Chương 23:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Ẩn Bách Triệu tiếp tục trở về phòng máy tính riêng của y ngồi, vì Ẩn An Lê rất có thể sắp có được người vợ song tính, đè xuống hứng thú nồng đậm đang không ngừng trào dâng đối với Yến Trà, không có xin chìa khóa dự phòng của phòng Yến Trà từ Ẩn Bách Triệu mà trực tiếp trở về phòng mình ở trên lầu để chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Người ở lại phòng khách chỉ còn lại một mình Ẩn Lan Lưu, chàng trai lạnh lùng ôm cánh tay ngồi trên sô pha, ngồi yên một hồi, cậu ấy đứng dậy đi tới cửa phòng Yến Trà rồi gõ cửa.
Yến Trà chỉ mở cửa một nửa, cậu nhìn thoáng qua chàng trai đang đứng ở bên ngoài, cố gắng tỏ ra bình thường không có gì khác lạ: "Cậu có chuyện gì sao?"
Ẩn Lan Lưu chống tay lên cửa phòng, đẩy ra một ít, để Yến Trà lộ ra cả người, ánh mắt như mèo của cậu ấy nhìn chằm chằm Yến Trà: "Nếu như sau này anh muốn đi theo Kim Chi làm việc, mặc dù tôi không biết cô ấy sẽ đưa anh đến chỗ nào làm việc, nhưng với sức khỏe này của anh, nếu như còn không rèn luyện cho tốt lên một chút thì chắc chắn sẽ không được vào đâu.”
Yến Trà: "...???”
“Cho nên." Ẩn Lan Lưu ôm cánh tay tựa vào cửa, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng: "Anh có muốn đi tập cùng với tôi không?”
Yến Trà: "... Tôi có thể từ chối không?”
Có lẽ Ẩn Lan Lưu không nghĩ tới Yến Trà sẽ từ chối mình, cậu ấy nghĩ tới anh ba biến thái của mình vừa mới ở trong sảnh lớn mỉa mai cậu ấy không kết bạn được với mấy người, sắc mặt trầm xuống: "Không được! Bây giờ anh phải đi tập với tôi.”
Ẩn Lan Lưu vươn tay túm cổ áo Yến Trà, trực tiếp xách Yến Trà ra khỏi phòng.
“!!!" Yến Trà bị lực tay của Ẩn Lan Lưu làm cho khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn về phía Ẩn Lan Lưu, thật sự rất mạnh.
Bản thân Ẩn Lan Lưu cũng rất bất ngờ, tuyệt đối không nghĩ tới Yến Trà nhìn thì cao hơn cậu ấy một chút, thế mà lại bị cậu ấy xách lên một cách nhẹ nhàng như vậy, còn không nặng bằng một nửa bao cát mà cậu ấy thường hay dùng nữa.
Ẩn Lan Lưu nghĩ tới bộ dạng ăn uống không ngon của Yến Trà trên bàn cơm, cậu ấy có chút không đành lòng nói: "Vừa nãy anh chưa ăn no sao?"
Yến Trà cảm thấy nếu mà mình còn không nói gì nữa thì chắc chắn sẽ bị xem thường, nghĩ đến người đứng trước mặt cũng chỉ là một thằng nhóc mới 17 tuổi, cậu ưỡn ngực, cố gắng để cho giọng nói âm vang có lực để chứng minh bản thân: "Tôi ăn no rồi!"
“..." Ẩn Lan Lưu càng hết chỗ nói.
Cuối cùng Yến Trà vẫn đi theo Ẩn Lan Lưu ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Ẩn Lan Lưu và Yến Trà đều giữ im lặng.
Ẩn Lan Lưu đi ở phía trước quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Trà, đuôi tóc của đối phương bị gió thổi lên, rồi lại rơi về chiếc cổ tinh tế trắng nõn, không hiểu sao lại làm cho cậu ấy có cảm giác rằng Yến Trà vô cùng yếu ớt.
Người ở lại phòng khách chỉ còn lại một mình Ẩn Lan Lưu, chàng trai lạnh lùng ôm cánh tay ngồi trên sô pha, ngồi yên một hồi, cậu ấy đứng dậy đi tới cửa phòng Yến Trà rồi gõ cửa.
Yến Trà chỉ mở cửa một nửa, cậu nhìn thoáng qua chàng trai đang đứng ở bên ngoài, cố gắng tỏ ra bình thường không có gì khác lạ: "Cậu có chuyện gì sao?"
Ẩn Lan Lưu chống tay lên cửa phòng, đẩy ra một ít, để Yến Trà lộ ra cả người, ánh mắt như mèo của cậu ấy nhìn chằm chằm Yến Trà: "Nếu như sau này anh muốn đi theo Kim Chi làm việc, mặc dù tôi không biết cô ấy sẽ đưa anh đến chỗ nào làm việc, nhưng với sức khỏe này của anh, nếu như còn không rèn luyện cho tốt lên một chút thì chắc chắn sẽ không được vào đâu.”
Yến Trà: "...???”
“Cho nên." Ẩn Lan Lưu ôm cánh tay tựa vào cửa, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng: "Anh có muốn đi tập cùng với tôi không?”
Yến Trà: "... Tôi có thể từ chối không?”
Có lẽ Ẩn Lan Lưu không nghĩ tới Yến Trà sẽ từ chối mình, cậu ấy nghĩ tới anh ba biến thái của mình vừa mới ở trong sảnh lớn mỉa mai cậu ấy không kết bạn được với mấy người, sắc mặt trầm xuống: "Không được! Bây giờ anh phải đi tập với tôi.”
Ẩn Lan Lưu vươn tay túm cổ áo Yến Trà, trực tiếp xách Yến Trà ra khỏi phòng.
“!!!" Yến Trà bị lực tay của Ẩn Lan Lưu làm cho khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn về phía Ẩn Lan Lưu, thật sự rất mạnh.
Bản thân Ẩn Lan Lưu cũng rất bất ngờ, tuyệt đối không nghĩ tới Yến Trà nhìn thì cao hơn cậu ấy một chút, thế mà lại bị cậu ấy xách lên một cách nhẹ nhàng như vậy, còn không nặng bằng một nửa bao cát mà cậu ấy thường hay dùng nữa.
Ẩn Lan Lưu nghĩ tới bộ dạng ăn uống không ngon của Yến Trà trên bàn cơm, cậu ấy có chút không đành lòng nói: "Vừa nãy anh chưa ăn no sao?"
Yến Trà cảm thấy nếu mà mình còn không nói gì nữa thì chắc chắn sẽ bị xem thường, nghĩ đến người đứng trước mặt cũng chỉ là một thằng nhóc mới 17 tuổi, cậu ưỡn ngực, cố gắng để cho giọng nói âm vang có lực để chứng minh bản thân: "Tôi ăn no rồi!"
“..." Ẩn Lan Lưu càng hết chỗ nói.
Cuối cùng Yến Trà vẫn đi theo Ẩn Lan Lưu ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Ẩn Lan Lưu và Yến Trà đều giữ im lặng.
Ẩn Lan Lưu đi ở phía trước quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Trà, đuôi tóc của đối phương bị gió thổi lên, rồi lại rơi về chiếc cổ tinh tế trắng nõn, không hiểu sao lại làm cho cậu ấy có cảm giác rằng Yến Trà vô cùng yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.