Chương 44:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Lúc này, Yến Trà mới chú ý tới Ẩn An Lê đang nằm khỏa thân trên giường, toàn thân chỉ mặc một cái quần ngắn màu nâu, giống hệt như hình ảnh nằm bên bờ cát trong mộng xuân của cậu.
Yến Trà ôm mặt, hai bên tai đỏ lên.
Mình đúng là rất là đê tiện.
“Tiểu Trà…” Ẩn An Lê xuống giường, đi tới cạnh người đang trùm chăn thành một đống nho nhỏ trước mặt: “Để tôi giúp cậu thay quần áo đi? Quần áo trên người cậu đều nhăn lại rồi.”
“Không cần đâu!” Yến Trà buồn bực trả lời: “Anh đi ra ngoài đi! Nhanh ra ngoài đi!”
Ẩn An Lê dán người vào Yến Trà: “Vết thương trên người cậu như thế nào rồi? Có nặng lắm không? Từ trước đến giờ thằng bé Lan Lưu kia luôn không phân biệt được nặng nhẹ. Tối qua tôi muốn qua bôi thuốc cho cậu, nhưng cậu ngủ trùm chăn quá kỹ, không gỡ ra được, tôi sợ làm cậu đau nên không mở chăn ra.”
Yến Trà nghe thấy Ẩn An Lê bảo muốn bôi thuốc cho mình, trên lưng lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, cậu căng thẳng trùm chăn chặt hơn một chút.
Yến Trà cuộn mình đứng lên, gắt gao che lấy mình: “An Lê, anh ra ngoài trước đi, trên người tôi rất bẩn, để tôi tắm rửa đã.”
“Tôi có thể giúp cậu mà…”
Ẩn An Lê nâng mặt lên muốn dựa vào Yến Trà, vẫn còn chưa nói xong, cửa phòng đã được mở ra từ bên ngoài.
“Ra ngoài. Ăn cơm.” Ẩn Lan Lưu mở to đôi mắt cá chết, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ba đang ăn mặc trần truồng của mình, anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần ngắn và đứng trong phòng của người khác, còn làm ra hành vi dâm loạn vào sáng sớm, vẻ mặt cậu như thể hiện “đúng là không trị nổi anh nữa”.
“Lan Lưu à, em xem thái độ của em khi nhìn anh có phải…” Ẩn An Lê nỗ lực lấy lại danh dự của một người anh trai.
“Tục tĩu, nhỏ mọn. Xấu xa, dã tâm.” Ẩn Lan Lưu nói từng chữ rồi rời đi.
Muốn làm gì thì quang minh chính đại mà làm, lén lén lút lút chạy tới phòng Trà Trà giở trò lưu mạnh, đây không phải là làm xấu mặt nhà họ Ẩn thì là làm gì?
Ẩn Lan Lưu nhớ lại một chút, hôm qua ở trong phòng tắm.
Dáng vẻ làm nũng đưa ra yêu cầu của Yến Trà với cậu ấy, cộng thêm Trà Trà tin tưởng cậu ấy, đặc biệt để cậu ấy biết bí mật của mình. Điều này tương đương với việc cậu chỉ bằng lòng để một mình cậu ấy biết mình là người lưỡng tính, vậy không phải là thích cậu ấy thì còn có thể là gì nữa chứ?
Quả nhiên, các anh trai ấy à, căn bản đều không thể dựa vào được, vẫn phải là nhờ cậu ấy tới. Ẩn Lan Lưu nghĩ tới đến đây, lại mở đôi mắt cá chết nhìn về phía Ẩn An Lê lần nữa, cuối cùng đóng mạnh cửa rời đi.
Ẩn An Lê đứng sững tại chỗ, nghĩ thầm, không biết vì sao lúc nãy biểu cảm của Ẩn Lan Lưu lại như đang muốn đánh anh ấy vậy.
“Tiểu Trà, nếu cậu đã không muốn thì tôi ra ngoài chờ cậu trước.” Ẩn An Lê nhặt quần áo của mình lên rồi mặc vào.
Yến Trà ôm mặt, hai bên tai đỏ lên.
Mình đúng là rất là đê tiện.
“Tiểu Trà…” Ẩn An Lê xuống giường, đi tới cạnh người đang trùm chăn thành một đống nho nhỏ trước mặt: “Để tôi giúp cậu thay quần áo đi? Quần áo trên người cậu đều nhăn lại rồi.”
“Không cần đâu!” Yến Trà buồn bực trả lời: “Anh đi ra ngoài đi! Nhanh ra ngoài đi!”
Ẩn An Lê dán người vào Yến Trà: “Vết thương trên người cậu như thế nào rồi? Có nặng lắm không? Từ trước đến giờ thằng bé Lan Lưu kia luôn không phân biệt được nặng nhẹ. Tối qua tôi muốn qua bôi thuốc cho cậu, nhưng cậu ngủ trùm chăn quá kỹ, không gỡ ra được, tôi sợ làm cậu đau nên không mở chăn ra.”
Yến Trà nghe thấy Ẩn An Lê bảo muốn bôi thuốc cho mình, trên lưng lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, cậu căng thẳng trùm chăn chặt hơn một chút.
Yến Trà cuộn mình đứng lên, gắt gao che lấy mình: “An Lê, anh ra ngoài trước đi, trên người tôi rất bẩn, để tôi tắm rửa đã.”
“Tôi có thể giúp cậu mà…”
Ẩn An Lê nâng mặt lên muốn dựa vào Yến Trà, vẫn còn chưa nói xong, cửa phòng đã được mở ra từ bên ngoài.
“Ra ngoài. Ăn cơm.” Ẩn Lan Lưu mở to đôi mắt cá chết, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ba đang ăn mặc trần truồng của mình, anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần ngắn và đứng trong phòng của người khác, còn làm ra hành vi dâm loạn vào sáng sớm, vẻ mặt cậu như thể hiện “đúng là không trị nổi anh nữa”.
“Lan Lưu à, em xem thái độ của em khi nhìn anh có phải…” Ẩn An Lê nỗ lực lấy lại danh dự của một người anh trai.
“Tục tĩu, nhỏ mọn. Xấu xa, dã tâm.” Ẩn Lan Lưu nói từng chữ rồi rời đi.
Muốn làm gì thì quang minh chính đại mà làm, lén lén lút lút chạy tới phòng Trà Trà giở trò lưu mạnh, đây không phải là làm xấu mặt nhà họ Ẩn thì là làm gì?
Ẩn Lan Lưu nhớ lại một chút, hôm qua ở trong phòng tắm.
Dáng vẻ làm nũng đưa ra yêu cầu của Yến Trà với cậu ấy, cộng thêm Trà Trà tin tưởng cậu ấy, đặc biệt để cậu ấy biết bí mật của mình. Điều này tương đương với việc cậu chỉ bằng lòng để một mình cậu ấy biết mình là người lưỡng tính, vậy không phải là thích cậu ấy thì còn có thể là gì nữa chứ?
Quả nhiên, các anh trai ấy à, căn bản đều không thể dựa vào được, vẫn phải là nhờ cậu ấy tới. Ẩn Lan Lưu nghĩ tới đến đây, lại mở đôi mắt cá chết nhìn về phía Ẩn An Lê lần nữa, cuối cùng đóng mạnh cửa rời đi.
Ẩn An Lê đứng sững tại chỗ, nghĩ thầm, không biết vì sao lúc nãy biểu cảm của Ẩn Lan Lưu lại như đang muốn đánh anh ấy vậy.
“Tiểu Trà, nếu cậu đã không muốn thì tôi ra ngoài chờ cậu trước.” Ẩn An Lê nhặt quần áo của mình lên rồi mặc vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.