Chương 43:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Trong phòng, Ẩn An Lê nương theo ánh trăng mong manh ngoài cửa sổ, trìu mến nhìn người nằm trên giường. Yến Trà bị anh ấy hôn mạnh đến nỗi mắt trợn ngược lên trên, đầu lưỡi thè ra, trên mặt là dáng vẻ si mê dâm dật.
“Hôn Tiểu Trà thích thật đấy…Tôi thật sự rất thích Tiểu Trà đó nha…” Dứt lời, Ẩn An Lê vươn tay ra ôm lấy Yến Trà đang bị chăn quấn chặt. Anh ấy kéo cậu vào trong lòng, lại luồn đầu lưỡi vào lần nữa.
Trời đã sáng rồi.
Yến Trà mê man mở mắt ra, khi vừa mới tỉnh lại, cậu cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Người như bị một lực nào đó ép chặt thành một cái bánh, không chỉ trong đũng quần có dính chất sền sệt khó chịu, mà trong miệng và yết hầu của cậu dường như cũng đã bị sử dụng quá nhiều, vừa ngứa vừa đau, đến nỗi muốn nói chuyện cũng khiến toàn thân cậu đều run lên một hồi.
Sao lại như thế này? Yến Trà trừng mắt, muốn ngồi dậy lại có hơi khó khăn, cậu thử ngồi dậy nhưng cảm thấy có đồ vật nào đó giữ chặt cậu ở trên giường.
Yến Trà xoay người, nghiêng đầu hướng về đồ vật đã ngáng chân cậu, đập vào mắt cậu là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ dừng trên mái tóc hạt dẻ của người đàn ông đó, mơ hồ hiện lên một sự trong sáng và ngây thơ.
Khi cậu tỉnh táo trở lại, bỏ qua ánh sáng mặt trời, cậu đã thấy rõ ràng người đàn ông nằm trên giường rất giống với người đàn ông mặc quần cộc ở bờ biển, Trong lòng Yến Trà cảm thấy chua chua, ngay lập tức kích thích nước bọt trong miệng, cậu lại không thể nuốt vào, nước bọt theo khóe miệng tràn ra, làm ướt một bên.
“!” Yến Trà khép miệng, vô cùng hoảng sợ, cậu hoài nghi mộng xuân tối qua của bản thân đã tạo ra tật xấu, khi nhìn thấy khuôn mặt mà mình thích trong mộng xuân, ký ức cơ bắp của cậu đã phản ứng.
Chẳng lẽ cậu là tên siêu biến thái sao?
Không thể tiếp nhận được chuyện này, Yến Trà cuộn chân trong chăn, cố gắng giãy giụa, nỗ lực rời khỏi vòng tay của Ẩn An Lê.
“Tiểu Trà...” Ẩn An Lê bị động tác giãy giụa của Yến Trà làm tỉnh dậy, lười biếng ngáp một cái nhưng vẫn không mở mắt. Anh ấy bĩu môi, đưa tay mò mẫm, lôi cái người đang bọc mình như con sâu róm ra ngoài, mà Yến Trà sắp ra ngoài thành công lại bị kéo trở về, anh ấy ôm mạnh hơn, cọ cọ mặt vào cổ của Yến Trà, làm nũng nói: “Ngủ thêm một lát nữa thôi…”
Sau khi Yến Trà giãy giụa không được, cậu đành yên tĩnh lại, một lúc sau, cậu run lẩy bẩy nói nhỏ: “An Lê… Tôi đói rồi, tôi muốn ăn gì đó.”
An Lê đang nhắm mắt nghe vậy liền xoa mắt rồi ngồi dậy, Yến Trà được thả tự do mà ngã xuống giường.
Yến Trà ngồi ở dưới đất, cảm thấy có gì đó không ổn: “Vì sao anh lại ngủ trong phòng tôi vậy?”
Ẩn An Lê không trả lời Yến Trà, sau khi anh lười biếng duỗi thắt lưng liền cười hì hì nói: “Yến Trà… Muốn tôi thay quần áo giúp cậu không?”
“Hôn Tiểu Trà thích thật đấy…Tôi thật sự rất thích Tiểu Trà đó nha…” Dứt lời, Ẩn An Lê vươn tay ra ôm lấy Yến Trà đang bị chăn quấn chặt. Anh ấy kéo cậu vào trong lòng, lại luồn đầu lưỡi vào lần nữa.
Trời đã sáng rồi.
Yến Trà mê man mở mắt ra, khi vừa mới tỉnh lại, cậu cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Người như bị một lực nào đó ép chặt thành một cái bánh, không chỉ trong đũng quần có dính chất sền sệt khó chịu, mà trong miệng và yết hầu của cậu dường như cũng đã bị sử dụng quá nhiều, vừa ngứa vừa đau, đến nỗi muốn nói chuyện cũng khiến toàn thân cậu đều run lên một hồi.
Sao lại như thế này? Yến Trà trừng mắt, muốn ngồi dậy lại có hơi khó khăn, cậu thử ngồi dậy nhưng cảm thấy có đồ vật nào đó giữ chặt cậu ở trên giường.
Yến Trà xoay người, nghiêng đầu hướng về đồ vật đã ngáng chân cậu, đập vào mắt cậu là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ dừng trên mái tóc hạt dẻ của người đàn ông đó, mơ hồ hiện lên một sự trong sáng và ngây thơ.
Khi cậu tỉnh táo trở lại, bỏ qua ánh sáng mặt trời, cậu đã thấy rõ ràng người đàn ông nằm trên giường rất giống với người đàn ông mặc quần cộc ở bờ biển, Trong lòng Yến Trà cảm thấy chua chua, ngay lập tức kích thích nước bọt trong miệng, cậu lại không thể nuốt vào, nước bọt theo khóe miệng tràn ra, làm ướt một bên.
“!” Yến Trà khép miệng, vô cùng hoảng sợ, cậu hoài nghi mộng xuân tối qua của bản thân đã tạo ra tật xấu, khi nhìn thấy khuôn mặt mà mình thích trong mộng xuân, ký ức cơ bắp của cậu đã phản ứng.
Chẳng lẽ cậu là tên siêu biến thái sao?
Không thể tiếp nhận được chuyện này, Yến Trà cuộn chân trong chăn, cố gắng giãy giụa, nỗ lực rời khỏi vòng tay của Ẩn An Lê.
“Tiểu Trà...” Ẩn An Lê bị động tác giãy giụa của Yến Trà làm tỉnh dậy, lười biếng ngáp một cái nhưng vẫn không mở mắt. Anh ấy bĩu môi, đưa tay mò mẫm, lôi cái người đang bọc mình như con sâu róm ra ngoài, mà Yến Trà sắp ra ngoài thành công lại bị kéo trở về, anh ấy ôm mạnh hơn, cọ cọ mặt vào cổ của Yến Trà, làm nũng nói: “Ngủ thêm một lát nữa thôi…”
Sau khi Yến Trà giãy giụa không được, cậu đành yên tĩnh lại, một lúc sau, cậu run lẩy bẩy nói nhỏ: “An Lê… Tôi đói rồi, tôi muốn ăn gì đó.”
An Lê đang nhắm mắt nghe vậy liền xoa mắt rồi ngồi dậy, Yến Trà được thả tự do mà ngã xuống giường.
Yến Trà ngồi ở dưới đất, cảm thấy có gì đó không ổn: “Vì sao anh lại ngủ trong phòng tôi vậy?”
Ẩn An Lê không trả lời Yến Trà, sau khi anh lười biếng duỗi thắt lưng liền cười hì hì nói: “Yến Trà… Muốn tôi thay quần áo giúp cậu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.