Chương 14: Nhất Niệm Thành Ma
ThuyMongTrung
31/05/2020
Cánh cửa tủ từ từ mở ra.
Một gã đàn ông ở trần, mặc quần lót, một tay cầm con dao to dùng để chặt thức ăn bước ra khỏi tủ, đứng sau lưng của Lãnh Phương.
Chàng trai hét vào điện thoại nói với Lãnh Phương rằng sau lưng cô có người.
Lãnh Phương quay người lại, gã đàn ông bước tới, bàn tay để không của hắn chụp vào cổ của Lãnh Phương, nhấc cả người cô lên cao rồi ấn mạnh xuống giường, đập “rầm” một tiếng. Tròng mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ nhìn Lãnh Phương đang giãy giụa, hai tay cô cố gắng gỡ bàn tay đang bóp cổ mình trong vô vọng.
Gã đàn ông gầm lên:
- Mày dám không chịu ngủ với tao hả? Con chó cái này.
Dứt lời, hắn dùng dao đâm mạnh xuống ngực cô, vị trí ngay vào trái tim. Máu bắn ra thành một dòng lớn và mạnh. Trong cơn say máu, hắn rút dao ra rồi đâm xuống. Lại tiếp tục rút ra và đâm xuống.
Lãnh Phương đã chết ngay từ nhát đâm đầu tiên.
Khoảnh khắc nhìn dòng máu từ quả tim phun vọt ra thành dòng, cô ý thức được rằng mình sẽ chết. Điều này khiến cô sợ hãi. Không phải cô sợ chết, mà sợ cái gánh nặng cô đang mang trên vai sẽ sụp đổ theo cái chết của mình.
Cô còn một gia đình phải nuôi, còn cha mẹ già ở quê, còn hai đứa em đang đi học. Ngoài ra, cô vẫn còn một bí mật lớn đã giữ kín trong lòng rất lâu. Cô không chia sẻ nó với bất kỳ ai từ khi lên thành phố kiếm sống.
Cô đã từng bị cưỡng bức ở quê nhà.
Ngày ấy cô vẫn là con gái, trẻ trung và ngây dại.
Cô vẫn hay đi hái từng rổ mận to từ vườn mận của gia đình rồi đem ra chợ bán. Cô vẫn hay leo chiếc cầu khỉ đong đưa qua vườn rau bên kia con kênh để hái rau về nấu ăn cho cả gia đình. Cô vẫn hay ngồi sau hiên nhà, nhìn ra ruộng lúa mênh mông để suy nghĩ về cuộc đời mình sau này.
Cô vẫn là một cô gái trong trắng cho đến lúc bị một kẻ cùng làng cưỡng bức trong chính vườn mận của gia đình mình. Cô mang thai và sinh ra một đứa bé.
Cô nuốt hết nước mắt vào lòng, gửi con lại cho cha mẹ chăm sóc và bước chân ra đời, bước chân ra xã hội, bước chân ra thế giới, nhưng cuối cùng số phận lại dẫn cô bước chân vào nghề massage.
Tuy vậy, cô vẫn luôn giữ cho cơ thể mình trong sạch hết mức có thể.
Lần bị cưỡng bức là lần đầu tiên cô quan hệ với đàn ông.
Lần thứ hai chính là lần với Thủy Mộng Trung.
Tuy xã hội xem việc cô làm là dơ bẩn, nhưng đối với Thủy Mộng Trung mà nói, dưới một góc nhìn nào đó thì có thể xem Lãnh Phương là một cô gái còn trong trắng. Lãnh Phương trong trắng từ chính tâm hồn mình.
Cô đã dành lần đồng ý làm tình đầu tiên của mình cho Thủy Mộng Trung.
Cô luôn từ chối quan hệ tình dục với các vị khách khác. Một kẻ trong số đó vì si mê nét đẹp của Lãnh Phương mà trở nên điên cuồng, đột nhập vào nhà cô, đợi sẵn trong tủ quần áo rồi ra tay trả thù.
Lãnh Phương không cam tâm. Cô đi làm vì phải nuôi cha mẹ, nuôi em, cô còn phải nuôi đứa con của mình nữa. Cô chết rồi, ai sẽ kiếm tiền để nuôi con cô đây? Còn cha mẹ nữa, cô nhớ cha mẹ mình. Còn hai đứa em, cô cũng nhớ chúng.
Sao tất cả lại chấm dứt như thế này? Sao ông trời lại sắp đặt như thế này? Sao số phận lại bày ra như thế này?
Cô sinh ra đã làm gì sai chứ?
Cô chưa từng có ý nghĩ sẽ làm hại ai. Sao người ta lại muốn hại cô chứ?
Cô chưa bao giờ yêu ai, nhưng chỉ vừa mới thử mở lòng ra với chàng trai mà cô đồng ý ngủ cùng thì tất cả đã phải kết thúc sao?
Cánh tay cô buông thỏng xuống mặt giường, cái áo ngực cô mới mua rơi ra khỏi tay, lăn về phía trước màn hình điện thoại. Cô vĩnh viễn không thể nghe được Thủy Mộng Trung khen cái áo ngực mới mua của cô là rất xinh được nữa. Cô vĩnh viễn không thể nghe được Thủy Mộng Trung nói bất kỳ điều gì với mình được nữa.
Cô không cam tâm.
Tuyệt đối không cam tâm.
*
Gã đàn ông đột nhập vào nhà Lãnh Phương với hai mục đích. Một là giết người để trả thù, hai là cưỡng bức để thỏa cơn khát dục.
Hắn đã làm xong việc thứ nhất.
Giờ đây hắn phải thực hiện mục đích thứ hai. Hắn kéo đáy quần của Lãnh Phương qua một bên, rồi tự tuột quần lót của hắn xuống, lôi ra bộ phận đàn ông đang cương cứng. Thật kỳ lạ khi hắn có thể cứng lên trong một hoàn cảnh như vậy.
Đơn giản vì hắn là một kẻ có vấn đề trong tình dục, chỉ có thể đạt được khoái cảm trong tình trạng bạo lực. Trước đây, mỗi khi quan hệ với gái bán hoa, hắn luôn động tay động chân, phát vào mông, véo má, trói tay, ghì đè mạnh, giày xiết… thì mới có thể thỏa mãn được. Nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đấy.
Thì ra hắn chỉ có thể đạt đến khoái cảm tột đỉnh khi giết người.
Việc tự tay giết chết Lãnh Phương khiến hắn hưng phấn tột độ. Không thể lãng phí thêm một giây phút nào nữa, hắn đâm mạnh bộ phận của hắn vào hạ thể của Lãnh Phương.
Cái xác của Lãnh Phương vẫn nằm đó, rung lắc dưới những cú dập mông như vũ bão của kẻ thủ ác. Đầu cô nghiêng về phía điện thoại, mắt vẫn mở trừng trừng nhìn vào màn hình. Không biết trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, cô có nhìn thấy Thủy Mộng Trung ở phía bên kia màn hình đang bàng hoàng nhìn lại mình hay không?
Điều kinh khủng nhất khi thấy một vụ giết người qua cuộc gọi video là: tội ác đang diễn ra ngay trước mắt mà người xem không thể can thiệp hoặc không biết nó xảy ra ở đâu.
Thực vậy, Thủy Mộng Trung không biết nhà của Lãnh Phương ở đâu cả.
Chàng trai không thể gọi điện thoại cho cảnh sát vì không biết phải nói với cảnh sát hiện trường vụ án xảy ra ở đâu?
Chàng như chết trân chứng kiến kẻ thủ ác đang thực hiện hành vi thú tính với xác của Lãnh Phương ở bên kia điện thoại.
Nhưng đột nhiên như có một tia sét giáng xuống đầu, lôi chàng trai thức dậy ra khỏi cơn mê ngủ. Chàng hét lên:
- Phải rồi, mình đang làm cái gì thế này? Đây là công việc của mình mà.
Thủy Mộng Trung có một năng lực từ nhỏ, gọi là Niệm lực. Sức mạnh của nó tương tự như khái niệm về giác quan thứ sáu. Chàng trai nhắm mắt, tập trung tinh thần, mở ra Niệm lực mạnh nhất mà mình có để đi tìm Lãnh Phương. Lãnh Phương trong đêm ngủ ở nhà chàng đã từng nói rằng nhà mình và nhà của Thủy Mộng Trung rất gần nhau, chỉ cách nhau qua một cây cầu.
Niệm lực của Thủy Mộng Trung bay nhanh, rà soát từng cây cầu xung quanh nhà mình. Khi bay qua phía bên kia cầu Nhược Thủy, chàng tìm được Lãnh Phương ở đó.
Chính là cầu Nhược Thủy.
Dường như số phận đã có sắp đặt, chàng trai mang họ Thủy. Còn cây cầu tên là Nhược Thủy. Chẳng lẽ số phận đã báo trước rằng khi Lãnh Phương băng qua cây cầu này để đến với chàng thì hai người sẽ kết thúc như một dòng sông cạn nước hay sao?
Còn kẻ thủ ác, khi đã đạt đến cao trào thì hắn bắn ra đầy ngập chất dịch của mình vào trong xác của Lãnh Phương. Hắn thở dốc, cảm giác rất thỏa mãn. Cuộc đời hắn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy. Không ngờ giết người mang lại khoái cảm sung sướng như thế.
Bỗng nhiên, ánh sáng trong nhà tắt ngúm, chỉ còn ánh sáng rọi hắt lên từ đèn đường và các ngôi nhà xung quanh bên dưới.
Hắn ngạc nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài vách tường bằng kính, không hiểu vì sao tự nhiên lại bị cúp điện thế này. Rồi hắn cảm thấy cả căn phòng trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.
Có cái gì đó không ổn!
Hắn quay mặt lại, định đứng lên thì khựng cả người lại trong tư thế đang nhổm dậy. Áp sát ngay trước mặt hắn lúc này là khuôn mặt của Lãnh Phương.
Cô đang cười với hắn, nụ cười dần mở rộng ra hai bên má.
Khi đã đến giới hạn bên của một nụ cười bình thường rồi thì hai mép miệng nứt toác ra. Nụ cười tiếp tục mở rộng tới đâu là tiếng da thịt toác ra vang lên đến đấy, máu và những mảng da thịt rơi lỏng thỏng xuống dưới.
Khi hai bên mép của nụ cười mở rộng tới hai bên tai thì Lãnh Phương há miệng, từ trong miệng thè ra một cái lưỡi có hình dạng mà màu sắc y như một cái lưỡi thật. Nó chỉ khác với lưỡi của người bình thường là chiều dài. Thè hết độ dài của một cái lưỡi bình thường rồi mà nó vẫn còn tiếp tục thè dài ra nữa. Rồi cái lưỡi liếm lên mặt hắn.
Đồng thời từ miệng cô phát ra tiếng cười hi hi hi. Tiếng cười vang vọng, uốn éo, chói tai khiến người nghe rợn tóc gáy. Kẻ thủ ác như muốn hóa đá, toàn bộ mồ hôi của hắn như muốn chảy ngược vào bên trong lớp da. Bộ phận đàn ông của hắn như muốn tụt ngược lại vào bên trong bụng.
Sau khi những khoảng khắc kinh hoàng qua đi, hắn bừng tỉnh, nhổm người dậy, bật lên bỏ chạy khỏi nhà của Lãnh Phương. Nhưng Lãnh Phương vẫn bay theo hắn, miệng phát ra những tiếng cười hi hi hi ghê rợn.
Hắn lao ra đường. Với bộ dạng kỳ quặc của mình: mặc mỗi quần lót, người dính đầy máu, tay cầm dao, trạng thái hoảng hốt thì rất dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn bỏ chạy tới đâu thì mọi người tránh ra tới đó, nhưng sau lưng hắn lại hình thành một đám đông bám theo.
Cảnh sát khu vực xuất hiện, báo cáo về lãnh đạo trực ban xin cử lực lượng đặc nhiệm hỗ trợ. Lãnh đạo trực ban đánh giá tình hình đối phương quá manh động và nguy hiểm nên điều động thêm trực thăng cảnh sát mang theo lực lượng lính bắn tỉa.
Lúc này Lữ Hàn đang đi Grab trên đường về nhà. Gặp phải tình huống hỗn loạn này, xe cộ không thể di chuyển, giao thông bị tắc nghẽn. Anh phải xuống xe, trả tiền, rồi đi bộ theo dòng người.
Không rõ tình huống gì đang xảy ra. Lữ Hàn đành đứng lại, nép vào một bên đường. Mở năng lực Thấu Thị để quan sát tình huống. Nhưng quá đông người và ánh sáng các loại khiến năng lực Thấu Thị bị nhiễu loạn. Anh nhìn quanh, leo nhanh thoăn thoắt lên một cây dầu cổ thụ bên đường. Tập trung năng lực Thấu Thị một lần nữa về phía đám đông.
Lữ Hàn thấy một hồn ma toát ra đầy oán khí đang đuổi theo một gã đàn ông. Gã đàn ông đó chỉ mặc mỗi quần lót, người dính đầu máu, tay cầm dao khua loạn xạ đang chạy lên cầu Nhược Thủy. Lữ Hàn lúc này đang ở bên đây cầu Nhược Thủy. Gã đàn ông cầm dao kia đang chạy từ bên kia cầu về phía anh bên này.
Anh leo xuống khỏi cây, luồn lách qua đám đông để tới chặn đầu gã. Bỗng anh thấy một bóng người cũng lướt đi rất nhanh song song với mình, cùng chạy bộ lên cầu. Thân pháp người đó rất nhanh nhẹn, không thua gì anh, có điều trang phục hơi có chút tức cười.
Người đó chỉ mặc một cái áo ba lỗ kiểu áo ở nhà, quần dài như quần thun mặc lúc tập thể dục, chân mang một đôi dép lê. Đi dép lê nhưng chạy nhanh không thua gì Lữ Hàn đang mang giày cả.
Lúc này gã đàn ông cầm dao đã tóm được một em bé, miệng ngậm lấy dao, dùng tay còn lại và hai chân leo lên một cột trụ cầu cao. Cảnh sát đã bao vây, lập rào chắn, di tản người dân hiếu kỳ tránh xa hiện trường.
Trực thăng cảnh sát đã đến, rọi đèn pha vào gã đàn ông. Lính bắn tỉa trên trực thăng đã đặt tâm bắn qua ống ngắm lên người gã, đợi lệnh chỉ huy tiếp theo.
Lữ Hàn và chàng thanh niên đã chạy đến giới hạn chốt chặn của cảnh sát. Cảnh sát đặc nhiệm đang tiếp tục di tản người dân tránh xa khỏi hiện trường. Chàng trai đi dép lê chụp vào cánh tay của một cảnh sát gần đó, gọi to:
- Dương đội trưởng.
Người cảnh sát quay lại, nhận ra chàng trai, kêu lên:
- Mộng Trung tiên sinh!
Tiên sinh? Lữ Hàn ngạc nhiên. Cái gã lôi thôi lếch thếch này thế quái nào mà cảnh sát lại gọi hắn là tiên sinh.
Một gã đàn ông ở trần, mặc quần lót, một tay cầm con dao to dùng để chặt thức ăn bước ra khỏi tủ, đứng sau lưng của Lãnh Phương.
Chàng trai hét vào điện thoại nói với Lãnh Phương rằng sau lưng cô có người.
Lãnh Phương quay người lại, gã đàn ông bước tới, bàn tay để không của hắn chụp vào cổ của Lãnh Phương, nhấc cả người cô lên cao rồi ấn mạnh xuống giường, đập “rầm” một tiếng. Tròng mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ nhìn Lãnh Phương đang giãy giụa, hai tay cô cố gắng gỡ bàn tay đang bóp cổ mình trong vô vọng.
Gã đàn ông gầm lên:
- Mày dám không chịu ngủ với tao hả? Con chó cái này.
Dứt lời, hắn dùng dao đâm mạnh xuống ngực cô, vị trí ngay vào trái tim. Máu bắn ra thành một dòng lớn và mạnh. Trong cơn say máu, hắn rút dao ra rồi đâm xuống. Lại tiếp tục rút ra và đâm xuống.
Lãnh Phương đã chết ngay từ nhát đâm đầu tiên.
Khoảnh khắc nhìn dòng máu từ quả tim phun vọt ra thành dòng, cô ý thức được rằng mình sẽ chết. Điều này khiến cô sợ hãi. Không phải cô sợ chết, mà sợ cái gánh nặng cô đang mang trên vai sẽ sụp đổ theo cái chết của mình.
Cô còn một gia đình phải nuôi, còn cha mẹ già ở quê, còn hai đứa em đang đi học. Ngoài ra, cô vẫn còn một bí mật lớn đã giữ kín trong lòng rất lâu. Cô không chia sẻ nó với bất kỳ ai từ khi lên thành phố kiếm sống.
Cô đã từng bị cưỡng bức ở quê nhà.
Ngày ấy cô vẫn là con gái, trẻ trung và ngây dại.
Cô vẫn hay đi hái từng rổ mận to từ vườn mận của gia đình rồi đem ra chợ bán. Cô vẫn hay leo chiếc cầu khỉ đong đưa qua vườn rau bên kia con kênh để hái rau về nấu ăn cho cả gia đình. Cô vẫn hay ngồi sau hiên nhà, nhìn ra ruộng lúa mênh mông để suy nghĩ về cuộc đời mình sau này.
Cô vẫn là một cô gái trong trắng cho đến lúc bị một kẻ cùng làng cưỡng bức trong chính vườn mận của gia đình mình. Cô mang thai và sinh ra một đứa bé.
Cô nuốt hết nước mắt vào lòng, gửi con lại cho cha mẹ chăm sóc và bước chân ra đời, bước chân ra xã hội, bước chân ra thế giới, nhưng cuối cùng số phận lại dẫn cô bước chân vào nghề massage.
Tuy vậy, cô vẫn luôn giữ cho cơ thể mình trong sạch hết mức có thể.
Lần bị cưỡng bức là lần đầu tiên cô quan hệ với đàn ông.
Lần thứ hai chính là lần với Thủy Mộng Trung.
Tuy xã hội xem việc cô làm là dơ bẩn, nhưng đối với Thủy Mộng Trung mà nói, dưới một góc nhìn nào đó thì có thể xem Lãnh Phương là một cô gái còn trong trắng. Lãnh Phương trong trắng từ chính tâm hồn mình.
Cô đã dành lần đồng ý làm tình đầu tiên của mình cho Thủy Mộng Trung.
Cô luôn từ chối quan hệ tình dục với các vị khách khác. Một kẻ trong số đó vì si mê nét đẹp của Lãnh Phương mà trở nên điên cuồng, đột nhập vào nhà cô, đợi sẵn trong tủ quần áo rồi ra tay trả thù.
Lãnh Phương không cam tâm. Cô đi làm vì phải nuôi cha mẹ, nuôi em, cô còn phải nuôi đứa con của mình nữa. Cô chết rồi, ai sẽ kiếm tiền để nuôi con cô đây? Còn cha mẹ nữa, cô nhớ cha mẹ mình. Còn hai đứa em, cô cũng nhớ chúng.
Sao tất cả lại chấm dứt như thế này? Sao ông trời lại sắp đặt như thế này? Sao số phận lại bày ra như thế này?
Cô sinh ra đã làm gì sai chứ?
Cô chưa từng có ý nghĩ sẽ làm hại ai. Sao người ta lại muốn hại cô chứ?
Cô chưa bao giờ yêu ai, nhưng chỉ vừa mới thử mở lòng ra với chàng trai mà cô đồng ý ngủ cùng thì tất cả đã phải kết thúc sao?
Cánh tay cô buông thỏng xuống mặt giường, cái áo ngực cô mới mua rơi ra khỏi tay, lăn về phía trước màn hình điện thoại. Cô vĩnh viễn không thể nghe được Thủy Mộng Trung khen cái áo ngực mới mua của cô là rất xinh được nữa. Cô vĩnh viễn không thể nghe được Thủy Mộng Trung nói bất kỳ điều gì với mình được nữa.
Cô không cam tâm.
Tuyệt đối không cam tâm.
*
Gã đàn ông đột nhập vào nhà Lãnh Phương với hai mục đích. Một là giết người để trả thù, hai là cưỡng bức để thỏa cơn khát dục.
Hắn đã làm xong việc thứ nhất.
Giờ đây hắn phải thực hiện mục đích thứ hai. Hắn kéo đáy quần của Lãnh Phương qua một bên, rồi tự tuột quần lót của hắn xuống, lôi ra bộ phận đàn ông đang cương cứng. Thật kỳ lạ khi hắn có thể cứng lên trong một hoàn cảnh như vậy.
Đơn giản vì hắn là một kẻ có vấn đề trong tình dục, chỉ có thể đạt được khoái cảm trong tình trạng bạo lực. Trước đây, mỗi khi quan hệ với gái bán hoa, hắn luôn động tay động chân, phát vào mông, véo má, trói tay, ghì đè mạnh, giày xiết… thì mới có thể thỏa mãn được. Nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đấy.
Thì ra hắn chỉ có thể đạt đến khoái cảm tột đỉnh khi giết người.
Việc tự tay giết chết Lãnh Phương khiến hắn hưng phấn tột độ. Không thể lãng phí thêm một giây phút nào nữa, hắn đâm mạnh bộ phận của hắn vào hạ thể của Lãnh Phương.
Cái xác của Lãnh Phương vẫn nằm đó, rung lắc dưới những cú dập mông như vũ bão của kẻ thủ ác. Đầu cô nghiêng về phía điện thoại, mắt vẫn mở trừng trừng nhìn vào màn hình. Không biết trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, cô có nhìn thấy Thủy Mộng Trung ở phía bên kia màn hình đang bàng hoàng nhìn lại mình hay không?
Điều kinh khủng nhất khi thấy một vụ giết người qua cuộc gọi video là: tội ác đang diễn ra ngay trước mắt mà người xem không thể can thiệp hoặc không biết nó xảy ra ở đâu.
Thực vậy, Thủy Mộng Trung không biết nhà của Lãnh Phương ở đâu cả.
Chàng trai không thể gọi điện thoại cho cảnh sát vì không biết phải nói với cảnh sát hiện trường vụ án xảy ra ở đâu?
Chàng như chết trân chứng kiến kẻ thủ ác đang thực hiện hành vi thú tính với xác của Lãnh Phương ở bên kia điện thoại.
Nhưng đột nhiên như có một tia sét giáng xuống đầu, lôi chàng trai thức dậy ra khỏi cơn mê ngủ. Chàng hét lên:
- Phải rồi, mình đang làm cái gì thế này? Đây là công việc của mình mà.
Thủy Mộng Trung có một năng lực từ nhỏ, gọi là Niệm lực. Sức mạnh của nó tương tự như khái niệm về giác quan thứ sáu. Chàng trai nhắm mắt, tập trung tinh thần, mở ra Niệm lực mạnh nhất mà mình có để đi tìm Lãnh Phương. Lãnh Phương trong đêm ngủ ở nhà chàng đã từng nói rằng nhà mình và nhà của Thủy Mộng Trung rất gần nhau, chỉ cách nhau qua một cây cầu.
Niệm lực của Thủy Mộng Trung bay nhanh, rà soát từng cây cầu xung quanh nhà mình. Khi bay qua phía bên kia cầu Nhược Thủy, chàng tìm được Lãnh Phương ở đó.
Chính là cầu Nhược Thủy.
Dường như số phận đã có sắp đặt, chàng trai mang họ Thủy. Còn cây cầu tên là Nhược Thủy. Chẳng lẽ số phận đã báo trước rằng khi Lãnh Phương băng qua cây cầu này để đến với chàng thì hai người sẽ kết thúc như một dòng sông cạn nước hay sao?
Còn kẻ thủ ác, khi đã đạt đến cao trào thì hắn bắn ra đầy ngập chất dịch của mình vào trong xác của Lãnh Phương. Hắn thở dốc, cảm giác rất thỏa mãn. Cuộc đời hắn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy. Không ngờ giết người mang lại khoái cảm sung sướng như thế.
Bỗng nhiên, ánh sáng trong nhà tắt ngúm, chỉ còn ánh sáng rọi hắt lên từ đèn đường và các ngôi nhà xung quanh bên dưới.
Hắn ngạc nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài vách tường bằng kính, không hiểu vì sao tự nhiên lại bị cúp điện thế này. Rồi hắn cảm thấy cả căn phòng trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.
Có cái gì đó không ổn!
Hắn quay mặt lại, định đứng lên thì khựng cả người lại trong tư thế đang nhổm dậy. Áp sát ngay trước mặt hắn lúc này là khuôn mặt của Lãnh Phương.
Cô đang cười với hắn, nụ cười dần mở rộng ra hai bên má.
Khi đã đến giới hạn bên của một nụ cười bình thường rồi thì hai mép miệng nứt toác ra. Nụ cười tiếp tục mở rộng tới đâu là tiếng da thịt toác ra vang lên đến đấy, máu và những mảng da thịt rơi lỏng thỏng xuống dưới.
Khi hai bên mép của nụ cười mở rộng tới hai bên tai thì Lãnh Phương há miệng, từ trong miệng thè ra một cái lưỡi có hình dạng mà màu sắc y như một cái lưỡi thật. Nó chỉ khác với lưỡi của người bình thường là chiều dài. Thè hết độ dài của một cái lưỡi bình thường rồi mà nó vẫn còn tiếp tục thè dài ra nữa. Rồi cái lưỡi liếm lên mặt hắn.
Đồng thời từ miệng cô phát ra tiếng cười hi hi hi. Tiếng cười vang vọng, uốn éo, chói tai khiến người nghe rợn tóc gáy. Kẻ thủ ác như muốn hóa đá, toàn bộ mồ hôi của hắn như muốn chảy ngược vào bên trong lớp da. Bộ phận đàn ông của hắn như muốn tụt ngược lại vào bên trong bụng.
Sau khi những khoảng khắc kinh hoàng qua đi, hắn bừng tỉnh, nhổm người dậy, bật lên bỏ chạy khỏi nhà của Lãnh Phương. Nhưng Lãnh Phương vẫn bay theo hắn, miệng phát ra những tiếng cười hi hi hi ghê rợn.
Hắn lao ra đường. Với bộ dạng kỳ quặc của mình: mặc mỗi quần lót, người dính đầy máu, tay cầm dao, trạng thái hoảng hốt thì rất dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn bỏ chạy tới đâu thì mọi người tránh ra tới đó, nhưng sau lưng hắn lại hình thành một đám đông bám theo.
Cảnh sát khu vực xuất hiện, báo cáo về lãnh đạo trực ban xin cử lực lượng đặc nhiệm hỗ trợ. Lãnh đạo trực ban đánh giá tình hình đối phương quá manh động và nguy hiểm nên điều động thêm trực thăng cảnh sát mang theo lực lượng lính bắn tỉa.
Lúc này Lữ Hàn đang đi Grab trên đường về nhà. Gặp phải tình huống hỗn loạn này, xe cộ không thể di chuyển, giao thông bị tắc nghẽn. Anh phải xuống xe, trả tiền, rồi đi bộ theo dòng người.
Không rõ tình huống gì đang xảy ra. Lữ Hàn đành đứng lại, nép vào một bên đường. Mở năng lực Thấu Thị để quan sát tình huống. Nhưng quá đông người và ánh sáng các loại khiến năng lực Thấu Thị bị nhiễu loạn. Anh nhìn quanh, leo nhanh thoăn thoắt lên một cây dầu cổ thụ bên đường. Tập trung năng lực Thấu Thị một lần nữa về phía đám đông.
Lữ Hàn thấy một hồn ma toát ra đầy oán khí đang đuổi theo một gã đàn ông. Gã đàn ông đó chỉ mặc mỗi quần lót, người dính đầu máu, tay cầm dao khua loạn xạ đang chạy lên cầu Nhược Thủy. Lữ Hàn lúc này đang ở bên đây cầu Nhược Thủy. Gã đàn ông cầm dao kia đang chạy từ bên kia cầu về phía anh bên này.
Anh leo xuống khỏi cây, luồn lách qua đám đông để tới chặn đầu gã. Bỗng anh thấy một bóng người cũng lướt đi rất nhanh song song với mình, cùng chạy bộ lên cầu. Thân pháp người đó rất nhanh nhẹn, không thua gì anh, có điều trang phục hơi có chút tức cười.
Người đó chỉ mặc một cái áo ba lỗ kiểu áo ở nhà, quần dài như quần thun mặc lúc tập thể dục, chân mang một đôi dép lê. Đi dép lê nhưng chạy nhanh không thua gì Lữ Hàn đang mang giày cả.
Lúc này gã đàn ông cầm dao đã tóm được một em bé, miệng ngậm lấy dao, dùng tay còn lại và hai chân leo lên một cột trụ cầu cao. Cảnh sát đã bao vây, lập rào chắn, di tản người dân hiếu kỳ tránh xa hiện trường.
Trực thăng cảnh sát đã đến, rọi đèn pha vào gã đàn ông. Lính bắn tỉa trên trực thăng đã đặt tâm bắn qua ống ngắm lên người gã, đợi lệnh chỉ huy tiếp theo.
Lữ Hàn và chàng thanh niên đã chạy đến giới hạn chốt chặn của cảnh sát. Cảnh sát đặc nhiệm đang tiếp tục di tản người dân tránh xa khỏi hiện trường. Chàng trai đi dép lê chụp vào cánh tay của một cảnh sát gần đó, gọi to:
- Dương đội trưởng.
Người cảnh sát quay lại, nhận ra chàng trai, kêu lên:
- Mộng Trung tiên sinh!
Tiên sinh? Lữ Hàn ngạc nhiên. Cái gã lôi thôi lếch thếch này thế quái nào mà cảnh sát lại gọi hắn là tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.