Chương 13: Thủy Mộng Trung
ThuyMongTrung
31/05/2020
Vị khách này trông khôi ngô tuấn tú.
Bất kể cô gái nào, dù là một cô gái massage cũng thích một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Vị khách ấy cũng có vẻ thích cô. Họ trao đổi liên lạc Zalo với nhau.
Lần thứ hai gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một ly trà sữa. Loại sữa tươi trân châu đường đen đang rất thịnh hành. Cô uống gần hết ly trà và cảm thấy no căng cả bụng.
Lần thứ ba gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một thanh sô-cô-la đen, bảo rằng mình rất thích loại sô-cô-la này, hy vọng cô cũng thích. Cô ăn một nửa, chia một nửa cho cô gái khác cùng làm với mình.
Lần thứ tư gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một lọ nước hoa nhỏ rẻ tiền. Cô thích, nhưng chưa bao giờ mở ra dùng và để nó lẫn với một đống nước hoa do các vị khách khác tặng.
Lần thứ năm, họ gặp nhau ở một quán đồ nướng King BBQ. Chàng trai nướng thịt cho cô ăn, cô gắp thịt bỏ vào đĩa cho chàng trai. Họ nói chuyện với nhau:
- Em đã bao giờ đi ăn ở ngoài với người khác như vậy chưa?
- Anh hỏi để làm gì?
- À thì, hỏi cho biết thôi.
- Không nói cho anh biết.
Lãnh Phương ra vẻ bí ẩn, nhưng thực ra từ trước đến nay, cô chưa bao giờ đồng ý đi ăn chung ở ngoài với khách hàng như thế này cả.
Lần thứ sáu, họ gặp nhau ở nhà của chàng trai.
Kết quả này không đơn giản mà thành.
Mới đầu, chàng trai nhắn tin bảo muốn làm chuyện đó với Lãnh Phương. Cô nhắn trả lời:
- Anh muốn làm là làm sao?
- Thế làm sao mới làm được?
- Em cho anh làm, anh cho em bao nhiêu?
Câu hỏi này gây một chút bối rối cho chàng trai. Chàng trai suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại một con số. Nhìn thấy con số đó, Lãnh Phương nhắn tin trả lời, kết thúc luôn cho một cuộc trò chuyện:
- Anh tự làm một mình đi!
Đã có lúc, chàng trai từng nhắn một cái tin lãng mạn cho Lãnh Phương:
- Có khi nào em nhớ tới anh không?
- Nói anh đừng buồn, trước giờ em chưa từng nhớ ai cả. - Lãnh Phương trả lời thật lòng.
- Vậy làm sao mới khiến em nhớ tới anh?
Lãnh Phương im lặng. Câu hỏi đó bị bỏ mặc theo thời gian, mãi không có câu trả lời.
Một buổi tối, Lãnh Phương nhắn tin cho chàng trai:
- Em muốn uống rượu.
- Thế qua nhà anh uống nhé?
Ngừng một lát, chàng trai hỏi tiếp:
- Em uống rượu gì để anh chuẩn bị.
- Rượu gạo của Hàn Quốc ấy, vị dâu nhé. - Lãnh Phương trả lời.
Đêm ấy, họ ngồi uống rượu cùng nhau. Đó là lần thứ sáu họ gặp mặt nhau trực tiếp. Họ ngồi với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Một lúc Lãnh Phương ngứa lưng, cứ gãi miết không thôi. Chàng trai đưa tay gãi giùm cô, gãi xong còn lấy tay xoa xoa chỗ ngứa ấy nữa. Đó là lần đầu tiên chàng trai đặt bàn tay của mình lên lưng của Lãnh Phương.
Rồi họ lần đầu tiên làm tình với nhau. Chàng trai cũng không đến nỗi ngốc nghếch mà không biết mua thêm bao cao su khi đi mua rượu. Lần này chàng trai có thể khám phá cơ thể của Lãnh Phương một cách thoải mái hơn, tự nhiên hơn, chứ không bị gò bó như khi nằm ở trên chiếc giường của phòng massage nữa.
Lãnh Phương cũng làm các động tác kích thích chàng trai một cách thuần thục. Đây là nghề của cô, cô đã thực hiện những động tác này từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác.
Chỉ có điều, họ vẫn không hôn môi nhau như nguyên tắc của một cô gái massage.
Trong lòng Lãnh Phương vẫn mong muốn có một người bạn trai, có một người tình, hoặc có một người chồng để ở chung, chăm sóc, chia sẻ với nhau. Đêm nay, những khao khát thầm kín bấy lâu của cô được giải tỏa. Cô đã ra rất nhiều nước, ướt đẫm chiếc quần lót đang mặc. Cô trằn người, rên rỉ với những cơn dâng trào cảm xúc mà hai thân thể đang ôm ghì lấy nhau mang lại.
Nhưng chàng trai, có lẽ do lâu quá đã không được luyện tập, khi vừa mới đặt cậu bé của mình chạm vào cô bé của Lãnh Phương thì đã phun ra xối xả. Cái túi nhỏ ở đầu chiếc bao căng ngập tràn một chất dịch màu trắng đục. Lãnh Phương đã có quá nhiều kinh nghiệm với những lần xuất ra của đàn ông, cô nhanh chóng nhận ra chàng trai đã hoàn thành việc lên đỉnh, trong khi cô còn chưa kịp bắt đầu.
Cô ấm ức trách móc:
- Ôi, anh là trai tân à?
Rồi cô giận dỗi trùm chăn nằm ngủ, mặc kệ chàng trai ngại ngùng và tiếc nuối.
Được một lúc cô ngồi dậy, mặc lại áo ngực, lấy từ trong túi xách ra một chiếc quần lót mới rồi mặc vào.
Chàng trai ngạc nhiên hỏi:
- Em đem theo cả quần lót để thay à?
Lãnh Phương liếc chàng trai như kiểu người chị gái đã trưởng thành liếc nhìn một cậu nhóc mới lớn:
- Chứ anh đi giặt rồi phơi cái quần kia cho em à?
Lãnh Phương lại lôi tiếp ra một lọ lotion nhỏ, bắt đầu bôi khắp người. Cô giải thích:
- Em có thói quen bôi lotion mỗi buổi tối, để dưỡng đa đấy. Anh thấy da em đẹp không?
- Đẹp lắm. - Chàng trai trả lời thật lòng.
Quả thật làn da của Lãnh Phương rất đẹp, trắng và mịn màng. Cô bỏ rất nhiều công sức để chăm sóc làn da của mình. Cô cũng rất chú trọng chăm sóc tóc và răng miệng. Bởi thế bên cạnh làn da đẹp là hàm răng trắng đều và mái tóc suôn dài mượt mà.
Chàng trai nhìn Lãnh Phương mặc đồ lót, ngồi trên giường bôi lotion khắp người mà trong lòng ngập tràn một cảm giác khó tả. Hình ảnh này đẹp quá. Thật lãng mạn, đậm chất thơ, tràn ngập tình ý. Cả đời chàng chắc cũng sẽ rất khó quên hình ảnh này.
Chàng trai bảo để mình giúp cô bôi lotion lên lưng, là vị trí mà bất cứ ai cũng sẽ khó tự mình với tới. Cô đồng ý.
Đó là lần đầu tiên chàng trai được ngồi bôi kem lên lưng cho một cô gái.
Lãnh Phương vừa bôi lotion vừa kể về công việc của mình:
- Từ trước đến nay rất nhiều người muốn làm chuyện đó với em.
- Vậy em đã nhận lời bao nhiêu người rồi?
Lãnh Phương thoáng chút giận dỗi, liếc nhìn chàng trai:
- Em chưa từng nhận lời ai cả.
- Thật á?
Lãnh Phương liếc chàng trai lần thứ hai, rồi kể tiếp:
- Có nhiều người vô lý lắm, em không đồng ý là họ nổi giận. Sau này em nhận ra một điều rằng mình không nên từ chối ngay, mà nên nói chuyện vòng vo một hồi, không từ chối nhưng cũng không nhận lời. Như vậy họ sẽ không nổi giận.
- Cũng phải. – Chàng trai có chút trầm ngâm.
- Nhưng gần đây, có một khách hàng gần như phát cuồng lên vì không được em nhận lời vậy. Mỗi lần bước vào phòng, gặp vị khách đó thì em lại thấy sợ.
Lữ Hàn không biết nói gì, chỉ biết vỗ về:
- Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ qua.
Sau khi bôi gần hết cơ thể, cô bôi phần cuối là hai bầu ngực tròn căng của mình. Chàng trai tò mò, chồm tới cố gắng nhìn sâu vào trong cái áo ngực bằng ren màu đỏ ấy. Trước bộ ngực đẹp như tranh vẽ, chàng trai năn nỉ:
- Tháo ra lại cho anh xem với.
Lãnh Phương mặc kệ, hờ hững đáp lại:
- Cơ thể của em tốn bao nhiêu công để chăm sóc. Anh muốn nhìn là nhìn sao?
Rồi cô nói:
- Thôi đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi.
Đêm đã xuống rất khuya, sao giăng rải rác, ánh trăng khuyết rọi chút ánh sáng nhẹ nhàng qua khung cửa sổ, chiếu lên hai người họ đang nằm đắp chăn ôm nhau ngủ. Lãnh Phương vẫn mặc nguyên đồ lót, gối đầu lên tay chàng trai nằm ngủ. Mùi thơm lotion và mùi hương tóc hòa quyện trong gió, len lõi, vỗ về, ôm ấp giấc ngủ của hai người họ.
Hôm sau, chàng trai trải qua một ngày làm việc bình thường mà cảm thấy dài vô tận. Ước muốn gặp một ai đó khiến thời gian là một con rùa chậm chạp.
Rồi mặt trời cũng lặn, thỏa mãn mong muốn của rất nhiều người nói chung và của chàng trai nói riêng. Cả hai gọi video qua Zalo cho nhau. Lãnh Phương mặc một bộ đồ ngủ ở nhà có viền ren rất khêu gợi. Cô đặt điện thoại lên đầu giường, điều chỉnh góc nhìn cho chàng trai có thể nhìn trọn vẹn thấy cô. Cô ra ban công khệ nệ ôm một chồng quần áo đã phơi nắng khô cả ngày đặt lên giường, ngồi xếp từng cái một.
Chàng trai ở nhà mình, nhìn khung cảnh Lãnh Phương đang ngồi gấp quần áo trên giường qua điện thoại thật thi vị. Có lẽ nào đây là thần thoại dành cho chàng sao?
Lãnh Phương giơ một cái áo ngực lên, đưa vào trước khung hình của điện thoại để chàng trai xem cho rõ, rồi hỏi:
- Có xinh không? Em mới mua đấy, hi hi.
Chàng trai tính trả lời rằng nó rất xinh thì đột ngột nhận ra có điều gì đó bất thường. Hình như cánh cửa tủ quần áo sau lưng Lãnh Phương vừa mới động đậy. Chàng trai chồm sát tới màn hình điện thoại để nhìn cho rõ.
Quả thật, chàng trai không lầm.
Bất kể cô gái nào, dù là một cô gái massage cũng thích một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Vị khách ấy cũng có vẻ thích cô. Họ trao đổi liên lạc Zalo với nhau.
Lần thứ hai gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một ly trà sữa. Loại sữa tươi trân châu đường đen đang rất thịnh hành. Cô uống gần hết ly trà và cảm thấy no căng cả bụng.
Lần thứ ba gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một thanh sô-cô-la đen, bảo rằng mình rất thích loại sô-cô-la này, hy vọng cô cũng thích. Cô ăn một nửa, chia một nửa cho cô gái khác cùng làm với mình.
Lần thứ tư gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một lọ nước hoa nhỏ rẻ tiền. Cô thích, nhưng chưa bao giờ mở ra dùng và để nó lẫn với một đống nước hoa do các vị khách khác tặng.
Lần thứ năm, họ gặp nhau ở một quán đồ nướng King BBQ. Chàng trai nướng thịt cho cô ăn, cô gắp thịt bỏ vào đĩa cho chàng trai. Họ nói chuyện với nhau:
- Em đã bao giờ đi ăn ở ngoài với người khác như vậy chưa?
- Anh hỏi để làm gì?
- À thì, hỏi cho biết thôi.
- Không nói cho anh biết.
Lãnh Phương ra vẻ bí ẩn, nhưng thực ra từ trước đến nay, cô chưa bao giờ đồng ý đi ăn chung ở ngoài với khách hàng như thế này cả.
Lần thứ sáu, họ gặp nhau ở nhà của chàng trai.
Kết quả này không đơn giản mà thành.
Mới đầu, chàng trai nhắn tin bảo muốn làm chuyện đó với Lãnh Phương. Cô nhắn trả lời:
- Anh muốn làm là làm sao?
- Thế làm sao mới làm được?
- Em cho anh làm, anh cho em bao nhiêu?
Câu hỏi này gây một chút bối rối cho chàng trai. Chàng trai suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại một con số. Nhìn thấy con số đó, Lãnh Phương nhắn tin trả lời, kết thúc luôn cho một cuộc trò chuyện:
- Anh tự làm một mình đi!
Đã có lúc, chàng trai từng nhắn một cái tin lãng mạn cho Lãnh Phương:
- Có khi nào em nhớ tới anh không?
- Nói anh đừng buồn, trước giờ em chưa từng nhớ ai cả. - Lãnh Phương trả lời thật lòng.
- Vậy làm sao mới khiến em nhớ tới anh?
Lãnh Phương im lặng. Câu hỏi đó bị bỏ mặc theo thời gian, mãi không có câu trả lời.
Một buổi tối, Lãnh Phương nhắn tin cho chàng trai:
- Em muốn uống rượu.
- Thế qua nhà anh uống nhé?
Ngừng một lát, chàng trai hỏi tiếp:
- Em uống rượu gì để anh chuẩn bị.
- Rượu gạo của Hàn Quốc ấy, vị dâu nhé. - Lãnh Phương trả lời.
Đêm ấy, họ ngồi uống rượu cùng nhau. Đó là lần thứ sáu họ gặp mặt nhau trực tiếp. Họ ngồi với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Một lúc Lãnh Phương ngứa lưng, cứ gãi miết không thôi. Chàng trai đưa tay gãi giùm cô, gãi xong còn lấy tay xoa xoa chỗ ngứa ấy nữa. Đó là lần đầu tiên chàng trai đặt bàn tay của mình lên lưng của Lãnh Phương.
Rồi họ lần đầu tiên làm tình với nhau. Chàng trai cũng không đến nỗi ngốc nghếch mà không biết mua thêm bao cao su khi đi mua rượu. Lần này chàng trai có thể khám phá cơ thể của Lãnh Phương một cách thoải mái hơn, tự nhiên hơn, chứ không bị gò bó như khi nằm ở trên chiếc giường của phòng massage nữa.
Lãnh Phương cũng làm các động tác kích thích chàng trai một cách thuần thục. Đây là nghề của cô, cô đã thực hiện những động tác này từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác.
Chỉ có điều, họ vẫn không hôn môi nhau như nguyên tắc của một cô gái massage.
Trong lòng Lãnh Phương vẫn mong muốn có một người bạn trai, có một người tình, hoặc có một người chồng để ở chung, chăm sóc, chia sẻ với nhau. Đêm nay, những khao khát thầm kín bấy lâu của cô được giải tỏa. Cô đã ra rất nhiều nước, ướt đẫm chiếc quần lót đang mặc. Cô trằn người, rên rỉ với những cơn dâng trào cảm xúc mà hai thân thể đang ôm ghì lấy nhau mang lại.
Nhưng chàng trai, có lẽ do lâu quá đã không được luyện tập, khi vừa mới đặt cậu bé của mình chạm vào cô bé của Lãnh Phương thì đã phun ra xối xả. Cái túi nhỏ ở đầu chiếc bao căng ngập tràn một chất dịch màu trắng đục. Lãnh Phương đã có quá nhiều kinh nghiệm với những lần xuất ra của đàn ông, cô nhanh chóng nhận ra chàng trai đã hoàn thành việc lên đỉnh, trong khi cô còn chưa kịp bắt đầu.
Cô ấm ức trách móc:
- Ôi, anh là trai tân à?
Rồi cô giận dỗi trùm chăn nằm ngủ, mặc kệ chàng trai ngại ngùng và tiếc nuối.
Được một lúc cô ngồi dậy, mặc lại áo ngực, lấy từ trong túi xách ra một chiếc quần lót mới rồi mặc vào.
Chàng trai ngạc nhiên hỏi:
- Em đem theo cả quần lót để thay à?
Lãnh Phương liếc chàng trai như kiểu người chị gái đã trưởng thành liếc nhìn một cậu nhóc mới lớn:
- Chứ anh đi giặt rồi phơi cái quần kia cho em à?
Lãnh Phương lại lôi tiếp ra một lọ lotion nhỏ, bắt đầu bôi khắp người. Cô giải thích:
- Em có thói quen bôi lotion mỗi buổi tối, để dưỡng đa đấy. Anh thấy da em đẹp không?
- Đẹp lắm. - Chàng trai trả lời thật lòng.
Quả thật làn da của Lãnh Phương rất đẹp, trắng và mịn màng. Cô bỏ rất nhiều công sức để chăm sóc làn da của mình. Cô cũng rất chú trọng chăm sóc tóc và răng miệng. Bởi thế bên cạnh làn da đẹp là hàm răng trắng đều và mái tóc suôn dài mượt mà.
Chàng trai nhìn Lãnh Phương mặc đồ lót, ngồi trên giường bôi lotion khắp người mà trong lòng ngập tràn một cảm giác khó tả. Hình ảnh này đẹp quá. Thật lãng mạn, đậm chất thơ, tràn ngập tình ý. Cả đời chàng chắc cũng sẽ rất khó quên hình ảnh này.
Chàng trai bảo để mình giúp cô bôi lotion lên lưng, là vị trí mà bất cứ ai cũng sẽ khó tự mình với tới. Cô đồng ý.
Đó là lần đầu tiên chàng trai được ngồi bôi kem lên lưng cho một cô gái.
Lãnh Phương vừa bôi lotion vừa kể về công việc của mình:
- Từ trước đến nay rất nhiều người muốn làm chuyện đó với em.
- Vậy em đã nhận lời bao nhiêu người rồi?
Lãnh Phương thoáng chút giận dỗi, liếc nhìn chàng trai:
- Em chưa từng nhận lời ai cả.
- Thật á?
Lãnh Phương liếc chàng trai lần thứ hai, rồi kể tiếp:
- Có nhiều người vô lý lắm, em không đồng ý là họ nổi giận. Sau này em nhận ra một điều rằng mình không nên từ chối ngay, mà nên nói chuyện vòng vo một hồi, không từ chối nhưng cũng không nhận lời. Như vậy họ sẽ không nổi giận.
- Cũng phải. – Chàng trai có chút trầm ngâm.
- Nhưng gần đây, có một khách hàng gần như phát cuồng lên vì không được em nhận lời vậy. Mỗi lần bước vào phòng, gặp vị khách đó thì em lại thấy sợ.
Lữ Hàn không biết nói gì, chỉ biết vỗ về:
- Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ qua.
Sau khi bôi gần hết cơ thể, cô bôi phần cuối là hai bầu ngực tròn căng của mình. Chàng trai tò mò, chồm tới cố gắng nhìn sâu vào trong cái áo ngực bằng ren màu đỏ ấy. Trước bộ ngực đẹp như tranh vẽ, chàng trai năn nỉ:
- Tháo ra lại cho anh xem với.
Lãnh Phương mặc kệ, hờ hững đáp lại:
- Cơ thể của em tốn bao nhiêu công để chăm sóc. Anh muốn nhìn là nhìn sao?
Rồi cô nói:
- Thôi đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi.
Đêm đã xuống rất khuya, sao giăng rải rác, ánh trăng khuyết rọi chút ánh sáng nhẹ nhàng qua khung cửa sổ, chiếu lên hai người họ đang nằm đắp chăn ôm nhau ngủ. Lãnh Phương vẫn mặc nguyên đồ lót, gối đầu lên tay chàng trai nằm ngủ. Mùi thơm lotion và mùi hương tóc hòa quyện trong gió, len lõi, vỗ về, ôm ấp giấc ngủ của hai người họ.
Hôm sau, chàng trai trải qua một ngày làm việc bình thường mà cảm thấy dài vô tận. Ước muốn gặp một ai đó khiến thời gian là một con rùa chậm chạp.
Rồi mặt trời cũng lặn, thỏa mãn mong muốn của rất nhiều người nói chung và của chàng trai nói riêng. Cả hai gọi video qua Zalo cho nhau. Lãnh Phương mặc một bộ đồ ngủ ở nhà có viền ren rất khêu gợi. Cô đặt điện thoại lên đầu giường, điều chỉnh góc nhìn cho chàng trai có thể nhìn trọn vẹn thấy cô. Cô ra ban công khệ nệ ôm một chồng quần áo đã phơi nắng khô cả ngày đặt lên giường, ngồi xếp từng cái một.
Chàng trai ở nhà mình, nhìn khung cảnh Lãnh Phương đang ngồi gấp quần áo trên giường qua điện thoại thật thi vị. Có lẽ nào đây là thần thoại dành cho chàng sao?
Lãnh Phương giơ một cái áo ngực lên, đưa vào trước khung hình của điện thoại để chàng trai xem cho rõ, rồi hỏi:
- Có xinh không? Em mới mua đấy, hi hi.
Chàng trai tính trả lời rằng nó rất xinh thì đột ngột nhận ra có điều gì đó bất thường. Hình như cánh cửa tủ quần áo sau lưng Lãnh Phương vừa mới động đậy. Chàng trai chồm sát tới màn hình điện thoại để nhìn cho rõ.
Quả thật, chàng trai không lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.