Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 51: Là anh cứu tôi sao?

Td180694

10/05/2024

Căn phòng bệnh này nằm trong khu biệt lập, chi phí ở đây người bình thường chắc chắn không nằm nổi. Nguyễn Phục Hưng theo sau vị bác sĩ vào phòng bệnh lặng lẽ nhìn người con gái ngủ trên giường bệnh.

Anh đưa tay lên: "Mau lui đi!"

Vị bác sĩ cúi người: "Dạ" rồi bước ra, tay nhẹ nhàng đóng cửa.

Nguyễn Phục Hưng kéo ghế ngồi bên cạnh giường. Trong túi, chiếc điện thoại hơi cấn mên anh lấy ra đặt lên bàn.

Thấy Mạc Thiên Di yên tĩnh nhắm mắt chợt lòng ngực của anh hơi nhói.

"Sao nhìn người phụ nữ này có cảm giác rất quen thuộc. Hình như là...", anh đưa bàn tay thon dài xoa thái dương:

"Vẫn là không nghĩ ra!"

Anh đứng dậy nhíu mày: "Tông cũng đã tông rồi. Cứu cô tôi cũng đã cứu rồi. Chúng ta không ai nợ ai!".

Anh đứng dậy đi một mạch ra cửa thì nghe tiếng gọi nhỏ của cô: "Pi..Pi...".

Nguyễn Phục Hưng dừng bước, anh quay lại bước nhanh đến nắm lấy cổ tay đang tiêm ống truyền dịch của cô:

"Cô nói gì? Lặp lại xem?"

Đôi mắt cô nhắm nghiền, người vẫn yên tĩnh nằm đó. Trán cô đổ đầy mồ hôi.

Anh nhíu mày, tay nắm chặt cổ tay cô: "Giả vờ?"

"Phục Hưng... Anh đừng đi. Cha, mẹ đừng bỏ Di Di..."

Rồi nước mắt của người con gái ấy tuôn ra. Nóng hổi lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.

Bất giác Nguyễn Phục Hưng đưa tay lên chạm vào dòng nước mắt đang lăn:

"Đừng khóc! Ngoan có anh đây!"

Anh buông tay cô ra, chân lùi về sau mấy bước:

"Mày điên rồi Nguyễn Phục Hưng! Không được, không thể ở đây được nữa.

Nguyễn Phục Hưng lần này quay lưng đi thật nhanh. Anh không muốn mình lại phạm phải sai lầm với một người không quen. Càng không thể tin được bản thân anh có thể nói ra những lời sến súa như vậy.



Anh sãy chân dài ra đến thang máy. Trong lúc chờ thang, tay bỏ vào túi quần âu mới phát hiện mình bỏ quên điện thoại.

"Sao trước mặt người phụ nữ đó, mình cứ như thằng ngốc vậy?"

Anh quay lại, mở nhẹ cửa phòng đi như thể mình là kẻ trộm. Anh thấy cô đắp chăn nằm co người liền giả vờ ho nhẹ vài tiếng:

"Tôi bỏ quên điện thoại. Lấy rồi sẽ đi ngay!"

Người trong chăn không hồi đáp, chỉ có tiếng khóc nghe bi ai. Anh không nhịn được lại hỏi:

"Cô lại làm sao?"

Mạc Thiên Di vẫn nằm im đó, mơ hồ có thể thấy dáng người trong chăn đang rung lên. Anh thở dài:

"Con gái các người đúng là yếu đuối thật. Sơ hở một chút là khóc!"

Tiếng khóc vẫn cứ vang lên, nhưng hoàn toàn không trả lời lại anh. Anh tức giận bước đến kéo chăn ra:

"Này! Cô dám bơ tôi à?"

Dáng người gầy guộc ấy cuộn tròn lại, đôi mắt vẫn nhắm, trán đổ đầy mồ hôi, nước mắt thì cứ thi nhau chảy thành sông. Anh đưa tay mình sờ trán cô:

"Nóng thế cơ à? Là gặp ác mộng sao?"

Giọng cô thều thào van xin: "Cha mẹ... Đừng bỏ rơi con... Đừng mà!"

Nguyễn Phục Hưng không biết người con gái này đã phải chịu đả kích như thế nào nhưng nhìn cảnh này, dù trái tim có lạnh lẽo đến đâu cũng sẽ mủi lòng.

"Phải! Là thương hại!", anh vừa dứt lời liền bước đến, bàn tay ấm áp ấy xoa đầu cô, giọng trầm ấm dịu dàng hơn nhiều cất lên:

"Ngoan! Đừng sợ! Có tôi đây!"

Bàn tay còn lại của anh chạm vào lòng bàn tay của Mạc Thiên Di. Cô gái nhỏ đang hôn mê có thể cảm nhận được hơi ấm lan tỏa. Trong cơn ác mợ nhưng tìm được điểm tựa. Những ngón tay khẽ cử động giữ lấy hơi ấm ấy.

Thấy cô hết khóc, Nguyễn Phục Hưng nhẹ nhàng thu tay mình về. Anh nhẹ nhàng đứng dậy như sợ gây ra tiếng động làm Mạc Thiên Di khóc.

Lúc này, trong đầu anh chỉ muốn chạy đi. Chạy thật xa người phụ nữ trước mặt. Anh sợ tính cách lạnh lùng của mình sẽ biến mất, anh sợ mình biến thành người khác khi ở cạnh "người nguy hiểm" này.

Nhưng có lẽ do ngồi quá lâu chân bị tê, nên anh đứng không vững đụng vào cạnh giường.

Mạc Thiên Di chỉ xoay người rồi yên tỉnh ngủ



Nguyễn Phục Hưng đứng thẳng người thở phào nhẹ nhõm. Lần này anh đi thật, tay còn cầm điện thoại, tuyệt đối không quên gì cả.

Đi nhẹ nhàng ra đến cửa, để chắc chắn không bỏ quên gì mà phải quay lại. Anh xoay người nhìn một lần thì giật bắn người:

"Dọa chết tôi!"

Mạc Thiên Di đứng sau lưng anh, đôi mắt vẫn nhắm. Tay còn kéo vạt áo anh. Cô yên tĩnh không nói.

Trong chốc lát, Nguyễn Phục Hưng bỗng dưng sởn tóc gáy: "Này! Cô bị điên hả? Sao lại vừa đi vừa nhắm mắt?"

Mạc Thiên Di đi sang một bên mở cửa, đi ra khỏi phòng. Anh nhíu mày, đột nhiên trong đầu nhảy số: "Không lẽ, cô ta bị mộng du?"

Anh lặng lẽ đi theo sau cô, đi qua dãy hành lang còn gặp y tá. Cô ấy định hỏi nhưng bị anh đưa tay lên ra hiệu ngăn lại. Cứ thế anh theo cô đi lanh quanh một vòng bệnh viện, mọi người đều nhìn anh và cô. Anh mặc kệ.

Còn có người xém đụng trúng cô cũng bị anh ngăn cảng. Anh tự cười khẩy bản thân mình:

"Kiếp trước tôi mắc nợ cô ư?"

Đi một vòng, Mạc Thiên Di cũng chịu quay lại phòng bệnh. Cô bỏ dép, nằm co người lại trên giường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bác sĩ khám bệnh cho cô hay tin mở cửa chạy vào: "Hưng thiếu!"

Anh lại đưa tay bảo ông ấy đi ra. Lần này anh quyết định không đi nữa mà kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh của cô. Anh tặc lưỡi: "Xem như tôi nợ cô vậy!"

Anh lấy tay đan xen vào bàn tay của cô: "Bây giờ thì yên tâm ngủ đi! Có tôi bên cạnh!"

Cứ thế Nguyễn Phục Hưng nắm tay Mạc Thiên Di cả đêm. Anh ngủ ngon và cô cũng yên tâm ngủ như vậy.

Đến sáng, đôi bàn tay của hai người vẫn không chịu buông. Mạc Thiên Di mở mắt, cô giật mình rút tay lại, ngồi dậy. Cô nhíu mày, chậm rãi hỏi:

"Xin hỏi? Anh là ai vậy? Sao tôi lại ở đây?"

Nguyễn Phục Hưng khẽ nheo mắt: "Cô thật sự không nhớ?"

Mạc Thiên Di mở to mắt gật đầu: "Mà tôi là ai vậy? Sao thế này?"

"Cô bị tai nạn. Tôi đưa cô vào đây!"

Mạc Thiên Di thở dài, dùng tay vỗ vào đầu. Vết thương còn chưa khỏi nên khá đau. Mạc Thiên Di nhăn mặt: "'Sao tôi không nhớ gì cả? Là anh cứu tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook