Chương 408: Ngoại truyện 15: 【 Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: 】 Ngọt ngào 15
Nam Quan Yêu Yêu
16/06/2016
Lương Chân Chân chỉ có thể nâng trán với vấn đề này, ngoài ra thật sự không biết phải nói thế nào, một cặp quỷ yêu tinh!
Đằng Cận Tư trầm ngâm một lúc, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bà xã, nhíu nhíu mày, thật sự nghiêm túc nói; “Mẹ không lừa con, cha thật sự… Đều chơi trò chơi mỗi đêm với mẹ.”
Nghe nói như thế, thiếu chút nữa Lương Chân Chân phun một ngụm nước ra ngoài, nhưng cô nhịn được, lúc này cô phải tuyệt đối phối hợp với ông xã, bằng không với khôn khéo của cô gái nhỏ, chắc chắn sẽ lộ.
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc nửa tin nửa ngờ nhìn cha, thấy vẻ mặt cha nghiêm túc, lập tức tin, nhưng công chúa nhỏ thích cha như vậy tuyệt đối không phải giả, chớp chớp lông mi còn dính nước mắt, hai tay nhỏ bé như hai mẩu ngó sen trêu đùa trên cổ cha.
Đằng Cận Tư dỗ hồi lâu, bé mới lại “Ha ha ha” cười lên.
“Cha, vậy sau này cha ngủ cùng Nhạc Nhạc, không cho nửa đêm len lén chạy mất.” Công chúa nhỏ hất cằm kiêu ngạo nói.
“Chuyện này…” Đằng Cận Tư dừng hai giây, “Nhạc Nhạc trưởng thành, phải học sống độc lập, không thể quá mức lệ thuộc vào cha mẹ.”
“Không cần, cũng không cần!” Nhạc Nhạc làm nũng không theo, hai tay nhỏ bé giật cổ áo cha, cái miệng nhỏ nhắn vểnh cao.
“Thì ra Nhạc Nhạc là cô gái nhỏ cứng đầu, cha tức giận.” Đằng Cận Tư cố ý nghiêm mặt.
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc “Bụp” một cái nhảy khỏi đầu gối cha, chạy đến trong ngực mẹ, ôm cổ mẹ làm nũng, “Mẹ, buổi tối con muốn ngủ chung với mẹ.”
Tất cả mọi người nói cha cưng chiều nhất chính là bé, nhưng bé biết thật ra cha cưng chiều nhất chính là mẹ, mẹ nói gì cha cũng sẽ không phản đối, cho nên, lấy lòng mẹ cũng rất quan trọng.
Lương Chân Chân đúng là mềm lòng, không nhịn được cầu khẩn của con gái non nớt, “Được.”
“Nhé…” Nhạc Nhạc vui vẻ hôn lên mặt mẹ một cái, quay đầu nhìn cha cười đến vô cùng rực rỡ, giống như đang nói: Mẹ đã đồng ý.
Đằng Cận Tư cười đến cưng chiều và bất đắc dĩ, có vợ có con gái như thế, còn cầu xin cái gì chứ?
Buổi trưa, Đằng Cận Tư vốn định mang vợ con đi ra ngoài ăn cơm, nhưng công việc thật sự quá bận rộn, đành phải kêu Nam Cung mua đồ ăn bên ngoài giúp anh, người một nhà ở trong phòng làm việc giải quyết đồ ăn Trung Quốc.
Lúc ăn cơm, Lương Chân Chân nghĩ đến con trai một mình ở vườn trẻ, nên gọi điện thoại cho bé, hỏi bé có ăn cơm không…
Đằng Cận Tư thấy vậy chau mày thật sâu, “Bà xã, bé trai cần độc lập, không thể nuông chiều khắp nơi.”
“Em nào có chiều con, An An vốn rất độc lập!” Lương Chân Chân bất mãn cãi lại.
“Còn chưa đủ.”
“Bé trai cần chính là sau này lớn lên ra ngoài rèn luyện, khi còn bé không thể vô cùng hà khắc, lại nói, An An thông minh như vậy, thầy giáo cũng khoe thằng bé là thiên tài.”
Nói đến con trai, Lương Chân Chân vô cùng tự hào.
Đằng Cận Tư yên lặng ăn cơm, trên vấn đề giáo dục con cái, anh và bà xã luôn có sự bất đồng, thật sự là…
Dĩ nhiên, anh không phủ nhận con trai rất thông minh, luôn có suy nghĩ vượt qua người bình thường, đây chính là điều anh lo lắng, càng thiên tài, càng phải trải qua rèn luyện mới được, bằng không sẽ không tìm được vị trí chuẩn xác của mình.
Nhìn lại con gái, ngây ngốc rất giống người phụ nữ nào đó, khóe môi anh không nhịn được cong lên, ngay cả khóe mắt cũng toát ra hạnh phúc rõ ràng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Chiều thứ bảy, ánh mặt trời tươi sáng, khắp nơi bao phủ một mảnh ấm áp, Lương Chân Chân ở trong phòng bếp rửa trái cây, sau đó cắt gọn, bày thành đĩa trái cây xinh xắn, trái cây lóng lánh, nhìn cũng có khẩu vị.
Cô bưng khay đựng trái cây trở lại phòng khách, ông xã đang ngồi trên ghế sa lon tập trung tinh thần xem văn kiện.
“An An và Nhạc Nhạc đâu?” Lương Chân Chân kinh ngạc hỏi, vừa rồi còn làm bài tập thầy giáo giao, không lâu sau đã không biết chạy đâu.
“Chơi sau vườn với bà nội.” Đằng Cận Tư vừa định đưa tay lấy trái cây, lại bị bà xã đập.
“Anh chưa rửa tay.”
Đằng Cận Tư vẻ mặt đau khổ, “Bà xã, anh đang làm việc, em đút cho anh.”
“Bị An An và Nhạc Nhạc thấy thì làm thế nào? Anh làm cha, phải làm gương cho bọn nhỏ.” Lương Chân Chân nói hùng hồn.
“Bà xã, bây giờ em tâm tâm niệm niệm chỉ có An An và Nhạc Nhạc, trong lòng em anh đã hoàn toàn không có vị trí.” Giọng Đằng Cận Tư rất uất ức. Rất không yên lòng.
Lương Chân Chân bị dáng vẻ của anh làm cho tức cười, lấy một trái nho nhét vào trong miệng anh, “Ai nói, mấy cha con đều là người quan trọng nhất trong lòng em.”
“Anh càng muốn ăn … Em…” Tròng mắt đen của Đằng Cận Tư liếc về một vị trí nào đó trên người bà xã.
“Không đứng đắn, nhanh xem tài liệu của anh đi!” Lương Chân Chân xấu hổ lườm anh.
Đúng lúc này, An An và Nhạc Nhạc chạy vào từ cửa sau, hai bé chơi đùa đầu đầy mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
“Mau tới đây, mẹ xem quần áo các con có ướt mồ hôi không.” Lương Chân Chân kêu hai bé tới gần một chút, đưa tay sờ lên lưng chúng, quả nhiên cũng ướt mồ hôi.
“Đi, mẹ tắm cho các con, đầu đầy mồ hôi.”
“Mẹ, con có thể tự mình tắm.” An An nghiêm nghị nói.
Lương Chân Chân sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Thật biết nghe lời, nhưng mẹ tắm cho em gái con, cho nên, hai con tắm chung cùng nhau.”
An An nghiêm túc nói, “Mẹ, con là bé trai, về sau muốn tắm riêng.”
“Xì!” Lương Chân Chân bị dáng vẻ nghiêm túc của con trai chọc cười, hôn con một cái, “Thì ra An An trưởng thành.”
Vì vậy Lương Chân Chân đưa con trai và con gái vào phòng tắm, dạy con trai cách dùng nước và bồn tắm, sau đó dẫn con gái sang phòng tắm khác tắm.
Sau khi đổi lại quần áo, Nhạc Nhạc lập tức chui trong ngực cha, muốn cha chơi với mình.
“Nhạc Nhạc, cha phải làm việc, con viết xong bài tập chưa?”
“Viết xong.” Giọng trẻ con của Nhạc Nhạc to rõ.
“Còn có bài vẽ thầy giáo dặn.” An An ngước đầu nhỏ bổ sung.
Lương Chân Chân liếc mắt nhìn con gái, ý tứ rất rõ ràng.
Công chúa nhỏ lập tức ngoan ngoãn rời khỏi người cha, ngồi một chỗ với anh trai, cầm vở chuẩn bị hoàn thành bài tập vẽ.
Đằng Cận Tư không nói bất kỳ câu gì, bởi vì một khi anh mở miệng, Nhạc Nhạc nhất định sẽ dính anh, cho nên…
Mấy phút sau, Nhạc Nhạc ngước đầu nhỏ, giọng trẻ thơ đáng yêu, “Mẹ, Cầu Cầu đâu rồi? Con muốn vẽ nó, bởi vì đề bài vẽ thầy cho là động vật nhỏ.”
“Cầu Cầu đang chăm sóc Cầu Cầu nhỏ.” Lương Chân Chân trả lời.
Ba năm qua, con mèo Ba Tư màu trắng năm đó đã trưởng thành rất nhiều, còn sinh vài con Cầu Cầu nhỏ.
“Mẹ, vậy con có thể đưa một con cho Linh Linh không? Bạn ấy là bạn tốt của con, đã từng hỏi con nhiều lần đấy.” Giọng Nhạc Nhạc giống như một con chim sơn ca thanh thúy.
“Được, nhưng bây giờ con phải hoàn thành bài tập nhanh lên.” Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ với con gái nói không dứt lời, bé hiếu động, không giống An An đặc biệt yên tĩnh.
“Không có động vật nhỏ thì vẽ thế nào?” Nhạc Nhạc bĩu môi.
“Trong phòng con nhiều đồ chơi như vậy, tùy tiện cầm một con xuống dựa vào đó mà vẽ không được sao.”
“Không được, thầy giáo nói phải vẽ động vật sống.” Nhạc Nhạc không chịu.
“Thiếu phu nhân, tôi ôm Cầu Cầu đến.” Hạ Đông đứng bên cạnh cười nói.
Lương Chân Chân chỉ có thể gật đầu, ai bảo cô có một cô con gái cố chấp như vậy! Làm cái gì cũng phải theo con bé, nếu không! Sẽ không có cách nào yên bình.
Kể từ sau khi Cầu Cầu làm mẹ, trở nên cực kỳ lười biếng, nằm trên ghế sa lon, cũng không nhúc nhích, cực kỳ lười biếng.
“Mẹ, con muốn một con chó ngao.” An An đang ngoan ngoãn làm bài tập, đột nhiên nói câu kinh người.
“Cái gì?” Lương Chân Chân thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, kinh ngạc nhìn về phía con trai.
“Con thích chó ngao Tây Tạng.” An An trong trẻo trả lời mẹ.
Ngay cả Đằng Cận Tư ở bên cạnh cũng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn con trai, “Chó ngao Tây Tạng rất nguy hiểm, nó sẽ tấn công người.”
“Con có thể dạy dỗ nó.”
“Con trai ngoan, mẹ mua cho con một con Labrador được không?”
An An bĩu môi, cậu biết cha mẹ sẽ không đồng ý, “Không cần.”
Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn nhau, sở thích của cậu con trai này đúng là khác người khác.
“An An, chuyện này cha mẹ phải thương lượng lại, được không?” Lương Chân Chân hỏi thăm ý kiến con trai, mặc dù cậu mới bốn tuổi, nhưng quan điểm và ý tưởng của cậu bé không thể một gậy tre đánh nát, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho quá trình trưởng thành của cậu bé.
“Vâng.” An An hiểu chuyện gật đầu, cậu cũng biết chó ngao Tây Tạng nguy hiểm, cha mẹ vì tốt cho cậu.
Nhạc Nhạc chớp chớp cặp lông mi dày như cánh bướm, lát ngó cái này, lát ngó cái kia, không biết đang nghĩ cái gì.
Mười phút sau, Nhạc Nhạc giơ giấy vẽ trong tay lên, “Cha, mẹ, con đã vẽ xong.”
Bé hưng phấn cầm bài tập của mình lên cho cha mẹ nhìn, cô gái nhỏ mà! Đều thích nhận ngợi khen của cha mẹ.
Cầu Cầu nằm trên ghế sa lon miễn cưỡng mở cặp mắt xanh lá như đá quý, nghĩ thầm: Phía trên đó vẽ mình sao? Hình như không giống chút nào, xấu hổ chết rồi.
Đằng Cận Tư trầm ngâm một lúc, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bà xã, nhíu nhíu mày, thật sự nghiêm túc nói; “Mẹ không lừa con, cha thật sự… Đều chơi trò chơi mỗi đêm với mẹ.”
Nghe nói như thế, thiếu chút nữa Lương Chân Chân phun một ngụm nước ra ngoài, nhưng cô nhịn được, lúc này cô phải tuyệt đối phối hợp với ông xã, bằng không với khôn khéo của cô gái nhỏ, chắc chắn sẽ lộ.
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc nửa tin nửa ngờ nhìn cha, thấy vẻ mặt cha nghiêm túc, lập tức tin, nhưng công chúa nhỏ thích cha như vậy tuyệt đối không phải giả, chớp chớp lông mi còn dính nước mắt, hai tay nhỏ bé như hai mẩu ngó sen trêu đùa trên cổ cha.
Đằng Cận Tư dỗ hồi lâu, bé mới lại “Ha ha ha” cười lên.
“Cha, vậy sau này cha ngủ cùng Nhạc Nhạc, không cho nửa đêm len lén chạy mất.” Công chúa nhỏ hất cằm kiêu ngạo nói.
“Chuyện này…” Đằng Cận Tư dừng hai giây, “Nhạc Nhạc trưởng thành, phải học sống độc lập, không thể quá mức lệ thuộc vào cha mẹ.”
“Không cần, cũng không cần!” Nhạc Nhạc làm nũng không theo, hai tay nhỏ bé giật cổ áo cha, cái miệng nhỏ nhắn vểnh cao.
“Thì ra Nhạc Nhạc là cô gái nhỏ cứng đầu, cha tức giận.” Đằng Cận Tư cố ý nghiêm mặt.
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc “Bụp” một cái nhảy khỏi đầu gối cha, chạy đến trong ngực mẹ, ôm cổ mẹ làm nũng, “Mẹ, buổi tối con muốn ngủ chung với mẹ.”
Tất cả mọi người nói cha cưng chiều nhất chính là bé, nhưng bé biết thật ra cha cưng chiều nhất chính là mẹ, mẹ nói gì cha cũng sẽ không phản đối, cho nên, lấy lòng mẹ cũng rất quan trọng.
Lương Chân Chân đúng là mềm lòng, không nhịn được cầu khẩn của con gái non nớt, “Được.”
“Nhé…” Nhạc Nhạc vui vẻ hôn lên mặt mẹ một cái, quay đầu nhìn cha cười đến vô cùng rực rỡ, giống như đang nói: Mẹ đã đồng ý.
Đằng Cận Tư cười đến cưng chiều và bất đắc dĩ, có vợ có con gái như thế, còn cầu xin cái gì chứ?
Buổi trưa, Đằng Cận Tư vốn định mang vợ con đi ra ngoài ăn cơm, nhưng công việc thật sự quá bận rộn, đành phải kêu Nam Cung mua đồ ăn bên ngoài giúp anh, người một nhà ở trong phòng làm việc giải quyết đồ ăn Trung Quốc.
Lúc ăn cơm, Lương Chân Chân nghĩ đến con trai một mình ở vườn trẻ, nên gọi điện thoại cho bé, hỏi bé có ăn cơm không…
Đằng Cận Tư thấy vậy chau mày thật sâu, “Bà xã, bé trai cần độc lập, không thể nuông chiều khắp nơi.”
“Em nào có chiều con, An An vốn rất độc lập!” Lương Chân Chân bất mãn cãi lại.
“Còn chưa đủ.”
“Bé trai cần chính là sau này lớn lên ra ngoài rèn luyện, khi còn bé không thể vô cùng hà khắc, lại nói, An An thông minh như vậy, thầy giáo cũng khoe thằng bé là thiên tài.”
Nói đến con trai, Lương Chân Chân vô cùng tự hào.
Đằng Cận Tư yên lặng ăn cơm, trên vấn đề giáo dục con cái, anh và bà xã luôn có sự bất đồng, thật sự là…
Dĩ nhiên, anh không phủ nhận con trai rất thông minh, luôn có suy nghĩ vượt qua người bình thường, đây chính là điều anh lo lắng, càng thiên tài, càng phải trải qua rèn luyện mới được, bằng không sẽ không tìm được vị trí chuẩn xác của mình.
Nhìn lại con gái, ngây ngốc rất giống người phụ nữ nào đó, khóe môi anh không nhịn được cong lên, ngay cả khóe mắt cũng toát ra hạnh phúc rõ ràng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Chiều thứ bảy, ánh mặt trời tươi sáng, khắp nơi bao phủ một mảnh ấm áp, Lương Chân Chân ở trong phòng bếp rửa trái cây, sau đó cắt gọn, bày thành đĩa trái cây xinh xắn, trái cây lóng lánh, nhìn cũng có khẩu vị.
Cô bưng khay đựng trái cây trở lại phòng khách, ông xã đang ngồi trên ghế sa lon tập trung tinh thần xem văn kiện.
“An An và Nhạc Nhạc đâu?” Lương Chân Chân kinh ngạc hỏi, vừa rồi còn làm bài tập thầy giáo giao, không lâu sau đã không biết chạy đâu.
“Chơi sau vườn với bà nội.” Đằng Cận Tư vừa định đưa tay lấy trái cây, lại bị bà xã đập.
“Anh chưa rửa tay.”
Đằng Cận Tư vẻ mặt đau khổ, “Bà xã, anh đang làm việc, em đút cho anh.”
“Bị An An và Nhạc Nhạc thấy thì làm thế nào? Anh làm cha, phải làm gương cho bọn nhỏ.” Lương Chân Chân nói hùng hồn.
“Bà xã, bây giờ em tâm tâm niệm niệm chỉ có An An và Nhạc Nhạc, trong lòng em anh đã hoàn toàn không có vị trí.” Giọng Đằng Cận Tư rất uất ức. Rất không yên lòng.
Lương Chân Chân bị dáng vẻ của anh làm cho tức cười, lấy một trái nho nhét vào trong miệng anh, “Ai nói, mấy cha con đều là người quan trọng nhất trong lòng em.”
“Anh càng muốn ăn … Em…” Tròng mắt đen của Đằng Cận Tư liếc về một vị trí nào đó trên người bà xã.
“Không đứng đắn, nhanh xem tài liệu của anh đi!” Lương Chân Chân xấu hổ lườm anh.
Đúng lúc này, An An và Nhạc Nhạc chạy vào từ cửa sau, hai bé chơi đùa đầu đầy mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
“Mau tới đây, mẹ xem quần áo các con có ướt mồ hôi không.” Lương Chân Chân kêu hai bé tới gần một chút, đưa tay sờ lên lưng chúng, quả nhiên cũng ướt mồ hôi.
“Đi, mẹ tắm cho các con, đầu đầy mồ hôi.”
“Mẹ, con có thể tự mình tắm.” An An nghiêm nghị nói.
Lương Chân Chân sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Thật biết nghe lời, nhưng mẹ tắm cho em gái con, cho nên, hai con tắm chung cùng nhau.”
An An nghiêm túc nói, “Mẹ, con là bé trai, về sau muốn tắm riêng.”
“Xì!” Lương Chân Chân bị dáng vẻ nghiêm túc của con trai chọc cười, hôn con một cái, “Thì ra An An trưởng thành.”
Vì vậy Lương Chân Chân đưa con trai và con gái vào phòng tắm, dạy con trai cách dùng nước và bồn tắm, sau đó dẫn con gái sang phòng tắm khác tắm.
Sau khi đổi lại quần áo, Nhạc Nhạc lập tức chui trong ngực cha, muốn cha chơi với mình.
“Nhạc Nhạc, cha phải làm việc, con viết xong bài tập chưa?”
“Viết xong.” Giọng trẻ con của Nhạc Nhạc to rõ.
“Còn có bài vẽ thầy giáo dặn.” An An ngước đầu nhỏ bổ sung.
Lương Chân Chân liếc mắt nhìn con gái, ý tứ rất rõ ràng.
Công chúa nhỏ lập tức ngoan ngoãn rời khỏi người cha, ngồi một chỗ với anh trai, cầm vở chuẩn bị hoàn thành bài tập vẽ.
Đằng Cận Tư không nói bất kỳ câu gì, bởi vì một khi anh mở miệng, Nhạc Nhạc nhất định sẽ dính anh, cho nên…
Mấy phút sau, Nhạc Nhạc ngước đầu nhỏ, giọng trẻ thơ đáng yêu, “Mẹ, Cầu Cầu đâu rồi? Con muốn vẽ nó, bởi vì đề bài vẽ thầy cho là động vật nhỏ.”
“Cầu Cầu đang chăm sóc Cầu Cầu nhỏ.” Lương Chân Chân trả lời.
Ba năm qua, con mèo Ba Tư màu trắng năm đó đã trưởng thành rất nhiều, còn sinh vài con Cầu Cầu nhỏ.
“Mẹ, vậy con có thể đưa một con cho Linh Linh không? Bạn ấy là bạn tốt của con, đã từng hỏi con nhiều lần đấy.” Giọng Nhạc Nhạc giống như một con chim sơn ca thanh thúy.
“Được, nhưng bây giờ con phải hoàn thành bài tập nhanh lên.” Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ với con gái nói không dứt lời, bé hiếu động, không giống An An đặc biệt yên tĩnh.
“Không có động vật nhỏ thì vẽ thế nào?” Nhạc Nhạc bĩu môi.
“Trong phòng con nhiều đồ chơi như vậy, tùy tiện cầm một con xuống dựa vào đó mà vẽ không được sao.”
“Không được, thầy giáo nói phải vẽ động vật sống.” Nhạc Nhạc không chịu.
“Thiếu phu nhân, tôi ôm Cầu Cầu đến.” Hạ Đông đứng bên cạnh cười nói.
Lương Chân Chân chỉ có thể gật đầu, ai bảo cô có một cô con gái cố chấp như vậy! Làm cái gì cũng phải theo con bé, nếu không! Sẽ không có cách nào yên bình.
Kể từ sau khi Cầu Cầu làm mẹ, trở nên cực kỳ lười biếng, nằm trên ghế sa lon, cũng không nhúc nhích, cực kỳ lười biếng.
“Mẹ, con muốn một con chó ngao.” An An đang ngoan ngoãn làm bài tập, đột nhiên nói câu kinh người.
“Cái gì?” Lương Chân Chân thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, kinh ngạc nhìn về phía con trai.
“Con thích chó ngao Tây Tạng.” An An trong trẻo trả lời mẹ.
Ngay cả Đằng Cận Tư ở bên cạnh cũng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn con trai, “Chó ngao Tây Tạng rất nguy hiểm, nó sẽ tấn công người.”
“Con có thể dạy dỗ nó.”
“Con trai ngoan, mẹ mua cho con một con Labrador được không?”
An An bĩu môi, cậu biết cha mẹ sẽ không đồng ý, “Không cần.”
Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn nhau, sở thích của cậu con trai này đúng là khác người khác.
“An An, chuyện này cha mẹ phải thương lượng lại, được không?” Lương Chân Chân hỏi thăm ý kiến con trai, mặc dù cậu mới bốn tuổi, nhưng quan điểm và ý tưởng của cậu bé không thể một gậy tre đánh nát, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho quá trình trưởng thành của cậu bé.
“Vâng.” An An hiểu chuyện gật đầu, cậu cũng biết chó ngao Tây Tạng nguy hiểm, cha mẹ vì tốt cho cậu.
Nhạc Nhạc chớp chớp cặp lông mi dày như cánh bướm, lát ngó cái này, lát ngó cái kia, không biết đang nghĩ cái gì.
Mười phút sau, Nhạc Nhạc giơ giấy vẽ trong tay lên, “Cha, mẹ, con đã vẽ xong.”
Bé hưng phấn cầm bài tập của mình lên cho cha mẹ nhìn, cô gái nhỏ mà! Đều thích nhận ngợi khen của cha mẹ.
Cầu Cầu nằm trên ghế sa lon miễn cưỡng mở cặp mắt xanh lá như đá quý, nghĩ thầm: Phía trên đó vẽ mình sao? Hình như không giống chút nào, xấu hổ chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.