Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 41:

Hồ Châu Tử

01/05/2023

Xu Mạn khó chịu hút một ngụm đất: Vậy mà lại nghĩ cô quá đáng như vậy ở sau lưng cô!

Thẩm Thanh Yến đi rửa tay, khi đi ngang qua chậu hoa còn cố ý dừng lại, nghiêng đầu nhìn chiếc lá đang rũ xuống, vươn ngón trỏ và ngón cái tạo thành vòng tròn, sau đó hết sức nghịch ngợm dùng ngón trỏ búng vào lá.

Tuy anh búng không nặng cũng không nhẹ, nhưng cái búng tay làm cho toàn thân Xu Mạn giống như bị sét đánh vậy.

Xúc cảm tê dại truyền từ lá đến phần rễ của cô, thậm chí còn lan ra cả cánh hoa.

Sao trước đây cô không nhận ra người đàn ông này cũng có lúc nghịch ngợm như vậy chứ

Anh giả vờ quá tốt rồi!

Anh thật sự không biết mình chính là cô gái kia sao?

Nghĩ đến giống loài thông minh như con người cũng có lúc bị thông minh lừa, trong lòng Xu Mạn bỗng cảm thấy thành tựu.

Thẩm Thanh Yến mở gói hàng, đổ hết kẹo trong hộp ra ngoài, đựng đầy trong một cái rổ, đặt xung quanh bàn trà, để một khoảng trống nhỏ ở giữa. Quần áo thì bị anh ném vào máy giặt giặt một lượt, lại dùng máy sấy sấy khô, để một bộ quần áo ngủ hồng nhạt sạch sẽ trên sofa.

Sau khi làm xong những việc này, anh chuyển chậu hoa lan vào bàn trà trong phòng khách, đặt ngay chỗ trống được bao quanh bởi đồ ngọt, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Xu Mụn ngửi thấy mùi hương thơm lừng tỏa ra từ những viên kẹo socola ở xung quanh, không khỏi vươn bộ rễ cây cắm sâu xuống đất, tưởng tượng đất ở rễ là những viên kẹo socola ngọt ngào...

Vì vậy, cô liên tục hút đất hết ngụm này đến ngụm khác.

Có phải người đàn ông cố ý không? Tại sao muốn đặt cô ở giữa những viên kẹo ngon nhất?

Nếu như lá cây của cô là cánh tay thì tốt rồi, cô có thể nhặt lên hết chúng lên. Đã rất lâu rồi cô chưa được ăn kẹo của con người, hơn nữa đây còn là loại cô thích ăn nhất.



Tiếng nước chảy ào ào vẫn truyền từ phòng tắm ra, có phải người đàn ông kia vẫn tắm không? Vậy có phải cô có thể trộm ăn một viên kẹo không?

Đúng thế! Nếu như anh tắm xong, tiếng nước nhất định sẽ ngừng lại, vậy có nghĩa là, chỉ cần phòng tắm không còn tiếng nước nữa, cô sẽ lập tức biến thành hoa lan trở về trong chậu hoa, như vậy chẳng phải là được rồi sao?

Xu Mạn tự khen ngợi sự nhanh trí của mình, lắc mình biến hóa, hóa thành người, ngồi xổm bên cạnh bàn trà, vừa cẩn thận ngóng động tĩnh ở phòng tắm, vừa vội vàng cầm một viên kẹo socola, bóc lớp vỏ giấy màu vàng ở bên ngoài.

Mới bóc được một nửa, phía phòng ngủ vang lên hai tiếng ho nhẹ.

Xu Mạn sợ tới mức tay run lên. kẹo rơi xuống đất, cô không quan tâm nhiều được đến thế, trực tiếp biến thành hoa lan quay về chậu hoa.

Sau đó, Xu Mạn nghe thấy tiếng nước dừng lại.

Không lâu sau đó, người đàn ông mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm, anh rất tùy ý dùng khăn tắm lau những giọt nước còn đọng trên tóc.

Bởi vì vừa tắm xong, khuôn mặt của anh bị hơi nước ấm hun ửng hồng, đôi mắt màu hổ phách càng phát sáng, mái tóc chưa khô hẳn vẫn còn đọng lại vài giọt nước, trông có vẻ gợi cảm mê người.

Anh mặc một bộ quần áo nhung màu xanh đi đến trước bàn trà, Xu Mạn có chút lo lắng căng chặt lá, cầu mong người đàn ông đừng nhìn xuống đất.

Nhưng mà dường như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, người đàn ông đúng lúc nhìn thấy rồi.

Anh cúi người xuống nhặt viên kẹo trên mặt đất, có chút khó hiểu lẩm bẩm một mình: “Sao lại bị rơi xuống đất nhỉ? Lại còn bị bóc ra một nửa nữa, chẳng lẽ trong nhà có chuột?”

Cũng may người đàn ông ngờ ngệch không nghi ngờ đến mình, Xu Mạn thầm nghĩ.

Người đàn ông ngồi trên sofa, bóc vỏ kẹo ra, đưa kẹo lên miệng cắn một miếng nhỏ, gật đầu nói: “Chà, ngon quá! Ngọt mà không ngấy, rất ngon!”



Xu Mạn không kìm được, lại hút một ngụm đất khó ăn.

Người đàn ông tinh thần sảng khoái, ăn xong kẹo vẫn ngồi ở sofa xem tivi, lại còn là chương trình nước ngoài cô hoàn toàn nghe không hiểu, cô buồn chán rũ lá cây và nụ hoa, mong người đàn ông quay về phòng ngủ thật mau.

Thật ra người đàn ông cũng không nghiêm túc xem tivi, anh cầm bộ quần áo màu hồng nhạt trên sofa ngắm nghĩa một chút, hơi tiếc nói: “Đáng tiếc cô ấy đã âm thầm rời đi rồi, nếu không mặc bộ quần áo này nhất định sẽ rất đẹp.”

Cô ấy trong miệng anh, hẳn là mình nhỉ?

Xu Mạn nhìn thoáng qua bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, vẫy lá cây, rất đồng ý với quan điểm của người đàn ông - quần áo rất đẹp, cô mặc vào càng đẹp hơn.

Sau khi người đàn ông cảm thán, thì đặt áo ngủ trên sofa, mở ra cửa kính sát đất, sau đó đi vào phòng ngủ.

Màn đêm dần bao trùm, mùi kẹo tràn ngập phòng khách, gặm nhấm từng tế bào thực vật của Xu Mạn, khiến cô không có chỗ nào để chạy trốn. Chịu đựng đến ba bốn giờ sáng, cuối cùng Xu Mạn cũng không thể kìm được nữa, lại đi ra từ chậu hoa.

Cô cẩn thận dè dặt bóc vỏ một viên kẹo, cho kẹo vào miệng, quả thật ngọt mà không ngấy, hương thơm ngập tràn trong khoang miệng.

Gió đêm đầu xuân thổi mạnh đập vào cửa sổ vang lên tiếng vù vù, Xu Mạn ôm chặt cánh tay, mặc chiếc áo ngủ trên sofa lên người, tiếc là phòng khách không có gương, cũng không có áng đèn, nên cô không thể nhìn thấy dáng vẻ khi mặc bộ đồ của mình.

Trên áo ngủ vẫn còn sót lại một mùi hương rất nhạt, tương tự với mùi trên quần áo của người đàn ông, là mùi nước giặt quần áo.

Thật ra người đàn ông cũng rất tốt, tại sao mình phải trốn anh chứ?

Xu Mạn ỉu xìu nghĩ về vấn đề này.

Cô lại bóc một viên kẹo khác, để an ủi trái tim buồn bã của chính mình.

Đúng vào lúc này, một tiếng “tách” vang lên, căn phòng nháy mắt bừng sáng, một giọng nói ấm áp xen lẫn chút đùa cợt vang lên: “Con chuột ăn vụng, muốn bắt cô đúng là không dễ dàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook