Chương 55: Giai Hạ Bị Bắt
Lạc Lạc
22/03/2020
Vương Lệ Thành tỉnh dậy thấy cô đang nằm bên cạnh liền khẽ ngồi dậy không làm cô tỉnh giấc, Giai Hạ liền mở mắt ra kéo y xuống.
"Thành Thành, chàng định đi đâu?"
"Ta ra ngoài một chút" y muốn về xem thử Phong tướng quân thế nào rồi, nhỡ bọn chúng ra tay với người thì Vương Lệ Thành không biết nên ăn nói sao với người đời.
"Chàng giấu ta chuyện gì đúng không?" Giai Hạ liền leo lên người y đối diện với y khẽ nói.
"Ta... ta không có giấu nàng gì cả" đột nhiên bị cô làm chủ tình hình thế này có hơi đột ngột.
"Sao lại ấp a ấp úng, nhìn thẳng vào mắt ta mà nói"
"Hạ Nhi, ta chỉ muốn ra ngoài thăm dưỡng phụ thôi nên nàng đừng lo"
"Sao ta cảm thấy bất an"
"Ngoan, chờ ta trở về" y kéo cô xuống nhẹ nhàng hôn trấn an cô.
Vương Lệ Thành vừa rời đi thì Giai Hạ quay vào chuẩn bị ra ngoài để mua chút gì về nấu bữa sáng, cô vừa cải trang xong bước ra tới cửa cô liền bị một tên áo đen từ đâu đi đến bịt miệng của cô.
"Là thuốc mê" Giai Hạ chỉ vừa kịp ngộ ra thì đã bị đánh thuốc mê, cô hoàn toàn ngất đi không biết chuyện gì xảy ra nữa cả.
Vương Lệ Thành quay về triều đình tìm Phong tướng quân thì ông đã được thả ra, và đã đến biên cương, ông nhìn thấy y thì vui mừng.
"Sở Tiêu, con ổn chứ?"
"Con ổn, người khoẻ rồi sao? Bọn chúng đã thả người đi"
"Đúng rồi, vì đất nước cần có ta nên họ sẽ không làm gì ta đâu"
"Con yên tâm rồi, vậy con về đây"
"Sở Tiêu, con cẩn thận coi chừng bị bắt lại" Phong tướng quân nói để y phòng bị.
"Cám ơn người, con sẽ cẩn thận"
Vương Lệ Thành rời khỏi nơi đó nhưng khi quay về thì Giai Hạ đã biến mất không một dấu vết, cứ ngỡ cô đi chợ nhưng chờ mãi vẫn không thấy về.
"Hạ Nhi..." Vương Lệ Thành đi qua đi lại chông đứng chông ngồi.
Giai Hạ bị tên thích khách áo đen đó mang về cung của Cảnh Liên, Giai Hạ tỉnh lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ, những không lẽ cô bị Vương Diệp Nguyên bắt rồi sao.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Cảnh Liên đi đến ngồi trước mặt của Giai Hạ nói.
"Cô là ai?? Sao tôi lại ở đây?" Giai Hạ ngước mặt lên nhìn Cảnh Liên.
"Ta hả? Ta là công chúa của nước Tống này, ta mang ngươi về đây để bàn một chuyện"
"Chuyện gì?" Giai Hạ ngồi dậy nói.
"Chúng ta thương lượng với nhau đi, đơn giản thôi, phu quân của ngươi là Sở Tiêu đúng không?"
"Sở Tiêu? Cô làm gì chàng rồi?" Giai Hạ liền không kiềm chế được cảm xúc liền nắm lấy áo của Cảnh Liên.
"Ngươi yên tâm, ta không làm gì y cả, ta muốn thương lượng với ngươi thôi"
"Cô muốn gì?" Giai Hạ lườm Cảnh Liên.
"Nhườn hắn lại cho ta, ta sẽ cho ngươi thật nhiều vàng bạc châu báu, và nhiều thứ ngươi muốn thế nào?"
"Cô muốn ta bán phu quân mình sao?" Giai Hạ trợn tròn mắt nắm lấy áo của Cảnh Liên gằn giọng nói.
"Cứ coi như vậy, hazz ngươi cũng không xinh đẹp mấy vậy mà Sở Tiêu mê mẫn ngươi như vậy" Cảnh Liên khẽ nâng cằm của cô lên nói.
Giai Hạ liền vận công nhưng không được, cô bị sao thế này, Cảnh Liên thấy cô bị như vậy liền hả hê cười nhạo.
"Ngươi đừng cố vận công càng cố chất độc trong người càng lan ra thì mau chết lắm đó" Cảnh Liên cười tà mị.
"Ngươi muốn gì đây?"
"Ở đây chờ màn kịch hay nhé"
"Ngươi đứng lại cho ta!!" Giai Hạ quát lên nhưng cô ta rời đi.
Dùng Giai Hạ làm mồi nhử Vương Lệ Thành, thử xem lần này y dám từ chối cô nữa không, không có thuốc giải tùe cô thì Giai Hạ sẽ hoàn toàn biến mất.
"Thành Thành, chàng định đi đâu?"
"Ta ra ngoài một chút" y muốn về xem thử Phong tướng quân thế nào rồi, nhỡ bọn chúng ra tay với người thì Vương Lệ Thành không biết nên ăn nói sao với người đời.
"Chàng giấu ta chuyện gì đúng không?" Giai Hạ liền leo lên người y đối diện với y khẽ nói.
"Ta... ta không có giấu nàng gì cả" đột nhiên bị cô làm chủ tình hình thế này có hơi đột ngột.
"Sao lại ấp a ấp úng, nhìn thẳng vào mắt ta mà nói"
"Hạ Nhi, ta chỉ muốn ra ngoài thăm dưỡng phụ thôi nên nàng đừng lo"
"Sao ta cảm thấy bất an"
"Ngoan, chờ ta trở về" y kéo cô xuống nhẹ nhàng hôn trấn an cô.
Vương Lệ Thành vừa rời đi thì Giai Hạ quay vào chuẩn bị ra ngoài để mua chút gì về nấu bữa sáng, cô vừa cải trang xong bước ra tới cửa cô liền bị một tên áo đen từ đâu đi đến bịt miệng của cô.
"Là thuốc mê" Giai Hạ chỉ vừa kịp ngộ ra thì đã bị đánh thuốc mê, cô hoàn toàn ngất đi không biết chuyện gì xảy ra nữa cả.
Vương Lệ Thành quay về triều đình tìm Phong tướng quân thì ông đã được thả ra, và đã đến biên cương, ông nhìn thấy y thì vui mừng.
"Sở Tiêu, con ổn chứ?"
"Con ổn, người khoẻ rồi sao? Bọn chúng đã thả người đi"
"Đúng rồi, vì đất nước cần có ta nên họ sẽ không làm gì ta đâu"
"Con yên tâm rồi, vậy con về đây"
"Sở Tiêu, con cẩn thận coi chừng bị bắt lại" Phong tướng quân nói để y phòng bị.
"Cám ơn người, con sẽ cẩn thận"
Vương Lệ Thành rời khỏi nơi đó nhưng khi quay về thì Giai Hạ đã biến mất không một dấu vết, cứ ngỡ cô đi chợ nhưng chờ mãi vẫn không thấy về.
"Hạ Nhi..." Vương Lệ Thành đi qua đi lại chông đứng chông ngồi.
Giai Hạ bị tên thích khách áo đen đó mang về cung của Cảnh Liên, Giai Hạ tỉnh lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ, những không lẽ cô bị Vương Diệp Nguyên bắt rồi sao.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Cảnh Liên đi đến ngồi trước mặt của Giai Hạ nói.
"Cô là ai?? Sao tôi lại ở đây?" Giai Hạ ngước mặt lên nhìn Cảnh Liên.
"Ta hả? Ta là công chúa của nước Tống này, ta mang ngươi về đây để bàn một chuyện"
"Chuyện gì?" Giai Hạ ngồi dậy nói.
"Chúng ta thương lượng với nhau đi, đơn giản thôi, phu quân của ngươi là Sở Tiêu đúng không?"
"Sở Tiêu? Cô làm gì chàng rồi?" Giai Hạ liền không kiềm chế được cảm xúc liền nắm lấy áo của Cảnh Liên.
"Ngươi yên tâm, ta không làm gì y cả, ta muốn thương lượng với ngươi thôi"
"Cô muốn gì?" Giai Hạ lườm Cảnh Liên.
"Nhườn hắn lại cho ta, ta sẽ cho ngươi thật nhiều vàng bạc châu báu, và nhiều thứ ngươi muốn thế nào?"
"Cô muốn ta bán phu quân mình sao?" Giai Hạ trợn tròn mắt nắm lấy áo của Cảnh Liên gằn giọng nói.
"Cứ coi như vậy, hazz ngươi cũng không xinh đẹp mấy vậy mà Sở Tiêu mê mẫn ngươi như vậy" Cảnh Liên khẽ nâng cằm của cô lên nói.
Giai Hạ liền vận công nhưng không được, cô bị sao thế này, Cảnh Liên thấy cô bị như vậy liền hả hê cười nhạo.
"Ngươi đừng cố vận công càng cố chất độc trong người càng lan ra thì mau chết lắm đó" Cảnh Liên cười tà mị.
"Ngươi muốn gì đây?"
"Ở đây chờ màn kịch hay nhé"
"Ngươi đứng lại cho ta!!" Giai Hạ quát lên nhưng cô ta rời đi.
Dùng Giai Hạ làm mồi nhử Vương Lệ Thành, thử xem lần này y dám từ chối cô nữa không, không có thuốc giải tùe cô thì Giai Hạ sẽ hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.