Chương 13: Giang Thanh Về Rồi!?!
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Lâm Uyển Nhu chạy một mạch về nhà như bị ma đuổi, không cẩn thận va phải người khác mấy lần, mỗi lần như vậy cô đều không ngừng cúi đầu xin lỗi họ rồi lũi thủi chạy tiếp, hai mắt dán trên mặt giống như chỉ là dùng để trang trí chứ không phải dùng để nhìn.
Đến thang bộ của chung cư, Lâm Uyển Nhu mới bình tỉnh hơn một chút, trên đường, cô không ngừng cẩn thận suy sét xem mình rốt cuộc là bị cái quái gì, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cuối cùng nhận ra một chuyện hết sức phi thường. . . cặp lồng cháo của cô con mẹ nó lại để ở nhà Dương Nhật Phong!!!
Trời hại cô mà!!!
Hụ hụ hụ ~ Bảo cô làm sao còn mặt mũi vác thân tới đó chứ? Hiện tại cô rất muốn chết rồi có được hay không? Nhưng mà. . . nếu không có cặp lồng đó, lấy gì cô làm cơm mang theo chứ? Dẫu sao thì ở nhà tự làm cơm cũng rẽ hơn ra ngoài mua nhiều, còn tốt cho sức khoẻ hơn, an toàn vệ sinh chất lượng thực phẩm hơn nhiều nha!
Lâm Uyển Nhu vô cùng mà nghĩ đến viễn cảnh tương lai thê thảm của chính mình, lại không may đụng trúng người khác.
“A! Xin lỗi!!” Lâm Uyển Nhu một bộ dáng như sắp khóc, dọa cho người bị đụng trúng kia sững sờ không biết làm sao.
Lâm Uyển Nhu thật lâu cũng không thấy người kia ừ hử gì, nghĩ là người ta bị làm sao, lo lắng ngẩn mặt lên, nào ngờ đập vào mắt là ánh mắt chăm chú dịu dàng chết người của “anh ta”.
“Anh ta” đó không ai khác chính là Giang Thanh- bạn khá thân của cô hồi trước. Lúc đó cô còn mặt dày theo đuôi người ta đòi nhận người ta làm đệ đệ, nào ngờ đến người ‘đệ đệ’ này lại là đàn anh khóa trên, học sớm hơn cô một năm!! Cũng không thể trách cô được a, ai bảo anh ta trong trẻ quá làm chi, còn làm cô lầm tưởng với mấy em sinh viên năm nhất, thật không thể tưởng tượng được anh chính là sinh viên năm cuối nổi tiếng như minh tinh- hot boy Giang đại thiếu gia của trường đại học đó.
Lúc đó cô và Cao Thiên còn đang hẹn hò, không ít lần khiến hắn ghen tuông vô cớ vì thấy cô qua lại thân thiết với người đàn ông khác. Nhưng đời người thật lắm chuyện bi hài, không đầy một năm sau, cô và Cao Thiên chia tay vì anh ta bắt cá hai tay, còn bắt ngay con cá mà Lâm Uyển Nhu ghét nhất cuộc đời- Thiên Nhan.
Cô còn chưa chia tay được hai ngày, người anh em tốt Giang Thanh lại hướng cô tỏ tình! Lâm Uyển Nhu thật không ngờ tới loại chuyện này, cô cùng lắm chỉ coi Giang Thanh là bạn bè thân thiết chia vui sẻ buồn, nên lần đó. . . cô từ chối!
Ba ngày sau, Giang Thanh vứt cho cô một bức tâm thư cùng một nụ cười dịu dàng đau thương say đắm lòng người, lên máy bay sang Úc du học! Tại sao lại sang Úc mà không phải chỗ nào khác? Vì rất máu chó, có lần cô hừng thú bất chợt với loài chuột túi ở đó, vô tình nói cho Giang Thanh nghe, anh ta như vậy nhưng lại thực sự để trong lòng! Con bà nó có phải rất máu chó không?! T_T
Còn về chuyện vì sao cô biết được chuyện này thì là do trong bức tâm thư anh ta để lại có nhắc tới.
Quan trọng nhất, kinh điển nhất, bất ngờ nhất, siêu cấp vô địch không thể tưởng tượng nhất chính là lúc anh ta đi còn mang bộ mặt như sắp lìa xa trần thế nói với cô: “Nhanh nhất là bảy năm anh mới có thể về!”
Lúc đó, Lâm Uyển Nhu thật sự rất buồn, cũng cảm thấy rất tội lỗi nên dùng giọng điệu bi thương hỏi han: “Vậy còn chậm nhất??”
“Mãi mãi không về!!”
MÃI MÃI KHÔNG VỀ!!!!_ Chính là câu nói thần thánh của anh ta, hại cô đau lòng khóc khản cả cổ hết năm phút đồng hồ. . . ai nha, đừng có khinh bỉ cô, vấn đề ở đây không nằm trong số thời gian cô khóc, mà chính là thời gian trong lời nói của anh ta!!! Thế nào? Nhanh nhất bảy năm, chậm nhất cả đời. . . thế chứ bây giờ còn chưa được bảy tháng anh ta làm gì ở đây vậy???
Giang Thanh nhìn cái mồm mở ra thành hình chữ O của cô, đợi một chút vẫn không thấy cô có ý định nhút nhít gì mới không kiên nhẫn lay cô: “Uyển Nhu! Em còn nhớ anh không?”
Lâm Uyển Nhu bị lay cho rớt từ quá khứ về hiện tại, giật mình ngậm mồm lại, gật đầu: “Nhớ chứ!” Trong lòng lại không ngừng gào thét: Tôi nhớ nhất chính là câu nói của anh cơ!!!!!
“Anh làm gì ở đây vậy?” Không phải anh hiện tại nên đang du học Úc, nâng bằng cấp hay sao?
“À! Anh tới đây mua nhà, muốn sống tự lập ấy mà!” Giang Thanh hơi lúng túng gải đầu bức tóc, cười hì hì trả lời, lát sau mới như sực nhớ ra điều gì: “Còn em? Sao lại ở đây?”
Lâm Uyển Nhu thật sự rất muốn mắng anh ta ngu, nhưng mà vẫn cố kiềm nén, dẫu gì cũng là bạn tốt hơn một năm mà: “Nhà em ở đây! Có muốn lên chơi chút không?” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không biết đã niệm bao nhiêu câu ‘thần linh phù hộ anh đừng đồng ý’ rồi.
“Được!” Giang Thanh hào sảng đáp ứng, thậm chí còn cười rất tươi, rất tươi, rất đẹp, quá đẹp, đẹp đến nỗi Lâm Uyển Nhu muốn đấm lên khuôn mặt tươi cười đó một đấm.
Làm ơn đi, cô cũng chỉ là theo phép lịch sự hỏi cho có thôi, anh ta cũng đâu cần phải dùng hành vi như chực chờ lâu năm mới trộm được vàng đó mà nhìn cô chứ. Đáng chết!! Lịch sự cái con bà nó chứ, biết vậy cô sớm đá bay cái thứ gọi là ‘lịch sự’ kia đi xa tám mét . . . à không, là tám nghìn tám trăm kílômét mới đúng!!
Nhưng tên nào đó hình như không (muốn) nhìn ra được vẽ mặt khổ sở bất đắt dĩ của cô, ngược lại còn mặt daày bám đuôi cô lên nhà. Lâm Uyển Nhu rất , không biết làm thế nào đành phải dẫn theo anh ta, lúc đi ngang qua nhà Trần Ngạc Hy, thấy nó vẫn im lìm đóng chặt cửa. Haizzzz. . . lúc này chắc chắn là ở nhà hàng làm việc rồi!
“Em làm sao vậy?” Giang Thanh giả ngu, nhìn vẻ mặt cô hỏi han này nọ.
Lúc trước, là anh ta thật ngu ngốc mới nghĩ tới việc dễ dàng bỏ cuộc, buông tha cho Lâm Uyển Nhu, bây giờ nghỉ thông suốt rồi, quyết định về nước đi cưới vợ cho ông bà già ở nhà nha! Ha hả.
Lâm Uyển Nhu nghe anh hỏi, cười gượng mấy tiếng không trả lời, lên đến nhà liền mở cửa mời anh ta vào, còn mình thì vọt nhanh xuống nhà bếp pha chút nước: “Anh uống cà phê nhé!?”
“Ừ!” Anh tới nay cũng chưa từng đòi hỏi cao, chỉ cần là thứ cô muốn, anh đều có thể thích, ngoại trừ việc ngừng theo đuổi cô ra mà thôi.
Giang Thanh nhìn ngắm chung quanh một lượt, khá hài lòng với kiến trúc và cách trang trí ở nơi đây, chợt ánh mắt dừng lại trên sợi dây xích trống trong phòng khách. Cô có nuôi chó sao?
Đúng lúc này, Lâm Uyển Nhu trên tay bưng khay chứa hai tách cà phê, một của cô, một của anh ngồi xuống sô pha đối diện Giang Thanh, thấy anh đang chăm chú nhìn vào nơi nào đó liền theo ánh mắt anh đưa đến, à! Thì ra là sợi dây xích của Tiểu Viên, sao từ hôm qua đến nay cô không chú ý đến nhỉ?! Nếu không có nó, làm sao Dương Nhật Phong dẫn Tiểu Viên ra ngoài dạo phố được đây!?
Ài ài, cô lại suy nghĩ nhiều rồi, tên Yêu nghiệt kia nhiều tiền như vậy chẳng lẽ không mua nổi thêm một sợi dây xích chó hay sao! Vã lại cô lo lắng cho chủ tớ hắn ta làm gì cơ chứ. Hừ!!! Cái tên lăng nhăng đó. . .
Hai người cứ thế ngồi dán mắt vào sợi dây xích chó, mỗi người một suy nghĩ. . . tình cảnh quả thật có chút không giải thích được~
Không biết bao nhiêu lâu sau, đến khi tách cà phê trên tay không còn ấm nữa, Lâm Uyển Nhu mới giật mình nhớ ra còn có một người tên là Giang Thanh cũng giống như mình đang ngồi đây, bèn lên tiếng gọi: “Thanh! Anh không sao chứ?”
“À hả. . .?” Giang Thanh theo tiếng gọi của cô thu về thần trí phiêu diêu trời mây của mình, quay sang nhìn Lâm Uyển Nhu, thấy cô đang đưa cà phê cho mình thì mỉm cười đón lấy, còn khách sáo hít một hơi: “Thơm quá!”
Lâm Uyển Nhu không biết phải làm gì, chỉ cười trừ cho qua chuyện. Hai người ngồi nói chuyện quá khứ thêm một lát, Lâm Uyển Nhu mới tình cờ mở miệng: “Anh về nước chuyến này định ở luôn hay sẽ đi tiếp?”
“Anh hả, chuyến này về rồi thì không đi nữa đâu! Ở lại tìm dâu cho ba mẹ anh!!” Giang Thanh chưng ra một nụ cười hết sức cuốn hút, nháy mắt tinh nghịch với cô. Lâm Uyển Nhu trong lòng âm thầm cảm thán, số cô sao cứ đụng phải mấy tên đẹp trai mà lại dở dở ương ương ấy nhỉ? Nhất là cái tên Dương Nhật Phong kia. . . thôi đi, nhớ tới hắn ta nữa rồi!
“Ha hả! Như vậy cũng rất tốt nha!” Cô nàng làm bộ làm tịch cười khang hai tiếng, thực sự muốn hỏi: Đại ca, anh vừa giàu vừa đẹp trai, điều kiện tốt như vậy còn không lấy được vợ hay sao, định làm cho kẻ điều kiện mức âm như bà ghen tị đến chết à?
Hai người nói từ chuyện trên trời lại lăn lộn về chuyện dưới đất, nói hết cả một buổi nhưng Giang Thanh vẫn không xê dịch dù chỉ một li, Lâm Uyển Nhu sợ mình thật sự không kiềm lòng được mà lấy chổi ra quét anh ta một hơi về luôn.
“Muộn rồi, anh không định về nhà. . . à, là về khách sạn hay sao?” Cô nàng nào đó cuối cùng cũng bùng nổ, ngoài miệng là nhẹ nhàng hỏi han, nhưng trong lòng đã niệm n câu ‘Amen’ để trấn định tâm tính, điều chỉnh tâm trạng.
Giang Thanh không ngu ngốc đến nổi không hiểu hàm ý trong câu nói của Lâm Uyển Nhu, đành cố gắng gượng cười: “Ài, mãi lo nói chuyện với em nên anh quên mất, đã làm phiền nhiều rồi, sau này là hàng xóm nên mong em chiếu cố anh hơn một chút!” Sau chuyện tỏ tình mấy tháng trước, anh biết thái độ của cô đối với mình không còn tự nhiên như xưa, cách nói chuyện cũng miễn cưỡng hơn, nhưng không sao! Anh vốn dĩ cũng không mong muốn thúc ép cô quá nhiều, cứ từ từ khiến cô thân thiết với mình lại là được. . . vấn đề là tại sao trong lòng vẫn có chút bất an không nắm bắt được chứ?
Thế là cô nàng nào đó giống như trút được gánh nặng ngàn cân tiễn chân Giang Thanh ra khỏi nhà, nhân lúc anh ta không để ý còn len lén ở phía sau làm động tác đá thẳng chân, đúng lúc đó Giang Thanh quay người lại, chân rút về không kịp, cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế đung đưa qua lại giả vờ mỏi mệt cười ngu mấy tiếng: “Khục! chân em hơi tê! Ha ha ha~”
Giang Thanh biết điều không nói gì, chỉ cười khẽ rồi quay lưng đi mất, Lâm Uyển Nhu không đợi anh ta khuất bóng đã nhanh chóng đóng ‘Rầm’ cửa lại, hậm hực đi vào nhà.
Cô chính là như vậy, đối với những người mình không muốn gặp nhưng vẫn phải gặp luôn giữ bộ dáng thân thiết dễ gần, ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng thầm thì chửi rủa. Từ lúc phát hiện ra Giang Thanh đối với cô có ‘ý đồ’, cô vẫn không sao giữ được nguyên vẹn trạng thái vô tư ban đầu nữa, ngược lại cảm thấy gần anh ta rất ngột ngạt.
Lâm Uyển Nhu tự nhận mình có chút chảnh cún, nhưng mà cô đối với những thứ mình không thích thú luôn luôn có tâm lí đối kháng cao độ. Lúc nhỏ cũng có lần mẹ cô nói với cô: “Con có chồng rồi!”
Lúc đó, phản ứng của Lâm Uyển Nhu chính là trừng trắng mắt lên: “Đẹp trai không?”
Mẹ Lâm hoa lệ bất tỉnh nhân sự tại chỗ vì tư duy phân tích vấn đề của con gái. Nhưng sự thật thì cô đúng là có một vị hôn phu đính ước từ nhỏ, còn về nhỏ như thế nào thì phiền đi hỏi mẹ cô, vì lúc đó hình như cô còn chưa có ra đời đâu!
Mẹ Lâm nhiệt liệt tân bốc con rễ tương lai điển hình của hoàn mỹ trong mắt bà nhằm truyền cho con gái chút gì đó gọi là sự yêu thích lây lan, nhưng mà, Lâm Uyển Nhu khi vừa biết được chuyện anh chàng trai đẹp kia và mình vốn là do hai bên mẫu thân tự quyết liền kịch liệt phản đối.
Lại nói, anh chàng trai đẹp đó thật quá mức ‘trùng hợp’ chính là Giang Thanh! Nhiều đêm thức trắng Lâm Uyển Nhu trầm tư tự hỏi có phải hay không mình là tự dâng mồi vào miệng cọp? Cô còn nhớ rõ khuôn mặt chuyển đổi đặc sắc từ ngạc nhiên sang vui mừng lại đến kinh ngạc của mẹ mình khi đó, giống như chỉ hận một nổi không thể nào cho bọn cô kết hôn ngay vậy!
Thoát khỏi hồi tưởng quá khứ, cô nàng nào đó xoa xoa cái bụng vừa mới phát ra âm thanh ‘Ục ục’ của mình, nhanh chân chạy xuống nhà bếp nấu một tô mì thịt bò. . . à không! Chính xác mà nói thì đó là một tô mì ăn liền hương vị thịt bò thôi, nhớ không lầm thì rau thơm trong mì là hàng thật!!
Con mẹ nó đúng là cuộc sống sang chảnh của người nghèo túng mà! Dạo này Dương Nhật Phong không còn thường xuyên đến đây, lương thực miễn phí không còn, cái bụng cũng chịu nhiều thiệt thòi rồi!!
Đang ăn mì thịt bò bằng niềm tin và sức tưởng tượng, cửa nhà cô đột nhiên lạch cạch mở ra. Cái gì ước giàu không có ước mạc có? Lâm Uyển Nhu chính là như vậy! Vì người có thể tự tiện đến ngang nhiên ra vào nhà cô ngoài cái tên yêu nghiệt kia còn có ai??
Dương Nhật Phong cất xâu chìa khóa trong tay vào túi, tay còn lại cầm túi lớn túi nhỏ toàn thức ăn ngon nhìn Lâm Uyển Nhu mỉm cười, giống như chuyện cải vã ấu trỉ lúc trưa không phải do hắn làm ra vậy. Lâm Uyển Nhu nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt dừng lại trên cái chân. . . bị bó bột!
Ể? Sao lại thành chân gà tẩm bột rồi???
Dương Nhật Phong thấy cô nhìn vết thương của mình, khuôn mặt lập tức thay đổi: “Là do cứu em mà thành đó! Cảm kích thì không cần, chỉ cần em lấy thân báo đáp là được!!”
Lâm Uyển Nhu trên tay cầm tô mì, thật sự rất muốn dùng chân đá hắn ta một đá cho văng ra ngoài luôn. Nhưng mà hắn ta thực sự vì cứu cô nên mới bị thương, cũng không thể quá đáng đến mức giật thức ăn đuổi người được.
Yêu nghiệt tiên sinh nói xong, cảm thấy lời mình nói rất chí lí mà gật đầu liên tục hai ba cái, luôn mồm: “Nên như vậy!”, xong xuôi lại nhìn đến thứ Lâm Uyển Nhu đang cầm trên tay, lông mày lập tức nhíu chặt lại: “Em lại ăn đồ ăn nhanh?”
Lâm Uyển Nhu có chút không thoải mái: “Có sao không??” Thực sự thì cô muốn nói là: Chuyên này liên quan gì đến mưu sinh nghề nghiệp mười tám đời tổ tiên nhà anh à? Hừ! Khi không lại đi quan tâm cô như vậy, thật khiến cô có chút ý niệm ảo tưởng mà!!!
Dương Nhật Phong đương nhiên trước thái độ trả lời của cô, ánh mắt thoáng qua chút nguy hiểm hiếm thấy, nhưng mà người có IQ thấp như Lâm Uyển Nhu căn bản làm sao nhận ra thay đổi trong tích tắt kia, vẫn tiếp tục ba hoa chích choè chê trách: “Anh a! Rãnh rỗi không có gì làm thì về nhà chăm sóc bạn gái thân thương đi, đừng đến đây làm phiền tôi!”
Dương Nhật Phong không hề để lọt tai lời cô càu nhàu, chỉ chung hăng giật tô mì trên tay cô rồi đặt xuống bàn, câu hắn nghe rõ nhất chính là ba chữ ‘bạn gái anh’: “Ai nói với em tôi có bạn gái, đứa nào ngay cả cầm thú cũng không bằng như vậy hả?”
Lâm Uyển Nhu sắc mặt bỗng chốc hoá đen, hai má lập tức phòng lên thật to: “Là tôi! Là tôi tự mình nhìn tự mình hiểu!!!” Còn dám nói cô không bằng cầm thú?
“Em! Người phụ nữ này. . .” Dương Nhật Phong không biết nói sao cho phải, hắn thật sự không muốn hai người vừa gặp lại cãi nhau như vậy! Nếu tình hình này cứ tiếp tục thì theo như mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia viết, chẳng phải kẽ thứ ba xuất hiện rồi, Tiểu bảo bối của anh nhất định bị người ta dắt đi mất sao?!!
“Tôi như thế nào?” Lâm Uyển Nhu rất không vui hừ hơi ra lỗ mũi, đưa tay định cầm tô mì trên bàn lên tiếp tục ăn, nào ngờ ngay cả sợi mì còn chưa chạm vào được, tay đã bị Dương Nhật Phong dùng đũa gỏ lên một cái đau điếng, lập tức như bị điện giật mà rụt về.
“Không cho em ăn, không nói cho rõ chuyện hôm nay nhất định không được ăn!” Dương Nhật Phong hung dữ nhìn cô trừng trừng: “Em nghĩ tôi có bạn gái nên mới tức giận sao?”
Lâm Uyển Nhu giật thót mình một cái, lắp ba lắp bắp mãi không nói được gì: “Tôi. . . tôi. . . tôi thèm giận vào!”
“Như vậy tại sao khó chịu với tôi?” Dương Nhật Phong cho rằng cô nói dối, hai mày nhíu lại một cách không hài lòng, đôi đũa trên tay cũng khe khẽ gõ vào mặt bàn.
Lâm Uyển Nhu thật sự không hiểu mình bị cái quái gì, sao lại phải sợ hãi hắn ta chứ? Nhưng mà, trong lòng cô cũng mơ mơ hồ hồ, chẳng biết đối với câu hỏi đầy logic của Yêu nghiệt tiên sinh trả lời sao cho phải: “Tôi. . .Tôi. . .tôi chẳng qua chỉ là chán ghét loại đàn ông lăng nhăn!” Chính là như vậy, nhất định là như vậy!!
“Lăng nhăn? Tôi? Với ai?” Dương Nhật Phong dỡ khóc dỡ cười nhìn cô. Người phụ nữ này, hôm nay anh nhất định phải khai thông bộ não dung lượng thấp của cô mới được!
“Với tôi nha! . . .” Lâm Uyển Nhu nói xong, vô cùng muộn màng nhận ra mình lỡ lời.
Cô ╮( ̄﹏ ̄)╭nha! Với cô cái rắm á!! Cô. . . cô. . . như vậy lại nói như hai người có quan hệ gì mờ ám a?!
“Hử” Dương Nhật Phong cực kì vui sướng khi người gặp hoạ nhướng mày nhìn cô chờ đợi cô nói tiếp, nhưng rất lâu sau đó chỉ thấy cô nàng ngốc nghếch đã mãi không thông của anh im lặng cúi gằm mặt: “Em còn biết tôi với em có ý đồ?” Trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi còn tưởng em ngốc đến mức ngay cả một chút cũng không ý thức được tâm tư của tôi chứ!”
Lâm Uyển Nhu không thể tin được há hốc mồn nhìn hắn, lúc lâu sau cũng không thể thốt nên lời. Lời này thực sự quá thẳng thắng, thẳng đến mức làm cho người ta bất ngờ!
Làm sao có thể chứ? Chuyện này làm sao có thể???
Cuối cùng, Lâm Uyển Nhu quyết định bỏ của chạy lấy người, ngay cả mì cũng không cần nữa, trực tiếp chạy thẳng vào phòng khoá chặt cửa lại. Dương Nhật Phong không gấp gáp, bình thản tiến tới dựa lên cánh cửa phòng cô, buông cây nạn đỡ sang một bên: “Người đó. . . ý tôi là cô gái lúc sáng, thật ra là em gái của tôi, là em họ!”
Lâm Uyển Nhu trùm chăn kín đầu, hai mắt trợn to không thể tin được, nhưng vẫn cứng miệng: “Không liên quan tới tôi!” Cô chã là gì cả, giải thích cái gì chứ!!
“Tôi muốn nói, em có muốn nghe hay không tôi vẫn cứ nói!” Yêu nghiệt tiên sinh cười nhẹ, tiếng cười mang theo một chút ôn nhu cùng bá đạo: “Tôi không thích ai hiểu lầm mình một chuyện gì, đặc biệt là em!”
“Kệ anh!!!”
“Thực ra, Lâm Uyển Nhu! Tôi quen em lâu hơn em tưởng tượng được đó!! Tin không?”
Lâm Uyển Nhu trong đầu xuất hiện n dấu chấm hỏi, ‘lâu hơn’? như thế nào gọi là lâu hơn? Hai người vốn dĩ gặp nhau chưa tới bốn tháng, là chưa tới bốn tháng nha!!!
Đến thang bộ của chung cư, Lâm Uyển Nhu mới bình tỉnh hơn một chút, trên đường, cô không ngừng cẩn thận suy sét xem mình rốt cuộc là bị cái quái gì, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cuối cùng nhận ra một chuyện hết sức phi thường. . . cặp lồng cháo của cô con mẹ nó lại để ở nhà Dương Nhật Phong!!!
Trời hại cô mà!!!
Hụ hụ hụ ~ Bảo cô làm sao còn mặt mũi vác thân tới đó chứ? Hiện tại cô rất muốn chết rồi có được hay không? Nhưng mà. . . nếu không có cặp lồng đó, lấy gì cô làm cơm mang theo chứ? Dẫu sao thì ở nhà tự làm cơm cũng rẽ hơn ra ngoài mua nhiều, còn tốt cho sức khoẻ hơn, an toàn vệ sinh chất lượng thực phẩm hơn nhiều nha!
Lâm Uyển Nhu vô cùng mà nghĩ đến viễn cảnh tương lai thê thảm của chính mình, lại không may đụng trúng người khác.
“A! Xin lỗi!!” Lâm Uyển Nhu một bộ dáng như sắp khóc, dọa cho người bị đụng trúng kia sững sờ không biết làm sao.
Lâm Uyển Nhu thật lâu cũng không thấy người kia ừ hử gì, nghĩ là người ta bị làm sao, lo lắng ngẩn mặt lên, nào ngờ đập vào mắt là ánh mắt chăm chú dịu dàng chết người của “anh ta”.
“Anh ta” đó không ai khác chính là Giang Thanh- bạn khá thân của cô hồi trước. Lúc đó cô còn mặt dày theo đuôi người ta đòi nhận người ta làm đệ đệ, nào ngờ đến người ‘đệ đệ’ này lại là đàn anh khóa trên, học sớm hơn cô một năm!! Cũng không thể trách cô được a, ai bảo anh ta trong trẻ quá làm chi, còn làm cô lầm tưởng với mấy em sinh viên năm nhất, thật không thể tưởng tượng được anh chính là sinh viên năm cuối nổi tiếng như minh tinh- hot boy Giang đại thiếu gia của trường đại học đó.
Lúc đó cô và Cao Thiên còn đang hẹn hò, không ít lần khiến hắn ghen tuông vô cớ vì thấy cô qua lại thân thiết với người đàn ông khác. Nhưng đời người thật lắm chuyện bi hài, không đầy một năm sau, cô và Cao Thiên chia tay vì anh ta bắt cá hai tay, còn bắt ngay con cá mà Lâm Uyển Nhu ghét nhất cuộc đời- Thiên Nhan.
Cô còn chưa chia tay được hai ngày, người anh em tốt Giang Thanh lại hướng cô tỏ tình! Lâm Uyển Nhu thật không ngờ tới loại chuyện này, cô cùng lắm chỉ coi Giang Thanh là bạn bè thân thiết chia vui sẻ buồn, nên lần đó. . . cô từ chối!
Ba ngày sau, Giang Thanh vứt cho cô một bức tâm thư cùng một nụ cười dịu dàng đau thương say đắm lòng người, lên máy bay sang Úc du học! Tại sao lại sang Úc mà không phải chỗ nào khác? Vì rất máu chó, có lần cô hừng thú bất chợt với loài chuột túi ở đó, vô tình nói cho Giang Thanh nghe, anh ta như vậy nhưng lại thực sự để trong lòng! Con bà nó có phải rất máu chó không?! T_T
Còn về chuyện vì sao cô biết được chuyện này thì là do trong bức tâm thư anh ta để lại có nhắc tới.
Quan trọng nhất, kinh điển nhất, bất ngờ nhất, siêu cấp vô địch không thể tưởng tượng nhất chính là lúc anh ta đi còn mang bộ mặt như sắp lìa xa trần thế nói với cô: “Nhanh nhất là bảy năm anh mới có thể về!”
Lúc đó, Lâm Uyển Nhu thật sự rất buồn, cũng cảm thấy rất tội lỗi nên dùng giọng điệu bi thương hỏi han: “Vậy còn chậm nhất??”
“Mãi mãi không về!!”
MÃI MÃI KHÔNG VỀ!!!!_ Chính là câu nói thần thánh của anh ta, hại cô đau lòng khóc khản cả cổ hết năm phút đồng hồ. . . ai nha, đừng có khinh bỉ cô, vấn đề ở đây không nằm trong số thời gian cô khóc, mà chính là thời gian trong lời nói của anh ta!!! Thế nào? Nhanh nhất bảy năm, chậm nhất cả đời. . . thế chứ bây giờ còn chưa được bảy tháng anh ta làm gì ở đây vậy???
Giang Thanh nhìn cái mồm mở ra thành hình chữ O của cô, đợi một chút vẫn không thấy cô có ý định nhút nhít gì mới không kiên nhẫn lay cô: “Uyển Nhu! Em còn nhớ anh không?”
Lâm Uyển Nhu bị lay cho rớt từ quá khứ về hiện tại, giật mình ngậm mồm lại, gật đầu: “Nhớ chứ!” Trong lòng lại không ngừng gào thét: Tôi nhớ nhất chính là câu nói của anh cơ!!!!!
“Anh làm gì ở đây vậy?” Không phải anh hiện tại nên đang du học Úc, nâng bằng cấp hay sao?
“À! Anh tới đây mua nhà, muốn sống tự lập ấy mà!” Giang Thanh hơi lúng túng gải đầu bức tóc, cười hì hì trả lời, lát sau mới như sực nhớ ra điều gì: “Còn em? Sao lại ở đây?”
Lâm Uyển Nhu thật sự rất muốn mắng anh ta ngu, nhưng mà vẫn cố kiềm nén, dẫu gì cũng là bạn tốt hơn một năm mà: “Nhà em ở đây! Có muốn lên chơi chút không?” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không biết đã niệm bao nhiêu câu ‘thần linh phù hộ anh đừng đồng ý’ rồi.
“Được!” Giang Thanh hào sảng đáp ứng, thậm chí còn cười rất tươi, rất tươi, rất đẹp, quá đẹp, đẹp đến nỗi Lâm Uyển Nhu muốn đấm lên khuôn mặt tươi cười đó một đấm.
Làm ơn đi, cô cũng chỉ là theo phép lịch sự hỏi cho có thôi, anh ta cũng đâu cần phải dùng hành vi như chực chờ lâu năm mới trộm được vàng đó mà nhìn cô chứ. Đáng chết!! Lịch sự cái con bà nó chứ, biết vậy cô sớm đá bay cái thứ gọi là ‘lịch sự’ kia đi xa tám mét . . . à không, là tám nghìn tám trăm kílômét mới đúng!!
Nhưng tên nào đó hình như không (muốn) nhìn ra được vẽ mặt khổ sở bất đắt dĩ của cô, ngược lại còn mặt daày bám đuôi cô lên nhà. Lâm Uyển Nhu rất , không biết làm thế nào đành phải dẫn theo anh ta, lúc đi ngang qua nhà Trần Ngạc Hy, thấy nó vẫn im lìm đóng chặt cửa. Haizzzz. . . lúc này chắc chắn là ở nhà hàng làm việc rồi!
“Em làm sao vậy?” Giang Thanh giả ngu, nhìn vẻ mặt cô hỏi han này nọ.
Lúc trước, là anh ta thật ngu ngốc mới nghĩ tới việc dễ dàng bỏ cuộc, buông tha cho Lâm Uyển Nhu, bây giờ nghỉ thông suốt rồi, quyết định về nước đi cưới vợ cho ông bà già ở nhà nha! Ha hả.
Lâm Uyển Nhu nghe anh hỏi, cười gượng mấy tiếng không trả lời, lên đến nhà liền mở cửa mời anh ta vào, còn mình thì vọt nhanh xuống nhà bếp pha chút nước: “Anh uống cà phê nhé!?”
“Ừ!” Anh tới nay cũng chưa từng đòi hỏi cao, chỉ cần là thứ cô muốn, anh đều có thể thích, ngoại trừ việc ngừng theo đuổi cô ra mà thôi.
Giang Thanh nhìn ngắm chung quanh một lượt, khá hài lòng với kiến trúc và cách trang trí ở nơi đây, chợt ánh mắt dừng lại trên sợi dây xích trống trong phòng khách. Cô có nuôi chó sao?
Đúng lúc này, Lâm Uyển Nhu trên tay bưng khay chứa hai tách cà phê, một của cô, một của anh ngồi xuống sô pha đối diện Giang Thanh, thấy anh đang chăm chú nhìn vào nơi nào đó liền theo ánh mắt anh đưa đến, à! Thì ra là sợi dây xích của Tiểu Viên, sao từ hôm qua đến nay cô không chú ý đến nhỉ?! Nếu không có nó, làm sao Dương Nhật Phong dẫn Tiểu Viên ra ngoài dạo phố được đây!?
Ài ài, cô lại suy nghĩ nhiều rồi, tên Yêu nghiệt kia nhiều tiền như vậy chẳng lẽ không mua nổi thêm một sợi dây xích chó hay sao! Vã lại cô lo lắng cho chủ tớ hắn ta làm gì cơ chứ. Hừ!!! Cái tên lăng nhăng đó. . .
Hai người cứ thế ngồi dán mắt vào sợi dây xích chó, mỗi người một suy nghĩ. . . tình cảnh quả thật có chút không giải thích được~
Không biết bao nhiêu lâu sau, đến khi tách cà phê trên tay không còn ấm nữa, Lâm Uyển Nhu mới giật mình nhớ ra còn có một người tên là Giang Thanh cũng giống như mình đang ngồi đây, bèn lên tiếng gọi: “Thanh! Anh không sao chứ?”
“À hả. . .?” Giang Thanh theo tiếng gọi của cô thu về thần trí phiêu diêu trời mây của mình, quay sang nhìn Lâm Uyển Nhu, thấy cô đang đưa cà phê cho mình thì mỉm cười đón lấy, còn khách sáo hít một hơi: “Thơm quá!”
Lâm Uyển Nhu không biết phải làm gì, chỉ cười trừ cho qua chuyện. Hai người ngồi nói chuyện quá khứ thêm một lát, Lâm Uyển Nhu mới tình cờ mở miệng: “Anh về nước chuyến này định ở luôn hay sẽ đi tiếp?”
“Anh hả, chuyến này về rồi thì không đi nữa đâu! Ở lại tìm dâu cho ba mẹ anh!!” Giang Thanh chưng ra một nụ cười hết sức cuốn hút, nháy mắt tinh nghịch với cô. Lâm Uyển Nhu trong lòng âm thầm cảm thán, số cô sao cứ đụng phải mấy tên đẹp trai mà lại dở dở ương ương ấy nhỉ? Nhất là cái tên Dương Nhật Phong kia. . . thôi đi, nhớ tới hắn ta nữa rồi!
“Ha hả! Như vậy cũng rất tốt nha!” Cô nàng làm bộ làm tịch cười khang hai tiếng, thực sự muốn hỏi: Đại ca, anh vừa giàu vừa đẹp trai, điều kiện tốt như vậy còn không lấy được vợ hay sao, định làm cho kẻ điều kiện mức âm như bà ghen tị đến chết à?
Hai người nói từ chuyện trên trời lại lăn lộn về chuyện dưới đất, nói hết cả một buổi nhưng Giang Thanh vẫn không xê dịch dù chỉ một li, Lâm Uyển Nhu sợ mình thật sự không kiềm lòng được mà lấy chổi ra quét anh ta một hơi về luôn.
“Muộn rồi, anh không định về nhà. . . à, là về khách sạn hay sao?” Cô nàng nào đó cuối cùng cũng bùng nổ, ngoài miệng là nhẹ nhàng hỏi han, nhưng trong lòng đã niệm n câu ‘Amen’ để trấn định tâm tính, điều chỉnh tâm trạng.
Giang Thanh không ngu ngốc đến nổi không hiểu hàm ý trong câu nói của Lâm Uyển Nhu, đành cố gắng gượng cười: “Ài, mãi lo nói chuyện với em nên anh quên mất, đã làm phiền nhiều rồi, sau này là hàng xóm nên mong em chiếu cố anh hơn một chút!” Sau chuyện tỏ tình mấy tháng trước, anh biết thái độ của cô đối với mình không còn tự nhiên như xưa, cách nói chuyện cũng miễn cưỡng hơn, nhưng không sao! Anh vốn dĩ cũng không mong muốn thúc ép cô quá nhiều, cứ từ từ khiến cô thân thiết với mình lại là được. . . vấn đề là tại sao trong lòng vẫn có chút bất an không nắm bắt được chứ?
Thế là cô nàng nào đó giống như trút được gánh nặng ngàn cân tiễn chân Giang Thanh ra khỏi nhà, nhân lúc anh ta không để ý còn len lén ở phía sau làm động tác đá thẳng chân, đúng lúc đó Giang Thanh quay người lại, chân rút về không kịp, cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế đung đưa qua lại giả vờ mỏi mệt cười ngu mấy tiếng: “Khục! chân em hơi tê! Ha ha ha~”
Giang Thanh biết điều không nói gì, chỉ cười khẽ rồi quay lưng đi mất, Lâm Uyển Nhu không đợi anh ta khuất bóng đã nhanh chóng đóng ‘Rầm’ cửa lại, hậm hực đi vào nhà.
Cô chính là như vậy, đối với những người mình không muốn gặp nhưng vẫn phải gặp luôn giữ bộ dáng thân thiết dễ gần, ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng thầm thì chửi rủa. Từ lúc phát hiện ra Giang Thanh đối với cô có ‘ý đồ’, cô vẫn không sao giữ được nguyên vẹn trạng thái vô tư ban đầu nữa, ngược lại cảm thấy gần anh ta rất ngột ngạt.
Lâm Uyển Nhu tự nhận mình có chút chảnh cún, nhưng mà cô đối với những thứ mình không thích thú luôn luôn có tâm lí đối kháng cao độ. Lúc nhỏ cũng có lần mẹ cô nói với cô: “Con có chồng rồi!”
Lúc đó, phản ứng của Lâm Uyển Nhu chính là trừng trắng mắt lên: “Đẹp trai không?”
Mẹ Lâm hoa lệ bất tỉnh nhân sự tại chỗ vì tư duy phân tích vấn đề của con gái. Nhưng sự thật thì cô đúng là có một vị hôn phu đính ước từ nhỏ, còn về nhỏ như thế nào thì phiền đi hỏi mẹ cô, vì lúc đó hình như cô còn chưa có ra đời đâu!
Mẹ Lâm nhiệt liệt tân bốc con rễ tương lai điển hình của hoàn mỹ trong mắt bà nhằm truyền cho con gái chút gì đó gọi là sự yêu thích lây lan, nhưng mà, Lâm Uyển Nhu khi vừa biết được chuyện anh chàng trai đẹp kia và mình vốn là do hai bên mẫu thân tự quyết liền kịch liệt phản đối.
Lại nói, anh chàng trai đẹp đó thật quá mức ‘trùng hợp’ chính là Giang Thanh! Nhiều đêm thức trắng Lâm Uyển Nhu trầm tư tự hỏi có phải hay không mình là tự dâng mồi vào miệng cọp? Cô còn nhớ rõ khuôn mặt chuyển đổi đặc sắc từ ngạc nhiên sang vui mừng lại đến kinh ngạc của mẹ mình khi đó, giống như chỉ hận một nổi không thể nào cho bọn cô kết hôn ngay vậy!
Thoát khỏi hồi tưởng quá khứ, cô nàng nào đó xoa xoa cái bụng vừa mới phát ra âm thanh ‘Ục ục’ của mình, nhanh chân chạy xuống nhà bếp nấu một tô mì thịt bò. . . à không! Chính xác mà nói thì đó là một tô mì ăn liền hương vị thịt bò thôi, nhớ không lầm thì rau thơm trong mì là hàng thật!!
Con mẹ nó đúng là cuộc sống sang chảnh của người nghèo túng mà! Dạo này Dương Nhật Phong không còn thường xuyên đến đây, lương thực miễn phí không còn, cái bụng cũng chịu nhiều thiệt thòi rồi!!
Đang ăn mì thịt bò bằng niềm tin và sức tưởng tượng, cửa nhà cô đột nhiên lạch cạch mở ra. Cái gì ước giàu không có ước mạc có? Lâm Uyển Nhu chính là như vậy! Vì người có thể tự tiện đến ngang nhiên ra vào nhà cô ngoài cái tên yêu nghiệt kia còn có ai??
Dương Nhật Phong cất xâu chìa khóa trong tay vào túi, tay còn lại cầm túi lớn túi nhỏ toàn thức ăn ngon nhìn Lâm Uyển Nhu mỉm cười, giống như chuyện cải vã ấu trỉ lúc trưa không phải do hắn làm ra vậy. Lâm Uyển Nhu nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt dừng lại trên cái chân. . . bị bó bột!
Ể? Sao lại thành chân gà tẩm bột rồi???
Dương Nhật Phong thấy cô nhìn vết thương của mình, khuôn mặt lập tức thay đổi: “Là do cứu em mà thành đó! Cảm kích thì không cần, chỉ cần em lấy thân báo đáp là được!!”
Lâm Uyển Nhu trên tay cầm tô mì, thật sự rất muốn dùng chân đá hắn ta một đá cho văng ra ngoài luôn. Nhưng mà hắn ta thực sự vì cứu cô nên mới bị thương, cũng không thể quá đáng đến mức giật thức ăn đuổi người được.
Yêu nghiệt tiên sinh nói xong, cảm thấy lời mình nói rất chí lí mà gật đầu liên tục hai ba cái, luôn mồm: “Nên như vậy!”, xong xuôi lại nhìn đến thứ Lâm Uyển Nhu đang cầm trên tay, lông mày lập tức nhíu chặt lại: “Em lại ăn đồ ăn nhanh?”
Lâm Uyển Nhu có chút không thoải mái: “Có sao không??” Thực sự thì cô muốn nói là: Chuyên này liên quan gì đến mưu sinh nghề nghiệp mười tám đời tổ tiên nhà anh à? Hừ! Khi không lại đi quan tâm cô như vậy, thật khiến cô có chút ý niệm ảo tưởng mà!!!
Dương Nhật Phong đương nhiên trước thái độ trả lời của cô, ánh mắt thoáng qua chút nguy hiểm hiếm thấy, nhưng mà người có IQ thấp như Lâm Uyển Nhu căn bản làm sao nhận ra thay đổi trong tích tắt kia, vẫn tiếp tục ba hoa chích choè chê trách: “Anh a! Rãnh rỗi không có gì làm thì về nhà chăm sóc bạn gái thân thương đi, đừng đến đây làm phiền tôi!”
Dương Nhật Phong không hề để lọt tai lời cô càu nhàu, chỉ chung hăng giật tô mì trên tay cô rồi đặt xuống bàn, câu hắn nghe rõ nhất chính là ba chữ ‘bạn gái anh’: “Ai nói với em tôi có bạn gái, đứa nào ngay cả cầm thú cũng không bằng như vậy hả?”
Lâm Uyển Nhu sắc mặt bỗng chốc hoá đen, hai má lập tức phòng lên thật to: “Là tôi! Là tôi tự mình nhìn tự mình hiểu!!!” Còn dám nói cô không bằng cầm thú?
“Em! Người phụ nữ này. . .” Dương Nhật Phong không biết nói sao cho phải, hắn thật sự không muốn hai người vừa gặp lại cãi nhau như vậy! Nếu tình hình này cứ tiếp tục thì theo như mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia viết, chẳng phải kẽ thứ ba xuất hiện rồi, Tiểu bảo bối của anh nhất định bị người ta dắt đi mất sao?!!
“Tôi như thế nào?” Lâm Uyển Nhu rất không vui hừ hơi ra lỗ mũi, đưa tay định cầm tô mì trên bàn lên tiếp tục ăn, nào ngờ ngay cả sợi mì còn chưa chạm vào được, tay đã bị Dương Nhật Phong dùng đũa gỏ lên một cái đau điếng, lập tức như bị điện giật mà rụt về.
“Không cho em ăn, không nói cho rõ chuyện hôm nay nhất định không được ăn!” Dương Nhật Phong hung dữ nhìn cô trừng trừng: “Em nghĩ tôi có bạn gái nên mới tức giận sao?”
Lâm Uyển Nhu giật thót mình một cái, lắp ba lắp bắp mãi không nói được gì: “Tôi. . . tôi. . . tôi thèm giận vào!”
“Như vậy tại sao khó chịu với tôi?” Dương Nhật Phong cho rằng cô nói dối, hai mày nhíu lại một cách không hài lòng, đôi đũa trên tay cũng khe khẽ gõ vào mặt bàn.
Lâm Uyển Nhu thật sự không hiểu mình bị cái quái gì, sao lại phải sợ hãi hắn ta chứ? Nhưng mà, trong lòng cô cũng mơ mơ hồ hồ, chẳng biết đối với câu hỏi đầy logic của Yêu nghiệt tiên sinh trả lời sao cho phải: “Tôi. . .Tôi. . .tôi chẳng qua chỉ là chán ghét loại đàn ông lăng nhăn!” Chính là như vậy, nhất định là như vậy!!
“Lăng nhăn? Tôi? Với ai?” Dương Nhật Phong dỡ khóc dỡ cười nhìn cô. Người phụ nữ này, hôm nay anh nhất định phải khai thông bộ não dung lượng thấp của cô mới được!
“Với tôi nha! . . .” Lâm Uyển Nhu nói xong, vô cùng muộn màng nhận ra mình lỡ lời.
Cô ╮( ̄﹏ ̄)╭nha! Với cô cái rắm á!! Cô. . . cô. . . như vậy lại nói như hai người có quan hệ gì mờ ám a?!
“Hử” Dương Nhật Phong cực kì vui sướng khi người gặp hoạ nhướng mày nhìn cô chờ đợi cô nói tiếp, nhưng rất lâu sau đó chỉ thấy cô nàng ngốc nghếch đã mãi không thông của anh im lặng cúi gằm mặt: “Em còn biết tôi với em có ý đồ?” Trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi còn tưởng em ngốc đến mức ngay cả một chút cũng không ý thức được tâm tư của tôi chứ!”
Lâm Uyển Nhu không thể tin được há hốc mồn nhìn hắn, lúc lâu sau cũng không thể thốt nên lời. Lời này thực sự quá thẳng thắng, thẳng đến mức làm cho người ta bất ngờ!
Làm sao có thể chứ? Chuyện này làm sao có thể???
Cuối cùng, Lâm Uyển Nhu quyết định bỏ của chạy lấy người, ngay cả mì cũng không cần nữa, trực tiếp chạy thẳng vào phòng khoá chặt cửa lại. Dương Nhật Phong không gấp gáp, bình thản tiến tới dựa lên cánh cửa phòng cô, buông cây nạn đỡ sang một bên: “Người đó. . . ý tôi là cô gái lúc sáng, thật ra là em gái của tôi, là em họ!”
Lâm Uyển Nhu trùm chăn kín đầu, hai mắt trợn to không thể tin được, nhưng vẫn cứng miệng: “Không liên quan tới tôi!” Cô chã là gì cả, giải thích cái gì chứ!!
“Tôi muốn nói, em có muốn nghe hay không tôi vẫn cứ nói!” Yêu nghiệt tiên sinh cười nhẹ, tiếng cười mang theo một chút ôn nhu cùng bá đạo: “Tôi không thích ai hiểu lầm mình một chuyện gì, đặc biệt là em!”
“Kệ anh!!!”
“Thực ra, Lâm Uyển Nhu! Tôi quen em lâu hơn em tưởng tượng được đó!! Tin không?”
Lâm Uyển Nhu trong đầu xuất hiện n dấu chấm hỏi, ‘lâu hơn’? như thế nào gọi là lâu hơn? Hai người vốn dĩ gặp nhau chưa tới bốn tháng, là chưa tới bốn tháng nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.