Chương 11:
Oản lí lạt tiêu hương
05/07/2024
Yến Trà không biết chính là, căn phòng cậu đang ở tựa như hộp nuôi nhốt động vật thí nghiệm, bị người nào đó nhìn không sót một chút gì.
Người đàn ông chống cằm, cẩn thận đánh giá dáng vẻ của Yến Trà qua màn hình. Nhỏ nhắn xinh xắn, bởi vì được ở trong căn phòng mới mà vui sướng đến khóe miệng không ngừng nhếch lên, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời như đang nghĩ đến một viễn cảnh tràn đầy hy vọng.
Gã suy nghĩ về những lời Kim Chi vừa nói.
Rất nghe lời? Thân phận không có bối cảnh? Dễ xử lý?
Nhìn qua đúng là rất ngoan, nhưng so với người, gã càng thích những món đồ nhỏ bé thực sự “nghe lời” mà bản thân tự tạo ra.
Người đàn ông tắt đi màn hình giám sát phòng Yến Trà, xoay người cầm lấy thành quả tâm huyết gần đây của mình, nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, nắp hộp thủy tinh mỏng tự động mở ra. Côn trùng bay bé nhỏ cỡ móng tay cái ở bên trong chiếc hộp xoay đầu ba trăm sáu mươi độ rồi chầm chậm vỗ cánh bay lên.
Ban đầu, Yến Trà còn định sáng hôm sau dậy sớm, ra phòng khách xem có cần quét dọn gì không. Cuối cùng không biết vì lý do gì mà tối hôm đó cậu lại ngủ rất say, vừa mở mắt thì trời đã sáng rồi.
Yến Trà vội vàng rửa mặt trong phòng rồi đi ra ngoài. Lúc cậu ra đến phòng khách thì trong bếp đã có người.
"Cạch, cạch, cạch."
Trong phòng bếp, ai đó đang ung dung cắt gì đó. Nhìn từ phía sau, người đó có vẻ khá cao, sau lưng còn đeo một cái tạp dề màu tím đậm.
"À ừm... Chào anh." Yến Trà đi qua, đứng trước cửa phòng bếp lên tiếng chào hỏi.
Người nọ nghiêng mặt liếc nhìn Yến Trà, mắt y đeo một cặp kính đen gọng rộng với tròng siêu dày. "Cậu ngồi xuống bàn trước đi, cháo sắp xong rồi."
Giọng người đàn ông khàn khàn, nghe có vẻ cọc cằn.
"Hả?" Yến Trà nhìn người đàn ông còn cao hơn mình đang đứng trong phòng bếp, cậu không biết phải nói gì.
"Trong nhà này tôi là người nấu cơm, cậu qua bên đó ngồi trước đi." Thấy Yến Trà không nhúc nhích, người đàn ông còn nói thêm một câu: "Nghe lời nào."
Yến Trà lập tức nhớ đến lời dặn của Kim Chi ngày hôm qua.
"Yến Trà, đừng tò mò bất cứ điều gì. Ở trong ngôi nhà này, cậu cứ nghe lời là được, tôi sẽ nhanh chóng quay về đưa cậu đi."
"Ừ, vậy làm phiền anh nhé." Yến Trà cúi đầu, lựa chọn vâng theo lời y, ngồi xuống bàn bên cạnh.
Trong phòng bếp, người đàn ông còn đang bận bịu nấu nướng. Yến Trà nhìn thoáng qua mặt bàn, vươn ngón tay ra quẹt một cái. Mặt bàn vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn chẳng có lấy một hạt bụi, sạch đến nỗi không cần phải lau chùi thêm.
Thế này có ổn không vậy? Yến Trà bất an, lại nhìn vào trong bếp.
Trong phòng, người đang nấu cơm vô cùng ung dung, làn khói trắng cùng với hương thơm từ thức ăn thoang thoảng trong bếp.
Dần dần, sự chú ý của Yến Trà bị cách trang trí trong phòng bếp thu hút. Giống như phòng của Yến Trà, phòng bếp cũng được thiết kế vô cùng tinh xảo. Có lẽ vì chú ý đến chuyện người nấu cơm là đàn ông nên bệ bếp cao hơn hẳn bệ bếp thông thường trong nhà Yến Trà. Tủ bếp để đồ đạc lắp cửa kính trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy chai chai lọ lọ bên trong. Trên giá treo đẹp mắt treo không ít dụng cụ cắt gọt.
Người đàn ông chống cằm, cẩn thận đánh giá dáng vẻ của Yến Trà qua màn hình. Nhỏ nhắn xinh xắn, bởi vì được ở trong căn phòng mới mà vui sướng đến khóe miệng không ngừng nhếch lên, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời như đang nghĩ đến một viễn cảnh tràn đầy hy vọng.
Gã suy nghĩ về những lời Kim Chi vừa nói.
Rất nghe lời? Thân phận không có bối cảnh? Dễ xử lý?
Nhìn qua đúng là rất ngoan, nhưng so với người, gã càng thích những món đồ nhỏ bé thực sự “nghe lời” mà bản thân tự tạo ra.
Người đàn ông tắt đi màn hình giám sát phòng Yến Trà, xoay người cầm lấy thành quả tâm huyết gần đây của mình, nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, nắp hộp thủy tinh mỏng tự động mở ra. Côn trùng bay bé nhỏ cỡ móng tay cái ở bên trong chiếc hộp xoay đầu ba trăm sáu mươi độ rồi chầm chậm vỗ cánh bay lên.
Ban đầu, Yến Trà còn định sáng hôm sau dậy sớm, ra phòng khách xem có cần quét dọn gì không. Cuối cùng không biết vì lý do gì mà tối hôm đó cậu lại ngủ rất say, vừa mở mắt thì trời đã sáng rồi.
Yến Trà vội vàng rửa mặt trong phòng rồi đi ra ngoài. Lúc cậu ra đến phòng khách thì trong bếp đã có người.
"Cạch, cạch, cạch."
Trong phòng bếp, ai đó đang ung dung cắt gì đó. Nhìn từ phía sau, người đó có vẻ khá cao, sau lưng còn đeo một cái tạp dề màu tím đậm.
"À ừm... Chào anh." Yến Trà đi qua, đứng trước cửa phòng bếp lên tiếng chào hỏi.
Người nọ nghiêng mặt liếc nhìn Yến Trà, mắt y đeo một cặp kính đen gọng rộng với tròng siêu dày. "Cậu ngồi xuống bàn trước đi, cháo sắp xong rồi."
Giọng người đàn ông khàn khàn, nghe có vẻ cọc cằn.
"Hả?" Yến Trà nhìn người đàn ông còn cao hơn mình đang đứng trong phòng bếp, cậu không biết phải nói gì.
"Trong nhà này tôi là người nấu cơm, cậu qua bên đó ngồi trước đi." Thấy Yến Trà không nhúc nhích, người đàn ông còn nói thêm một câu: "Nghe lời nào."
Yến Trà lập tức nhớ đến lời dặn của Kim Chi ngày hôm qua.
"Yến Trà, đừng tò mò bất cứ điều gì. Ở trong ngôi nhà này, cậu cứ nghe lời là được, tôi sẽ nhanh chóng quay về đưa cậu đi."
"Ừ, vậy làm phiền anh nhé." Yến Trà cúi đầu, lựa chọn vâng theo lời y, ngồi xuống bàn bên cạnh.
Trong phòng bếp, người đàn ông còn đang bận bịu nấu nướng. Yến Trà nhìn thoáng qua mặt bàn, vươn ngón tay ra quẹt một cái. Mặt bàn vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn chẳng có lấy một hạt bụi, sạch đến nỗi không cần phải lau chùi thêm.
Thế này có ổn không vậy? Yến Trà bất an, lại nhìn vào trong bếp.
Trong phòng, người đang nấu cơm vô cùng ung dung, làn khói trắng cùng với hương thơm từ thức ăn thoang thoảng trong bếp.
Dần dần, sự chú ý của Yến Trà bị cách trang trí trong phòng bếp thu hút. Giống như phòng của Yến Trà, phòng bếp cũng được thiết kế vô cùng tinh xảo. Có lẽ vì chú ý đến chuyện người nấu cơm là đàn ông nên bệ bếp cao hơn hẳn bệ bếp thông thường trong nhà Yến Trà. Tủ bếp để đồ đạc lắp cửa kính trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy chai chai lọ lọ bên trong. Trên giá treo đẹp mắt treo không ít dụng cụ cắt gọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.