Chương 20:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Cậu cho rằng không thể có chuyện một người đàn ông chất lượng cao thế này vừa nhìn thấy cậu đã bị trúng tiếng sét ái tính, mất kiểm soát đến nỗi không thèm nhìn giới tính của cậu mà vồ vập cậu được.
Đi đến phòng khách, cậu thấy một người đã ngồi sẵn bên cạnh chiếc bàn trống rỗng.
"!" Sau khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh bàn, mắt Ẩn An Lê lập tức sáng rực lên. Anh ấy lập tức lao về phía trước.
"Lan Lưu ơi, nhớ anh trai không cưng?"
Anh ấy đúng là một người kỳ cục.
Một giây sau, Yến Trà thấy Ẩn An Lê bị đá bay ra như một túi rác. Trong đó, đá bay nghĩa là đá bay trong tư thế hai chân không chạm đất, đúng như ý nghĩa vốn có của nó.
Yến Trà: "..." Trước sự cố bất thình lình xảy ra, cậu sợ tới mức đứng ngây ra tại chỗ, hoàn toàn không dám cử động.
Sau khi đá bay anh trai, người đứng bên cạnh bàn hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình sai trái chỗ nào, cậu ấy tùy ý bẻ cổ. Động tác ngầu lòi đó được cậu ấy thực hiện vô cùng đẹp mắt. Mái tóc màu xanh tím khẽ tung bay, đôi mắt to như mắt mèo đảo qua đảo lại, nhìn Yến Trà: "Thứ gì đây? Nhà mới có người đến ở à?" Giọng điệu hết sức cọc cằn.
Yến Trà: "..." Càng không dám cử động.
Người giải cứu Yến Trà chính là Ẩn Bách Triệu bưng mâm bước ra khỏi bếp.
"Ăn cơm thôi, tự tìm chỗ ngồi xuống đi." Dứt lời, Ẩn Bách Triệu tiếp tục về phòng bếp bưng thức ăn còn sót lên.
"Tiểu Trà, cậu ngồi bên cạnh tôi đi." Ẩn An Lê không biết đã đứng lên rồi ngồi xuống từ lúc nào nháy mắt với Yến Trà.
Yến Trà thuận theo ngồi xuống ghế bên cạnh Ẩn An Lê. Ngẩng đầu lên, cậu mới phát hiện mình trùng hợp ngồi ở vị trí đối diện với thiếu niên kia.
"..."
"..."
"..."
Ba người không nói gì.
"Tiểu Trà, đây là em trai tôi Ẩn Lan Lưu, người nhỏ tuổi nhất nhà, vẫn còn đang đi học. Tôi thấy trên bàn phòng cậu cũng có sách giáo khoa, cậu mười bảy tuổi à?" Ẩn An Lê hoàn toàn không bị ảnh hưởng sau cú đá bay vừa rồi, vui vẻ tìm đề tài nói chuyện.
"Tôi năm nay hai mươi lăm rồi." Yến Trà tính cả kiếp trước, cộng thêm cả thời gian đến thế giới này, vừa hay hoàn thành dòng thời gian sinh nhật đặt ra kiếp trước.
"Gì cơ?" Ẩn An Lê kinh ngạc xoay người, ánh mắt liên tục nhìn Yến Trà từ trên xuống dưới.
Sau khi nghe Yến Trà nói tuổi thật, Ẩn Lan Lưu vốn đang cạn lời nhìn sang chỗ khác cũng yên lặng quay đầu lại.
Im phăng phắc.
"Không, không phải, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, thật ra năm nay tôi vừa tròn mười tám." Yến Trà gượng cười nói.
Ẩn An Lê lập tức chấp nhận lời giải thích của Yến Trà: "Tôi bảo mà, sao cậu còn lớn hơn cả Bách Triệu được chứ."
"?" Bách Triệu vẫn chưa hai lăm tuổi ư? Yến Trà kinh ngạc.
"Năm nay Bách Triệu mới hai tư thôi." Nhìn vẻ mặt của Yến Trà, Ẩn An Lê lập tức hiểu ra cậu đang nghĩ gì: "Tuy còn rất trẻ nhưng tuổi tâm hồn như người già rồi. Không chỉ không thích đi ra ngoài mà còn thích làm mấy thứ kì quặc thôi. Tất cả là tại lúc nhỏ em ấy suốt ngày ở bên cạnh anh cả với anh hai đấy. Nếu tôi mà trông nó thì chắc chắn nó đã không như thế rồi."
Đi đến phòng khách, cậu thấy một người đã ngồi sẵn bên cạnh chiếc bàn trống rỗng.
"!" Sau khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh bàn, mắt Ẩn An Lê lập tức sáng rực lên. Anh ấy lập tức lao về phía trước.
"Lan Lưu ơi, nhớ anh trai không cưng?"
Anh ấy đúng là một người kỳ cục.
Một giây sau, Yến Trà thấy Ẩn An Lê bị đá bay ra như một túi rác. Trong đó, đá bay nghĩa là đá bay trong tư thế hai chân không chạm đất, đúng như ý nghĩa vốn có của nó.
Yến Trà: "..." Trước sự cố bất thình lình xảy ra, cậu sợ tới mức đứng ngây ra tại chỗ, hoàn toàn không dám cử động.
Sau khi đá bay anh trai, người đứng bên cạnh bàn hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình sai trái chỗ nào, cậu ấy tùy ý bẻ cổ. Động tác ngầu lòi đó được cậu ấy thực hiện vô cùng đẹp mắt. Mái tóc màu xanh tím khẽ tung bay, đôi mắt to như mắt mèo đảo qua đảo lại, nhìn Yến Trà: "Thứ gì đây? Nhà mới có người đến ở à?" Giọng điệu hết sức cọc cằn.
Yến Trà: "..." Càng không dám cử động.
Người giải cứu Yến Trà chính là Ẩn Bách Triệu bưng mâm bước ra khỏi bếp.
"Ăn cơm thôi, tự tìm chỗ ngồi xuống đi." Dứt lời, Ẩn Bách Triệu tiếp tục về phòng bếp bưng thức ăn còn sót lên.
"Tiểu Trà, cậu ngồi bên cạnh tôi đi." Ẩn An Lê không biết đã đứng lên rồi ngồi xuống từ lúc nào nháy mắt với Yến Trà.
Yến Trà thuận theo ngồi xuống ghế bên cạnh Ẩn An Lê. Ngẩng đầu lên, cậu mới phát hiện mình trùng hợp ngồi ở vị trí đối diện với thiếu niên kia.
"..."
"..."
"..."
Ba người không nói gì.
"Tiểu Trà, đây là em trai tôi Ẩn Lan Lưu, người nhỏ tuổi nhất nhà, vẫn còn đang đi học. Tôi thấy trên bàn phòng cậu cũng có sách giáo khoa, cậu mười bảy tuổi à?" Ẩn An Lê hoàn toàn không bị ảnh hưởng sau cú đá bay vừa rồi, vui vẻ tìm đề tài nói chuyện.
"Tôi năm nay hai mươi lăm rồi." Yến Trà tính cả kiếp trước, cộng thêm cả thời gian đến thế giới này, vừa hay hoàn thành dòng thời gian sinh nhật đặt ra kiếp trước.
"Gì cơ?" Ẩn An Lê kinh ngạc xoay người, ánh mắt liên tục nhìn Yến Trà từ trên xuống dưới.
Sau khi nghe Yến Trà nói tuổi thật, Ẩn Lan Lưu vốn đang cạn lời nhìn sang chỗ khác cũng yên lặng quay đầu lại.
Im phăng phắc.
"Không, không phải, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, thật ra năm nay tôi vừa tròn mười tám." Yến Trà gượng cười nói.
Ẩn An Lê lập tức chấp nhận lời giải thích của Yến Trà: "Tôi bảo mà, sao cậu còn lớn hơn cả Bách Triệu được chứ."
"?" Bách Triệu vẫn chưa hai lăm tuổi ư? Yến Trà kinh ngạc.
"Năm nay Bách Triệu mới hai tư thôi." Nhìn vẻ mặt của Yến Trà, Ẩn An Lê lập tức hiểu ra cậu đang nghĩ gì: "Tuy còn rất trẻ nhưng tuổi tâm hồn như người già rồi. Không chỉ không thích đi ra ngoài mà còn thích làm mấy thứ kì quặc thôi. Tất cả là tại lúc nhỏ em ấy suốt ngày ở bên cạnh anh cả với anh hai đấy. Nếu tôi mà trông nó thì chắc chắn nó đã không như thế rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.