Chương 22:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
"Anh thích mà, bây giờ anh vẫn thích, nhưng suy cho cùng, vợ vẫn là vợ, anh có thể giữ thân trong sạch vì vợ mình." Ẩn An Lê lưu manh hùng hồn chối cãi: "Nói thật, anh còn tưởng thế hệ chúng ta sẽ không lấy chung vợ cơ.
Anh cả hồi trẻ thì vung đao liếm máu, giờ rửa tay gác kiếm, chỉ biết ở lì dưới quê đi bộ câu cá. Anh hai thì vì từng bị mắc bẫy hồi còn trẻ nên rất ngại có người ngoài ở bên, chê người ta bẩn, quần áo bẩn thì tự giặt, càng chẳng nói đến chuyện thân thiết da thịt."
"Còn cả hai em nữa." Ẩn An Lê vươn ngón tay chỉ vào mặt hai em trai đối diện: "Một đứa suốt ngày ở nhà, sở thích kì quặc, đã thế còn không giỏi ăn nói, không biết chăm sóc bản thân. Người mới hai mươi bốn tuổi mà nhìn y như công nhân sửa chữa bốn mươi hai tuổi. Một đứa thì tính tính ngang ngược, đi học mà không có mấy người bạn. Suốt ngày chỉ biết tìm người so tài, nhìn ai cũng giống như nhìn bao cát đấm bốc, làm gì giống anh..."
"Anh càng không có tư cách nói bọn em." Ẩn Lan Lưu.
"Anh càng không có tư cách nói bọn em." Ẩn Bách Triệu.
Yến Trà về phòng sớm, cũng không biết ba người đàn ông ở phòng khách bên ngoài đang làm gì, trong đám anh em bọn họ cuối cùng là người nào có tính cách tệ hơn, bắt đầu vạch trần khuyết điểm của nhau.
Tuy rằng hiểu được đạo lý trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, nhưng Yến Trà không thể ngờ được Kim Chi lại có lòng tốt giúp đỡ mình nhiệt tình đến như vậy.
Nghe giọng điệu của Ẩn Bách Triệu khi trả lời Ẩn Lan Lưu, Yến Trà có thể cảm nhận được, Ẩn Bách Triệu đối với mình, càng giống như là một món đồ chơi được Kim Chi đưa tới trong nhà này hơn.
Thành thật mà nói, có một số người sẽ bị tổn thương.
Nhưng chuyện Yến Trà hiểu rõ nhất chính là chịu đựng.
Chắc là Kim Chi có thể trở về nhỉ, cô ấy đã nói rằng cô ấy sẽ trở về.
Nhìn dáng vẻ anh em nhà họ Ẩn hẳn là cũng không cảm thấy hứng thú gì đối với cậu, ngoại trừ Ẩn An Lê ra, những người khác cũng không có một chút suy nghĩ nào rằng sẽ chủ động đi tìm hiểu kỹ về cậu cả, cũng không có thêm ác ý nào, đây là chuyện tốt.
Chỉ cần cậu duy trì kết nối với Ẩn An Lê, chịu đựng ở chỗ này đợi đến khi Kim Chi trở về, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Trong đầu Yến Trà hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Ẩn An Lê, âm thầm loại bỏ cảm giác chua xót đang trào ra trong lòng.
May mà không ở chung quá lâu.
Ngoại trừ nhẫn nại ra thì Yến Trà còn hiểu rõ nhất chính là tình cảm đơn phương, là loại tình cảm đơn phương có thể che kín suy nghĩ lẫn cảm xúc của mình không một kẽ hở nào.
Cố gắng học tập để chuẩn bị nhập học đi thôi!
Chỉnh đốn lại cảm xúc trong lòng xong, Yến Trà mở sách vở trên bàn ra, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Trong phòng khách, ba anh em nhanh chóng giải tán trong không vui.
Anh cả hồi trẻ thì vung đao liếm máu, giờ rửa tay gác kiếm, chỉ biết ở lì dưới quê đi bộ câu cá. Anh hai thì vì từng bị mắc bẫy hồi còn trẻ nên rất ngại có người ngoài ở bên, chê người ta bẩn, quần áo bẩn thì tự giặt, càng chẳng nói đến chuyện thân thiết da thịt."
"Còn cả hai em nữa." Ẩn An Lê vươn ngón tay chỉ vào mặt hai em trai đối diện: "Một đứa suốt ngày ở nhà, sở thích kì quặc, đã thế còn không giỏi ăn nói, không biết chăm sóc bản thân. Người mới hai mươi bốn tuổi mà nhìn y như công nhân sửa chữa bốn mươi hai tuổi. Một đứa thì tính tính ngang ngược, đi học mà không có mấy người bạn. Suốt ngày chỉ biết tìm người so tài, nhìn ai cũng giống như nhìn bao cát đấm bốc, làm gì giống anh..."
"Anh càng không có tư cách nói bọn em." Ẩn Lan Lưu.
"Anh càng không có tư cách nói bọn em." Ẩn Bách Triệu.
Yến Trà về phòng sớm, cũng không biết ba người đàn ông ở phòng khách bên ngoài đang làm gì, trong đám anh em bọn họ cuối cùng là người nào có tính cách tệ hơn, bắt đầu vạch trần khuyết điểm của nhau.
Tuy rằng hiểu được đạo lý trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, nhưng Yến Trà không thể ngờ được Kim Chi lại có lòng tốt giúp đỡ mình nhiệt tình đến như vậy.
Nghe giọng điệu của Ẩn Bách Triệu khi trả lời Ẩn Lan Lưu, Yến Trà có thể cảm nhận được, Ẩn Bách Triệu đối với mình, càng giống như là một món đồ chơi được Kim Chi đưa tới trong nhà này hơn.
Thành thật mà nói, có một số người sẽ bị tổn thương.
Nhưng chuyện Yến Trà hiểu rõ nhất chính là chịu đựng.
Chắc là Kim Chi có thể trở về nhỉ, cô ấy đã nói rằng cô ấy sẽ trở về.
Nhìn dáng vẻ anh em nhà họ Ẩn hẳn là cũng không cảm thấy hứng thú gì đối với cậu, ngoại trừ Ẩn An Lê ra, những người khác cũng không có một chút suy nghĩ nào rằng sẽ chủ động đi tìm hiểu kỹ về cậu cả, cũng không có thêm ác ý nào, đây là chuyện tốt.
Chỉ cần cậu duy trì kết nối với Ẩn An Lê, chịu đựng ở chỗ này đợi đến khi Kim Chi trở về, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Trong đầu Yến Trà hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Ẩn An Lê, âm thầm loại bỏ cảm giác chua xót đang trào ra trong lòng.
May mà không ở chung quá lâu.
Ngoại trừ nhẫn nại ra thì Yến Trà còn hiểu rõ nhất chính là tình cảm đơn phương, là loại tình cảm đơn phương có thể che kín suy nghĩ lẫn cảm xúc của mình không một kẽ hở nào.
Cố gắng học tập để chuẩn bị nhập học đi thôi!
Chỉnh đốn lại cảm xúc trong lòng xong, Yến Trà mở sách vở trên bàn ra, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Trong phòng khách, ba anh em nhanh chóng giải tán trong không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.