Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 30:

Hồ Châu Tử

28/04/2023

Hai người chuẩn bị lên tầng thì ngoài cửa bỗng vang lên một âm thanh ngọt ngào: “Anh Thanh Yến.”

Thẩm Thanh Yến quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng ở ngoài cửa, cũng khách sáo chào hỏi: “Cô Từ cũng trở về à?''

Từ Lộ Dương cười nói: “Đúng vậy, nghe nói anh Thanh Yến trở lại, nên em cũng về xem thử xem.”

Thẩm Thanh Yến gật đầu: “Ừm, trở về xem thử xem là đúng, cỏ ở bên sân của cô đều mọc vươn sang chỗ tôi rồi.”

“Vậy anh Thanh Yến giúp em dọn dẹp một chút nha! Em cũng cảm thấy đám cỏ dại kia mọc quá nhanh, một người dọn dẹp không nổi.”

Lời này của đối phương rõ ràng có cả sự ám muội, Cao Khang Hạo đứng ở một bên cố gắng coi mình như là không khí.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến không hề thay đổi, chỉ nói: “Tôi có số của người làm vườn, giá cả ưu đãi, làm việc cũng rất chuyên nghiệp, Nếu cô Từ muốn, lát nữa tôi để lão Cao gửi cho cô.”

Cô ta làm như thể không hiểu hàm ý từ chối uyển chuyển của Thẩm Thanh Yến, lại nói: “Anh Thanh Yến không định mời em vào ngồi một lúc sao?”

Thẩm Thanh Yến vẫn tươi cười: “Cô xem nhà của tôi hơi lộn xộn, thật sự không tiện để chiêu đãi khách.”

“Em cũng đang muốn tìm Khang Hạo giúp đỡ mà! Mọi người đều là hàng xóm, vào nhà cũng không cần long trọng như thế đúng không?”

Thẩm Thanh Yến bất đắc dĩ cười cười, đi qua mở cửa cho cô ta.

Từ Lộ Dương nhìn thùng đồ bọn họ mang đến, thăm dò hỏi: “Anh Thanh Yến định sống ở đây lâu dài sao?”

Thẩm Thanh Yến không mặn không nhạt trả lời cô ta: “Kiểu người như chúng tôi quanh năm suốt tháng đều chạy tới chạy lui, làm gì có chuyện ở lâu dài? Sắp đi rồi”

Mấy người vào nhà, đi lên phòng khách tầng 2, Thẩm Thanh Yến rót nước trà cho bọn họ, Từ Lộ Dương nhìn thấy trong đống đồ Thẩm Thanh Yến mang đến có một bức tranh được cuộn tròn.



Cô ta không khỏi tò mò hỏi: “Anh Thanh Yến mang những gì đến vậy? Đây là tranh vẽ sao?”

Nói xong, cũng không đợi Thẩm Thanh Yến trả lời, cô ta đã mở bức tranh ra trước. Khi cô ta nhìn rõ cô gái trong bức tranh, đáy mắt lóe lên sự u ám, dò xét hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”

“Cô gái trong mơ của tôi.” Câu này của Thẩm Thanh Yến không phải là giả nhưng dưới góc độ của Từ Lộ Dương và Cao Khang Hạo thì có vẻ hơi kỳ.

Cao Khang Hạo không biết ông chủ nhà mình có người trong mộng từ lúc nào, nhưng nhìn bức tranh anh vẽ đẹp đẽ và tươi sang biết bao, cô gái trong tranh còn mặc quần áo của anh, quan hệ chắc chắn không tầm thường.

Ông chủ biết yêu thật rồi sao?

Nhưng Cao Khang Hạo ở cùng anh hang ngày lại không phát hiện chút dấu vết nào.

Ông chủ đúng là sâu không lường được, che dấu chuyện tình cảm không chút kẽ hở.

Tia u ám xẹt qua mắt Từ Lộ Dương, bàn tay đang cầm bức tranh không khỏi mà siết chặt lại, Thẩm thanh Yến lấy lại cuộn tranh trên tay cô ta, nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho khách nhân: “Bức tranh này còn chưa được bồi(1), phải cẩn thận nhẹ nhàng.”

(1) Bồi tranh(裱画): kỹ thuật trang hoàng, làm đẹp cho tranh.

Khi Thẩm Thanh Yến tới gần cô ta và lấy lại cuộn tranh, cô ta còn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt trên người anh, đó không phải là mùi nước hoa Eau de Cologne (một loại nước hoa của Pháp) của đàn ông, mà lại càng giống mùi nước hoa của phụ nữ hơn.

Liên hệ với bức tranh kia, sắc mặt của cô Từ càng u ám.

Xu Mạn ở trên ban công, có thể nhìn bao quát tình huống trong phòng khách. Cô không khỏi có chút nghi ngờ, vị này thật sự là tình đầu của Thẩm Thanh Yến sao? Sao trông thế nào cũng giống như cô gái hàng xóm đơn phương theo đuổi Thẩm Thanh Yến hơn nhỉ?

Haizz, lại là một đôi nam nữ si tình

Cô Từ hỏi tiếp: “Hóa ra anh Thanh Yến đã có người yêu rồi, cô ấy là người trong giới à? Sao trông lạ thế?”

Trong lòng Thẩm Thanh Yến biết cô ta đã hiểu lầm rồi, nhưng cũng không định giải thích, chỉ nói: “Cô ấy không phải người trong giới, mọi người cứ ngồi đi, tôi đi cất đồ trước.”



Thẩm Thanh Yến ôm thùng đồ vào phòng ngủ, Cao Khang Hạo cố gắng coi mình như không khí, Từ Lộ Dương luôn cảm thấy rất bức bối, bèn đi đến ban công hít thở không khí.

Bởi vì không sống ở đây mấy nên ban công bên này của Thẩm Thanh Yến không trồng nhiều loại hoa cỏ như bên kia, ban công tương đối trống trải, hoa cỏ đều trồng trong sân ở dưới nhà.

Từ Lộ Dương vừa liếc nhìn đã thấy trên ban công có thêm một chậu hoa lan, giống hệt trong bức tranh.

Chỉ có điều cánh hoa của chậu hoa lan này có dấu vết từng bị đè ép, không được coi là đẹp lắm, cũng không biết tại sao Thẩm Thanh Yến lại thích nuôi trồng hoa cỏ, cứ như mấy ông lão 70 80 tuổi.

Hoa lan tỏa ra mùi hương êm dịu, rất giống mùi hương như có như không trên người Thẩm Thanh Yến, Từ Lộ Dương cuối cùng cũng biết mùi hương trên người Thẩm Thanh Yến đến từ đâu rồi.

Nhưng cứ nghĩ đến cô gái kia, trong long Từ Lộ Dương tựa như có lửa đốt, ngọn lửa của sự ghen tuông đố kỵ.

Tình cảm luôn là một thứ gì đó rất kỳ lạ, khi bạn thích một người không thích bạn, chỉ cần đối phương sẽ không thích ai cả, bạn sẽ vô cùng dũng cảm, cảm thấy chỉ cần ở gần thì sẽ có cơ hội, thậm chí có thể hưởng thụ cảm giác bản thân đơn phương si đắm. Cứ như thể chỉ cần đối phương không yêu đương, mình chính là sự tồn tại đặc biệt nhất.

Nhưng một khi đối phương có người mình thích, ảo tưởng tan biến, sự dũng cảm và si đắm sẽ biến chất, biến thành sự ghen tỵ, oán hận.

Từ Lộ Dương vươn tay sờ hoa lan.

Xu Mạn không khỏi rùng mình, ánh mắt của người phụ nữ này đáng sợ quá đi mất, so với ánh mắt sắc bén của Triệu Uyên còn đáng sợ hơn. Bởi vì ánh mắt của Triệu Uyên chỉ mang tính công kích, còn bên trong ánh mắt của người phụ nữ này còn chất chứa cả cảm xúc u ám tiêu cực.

Ghen tỵ, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận...

Ngón tay của đối phương đang niết nhẹ thân cây mảnh khảnh của cô, chỉ cần cô ta dùng sức, cô sẽ xong đời.

Xu Mạn căng chặt lá, run lẩy bẩy.

“Cô Từ! Cô đang làm gì vậy!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook