Ẩn Gia Cộng Thê

Chương 12:

Oản lí lạt tiêu hương

08/07/2024

"Uống sữa không?" Khi Yến Trà ngơ ngác quan sát cách trang trí trong phòng bếp, người đàn ông bất chợt quay đầu lại hỏi Yến Trà.

“Hả? À, có, tôi uống được." Yến Trà giơ tay trả lời theo bản năng.

Người đàn ông bị động tác giơ tay của Yến Trà thu hút, quay lại nhìn mấy lần.

Yến Trà lại cúi đầu, mặt hơi đỏ lên.

... Mất mặt quá đi mất, có phải học sinh tiểu học đâu.

Lạ thật đấy, người đã hai mươi tư rồi, sao còn khẩn trương đến nỗi này cơ chứ?

Yến Trà không tài nào hiểu nổi. Rõ ràng trước đó, để kiếm miếng cơm, mình có thể nói dối một cách vô cùng tự nhiên trước mặt Lưu Lan Phương cơ mà. Nhưng không biết vì sao người đàn ông trong phòng bếp lại khiến cậu cảm thấy vô cùng kì quặc, khiến cậu lúc nào cũng phải gồng mình vì căng thẳng.

Yến Trà không biết đây là bản năng của một người ăn chay trường hai mươi tư năm. Bản năng đang cảnh báo cậu rằng người đàn ông trước mặt là kẻ vô cùng nguy hiểm.

Mười phút sau, một bát cháo rau xanh và một ly sữa vừa đủ ấm và một đĩa củ cải, đậu và dưa muối được bưng lên trước mặt Yến Trà.

Yến Trà nhìn thoáng qua người đàn ông đang cởi tạp dề trên lưng xuống, chờ y ngồi xuống.

Người đàn ông ngồi xuống bàn. Y và Yến Trà nhìn nhau một lúc, rồi nói: "Kim Chi đã kể tình hình của cậu cho tôi rồi. Trước khi cô ấy quay về, tạm thời cậu cứ ở lại đây đi. Chúng tôi cũng không cần cậu làm gì cả."

Nghe xong lời người đàn ông nói, Yến Trà cũng không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu, bởi giọng người đàn ông có vẻ uy quyền, làm người khác không dám nói leo.



Yến Trà đặt tay lên cạnh bát gốm sứ, chợt nhớ ra mình không biết tên người đàn ông là gì, bèn mở miệng tự giới thiệu: "Tôi là Yến Trà, Yến có nghĩa là ‘nhẹ’ trong câu ‘nắng nhẹ trời trong xanh’, Trà trong từ ‘lá trà’."

Người đàn ông nhìn Yến Trà, khẽ nhoẻn miệng cười: "Tôi là người nhà họ Ẩn ở vùng giáp ranh sông Nam, họ là Ẩn, tên là Bách Triệu, cậu cứ gọi thẳng tên Bách Triệu là được."

?

??

???

Khoan đã, họ và tên người ở đây kiểu gì vậy? Tách ra giới thiệu là sao? Nghe Ẩn Bách Triệu trả lời, Yến Trà vô cùng giật mình.

"Cậu không phải người bên vùng giáp ranh sông Nam à?" Ẩn Bách Triệu khuấy bát cháo còn bốc hơi nóng.

"Ừm... Trước đây tôi nghe người nhận nuôi mình nói tôi là người bên vùng giáp ranh sông Nam, vậy nên tôi mới mò về." Suy nghĩ trong đầu Yến Trà rối như tơ vò.

Ẩn Bách Triệu không có hứng thú gì với lý lịch của Yến Trà. Y không dò hỏi nữa, yên lặng bắt đầu ăn cháo.

Cháo rau ăn rất ngon, dưa muối ăn kèm cũng siêu ngon.

Nhưng Yến Trà vẫn còn ngơ ngác, cậu thấp thỏm vừa ăn vừa liếc Ẩn Bách Triệu đang ngồi đối diện.

Ẩn Bách Triệu rất cao. Vì đang mặc một chiếc áo sơ mi đen nhánh nên trông y có vẻ hơi gầy, nhưng lại không có vẻ gầy trơ xương. Nước da y hơi đen, nhưng không phải kiểu da ngăm đen, mà lại có màu nâu đà nằm giữa màu cà phê và socola.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Gia Cộng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook