực, nó không biết xấu hổ sao?!”
Mấy người con dâu trong nhà cũng nghĩ trong bụng, đúng là chỉ có anh ba mới làm vậy.
Anh cả nói: “Dạo này nó suốt ngày khen vợ tương lai vừa đẹp lại nấu ăn ngon.”
Bà mẹ nghe vậy càng bực: “Vậy mẹ nấu cho nó là đồ ăn cho lợn chắc?”
Anh cả sượng mặt, may mà có anh hai giúp đỡ: “Mẹ giờ ít vào bếp mà. Với lại, dù là đồ ăn cho lợn thì cũng là vợ con nấu mà…”
Chị dâu vừa bưng chén từ bếp ra nghe thấy, suýt làm rơi cả chén, liền la lên: “Anh chê đồ em nấu sao? Thế đừng ăn nữa!”
Bà mẹ trừng mắt nhìn anh hai, rồi quay sang chị dâu: “Mẹ mắng thằng ba mà hai đứa cũng cãi nhau à? Chuyện không phải ở đồ ăn, mà nó chỉ muốn đi gặp người ta thôi. Lúc đầu mẹ bảo để sau mùa thu tổ chức đám cưới, nó đã không chịu rồi, chỉ mong có thể cưới ngay từ hôm qua.”
Anh cả và anh hai liền bật cười: “Ba đâu có ở đây, mẹ nói gì cũng vô ích, chờ nó về rồi mắng sau cũng được.”
Quả thật là vậy!
Bà mẹ dằn cơn giận, đi uống hai chén cháo loãng rồi sang nhà hàng xóm tám chuyện. Lúc chập tối bà trở về thì thấy Trình Gia Hưng cũng đã về, bà định cầm cây đánh anh thì anh nhanh chóng đưa cái thố ra trước mặt. Bà ngửi thấy mùi thơm nên kìm lại, bước đến nhìn kỹ: “Đây là gì? Đúng là cái mặt dày, vợ chưa cưới mà đã qua nhà người ta ăn chực, ăn no còn mang về một thố.”
“Không phải đâu mẹ, con lên núi săn thỏ mang cho Kiều Hạnh, nhưng cô ấy nhất định giữ con lại ăn, còn chế biến thành món ăn tối. Cô ấy bảo con mang về cho mẹ. Con không định lấy đâu, nhưng ngửi mùi thấy thơm quá, cô ấy còn cho thêm gia vị đủ thứ, nên con đành mặt dày mang về. Mẹ nếm thử đi, Kiều Hạnh bảo món này gọi là ‘thỏ xào cay,’ ăn như đồ nhắm hoặc làm món ăn vặt đều được.”
Chỉ ngửi thôi mà đã muốn chảy nước miếng, bà mẹ chẳng ngại ngùng gì, lấy một miếng thịt thỏ cho vào miệng, hương vị mặn mà cay nồng bùng lên trên đầu lưỡi, ngon tuyệt vời!
Ăn xong, bà xách thố đi, bảo sẽ để dành cho chồng nhắm rượu, rồi thở dài, cảm thán rằng đúng là mấy năm nay mình chỉ ăn đồ ăn như cám lợn. Nhà họ Hà quả thật quý con gái, lúc nào cũng sẵn gia vị phong phú, mà để làm món thỏ này chắc phải tốn không ít dầu, thật sự hào phóng.
Trình Gia Hưng ban đầu lòng đầy phấn khởi, giờ nghe cô nói vậy mặt liền xị xuống, hỏi: “Em không thích ăn thỏ sao?”
“Em cái gì cũng ăn, nhưng anh không nên có gì cũng mang qua cho em, cứ như thế lần sau em chưa về nhà chồng mẹ anh đã ghét em rồi.” Hà Kiều Hạnh nghĩ lại, thấy nhà có đủ gia vị, liền nói sẽ chế biến thành món “thỏ xào cay” cho anh thưởng thức. Cô bảo anh: “Anh đi ra bờ sông, nếu gặp ai quen thì nhờ họ nhắn về nhà, bảo anh ở lại ăn tối ở đây, ăn xong em sẽ gói cho một ít thịt thỏ mang về.”
“Ở lại ăn tối thì được, nhưng anh không mang thỏ về. Đã tặng em rồi thì anh không lấy lại. Anh là đàn ông mà nói không giữ lời thì còn gì là thể diện?”
Hà Kiều Hạnh cười đẩy anh: “Anh đi báo tin đi, không trời tối rồi người nhà lại lo.”
Trình Gia Hưng nghe cô nói thì như người mất hồn, lững thững đi ra bờ sông. Ở đó, ông cụ Tam đang chuẩn bị chèo thuyền về, thấy anh không mang gì theo, định cho anh hai con cá trong thùng thì nghe anh bảo không qua sông mà chờ người làng đi qua rồi nhờ nhắn lại: “Kiều Hạnh giữ cháu lại ăn cơm tối, ăn xong cháu mới về.”
“Thế không cần chờ đâu, hôm qua nhà bác Lưu đặt cá, giờ chắc họ cũng sắp tới, ta sẽ nhờ họ nhắn hộ.”
Trình Gia Hưng nghĩ một lúc rồi nói: “Hay để cháu giúp ông mang cá về, vừa lúc cùng ông về làng.”
Ông cụ liền để mặc anh, để anh ngồi trên bờ thổi gió. Cụ thầm nghĩ, chẳng trách cha mẹ cậu ta vẫn cưng chiều, quả là người biết cách lấy lòng.
Đến chiều muộn, khi chuẩn bị chèo thuyền về, hai người con nhà họ Hà đến giúp. Thấy Trình Gia Hưng ngồi chờ, họ hỏi anh sao không về nhà.
“Kiều Hạnh giữ tôi lại ăn cơm, ăn xong tôi về.”
Ông cụ Tam cũng giải thích lại, khiến hai anh em nhà họ Hà trước đây vốn không mấy ưng anh, giờ lại thấy có phần thiện cảm, còn bảo anh đúng là có phúc, Kiều Hạnh nấu ăn rất ngon, bảo anh cứ ăn cho đã rồi sẽ đưa qua sông.
Lúc này, bên nhà họ Trình đã biết chuyện Trình Gia Hưng qua nhà họ Hà ăn tối, khiến mẹ anh suýt ngất vì tức, mắng
: “Vừa mới đính hôn đã sang nhà vợ ăn chực, nó không biết xấu hổ sao?!”
Mấy người con dâu trong nhà cũng nghĩ trong bụng, đúng là chỉ có anh ba mới làm vậy.
Anh cả nói: “Dạo này nó suốt ngày khen vợ tương lai vừa đẹp lại nấu ăn ngon.”
Bà mẹ nghe vậy càng bực: “Vậy mẹ nấu cho nó là đồ ăn cho lợn chắc?”
Anh cả sượng mặt, may mà có anh hai giúp đỡ: “Mẹ giờ ít vào bếp mà. Với lại, dù là đồ ăn cho lợn thì cũng là vợ con nấu mà…”
Chị dâu vừa bưng chén từ bếp ra nghe thấy, suýt làm rơi cả chén, liền la lên: “Anh chê đồ em nấu sao? Thế đừng ăn nữa!”
Bà mẹ trừng mắt nhìn anh hai, rồi quay sang chị dâu: “Mẹ mắng thằng ba mà hai đứa cũng cãi nhau à? Chuyện không phải ở đồ ăn, mà nó chỉ muốn đi gặp người ta thôi. Lúc đầu mẹ bảo để sau mùa thu tổ chức đám cưới, nó đã không chịu rồi, chỉ mong có thể cưới ngay từ hôm qua.”
Anh cả và anh hai liền bật cười: “Ba đâu có ở đây, mẹ nói gì cũng vô ích, chờ nó về rồi mắng sau cũng được.”
Quả thật là vậy!
Bà mẹ dằn cơn giận, đi uống hai chén cháo loãng rồi sang nhà hàng xóm tám chuyện. Lúc chập tối bà trở về thì thấy Trình Gia Hưng cũng đã về, bà định cầm cây đánh anh thì anh nhanh chóng đưa cái thố ra trước mặt. Bà ngửi thấy mùi thơm nên kìm lại, bước đến nhìn kỹ: “Đây là gì? Đúng là cái mặt dày, vợ chưa cưới mà đã qua nhà người ta ăn chực, ăn no còn mang về một thố.”
“Không phải đâu mẹ, con lên núi săn thỏ mang cho Kiều Hạnh, nhưng cô ấy nhất định giữ con lại ăn, còn chế biến thành món ăn tối. Cô ấy bảo con mang về cho mẹ. Con không định lấy đâu, nhưng ngửi mùi thấy thơm quá, cô ấy còn cho thêm gia vị đủ thứ, nên con đành mặt dày mang về. Mẹ nếm thử đi, Kiều Hạnh bảo món này gọi là ‘thỏ xào cay,’ ăn như đồ nhắm hoặc làm món ăn vặt đều được.”
Chỉ ngửi thôi mà đã muốn chảy nước miếng, bà mẹ chẳng ngại ngùng gì, lấy một miếng thịt thỏ cho vào miệng, hương vị mặn mà cay nồng bùng lên trên đầu lưỡi, ngon tuyệt vời!
Ăn xong, bà xách thố đi, bảo sẽ để dành cho chồng nhắm rượu, rồi thở dài, cảm thán rằng đúng là mấy năm nay mình chỉ ăn đồ ăn như cám lợn. Nhà họ Hà quả thật quý con gái, lúc nào cũng sẵn gia vị phong phú, mà để làm món thỏ này chắc phải tốn không ít dầu, thật sự hào phóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.