Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 50: Chạy trốn

Td180694

10/05/2024

"Bên này...", tiếng người đàn ông hét lên. Họ đã xác định được vị trí của cô rồi.

Mạc Thiên Di thở không nổi nhưng cô phải đánh liều một phen.

Cô người xuống cố chen qua những chậu cây cạnh tường để tìm xem có lỗ hổng nào hay không.

Vừa dùng tay bới cỏ, vừa dùng sức đấy chậu cây cộng thêm chân chảy máu đau đớn.

Không tìm thấy khoảng trống nào cả. Cô không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Trong đầu cô bảo rằng cô nên bỏ cuộc về bên cạnh cha mẹ. Ít ra không cần phải khổ sở như thế nữa. Càng không cần một nhìn chống chọi với cái thế giới khắc nghiệt này.

Cô ngồi phịch xuống, tay cô chạm vào một cái gì đó nhô lên.

Liều một phen, Mạc Thiên Di dùng sức nắm thanh sắt kéo lên.

Không được!

Lại lần nữa, vẫn không được.

Lấy tay đùa cỏ sang một bên thì phát hiện đây là nắp cống. Thành công mở lên được cô có thể trốn một thời gian.

Cô nghiến răng thử lại lần nữa: "Không được cũng phải được, nhất định phải được!"

"Rắc..."

Cổ tay cô truyền đến cảm giác đau nhức thấu tận xương tủy.

Cổ tay không chảy máu nhưng không thể cử động được. Trật khớp tay rồi. Cơn đau lại nhân lên gấp bội.

Lúc này, nếu cô bỏ cuộc, nắp cống sẽ đóng lại, xem như kết thúc cuộc đời của cô.

Cô dùng tay còn lại cửa mình kéo lên. Cùng lúc nắp cống mở có một con chó Ngao lao đến.

"Gâu... Gâu... Gừ..."

Mạc Thiên Di nhắm mắt nhảy xuống. Mùi nước cống sặc lên mũi muốn nghẹt thở. Cô thật sự muốn nôn.

Con chó chạy đến phía trên miệng cống sủa lớn hơn. Nó nhảy lên nhảy xuống, chân bới đất lên. Đám người nhanh chân chạy đến:

"Bên này... Mau lên, nhanh lên."

Ông Trời cho cô lối thoát nên nhất định sẽ có cách.

Mạc Thiên Di lấy hơi nín thở lặn xuống dòng nước đen kịt.

Phía trên đám người soi đèn, chỉ thấy mùi hôi và dòng nước đen.

Bọn họ cũng bắt đầu sắp nôn. Một tên kéo con chó ra: "Im ngay. Mày bị điên rồi phải không?"

Con chó vẫn tiếp tục sủa dữ hơn. Một tên lại nói:

"Mày quên cho nó ăn rồi sao?"

"Không có!"

Mạc Thiên Di sắp chịu không nổi nữa, lòng ngực bắt đầu tức lên. Máu cũng bắt đầu dồn lên não, các cơ bắt đầu co lại.

"Mày còn định ở đây ngửi mùi thối này sao?"

Tên cầm đầu quát lớn. Lúc này tên dẫn chó cũng chửi cho bỏ tức:



"Con súc sinh. Tao bỏ đói mày!"

Nói xong hắn kéo con chó đi. Nó ghì mãi không chịu đi. Tên cầm đầu quát to:

"Im ngay. Còn mày nữa, chó mày quản, mày không dạy được nó mày đừng làm chủ nữa. Biến thành chó đi!"

Tên dắt chó giận tím mặt, dùng sức kéo sợi dây xích. Con chó chịu đau không được kêu ăng ằng. Cuối cùng sợi dây xích đứt ra. Tên cầm đầu bực tức cầm súng lên: "Pằng".

Sau đó chỉ nghe tiếng bước chân rời đi.

Mạc Thiên Di bắt đầu từ từ ngoi lên, cô chưa bao giờ cảm thấy chỉ cần được thở thôi đã là hạnh phúc. Nước mắt cô tuôn trào: "Cha mẹ... Con cảm ơn!".

Nhưng đây không phải là thời gian cho sự yếu đuối, cô dùng sức mình định vươn tay để lên khỏi miệng cống thì tay đau nhấc không nổi.

"Cha mẹ, Di Di phải làm sao? Phải làm sao đây?"

Cô nhìn thấy phía sau mình có một ánh sáng yếu ớt. Có lẽ đây là lối thoát. Cô cố gắng hít hơi thật dài, cố gắng nín thở, ngước mặt lên cao, đi về phía ánh sáng yếu ớt.

Dù bẩn thế nào cũng không đáng sợ bằng việc kết thúc sinh mạng của mình. Cuối cùng, ánh sáng duy nhất giúp cô cũng chính là lối thoát.

Không ngờ con đường này nối ra con sông rộng. "Mạc Thiên Di. Mày được cứu!"

Ngoi lên khỏi mặt nước cảm giác như được sống lại. Mạc Thiên Di dùng hết sức bơi vào bờ, cô chỉ muốn chạy thật nhanh đế tìm đến bệnh viện, vì cô không muốn chết.

Vừa chạy ra liền nhìn thấy một ánh đèn pha rọi ngay mắt, kèm theo tiếng thắng xe như xé toạc màn trời.

Bánh xe lếch trên đường như in hằn hai vệt đậm.

Chỉ còn cách 10cm nữa là cô thật sự không dám nghĩ.

Mạc Thiên Di giật mình té ngã về sau, quần áo ướt sũm, đầu tóc rũ rượi. Thật không còn nhìn ra cô là người.

Tài xế bước xuống xe nhìn thấy cô liền giật mình hét:

"Có ma..."

Người đàn ông cao ráo trông xe bước xuống. Đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp:

"Im lặng! Ngươi ồn ào cái gì? Làm gì có ma chứ?"

Người đàn ông ấy chậm rãi bước về phía Mạc Thiên Di. Anh ngồi xuống bỗng dưng hơi buồn nôn:

"Thối thế? Cô từ bãi rác chui lên sao?"

Tay anh vén tóc cô ra rồi hai người cùng thốt lên bất ngờ:

"Nguyễn Phục Hưng?"

"Sao lại là cô?"

Vừa dứt lời Mạc Thiên Di đã thấy đầu mình nhói đau, sau đó cô liền bất tỉnh.

Nguyễn Phục Hưng đưa mắt nhìn tên tài xế đang ở phía sau:

"Ngươi làm gì đó?"

Hắn buông cây gậy trong tay ra, miệng lắp bắp: "Đánh... Ma..."

"Là người đó!", Nguyễn Phục Hưng nghiến răng. Anh không tin cha anh có thể mướn người như hắn làm tài xế cho mình.

"Còn đứng đó làm gì? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"



Tên tài xế chân run đi không nổi: "Sao có thể là người chứ? Tôi giết người sao?"

Đột nhiên hắn quỳ xuống: "Thiếu gia, người là bác sĩ mà, cầu xin người cứu cô ấy. Tôi còn mẹ già, con nhỏ phải nuôi. Cầu xin cậu..."

Nguyễn Phục Hưng đang cúi người định bế cô lên bỗng dừng lại: "Bác sĩ? Ngươi nói ta sao?"

Tên tài xế giật mình, hắn đưa tay bịt miệng. Ánh mắt nhìn xuống láo lia. Sau đó, hắn lấy hai tay vừa tát mặt mình vừa nói:

"Không phải. Xin lỗi thiếu gia. Tôi nói bậy rồi. Ngài đừng nói với lão gia..."

Càng nói càng không đúng. Hắn chuyển sang hướng khác: "Chúng ta đến bệnh viện đi...".

Hắn nói xong chân như bị đóng băng, tay run đi không vững.

Nguyễn Phục Hưng bế cô lên, trừng mắt nhìn hắn:

"Mau đưa chìa khóa cho ta rồi cút đi, đồ vô dụng!"

Tên tài xế chỉ về chiếc xe: "Đều ở đó!"

Nguyễn Phục Hưng không phí lời, anh bế Mạc Thiên Di vào trong xe.

Mặc dù cô trên người cô khá hôi nhưng anh không vì vậy mà ghét bỏ.

Đến bệnh viện anh ôm cô vào phòng cấp cứu:

"Bác sĩ mau cứu người. Cô ấy bị đánh ở phía sau đầu, không chảy máu. Quan sát còn có cổ tay bị thương. Nhịp thở ổn định, nhưng có lẽ phát sốt!"

"Yên tâm giao cho chúng tôi! Phiền ngài qua kia làm thủ tục!"

Nguyễn Phục Hưng gật đầu. Anh đến quầy tiếp nhận làm thủ tục cho cô.

"Họ và tên bệnh nhân?"

"Không biết!"

"Địa chỉ và số điện thoại liên hệ?"

Anh lắc đầu. Sau đó lại nói: "Đợi tôi một chút!"

Anh nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó. Chưa đầy 5 phút sau, những thủ tục rắc rối được tối giản nhất.

Khâu chăm sóc khách hàng của bệnh viện còn đặt biệt mời anh vào phòng VIP để chờ.

Quản lý cấp cao của bệnh viện còn đến chào hỏi anh một tiếng. Thời gian ấy vậy mà trôi nhanh, gần 1 tiếng sau, một vị bác sĩ vào báo cáo:

"Thưa ngài, vết thương ở đầu không quá nghiêm trọng. Vết thương cổ tay gãy xương, đã bó bột xử lý. Còn nữa, hiện tại đã uống thuốc hạ sốt, tình trạng ổn định. Y tá đã thay quần áo cho cô ấy. Mọi vấn đề xin ngài yên tâm!"

Nguyễn Phục Hưng gật đầu. Anh đứng gật đầu cào, tay cài khuy áo: "Ở đây không còn chuyện của tôi. Xin phép!"

Vị quản lý đứng dậy thấp người bước ra mở cửa cho anh.

"Xin ngài yên tâm!"

Nguyễn Phục rời khỏi phòng chờ đi được vài bước bỗng đứng lại:

"Này. Mau cho tôi xem cô ta ra sao!"

Vị quản lý đưa mắt nhìn bác sĩ. Nam bác sĩ cúi người chạy lên dẫn đường:

"Bên ngày, xin mời ngài!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook