Chương 13:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Có vẻ như y không chăm chút đầu tóc lắm nên đuôi tóc dày xoắn vào nhau, làm đầu y bông xù lên. Cộng thêm chiếc kính cận già dặn nặng trịch che hết nửa bên mặt, trông Ẩn Bách Triệu khá giống với người đàn anh có điểm tin học cao nhất trường kỹ thuật mà cậu học ngày xưa vậy. Yến Trà thầm nhủ.
"Uống hết sữa trước đã, để nguội sẽ tanh." Ẩn Bách Triệu chợt nói.
"Ừ, ok." Yến Trà ngoan ngoãn bưng cốc lên, uống ừng ực hai ngụm.
Sữa vừa vào miệng, Yến Trà đã biết thứ trong cốc không phải sữa. Tuy màu của nó cũng là màu trắng ngà, nhưng vị lại vô cùng đậm đà, mùi sữa thì có đó, nhưng lại không giống sữa lắm, ngoài ra còn có mùi ngọt dịu.
Nhìn Yến Trà uống sạch sữa trong cốc, Ẩn Bách Triệu gật đầu, nói thêm: "Cậu gầy quá, phải uống nhiều sữa Barista vào."
Đó là cái gì vậy? Yến Trà run rẩy bỏ cốc xuống.
Ẩn Bách Triệu ân cần đưa cho cậu một chiếc khăn giấy ướt, để Yến Trà lau miệng.
Ăn sáng xong, Yến Trà định cầm bát đi rửa, cuối cùng lại bị Ẩn Bách Triệu kiên quyết ngăn cản: "Phòng bếp là địa bàn của tôi. Không được tôi đồng ý, những người khác trong nhà không được vào."
"..."
Đúng là một sở thích kỳ quặc.
Yến Trà chỉ có thể đứng yên ngoài phòng bếp, nhìn Ẩn Bách Triệu bước vào, đặt bát bẩn vào trong máy rửa bát.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Ẩn Bách Triệu lập tức đi lên tầng, Yến Trà cũng không mặt dày đuổi theo làm phiền y.
Không có chuyện gì làm, cố cày sách thì lại tốn quá nhiều nơ ron thần kinh, Yến Trà bắt đầu nhớ về những ngày tháng ở trong nhà Lưu Lan Phương. Cậu chỉ cần làm tốt việc rải đường nhựa thì kiểu gì cũng được đối phương bưng nước hỏi han tình hình.
Vì vấn đề sức khỏe, Yến Trà rất ít khi mở lòng chung sống với người khác. Nhưng một khi quen sống chung rồi, cậu rất dễ cảm thấy cô đơn khi phải chia xa trong một thời gian ngắn.
Yên lặng ngồi trong phòng một lúc, Yến Trà vẫn quay về phòng, định tiếp tục ép mình đọc sách.
Có lẽ vì sợ kiến thức nền của Yến Trà quá yếu nên Kim Chi mua cho cậu mấy bộ sách liền, mỗi bộ được chia thành hai phần. Mặt khác, sách cũng được phân loại rất dễ hiểu: một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.
Bảy á? Sách giáo khoa trung học có nhiều kỳ vậy ư? Yến Trà không hiểu, Yến Trà chỉ có thể mở từng quyển ra đọc.
Trong lúc đang đắm chìm vào biển tri thức, Yến Trà bị mấy tiếng đập cửa mạnh làm bừng tỉnh. Vì phòng khá gần với cửa, người đến lại ra sức đập cửa, vì vậy Yến Trà có thể nghe thấy tiếng động ngoài cửa nhà một cách rõ ràng nhất.
"Bách Triệu đâu rồi, Bách Triệu, mau ra mở cửa cho anh đi. Đồ đạc nhiều quá anh hết tay rồi, Bách Triệu ơi!" Người đến hét ầm lên rồi đập cửa thật mạnh.
Yến Trà bước ra cửa, nhìn ván cửa nặng trịch rắn chắc rung lên vì bị người đứng bên ngoài va vào.
Rốt cuộc... Va kiểu gì vậy? Yến Trà không tài nào hiểu được. Nhưng nếu người ngoài đó quen Ẩn Bách Triệu thì chắc là người trong nhà, cậu vươn tay mở cửa.
"Uống hết sữa trước đã, để nguội sẽ tanh." Ẩn Bách Triệu chợt nói.
"Ừ, ok." Yến Trà ngoan ngoãn bưng cốc lên, uống ừng ực hai ngụm.
Sữa vừa vào miệng, Yến Trà đã biết thứ trong cốc không phải sữa. Tuy màu của nó cũng là màu trắng ngà, nhưng vị lại vô cùng đậm đà, mùi sữa thì có đó, nhưng lại không giống sữa lắm, ngoài ra còn có mùi ngọt dịu.
Nhìn Yến Trà uống sạch sữa trong cốc, Ẩn Bách Triệu gật đầu, nói thêm: "Cậu gầy quá, phải uống nhiều sữa Barista vào."
Đó là cái gì vậy? Yến Trà run rẩy bỏ cốc xuống.
Ẩn Bách Triệu ân cần đưa cho cậu một chiếc khăn giấy ướt, để Yến Trà lau miệng.
Ăn sáng xong, Yến Trà định cầm bát đi rửa, cuối cùng lại bị Ẩn Bách Triệu kiên quyết ngăn cản: "Phòng bếp là địa bàn của tôi. Không được tôi đồng ý, những người khác trong nhà không được vào."
"..."
Đúng là một sở thích kỳ quặc.
Yến Trà chỉ có thể đứng yên ngoài phòng bếp, nhìn Ẩn Bách Triệu bước vào, đặt bát bẩn vào trong máy rửa bát.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Ẩn Bách Triệu lập tức đi lên tầng, Yến Trà cũng không mặt dày đuổi theo làm phiền y.
Không có chuyện gì làm, cố cày sách thì lại tốn quá nhiều nơ ron thần kinh, Yến Trà bắt đầu nhớ về những ngày tháng ở trong nhà Lưu Lan Phương. Cậu chỉ cần làm tốt việc rải đường nhựa thì kiểu gì cũng được đối phương bưng nước hỏi han tình hình.
Vì vấn đề sức khỏe, Yến Trà rất ít khi mở lòng chung sống với người khác. Nhưng một khi quen sống chung rồi, cậu rất dễ cảm thấy cô đơn khi phải chia xa trong một thời gian ngắn.
Yên lặng ngồi trong phòng một lúc, Yến Trà vẫn quay về phòng, định tiếp tục ép mình đọc sách.
Có lẽ vì sợ kiến thức nền của Yến Trà quá yếu nên Kim Chi mua cho cậu mấy bộ sách liền, mỗi bộ được chia thành hai phần. Mặt khác, sách cũng được phân loại rất dễ hiểu: một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.
Bảy á? Sách giáo khoa trung học có nhiều kỳ vậy ư? Yến Trà không hiểu, Yến Trà chỉ có thể mở từng quyển ra đọc.
Trong lúc đang đắm chìm vào biển tri thức, Yến Trà bị mấy tiếng đập cửa mạnh làm bừng tỉnh. Vì phòng khá gần với cửa, người đến lại ra sức đập cửa, vì vậy Yến Trà có thể nghe thấy tiếng động ngoài cửa nhà một cách rõ ràng nhất.
"Bách Triệu đâu rồi, Bách Triệu, mau ra mở cửa cho anh đi. Đồ đạc nhiều quá anh hết tay rồi, Bách Triệu ơi!" Người đến hét ầm lên rồi đập cửa thật mạnh.
Yến Trà bước ra cửa, nhìn ván cửa nặng trịch rắn chắc rung lên vì bị người đứng bên ngoài va vào.
Rốt cuộc... Va kiểu gì vậy? Yến Trà không tài nào hiểu được. Nhưng nếu người ngoài đó quen Ẩn Bách Triệu thì chắc là người trong nhà, cậu vươn tay mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.